Trọng Sinh Chi Tô Trạm
-
Chương 25
Những ngày yên bình như vậy lại trôi qua vài ngày, chín giờ rưỡi tối ngày hôm đó, Chung Ý Ánh đầu tiên là kêu người dẫn Tô Phiếm về phòng, lại tự mình hống Tô Trạm về phòng đi ngủ.
Thời tiết càng ngày càng nóng lên, cho đến buổi tối mới mát mẻ được một chút, Tô Trạm ngủ không được, mặc quần sóoc nhỏ và áo lót nhỏ đi qua đi lại trong phòng. Không bao lâu lại nghe thấy cửa phòng mình bị ai đó nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó, Tô Phiếm mặc quần sóoc nhỏ, áo lót nhỏ giống như hắn từ ngoài thò đầu vào, còn rón ra rón rén mà kéo cửa lại.
Tô Trạm liền hiểu rõ, quả nhiên, tiểu tử thúi đang cầm bài tú lơ khơ và con chuồn chuồn tre đó trong tay. Cũng không biết cái món đồ chơi đó có cái gì thú vị, Tô Trạm sau khi chơi vài lần, thói hư tật xấu có mới nói cũ lại tái phát, ngược lại không đoạt đồ chơi trong tay Tô Phiếm nữa.
Trên khuôn mặt ôn hoà của Tô Phiếm lộ ra sự cố chấp và kiên trì, đi thẳng tới trước mặt Tô Trạm ngồi xuống như mấy người bán hàng rong lôi bài tú lơ khơ ra, kiên định nói: “Biết ngay là em chưa ngủ mà, đến đây!”
Tô Trạm rất là không biết nói gì, hắn bây giờ có cảm nghĩ, một trong những nhân tố Tô Phiếm làm người thành công – Vô cùng kiên trì, không ngừng cố chấp. Hắn cúi đầu nhìn những quân bài tú lơ khơ trước mặt, bất đắc dĩ mà nói: “Tô Phiếm, ba ván cuối cùng, tôi không cùng anh chơi nữa, hơn nữa, nếu như lại thua, trong tháng này, không đấu nữa!”
Tô Phiếm nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ: “Lần này, anh nhất định sẽ khiến em gọi anh là anh trai. Nhất định.”
Tô Trạm quả thực có xúc động muốn đem đầu của Tô Phiếm đập ra rồi lắp ráp lại một lần nữa. Bởi vì cái tên tiểu tử thúi này cứ khăng khăng không ngừng muốn hắn kêu y là anh trai, ngay cả kêu A Phiếm cũng không được.
Tô Trạm vừa mới bắt đầu mang theo một chút ý tứ trêu chọc con nít không chịu trực tiếp gọi Tô Phiếm là anh trai, sao có thể bởi vì tuổi lớn hơn hắn thì có thể làm anh trai chứ, liền dỗ Tô Phiếm thi đấu cùng hắn, thắng liền kêu y là anh trai, đấu cái gì sao?
Đọc sách? Vẽ tranh? Hay là đấu đá cầu? Tô Phiếm nghĩ một hồi, cảm thấy em trai này nếu như cùng y so nghịch ngợm phá phách ngược lại vẫn có thể thắng được, những thứ khác, thật sự mọi mặt không như nguyện ý, khó trách lúc cha và mẹ cả nghĩ đến Tô Trạm tương lai có thể làm cái gì đều có chút lo âu.
Tô Phiếm tự cảm thấy có thể tiếp nhận tất cả những khiêu chiến của Tô Trạm, lúc đó rất tự tin mà mỉm cười nói: “Vậy thì em đến quyết định đi, em nói đấu cái gì, thì đấu cái đó.”
Ừ, đời trước Tô Trạm không học vấn không nghề nghiệp, ngược lại có một tài năng — Đánh bài. Tô Trạm trời sinh đối với mạt trược, bài tú lơ khơ,… đều có cảm giác và tìm tòi học hỏi, quyết định dạy Tô Phiếm đánh bài, hơn nữa là loại đơn giản nhất. Ba ván hai thắng, thắng liền kêu y là anh trai, thua thì sao, Tô Trạm ngược lại cũng không làm khó dễ Tô Phiếm, chỉ để y tiếp tục thay mình đem chữ mà mỗi ngày đều luyện viết hết, đương nhiên, nét chữ phải bắt chước giống một chút.
Thế là, Tô Phiếm thua liên tục ba ngày. (Mã: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. ahihi^^)
Chiến sự tối hôm nay có thể tưởng tượng được, Tô Phiếm lại thua đến rối tinh rối mù. Thân thể Tô Trạm suy cho cùng chỉ là một đứa con nít 9 tuổi, chơi một đêm, đến 11 giờ ngược lại cũng đã buồn ngủ, Tô Phiếm cũng vậy, thế là hai đứa con nít đơn giản xúm lại, ôm thành một đoàn ngủ ở trên giường.
Hai đứa nhỏ trên giường chen chen chúc chúc mà cùng nhau ngủ, thân thể trắng nõn mặc quần sóoc, áo lót giống như là hai con cá nhỏ màu trắng bạc. Tô Trạm ngủ cực kỳ không thành thật, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ đều quấn trên người Tô Phiếm, người sau lại một chút cũng không chú ý, nhưng trái lại càng thêm nằm sát vào bên cạnh Tô Trạm, một tay còn như là che chở em trai mà đặt trên lưng Tô Trạm.
Buổi tối hôm nay vốn nên điềm tĩnh bình yên giống như dáng vẻ lúc ngủ của hai anh em Tô gia.
Lúc rạng sáng, tiếng còi báo động trong doanh địa thê lương đến nỗi dường như muốn xé tan màn đêm đã bị đổi thành phiên hiệu vì cứu quốc quân mà vang lên, thị trấn nhỏ và núi rừng đang ngủ say đều bị tiếng cảnh báo ba dài một ngắn làm giật mình tỉnh giấc. Tô Trạm và Tô Phiếm vốn đang dựa vào nhau mà ngủ say dường như cũng cùng lúc tỉnh dậy, bên tai đang vang lên tiếng còi báo động, hai người dù sao cũng là con trai của quân nhân, Tô Phiếm một phát bắt lấy tay của Tô Trạm, nhạy bén mà nói: “Là phòng thủ trên không báo động!”
Tô Trạm trong lòng trầm xuống, không ngờ tới chiến tranh lại đện đột nhiên như vậy, sau những ngày tháng yên bình, trong đêm đen vốn nên là an ổn ngủ ngon. Hắn và Tô Phiếm vội vàng vén chăn nhảy xuống giường, còn chưa kịp mặc quần áo vào, Lí phó quan và hai binh lính đã mở cửa tiến vào, thấy Tô Trạm và Tô Phiếm hai đứa nhỏ rõ ràng sắc mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng đã sớm tỉnh táo.
“Đại thiếu, nhị thiếu, trong nhà không thể ở, chúng ta trước tiên rút đến hầm trú ẩn. Mau, hai người ôm đại thiếu nhị thiếu, cùng phu nhân tụ họp đi!” Lí phó quan nhớ đến Tô tướng quân lúc này đã mặc vào quân trang phối với súng, sớm đã theo quân đội lao ra chiến trường, ánh mắt kiên định như tường thành, ông muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ hai đứa nhỏ này.
Còn không đợi Tô Trạm và Tô Phiếm phản ứng lại, hai binh lính đã ôm lấy hai đứa theo Lí phó quan bước nhanh ra cửa. Còn chưa xuống cầu thang, đã thấy được Chung Ý Ánh đã thay xong quần áo đang chạy đến hướng của hai đứa con trai, thấy được Tô Trạm và Tô Phiếm, trước tiên là ổn định tâm trạng và hô hấp của mình, đưa tay sờ sờ cánh tay nhỏ của hai đứa con trai, “Không sao, chúng ta đến hầm trú ẩn đợi đến trời sáng, mặt trời lên liền không sao cả.”
Tô Trạm chỉ biết lúc này mẹ mặc dù hơi run run nhưng mà thanh âm vẫn còn ấm áp giúp cho người khác cảm thấy yên tâm, nhưng rõ ràng tay của mẹ lạnh ngắt.
Hắn đã sống 28 năm, là người trưởng thành đã chết qua một lần, lúc này mặc dù lo lắng không yên, nhưng tóm lại vẫn không tính là một đứa con nít tâm trí không hoàn toàn, ngược lại sự dũng cảm và trấn định mà Tô Phiếm thể hiện ra, khiến hắn lần đầu tiên không thể không khâm phục người anh trai nhỏ này của mình.
Tô gia từ trên xuống dưới hai mươi mấy người, dưới sự dẫn dắt của Lí phó quan và Tô phu nhân, từng bước từng bước băng qua bóng đêm, tiến vào hầm trú ẩn phía sau núi. Lúc Tô Trạm bị người ôm đi ra, chỉ thấy một bên núi, ánh lửa ngút trời, dường như lúc mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đốt cả khu rừng rậm. Ở xa xa, bọn họ thậm chí có thể nghe được thanh âm của viên đạn và đạn pháo, địa phương giao chiến đã từ Lào và chỗ giáp với Miến Điện đốt tới nơi này.
Nơi mà bọn họ ở, nằm ở chỗ giao giữa Miến Điện, Thái Lan vào Lào, cách tỉnh Vân Nam, Trung Quốc cũng không xa.
Tô Trạm đời trước trải qua an nhàn, chưa bao giờ cách lửa đạn gần như vậy, chiến hoả tập kích lần đầu tiên, cũng là đời trước căn bản không có phát sinh.
Lẽ nào sống lại một lần, bởi vì tất cả những chuyện liên quan đến chính mình đều tiến vào quỹ đạo không giống sao?
Tô Phiếm cũng bị người ôm theo đội ngũ mà đi, y tuổi tác còn nhỏ đương nhiên sẽ sợ hãi, chỉ có điều y nghĩ đến còn có một em trai so với y còn nhỏ hơn, y không thể sợ.
Tô Phiếm quay đầu thấy Tô Trạm ngũ quan xinh đẹp tinh tế bị bóng đêm che phủ, không thấy được rõ ràng lắm. Nhưng đôi mắt mình quen thuộc đó lại sâu thẳm thấu triệt, ngay cả bóng đêm cũng không ngăn được ánh sáng từ đôi mắt đó, giống như là dạ minh châu mình đã từng thấy qua trong sách. Chỉ có điều, trong hai viên minh châu này, tràn ngập sự lo lắng và ưu tư.
Thấy Tô Trạm cũng không giống như đứa nhỏ trong gia đình quân nhân khác sợ hãi khóc thút thít, nhưng y vẫn vươn tay ra, nắm lấy tay của Tô Trạm. Tô Trạm thấy Tô Phiếm vươn tay nho nhỏ ra, theo bản năng hắn thuận theo mà nắm lấy. Tô Trạm ngước mắt nhìn về phía Tô Phiếm, hắn thậm chí còn nghe được anh trai của hắn nói với hắn: “Đừng sợ, anh trai sẽ ở bên cạnh em.”
Ngữ khí kiên định dũng cảm như vậy, dường như y đã là một chiến binh cường đại.
Tâm trạng của Tô Trạm ổn định, không có rối rắm phức tạp như vừa nãy nữa, giọng điệu khinh thường nói: “Anh nếu như sợ hãi khóc nhè, tôi có thể cho anh mượn vòng tay của tôi an ủi một chút.”
Xung quanh đều là tiếng bước chân, tiếng đạn pháo, tiếng quát tháo của đàn ông, tiếng kinh ngạc hoảng sợ của đàn bà, tiếng khóc của con nít…
“Anh là con trai của Tô Chính Cương, anh mới sẽ không khóc nhè đâu!” Thanh âm của Tô Phiếm trong thanh âm bốn bề nghe như suýt bị che giấu, lại trong trẻo như vậy.
Tô Trạm im lặng lặp lại trong lòng một lần, đúng vậy, mình là con trai của Tô Chính Cương, chết một lần, đời này phải làm một nam tử hán.
Một nhóm người cuối cùng cũng đến hầm trú ẩn, hầm trú ẩn này là lúc ông ngoại của Tô Trạm còn sống liền lo trước tính sau mà đào ra, kết hợp địa hình và huyệt động thiên nhiên vốn đã có, bí mật bền chắc lại an toàn. Đã có một nhóm người đến trước bọn họ, đều là những người Tô Trạm biết, gia quyến nhà binh và những quân nhân tàn tật không có cách nào lên được chiến trường hoặc là những binh lính lần trước xuất chiến chưa lành. Thấy những người Tô Trạm đến, mọi người ngược lại đều đứng dậy, tới tấp hỏi thăm Chung Ý Ánh, trong miệng kêu Tô phu nhân.
Chung Ý Ánh lại để cho mọi người ngồi xuống, lại ngắn gọn ôn hoà nói vài câu để ổn định lòng người, nàng chỉ nói, chúng ta phải tin tưởng những nam nhân lên chiến trường đó, bọn họ vì để cho chúng ta an tâm ở trong này đợi bọn họ trở về. Trong nhất thời, bầu không khí cứng ngắc ngưng trọng ngược lại như phá đi một tầng băng.
Các phụ nữ an ủi con của mình, lưu lại những người đàn ông phù hợp trong lời nói của Tô phu nhân: “Phu nhân, chúng ta không sợ, có Tô tướng quân ở đây, chúng ta còn sợ cái gì chứ!” “Người chết qua nhiều lần, cái mạng này của chúng ta đều là lưu lại bảo vệ con cái, phụ nữ của chúng ta!” “Bọn họ lên chiến trường, chúng ta bảo vệ hậu phương!”
Tô Trạm chỉ cảm thấy mẹ nắm chặt tay mình, ngón tay mới vừa rồi run nhè nhẹ lại không còn run rẩy nữa, nắm tay của mình cũng dần dần ấm áp lên. Mà Tô Trạm đã sống hai đời, chưa từng trải qua chiến tranh, lại cũng chưa từng bình tĩnh như bây giờ.
Chung Ý Ánh dắt tay của Tô Trạm và Tô Phiếm, đến lượt bọn họ đã sớm sắp xếp vị trí nghỉ ngơi tốt rồi, những người làm đều bắt đầu bố trí dàn xếp. Hầm trú ẩn rất lớn, hang động tự nhiên và nhân tạo điêu khắc một hang động hợp với một hang động, nhưng đã sớm có điện, bóng đèn màu da cam không sáng lắm, lại soi sáng từng tình cảnh ở trong hầm trú ẩn.
Người trong hầm trú ẩn cũng đều an tĩnh lại, Tô Trạm có thể nghe được tiếng phụ nữ nhẹ nhàng dỗ giành những đứa nhỏ đi ngủ bằng một bài ca dao xa lạ, còn có người đang cúi đầu thì thầm, thậm chí có người lại tiếp tục xuân thu đại mộng lúc nãy, vang lên tiếng ngáy vang dội.
Lí phó quan sau khi sắp xếp cho mẹ con Chung Ý Ánh xong, nói với Chung Ý Ánh: “Phu nhân, tướng quân đem ngài và đại thiếu, nhị thiếu giao cho tôi, tôi nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của tướng quân. Chỉ là Kiến Bình phải đi ra ngoài xem xem, đi một chút liền trở lại, hầm trú ẩn và bên ngoài đều có đội bảo vệ của tướng quân, thị trấn nhỏ dưới núi đều có lực lượng phòng thủ của chúng ta, cho nên, chắc hẳn là an toàn.”
Chung Ý Ánh chỉ mỉm cười: “Tôi tin Chính Cương, thời kỳ đặc thù, Kiến Bình cậu đi đi, mẹ con chúng tôi còn có nhiều người như vậy chăm sóc, không cần lúc nào cũng theo chúng tôi.”
“Dạ, phu nhân!” Lí phó quan nghiêm chỉnh mà kính chào theo nghi thức quân đội với Chung Ý Ánh. Sau đó, ngồi xổm người xuống, đầu tiên là mỉm cười với Tô Phiếm, giống như người bề trên vỗ vỗ bả vai của Tô Phiếm: “Tướng quân nói, Tô đại thiếu là nam tử hán lớn nhất trong nhà, phải bảo vệ em trai và mẹ cả thật tốt.”
Khoé miệng Tô Phiếm mím thật chặc, ánh sáng trong con ngươi chớp động, kiên định mà trả lời: “Con nhất định có thể làm được.”
Y nhớ, lần trước cha đã nói với y một lần. Lần này, một lần nữa từ trong miệng Lí phó quan đạt được khẳng định, nhiệt huyết sôi trào và sự dũng cảm trong lòng Tô Phiếm trước nay chưa từng có, y thậm chí cảm thấy mình thoáng một cái liền trưởng thành thành một người lớn, sau lưng còn có mẹ và em trai, cần y bảo vệ.
Thật lâu sau đó, y mới biết được, cái loại cảm giác này, gọi là trách nhiệm.
Thời tiết càng ngày càng nóng lên, cho đến buổi tối mới mát mẻ được một chút, Tô Trạm ngủ không được, mặc quần sóoc nhỏ và áo lót nhỏ đi qua đi lại trong phòng. Không bao lâu lại nghe thấy cửa phòng mình bị ai đó nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó, Tô Phiếm mặc quần sóoc nhỏ, áo lót nhỏ giống như hắn từ ngoài thò đầu vào, còn rón ra rón rén mà kéo cửa lại.
Tô Trạm liền hiểu rõ, quả nhiên, tiểu tử thúi đang cầm bài tú lơ khơ và con chuồn chuồn tre đó trong tay. Cũng không biết cái món đồ chơi đó có cái gì thú vị, Tô Trạm sau khi chơi vài lần, thói hư tật xấu có mới nói cũ lại tái phát, ngược lại không đoạt đồ chơi trong tay Tô Phiếm nữa.
Trên khuôn mặt ôn hoà của Tô Phiếm lộ ra sự cố chấp và kiên trì, đi thẳng tới trước mặt Tô Trạm ngồi xuống như mấy người bán hàng rong lôi bài tú lơ khơ ra, kiên định nói: “Biết ngay là em chưa ngủ mà, đến đây!”
Tô Trạm rất là không biết nói gì, hắn bây giờ có cảm nghĩ, một trong những nhân tố Tô Phiếm làm người thành công – Vô cùng kiên trì, không ngừng cố chấp. Hắn cúi đầu nhìn những quân bài tú lơ khơ trước mặt, bất đắc dĩ mà nói: “Tô Phiếm, ba ván cuối cùng, tôi không cùng anh chơi nữa, hơn nữa, nếu như lại thua, trong tháng này, không đấu nữa!”
Tô Phiếm nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ: “Lần này, anh nhất định sẽ khiến em gọi anh là anh trai. Nhất định.”
Tô Trạm quả thực có xúc động muốn đem đầu của Tô Phiếm đập ra rồi lắp ráp lại một lần nữa. Bởi vì cái tên tiểu tử thúi này cứ khăng khăng không ngừng muốn hắn kêu y là anh trai, ngay cả kêu A Phiếm cũng không được.
Tô Trạm vừa mới bắt đầu mang theo một chút ý tứ trêu chọc con nít không chịu trực tiếp gọi Tô Phiếm là anh trai, sao có thể bởi vì tuổi lớn hơn hắn thì có thể làm anh trai chứ, liền dỗ Tô Phiếm thi đấu cùng hắn, thắng liền kêu y là anh trai, đấu cái gì sao?
Đọc sách? Vẽ tranh? Hay là đấu đá cầu? Tô Phiếm nghĩ một hồi, cảm thấy em trai này nếu như cùng y so nghịch ngợm phá phách ngược lại vẫn có thể thắng được, những thứ khác, thật sự mọi mặt không như nguyện ý, khó trách lúc cha và mẹ cả nghĩ đến Tô Trạm tương lai có thể làm cái gì đều có chút lo âu.
Tô Phiếm tự cảm thấy có thể tiếp nhận tất cả những khiêu chiến của Tô Trạm, lúc đó rất tự tin mà mỉm cười nói: “Vậy thì em đến quyết định đi, em nói đấu cái gì, thì đấu cái đó.”
Ừ, đời trước Tô Trạm không học vấn không nghề nghiệp, ngược lại có một tài năng — Đánh bài. Tô Trạm trời sinh đối với mạt trược, bài tú lơ khơ,… đều có cảm giác và tìm tòi học hỏi, quyết định dạy Tô Phiếm đánh bài, hơn nữa là loại đơn giản nhất. Ba ván hai thắng, thắng liền kêu y là anh trai, thua thì sao, Tô Trạm ngược lại cũng không làm khó dễ Tô Phiếm, chỉ để y tiếp tục thay mình đem chữ mà mỗi ngày đều luyện viết hết, đương nhiên, nét chữ phải bắt chước giống một chút.
Thế là, Tô Phiếm thua liên tục ba ngày. (Mã: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. ahihi^^)
Chiến sự tối hôm nay có thể tưởng tượng được, Tô Phiếm lại thua đến rối tinh rối mù. Thân thể Tô Trạm suy cho cùng chỉ là một đứa con nít 9 tuổi, chơi một đêm, đến 11 giờ ngược lại cũng đã buồn ngủ, Tô Phiếm cũng vậy, thế là hai đứa con nít đơn giản xúm lại, ôm thành một đoàn ngủ ở trên giường.
Hai đứa nhỏ trên giường chen chen chúc chúc mà cùng nhau ngủ, thân thể trắng nõn mặc quần sóoc, áo lót giống như là hai con cá nhỏ màu trắng bạc. Tô Trạm ngủ cực kỳ không thành thật, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ đều quấn trên người Tô Phiếm, người sau lại một chút cũng không chú ý, nhưng trái lại càng thêm nằm sát vào bên cạnh Tô Trạm, một tay còn như là che chở em trai mà đặt trên lưng Tô Trạm.
Buổi tối hôm nay vốn nên điềm tĩnh bình yên giống như dáng vẻ lúc ngủ của hai anh em Tô gia.
Lúc rạng sáng, tiếng còi báo động trong doanh địa thê lương đến nỗi dường như muốn xé tan màn đêm đã bị đổi thành phiên hiệu vì cứu quốc quân mà vang lên, thị trấn nhỏ và núi rừng đang ngủ say đều bị tiếng cảnh báo ba dài một ngắn làm giật mình tỉnh giấc. Tô Trạm và Tô Phiếm vốn đang dựa vào nhau mà ngủ say dường như cũng cùng lúc tỉnh dậy, bên tai đang vang lên tiếng còi báo động, hai người dù sao cũng là con trai của quân nhân, Tô Phiếm một phát bắt lấy tay của Tô Trạm, nhạy bén mà nói: “Là phòng thủ trên không báo động!”
Tô Trạm trong lòng trầm xuống, không ngờ tới chiến tranh lại đện đột nhiên như vậy, sau những ngày tháng yên bình, trong đêm đen vốn nên là an ổn ngủ ngon. Hắn và Tô Phiếm vội vàng vén chăn nhảy xuống giường, còn chưa kịp mặc quần áo vào, Lí phó quan và hai binh lính đã mở cửa tiến vào, thấy Tô Trạm và Tô Phiếm hai đứa nhỏ rõ ràng sắc mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng đã sớm tỉnh táo.
“Đại thiếu, nhị thiếu, trong nhà không thể ở, chúng ta trước tiên rút đến hầm trú ẩn. Mau, hai người ôm đại thiếu nhị thiếu, cùng phu nhân tụ họp đi!” Lí phó quan nhớ đến Tô tướng quân lúc này đã mặc vào quân trang phối với súng, sớm đã theo quân đội lao ra chiến trường, ánh mắt kiên định như tường thành, ông muốn dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ hai đứa nhỏ này.
Còn không đợi Tô Trạm và Tô Phiếm phản ứng lại, hai binh lính đã ôm lấy hai đứa theo Lí phó quan bước nhanh ra cửa. Còn chưa xuống cầu thang, đã thấy được Chung Ý Ánh đã thay xong quần áo đang chạy đến hướng của hai đứa con trai, thấy được Tô Trạm và Tô Phiếm, trước tiên là ổn định tâm trạng và hô hấp của mình, đưa tay sờ sờ cánh tay nhỏ của hai đứa con trai, “Không sao, chúng ta đến hầm trú ẩn đợi đến trời sáng, mặt trời lên liền không sao cả.”
Tô Trạm chỉ biết lúc này mẹ mặc dù hơi run run nhưng mà thanh âm vẫn còn ấm áp giúp cho người khác cảm thấy yên tâm, nhưng rõ ràng tay của mẹ lạnh ngắt.
Hắn đã sống 28 năm, là người trưởng thành đã chết qua một lần, lúc này mặc dù lo lắng không yên, nhưng tóm lại vẫn không tính là một đứa con nít tâm trí không hoàn toàn, ngược lại sự dũng cảm và trấn định mà Tô Phiếm thể hiện ra, khiến hắn lần đầu tiên không thể không khâm phục người anh trai nhỏ này của mình.
Tô gia từ trên xuống dưới hai mươi mấy người, dưới sự dẫn dắt của Lí phó quan và Tô phu nhân, từng bước từng bước băng qua bóng đêm, tiến vào hầm trú ẩn phía sau núi. Lúc Tô Trạm bị người ôm đi ra, chỉ thấy một bên núi, ánh lửa ngút trời, dường như lúc mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đốt cả khu rừng rậm. Ở xa xa, bọn họ thậm chí có thể nghe được thanh âm của viên đạn và đạn pháo, địa phương giao chiến đã từ Lào và chỗ giáp với Miến Điện đốt tới nơi này.
Nơi mà bọn họ ở, nằm ở chỗ giao giữa Miến Điện, Thái Lan vào Lào, cách tỉnh Vân Nam, Trung Quốc cũng không xa.
Tô Trạm đời trước trải qua an nhàn, chưa bao giờ cách lửa đạn gần như vậy, chiến hoả tập kích lần đầu tiên, cũng là đời trước căn bản không có phát sinh.
Lẽ nào sống lại một lần, bởi vì tất cả những chuyện liên quan đến chính mình đều tiến vào quỹ đạo không giống sao?
Tô Phiếm cũng bị người ôm theo đội ngũ mà đi, y tuổi tác còn nhỏ đương nhiên sẽ sợ hãi, chỉ có điều y nghĩ đến còn có một em trai so với y còn nhỏ hơn, y không thể sợ.
Tô Phiếm quay đầu thấy Tô Trạm ngũ quan xinh đẹp tinh tế bị bóng đêm che phủ, không thấy được rõ ràng lắm. Nhưng đôi mắt mình quen thuộc đó lại sâu thẳm thấu triệt, ngay cả bóng đêm cũng không ngăn được ánh sáng từ đôi mắt đó, giống như là dạ minh châu mình đã từng thấy qua trong sách. Chỉ có điều, trong hai viên minh châu này, tràn ngập sự lo lắng và ưu tư.
Thấy Tô Trạm cũng không giống như đứa nhỏ trong gia đình quân nhân khác sợ hãi khóc thút thít, nhưng y vẫn vươn tay ra, nắm lấy tay của Tô Trạm. Tô Trạm thấy Tô Phiếm vươn tay nho nhỏ ra, theo bản năng hắn thuận theo mà nắm lấy. Tô Trạm ngước mắt nhìn về phía Tô Phiếm, hắn thậm chí còn nghe được anh trai của hắn nói với hắn: “Đừng sợ, anh trai sẽ ở bên cạnh em.”
Ngữ khí kiên định dũng cảm như vậy, dường như y đã là một chiến binh cường đại.
Tâm trạng của Tô Trạm ổn định, không có rối rắm phức tạp như vừa nãy nữa, giọng điệu khinh thường nói: “Anh nếu như sợ hãi khóc nhè, tôi có thể cho anh mượn vòng tay của tôi an ủi một chút.”
Xung quanh đều là tiếng bước chân, tiếng đạn pháo, tiếng quát tháo của đàn ông, tiếng kinh ngạc hoảng sợ của đàn bà, tiếng khóc của con nít…
“Anh là con trai của Tô Chính Cương, anh mới sẽ không khóc nhè đâu!” Thanh âm của Tô Phiếm trong thanh âm bốn bề nghe như suýt bị che giấu, lại trong trẻo như vậy.
Tô Trạm im lặng lặp lại trong lòng một lần, đúng vậy, mình là con trai của Tô Chính Cương, chết một lần, đời này phải làm một nam tử hán.
Một nhóm người cuối cùng cũng đến hầm trú ẩn, hầm trú ẩn này là lúc ông ngoại của Tô Trạm còn sống liền lo trước tính sau mà đào ra, kết hợp địa hình và huyệt động thiên nhiên vốn đã có, bí mật bền chắc lại an toàn. Đã có một nhóm người đến trước bọn họ, đều là những người Tô Trạm biết, gia quyến nhà binh và những quân nhân tàn tật không có cách nào lên được chiến trường hoặc là những binh lính lần trước xuất chiến chưa lành. Thấy những người Tô Trạm đến, mọi người ngược lại đều đứng dậy, tới tấp hỏi thăm Chung Ý Ánh, trong miệng kêu Tô phu nhân.
Chung Ý Ánh lại để cho mọi người ngồi xuống, lại ngắn gọn ôn hoà nói vài câu để ổn định lòng người, nàng chỉ nói, chúng ta phải tin tưởng những nam nhân lên chiến trường đó, bọn họ vì để cho chúng ta an tâm ở trong này đợi bọn họ trở về. Trong nhất thời, bầu không khí cứng ngắc ngưng trọng ngược lại như phá đi một tầng băng.
Các phụ nữ an ủi con của mình, lưu lại những người đàn ông phù hợp trong lời nói của Tô phu nhân: “Phu nhân, chúng ta không sợ, có Tô tướng quân ở đây, chúng ta còn sợ cái gì chứ!” “Người chết qua nhiều lần, cái mạng này của chúng ta đều là lưu lại bảo vệ con cái, phụ nữ của chúng ta!” “Bọn họ lên chiến trường, chúng ta bảo vệ hậu phương!”
Tô Trạm chỉ cảm thấy mẹ nắm chặt tay mình, ngón tay mới vừa rồi run nhè nhẹ lại không còn run rẩy nữa, nắm tay của mình cũng dần dần ấm áp lên. Mà Tô Trạm đã sống hai đời, chưa từng trải qua chiến tranh, lại cũng chưa từng bình tĩnh như bây giờ.
Chung Ý Ánh dắt tay của Tô Trạm và Tô Phiếm, đến lượt bọn họ đã sớm sắp xếp vị trí nghỉ ngơi tốt rồi, những người làm đều bắt đầu bố trí dàn xếp. Hầm trú ẩn rất lớn, hang động tự nhiên và nhân tạo điêu khắc một hang động hợp với một hang động, nhưng đã sớm có điện, bóng đèn màu da cam không sáng lắm, lại soi sáng từng tình cảnh ở trong hầm trú ẩn.
Người trong hầm trú ẩn cũng đều an tĩnh lại, Tô Trạm có thể nghe được tiếng phụ nữ nhẹ nhàng dỗ giành những đứa nhỏ đi ngủ bằng một bài ca dao xa lạ, còn có người đang cúi đầu thì thầm, thậm chí có người lại tiếp tục xuân thu đại mộng lúc nãy, vang lên tiếng ngáy vang dội.
Lí phó quan sau khi sắp xếp cho mẹ con Chung Ý Ánh xong, nói với Chung Ý Ánh: “Phu nhân, tướng quân đem ngài và đại thiếu, nhị thiếu giao cho tôi, tôi nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của tướng quân. Chỉ là Kiến Bình phải đi ra ngoài xem xem, đi một chút liền trở lại, hầm trú ẩn và bên ngoài đều có đội bảo vệ của tướng quân, thị trấn nhỏ dưới núi đều có lực lượng phòng thủ của chúng ta, cho nên, chắc hẳn là an toàn.”
Chung Ý Ánh chỉ mỉm cười: “Tôi tin Chính Cương, thời kỳ đặc thù, Kiến Bình cậu đi đi, mẹ con chúng tôi còn có nhiều người như vậy chăm sóc, không cần lúc nào cũng theo chúng tôi.”
“Dạ, phu nhân!” Lí phó quan nghiêm chỉnh mà kính chào theo nghi thức quân đội với Chung Ý Ánh. Sau đó, ngồi xổm người xuống, đầu tiên là mỉm cười với Tô Phiếm, giống như người bề trên vỗ vỗ bả vai của Tô Phiếm: “Tướng quân nói, Tô đại thiếu là nam tử hán lớn nhất trong nhà, phải bảo vệ em trai và mẹ cả thật tốt.”
Khoé miệng Tô Phiếm mím thật chặc, ánh sáng trong con ngươi chớp động, kiên định mà trả lời: “Con nhất định có thể làm được.”
Y nhớ, lần trước cha đã nói với y một lần. Lần này, một lần nữa từ trong miệng Lí phó quan đạt được khẳng định, nhiệt huyết sôi trào và sự dũng cảm trong lòng Tô Phiếm trước nay chưa từng có, y thậm chí cảm thấy mình thoáng một cái liền trưởng thành thành một người lớn, sau lưng còn có mẹ và em trai, cần y bảo vệ.
Thật lâu sau đó, y mới biết được, cái loại cảm giác này, gọi là trách nhiệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook