Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
-
Chương 12
Ở Thiên Khê Trần gia rất nổi tiếng.
Như một biểu tượng của địa vị, Trần gia tọa lạc trong khu người giàu ở Thiên Khê, bao gồm nhà chính của Trần Dũng, biệt thự xa hoa theo phong cách châu Âu của Trần Huy, và một tòa nhà chuyên dùng tổ chức những buổi tiệc tùng lớn đặt tên là lầu Phong Diệp. Lấy danh nghĩa chúc mừng con gái lớn của Trần gia Trần Ngọc Dung tròn hai mươi tuổi, yến hội được cử hành ở lầu Phong Diệp. Cái tên này cũng được lấy theo tập đoàn Phong Diệp của Trần gia.
Yến hội sinh nhật bắt đầu, lầu Phong Diệp đầy nhóc những nhân vật nổi tiếng, minh tinh chói sáng.
Áo quần tóc tai chỉnh tề, yến tiệc linh đình, khiêm tốn cẩn trọng rất đúng mực, nói năng thỏa đáng ưu việt, nhân viên phục vụ đã được huấn luyện kĩ càng... Là một trong những thành viên có máu mặt nhất trong xã hội thượng lưu ở Thiên Khê, yến hội của Trần gia trước nay đều thanh lịch đúng mức.
Trên ghế tiệc, lão gia tử Trần gia Trần Dũng bình ổn ngồi ở ghế chủ vị. Lão có một mái tóc bạc được vuốt chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt khắc nghiệt đầy nếp nhăn, rất ít khi cười.
Trần Ngọc Dung mặc lễ phục màu ngọc trai thanh lịch hào phóng, kiểu tóc làm cho khuôn mặt của cô càng thêm thanh xuân hoạt bát, có vẻ xinh đẹp động lòng người. Cô dịu dàng đứng bên tay trái Trần Dũng, mắt mở to hưng trí bừng bừng nhìn mọi người, trông vô cùng thu hút.
Ninh Thanh Thanh ung dung đẹp đẽ quý phái đứng phía bên phải Trần Dũng. Cô vận áo dạ hội cổ chữ V màu tím sậm, vừa đoan chính thanh nhã lại gợi cảm, trên mặt mang theo nét tươi cười xinh đẹp dịu dàng.
Trần Huy dẫn theo hai đứa con sinh đôi xuất sắc cao ngất Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, luôn miệng truyện trò cùng quan khách. Không ai là không cất lời khen ngợi Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên, tuy Trần Huy an nói khiếm tốn, nhưng gương mặt lại không giấu được vẻ kiêu ngạo hài lòng của người làm cha.
Trương Quân Dật đi theo cha mẹ mình đến đây. Nhìn thấy bạn gái Trần Ngọc Dung xinh đẹp, sang trọng quý phái, trong mắt Trương Quân Dật hiện lên một chút yêu thích cùng đắc ý. Là bạn nhảy của Trần Ngọc Dung đêm nay, hắn đang đợi Trần Ngọc Dung chính thức giới thiệu mình với người của Trần gia.
Lúc Trần Dục Nhiên đi vào đại sảnh yến hội, không có bao nhiêu người chú ý tới cậu.
Sau khi cân nhắc lợi hại, dù không cam lòng nhưng Ninh Thanh Thanh cùng Trần Ngọc Dung vẫn chuẩn bị cho cậu một bộ lễ phục vừa người. Thế nhưng hai mẹ con họ vẫn giữ lòng tiểu nhân, chọn bộ lễ phục có kiểu dáng rất kén người mặc. Chất liệu vải của nó tuy tốt nhưng màu nâu lại khiến trần Dục Nhiên trông có vẻ già dặn và dung tục tầm thường. Cậu vốn đang còn là một sinh viên chưa thoát ra khỏi vẻ trẻ con, dáng người lại gầy yếu, nhưng bộ lễ phục đắt tiền này không khiến cậu toát lên được cái phong thái ung dung tiêu sái của tuổi trẻ, mà chỉ toàn mang đến những hiệu quả ngược lại... Quả nhiên Ninh Thanh Thanh cùng Trần Ngọc Dung sẽ không cho phép Trần Dục Nhiên nổi bật hơn « gia đình bọn họ ».
Trần Dục Nhiên tuyệt không để ý. Sau khi người giúp việc Trần gia quét tước xong, cậu liền vào nghỉ ngơi. Khi được đánh thức, chứng tuột huyết áp khiến đầu óc hơi mơ hồ, cậu tùy tiện lấy quần áo đặt ở bên cạnh mặc vào, ngay cả nút áo sơmi cũng không cài hết, vẫn còn để mở hai nút.
Cậu cứ như vậy hai tay đút túi, bằng những bước chân lửng thửng, từng bước một đi vào nơi tổ chứ tiệc, hai mắt trong suốt hơi hơi nheo lại, khóe môi tự nhiên cong lên, khuôn mặt thanh tú ung dung bình thản, lễ phục màu nâu bao bọc vóc dáng gầy yếu, cả người toát ra vẻ sung sướng bình yên, trái ngược một cách lạ thường với sự vờ vịt, nóng vội kiếm tìm lợi ích kinh doanh ở xung quanh.
Dần dần, mọi người ở đây đều bất giác nhìn về phía cậu, đoán xem cậu bé làm người ta cảm thấy thoải mái lạ mắt này, là con cháu nhà cao cửa rộng nào? Dù sao nếu không có căn cơ vững vàng, thì chẳng có được phong thái thong dong bình yên như vậy...
Bởi vì Trần Dũng cùng Ninh Thanh Thanh ngồi ở phía trên, cách Trần Dục Nhiên khá xa. Trương Quân Dật là người đầu tiên chú ý tới Trần Dục Nhiên đang khiến mọi người tò mò. Hắn đã sửng sốt thật lâu khi nhìn thấy người mà lưng thì vẫn hơi khòm như cũ, nhưng phong thái lại không còn là Trần Dục Nhiên trong quá khứ.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đang chậm rãi đi tới, Trần Dục Nhiên vẫn là Trần Dục Nhiên, nhưng tựa hồ lại có một sự thay đổi không thể nói rõ được. Khuôn mặt Trần Dục Nhiên vốn rất đại chúng, nhưng giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy bắt mắt và thoải mái lạ thường...
Người tiếp theo chú ý tới Trần Dục Nhiên là Trần Huy. Hắn không nhìn thấy ánh mắt kì quái của hai đứa con bên cạnh, chỉ cảm thấy Trần Dục Nhiên có vẻ quen mắt, lại nghĩ không ra cậu là con cháu nhà ai.
Hắn nâng ly rượu, hạ giọng hỏi Trần Cảnh Nhiên có vẻ trầm ổn: “Cảnh Nhiên, nó là công tử nhà nào? Sao trông lạ mắt như vậy...”
Trần Cảnh Nhiên thoáng vẻ thích thú liếc mắt nhìn Trần Huy một cái: “Ba, đó là anh cả.”
Trong nháy mắt Trần Huy chưa thể nhớ tới đứa con lớn nhất của mình, hắn mờ mịt hỏi lại: “Anh cả?”.
“Đúng vậy. Đó là anh cả của bọn con, Trần Dục Nhiên. Là đứa con đầu tiên của ba.” Trần Cảnh Nhiên chậm rãi đáp.
“Dục Nhiên?” Sắc mặt Trần Huy thay đổi, “Sao nó lại ở đây?” Nghĩ đến đứa con lớn tồi tệ của mình, trong lòng Trần Huy đã không còn sự tán thưởng vừa rồi, hắn không vui cau mày. Làm một trong những người nắm quyền của Trần gia, hắn đương nhiên rất có năng lực và khôn khéo, thế nên nội tâm cũng đầy kiêu ngạo. Có một đứa con lớn bình thường không nở mặt nở mày là sỉ nhục lớn nhất. Dù hắn chẳng điên đến nỗi không thừa nhận hoặc là vứt bỏ đứa con này, nhưng chung vẫn luôn lơ là, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ với con trai trưởng.
Kỳ thật mỗi lần sinh nhật Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên đều có mặt, có điều Trần Huy chưa từng chú ý tới mà thôi.
Biểu cảm của Trần Cảnh Nhiên vẫn hờ hững như trước, không nói lời nào.
“Là chị kêu anh ấy đến.” Trần Phách Nhiên nhìn thấy dáng điệu này của người anh sinh đôi, lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng khai Trần Ngọc Dung ra. Đối với người chị này, so với Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên lại càng không thích nhiều hơn.
“Yến hội đêm nay có thể giỡn chơi hay sao?” Trần Huy cau mày, “Lần này Dung Dung suy xét không được chu toàn rồi.”
Trần Phách Nhiên bĩu môi. Nếu dựa vào điểm này phán đoán, thì Trần Ngọc Dung chưa từng cân nhắc chu toàn bao giờ.
“Cảnh Nhiên, con đi nói với nó, kêu nó chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình, đừng để cho ba mất mặt.” Trần Huy bình tĩnh nói.
Trần Cảnh Nhiên khẽ dạ, điềm tĩnh đi đến chỗ Trần Dục Nhiên.
“Phách nhiên...”
“Con đi với anh.” Trần Phách Nhiên chặn họng Trần Huy, không đợi hắn phản đối, đã bước theo Trần Cảnh Nhiên.
Tay cầm ly rượu của Trần Huy siết chặt, hết cách lắc đầu, quay lại kêu vợ cùng đi tiếp đón khách.
Bởi vì thuở nhỏ được ông nội Trần Dũng nuôi dạy, quan hệ của hai anh em sinh đôi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên này với người cha Trần Huy rất bình thường. Trần Dũng được xem như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự lực mở rộng toàn bộ tập đoàn Phong Diệp đến quy mô như hôm nay. Trần Dũng là người bá đạo, là một ông lão độc đoán mạnh mẽ, cho nên năm đó mới có thể một tay thúc đẩy hôn sự giữa Trần Huy cùng Đinh Di, tiểu thư của Đinh gia. Nhưng Trần Huy lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, không phục sự khống chế của Trần Dũng, cho dù bất đắc dĩ phải kết hôn nhưng sau đó lại không chút tôn trọng cuộc hôn nhân này, cố ý khiêu khích, nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài còn sinh con riêng, cuối cùng làm cho mối quan hệ giữa Trần gia cùng Đinh gia hoàn toàn bị cắt đứt. Trong cuộc liên hôn này Trần gia chẳng những không chiếm được lợi ích, còn trở mặt cùng Đinh gia, tổn thất nghiêm trọng. Điều này đối với Trần Dũng là sai lầmkhông thể tha thứ.
Lúc ấy Trần Dũng vẫn như cũ nắm quyền cao nhất ở tập đoàn Phong Diệp, tuy rằng Trần Huy là đứa con duy nhất, lão vẫn nghĩ tới chuyện bồi dưỡng Trần Dục Nhiên, bởi vì phía sau Trần Dục Nhiên có Đinh gia. Nếu có thể thông qua Trần Dục Nhiên liên kết thế lực hai nhà, tập đoàn Phong Diệp sẽ tiến xa thêm một bước. Đáng tiếc Trần Huy gián tiếp khiến cho Đinh Di chết sớm, Đinh gia chán ghét Trần Huy cho nên không nhìn đến đứa con Trần Dục Nhiên của Trần Huy. Hơn nữa nếu so sánh Trần Dục Nhiên với ba đứa con do Ninh Thanh Thanh sinh ra, thì cậu có vẻ ảm đạm không ánh sáng. Trần Dũng khôn khéo cường thế, sau khi cân nhắc lợi hại, mới chấp nhận Ninh Thanh Thanh, chỉ yêu cầu được tự tay dạy dỗ Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên, mãi đến khi đó, quan hệ của hai cha con Trần Dũng mới dịu đi. Đây là ý chỉ định người thừa kế. Ninh Thanh Thanh đương nhiên hết sức sẵn lòng. Trần Huy nghĩ lại cũng biết mình làm tập đoàn Phong Diệp mất đi một cơ hội khuếch trương vô cùng tốt, trong lòng vẫn mang theo một chút hối hận, hơn nữa Ninh Thanh Thanh bên gối nhỏ to, cuối cùng cũng khiến hắn đồng ý.
Thời gian qua đi, Trần Dũng vẫn như cũ nắm giữ quyền cao nhất ở tập đoàn Phong Diệp, địa vị của Trần Huy ở tập đoàn, nói dễ nghe một chút là tổng giám đốc, kỳ thật chính là trợ lý chủ tịch cho Trần Dũng, đa số là nghe theo mệnh lệnh của Trần Dũng, quyền quyết định không nhiều. Trần Huy tuổi càng lớn, thái độ làm người càng kiêu ngạo, dã tâm đã sớm bành trướng. Với hắn mà nói, làm một tổng giám đốc vẫn chưa đủ để hắn thỏa mãn. Hắn vẫn luôn cho rằng ngày nào đó tập đoàn Phong Diệp sẽ về tay hắn. Nhưng theo sự lớn dần của Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên, Trần Dũng lại càng tỏ rõ ý định bồi dưỡng cặp song sinh này làm người thừa kế. Ai có thể nghĩ đến Trần Dũng đưa hai tên nhóc mười bốn tuổi vào tập đoàn để thực tập? Càng không ai có thể ngờ được chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng cặp song sinh này lại biểu hiện khá là xuất sắc.
Ngay từ đầu Trần Huy đã chuẩn bị chế giễu, nhưng sau đó hắn cười còn không nổi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng là một người cha đủ tư cách, Trần Huy mới muốn làm một người cha tốt bụng, gần gũi với hai đứa con, muốn bọn họ giúp sức để tranh thủ sự ủng hộ của Trần Dũng. Có điều, chẳng phải thường nói dễ hơn làm sao? Trần Huy sớm cảm giác được tuy bên ngoài Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên có vẻ nghe lời hắn, nhưng trên thực tế nội tâm vẫn hờ hững như cũ.
Trần Huy không có cách nào khác, chỉ có thể trông cậy vào vợ cùng con gái Trần Ngọc Dung từ nhỏ đã thông minh lanh lợi thu phục hai anh em. Ít nhất quan hệ của Trần Ngọc Dung đối với bọn họ không tồi, rất có phong thái của người làm chị!
Cho nên không khó lý giải, dù cho Trần Cảnh Nhiên nghe theo lời Trần Huy đi tìm Trần Dục Nhiên nói chuyện, Trần Huy vẫn buồn bực như cũ. Hơn nữa Trần Cảnh Nhiên coi như nghe lời, Trần Phách Nhiên lại khó khống như vậy, có thói quen làm theo ý mình.
Lí do Trần Cảnh Nhiên đáp ứng yêu cầu của Trần Huy, thứ nhất là biểu hiện hôm nay của Trần Dục Nhiên làm cho người ta cảm thấy cậu đến đây vì ác ý, nếu quả thực gây ồn ào trước mọi người sẽ rất khó coi, thứ hai là Trần Cảnh Nhiên vẫn không quen với vị anh cả “mới” này, cho nên nảy sinh tò mò.
Trần Dục Nhiên rốt cuộc bị cái gì kích thích, mới có thể biến thành như vậy? Hay đây mới là bộ mặt thật sự của Trần Dục Nhiên?
Trần Phách Nhiên thì thuần túy vô giúp vui. Hắn vốn chính là người sợ nhất thiên hạ không loạn!
.:.
Vũ Vũ: dạo này bận bịu vài chuyện (mà chủ yếu là tập trung cho chuyên môn xem phim Hàn và show thực tế của Hàn) nên bỏ bê em nó với cái gia đình 3 người kia quá, xin lỗi mọi người nhều, từ giờ Vũ sẽ giữ vững tiến độ 2 chương/tuần cho mỗi truyện, mọi người thấy vậy có được hông? *cười thấy hàm răng*
Như một biểu tượng của địa vị, Trần gia tọa lạc trong khu người giàu ở Thiên Khê, bao gồm nhà chính của Trần Dũng, biệt thự xa hoa theo phong cách châu Âu của Trần Huy, và một tòa nhà chuyên dùng tổ chức những buổi tiệc tùng lớn đặt tên là lầu Phong Diệp. Lấy danh nghĩa chúc mừng con gái lớn của Trần gia Trần Ngọc Dung tròn hai mươi tuổi, yến hội được cử hành ở lầu Phong Diệp. Cái tên này cũng được lấy theo tập đoàn Phong Diệp của Trần gia.
Yến hội sinh nhật bắt đầu, lầu Phong Diệp đầy nhóc những nhân vật nổi tiếng, minh tinh chói sáng.
Áo quần tóc tai chỉnh tề, yến tiệc linh đình, khiêm tốn cẩn trọng rất đúng mực, nói năng thỏa đáng ưu việt, nhân viên phục vụ đã được huấn luyện kĩ càng... Là một trong những thành viên có máu mặt nhất trong xã hội thượng lưu ở Thiên Khê, yến hội của Trần gia trước nay đều thanh lịch đúng mức.
Trên ghế tiệc, lão gia tử Trần gia Trần Dũng bình ổn ngồi ở ghế chủ vị. Lão có một mái tóc bạc được vuốt chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt khắc nghiệt đầy nếp nhăn, rất ít khi cười.
Trần Ngọc Dung mặc lễ phục màu ngọc trai thanh lịch hào phóng, kiểu tóc làm cho khuôn mặt của cô càng thêm thanh xuân hoạt bát, có vẻ xinh đẹp động lòng người. Cô dịu dàng đứng bên tay trái Trần Dũng, mắt mở to hưng trí bừng bừng nhìn mọi người, trông vô cùng thu hút.
Ninh Thanh Thanh ung dung đẹp đẽ quý phái đứng phía bên phải Trần Dũng. Cô vận áo dạ hội cổ chữ V màu tím sậm, vừa đoan chính thanh nhã lại gợi cảm, trên mặt mang theo nét tươi cười xinh đẹp dịu dàng.
Trần Huy dẫn theo hai đứa con sinh đôi xuất sắc cao ngất Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, luôn miệng truyện trò cùng quan khách. Không ai là không cất lời khen ngợi Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên, tuy Trần Huy an nói khiếm tốn, nhưng gương mặt lại không giấu được vẻ kiêu ngạo hài lòng của người làm cha.
Trương Quân Dật đi theo cha mẹ mình đến đây. Nhìn thấy bạn gái Trần Ngọc Dung xinh đẹp, sang trọng quý phái, trong mắt Trương Quân Dật hiện lên một chút yêu thích cùng đắc ý. Là bạn nhảy của Trần Ngọc Dung đêm nay, hắn đang đợi Trần Ngọc Dung chính thức giới thiệu mình với người của Trần gia.
Lúc Trần Dục Nhiên đi vào đại sảnh yến hội, không có bao nhiêu người chú ý tới cậu.
Sau khi cân nhắc lợi hại, dù không cam lòng nhưng Ninh Thanh Thanh cùng Trần Ngọc Dung vẫn chuẩn bị cho cậu một bộ lễ phục vừa người. Thế nhưng hai mẹ con họ vẫn giữ lòng tiểu nhân, chọn bộ lễ phục có kiểu dáng rất kén người mặc. Chất liệu vải của nó tuy tốt nhưng màu nâu lại khiến trần Dục Nhiên trông có vẻ già dặn và dung tục tầm thường. Cậu vốn đang còn là một sinh viên chưa thoát ra khỏi vẻ trẻ con, dáng người lại gầy yếu, nhưng bộ lễ phục đắt tiền này không khiến cậu toát lên được cái phong thái ung dung tiêu sái của tuổi trẻ, mà chỉ toàn mang đến những hiệu quả ngược lại... Quả nhiên Ninh Thanh Thanh cùng Trần Ngọc Dung sẽ không cho phép Trần Dục Nhiên nổi bật hơn « gia đình bọn họ ».
Trần Dục Nhiên tuyệt không để ý. Sau khi người giúp việc Trần gia quét tước xong, cậu liền vào nghỉ ngơi. Khi được đánh thức, chứng tuột huyết áp khiến đầu óc hơi mơ hồ, cậu tùy tiện lấy quần áo đặt ở bên cạnh mặc vào, ngay cả nút áo sơmi cũng không cài hết, vẫn còn để mở hai nút.
Cậu cứ như vậy hai tay đút túi, bằng những bước chân lửng thửng, từng bước một đi vào nơi tổ chứ tiệc, hai mắt trong suốt hơi hơi nheo lại, khóe môi tự nhiên cong lên, khuôn mặt thanh tú ung dung bình thản, lễ phục màu nâu bao bọc vóc dáng gầy yếu, cả người toát ra vẻ sung sướng bình yên, trái ngược một cách lạ thường với sự vờ vịt, nóng vội kiếm tìm lợi ích kinh doanh ở xung quanh.
Dần dần, mọi người ở đây đều bất giác nhìn về phía cậu, đoán xem cậu bé làm người ta cảm thấy thoải mái lạ mắt này, là con cháu nhà cao cửa rộng nào? Dù sao nếu không có căn cơ vững vàng, thì chẳng có được phong thái thong dong bình yên như vậy...
Bởi vì Trần Dũng cùng Ninh Thanh Thanh ngồi ở phía trên, cách Trần Dục Nhiên khá xa. Trương Quân Dật là người đầu tiên chú ý tới Trần Dục Nhiên đang khiến mọi người tò mò. Hắn đã sửng sốt thật lâu khi nhìn thấy người mà lưng thì vẫn hơi khòm như cũ, nhưng phong thái lại không còn là Trần Dục Nhiên trong quá khứ.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đang chậm rãi đi tới, Trần Dục Nhiên vẫn là Trần Dục Nhiên, nhưng tựa hồ lại có một sự thay đổi không thể nói rõ được. Khuôn mặt Trần Dục Nhiên vốn rất đại chúng, nhưng giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy bắt mắt và thoải mái lạ thường...
Người tiếp theo chú ý tới Trần Dục Nhiên là Trần Huy. Hắn không nhìn thấy ánh mắt kì quái của hai đứa con bên cạnh, chỉ cảm thấy Trần Dục Nhiên có vẻ quen mắt, lại nghĩ không ra cậu là con cháu nhà ai.
Hắn nâng ly rượu, hạ giọng hỏi Trần Cảnh Nhiên có vẻ trầm ổn: “Cảnh Nhiên, nó là công tử nhà nào? Sao trông lạ mắt như vậy...”
Trần Cảnh Nhiên thoáng vẻ thích thú liếc mắt nhìn Trần Huy một cái: “Ba, đó là anh cả.”
Trong nháy mắt Trần Huy chưa thể nhớ tới đứa con lớn nhất của mình, hắn mờ mịt hỏi lại: “Anh cả?”.
“Đúng vậy. Đó là anh cả của bọn con, Trần Dục Nhiên. Là đứa con đầu tiên của ba.” Trần Cảnh Nhiên chậm rãi đáp.
“Dục Nhiên?” Sắc mặt Trần Huy thay đổi, “Sao nó lại ở đây?” Nghĩ đến đứa con lớn tồi tệ của mình, trong lòng Trần Huy đã không còn sự tán thưởng vừa rồi, hắn không vui cau mày. Làm một trong những người nắm quyền của Trần gia, hắn đương nhiên rất có năng lực và khôn khéo, thế nên nội tâm cũng đầy kiêu ngạo. Có một đứa con lớn bình thường không nở mặt nở mày là sỉ nhục lớn nhất. Dù hắn chẳng điên đến nỗi không thừa nhận hoặc là vứt bỏ đứa con này, nhưng chung vẫn luôn lơ là, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ với con trai trưởng.
Kỳ thật mỗi lần sinh nhật Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên đều có mặt, có điều Trần Huy chưa từng chú ý tới mà thôi.
Biểu cảm của Trần Cảnh Nhiên vẫn hờ hững như trước, không nói lời nào.
“Là chị kêu anh ấy đến.” Trần Phách Nhiên nhìn thấy dáng điệu này của người anh sinh đôi, lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng khai Trần Ngọc Dung ra. Đối với người chị này, so với Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên lại càng không thích nhiều hơn.
“Yến hội đêm nay có thể giỡn chơi hay sao?” Trần Huy cau mày, “Lần này Dung Dung suy xét không được chu toàn rồi.”
Trần Phách Nhiên bĩu môi. Nếu dựa vào điểm này phán đoán, thì Trần Ngọc Dung chưa từng cân nhắc chu toàn bao giờ.
“Cảnh Nhiên, con đi nói với nó, kêu nó chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình, đừng để cho ba mất mặt.” Trần Huy bình tĩnh nói.
Trần Cảnh Nhiên khẽ dạ, điềm tĩnh đi đến chỗ Trần Dục Nhiên.
“Phách nhiên...”
“Con đi với anh.” Trần Phách Nhiên chặn họng Trần Huy, không đợi hắn phản đối, đã bước theo Trần Cảnh Nhiên.
Tay cầm ly rượu của Trần Huy siết chặt, hết cách lắc đầu, quay lại kêu vợ cùng đi tiếp đón khách.
Bởi vì thuở nhỏ được ông nội Trần Dũng nuôi dạy, quan hệ của hai anh em sinh đôi Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên này với người cha Trần Huy rất bình thường. Trần Dũng được xem như là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự lực mở rộng toàn bộ tập đoàn Phong Diệp đến quy mô như hôm nay. Trần Dũng là người bá đạo, là một ông lão độc đoán mạnh mẽ, cho nên năm đó mới có thể một tay thúc đẩy hôn sự giữa Trần Huy cùng Đinh Di, tiểu thư của Đinh gia. Nhưng Trần Huy lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, không phục sự khống chế của Trần Dũng, cho dù bất đắc dĩ phải kết hôn nhưng sau đó lại không chút tôn trọng cuộc hôn nhân này, cố ý khiêu khích, nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài còn sinh con riêng, cuối cùng làm cho mối quan hệ giữa Trần gia cùng Đinh gia hoàn toàn bị cắt đứt. Trong cuộc liên hôn này Trần gia chẳng những không chiếm được lợi ích, còn trở mặt cùng Đinh gia, tổn thất nghiêm trọng. Điều này đối với Trần Dũng là sai lầmkhông thể tha thứ.
Lúc ấy Trần Dũng vẫn như cũ nắm quyền cao nhất ở tập đoàn Phong Diệp, tuy rằng Trần Huy là đứa con duy nhất, lão vẫn nghĩ tới chuyện bồi dưỡng Trần Dục Nhiên, bởi vì phía sau Trần Dục Nhiên có Đinh gia. Nếu có thể thông qua Trần Dục Nhiên liên kết thế lực hai nhà, tập đoàn Phong Diệp sẽ tiến xa thêm một bước. Đáng tiếc Trần Huy gián tiếp khiến cho Đinh Di chết sớm, Đinh gia chán ghét Trần Huy cho nên không nhìn đến đứa con Trần Dục Nhiên của Trần Huy. Hơn nữa nếu so sánh Trần Dục Nhiên với ba đứa con do Ninh Thanh Thanh sinh ra, thì cậu có vẻ ảm đạm không ánh sáng. Trần Dũng khôn khéo cường thế, sau khi cân nhắc lợi hại, mới chấp nhận Ninh Thanh Thanh, chỉ yêu cầu được tự tay dạy dỗ Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên, mãi đến khi đó, quan hệ của hai cha con Trần Dũng mới dịu đi. Đây là ý chỉ định người thừa kế. Ninh Thanh Thanh đương nhiên hết sức sẵn lòng. Trần Huy nghĩ lại cũng biết mình làm tập đoàn Phong Diệp mất đi một cơ hội khuếch trương vô cùng tốt, trong lòng vẫn mang theo một chút hối hận, hơn nữa Ninh Thanh Thanh bên gối nhỏ to, cuối cùng cũng khiến hắn đồng ý.
Thời gian qua đi, Trần Dũng vẫn như cũ nắm giữ quyền cao nhất ở tập đoàn Phong Diệp, địa vị của Trần Huy ở tập đoàn, nói dễ nghe một chút là tổng giám đốc, kỳ thật chính là trợ lý chủ tịch cho Trần Dũng, đa số là nghe theo mệnh lệnh của Trần Dũng, quyền quyết định không nhiều. Trần Huy tuổi càng lớn, thái độ làm người càng kiêu ngạo, dã tâm đã sớm bành trướng. Với hắn mà nói, làm một tổng giám đốc vẫn chưa đủ để hắn thỏa mãn. Hắn vẫn luôn cho rằng ngày nào đó tập đoàn Phong Diệp sẽ về tay hắn. Nhưng theo sự lớn dần của Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên, Trần Dũng lại càng tỏ rõ ý định bồi dưỡng cặp song sinh này làm người thừa kế. Ai có thể nghĩ đến Trần Dũng đưa hai tên nhóc mười bốn tuổi vào tập đoàn để thực tập? Càng không ai có thể ngờ được chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng cặp song sinh này lại biểu hiện khá là xuất sắc.
Ngay từ đầu Trần Huy đã chuẩn bị chế giễu, nhưng sau đó hắn cười còn không nổi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng là một người cha đủ tư cách, Trần Huy mới muốn làm một người cha tốt bụng, gần gũi với hai đứa con, muốn bọn họ giúp sức để tranh thủ sự ủng hộ của Trần Dũng. Có điều, chẳng phải thường nói dễ hơn làm sao? Trần Huy sớm cảm giác được tuy bên ngoài Trần Cảnh Nhiên cùng Trần Phách Nhiên có vẻ nghe lời hắn, nhưng trên thực tế nội tâm vẫn hờ hững như cũ.
Trần Huy không có cách nào khác, chỉ có thể trông cậy vào vợ cùng con gái Trần Ngọc Dung từ nhỏ đã thông minh lanh lợi thu phục hai anh em. Ít nhất quan hệ của Trần Ngọc Dung đối với bọn họ không tồi, rất có phong thái của người làm chị!
Cho nên không khó lý giải, dù cho Trần Cảnh Nhiên nghe theo lời Trần Huy đi tìm Trần Dục Nhiên nói chuyện, Trần Huy vẫn buồn bực như cũ. Hơn nữa Trần Cảnh Nhiên coi như nghe lời, Trần Phách Nhiên lại khó khống như vậy, có thói quen làm theo ý mình.
Lí do Trần Cảnh Nhiên đáp ứng yêu cầu của Trần Huy, thứ nhất là biểu hiện hôm nay của Trần Dục Nhiên làm cho người ta cảm thấy cậu đến đây vì ác ý, nếu quả thực gây ồn ào trước mọi người sẽ rất khó coi, thứ hai là Trần Cảnh Nhiên vẫn không quen với vị anh cả “mới” này, cho nên nảy sinh tò mò.
Trần Dục Nhiên rốt cuộc bị cái gì kích thích, mới có thể biến thành như vậy? Hay đây mới là bộ mặt thật sự của Trần Dục Nhiên?
Trần Phách Nhiên thì thuần túy vô giúp vui. Hắn vốn chính là người sợ nhất thiên hạ không loạn!
.:.
Vũ Vũ: dạo này bận bịu vài chuyện (mà chủ yếu là tập trung cho chuyên môn xem phim Hàn và show thực tế của Hàn) nên bỏ bê em nó với cái gia đình 3 người kia quá, xin lỗi mọi người nhều, từ giờ Vũ sẽ giữ vững tiến độ 2 chương/tuần cho mỗi truyện, mọi người thấy vậy có được hông? *cười thấy hàm răng*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook