Trọng Sinh Chi Tô Trạm
-
Chương 37
Trong tay Tô Trạm đang cầm một nửa cái bánh sandwich xúc xích cúi đầu nhìn tờ báo trong tay đi về phía ký túc xá — Tưởng Giới Thạch vậy mà chết rồi? Nói không chấn động là giả, lúc đầu hắn đến Đài Loan ngược lại vẫn luôn chưa từng gặp qua nhân vật làm mưa làm gió đem gia đình bọn họ làm cho cha con cách biệt. Chỉ có vào lần gặp gỡ các quan viên cấp cao của Quốc Dân Đản,g xa xa thấy được ông ấy một lần ở trên sân phơi của đại trạch Tưởng gia.
Bất kể nói như thế nào, Tô Trạm đối với cái chuyện ông ấy đưa mình đến Đài Loan vẫn ôm hận. Chỉ là hoàn cảnh tạo ra con người, những năm như thế trôi qua, cuộc sống của một người trải qua không có ai để dựa vào chỉ có thể dựa vào chính mình, Tô Trạm biết cái mùi vị tinh thần sa sút ôm hận là không có tác dụng bao nhiêu.
Đã tới thì an tâm ở lại, nghĩ biện pháp sống tốt mới là chuyện đúng đắn. Hơn nữa, ngoại trừ không cho hắn quay về Miến Điện, không cho hắn chạy loạn khắp nơi, ngoài cuộc sống chỉ có thể ăn nhờ ở đậu ra, ngược lại cũng không có cảnh tượng hỏng bét như lúc đầu hắn đã tưởng tượng.
Lông mi của Tô Trạm vẫn luôn dài một cách đặc biệt, vừa dày vừa đen nhánh vây chặt cùng nhau, che phủ hơn phân nửa ánh mắt, da trắng như tuyết, môi hồng nhuận, thoáng nhìn rất có vị đạo mỹ nhân lạnh lùng. Trên đường có bạn học mà hắn quen biết chào hỏi nhau, Tô Trạm cũng liền đúng lúc mà mỉm cười đáp lại, so với các loại không thích ứng khi mới đến Mỹ đã tốt hơn rất nhiều rồi, còn có vài bạn học có thể nói chuyện, hỏi hắn sao bây giờ mới ăn cơm.
Chỉ có điều hôm nay không phải là hắn không muốn ăn cơm bình thường, thật sự là thời gian không còn kịp rồi, buổi sáng vốn chỉ có hai tiết lên lớp, không nghĩ tới luận văn ngắn lần trước mình tuỳ tiện viết vẫn bị giáo sư chộp được, hơn nữa kêu trợ giảng giữ hắn lại, sửa đổi đàng hoàng một lần. Tô Trạm cảm thấy chính mình có lẽ đời trước đến lúc chết cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy — Giống như tất cả những sinh viên Mỹ bình thường, lưng đeo ba lô, quần jean, áo sơ mi mà ngồi trong ngôi trường danh giá thế giới này, đồng thời chuyên ngành học là nghiên cứu văn hoá Đông Á.
Hắn trước sau cộng lại được coi như là người đã sống sắp 50 năm rồi, nhưng mà một lần nữa đến một đất nước xa lạ, tiến hành chuyên nghiệp hoá việc học tập đối với hắn mà nói vẫn có chút khó khăn. Đặc biệt là tiếng Anh, Tô Trạm cảm thấy tiếng Anh quả thật có cừu hận với hắn — Lúc hắn ở Đài Loan đã từng nhảy ba cấp, học trung học và cao đẳng, trải qua cũng rất là thuận lợi, chính là tiếng Anh này từ đầu đến cuối không quá lưu loát. Nhưng mà lúc đầu chính phủ Đài Loan để hắn lựa chọn, hắn muốn học lên đại học và tự chọn chuyên ngành, ý của hắn lại ngoại dự đoán của mọi người tỏ rõ muốn xuất ngoại du học.
Trước khi xuất ngoại hắn đã từng hỏi ý kiến của gia đình, thị trấn nhỏ của miền Bắc Miến Điện lúc đó vẫn chưa có điện thoại, Tô Trạm đến Đài Loan liền làm một chuyện mà đời trước hắn chưa bao giờ làm qua — Viết thư.
Hắn đến bây giờ đều mang theo những bức thư đó bên cạnh mình, mỗi lần đều là một sấp dày — Chữ mà cha của hắn biết không nhiều, nhưng mà thật sự là một lần nữa học một chút, cụt tay gẫy chân, mỗi lần cũng có thể viết cho hắn một đoạn. Mẹ hắn là một tài nữ xuất thân từ thế gia nhà dòng dõi Nho học, những lời mà mẹ viết càng không cần phải nói, Tô Trạm mỗi lần đọc thư, từ trong những văn tự nhỏ nhặt khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của mẹ. Từ lúc mới bắt đầu đau lòng lo lắng không yên, rồi sau đó càng ngày càng bình thản, mỗi lần thư đến, đều là ba người lảm nhảm những chuyện thường ngày, đặc biệt là Tô Phiếm, trong ngày thường cả người giống như là hũ nút, không nghĩ đến lúc viết thư nói nhiều như vậy. Tô Trạm mỗi lần cầm thư của Tô Phiếm, đều có một loại cảm giác đang đọc tập thư gia đình.
Chỉ là ai cũng không biết, rất nhiều lúc, những bức thư vượt qua thiên sơn vạn thuỷ, sự ấm áp đến từ những bức thư do chính người nhà của mình viết, giúp hắn trải qua những năm tháng cô đơn lạnh lẽo này.
Tô Trạm đã sớm không phải là một gia hoả không hiểu biết, không tim không phổi của đời trước nữa, mỗi lần hồi âm hắn đều đem cuộc sống ở Đài Loan tỉ mỉ nói một lần, cho tới bây giờ chỉ nói chuyện tốt — Hắn cảm thấy cái cảm giác này có chút yếu đuối, nhưng mà biết cha mẹ và Tô Phiếm thấy được những thứ này sẽ cảm thấy yên tâm, hắn cũng cảm thấy tình cảm yếu đuối này có thể nhịn được.
Đương nhiên, nội dung trong bức thư nghìn dặm xa xôi lúc đến được Miến Điện đã sớm bị người ta kiểm duyệt một lần. Cha và mẹ đối với việc hắn có thể sẽ xuất ngoại du học, cái tình huống này tuyệt đối là ngạc nhiên nhưng phần lớn là vui mừng, theo như bọn họ thấy được, chính mình có thể ỷ vào thân phận đặc thù ở Đài Loan vào một trường đại học nào đó học xong đã rất tốt rồi. Chỉ có điều ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cha mẹ vẫn biểu đạt sự kỳ vọng đối với hắn, đặc biệt là Tô Phiếm.
Tô Trạm có lúc nghe tiếng Anh của giáo sư nói quá nhanh, hoặc là lúc đọc sách những chữ cái rậm rạp chằng chịt như con kiến, cũng sẽ tức giận mà nghĩ rằng — Rõ ràng là nguyện vọng của Tô Phiếm, mình làm gì mà vội vàng thay y thực hiện chứ?
Mấy năm nay vùng Tam Giác Vàng nghiểm nhiên trở thành một trong những vùng hỗn loạn nhất, thần bí nhất trên thế giới — Chiến hoả và thuốc phiện đan xen lẫn nhau, tiếng xấu truyền xa. Chính phủ Đài Loan dưới áp lực của dư luận quốc tế lần lượt rút lui vài nhóm người đi, Tô gia cũng còn xem như là an phận, bởi vì theo như hắn thấy cũng không có nghiêm ngặt như vậy.
Hắn vốn dĩ là có cơ hội gặp mặt người nhà một lần, nhưng mà không ai ngờ được cũng không nghĩ tới rằng Trần tướng quân mang theo người của mình đầu hàng vào Đảng Cộng Sản của chính phủ miền Bắc, trở về Trung Quốc. Điều này khiến cho lãnh đạo Đài Loan cực kỳ nóng lòng cũng càng thêm cảnh giác, bởi vì trì hoãn lại, lần trì hoãn này, nghiểm nhiên đến lúc xuất ngoại. Mà vừa xuất ngoại, xét theo bối cảnh và thân phận của gia đình Tô Trạm hết sức đặc thù, bất luận Tô Chính Cương có thật sự chế tạo ra thuốc phiện hay không, con trai của Tô tướng quân của vùng Tam Giác Vàng vẫn tiến vào sự giám sát của chính phủ Mỹ, đừng nói là xuất ngoại, chính là trở về Đài Loan cũng là tầng tầng kiểm soát.
Tô Trạm dứt khoát liền ở lại Mỹ, ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè cũng ở lại trong trường, chỉ đợi đến lúc mình tốt nghiệp rồi, lại tìm đường trở về.
Mấy năm nay cuộc sống ở Đài Loan đã sớm ma sát góc cạnh thuộc về Tô gia nhị thiếu gia, Tô Trạm cảm thấy chính mình lúc trước chính là một con nhím, nhưng mà những cái gai che chở mình đều là thân phận của gia đình cho — Cha của hắn là tướng quân nói một không hai của miền Bắc Miến Điện, hắn nhận được sự cưng chiều của cha mẹ, người anh trai duy nhất càng thêm nhường nhịn hắn. Thế là những cái gai này được trang bị thêm, trở thành một nhị thiếu gia của Tô gia được nuông chiều từ bé không biết trời cao đất dày.
Nhưng mà sau khi đến Đài Loan, hắn nghiểm nhiên trờ thành một con nhím bị lột sạch gai — Quả cầu thịt trụi lủi, bất kỳ ai cũng có thể ăn hiếp hắn một chút.
Cha của hắn xuất thân là lính thổ phỉ, ở Đài Loan không có thân thích, gia tộc của mẹ là gia tộc lớn, chỉ đáng tiếc đàn ông ít ỏi, lại bởi vì tư tưởng vô cùng trung thành báo quốc, người của cả gia tộc, ngoại trừ mẹ của hắn lưu lạc đến Miến Điện, không phải chết trên chiến trường kháng Nhật, chính là chết trong cuộc nội chiến, cho đến khi cao tầng của Quốc Dân Đảng rút lui đến Đài Loan, ngoại trừ một người huyết thống cách thật xa, hai đời đều chưa từng gặp qua cô dì chú bác, cuộc sống ở Đài Loan của hắn có thể dùng bốn từ để tổng kết — Không chỗ nương tựa.
Chính phủ của Quốc Dân Đảng sắp xếp cho một đứa con nít như hắn ngược lại rất đơn giản — Trực tiếp tìm một gia đình của quan viên chính phủ, để cho người ta nuôi dưỡng hắn, chính phủ bỏ tiền trợ cấp.
Quan viên đủ tư cách nuôi hắn chướng mắt số tiền trợ cấp đó, hơn nữa hắn lại là hàng vướng tay chân.
Hắn vốn là ở trong nhà Liễu Nguyên Lân, bởi vì Liễu trung tướng ở miền Bắc Miến Điện cùng với cha mình có một đoạn giao tình, lại có một tầng giao tình với ông ngoại, cho nên vốn là ở trong nhà của Liễu Nguyên Lân coi như là có thể, vợ cả của Liễu Nguyên Lân là người hiền lành, đối với hắn cũng xem như chu toàn. Nếu như xem nhẹ mấy đứa con trai khốn khiếp vừa vào cửa liền ăn hiếp mình của Liễu Nguyên Lân.
Hắn ở Liễu gia hơn hai năm, không nghĩ đến Liễu Nguyên Lân thất sủng, bị giáng chức, sau đó lại chuyển đến trong nhà của một quan viên bộ tài chính khác, Tô Trạm lúc đó đã lớn hơn một chút, cũng không còn là một nhân vật bé nhỏ mặc cho người khi dễ nữa, ít nhất có sức lực còn có tay. Chỉ đáng tiếc vợ của quan viên bộ tài chính này là người chanh chua, chua ngoa, rất hà khắc và nghiêm khắc trừng phạt đối với hắn, Tô Trạm đã trải nghiệm cảnh bị phạt một ngày không ăn cơm, cũng thử qua lúc sốt đến mơ hồ cũng không có ai quản. Rồi sau đó, hắn lại bị gián tiếp chuyển vài nhà.
Mỗi lần chuyển nhà, Tô Trạm luôn lạnh lùng mà nhìn những người thay mình thu dọn hành lý, ngoại trừ một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày và sách vở, dường như không có bất kỳ thứ gì thuộc về chính mình. Hắn cảm thấy mình trong mười năm này, đã trải qua rất giống như một con ốc sên, mang theo một đống đồ như thế lê lết khắp nơi, thế nhưng chính là không về nhà được.
Ở nơi này, hắn cũng không có nhà. Đi rồi cũng không có người luyến tiếc hắn, đến rồi cũng không có ai hoan nghênh hắn. Người người đều chỉ xem đứa nhỏ này là một đứa không nên thu nhận, phí hết tâm tư nuôi dưỡng cũng không có ai khen thưởng, nuôi hư ngược lại sợ gặp thiệt thòi.(Mã: Tội em mỹ nhân thụ của chúng ta quá xá bà con à!)
Tô Trạm đã nếm hết lòng người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, cùng với sự đau khổ khi ăn nhờ ở đậu. Nghĩ lại chính mình đời trước, đã trải qua biết bao phong quang sống trong hạnh phúc, nhưng quả thực cũng là sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng, nhìn một chút hắn đã đem những ngày tháng của đời trước thành cái dạng gì.
Lúc Tô Trạm bị sốt đến sắp đần độn, người nhà đó cuối cùng cũng nóng nảy, lúc này mới đưa hắn vào bệnh viện, viêm phổi cộng sốt cao nhưng cuối cùng cũng nhặt lại được cái mạng nhỏ này, người nhà đó ngược lại sợ hắn đi tố cáo, rốt cuộc cũng cẩn thận đối đãi với hắn một chút. Những người đó nào biết rằng, hắn sẽ không báo cáo tin tức xấu về nhà đã ở, mặc dù là chính phủ kêu viết, hắn cũng sẽ không viết.
Luôn luôn chỉ nhắc đến chuyện tốt, luôn luôn chỉ nói những chuyện để cho cha mẹ và Tô Phiếm an tâm vui vẻ.
Tô Trạm học được cách kiềm chế, học được cách tỏ ra yếu kém, cũng học được làm thế nào để sống được tốt hơn trong những kẻ hở, trong ánh mắt khác thường của người khác và ánh mắt khinh thường khiến cho người ta khó chịu sống một cách tự tại.
Tính cách của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên trầm lặng nội liễm và êm dịu, sẽ đối với các quan viên có thể mang đến những điều tốt cho hắn mỉm cười hoà hợp. Thế là hắn cũng hiểu rõ năm đó Tô Phiếm tại sao lại biến thành như vậy — Không có cách nào, phải sống tiếp thật tốt.
Giống như hắn đã từng thấy được một câu trong quyển Mạc Bạc Tang, cuộc sống không thể nào tốt đẹp giống như bạn tưởng tượng, nhưng cũng sẽ không hỏng bét như bạn đã tưởng. Tôi cảm thấy sự yếu đuối và kiên cường của con người đều vượt qua sự tưởng tượng của chính mình. Có lúc, tôi có thể yếu ớt đến nỗi một câu nói đã lệ rơi đầy mặt, có lúc, cũng phát hiện bản thân mình cắn chặt răng mà đi một con đường thật dài.
Tô nhị thiếu cảm thấy mình ở Đài Loan đại biểu cho việc người cha Tô tướng quân của hắn và Chung lão tướng quân đã mất, lại cảm thấy nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ không đổ lệ, ngoại trừ ngẫu nhiên nhớ nhà nhớ đến nỗi mất ngủ ra, hắn hoàn toàn không có bởi vì một câu nói liền yếu ớt đến nỗi lệ rơi đầy mặt. Nhưng mà quay đầu lại những năm này, Tô Trạm ngược lại cảm thấy chính mình thật sự là cắn răng đi một con đường thật dài.
Bây giờ Tưởng Giới Thạch vừa chết, con đường này đoán chừng là sẽ càng đi càng rộng.
Hắn mười năm này, bồi thường lại mười năm của Tô Phiếm ở đời trước.
+++++++
Tô Trạm chân vừa mới bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng Jack trong tay đang cầm điện thoại hấp tấp gọi hắn: “Trạm, điện thoại của anh trai cậu, đợi cậu nửa ngày rồi, mau đến nghe máy!” Tô Trạm nhướng mày một cái, trong lòng nghĩ, hôm nay không phải là ngày mà trong nhà gọi điện đến? Từ Miến Điện gọi đến Mỹ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tô Trạm ngoại trừ ở ký túc xá và phòng học, ngẫu nhiên cũng phải tham gia một vài hoạt động khác, hầu như cũng không muốn ra khỏi cửa, hơn nữa sau khi lấy được thời gian biểu của việc học hành, làm việc và nghỉ ngơi của hắn, Tô Phiếm rất chính xác mà tính toán ra thời gian có thể gọi điện cho Tô Trạm. Đương nhiên, nếu như sợ mình quấy rầy cuộc sống học tập của em trai, y rất muốn chỉ cần vừa có thời gian liền gọi điện cho hắn. Không thấy được mặt của em trai, e là nghe được tiếng cũng tốt.
Cho nên đối với em trai khi còn bé làm ầm ĩ phá phách khiến cho Tô Phiếm hoài nghi người em trai này có chứng táo bón, có thể mỗi ngày ngoan ngoãn đi học, về ký túc xá, đến thư viện, Tô Phiếm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Nhưng về sau nghĩ lại, mặc dù thư của Tô Trạm gửi về luốn nhắc đến mình trải qua tốt bao nhiêu, thế nhưng đứa nhỏ còn nhỏ tuổi ở bên ngoài, không nơi nương tựa, ăn nhờ ở đậu có thể trải qua tốt đẹp bao nhiêu chứ, Tô Phiếm sau này nghĩ lại cũng hiểu rõ.
Là người luôn sẽ thay đổi, giống như Tô Trạm, giống như chính bản thân y.
“A Phiếm, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em, không phải là trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?” Vùng Tam Giác Vàng là loạn thế trong thời đại thái bình sau hai cuộc chiến, chỗ đó hỗn loạn bất kham, tiếng xấu rõ ràng, điều mà Tô Trạm sợ nhất chính là người nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thanh âm của Tô Trạm đã sớm biến đổi, thanh âm trẻ con trong trẻo non nớt lúc còn nhỏ đã đổi thành thanh tuyến trong trẻo rõ ràng, chỉ có điều bị tính hiệu điện thoại không tốt làm đứt quãng, ngược lại mang theo chút từ tính, khiến cho Tô Phiếm nghe ra lại cảm thấy giống như thanh âm của đàn Hạc phát ra từ bên kia núi xa xôi. Mỗi lần nghe được thanh âm của Tô Phiếm đều có thể khiến cho y tâm tình trong nháy mắt tốt lên.
“Em đứa nhỏ này tại sao đến cả anh trai cũng không kêu? Trong nha2 có thể xảy ra chuyện gì, có anh ở đây, em cứ yên tâm học hành đi. Đúng rồi, hôm nay sao lại về ký túc xá trễ như vậy?” Tô Phiếm giống như lơ đãng mà hỏi, mặc dù lúc chờ đợi Tô Trạm, y đã cùng bạn cùng phòng kia của Tô Trạm tính tình thẳng thắn đơn thuần, nói bóng nói gió rằng Tô Trạm có phải bởi vì có bạn gái rồi hay không cho nên ra ngoài hẹn hò rồi. Đợi nghe được giọng nói đỉnh đạc của bạn cùng phòng của Tô Trạm nói rằng: “Oh, không, sao có thể như thế! Tôi cũng rất muốn biết sẽ có một cô gái nào đó thông minh và xinh đẹp cùng tồn tại đem Trạm của chúng ta bắt lại, nhưng mà, anh cũng hiểu mà, điều này không thể nào. Trạm mặc dù rất được hoan nghênh, nhưng mà hắn nói chỉ thích con gái Trung Quốc, tuần trước mới đả thương trái tim của một cô gái Ireland tóc vàng mắt xanh. Thật sự là quá đáng tiếc, người ta rất đẹp a…”
Jack là một chàng trai cao to của Mỹ, vừa nhắc đến liền dài dòng lôi thôi, đương nhiên, trước khi Tô Trạm và y ở cùng nhau, Tô Phiếm đã sớm đem người ta điều tra rõ ràng, đối với Jack loại người vừa nhắc tới là không dứt được cũng vô cùng thích thú — Y có thể nói ra những điều trong cuộc sống của Tô Trạm, nghe được sự lải nhải của Jack, Tô Phiếm mỉm cười mà yên tâm — Xem ra em trai của mình đã cố gắng học hành, về phần tình cảm lại vẫn như cũ là dáng vẽ không thông.
Bất kể nói như thế nào, Tô Trạm đối với cái chuyện ông ấy đưa mình đến Đài Loan vẫn ôm hận. Chỉ là hoàn cảnh tạo ra con người, những năm như thế trôi qua, cuộc sống của một người trải qua không có ai để dựa vào chỉ có thể dựa vào chính mình, Tô Trạm biết cái mùi vị tinh thần sa sút ôm hận là không có tác dụng bao nhiêu.
Đã tới thì an tâm ở lại, nghĩ biện pháp sống tốt mới là chuyện đúng đắn. Hơn nữa, ngoại trừ không cho hắn quay về Miến Điện, không cho hắn chạy loạn khắp nơi, ngoài cuộc sống chỉ có thể ăn nhờ ở đậu ra, ngược lại cũng không có cảnh tượng hỏng bét như lúc đầu hắn đã tưởng tượng.
Lông mi của Tô Trạm vẫn luôn dài một cách đặc biệt, vừa dày vừa đen nhánh vây chặt cùng nhau, che phủ hơn phân nửa ánh mắt, da trắng như tuyết, môi hồng nhuận, thoáng nhìn rất có vị đạo mỹ nhân lạnh lùng. Trên đường có bạn học mà hắn quen biết chào hỏi nhau, Tô Trạm cũng liền đúng lúc mà mỉm cười đáp lại, so với các loại không thích ứng khi mới đến Mỹ đã tốt hơn rất nhiều rồi, còn có vài bạn học có thể nói chuyện, hỏi hắn sao bây giờ mới ăn cơm.
Chỉ có điều hôm nay không phải là hắn không muốn ăn cơm bình thường, thật sự là thời gian không còn kịp rồi, buổi sáng vốn chỉ có hai tiết lên lớp, không nghĩ tới luận văn ngắn lần trước mình tuỳ tiện viết vẫn bị giáo sư chộp được, hơn nữa kêu trợ giảng giữ hắn lại, sửa đổi đàng hoàng một lần. Tô Trạm cảm thấy chính mình có lẽ đời trước đến lúc chết cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy — Giống như tất cả những sinh viên Mỹ bình thường, lưng đeo ba lô, quần jean, áo sơ mi mà ngồi trong ngôi trường danh giá thế giới này, đồng thời chuyên ngành học là nghiên cứu văn hoá Đông Á.
Hắn trước sau cộng lại được coi như là người đã sống sắp 50 năm rồi, nhưng mà một lần nữa đến một đất nước xa lạ, tiến hành chuyên nghiệp hoá việc học tập đối với hắn mà nói vẫn có chút khó khăn. Đặc biệt là tiếng Anh, Tô Trạm cảm thấy tiếng Anh quả thật có cừu hận với hắn — Lúc hắn ở Đài Loan đã từng nhảy ba cấp, học trung học và cao đẳng, trải qua cũng rất là thuận lợi, chính là tiếng Anh này từ đầu đến cuối không quá lưu loát. Nhưng mà lúc đầu chính phủ Đài Loan để hắn lựa chọn, hắn muốn học lên đại học và tự chọn chuyên ngành, ý của hắn lại ngoại dự đoán của mọi người tỏ rõ muốn xuất ngoại du học.
Trước khi xuất ngoại hắn đã từng hỏi ý kiến của gia đình, thị trấn nhỏ của miền Bắc Miến Điện lúc đó vẫn chưa có điện thoại, Tô Trạm đến Đài Loan liền làm một chuyện mà đời trước hắn chưa bao giờ làm qua — Viết thư.
Hắn đến bây giờ đều mang theo những bức thư đó bên cạnh mình, mỗi lần đều là một sấp dày — Chữ mà cha của hắn biết không nhiều, nhưng mà thật sự là một lần nữa học một chút, cụt tay gẫy chân, mỗi lần cũng có thể viết cho hắn một đoạn. Mẹ hắn là một tài nữ xuất thân từ thế gia nhà dòng dõi Nho học, những lời mà mẹ viết càng không cần phải nói, Tô Trạm mỗi lần đọc thư, từ trong những văn tự nhỏ nhặt khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của mẹ. Từ lúc mới bắt đầu đau lòng lo lắng không yên, rồi sau đó càng ngày càng bình thản, mỗi lần thư đến, đều là ba người lảm nhảm những chuyện thường ngày, đặc biệt là Tô Phiếm, trong ngày thường cả người giống như là hũ nút, không nghĩ đến lúc viết thư nói nhiều như vậy. Tô Trạm mỗi lần cầm thư của Tô Phiếm, đều có một loại cảm giác đang đọc tập thư gia đình.
Chỉ là ai cũng không biết, rất nhiều lúc, những bức thư vượt qua thiên sơn vạn thuỷ, sự ấm áp đến từ những bức thư do chính người nhà của mình viết, giúp hắn trải qua những năm tháng cô đơn lạnh lẽo này.
Tô Trạm đã sớm không phải là một gia hoả không hiểu biết, không tim không phổi của đời trước nữa, mỗi lần hồi âm hắn đều đem cuộc sống ở Đài Loan tỉ mỉ nói một lần, cho tới bây giờ chỉ nói chuyện tốt — Hắn cảm thấy cái cảm giác này có chút yếu đuối, nhưng mà biết cha mẹ và Tô Phiếm thấy được những thứ này sẽ cảm thấy yên tâm, hắn cũng cảm thấy tình cảm yếu đuối này có thể nhịn được.
Đương nhiên, nội dung trong bức thư nghìn dặm xa xôi lúc đến được Miến Điện đã sớm bị người ta kiểm duyệt một lần. Cha và mẹ đối với việc hắn có thể sẽ xuất ngoại du học, cái tình huống này tuyệt đối là ngạc nhiên nhưng phần lớn là vui mừng, theo như bọn họ thấy được, chính mình có thể ỷ vào thân phận đặc thù ở Đài Loan vào một trường đại học nào đó học xong đã rất tốt rồi. Chỉ có điều ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cha mẹ vẫn biểu đạt sự kỳ vọng đối với hắn, đặc biệt là Tô Phiếm.
Tô Trạm có lúc nghe tiếng Anh của giáo sư nói quá nhanh, hoặc là lúc đọc sách những chữ cái rậm rạp chằng chịt như con kiến, cũng sẽ tức giận mà nghĩ rằng — Rõ ràng là nguyện vọng của Tô Phiếm, mình làm gì mà vội vàng thay y thực hiện chứ?
Mấy năm nay vùng Tam Giác Vàng nghiểm nhiên trở thành một trong những vùng hỗn loạn nhất, thần bí nhất trên thế giới — Chiến hoả và thuốc phiện đan xen lẫn nhau, tiếng xấu truyền xa. Chính phủ Đài Loan dưới áp lực của dư luận quốc tế lần lượt rút lui vài nhóm người đi, Tô gia cũng còn xem như là an phận, bởi vì theo như hắn thấy cũng không có nghiêm ngặt như vậy.
Hắn vốn dĩ là có cơ hội gặp mặt người nhà một lần, nhưng mà không ai ngờ được cũng không nghĩ tới rằng Trần tướng quân mang theo người của mình đầu hàng vào Đảng Cộng Sản của chính phủ miền Bắc, trở về Trung Quốc. Điều này khiến cho lãnh đạo Đài Loan cực kỳ nóng lòng cũng càng thêm cảnh giác, bởi vì trì hoãn lại, lần trì hoãn này, nghiểm nhiên đến lúc xuất ngoại. Mà vừa xuất ngoại, xét theo bối cảnh và thân phận của gia đình Tô Trạm hết sức đặc thù, bất luận Tô Chính Cương có thật sự chế tạo ra thuốc phiện hay không, con trai của Tô tướng quân của vùng Tam Giác Vàng vẫn tiến vào sự giám sát của chính phủ Mỹ, đừng nói là xuất ngoại, chính là trở về Đài Loan cũng là tầng tầng kiểm soát.
Tô Trạm dứt khoát liền ở lại Mỹ, ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè cũng ở lại trong trường, chỉ đợi đến lúc mình tốt nghiệp rồi, lại tìm đường trở về.
Mấy năm nay cuộc sống ở Đài Loan đã sớm ma sát góc cạnh thuộc về Tô gia nhị thiếu gia, Tô Trạm cảm thấy chính mình lúc trước chính là một con nhím, nhưng mà những cái gai che chở mình đều là thân phận của gia đình cho — Cha của hắn là tướng quân nói một không hai của miền Bắc Miến Điện, hắn nhận được sự cưng chiều của cha mẹ, người anh trai duy nhất càng thêm nhường nhịn hắn. Thế là những cái gai này được trang bị thêm, trở thành một nhị thiếu gia của Tô gia được nuông chiều từ bé không biết trời cao đất dày.
Nhưng mà sau khi đến Đài Loan, hắn nghiểm nhiên trờ thành một con nhím bị lột sạch gai — Quả cầu thịt trụi lủi, bất kỳ ai cũng có thể ăn hiếp hắn một chút.
Cha của hắn xuất thân là lính thổ phỉ, ở Đài Loan không có thân thích, gia tộc của mẹ là gia tộc lớn, chỉ đáng tiếc đàn ông ít ỏi, lại bởi vì tư tưởng vô cùng trung thành báo quốc, người của cả gia tộc, ngoại trừ mẹ của hắn lưu lạc đến Miến Điện, không phải chết trên chiến trường kháng Nhật, chính là chết trong cuộc nội chiến, cho đến khi cao tầng của Quốc Dân Đảng rút lui đến Đài Loan, ngoại trừ một người huyết thống cách thật xa, hai đời đều chưa từng gặp qua cô dì chú bác, cuộc sống ở Đài Loan của hắn có thể dùng bốn từ để tổng kết — Không chỗ nương tựa.
Chính phủ của Quốc Dân Đảng sắp xếp cho một đứa con nít như hắn ngược lại rất đơn giản — Trực tiếp tìm một gia đình của quan viên chính phủ, để cho người ta nuôi dưỡng hắn, chính phủ bỏ tiền trợ cấp.
Quan viên đủ tư cách nuôi hắn chướng mắt số tiền trợ cấp đó, hơn nữa hắn lại là hàng vướng tay chân.
Hắn vốn là ở trong nhà Liễu Nguyên Lân, bởi vì Liễu trung tướng ở miền Bắc Miến Điện cùng với cha mình có một đoạn giao tình, lại có một tầng giao tình với ông ngoại, cho nên vốn là ở trong nhà của Liễu Nguyên Lân coi như là có thể, vợ cả của Liễu Nguyên Lân là người hiền lành, đối với hắn cũng xem như chu toàn. Nếu như xem nhẹ mấy đứa con trai khốn khiếp vừa vào cửa liền ăn hiếp mình của Liễu Nguyên Lân.
Hắn ở Liễu gia hơn hai năm, không nghĩ đến Liễu Nguyên Lân thất sủng, bị giáng chức, sau đó lại chuyển đến trong nhà của một quan viên bộ tài chính khác, Tô Trạm lúc đó đã lớn hơn một chút, cũng không còn là một nhân vật bé nhỏ mặc cho người khi dễ nữa, ít nhất có sức lực còn có tay. Chỉ đáng tiếc vợ của quan viên bộ tài chính này là người chanh chua, chua ngoa, rất hà khắc và nghiêm khắc trừng phạt đối với hắn, Tô Trạm đã trải nghiệm cảnh bị phạt một ngày không ăn cơm, cũng thử qua lúc sốt đến mơ hồ cũng không có ai quản. Rồi sau đó, hắn lại bị gián tiếp chuyển vài nhà.
Mỗi lần chuyển nhà, Tô Trạm luôn lạnh lùng mà nhìn những người thay mình thu dọn hành lý, ngoại trừ một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày và sách vở, dường như không có bất kỳ thứ gì thuộc về chính mình. Hắn cảm thấy mình trong mười năm này, đã trải qua rất giống như một con ốc sên, mang theo một đống đồ như thế lê lết khắp nơi, thế nhưng chính là không về nhà được.
Ở nơi này, hắn cũng không có nhà. Đi rồi cũng không có người luyến tiếc hắn, đến rồi cũng không có ai hoan nghênh hắn. Người người đều chỉ xem đứa nhỏ này là một đứa không nên thu nhận, phí hết tâm tư nuôi dưỡng cũng không có ai khen thưởng, nuôi hư ngược lại sợ gặp thiệt thòi.(Mã: Tội em mỹ nhân thụ của chúng ta quá xá bà con à!)
Tô Trạm đã nếm hết lòng người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, cùng với sự đau khổ khi ăn nhờ ở đậu. Nghĩ lại chính mình đời trước, đã trải qua biết bao phong quang sống trong hạnh phúc, nhưng quả thực cũng là sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng, nhìn một chút hắn đã đem những ngày tháng của đời trước thành cái dạng gì.
Lúc Tô Trạm bị sốt đến sắp đần độn, người nhà đó cuối cùng cũng nóng nảy, lúc này mới đưa hắn vào bệnh viện, viêm phổi cộng sốt cao nhưng cuối cùng cũng nhặt lại được cái mạng nhỏ này, người nhà đó ngược lại sợ hắn đi tố cáo, rốt cuộc cũng cẩn thận đối đãi với hắn một chút. Những người đó nào biết rằng, hắn sẽ không báo cáo tin tức xấu về nhà đã ở, mặc dù là chính phủ kêu viết, hắn cũng sẽ không viết.
Luôn luôn chỉ nhắc đến chuyện tốt, luôn luôn chỉ nói những chuyện để cho cha mẹ và Tô Phiếm an tâm vui vẻ.
Tô Trạm học được cách kiềm chế, học được cách tỏ ra yếu kém, cũng học được làm thế nào để sống được tốt hơn trong những kẻ hở, trong ánh mắt khác thường của người khác và ánh mắt khinh thường khiến cho người ta khó chịu sống một cách tự tại.
Tính cách của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên trầm lặng nội liễm và êm dịu, sẽ đối với các quan viên có thể mang đến những điều tốt cho hắn mỉm cười hoà hợp. Thế là hắn cũng hiểu rõ năm đó Tô Phiếm tại sao lại biến thành như vậy — Không có cách nào, phải sống tiếp thật tốt.
Giống như hắn đã từng thấy được một câu trong quyển Mạc Bạc Tang, cuộc sống không thể nào tốt đẹp giống như bạn tưởng tượng, nhưng cũng sẽ không hỏng bét như bạn đã tưởng. Tôi cảm thấy sự yếu đuối và kiên cường của con người đều vượt qua sự tưởng tượng của chính mình. Có lúc, tôi có thể yếu ớt đến nỗi một câu nói đã lệ rơi đầy mặt, có lúc, cũng phát hiện bản thân mình cắn chặt răng mà đi một con đường thật dài.
Tô nhị thiếu cảm thấy mình ở Đài Loan đại biểu cho việc người cha Tô tướng quân của hắn và Chung lão tướng quân đã mất, lại cảm thấy nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ không đổ lệ, ngoại trừ ngẫu nhiên nhớ nhà nhớ đến nỗi mất ngủ ra, hắn hoàn toàn không có bởi vì một câu nói liền yếu ớt đến nỗi lệ rơi đầy mặt. Nhưng mà quay đầu lại những năm này, Tô Trạm ngược lại cảm thấy chính mình thật sự là cắn răng đi một con đường thật dài.
Bây giờ Tưởng Giới Thạch vừa chết, con đường này đoán chừng là sẽ càng đi càng rộng.
Hắn mười năm này, bồi thường lại mười năm của Tô Phiếm ở đời trước.
+++++++
Tô Trạm chân vừa mới bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng Jack trong tay đang cầm điện thoại hấp tấp gọi hắn: “Trạm, điện thoại của anh trai cậu, đợi cậu nửa ngày rồi, mau đến nghe máy!” Tô Trạm nhướng mày một cái, trong lòng nghĩ, hôm nay không phải là ngày mà trong nhà gọi điện đến? Từ Miến Điện gọi đến Mỹ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tô Trạm ngoại trừ ở ký túc xá và phòng học, ngẫu nhiên cũng phải tham gia một vài hoạt động khác, hầu như cũng không muốn ra khỏi cửa, hơn nữa sau khi lấy được thời gian biểu của việc học hành, làm việc và nghỉ ngơi của hắn, Tô Phiếm rất chính xác mà tính toán ra thời gian có thể gọi điện cho Tô Trạm. Đương nhiên, nếu như sợ mình quấy rầy cuộc sống học tập của em trai, y rất muốn chỉ cần vừa có thời gian liền gọi điện cho hắn. Không thấy được mặt của em trai, e là nghe được tiếng cũng tốt.
Cho nên đối với em trai khi còn bé làm ầm ĩ phá phách khiến cho Tô Phiếm hoài nghi người em trai này có chứng táo bón, có thể mỗi ngày ngoan ngoãn đi học, về ký túc xá, đến thư viện, Tô Phiếm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Nhưng về sau nghĩ lại, mặc dù thư của Tô Trạm gửi về luốn nhắc đến mình trải qua tốt bao nhiêu, thế nhưng đứa nhỏ còn nhỏ tuổi ở bên ngoài, không nơi nương tựa, ăn nhờ ở đậu có thể trải qua tốt đẹp bao nhiêu chứ, Tô Phiếm sau này nghĩ lại cũng hiểu rõ.
Là người luôn sẽ thay đổi, giống như Tô Trạm, giống như chính bản thân y.
“A Phiếm, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em, không phải là trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?” Vùng Tam Giác Vàng là loạn thế trong thời đại thái bình sau hai cuộc chiến, chỗ đó hỗn loạn bất kham, tiếng xấu rõ ràng, điều mà Tô Trạm sợ nhất chính là người nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thanh âm của Tô Trạm đã sớm biến đổi, thanh âm trẻ con trong trẻo non nớt lúc còn nhỏ đã đổi thành thanh tuyến trong trẻo rõ ràng, chỉ có điều bị tính hiệu điện thoại không tốt làm đứt quãng, ngược lại mang theo chút từ tính, khiến cho Tô Phiếm nghe ra lại cảm thấy giống như thanh âm của đàn Hạc phát ra từ bên kia núi xa xôi. Mỗi lần nghe được thanh âm của Tô Phiếm đều có thể khiến cho y tâm tình trong nháy mắt tốt lên.
“Em đứa nhỏ này tại sao đến cả anh trai cũng không kêu? Trong nha2 có thể xảy ra chuyện gì, có anh ở đây, em cứ yên tâm học hành đi. Đúng rồi, hôm nay sao lại về ký túc xá trễ như vậy?” Tô Phiếm giống như lơ đãng mà hỏi, mặc dù lúc chờ đợi Tô Trạm, y đã cùng bạn cùng phòng kia của Tô Trạm tính tình thẳng thắn đơn thuần, nói bóng nói gió rằng Tô Trạm có phải bởi vì có bạn gái rồi hay không cho nên ra ngoài hẹn hò rồi. Đợi nghe được giọng nói đỉnh đạc của bạn cùng phòng của Tô Trạm nói rằng: “Oh, không, sao có thể như thế! Tôi cũng rất muốn biết sẽ có một cô gái nào đó thông minh và xinh đẹp cùng tồn tại đem Trạm của chúng ta bắt lại, nhưng mà, anh cũng hiểu mà, điều này không thể nào. Trạm mặc dù rất được hoan nghênh, nhưng mà hắn nói chỉ thích con gái Trung Quốc, tuần trước mới đả thương trái tim của một cô gái Ireland tóc vàng mắt xanh. Thật sự là quá đáng tiếc, người ta rất đẹp a…”
Jack là một chàng trai cao to của Mỹ, vừa nhắc đến liền dài dòng lôi thôi, đương nhiên, trước khi Tô Trạm và y ở cùng nhau, Tô Phiếm đã sớm đem người ta điều tra rõ ràng, đối với Jack loại người vừa nhắc tới là không dứt được cũng vô cùng thích thú — Y có thể nói ra những điều trong cuộc sống của Tô Trạm, nghe được sự lải nhải của Jack, Tô Phiếm mỉm cười mà yên tâm — Xem ra em trai của mình đã cố gắng học hành, về phần tình cảm lại vẫn như cũ là dáng vẽ không thông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook