Chung tướng quân là ông ngoại mà Tô Trạm chưa bao giờ gặp mặt, chỉ nghe nói dũng mãnh thiện chiến cuối cùng chết dưới sự bao vây của Đảng Cộng Sản Miến Điện.

Chung tướng quân vẫn luôn đề bạt cha của hắn, thậm chí đem con đường sống cuối cùng lưu lại cho y, mà lúc trước Tô Chính Cương cưới Chung Ý Ánh – con gái một mà Chung tướng quân yêu thương nhất đời này, cũng chính là mẹ của chính mình, Chung Ý Ánh. Mặc dù những ngày đầu khổ cực, cũng không nỡ để nàng chịu một chút khổ cực, cho nên vẫn luôn không muốn có con cái.

Thời gian sau này ổn định một chút, bụng của Chung Ý Ánh lại vẫn không có tin tức gì. Thẳng đến khi Tô Chính Cương 34 tuổi mới có được đứa nhỏ, làm huyết mạch duy nhất của Chung tướng quân và Tô Chính Cương y, Tô Chính Cương thật sự là hận không thể đem con trai ngậm trong miệng, nâng niu trong lòng bàn tay. Ngay cả đặt tên cũng là thận chi hựu thận* mà suy nghĩ ba năm trời. Cuối cùng vào lúc sinh nhật năm ba tuổi của Tô Trạm, một ông lão lưu lạc đến đây đi ngang qua, khẳng định cuộc đời này của Tô Trạm nhất định gặp thuỷ kiếp, đồng thời lấy cái tên này.

*慎之又慎: /Thận chi hựu thận/: Đã thận trọng rồi lại thận trọng hơn.

Trong trí nhớ của Tô Trạm lúc còn nhỏ, đích thực là từ trên xuống dưới của Tô gia đều được dặn dò kỹ càng rằng phải hầu hạ tiểu thiếu gia cách xa nước. Hắn còn nghe người làm đã từng nói qua một câu chuyện, nói Tô tướng quân năm đó sờ sờ mái tóc ngắn ngủn, vỗ bàn một cái liền dự định đem ao hoa sen xinh đẹp đặc biệt đào ra mà lấp lại. Cuối cùng bị Tô phu nhân cảm thấy làm to chuyện không cần như thế mà ngăn lại.

Thế là, cho dù là Tô Phiếm năm bảy tuổi vừa trở lại Tô gia, cũng bị Tô Chính Cương chỉ vào mũi dặn dò: “Lúc chơi với em trai, không cho phép đến ao hoa sen!” Cuối cùng nhấc chân liền muốn đi, lại như cũ không yên tâm mà quay đầu lại nói: “Thùng nước lớn một chút và ao cũng không được, nghe kỹ cho lão tử!”

Sau khi nghe xong lời nói này, Tô Chính Cương càng cảm thấy sự phán đoán của chính mình không sai, con trai vừa được vớt lên, không khóc không nháo mà vội vã tức giận muốn tìm Tô Phiếm báo thù, nếu không phải bị Tô Phiếm đẩy xuống, thì làm sao phải như thế! Huống chi, y thật sự cảm thấy Tô Phiếm mặc dù chỉ mới 10 tuổi, thoạt nhìn hoà đồng giống đoàn bông vải, lại như thế nào cũng cảm thấy phía sau đoàn bông vải có thứ chính mình xem không hiểu. Tâm tư của đứa con nít 10 tuổi nặng như vậy, y thật sự là rất khó chịu.

Chung Ý Ánh vội vàng che miệng của Tô Trạm lại, trách cứ nói: “Có ai nói chuyện như con không, anh trai của con còn có thể hại con sao!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm bị mẹ che lại một nửa, cũng không cãi cọ, trong lòng âm thầm cười lạnh nghĩ, sao lại không phải là hại con, thật muốn để cho mẹ nhìn xem, con trai của mẹ đã chết như thế nào!

Tô Phiếm treo ở trên giá nghe được câu nói này của Tô Trạm, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dù sao chỉ mới có 10 tuổi, hắn cố gắng chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, thanh âm run rẩy mà biện luận: “Cha, con thật sự không có đẩy em trai, là em trai hôm nay kiên quyết kéo con đến bên ao hái đài sen, con sợ em ấy xảy ra chuyện, đành phải đi theo –“

Bản thân Tô Chính Cương là một binh lính thô lỗ, Nam chinh Bắc phạt hằng năm càng làm cho khuôn mặt vốn dĩ nghiêm túc đoan chính của y phơi cho đen thui, nghiêm mặt lại thì chính là dáng vẻ của người nham hiểm, nhưng không nghĩ đến người nham hiểm nuôi hai tiểu tử trắng nõn sạch sẽ. Cùng là con trai của Tô Chính Cương, Tô Phiếm là tiểu thiếu gia hiểu lễ nghĩa anh tuấn khôi ngô, so với bình thường Tô Trạm ương bướng, theo những người làm thấy được Tô Phiếm ngược lại càng giống con trai của phu nhân dịu dàng.

Dứt lời, Tô Phiếm lo lắng mà men theo ánh mắt nhìn Tô Trạm, Tô Trạm bị A Nghĩa ôm trong lòng đón nhận ánh mắt của Tô Phiếm ửng đỏ uỷ khuất cực kỳ, lại chỉ là rủ xuống lông mi vừa dày vừa đen nhánh, giống như nổi lên tính tình trẻ con mà phe phẩy cái vòng tay màu bạc trên tay của chính mình, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang của cái chuông. Tô Trạm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lại đột nhiên nhìn Tô Phiếm cười một cái, rực rỡ ngây thơ mang theo bản tính trẻ con, khuôn mặt xinh đẹp lại không khỏi khiến cho Tô Phiếm rùng mình một cái, uy nghiêm đáng sợ.

Trông cậy vào khuôn mặt đen thui của cha và nụ cười như vậy hướng về chính mình của Tô Trạm là căn bản không có khả năng, toàn bộ những người làm và lính cần vụ vây quanh võ đài, nhưng mà ngại vì khí thế của Tô Chính Cương, càng không có ai thay tiểu thiếu gia nửa đường về nhà này mà ra mặt. Tô Phiếm biết rõ, cầu ai cũng không được, chỉ có mẹ cả còn có chút thương tiếc đối với chính mình. Mặc dù chính mình không phải là con ruột của nàng.

“Mẹ cả, con thật sự không đẩy em trai xuống ao, lúc đó con –” Tô Phiếm nước mắt chịu đựng cuối cùng cũng vỡ đê, từng hàng từng hàng nước mắt chảy xuống, cũng quật cường mà cắn răng để không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Chung Ý Ánh vội vàng kéo lại Tô Chính Cương đang đi về phía trước, vừa muốn mở miệng liền bị y ngăn lại, Tô Chính Cương khẩu khí cứng rắn nói: “Ý Ánh, hôm nay không nói đến việc A Trạm nếu như xảy ra chuyện gì, chính là hiện tại không có việc gì thì cũng phải để tên tiểu tử này lột một lớp da. Quy củ của Tô gia là anh lập, không cho phép mang A Trạm đến bên ao, đó là gia quy, ở trong quân đội thì là quân quy, Tô Chính Cương anh mang binh đã hơn 20 năm rồi, đó chính là nói sao làm vậy! Lí phó quan, kéo phu nhân lại cho tôi!”

“Vậy anh cũng không thể dùng roi ngựa thô như vậy mà đánh một đứa con nít a, Chính Cương, Tô Phiếm mới 10 tuổi, con nít có thể sai lầm bao nhiêu. Có chuyện gì anh hỏi cho rõ ràng rồi hãy phạt cũng còn kịp mà!” Chung Ý Ánh thấy Tô Phiếm chịu đựng cắn răng rơi nước mắt, lời biện luận mới nói được một nữa cũng nói không nên lời. Những người còn lại thấy dáng vẻ này của đại thiếu gia, cũng dần dần cảm thấy, đứa nhỏ này thật sự là uỷ khuất cực kỳ.

Tô Trạm híp mắt suy nghĩ suy nghĩ, hình như lúc tám tuổi, chính mình quả thực là đã từng rơi vào trong ao, cụ thể xảy ra chuyện như thế nào, hắn thật sự là nhớ không rõ lắm. Đã từng chết qua một lần, sống lại một lần, chuyện đời trước đều cách hắn rất xa, chỉ có chính mình chết như thế nào, ngược lại vẫn khắc cốt ghi tâm. Nhưng mà, nhớ mang máng, Tô Phiếm vẫn thật sự hung hăng ăn một trận roi da.

Hắn vỗn cũng không phải là người lương thiện, đối với Tô Phiếm chưa bao giờ tồn tại lòng tốt gì, nhưng cũng chưa bao giờ tồn tại ý xấu gì. Theo hắn thấy, Tô Phiếm bất quá chỉ là một đứa con hoang mà Tô gia ở trên đường nhặt về, trùng hợp cùng họ với hắn, cùng một cha mà thôi. Hắn chẳng thèm đem tâm tư dùng để đối phó với cái loại mặt hàng này.

Nhưng hắn thua rồi, hơn nữa thua rất thảm. Quân đội, tiền tài, thế lực, toàn bộ không có. Cửa nát nhà tan, chính mình còn thành ma quỷ trong ao.

Lông mày thanh tú của Tô Trạm giãn ra, một bộ dáng vẻ tiểu thiếu gia điềm đạm nho nhã, nét mặt không có chút nào gợn sóng mà nhìn kẻ thù đoạt mệnh của mình năm nay chỉ mới 10 tuổi, âm thầm suy nghĩ, Tô Phiếm, tôi thua thì thua ở đời trước, rõ ràng không đem anh coi ra gì, tâm anh đủ ngoan(Mã: hung ác), dã tâm đủ lớn.

Nhưng đời này, xem anh làm sao mà sống.

Lúc này, Tô Chính Cương không chống cự nổi sự cầu xin hết lời của người vợ yêu dấu, không có cách nào, đành phải đổi thành roi nước nhỏ. Cánh tay cường tráng hữu lực giơ lên cao, roi thứ nhất mang theo một trận gió thổi vù vù, mang theo cát bụi dưới đất bay lên.

Một roi này đánh xuống, Tô Phiếm chỉ cảm thấy như đánh vào trong lòng chính mình, toàn thân run rẩy, nửa người dưới bắt đầu vừa đau vừa rát, lúc nhỏ có một lần đụng phải ngọn nến rớt xuống trên tay của chính mình cũng không có đau như vậy. Y đương nhiên không thấy được lúc này trong bắp chân của chính mình lại thêm một vết roi đỏ như máu, trầy da thịt bong, trên da thịt trắng nõn đặc biệt dữ tợn.

Tô Trạm nhìn bóng lưng của cha đang vung vẩy roi da, cảm thán nghĩ, cha còn trẻ thật tốt, nghĩ đến lúc ông già rồi, ngay cả cái chén cũng cầm không nổi.

Tô Chính Cương dùng ngữ khí khi huấn luyện binh lính mà hét: “Nói, mày lần này có sai hay không! Có nên mang em trai đến bờ ao hay không! Có nên đẩy nó xuống nước hay không?”

Tô Phiếm nghẹn một hơi, bình thường gương mặt thoạt nhìn thanh thanh tú tú, hoà hoà khí khí nay cau thành một đoàn, mồ hôi đã thấm ướt phần tóc mai trên mái tóc ngắn đen nhánh của y, run rẩy hàm răng trả lời: “Cha, con thật sự không có…”

Lời còn chưa dứt, roi thứ hai đã “ba” một tiếng mang theo tiếng gió rơi xuống trên người y, lực đạo đầy đủ, trực tiếp đánh lên thân thể của Tô Phiếm một cái, theo phản xạ mà đem chân không có chỗ bám mà co lên, vẫn cứng rắn không chịu hé răng.

Tô Chính Cương thấy Tô Phiếm cắn chặt răng một tiếng cũng không thốt ra, lại tức giận đứa nhỏ này bản chất cứng rắn như vậy, khó gặm vô cùng, càng cảm thấy quyền uy của chính mình giống như chịu một loại khiêu chiến, mang quân đã mười mấy năm, lại làm Tô tướng quân lâu như vậy, hiếm thấy còn có người khiêu chiến tính cách của ông như vậy.

Thế là, một bên hét có nhận sai hay không, một bên đem roi da giáng xuống chân Tô Phiếm. Chẳng được vài roi, trên bắp chân giống như đậu hủ non đã hằn lên vài vết roi, thoạt nhìn nhe nanh múa vuốt vô cùng doạ người, con nít đều không phải da mềm sao.

Tô Trạm ngóng nhìn, Tô Phiếm toàn thân ướt đẫm đầy mồ hôi, run rẩy tan tác, lại một chút sự đồng tình cũng không có. Nhớ tới tình cảnh một đứa con nít như vậy, sau khi lớn lên, giống như mèo vờn chuột, hết lần này đến lần khác sai người đem chính mình quăng vào trong nước, hắn vẫn không có tấm lòng Bồ Tát đó.

Ánh nắng chiều tà chiếu xuống những tia nắng, chỉ còn lại một chút màu cam của mứt hoa quả, đem từng tầng rừng rậm từ xa tới gần tầng tầng lớp lớp tô thành màu vàng kim ấm áp. Những rạng mây hồng hợp lại với nhau thành một mảnh, cuồn cuộn đuổi theo đường chân trời ở phía Tây, đây là hoàng hôn ở miền Bắc Miến Điện mà hắn vô cùng quen thuộc. (Mã: Đoạn này chém khí thế luôn)

Còn có điều gì tốt hơn so với việc còn sống còn thấy được bầu trời, thấy được rừng sâu núi thẳm như vậy đây?

Hơn nữa, trước mắt còn diễn vỡ kịch chính mình trước khi chết trong lòng sắp xếp một lần lại một lần. Một trận đòn thì tính là cái gì? Căn bản là không đủ. Tô Trạm nhoẻn khoé miệng mà suy tư.

Roi thứ 10 đang muốn hạ xuống, tay của Tô Chính Cương lại bị Chung Ý Ánh tránh thoát mà dùng cả hai tay gắt gao giữ lại, Chung Ý Ánh giọng điệu bình tĩnh mang theo sự lạnh nhạt nói với Tô Chính Cương: “Chín cái rồi, anh đánh thêm một cái nữa chính là mười cái. Cả A Trạm anh cũng phải đánh chứ, nếu không phải nó muốn đi, Tô Phiếm kéo lại cũng kéo không được nó, nếu đã như vậy, anh cũng phải đánh A Trạm mười cái. Nhưng mà A Trạm hôm nay mới té xuống nước, dạy con không nghiêm, nhà chúng ta lại là quân lệnh như núi, anh đánh em đi, em thay con nhận.” Dứt lời, một ánh mắt cũng không nhìn Tô Chính Cương.

Tô Chính Cương lau mồ hôi trên mặt, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi, cô vợ trẻ này giận rồi. Y trời sinh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Chung Ý Ánh giận y. Lí phó quan bên cạnh vội vã tiến lên phía trước, “Tướng quân, chín roi này quá mức chịu đựng của đại thiếu gia rồi, đại thiếu chỉ mới 9 tuổi thôi, đây nếu như — truyền ra ngoài thì danh tiếng cũng không tốt, còn tưởng rằng, tướng quân không dung nạp đại thiếu đây.”

Tô Chính Cương biết sự uyển chuyển trong lời nói của Lí phó quan, đây không phải là sợ người khác nói y không dung nạp Tô Phiếm, lừa gạt nói phu nhân không dung nạp đứa con trai lớn nhặt bên ngoài. Tô Chính Cương y cũng không sợ người khác nói, ai mẹ nó khua môi múa mép, y đập chết cả nhà chúng nó. Thế nhưng Chung Ý Ánh từ trước đến nay chính là tiểu thư tri thư đạt lễ*, chịu không nổi cơn giận này. Tô Chính Cương suy nghĩ một chút, lại lần nữa khẳng định rằng, đúng, y cũng không thể chịu được cơn tức này.

*知书达礼: /Tri thư đạt lễ/: Có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Tô Trạm nhìn Tô Phiếm bị đánh đến nỗi hai chân máu chảy đầm đìa, đầu cúi thấp, thật sự là không nghĩ đến chính mình vậy mà sẽ rơi vào trong tay y. Bất quá, hôm nay trò đùa này nên kết thúc rồi, hắn ngán rồi, con đường sau này vẫn còn dài mà.

Xoay đầu nói với A Nghĩa đang ôm lấy chính mình: “A Nghĩa, thả ta xuống.” Tuy là thanh âm non nớt, trong giọng nói lại mang theo uy thế không cho nghi ngờ.

Tô Trạm chân vừa chạm đất, liền chạy đến bên cạnh cha mẹ của mình, ôm lấy bắp đùi của cha mà nói: “Cha, con đói bụng rồi. Nên ăn tối rồi.” Lại liếc nhìn Tô Phiếm, mang theo sự đồng tình nói: “Anh trai được giáo huấn rồi, anh ấy lần sau sẽ chú ý.” Lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với mẹ: “Mẹ, con mệt rồi, chúng ta trở về thôi.”

Tô Trạm vừa xuất hiện, sự căng thẳng của vợ chồng Tô thị liền buông lỏng một chút. Mắt thấy trên mặt Tô Trạm quả thực lộ ra thần sắc mệt mỏi, Chung Ý Ánh ra hiệu Tô Chính Cương ôm Tô Trạm trở về, “Anh và A Trạm về ăn cơm trước đi, em dẫn Tô Phiếm về.”

Dứt lời, chính mình dẫn theo Lí phó quan bắt đầu đem Tô Phiếm thả xuống, mắt thấy đứa con ngoan ngoãn bị Tô Chính Cương đánh thành như vậy, Chung Ý Ánh khó chịu vô cùng, nàng không biết, chính mình lúc đầu khăng khăng muốn dẫn Tô Phiếm về, rốt cuộc là đúng hay là sai.

Tô Phiếm chỉ cảm thấy nửa người trên của chính mình bị treo đến nỗi mất đi độ ấm, hai tay treo lên cao, vừa mỏi vừa tê không thôi, cảm thấy chính mình được người khác nhẹ nhàng thả xuống. Miễn cưỡng mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ, lại là khuôn mặt đau lòng của Chung Ý Ánh. Chung Ý Ánh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phiếm: “A Phiếm, đứa nhỏ ngoan, kiên trì một chút. Mẹ dẫn con về.”

Lại chỉ thấy đứa nhỏ bị đánh đến nỗi mồ hôi hột và máu tươi đầm đìa, khuôn mặt thư giãn, thả lỏng mi tâm, cứng rắn nặn ra một nụ cười, như đang an ủi nói với Chung Ý Ánh: “Mẹ, đừng, đừng lo, con không, không sao.” Muốn không để cho người khác đau lòng cũng không được.

Thật con mẹ nó biết diễn trò, Tô Trạm liếc một cái anh trai 10 tuổi, nhanh chóng đưa ra đánh giá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương