Người mà Tô Trạm đời trước tiếp xúc, nói chung đều là giống như hắn ỷ vào thế lực trong nhà, chỉ biết ăn trơi chác táng, cho nên, lần đầu gặp phải thần đồng giống như tiểu hồ ly như vậy có chút không kiên nhẫn, lại chỉ có thể hừ hừ mà trừng mắt liếc y một cái, tiếp tục ghép tranh của mình. Chỉ có điều, động tác này của hắn trong mắt Mục Thiên Chương mà nói, lại là biểu hiện đứa nhỏ không đấu lại hắn. Hơn nữa, ánh mắt của đứa nhỏ này vừa sâu vừa sáng đen bóng, giống như trời quang không có lấy một tia âm u, lông mi dài và dày giống như những áng mây trên bầu trời, vô cùng dẫn tới người ta yêu thích. Cho nên, nhịn không được, y chính là muốn đi trêu chọc Tô Trạm.

Tô Phiếm vẫn luôn chú ý đến hành động của em trai và Mục Thiên Chương lại không vui, mỗi lần thấy Mục Thiên Chương dựa gần em trai, Tô Phiếm liền như con chó nhỏ mà bảo vệ đồ ăn, lập tức liền xù lông, cảnh cáo mà nhìn chằm chằm hai người họ — Mối quan hệ của y và em trai dường như từng ngày từng ngày tốt lên, hai người có lúc thậm chí có thể ở cùng nhau an an tĩnh tĩnh mà hạ một bàn cờ, mặc dù Tô Trạm đánh cờ rất không xong.

Nhưng Tô Phiếm vẫn nguyện ý lén lút nhường hắn, lúc thấy Tô Trạm thắng mà mỉm cười tự đắc, y liền vui vẻ. Cho nên, không dễ gì mới hoà bình với em trai, nhưng mà ở giữa lại chen vào một Mục Thiên Chương, điều này khiến y rất là đau đầu. Hơn nữa, Mục Thiên Chương dường như luôn muốn Tô Trạm kêu y là anh trai. Cái gì chứ, ban đầu, A Trạm chỉ là em trai của một mình Tô Phiếm y mà thôi!

Thế là thấy đầu của hai người ghé vào nhau đang nói cái gì đó, Tô Phiếm cảnh giác mà đem quyển sách thu lại, nhảy xuống sofa đi đến bên cạnh Tô Trạm, ngồi xổm xuống nghiêng đầu về phía mặt của Tô Trạm nói: “Em trai, chúng ta ra ngoài chơi đi, ở trong phòng ngốc lâu quá rồi! Hôm nay không nắng lắm, chúng ta đi leo núi đi!” Tô Phiếm nhớ, ngoại trừ khu vực của Tô gia, bên đó là một nơi mà Tô Trạm bình thường thích đến nhất.

Tô Trạm suy nghĩ một chút, liếc nhìn bức tranh ghép lộn xộn, gật đầu nói: “Được.” Mục Thiên Chương nhìn Tô Phiếm một cái: “Nếu như em trai Tô Trạm đi, anh cũng cùng đi.”

Nói là núi, thật ra chỉ là một cái sườn núi nhỏ phía sau phủ của Tô tướng quân, thỉnh thoảng cũng có những người dân miền núi ở gần đó đến đây để chặt củi về nhóm lửa, chỉ có điều muốn trèo qua sườn núi để tiến vào ranh giới của Tô phủ thì không thể. Chung Ý Ánh bởi vì lo lắng đem con trai nhốt trong nhà hoài sẽ sinh bệnh, cũng bởi vì sườn núi đó ngược lại không như những rừng rậm khác ở Miền Bắc Miến Điện tràn đầy độc trùng và thú dữ, cũng liền cho phép Tô Phiếm và Tô Trạm bình thường có thể đến đó chơi, huống chi có Tô tướng quân trông coi, ngược lại cũng không sợ sẽ nảy sinh vấn đề gì.

Chỉ có điều ở miền núi Miến Điện, ánh mặt trời ở nơi đó thật sự là mãnh liệt, phần lớn thời gian, so với nóng ra một thân mồ hôi mà leo đến sườn núi lăn qua lộn lại, Tô Trạm bây giờ ngược lại nguyện ý ngốc ở trong nhà, cũng không biết chính mình đời trước rốt cuộc là đầu óc bị quăng đi chỗ nào, mà rất thích đi qua đó leo núi.

Nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn có rất nhiều niềm vui thú, ví dụ như có thể trèo cây hái quả dã, không biết như thế nào, chính là hương vị ngọt ngào hơn với những trái cây mà trong nhà cố ý mua.

Cho nên, đợi ba người bọn họ lúc từ từ leo đến đỉnh núi, Mục Thiên Chương ngược lại lộ ra một mặt huyết thống Miến Điện, vốn là dáng vẻ tiểu thiếu gia có tri thức hiểu lễ nghĩa trong nháy mắt thoát ra, cầm lấy tảng đá dễ dàng mà đập bể vài quả lựu rơi xuống. Y đưa cho Tô Trạm một trái, lại cố ý lạnh nhạt Tô Phiếm. Mà người sau lại hiện ra một trong những bản lĩnh sống bên ngoài — dài dòng lôi thôi mà nói chuyện với Tô Trạm, trái này có thể ăn, vị như thế nào, trái nào không thể ăn, ăn vào sẽ bị tiêu chảy…

Gió mát cuốn theo hương thơm của cây cỏ và trái cây trên núi, thời tiết trời trong nắng ấm một chút cũng không phơi nắng mọi người, trong miệng Tô Trạm ngậm một cọng cỏ dại, cùng hai người kia đi đi dừng dừng mà chơi đùa. Hắn thậm chí cảm thấy có chút mờ ảo, có phải là một đời kia sống 28 năm bị Tô phiếm dìm chết trong hồ, chỉ bất quá là một giấc mộng của mình hay không?

Hắn nghĩ đến mặt hồ nước ở phía bên kia của đỉnh núi này, chỉ có điều bây giờ bị cây cối cản trở, chính mình căn bản không thấy được. Không biết như thế nào, hắn muốn xem một chút, nhìn một chút cái hồ nước đã dìm chết mình. Thế là, đi đến bên cạnh một cây đại thụ, Tô Trạm đem cọng cỏ dại trong miệng phun ra, hít một hơi thật sâu liền chuẩn bị bò lên. Tô Phiếm thấy được bị doạ cho nhảy dựng, cái cây này cũng quá cao rồi!

Hơn nữa lúc trước em trai vừa rơi xuống nước, hôm nay nếu như lại từ trên cây rớt xuống, thật là không thể tưởng tượng nổi. Thế là Tô Phiếm kéo góc áo của Tô Trạm khuyên bảo: “Em trai, hay là đừng trèo lên cây, chúng ta chơi ở bên này một chút thôi, anh bắt dế mèn cho em!”

Tô Trạm không nói gì nhìn Tô Phiếm rụt tay lại: “Tôi đã sớm không chơi mấy cái trò chơi con nít đó rồi!” Tô Phiếm cũng rất là bất đắc dĩ, em trai này của y, từ sau khi được vớt lên từ trong ao, đối với tất cả những món đồ chơi lặt vặt đều là thái độ này — Toàn bộ đều là con nít mới chơi, ta đây mới không thèm chơi! Dường như hắn trong một đêm đã trở thành người lớn rồi! Mà Tô Phiếm cũng không có cách nào, chỉ có thể thuận theo hắn.

Mục Thiên Chương ngược lại không để ý, hăng hái bừng bừng mà nói với Tô Trạm: “Anh cùng em trèo lên, cho em xem thứ tốt!”

Dứt lời, Tô Trạm từ từ mà ôm lấy cái cây bắt đầu trèo lên, mà Mục Thiên Chương theo sát phía sau, hai đứa con nít liền giống như hai con khỉ mà trèo lên. Tô Phiếm trực giác cảm thấy nếu như mẹ biết, chắc chắn muốn niệm một phen, nhưng thấy em trai và cái tên gia hoả mình không yên tâm nhất ngốc cùng một chỗ, mà người sau ngồi ngồi trên thân cây mà mang theo hàm ý lấy le nhìn mình. Tô Phiếm cắn chặt răng, cũng trèo lên theo, hơn nữa, y và Mục Thiên Chương một trái một phải đem em trai kẹp chính giữa. Y phải bảo vệ em trai thật tốt.

Mục Thiên Chương vén lên áo sơ mi, chỉ thấy ngang hông có một món đồ chơi, rõ ràng là một cây ná nhỏ dùng cây Hồng Sam chế thành, gân bò màu vàng nhạt, cây Hồng Sam hoa văn rõ ràng, hiển nhiên là thứ tốt. Mục Thiên Chương ngồi trên thân cây, nhắm ngay con chim nhỏ đang kêu chút chít chút chít đậu trên cành cây cách đó không xa, ngừng thở, một hòn đá nhỏ liền bắn ra ngoài, “Chít chít–” một tiếng, liền có con chim từ trên cành rớt xuống. Lần này làm được sạch sẽ lưu loát hữu lực.

“Đợi chút có thể đi nướng chim ăn.” Mục Thiên Chương rõ ràng rất hài lòng đối với sự chính xác của bản thân.

Toàn là những trò chơi mà mình đã từng chơi, một đứa giả con nít bĩu môi tỏ vẽ khinh thường. Tô Phiếm lại rất không phục lắm, cái món đồ chơi cây ná này cũng coi như là “đồ tốt” còn về phần cho em trai xem? Cái gì mà nướng chim, lúc lưu lạc ở bên ngoài, chính là xuống nước bắt cá bắt cua mình đều đã từng chơi, đã từng ăn qua. Trên cây quấn đầy dây leo, nở ra hoa dại không biết tên. Tô Phiếm tuỳ tay hái vài nhánh có nở hoa, cẩn thận tỉ mỉ mà đem vài cái lá không cần thiết, vài nhánh mới lớn bẻ xuống, động tác linh hoạt thông thạo, ngón tay thon dài trắng nõn điểm giữa những bông hoa màu hồng, những cái lá cây màu xanh quấn vòng quanh, giống như con rắn nhanh nhẹn.

Mục Thiên Chương và Tô Trạm đều thấy ngạc nhiên, một đứa con nít vẫn mới 10 tuổi đầu, một người đời trước cộng thêm mới 9 tuổi đời này đều trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, hai người chưa từng thấy những thứ sơn dã này. Kết quả chỉ thấy trong chốc lát, những cành cây nở hoa đó ở trong những ngón tay linh hoạt của Tô phiếm liền trở thành một giỏ hoa nhỏ màu xanh, mà những bông hoa đó cư nhiên vô cùng kỳ diệu được bện bên trong giỏ hoa, vây quanh chen chúc cùng nhau.

Là một giỏ hoa nhỏ rất là ra hình ra dạng.

Mục Thiên Chương và Tô Trạm đều ngạc nhiên nhìn giỏ hoa nhỏ mà Tô Phiếm ôm trong tay. Tô Phiếm luôn trầm mặc nội liễm thấy sắc mặt của hai người, cũng có chút đắc ý, lại mỉm cười mà đem cái giỏ cho Tô Trạm, “Cây ná nhỏ anh cũng biết, giỏ hoa anh cũng biết bện, mấy cái này là gì chứ. Tất cả những món đồ chơi của con nít chơi này anh đều biết.”

Tô Trạm sững sờ mà nhận lấy giỏ hoa nhỏ mộc mạc đến dễ thương. Mục Thiên Chương thấy danh tiếng của mình bị hạ thấp, rất không can tâm, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, tay nghề này quả thật rất tinh tế đáng yêu: “Cậu làm sao biết cái này?”

Ánh mắt của Tô Phiếm lại trong nháy mắt ảm đạm xuống, rũ mí mắt buồn bực nói: “Mẹ dạy, bện đẹp có thể cầm đi bán lấy tiền.”

Tô Trạm nhẹ nhàng nắm lấy giỏ hoa nhỏ trong tay, trong lòng không biết là mùi vị gì. Mặc dù Tô Phiếm trở lại Tô gia đã ba năm rồi, thấy dáng vẻ của Tô Phiếm ban nãy rất thành thạo, không biết y đã bện bao nhiêu cái giỏ hoa rồi, mới có thể đến bây giờ vẫn còn nhớ?

Ngay cả Mục Thiên Chương nghe được câu này, cũng không biết như thế nào mà im lặng lại.

Tô Trạm cũng không nói gì nữa, đem cái giỏ hoa nhỏ nhẹ nhàng phác hoạ trên đầu ngón tay của mình, ngửa đầu mà nhìn xuống núi, nước sông từ trong rừng sâu ở chỗ không xa chảy ra, sống động mát rượi, giống như các cô nương Miến Điện đang hát bài hát sơn ca không biết tên dưới chân núi.

Nước sông trong hồ nước róc rách chảy qua giống như một khối khảm nạm vào núi rừng xanh biếc, trong thôn xóm với những ngôi nhà bằng trúc ở dưới núi còn chưa bị dỡ xuống, thôn dân cũng chưa bị đuổi đi. Bên hồ có những cô gái trong thôn xóm miền núi đang giặt quần áo, những đứa con nít trần truồng cũng chơi đùa bên hồ, tiếng cười, tiếng ca khiến cho núi rừng nguyên thuỷ vốn đã quá mức yên tĩnh thêm vài phần náo nhiệt.

Hoàn toàn không âm u khủng bố như lúc mình chìm vào cái chết.

Tô Trạm nhìn mặt hồ vẫn tĩnh lặng trong veo như xưa, bỗng dưng rùng mình một cái — Càng thêm xác định, hắn không thể chết, hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của đời trước một lần nữa. Mà điều duy nhất có thể thực hiện mục tiêu này chính là hắn không thể sống một cuộc sống đần độn không biết trời không biết đất như đời trước nữa, chỉ học được làm thế nào để trở thành một nhị thiếu gia của Tô gia ăn trơi chác táng.

Mà Tô Phiếm…

Hắn vẫn không có cách nào xác định được, nếu như buông xuống tất cả khúc mắc tính toán làm anh em tốt với Tô Phiếm, tất cả kết cục có thể viết lại một lần nữa hay không. Nhưng có thể khẳng định một điều rằng, Tô Trạm hiểu rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đó của Tô Phiếm sợ hãi mà hy vọng mình đừng gọi mẹ của y là “gái điếm”. Tô Phiếm cả ngày trốn trong góc phòng chuyên chú mà đọc sách, ngay cả một Mục Thiên Chương chỉ đến Tô gia làm khách cũng có thể ép y thuận miệng mà đùa giỡn Tô Phiếm — Cúi đầu nhìn giỏ hoa trong tay, hắn biết, mình đã từng phụ lòng y rất nhiều.

Tô Phiếm thấy Tô Trạm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm vào hồ nước dưới núi, cho rằng em trai của mình lại muốn đánh chủ ý xấu nghịch ngợm cái gì.

Lúc này ngược lại hy vọng cây ná nhỏ của Mục Thiên Chương có thể hấp dẫn sự chú ý của Tô Trạm. Thế là đưa tay đụng đụng người Tô Trạm, “Em trai, em muốn chơi cây ná hay không, nếu như em thích, anh cũng làm cho em một cái!”

Mục Thiên Chương vốn là muốn trêu chọc Tô Trạm vui vẻ, càng đem cây ná trực tiếp đưa cho Tô Trạm nói: “Cho em mượn chơi nè. Em phải nhắm vào ngay giữa, xem, bên đó có con chim, đem nó bắn rớt.” Lần này, đừng nói là Mục Thiên Chương, ngay cả Tô Phiếm luôn thành thành thật thật làm một tiểu thiếu gia có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng rục rịch manh động. Chơi ná, bắn chim, cái loại chuyện này, đối với đứa bé trai 10 tuổi mà nói, vẫn rất có sức hấp dẫn.

Thấy Mục Thiên Chương hơi tự đắc mà muốn dạy mình, còn Tô Phiếm cũng là một mặt chờ mong, Tô Trạm bất đắc dĩ tỏ vẻ, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì. Lúc này, chính mình vẫn chỉ là một đứa con nít lăn lộn cùng một đám con nít 9 tuổi đi trèo cây, chơi cung, bắn chim mà thôi!

Cái đồ này đời trước mình còn van xin Tô tướng quân gạt mẹ của mình ngược lại cũng làm một cái chơi, hắn nhớ lúc bắt đầu cũng là lén lén lút lút chạy đến phía sau núi này chơi. Chỉ có điều về sau có một lần, hắn và Tô Phiếm nổi lên một lần tranh chấp, tức giận ngút trời mà trực tiếp lấy cây ná kẹp một cục đá nhỏ mà bắn vào trán của Tô Phiếm, kết quả có thể tưởng tượng được, cây ná bị mẹ tịch thu, còn bị giáo huấn một trận.

Thấy con chim mới vừa bị Mục Thiên Chương bắn rớt nằm dưới đất, trên bộ lông màu trắng đều là máu, thoạt nhìn vô cùng giật mình. Tô Trạm đột nhiên nghĩ, lần đó Tô Phiếm bị mình bắn vỡ trán, cũng là máu chảy không ngừng. Chắc hẳn cũng sẽ rất đau, đáng cười hơn là chính mình sau đó lại chỉ nghĩ y làm hại mình bị tịch thu cây ná, rất là bực bội một khoảng thời gian.

Vì vậy lần này, Tô Trạm không muốn ngỗ ngược ý tứ của Tô Phiếm, ngược lại cũng nhất thời hứng khởi, nhận lấy cây ná và một cục đá nhỏ, ngược lại vô cùng thành thạo mà giương cung ngắm chuẩn, ra hình ra dạng mà bắn ra ngoài. Không nghĩ đến, con chim đó lại lanh lợi mà vung đôi cánh nhỏ “A lô, a lô…”* mà kêu bay về phía trong rừng cây rậm rạp. Mà bên kia cư nhiên cũng dẫn tới chim kêu, chỉ có điều lại có chút giống như tiếng chó sủa, “Gâu gâu, gâu gâu…” dường như đang đáp lại tiếng kêu của con chim đó.(Mã: Không biết chim gì mà kêu a lô a lô nữa)

“Các tiểu thiếu gia! Con chim đó không thể bắn!” Dưới cây lại có một ông lão cầm một con dao chặt củi đang đứng, trên lưng đang đeo một bó củi chụm lửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương