Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
-
Chương 61: Dao găm
Giang Thành Điềm ngồi xếp bằng dưới đất, lần thứ 100 tự kiểm điểm bản thân đến tột cùng vì sao lại ngu xuẩn đồng ý cùng Hạ Phi làm cái thứ vận động quỷ quái kia.
Nếu không cũng đã không bị Giang Thành Duyệt cười nhạo như bây giờ.
Giang Thành Điềm xụ mặt nhìn chị mình, vô cùng ai oán: “… Chị dừng cười được chưa hả?”
“Được rồi được rồi, từ từ chờ chị cười thêm một lúc nữa đã ha ha ha ha…” Giang Thành Duyệt cười đến không dừng được, “Điềm Điềm em biết vừa rồi trông mình như thế nào không? Giống y như trùng biến hình amip ha ha ha ha ha ha ha…”
Trùng biến hình amip là một loài sinh vật đơn bào thường vặn vẹo thành đủ mọi tư thế để ẩn nấp trốn tránh thiên địch.
Giang Thành Điềm: “…”
Khóe miệng Hạ Phi giật giật, quả nhiên không phải chị em ruột!
Đợi đến lúc Giang Thành Duyệt cười đủ rồi, Giang Thành Điềm đã co quắp trên giường ôm con gà bằng bông mặt mũi đờ ra.
Giang Thành Duyệt cười đến mặt mũi đỏ bừng, chảy cả nước mắt, ánh mắt sáng bừng giống hệt như ánh mắt của Giang Thành Khải, Hạ Phi nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Giang Thành Duyệt dụi dụi khóe mắt: “Chị dâu à, Điềm Điềm ngu như thế, sao chị dâu còn chơi với nó cái trò quỷ quái kia hả?”
Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm, trong lòng thở dài, tên này đúng là ngu bẩm sinh mà.
Giang Thành Điềm lập tức gào lên phản bác: “Em ngu chỗ nào? Hả? Em làm gì có chỗ nào ngu! Mà có phải em bắt cậu ta chơi với em đâu!” Điềm Điềm chỉ tay về phía Hạ Phi, “Rõ ràng là cậu ta quấn lấy em trước!”
Hạ Phi yên lặng ngoáy ngoáy lỗ mũi.
Giang Thành Điềm tức đến thở phì phì.
Hạ Phi móc tay ra khỏi mũi, búng búng ngón tay, mặt cực kỳ vô tội: “Tôi quấn lấy cậu lúc nào, tại thấy cậu ngu quá nên trêu cậu tí thôi.”
Giang Thành Điềm: “…”
Cái cảm giác bị người ta xem như đồ chơi này!
Thật đáng giận!
Điềm Điềm tức đến nói không nên lời, xuống giường đi đến trước tủ quần áo.
“Làm gì thế?” Giang Thành Duyệt hỏi.
“Em về trường.” Giang Thành Điềm mở tủ quần áo, lấy ra một cái ba lô.
Giang Thành Duyệt ngớ người: “Về trường làm gì?”
“Ở nhà để cho hai người…” Giang Thành Điềm xoắn xuýt một lúc, hai chữ “bắt nạt” thế nào cũng không nói ra miệng được, quyết định im lặng tiếp tục lấy quần áo nhét vào ba lô.
“Này, em làm cái gì đấy,” Giang Thành Duyệt vội vã chạy đến cản lại, “Chị chỉ đùa thôi, em nghiêm túc như thế làm gì hả.”
Giang Thành Điềm yên lặng nhìn chị mình.
Giang Thành Duyệt bắt được cơ hội, dùng giọng mềm nhũn nói: “Đừng thế mà, mặc dù chị hay bắt nạt em, nhưng yêu quý lắm mới được bắt nạt đấy, người ngoài chị mày thèm vào mà bắt nạt.”
Giang Thành Điềm đương nhiên cũng biết thế.
Từ bé đến lớn ở trong nhà lúc nào cũng bị Giang Thành Duyệt bắt nạt, nhưng khi có chuyện gì bên ngoài, anh cả và chị hai vẫn luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mình.
Thế còn Hạ Phi thì sao? Lúc chị mình ở đây thì hai người cùng nhau bắt nạt, lúc chị mình không ở đây thì cậu ta một mình bắt nạt, thế là thế quái nào? Chẳng lẽ cũng yêu quý lắm nên mới bắt nạt? Yêu quý đến nỗi muốn bắt nạt chết mình luôn?!
Giang Thành Điềm run rẩy, cảm thấy cả người đều không khỏe nổi.
Vừa run vừa tiếp tục nhét đồ vào ba lô.
Giang Thành Duyệt giật lấy ba lô trong tay em trai.
Một cái ba lô màu đen tội nghiệp cứ thế bị hai người giằng qua giật lại, cuối cùng “xoẹt” một phát rách làm đôi.
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Duyệt: “…”
Giang Thành Điềm da mặt co giật: “Đây là bản limited sản xuất từ năm năm trước…”
Giang Thành Duyệt: “… Xin lỗi.”
Một con dao găm văng đến dưới chân Hạ Phi, hắn cúi đầu nhặt lên, sắc mặt trắng bệch.
Giang Thành Duyệt và Giang Thành Điềm còn đang mải tập trung vào cái ba lô bị rách, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Hạ Phi đã biến đổi.
Hạ Phi mím chặt môi, nhìn chằm chằm con dao trong tay.
Trong tiềm thức của Hạ Phi, đã hai lần hắn nhìn thấy con dao này trong mơ, một lần là cắm trước ngực Natalie, còn lần thứ hai… là bị Giang Thành Khải nắm trong tay.
Mặc dù hắn đã tự nhủ rất nhiều lần rằng đó chỉ là một giấc mơ, tình cảm của hai anh em bọn họ rất tốt, không thể có chuyện chém giết lẫn nhau được, nhưng bây giờ lại nhìn thấy con dao găm này, toàn bộ ký ức về cơn ác mộng kia lại ập đến, sợ hãi dồn nén suốt hai tháng qua tràn ngập trong trí óc.
Hạ Phi cả người đều không ổn.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn Điềm Điềm và Giang Thành Duyệt, thấy hai người vẫn còn đang tranh cãi vấn đề cái ba lô, lén lút giấu con dao găm vào trong quần.
Nếu như con dao này không nằm trong tay Giang Thành Điềm nữa, cơn ác mộng kia chắc chắn sẽ không bao giờ có thể trở thành sự thật.
Lúc này, hai người kia cũng không tiếp tục cãi nhau nữa. Dù sao ba lô cũng hỏng rồi, có xoắn xuýt nữa cũng không liền lại như cũ được, mặc dù đã nghĩ như thế, nhưng sắc mặt Giang Thành Điềm vẫn rất khó coi, ngồi xổm xuống nhặt quần áo lên.
Giang Thành Duyệt cũng ngồi xuống nhặt cùng.
“Con dao găm của em đâu rồi?” Giang Thành Điềm nghi ngờ bới bới đống quần áo.
“Chắc là rơi ở đâu rồi,” Giang Thành Duyệt nghiêng đầu sang muốn hỏi Hạ Phi có thấy không, lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch, “Hạ Phi, có chuyện gì vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch như thế?”
Giang Thành Điềm cũng nhìn về phía hắn, khẽ nhíu mày.
Có lẽ là vì có tật giật mình, Hạ Phi có cảm giác Giang Thành Điềm đã phát hiện ra hành vi của mình rồi, sắc mặt lại càng trắng hơn.
“Chị dâu khó chịu chỗ nào à?” Giang Thành Duyệt lo lắng, “Để em gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé.”
“Không cần đâu.” Hạ Phi mệt mỏi xua tay, “Tôi chỉ… bụng hơi khó chịu thôi, nghỉ một lúc là được rồi.”
“Bụng?” Giang Thành Duyệt cả kinh, “Có phải đứa bé có vấn đề gì không?”
Hạ Phi lắc đầu: “Đừng nói lung tung những chuyện như thế. Tôi chỉ hơi tức bụng, chắc là ăn phải cái gì không hợp thôi.”
Giang Thành Duyệt nói: “Em đâu có nói lung tung, tóm lại vẫn phải gọi bác sĩ đến kiểm tra trước đã cho chắc.”
Nói xong quay sang dặn dò Giang Thành Điềm: “Em đi gọi điện thoại cho bác sĩ đi.”
Giang Thành Điềm gật đầu, lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Thật sự không cần mà…” Hạ Phi không kịp cản bọn họ, lại bị Giang Thành Duyệt đỡ từ dưới đất lên trên giường.
“Cơ thể chị dâu hiện giờ không giống trước đây nữa, trong bụng còn có cháu của bọn em đấy, cho nên không thể qua loa được. Sàn nhà rất lạnh, sau này chị dâu đừng ngồi dưới sàn.” Giang Thành Duyệt ấn hắn nằm xuống giường.
Con dao găm giấu trong quần ở ngay sát mông, Hạ Phi vội vàng cong eo lên.
“Sao thế?”
“Không, không có gì…” Hạ Phi thò tay kéo kéo quần, điều chỉnh vị trí con dao một chút, nằm thẳng ra, “Tôi chỉ thấy cái giường này hơi cứng thôi, ha ha.”
“Đúng rồi, giường của Điềm Điềm rất cứng, lúc trước nó đòi đổi nhưng mọi người không cho, ở nhà nằm giường mềm đến lúc về trường sẽ không chịu được, giường của em cũng thế.”
“Nhưng sao giường trong phòng tôi…”
“Không phải đâu,” Giang Thành Duyệt ngắt lời hắn, “Vì để chị dâu ngủ cho thoải mái nên sau này mới đổi lại, lúc trước giường của anh cả cứng như đá ấy.”
Giang Thành Điềm gọi điện cho bác sĩ xong, vừa quay về phòng đã thấy Hạ Phi đang nằm trên giường, còn đắp chăn của mình.
“Này!!!” Điềm Điềm vội vã lao đến.
Giang Thành Duyệt trở tay cản lại: “Làm gì thế?”
Giang Thành Điềm tức đến nổ phổi: “Sao chị lại để cậu ta nằm trên giường em!”
Hạ Phi nghe thấy thế cũng không vui, “Tôi nằm trên giường cậu thì sao? Cũng có phải tôi ngủ với cậu đâu!”
Gương mặt tuấn tú của Giang Thành Điềm đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không phải thế… Hạ Phi là chị dâu của chúng ta đấy! Sao chị lại để cậu ấy nằm lên giường em!”
Hạ Phi và Giang Thành Duyệt đại khái cũng đã hiểu được ý của Giang Thành Điềm.
Giang Thành Duyệt buồn cười: “Thì cũng có sao đâu? Hạ Phi chỉ nằm nhờ trên giường em thôi chứ có yêu em đâu mà phải xoắn xuýt thế?”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “…”
Cái tư tưởng gì thế này.
Giang Thành Điềm cau mày: “Nhưng bị người ta nói này nói nọ thì sao?”
“Lúc hai người đóng cửa ở trong phòng tạo dáng kỳ quái sao không thấy em sợ người khác nói này nói nọ hả?” Giang Thành Duyệt lập tức phản bác, “Bây giờ cho nằm nhờ trên giường một tí cũng không được, đồ keo kiệt!”
“Vấn đề không phải ở chỗ đấy…” Giang Thành Điềm rất xoắn xuýt.
Giang Thành Duyệt trực tiếp táng cho em trai một phát ngã sấp xuống giường.
“Cái đệch!” Hạ Phi giãy nảy.
Giang Thành Điềm cũng cừng đờ cả người bò dậy.
Lúc nãy bị táng một phát đè thẳng lên người Hạ Phi, không biết có đè vào cháu mình không.
“Không sao chứ, ” Giang Thành Duyệt xách cổ Giang Thành Điềm quăng xuống đất, “Cái tên ngu đần này, sao em không chú ý gì thế hả, lỡ đè vào cháu thì sao.”
Giang Thành Điềm bị quăng xuống đất: “…”
Hạ Phi ngơ ngác nhìn Giang Thành Điềm, cậu ta mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Hắn vội vàng vén chăn đứng dậy: “Tôi tôi tôi về phòng mình đây.”
Còn ở đây nữa Điềm Điềm nhất định sẽ bị trầm cảm mất thôi!
Giang Thành Duyệt đỡ hắn dậy.
Hạ Phi bị đối xử như người tàn tật cấp chín có chút dở khóc dở cười, nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta, không thể từ chối được, đành hòa hoãn nói: “Em hai không cần sốt sắng như thế, vừa này Điềm Điềm không đè vào tôi mà, thật đấy, này,…”
Cuối cùng vẫn bị dìu về đến tận phòng.
Hắn không quen mặc quá nhiều đồ lúc đi ngủ, vì thế trước khi nằm xuống cởi bớt áo khoác và quần dài bỏ lên tủ đầu giường.
Giang Thành Điềm đi vào nhìn thấy cảnh này, mặt lập tức đỏ lên.
Hạ Phi: “…”
Đến cùng là vì cái mẹ gì cậu cứ phải đỏ mặt hả! Tôi chỉ cởi quần áo để đi ngủ thôi mà, có múa thoát y quái đâu!
Giang Thành Duyệt nói với hắn: “Đã hẹn được bác sĩ rồi, dù sao cũng sắp đến ngày khám thai định kỳ, hôm nay khám luôn cũng được.”
Hạ Phi: “… Sao mọi người lại biết lịch khám định kỳ của tôi?”
Giang Thành Duyệt: “Mẹ đã công bố với cả nhà tất cả các vấn đề cần chú liên quan đến chị dâu.”
Hạ Phi: “…”
Thật đáng sợ!
Giang Thành Duyệt vỗ vỗ hắn: “Chị dâu nghỉ ngơi một lúc đi, bọn em không quấy rầy nữa.”
Hạ Phi gật đầu liên tục.
Bị bốn con mắt nhìn chằm chằm có muốn ngủ cũng không ngủ nổi.
Chờ hai người kia ra khỏi phòng, hắn bò dậy mò lấy con dao nhét trong quần dài, không thèm mặc lại quần áo vội vàng phi thẳng đến chỗ cái hòm để ở góc phòng, đem con dao nhét xuống dưới cùng.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Hạ Phi, bác sĩ đã…” Đến rồi.
Những lời còn lại cứng ngắc trong cổ họng Giang Thành Điềm.
Vì cậu ta nhìn thấy Hạ Phi đang ngồi xổm dưới đất, trên người chỉ mặc mỗi một cái áo phông trắng và một chiếc quần lót màu đen.
Nếu không cũng đã không bị Giang Thành Duyệt cười nhạo như bây giờ.
Giang Thành Điềm xụ mặt nhìn chị mình, vô cùng ai oán: “… Chị dừng cười được chưa hả?”
“Được rồi được rồi, từ từ chờ chị cười thêm một lúc nữa đã ha ha ha ha…” Giang Thành Duyệt cười đến không dừng được, “Điềm Điềm em biết vừa rồi trông mình như thế nào không? Giống y như trùng biến hình amip ha ha ha ha ha ha ha…”
Trùng biến hình amip là một loài sinh vật đơn bào thường vặn vẹo thành đủ mọi tư thế để ẩn nấp trốn tránh thiên địch.
Giang Thành Điềm: “…”
Khóe miệng Hạ Phi giật giật, quả nhiên không phải chị em ruột!
Đợi đến lúc Giang Thành Duyệt cười đủ rồi, Giang Thành Điềm đã co quắp trên giường ôm con gà bằng bông mặt mũi đờ ra.
Giang Thành Duyệt cười đến mặt mũi đỏ bừng, chảy cả nước mắt, ánh mắt sáng bừng giống hệt như ánh mắt của Giang Thành Khải, Hạ Phi nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Giang Thành Duyệt dụi dụi khóe mắt: “Chị dâu à, Điềm Điềm ngu như thế, sao chị dâu còn chơi với nó cái trò quỷ quái kia hả?”
Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm, trong lòng thở dài, tên này đúng là ngu bẩm sinh mà.
Giang Thành Điềm lập tức gào lên phản bác: “Em ngu chỗ nào? Hả? Em làm gì có chỗ nào ngu! Mà có phải em bắt cậu ta chơi với em đâu!” Điềm Điềm chỉ tay về phía Hạ Phi, “Rõ ràng là cậu ta quấn lấy em trước!”
Hạ Phi yên lặng ngoáy ngoáy lỗ mũi.
Giang Thành Điềm tức đến thở phì phì.
Hạ Phi móc tay ra khỏi mũi, búng búng ngón tay, mặt cực kỳ vô tội: “Tôi quấn lấy cậu lúc nào, tại thấy cậu ngu quá nên trêu cậu tí thôi.”
Giang Thành Điềm: “…”
Cái cảm giác bị người ta xem như đồ chơi này!
Thật đáng giận!
Điềm Điềm tức đến nói không nên lời, xuống giường đi đến trước tủ quần áo.
“Làm gì thế?” Giang Thành Duyệt hỏi.
“Em về trường.” Giang Thành Điềm mở tủ quần áo, lấy ra một cái ba lô.
Giang Thành Duyệt ngớ người: “Về trường làm gì?”
“Ở nhà để cho hai người…” Giang Thành Điềm xoắn xuýt một lúc, hai chữ “bắt nạt” thế nào cũng không nói ra miệng được, quyết định im lặng tiếp tục lấy quần áo nhét vào ba lô.
“Này, em làm cái gì đấy,” Giang Thành Duyệt vội vã chạy đến cản lại, “Chị chỉ đùa thôi, em nghiêm túc như thế làm gì hả.”
Giang Thành Điềm yên lặng nhìn chị mình.
Giang Thành Duyệt bắt được cơ hội, dùng giọng mềm nhũn nói: “Đừng thế mà, mặc dù chị hay bắt nạt em, nhưng yêu quý lắm mới được bắt nạt đấy, người ngoài chị mày thèm vào mà bắt nạt.”
Giang Thành Điềm đương nhiên cũng biết thế.
Từ bé đến lớn ở trong nhà lúc nào cũng bị Giang Thành Duyệt bắt nạt, nhưng khi có chuyện gì bên ngoài, anh cả và chị hai vẫn luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mình.
Thế còn Hạ Phi thì sao? Lúc chị mình ở đây thì hai người cùng nhau bắt nạt, lúc chị mình không ở đây thì cậu ta một mình bắt nạt, thế là thế quái nào? Chẳng lẽ cũng yêu quý lắm nên mới bắt nạt? Yêu quý đến nỗi muốn bắt nạt chết mình luôn?!
Giang Thành Điềm run rẩy, cảm thấy cả người đều không khỏe nổi.
Vừa run vừa tiếp tục nhét đồ vào ba lô.
Giang Thành Duyệt giật lấy ba lô trong tay em trai.
Một cái ba lô màu đen tội nghiệp cứ thế bị hai người giằng qua giật lại, cuối cùng “xoẹt” một phát rách làm đôi.
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Duyệt: “…”
Giang Thành Điềm da mặt co giật: “Đây là bản limited sản xuất từ năm năm trước…”
Giang Thành Duyệt: “… Xin lỗi.”
Một con dao găm văng đến dưới chân Hạ Phi, hắn cúi đầu nhặt lên, sắc mặt trắng bệch.
Giang Thành Duyệt và Giang Thành Điềm còn đang mải tập trung vào cái ba lô bị rách, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Hạ Phi đã biến đổi.
Hạ Phi mím chặt môi, nhìn chằm chằm con dao trong tay.
Trong tiềm thức của Hạ Phi, đã hai lần hắn nhìn thấy con dao này trong mơ, một lần là cắm trước ngực Natalie, còn lần thứ hai… là bị Giang Thành Khải nắm trong tay.
Mặc dù hắn đã tự nhủ rất nhiều lần rằng đó chỉ là một giấc mơ, tình cảm của hai anh em bọn họ rất tốt, không thể có chuyện chém giết lẫn nhau được, nhưng bây giờ lại nhìn thấy con dao găm này, toàn bộ ký ức về cơn ác mộng kia lại ập đến, sợ hãi dồn nén suốt hai tháng qua tràn ngập trong trí óc.
Hạ Phi cả người đều không ổn.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn Điềm Điềm và Giang Thành Duyệt, thấy hai người vẫn còn đang tranh cãi vấn đề cái ba lô, lén lút giấu con dao găm vào trong quần.
Nếu như con dao này không nằm trong tay Giang Thành Điềm nữa, cơn ác mộng kia chắc chắn sẽ không bao giờ có thể trở thành sự thật.
Lúc này, hai người kia cũng không tiếp tục cãi nhau nữa. Dù sao ba lô cũng hỏng rồi, có xoắn xuýt nữa cũng không liền lại như cũ được, mặc dù đã nghĩ như thế, nhưng sắc mặt Giang Thành Điềm vẫn rất khó coi, ngồi xổm xuống nhặt quần áo lên.
Giang Thành Duyệt cũng ngồi xuống nhặt cùng.
“Con dao găm của em đâu rồi?” Giang Thành Điềm nghi ngờ bới bới đống quần áo.
“Chắc là rơi ở đâu rồi,” Giang Thành Duyệt nghiêng đầu sang muốn hỏi Hạ Phi có thấy không, lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch, “Hạ Phi, có chuyện gì vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch như thế?”
Giang Thành Điềm cũng nhìn về phía hắn, khẽ nhíu mày.
Có lẽ là vì có tật giật mình, Hạ Phi có cảm giác Giang Thành Điềm đã phát hiện ra hành vi của mình rồi, sắc mặt lại càng trắng hơn.
“Chị dâu khó chịu chỗ nào à?” Giang Thành Duyệt lo lắng, “Để em gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé.”
“Không cần đâu.” Hạ Phi mệt mỏi xua tay, “Tôi chỉ… bụng hơi khó chịu thôi, nghỉ một lúc là được rồi.”
“Bụng?” Giang Thành Duyệt cả kinh, “Có phải đứa bé có vấn đề gì không?”
Hạ Phi lắc đầu: “Đừng nói lung tung những chuyện như thế. Tôi chỉ hơi tức bụng, chắc là ăn phải cái gì không hợp thôi.”
Giang Thành Duyệt nói: “Em đâu có nói lung tung, tóm lại vẫn phải gọi bác sĩ đến kiểm tra trước đã cho chắc.”
Nói xong quay sang dặn dò Giang Thành Điềm: “Em đi gọi điện thoại cho bác sĩ đi.”
Giang Thành Điềm gật đầu, lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Thật sự không cần mà…” Hạ Phi không kịp cản bọn họ, lại bị Giang Thành Duyệt đỡ từ dưới đất lên trên giường.
“Cơ thể chị dâu hiện giờ không giống trước đây nữa, trong bụng còn có cháu của bọn em đấy, cho nên không thể qua loa được. Sàn nhà rất lạnh, sau này chị dâu đừng ngồi dưới sàn.” Giang Thành Duyệt ấn hắn nằm xuống giường.
Con dao găm giấu trong quần ở ngay sát mông, Hạ Phi vội vàng cong eo lên.
“Sao thế?”
“Không, không có gì…” Hạ Phi thò tay kéo kéo quần, điều chỉnh vị trí con dao một chút, nằm thẳng ra, “Tôi chỉ thấy cái giường này hơi cứng thôi, ha ha.”
“Đúng rồi, giường của Điềm Điềm rất cứng, lúc trước nó đòi đổi nhưng mọi người không cho, ở nhà nằm giường mềm đến lúc về trường sẽ không chịu được, giường của em cũng thế.”
“Nhưng sao giường trong phòng tôi…”
“Không phải đâu,” Giang Thành Duyệt ngắt lời hắn, “Vì để chị dâu ngủ cho thoải mái nên sau này mới đổi lại, lúc trước giường của anh cả cứng như đá ấy.”
Giang Thành Điềm gọi điện cho bác sĩ xong, vừa quay về phòng đã thấy Hạ Phi đang nằm trên giường, còn đắp chăn của mình.
“Này!!!” Điềm Điềm vội vã lao đến.
Giang Thành Duyệt trở tay cản lại: “Làm gì thế?”
Giang Thành Điềm tức đến nổ phổi: “Sao chị lại để cậu ta nằm trên giường em!”
Hạ Phi nghe thấy thế cũng không vui, “Tôi nằm trên giường cậu thì sao? Cũng có phải tôi ngủ với cậu đâu!”
Gương mặt tuấn tú của Giang Thành Điềm đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không phải thế… Hạ Phi là chị dâu của chúng ta đấy! Sao chị lại để cậu ấy nằm lên giường em!”
Hạ Phi và Giang Thành Duyệt đại khái cũng đã hiểu được ý của Giang Thành Điềm.
Giang Thành Duyệt buồn cười: “Thì cũng có sao đâu? Hạ Phi chỉ nằm nhờ trên giường em thôi chứ có yêu em đâu mà phải xoắn xuýt thế?”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “…”
Cái tư tưởng gì thế này.
Giang Thành Điềm cau mày: “Nhưng bị người ta nói này nói nọ thì sao?”
“Lúc hai người đóng cửa ở trong phòng tạo dáng kỳ quái sao không thấy em sợ người khác nói này nói nọ hả?” Giang Thành Duyệt lập tức phản bác, “Bây giờ cho nằm nhờ trên giường một tí cũng không được, đồ keo kiệt!”
“Vấn đề không phải ở chỗ đấy…” Giang Thành Điềm rất xoắn xuýt.
Giang Thành Duyệt trực tiếp táng cho em trai một phát ngã sấp xuống giường.
“Cái đệch!” Hạ Phi giãy nảy.
Giang Thành Điềm cũng cừng đờ cả người bò dậy.
Lúc nãy bị táng một phát đè thẳng lên người Hạ Phi, không biết có đè vào cháu mình không.
“Không sao chứ, ” Giang Thành Duyệt xách cổ Giang Thành Điềm quăng xuống đất, “Cái tên ngu đần này, sao em không chú ý gì thế hả, lỡ đè vào cháu thì sao.”
Giang Thành Điềm bị quăng xuống đất: “…”
Hạ Phi ngơ ngác nhìn Giang Thành Điềm, cậu ta mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Hắn vội vàng vén chăn đứng dậy: “Tôi tôi tôi về phòng mình đây.”
Còn ở đây nữa Điềm Điềm nhất định sẽ bị trầm cảm mất thôi!
Giang Thành Duyệt đỡ hắn dậy.
Hạ Phi bị đối xử như người tàn tật cấp chín có chút dở khóc dở cười, nhưng dù sao cũng là ý tốt của người ta, không thể từ chối được, đành hòa hoãn nói: “Em hai không cần sốt sắng như thế, vừa này Điềm Điềm không đè vào tôi mà, thật đấy, này,…”
Cuối cùng vẫn bị dìu về đến tận phòng.
Hắn không quen mặc quá nhiều đồ lúc đi ngủ, vì thế trước khi nằm xuống cởi bớt áo khoác và quần dài bỏ lên tủ đầu giường.
Giang Thành Điềm đi vào nhìn thấy cảnh này, mặt lập tức đỏ lên.
Hạ Phi: “…”
Đến cùng là vì cái mẹ gì cậu cứ phải đỏ mặt hả! Tôi chỉ cởi quần áo để đi ngủ thôi mà, có múa thoát y quái đâu!
Giang Thành Duyệt nói với hắn: “Đã hẹn được bác sĩ rồi, dù sao cũng sắp đến ngày khám thai định kỳ, hôm nay khám luôn cũng được.”
Hạ Phi: “… Sao mọi người lại biết lịch khám định kỳ của tôi?”
Giang Thành Duyệt: “Mẹ đã công bố với cả nhà tất cả các vấn đề cần chú liên quan đến chị dâu.”
Hạ Phi: “…”
Thật đáng sợ!
Giang Thành Duyệt vỗ vỗ hắn: “Chị dâu nghỉ ngơi một lúc đi, bọn em không quấy rầy nữa.”
Hạ Phi gật đầu liên tục.
Bị bốn con mắt nhìn chằm chằm có muốn ngủ cũng không ngủ nổi.
Chờ hai người kia ra khỏi phòng, hắn bò dậy mò lấy con dao nhét trong quần dài, không thèm mặc lại quần áo vội vàng phi thẳng đến chỗ cái hòm để ở góc phòng, đem con dao nhét xuống dưới cùng.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Hạ Phi, bác sĩ đã…” Đến rồi.
Những lời còn lại cứng ngắc trong cổ họng Giang Thành Điềm.
Vì cậu ta nhìn thấy Hạ Phi đang ngồi xổm dưới đất, trên người chỉ mặc mỗi một cái áo phông trắng và một chiếc quần lót màu đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook