Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
-
Chương 48: Hung thủ
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Phi chỉ có thể chạy bộ đuổi theo.
May là cục bông chưa trưởng thành nên không thể rời khỏi người hắn, lúc hắn chạy ra ngoài cũng vẫy vẫy hai cánh ngắn ngủn vội vàng lao theo. Vậy nên Hạ Phi bắt đầu vòng tuần hoàn vô hạn như thế này, hắn chạy mệt thì cục bông bổ sung tinh thần lực, lại chạy, lại mệt, lại bổ sung, cứ thế liên tục liên tục, cuối cùng may mà vẫn kiên trì chạy theo được luồng tinh thần lực kia.
Nhưng đến lúc hắn chạy đến cổng học viện quân sự, Hạ Phi lại sợ ngây người.
Sao lại thế này… Sao luồng tinh thần lực kia lại chạy đến đây?
Chẳng lẽ hung thủ là giảng viên hay học viên trong trường?!
Cái suy đoán này khiến Hạ Phi cả người đều không khỏe nổi.
Thế nhưng vấn đề làm cho hắn càng không khỏe hơn là, hắn quên không mang theo giấy thông hành của Giang thiếu tướng rồi, không vào trường được!
Lẽ nào phải trơ mắt nhìn hung thủ chạy thoát ngay trước mắt? Không được! Hạ Phi điên cuồng lắc đầu, sau đó linh quang chợt lóe, lỗ chó! Thế mà lại quên mất cái lỗ chó trước đây Lâm Tiêu Tiêu dẫn hắn chui ra ngoài! Hạ Phi sướng đến phát rồ, chỉ hận không thể lập tức xông vào ký túc ôm Lâm Tiêu Tiêu gặm hai cái, sau đó đột nhiên nhớ ra đại sự, vội vàng quay đầu chạy đến chỗ lỗ chó.
Hai đồng chí cảnh vệ ở cổng học viện kinh hãi nhìn một thiếu niên mặt mũi xuất chúng như lên cơn dại nhảy loạn trước cổng trường, sau đó đột nhiên nghiêm mặt, rồi lại đột nhiên vui vẻ phấn chấn chạy đi.
Hạ Phi nhanh chóng tìm được lỗ chó, nhân lúc luồng tinh thần lực kia vẫn chưa biến mất vội vàng chui qua, cả người dính đầy bùn đất.
Hạ Phi lần theo luồng tinh thần lực kia chạy thẳng đến phòng y tế, sau đó hắn chạy chậm dần, rồi đột nhiên dừng khựng lại.
Hắn phát hiện ra vấn đề bất hợp lý ở chỗ nào rồi.
Cơ thể này của hắn thể lực cực kỳ kém, tốc độ chạy của hắn chắc chắn là chậm y như rùa, thế nhưng cái tốc độ rùa bò đấy của hắn lại vẫn đuổi theo kịp luồng tinh thần lực này, tức là tốc độ chạy trốn của luồng tinh thần lực cũng chậm chẳng khác gì hắn.
Mà theo lý thuyết, tốc độ di chuyển của tinh thần lực trên cơ bản là siêu nhanh, chỉ thua mỗi vận tốc ánh sáng.
Luồng tinh thần lực này mỗi lần hắn dừng lại lấy sức cũng dừng một lúc, lúc hắn chạy tiếp thì nó cũng chạy đi, đây hoàn toàn không phải do tinh thần lực hắn mạnh đến mức có thể kiểm soát được nó, mà giống như là… nó cố tình dụ hắn đi theo!
Hạ Phi cả người tê dại.
Biết rõ đây là bẫy rồi, chẳng lẽ lại cứ thế tự chui đầu vào lưới? Nhưng mà hung thủ rõ ràng ở ngay đây thôi, bảo hắn rời đi, hắn không làm được.
Đến cùng là nên làm gì bây giờ?!
Hạ Phi buồn bực vò đầu, nhớ tới một người.
Giang thiếu tướng!
Nếu gọi bảo Giang thiếu tướng phái người đến đây, hung thủ chắc chắn sẽ không thể làm gì mình.
Hạ Phi lập tức dùng thiết bị di động gọi vào số Giang Thành Khải. Nhưng chuông đổ mãi cho đến tận khi hòm thư tự động bật, Giang thiếu tướng vẫn không bắt máy.
Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm cổ tay mình, con mẹ nó, chẳng lẽ y vẫn còn giận hắn nên không chịu nghe máy?
Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù mà!!!
Hạ Phi tức đến phát điên lên. Ngoài số liên lạc của Giang thiếu tướng hắn chẳng có số của ai nữa cả, số của những người khác trong Giang gia một người cũng không có, những người hắn có thể nghĩ đến được lại không có cách nào liên lạc. Cũng không thể đi tìm giảng viên, bọn họ chắc chắn sẽ không tin lời hắn. Càng không thể túm Lâm Tiêu Tiêu theo, gọi cậu ta đi cùng chỉ có chết chùm!
Cuối cùng, không tìm được ai cùng tiến hành sự nghiệp vây bắt hung thủ, Hạ Phi đành hít sâu một hơi, tự mình chậm rãi đi theo luồng tinh thần lực.
Càng đi sâu vào trong, sợ hãi trong lòng hắn càng dâng lên.
Cái phương hướng này rõ ràng là…
Lúc đứng trước cánh cửa sắt lãnh lẽo quen thuộc, nghi ngờ trong lòng hắn rốt cuộc được khẳng định.
Đây rõ ràng là căn phòng mà Natalie hay dẫn hắn đến khám thai.
Lẽ nào hung thủ là Natalie?… Không đúng, Natalie rõ ràng đã chết rồi, vậy chẳng lẽ lại là cấp trên của Natalie? Hay là một người nào khác trong tổ chức bí mật kia?
Hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa sắt đã tự động mở ra.
Hạ Phi cả kinh, lùi về sau hai bước.
Từ trong khe cửa chậm rãi tràn ra một làn khói xám dày đặc.
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó sao lại chuyển sang tình tiết phim kinh dị thế này?
Khóe miệng hắn giật giật điên cuồng, vượt qua khói xám đi vào phòng.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một ông chú bụng bia đầu hói mặc áo blouse trắng, nhưng dáng người mảnh khảnh trong làn khói xám lượn lờ lại phủ định toàn bộ suy đoán của hắn. Người kia đang ngồi xổm trên đất viết viết vẽ vẽ, nghe tiếng bước chân của hắn tới gần mới quay đầu lại, lộ ra một gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Gương mặt quen thuộc, khí chất xa lạ.
Hắn kinh hãi nhìn Nana đang mặc đồng phục học viện quân sự ngồi trước mặt mình, vẫn là gương mặt thanh tú kia, nhưng trên gương mặt đó lại là vẻ âm trầm hung ác khiến người ta sợ hãi.
“Nana?… Sao, sao lại là cậu?” Hạ Phi run giọng hỏi.
Hung thủ cho dù không phải một đại boss hung thần ác sát trí tuệ siêu việt, thì ít ra cũng phải là một nhân vật có tầm quan trọng tương đối chứ hả? Sao tự dưng em gái qua đường mới xuất hiện được có một chương lại thăng cấp lên thẳng boss ngầm thế này? Độc giả sẽ khóc đó QAQ!
“Tại sao không thể là tôi?” Trên gương mặt xám đen của Nana lộ ra một nụ cười quái dị, khóe miệng chậm rãi tách ra giống như sắp rách đến tận mang tai, Hạ Phi cả người phát lạnh.
“… Vì thế này không phù hợp với xu hướng biên kịch hiện hành!” Hạ Phi im lặng nửa ngày, đột nhiên hô lên một câu như thế.
“???” Nana hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
Hắn giả vờ vô tình đến sát chỗ Nana đang đứng, nhìn hình vẽ kỳ quái dưới chân cô ta, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì?”
“Là vu trận.” Nana đáp rất nhanh.
Hạ Phi nhanh chóng hỏi thăm bách khoa toàn thư trong đầu.
【Tên: Vu trận
Phân loại: Truyền tống trận, Vu độc trận, Dời hồn trận, v.v…. 】
Trong lòng hắn điên cuồng chửi mẹ nó sao lại bay sang tình tiết như tiểu thuyết tu chân thế này, bề ngoài vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Đây là loại trận gì? Truyền tống trận? Hay là dời hồn trận?”
Na na kinh ngạc nhìn hắn, giống như không hiểu được vì sao hắn lại biết nhiều như thế, nhưng vẫn trả lời: “Xá trận.”
Trong đầu hắn lại auto chạy ra một hàng thông tin.
【Tên: Xá trận
Công năng: Hấp thu toàn bộ các loại năng lượng của người bị thiết trận, bao gồm cả thể lực, tinh thần lực, pháp lực… 】
Lúc bọn họ nói chuyện, khói xám cũng chậm rãi tản ra, Hạ Phi có thể nhìn thấy lờ mờ trận pháp trên đất, là một đống hình kỳ quái khó hiểu dùng mực đỏ vẽ xuống. Đáng chú ý là ở chính giữa trận pháp đặt ba bình thủy tinh trong suốt, trong mỗi bình còn mơ hồ nhìn thấy một luồng sáng xanh nhàn nhạt đang quanh quẩn.
Ngay lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Nana lại vang lên.
“Trận pháp này, chuyên dùng để hấp thu tinh thần lực.”
Hạ Phi sắc mặt đại biến, xoay người co chân chạy.
Thể chất cấp F của hắn hoàn toàn không so được với học viên chính thống của học viện quân sự như Nana, mới chạy hai bước đã bị tóm ngược về.
Tâm trạng hoảng loạn cực độ, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nana.
Nana biến sắc, đầu đột nhiên ong ong đau đớn, đại não bị tinh thần lực của Hạ Phi đánh thẳng vào. Cô ta cắn răng ngăn lại cảm giác choáng váng trong đầu, dùng sức vung tay, hất văng hắn ra ngoài.
Hạ Phi cứ thế bị Nana dùng một tay hất văng ra, nặng nề ngã lên một đống máy móc trong góc phòng, đầu óc mơ hồ, mất đi ý thức.
May là cục bông chưa trưởng thành nên không thể rời khỏi người hắn, lúc hắn chạy ra ngoài cũng vẫy vẫy hai cánh ngắn ngủn vội vàng lao theo. Vậy nên Hạ Phi bắt đầu vòng tuần hoàn vô hạn như thế này, hắn chạy mệt thì cục bông bổ sung tinh thần lực, lại chạy, lại mệt, lại bổ sung, cứ thế liên tục liên tục, cuối cùng may mà vẫn kiên trì chạy theo được luồng tinh thần lực kia.
Nhưng đến lúc hắn chạy đến cổng học viện quân sự, Hạ Phi lại sợ ngây người.
Sao lại thế này… Sao luồng tinh thần lực kia lại chạy đến đây?
Chẳng lẽ hung thủ là giảng viên hay học viên trong trường?!
Cái suy đoán này khiến Hạ Phi cả người đều không khỏe nổi.
Thế nhưng vấn đề làm cho hắn càng không khỏe hơn là, hắn quên không mang theo giấy thông hành của Giang thiếu tướng rồi, không vào trường được!
Lẽ nào phải trơ mắt nhìn hung thủ chạy thoát ngay trước mắt? Không được! Hạ Phi điên cuồng lắc đầu, sau đó linh quang chợt lóe, lỗ chó! Thế mà lại quên mất cái lỗ chó trước đây Lâm Tiêu Tiêu dẫn hắn chui ra ngoài! Hạ Phi sướng đến phát rồ, chỉ hận không thể lập tức xông vào ký túc ôm Lâm Tiêu Tiêu gặm hai cái, sau đó đột nhiên nhớ ra đại sự, vội vàng quay đầu chạy đến chỗ lỗ chó.
Hai đồng chí cảnh vệ ở cổng học viện kinh hãi nhìn một thiếu niên mặt mũi xuất chúng như lên cơn dại nhảy loạn trước cổng trường, sau đó đột nhiên nghiêm mặt, rồi lại đột nhiên vui vẻ phấn chấn chạy đi.
Hạ Phi nhanh chóng tìm được lỗ chó, nhân lúc luồng tinh thần lực kia vẫn chưa biến mất vội vàng chui qua, cả người dính đầy bùn đất.
Hạ Phi lần theo luồng tinh thần lực kia chạy thẳng đến phòng y tế, sau đó hắn chạy chậm dần, rồi đột nhiên dừng khựng lại.
Hắn phát hiện ra vấn đề bất hợp lý ở chỗ nào rồi.
Cơ thể này của hắn thể lực cực kỳ kém, tốc độ chạy của hắn chắc chắn là chậm y như rùa, thế nhưng cái tốc độ rùa bò đấy của hắn lại vẫn đuổi theo kịp luồng tinh thần lực này, tức là tốc độ chạy trốn của luồng tinh thần lực cũng chậm chẳng khác gì hắn.
Mà theo lý thuyết, tốc độ di chuyển của tinh thần lực trên cơ bản là siêu nhanh, chỉ thua mỗi vận tốc ánh sáng.
Luồng tinh thần lực này mỗi lần hắn dừng lại lấy sức cũng dừng một lúc, lúc hắn chạy tiếp thì nó cũng chạy đi, đây hoàn toàn không phải do tinh thần lực hắn mạnh đến mức có thể kiểm soát được nó, mà giống như là… nó cố tình dụ hắn đi theo!
Hạ Phi cả người tê dại.
Biết rõ đây là bẫy rồi, chẳng lẽ lại cứ thế tự chui đầu vào lưới? Nhưng mà hung thủ rõ ràng ở ngay đây thôi, bảo hắn rời đi, hắn không làm được.
Đến cùng là nên làm gì bây giờ?!
Hạ Phi buồn bực vò đầu, nhớ tới một người.
Giang thiếu tướng!
Nếu gọi bảo Giang thiếu tướng phái người đến đây, hung thủ chắc chắn sẽ không thể làm gì mình.
Hạ Phi lập tức dùng thiết bị di động gọi vào số Giang Thành Khải. Nhưng chuông đổ mãi cho đến tận khi hòm thư tự động bật, Giang thiếu tướng vẫn không bắt máy.
Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm cổ tay mình, con mẹ nó, chẳng lẽ y vẫn còn giận hắn nên không chịu nghe máy?
Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù mà!!!
Hạ Phi tức đến phát điên lên. Ngoài số liên lạc của Giang thiếu tướng hắn chẳng có số của ai nữa cả, số của những người khác trong Giang gia một người cũng không có, những người hắn có thể nghĩ đến được lại không có cách nào liên lạc. Cũng không thể đi tìm giảng viên, bọn họ chắc chắn sẽ không tin lời hắn. Càng không thể túm Lâm Tiêu Tiêu theo, gọi cậu ta đi cùng chỉ có chết chùm!
Cuối cùng, không tìm được ai cùng tiến hành sự nghiệp vây bắt hung thủ, Hạ Phi đành hít sâu một hơi, tự mình chậm rãi đi theo luồng tinh thần lực.
Càng đi sâu vào trong, sợ hãi trong lòng hắn càng dâng lên.
Cái phương hướng này rõ ràng là…
Lúc đứng trước cánh cửa sắt lãnh lẽo quen thuộc, nghi ngờ trong lòng hắn rốt cuộc được khẳng định.
Đây rõ ràng là căn phòng mà Natalie hay dẫn hắn đến khám thai.
Lẽ nào hung thủ là Natalie?… Không đúng, Natalie rõ ràng đã chết rồi, vậy chẳng lẽ lại là cấp trên của Natalie? Hay là một người nào khác trong tổ chức bí mật kia?
Hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, cửa sắt đã tự động mở ra.
Hạ Phi cả kinh, lùi về sau hai bước.
Từ trong khe cửa chậm rãi tràn ra một làn khói xám dày đặc.
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó sao lại chuyển sang tình tiết phim kinh dị thế này?
Khóe miệng hắn giật giật điên cuồng, vượt qua khói xám đi vào phòng.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một ông chú bụng bia đầu hói mặc áo blouse trắng, nhưng dáng người mảnh khảnh trong làn khói xám lượn lờ lại phủ định toàn bộ suy đoán của hắn. Người kia đang ngồi xổm trên đất viết viết vẽ vẽ, nghe tiếng bước chân của hắn tới gần mới quay đầu lại, lộ ra một gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Gương mặt quen thuộc, khí chất xa lạ.
Hắn kinh hãi nhìn Nana đang mặc đồng phục học viện quân sự ngồi trước mặt mình, vẫn là gương mặt thanh tú kia, nhưng trên gương mặt đó lại là vẻ âm trầm hung ác khiến người ta sợ hãi.
“Nana?… Sao, sao lại là cậu?” Hạ Phi run giọng hỏi.
Hung thủ cho dù không phải một đại boss hung thần ác sát trí tuệ siêu việt, thì ít ra cũng phải là một nhân vật có tầm quan trọng tương đối chứ hả? Sao tự dưng em gái qua đường mới xuất hiện được có một chương lại thăng cấp lên thẳng boss ngầm thế này? Độc giả sẽ khóc đó QAQ!
“Tại sao không thể là tôi?” Trên gương mặt xám đen của Nana lộ ra một nụ cười quái dị, khóe miệng chậm rãi tách ra giống như sắp rách đến tận mang tai, Hạ Phi cả người phát lạnh.
“… Vì thế này không phù hợp với xu hướng biên kịch hiện hành!” Hạ Phi im lặng nửa ngày, đột nhiên hô lên một câu như thế.
“???” Nana hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
Hắn giả vờ vô tình đến sát chỗ Nana đang đứng, nhìn hình vẽ kỳ quái dưới chân cô ta, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì?”
“Là vu trận.” Nana đáp rất nhanh.
Hạ Phi nhanh chóng hỏi thăm bách khoa toàn thư trong đầu.
【Tên: Vu trận
Phân loại: Truyền tống trận, Vu độc trận, Dời hồn trận, v.v…. 】
Trong lòng hắn điên cuồng chửi mẹ nó sao lại bay sang tình tiết như tiểu thuyết tu chân thế này, bề ngoài vẫn rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Đây là loại trận gì? Truyền tống trận? Hay là dời hồn trận?”
Na na kinh ngạc nhìn hắn, giống như không hiểu được vì sao hắn lại biết nhiều như thế, nhưng vẫn trả lời: “Xá trận.”
Trong đầu hắn lại auto chạy ra một hàng thông tin.
【Tên: Xá trận
Công năng: Hấp thu toàn bộ các loại năng lượng của người bị thiết trận, bao gồm cả thể lực, tinh thần lực, pháp lực… 】
Lúc bọn họ nói chuyện, khói xám cũng chậm rãi tản ra, Hạ Phi có thể nhìn thấy lờ mờ trận pháp trên đất, là một đống hình kỳ quái khó hiểu dùng mực đỏ vẽ xuống. Đáng chú ý là ở chính giữa trận pháp đặt ba bình thủy tinh trong suốt, trong mỗi bình còn mơ hồ nhìn thấy một luồng sáng xanh nhàn nhạt đang quanh quẩn.
Ngay lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Nana lại vang lên.
“Trận pháp này, chuyên dùng để hấp thu tinh thần lực.”
Hạ Phi sắc mặt đại biến, xoay người co chân chạy.
Thể chất cấp F của hắn hoàn toàn không so được với học viên chính thống của học viện quân sự như Nana, mới chạy hai bước đã bị tóm ngược về.
Tâm trạng hoảng loạn cực độ, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nana.
Nana biến sắc, đầu đột nhiên ong ong đau đớn, đại não bị tinh thần lực của Hạ Phi đánh thẳng vào. Cô ta cắn răng ngăn lại cảm giác choáng váng trong đầu, dùng sức vung tay, hất văng hắn ra ngoài.
Hạ Phi cứ thế bị Nana dùng một tay hất văng ra, nặng nề ngã lên một đống máy móc trong góc phòng, đầu óc mơ hồ, mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook