Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
-
Chương 104: Chris
Giang Hách từ khi bắt đầu biết nhận thức chưa từng được nhìn thấy Hạ Phi, cục cưng vòng hai cánh tay nhỏ nhỏ trắng nộn ôm chặt lấy cổ hắn, nhất quyết không chịu buông ra, chỉ sợ vừa thả lỏng tay ra ba nhỏ sẽ lại đi mất.
Ký ức của Hạ Phi về Tiểu Hách cũng chỉ dừng lại ở một tháng sau khi hắn sinh cục cưng ra. Nhỏ nhỏ trắng hồng mũm mĩm, rõ ràng một câu cũng không nói được lại khiến người ta chỉ cần nhìn nó đã thấy vui vẻ. Chớp mắt một cái bánh bao nhỏ mềm mại hắn ôm năm nào đã biết đi biết chạy, còn biết gọi ba rồi, Hạ Phi đè xuống cảm giác mất mát trong lòng, những năm qua hắn không được nhìn con trai lớn lên, sau này sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để bù đắp cho Tiểu Hách.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ dính chặt lấy nhau cả ngày, ăn cơm ngủ nghỉ thậm chí đi vệ sinh vẫn bế nhau đi cả đôi, Giang Thành Khải có hơi ghen tỵ, con trai còn chưa bao giờ thân thiết với y như thế. Nhưng chuyện này y cũng chỉ có thể tự trách bản thân, khi đó lại chỉ vì hèn nhát không dám đối diện với sự thật mà xa lánh Tiểu Hách.
Đến tối, phát sinh vấn đề chia chỗ ngủ.
Cục cưng kiên quyết bám chặt lấy cổ Hạ Phi muốn ngủ cùng ba nhỏ, Giang Thành Khải đương nhiên không phản đối.
Giang Thành Điềm còn đang thương tâm vì cục cưng vừa có ba đã quên mất chú, đã bị câu nói của Chris làm cho dây thần kinh đông cứng.
Chris nói: “Điềm Điềm, tối hôm nay chúng ta ngủ chung đi.”
Giang Thành Điềm: “Cút mẹ anh đi!!!”
Giang phu nhân cũng cảm thấy để bọn họ ở chung phòng không ổn, đề nghị: “Dưới tầng có phòng dành cho khách, cậu Jaleta cứ tùy ý chọn một phòng, chen chúc với Tiểu Điềm làm gì cho chật chội?”
Chris cười híp mắt với bà: “Mẹ gọi tên con là được rồi, căn bản là con muốn cùng Điềm Điềm thúc đẩy tình cảm thôi.”
Giang phu nhân: “…” Ai là mẹ cậu!
Giang Thành Điềm tức giận gào lên: “Anh đừng có gọi loạn! Ai muốn cùng anh thúc đẩy tình cảm hả!”
Chris ủy khuất nhìn cậu ta: “Chẳng lẽ cậu định không chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Giang phu nhân: “???”
Giang Thành Điềm: “…”
Giang phu nhân quan sát từ sáng đến giờ, mặc dù cũng là captain, bà cảm thấy giá trị vũ lực của con nhà mình có vẻ kém hơn người này, hơn nữa cũng hơi ngu, chắc là nằm dưới, nhưng bây giờ nghe người này nói vậy, chẳng lẽ Điềm Điềm nhà mình nằm trên?!
Ánh mắt Giang phu nhân nhìn về phía Giang Thành Điềm tăng thêm vài phần trách cứ.
Giang Thành Điềm oan ức đến nhảy sông cũng không rửa sạch, nhưng trước mặt mẹ lại không thể nói toạc ra mình mới là người bị đè, chỉ có thể tàn bạo trừng mắt nhìn Chris, lên gác về phòng, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Khóe miệng Giang phu nhân giật giật, lúng túng nhìn thanh niên trước mặt mình: “Chris phải không, Tiểu Điềm nó từ bé đã bị chúng ta làm hư, không biết lễ phép, cậu đừng để ý.”
“Không đâu ạ,” Chris liên tục xua tay, “Điềm Điềm rất tốt, con rất thích cậu ấy, cậu ấy đối xử với con tốt vô cùng.”
Hạ Phi và Giang Thành Khải trầm mặc.
Nếu như hết chân đấm tay đá lại đến trợn mắt gào thét là tốt, vậy thì Điềm Điềm đúng là tốt với Chris vô cùng.
Giang Thành Khải nhìn Giang phu nhân bị Chris làm cho điên đảo toàn bộ nhân sinh quan, âm thầm quyết định sau này sẽ tìm thời cơ thích hợp nói cho bà biết vậy. Còn hiện tại thì cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.
“Chắc là Điềm Điềm xấu hổ ấy mà, để con lên nói chuyện với cậu ấy.” Chris hồ hởi chạy một mạch lên gác.
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Điềm trở về phòng, khóa cửa lại. Mắc kẹt trên tinh cầu bỏ hoang gần một tuần, ăn ở sinh hoạt đều bất tiện, mặc dù cũng tìm được hồ nước để tắm rửa, nhưng chắc chắn không thể so được với bồn tắm thoải mái sạch sẽ ở nhà. Giang Thành Điềm quyết định việc đầu tiên là phải đi tắm đã.
Áo mới cởi được một nửa, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng lách cách, bị người bên ngoài đẩy ra.
Giang Thành Điềm: “…”
Cái đệch gì thế rõ ràng đã khóa cửa rồi cơ mà!
Da đầu Giang Thành Điềm co giật nhìn Chris rất bình tĩnh bước vào phòng, cuống cuồng mặc lại áo.
Chris cười cười: “Mặc lại làm gì, đằng nào cũng cởi.”
Giang Thành Điềm run rẩy chỉ cửa: “Sao anh lại mở được?!!”
Chris quơ quơ cọng dây kim loại trong tay: “Không có gì, nghề cũ thôi.”
Giang Thành Điềm: “…”
Rốt cuộc mình đã chọc phải thứ gì thế này…
Không đúng! Có phải mình chọc đâu, là tên khốn kiếp kia mặt dày quấn lấy trước!
Vẻ mặt Giang Thành Điềm y như sắp giết người.
“Cậu đừng có nhìn tôi như thế,” Chris bất đắc dĩ thở dài, “Không phải cậu định tắm à? Nhanh đi tắm đi.”
Giang Thành Điềm theo bản năng túm chặt quần áo trên người: “Không tắm!”
“Trông cậu cứ như gái nhà lành bị người ta phi lễ ấy.”
Giang Thành Điềm không tiếp tục vấn đề tắm hay không nữa, lạnh lùng nói: “Đây là nhà tôi, anh nghĩ anh còn có thể trắng trợn chèn ép tôi như lúc trước sao? Tôi khuyên anh, tốt nhất là anh rời khỏi nhà tôi đi, tôi sẽ coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra.”
“A!” Chris ảm đạm kêu một tiếng, “Điềm Điềm, cậu cũng bạc tình bạc nghĩa thật đấy, lúc trước chúng ta rất vui vẻ cơ mà, cậu quên rồi sao? Cậu muốn vứt bỏ người phù hợp của mình để đi tìm đối tượng khác sao? Đây không phải là tác phong của người Thôn Nha Tinh.”
Giang Thành Điềm âm thầm cắn răng.
Đương nhiên không quên, loại cảm giác đáng sợ đó cả đời này cũng sẽ không thể quên.
Nếu như là một người đứng đắn đàng hoàng, Giang Thành Điềm sẽ không bài xích đến mức này. Nhưng đáng tiếc đối phương lại là Chris.
Giang Thành Điềm biết Chris là loại đào hoa ăn chơi, người như vậy trên đời cũng không ít, nhưng người Giang Thành Điềm quen biết từ trước đến giờ thì lại chẳng có một ai. Giang Thành Điềm xuất thân trong gia đình quân nhân, luôn giữ mình trong sạch, nhưng cũng không phải cậu coi thường khinh miệt những người đó, chỉ là nếu người như thế dám có ý đồ với mình, Giang Thành Điềm hoặc là đánh cho kẻ đó một trận, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng hai việc này nếu như làm với Chris lại hoàn toàn không có tác dụng.
Đánh một trận, đánh không lại.
Đoạn tuyệt quan hệ, tên kia lại bám dính không tha.
Giang Thành Điềm cảm thấy Chris nhất quyết không chịu buông tha mình, có lẽ chỉ là vì mình là người phù hợp anh ta.
“Nếu như tôi không phải là người phù hợp của anh, nếu như trên người tôi không có mùi thơm, nếu như anh cảm thấy lên giường với tôi không thoải mái, liệu anh còn kiên quyết muốn kết hôn với tôi không?” Nín nhịn suốt bao nhiêu ngày qua, Giang Thành Điềm thật sự không kìm nén được nữa, vấn đề này giống như tảng đá to luôn đè nặng trong lòng cậu, tốt nhất cứ dứt khoát một lần, giải thoát cho cả hai.
“Tôi…”
“Anh không cần nói nữa, câu trả lời chắc chắn là không rồi.” Giang Thành Điềm trào phúng cười, “Anh làm ơn nhìn thẳng vào sự thật đi, tôi và anh quá khác nhau, anh thích chơi đùa một lúc một nhát, tôi có thể chơi cùng anh, nhưng thế là quá đủ rồi. Sau này tôi muốn nghiêm túc tìm một người hiểu được mình, kết hôn, sinh con, sống với nhau cả đời. Anh buông tha cho tôi đi, được không?”
Đây có lẽ là câu nói dài nhất Giang Thành Điềm có thể bình tĩnh nói với Chris sau những ngày qua.
Chris yên lặng không đáp.
Từ khi bắt đầu làm cướp, trừ Hạ Kỳ, Chris chỉ tiếp xúc với toàn những hạng người mà người ta gọi là cặn bã xã hội. Bọn họ không xấu, nhưng cách sống buông thả và phóng túng của họ lại bị xã hội phê phán. Anh ta cũng từng cặp kè với không ít người, nhưng cũng chỉ là quan hệ theo nhu cầu, xong việc thì sòng phẳng chia tay, thứ gọi là tình cảm ở trong thế giới đó không thể tồn tại.
Nghiêm khắc mà nói, Giang Thành Điềm là người đầu tiên khiến anh ta cảm thấy không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Không biết có phải do liên kết giữa người phù hợp gây ảnh hưởng hay không, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thành Điềm, trong lòng Chris đã có một cảm giác hứng thú kích động đến kỳ quái, thôi thúc anh ta đến gần đối phương, thậm chí còn xảy ra quan hệ.
Ít nhất cho đến hiện tại, anh ta không coi mối quan hệ với Giang Thành Điềm chỉ là chơi đùa nhất thời.
Nhưng Chris lại không nói ra được.
Anh ta biết tính cách bản thân mình từ trước đến giờ đều là thích thì theo đuổi, vậy nên mới bám riết lấy Giang Thành Điềm, nhưng lại không dám chắc cảm giác của bản thân đối với Giang Thành Điềm có thể kéo dài được bao lâu, càng không dám hứa hẹn chuyện lâu dài. Tình cảm yêu đương là một thứ quá xa xỉ, Chris chưa từng yêu ai, chỉ biết cố gắng mặt dày bám theo Giang Thành Điềm để đối phương chú ý đến mình, hoàn toàn không biết rằng việc này lại khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Nghe Giang Thành Điềm nói những lời vừa rồi, nhiệt tình trong lòng Chris lạnh xuống, sau đó lại giống như phát điên bùng lên.
Khát vọng của bản thân với Giang Thành Điềm còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần trong tưởng tượng, muốn anh ta từ bỏ? Đừng hòng!
“Hiện tại tôi rất thích cậu, lý do đó chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Giang Thành Điềm mím môi.
Ý của Chris là gì cậu hiểu rõ, cũng chỉ là “hiện tại” mà thôi.
“Càng như vậy tôi càng không thể chấp nhận anh.” Thứ mà Giang Thành Điềm muốn là một mối quan hệ xây dựng trên tin tưởng, thấu hiểu và đồng cảm, giống như anh cả và chị dâu vậy, qua bao nhiêu năm vẫn có thể trở về bên nhau.
“Nếu như tôi và cậu kết hôn thì sao?”
Giang Thành Điềm cau mày: “Anh nghĩ làm như vậy có nghĩa lý gì sao?”
Chris sửng sốt: “Cái gì?”
“Dùng cả đời để đánh đổi sự yêu thích nông nổi nhất thời, anh cũng thật là biết đùa.”
Chris yên lặng.
“Bốn ngày vừa qua tôi đã cố gắng thỏa mãn anh rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi” Giang Thành Điềm nhắm mắt lại, mệt mỏi nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài được không?”
Chris vẫn không nói gì.
Giang Thành Điềm cười lạnh, người không cùng một thế giới, cuối cùng vẫn không thể giao tiếp được.
Điềm Điềm cũng không phí lời nữa, lấy quần áo đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, mặc dù cái khóa này với người kia chẳng có tác dụng gì.
Lo lắng Chris sẽ bất thình lình phá cửa vào, Giang Thành Điềm không dám tắm lâu, chỉ vội vàng thoa sữa tắm, tráng sạch người một lần rồi mặc quần áo đi ra.
Ngoài dự liệu, Chris đã không còn trong phòng nữa.
Lẽ nào những lời vừa rồi cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tên kia hiểu ra rồi?
Giang Thành Điềm thở ra một hơi, sau này về hưu rồi chắc đổi nghề đi làm bác sĩ tâm lý cũng được. Cậu ta cẩn thận áp tai vào cửa, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng Chris đang nói chuyện cùng ai đó. Nói chuyện cũng tốt, tốt nhất là nói thâu đêm đi, đừng đến quấy rầy người khác nữa.
Giang Thành Điềm mệt mỏi ngáp một cái, vùi đầu vào đống thú nhồi bông, yên tâm ngủ say.
Nhưng đến nửa đêm, cửa phòng lại bị cạy mở.
Ký ức của Hạ Phi về Tiểu Hách cũng chỉ dừng lại ở một tháng sau khi hắn sinh cục cưng ra. Nhỏ nhỏ trắng hồng mũm mĩm, rõ ràng một câu cũng không nói được lại khiến người ta chỉ cần nhìn nó đã thấy vui vẻ. Chớp mắt một cái bánh bao nhỏ mềm mại hắn ôm năm nào đã biết đi biết chạy, còn biết gọi ba rồi, Hạ Phi đè xuống cảm giác mất mát trong lòng, những năm qua hắn không được nhìn con trai lớn lên, sau này sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để bù đắp cho Tiểu Hách.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ dính chặt lấy nhau cả ngày, ăn cơm ngủ nghỉ thậm chí đi vệ sinh vẫn bế nhau đi cả đôi, Giang Thành Khải có hơi ghen tỵ, con trai còn chưa bao giờ thân thiết với y như thế. Nhưng chuyện này y cũng chỉ có thể tự trách bản thân, khi đó lại chỉ vì hèn nhát không dám đối diện với sự thật mà xa lánh Tiểu Hách.
Đến tối, phát sinh vấn đề chia chỗ ngủ.
Cục cưng kiên quyết bám chặt lấy cổ Hạ Phi muốn ngủ cùng ba nhỏ, Giang Thành Khải đương nhiên không phản đối.
Giang Thành Điềm còn đang thương tâm vì cục cưng vừa có ba đã quên mất chú, đã bị câu nói của Chris làm cho dây thần kinh đông cứng.
Chris nói: “Điềm Điềm, tối hôm nay chúng ta ngủ chung đi.”
Giang Thành Điềm: “Cút mẹ anh đi!!!”
Giang phu nhân cũng cảm thấy để bọn họ ở chung phòng không ổn, đề nghị: “Dưới tầng có phòng dành cho khách, cậu Jaleta cứ tùy ý chọn một phòng, chen chúc với Tiểu Điềm làm gì cho chật chội?”
Chris cười híp mắt với bà: “Mẹ gọi tên con là được rồi, căn bản là con muốn cùng Điềm Điềm thúc đẩy tình cảm thôi.”
Giang phu nhân: “…” Ai là mẹ cậu!
Giang Thành Điềm tức giận gào lên: “Anh đừng có gọi loạn! Ai muốn cùng anh thúc đẩy tình cảm hả!”
Chris ủy khuất nhìn cậu ta: “Chẳng lẽ cậu định không chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Giang phu nhân: “???”
Giang Thành Điềm: “…”
Giang phu nhân quan sát từ sáng đến giờ, mặc dù cũng là captain, bà cảm thấy giá trị vũ lực của con nhà mình có vẻ kém hơn người này, hơn nữa cũng hơi ngu, chắc là nằm dưới, nhưng bây giờ nghe người này nói vậy, chẳng lẽ Điềm Điềm nhà mình nằm trên?!
Ánh mắt Giang phu nhân nhìn về phía Giang Thành Điềm tăng thêm vài phần trách cứ.
Giang Thành Điềm oan ức đến nhảy sông cũng không rửa sạch, nhưng trước mặt mẹ lại không thể nói toạc ra mình mới là người bị đè, chỉ có thể tàn bạo trừng mắt nhìn Chris, lên gác về phòng, tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.
Khóe miệng Giang phu nhân giật giật, lúng túng nhìn thanh niên trước mặt mình: “Chris phải không, Tiểu Điềm nó từ bé đã bị chúng ta làm hư, không biết lễ phép, cậu đừng để ý.”
“Không đâu ạ,” Chris liên tục xua tay, “Điềm Điềm rất tốt, con rất thích cậu ấy, cậu ấy đối xử với con tốt vô cùng.”
Hạ Phi và Giang Thành Khải trầm mặc.
Nếu như hết chân đấm tay đá lại đến trợn mắt gào thét là tốt, vậy thì Điềm Điềm đúng là tốt với Chris vô cùng.
Giang Thành Khải nhìn Giang phu nhân bị Chris làm cho điên đảo toàn bộ nhân sinh quan, âm thầm quyết định sau này sẽ tìm thời cơ thích hợp nói cho bà biết vậy. Còn hiện tại thì cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.
“Chắc là Điềm Điềm xấu hổ ấy mà, để con lên nói chuyện với cậu ấy.” Chris hồ hởi chạy một mạch lên gác.
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Điềm trở về phòng, khóa cửa lại. Mắc kẹt trên tinh cầu bỏ hoang gần một tuần, ăn ở sinh hoạt đều bất tiện, mặc dù cũng tìm được hồ nước để tắm rửa, nhưng chắc chắn không thể so được với bồn tắm thoải mái sạch sẽ ở nhà. Giang Thành Điềm quyết định việc đầu tiên là phải đi tắm đã.
Áo mới cởi được một nửa, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng lách cách, bị người bên ngoài đẩy ra.
Giang Thành Điềm: “…”
Cái đệch gì thế rõ ràng đã khóa cửa rồi cơ mà!
Da đầu Giang Thành Điềm co giật nhìn Chris rất bình tĩnh bước vào phòng, cuống cuồng mặc lại áo.
Chris cười cười: “Mặc lại làm gì, đằng nào cũng cởi.”
Giang Thành Điềm run rẩy chỉ cửa: “Sao anh lại mở được?!!”
Chris quơ quơ cọng dây kim loại trong tay: “Không có gì, nghề cũ thôi.”
Giang Thành Điềm: “…”
Rốt cuộc mình đã chọc phải thứ gì thế này…
Không đúng! Có phải mình chọc đâu, là tên khốn kiếp kia mặt dày quấn lấy trước!
Vẻ mặt Giang Thành Điềm y như sắp giết người.
“Cậu đừng có nhìn tôi như thế,” Chris bất đắc dĩ thở dài, “Không phải cậu định tắm à? Nhanh đi tắm đi.”
Giang Thành Điềm theo bản năng túm chặt quần áo trên người: “Không tắm!”
“Trông cậu cứ như gái nhà lành bị người ta phi lễ ấy.”
Giang Thành Điềm không tiếp tục vấn đề tắm hay không nữa, lạnh lùng nói: “Đây là nhà tôi, anh nghĩ anh còn có thể trắng trợn chèn ép tôi như lúc trước sao? Tôi khuyên anh, tốt nhất là anh rời khỏi nhà tôi đi, tôi sẽ coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra.”
“A!” Chris ảm đạm kêu một tiếng, “Điềm Điềm, cậu cũng bạc tình bạc nghĩa thật đấy, lúc trước chúng ta rất vui vẻ cơ mà, cậu quên rồi sao? Cậu muốn vứt bỏ người phù hợp của mình để đi tìm đối tượng khác sao? Đây không phải là tác phong của người Thôn Nha Tinh.”
Giang Thành Điềm âm thầm cắn răng.
Đương nhiên không quên, loại cảm giác đáng sợ đó cả đời này cũng sẽ không thể quên.
Nếu như là một người đứng đắn đàng hoàng, Giang Thành Điềm sẽ không bài xích đến mức này. Nhưng đáng tiếc đối phương lại là Chris.
Giang Thành Điềm biết Chris là loại đào hoa ăn chơi, người như vậy trên đời cũng không ít, nhưng người Giang Thành Điềm quen biết từ trước đến giờ thì lại chẳng có một ai. Giang Thành Điềm xuất thân trong gia đình quân nhân, luôn giữ mình trong sạch, nhưng cũng không phải cậu coi thường khinh miệt những người đó, chỉ là nếu người như thế dám có ý đồ với mình, Giang Thành Điềm hoặc là đánh cho kẻ đó một trận, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng hai việc này nếu như làm với Chris lại hoàn toàn không có tác dụng.
Đánh một trận, đánh không lại.
Đoạn tuyệt quan hệ, tên kia lại bám dính không tha.
Giang Thành Điềm cảm thấy Chris nhất quyết không chịu buông tha mình, có lẽ chỉ là vì mình là người phù hợp anh ta.
“Nếu như tôi không phải là người phù hợp của anh, nếu như trên người tôi không có mùi thơm, nếu như anh cảm thấy lên giường với tôi không thoải mái, liệu anh còn kiên quyết muốn kết hôn với tôi không?” Nín nhịn suốt bao nhiêu ngày qua, Giang Thành Điềm thật sự không kìm nén được nữa, vấn đề này giống như tảng đá to luôn đè nặng trong lòng cậu, tốt nhất cứ dứt khoát một lần, giải thoát cho cả hai.
“Tôi…”
“Anh không cần nói nữa, câu trả lời chắc chắn là không rồi.” Giang Thành Điềm trào phúng cười, “Anh làm ơn nhìn thẳng vào sự thật đi, tôi và anh quá khác nhau, anh thích chơi đùa một lúc một nhát, tôi có thể chơi cùng anh, nhưng thế là quá đủ rồi. Sau này tôi muốn nghiêm túc tìm một người hiểu được mình, kết hôn, sinh con, sống với nhau cả đời. Anh buông tha cho tôi đi, được không?”
Đây có lẽ là câu nói dài nhất Giang Thành Điềm có thể bình tĩnh nói với Chris sau những ngày qua.
Chris yên lặng không đáp.
Từ khi bắt đầu làm cướp, trừ Hạ Kỳ, Chris chỉ tiếp xúc với toàn những hạng người mà người ta gọi là cặn bã xã hội. Bọn họ không xấu, nhưng cách sống buông thả và phóng túng của họ lại bị xã hội phê phán. Anh ta cũng từng cặp kè với không ít người, nhưng cũng chỉ là quan hệ theo nhu cầu, xong việc thì sòng phẳng chia tay, thứ gọi là tình cảm ở trong thế giới đó không thể tồn tại.
Nghiêm khắc mà nói, Giang Thành Điềm là người đầu tiên khiến anh ta cảm thấy không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Không biết có phải do liên kết giữa người phù hợp gây ảnh hưởng hay không, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thành Điềm, trong lòng Chris đã có một cảm giác hứng thú kích động đến kỳ quái, thôi thúc anh ta đến gần đối phương, thậm chí còn xảy ra quan hệ.
Ít nhất cho đến hiện tại, anh ta không coi mối quan hệ với Giang Thành Điềm chỉ là chơi đùa nhất thời.
Nhưng Chris lại không nói ra được.
Anh ta biết tính cách bản thân mình từ trước đến giờ đều là thích thì theo đuổi, vậy nên mới bám riết lấy Giang Thành Điềm, nhưng lại không dám chắc cảm giác của bản thân đối với Giang Thành Điềm có thể kéo dài được bao lâu, càng không dám hứa hẹn chuyện lâu dài. Tình cảm yêu đương là một thứ quá xa xỉ, Chris chưa từng yêu ai, chỉ biết cố gắng mặt dày bám theo Giang Thành Điềm để đối phương chú ý đến mình, hoàn toàn không biết rằng việc này lại khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Nghe Giang Thành Điềm nói những lời vừa rồi, nhiệt tình trong lòng Chris lạnh xuống, sau đó lại giống như phát điên bùng lên.
Khát vọng của bản thân với Giang Thành Điềm còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần trong tưởng tượng, muốn anh ta từ bỏ? Đừng hòng!
“Hiện tại tôi rất thích cậu, lý do đó chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Giang Thành Điềm mím môi.
Ý của Chris là gì cậu hiểu rõ, cũng chỉ là “hiện tại” mà thôi.
“Càng như vậy tôi càng không thể chấp nhận anh.” Thứ mà Giang Thành Điềm muốn là một mối quan hệ xây dựng trên tin tưởng, thấu hiểu và đồng cảm, giống như anh cả và chị dâu vậy, qua bao nhiêu năm vẫn có thể trở về bên nhau.
“Nếu như tôi và cậu kết hôn thì sao?”
Giang Thành Điềm cau mày: “Anh nghĩ làm như vậy có nghĩa lý gì sao?”
Chris sửng sốt: “Cái gì?”
“Dùng cả đời để đánh đổi sự yêu thích nông nổi nhất thời, anh cũng thật là biết đùa.”
Chris yên lặng.
“Bốn ngày vừa qua tôi đã cố gắng thỏa mãn anh rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi” Giang Thành Điềm nhắm mắt lại, mệt mỏi nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài được không?”
Chris vẫn không nói gì.
Giang Thành Điềm cười lạnh, người không cùng một thế giới, cuối cùng vẫn không thể giao tiếp được.
Điềm Điềm cũng không phí lời nữa, lấy quần áo đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, mặc dù cái khóa này với người kia chẳng có tác dụng gì.
Lo lắng Chris sẽ bất thình lình phá cửa vào, Giang Thành Điềm không dám tắm lâu, chỉ vội vàng thoa sữa tắm, tráng sạch người một lần rồi mặc quần áo đi ra.
Ngoài dự liệu, Chris đã không còn trong phòng nữa.
Lẽ nào những lời vừa rồi cuối cùng cũng phát huy tác dụng, tên kia hiểu ra rồi?
Giang Thành Điềm thở ra một hơi, sau này về hưu rồi chắc đổi nghề đi làm bác sĩ tâm lý cũng được. Cậu ta cẩn thận áp tai vào cửa, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng Chris đang nói chuyện cùng ai đó. Nói chuyện cũng tốt, tốt nhất là nói thâu đêm đi, đừng đến quấy rầy người khác nữa.
Giang Thành Điềm mệt mỏi ngáp một cái, vùi đầu vào đống thú nhồi bông, yên tâm ngủ say.
Nhưng đến nửa đêm, cửa phòng lại bị cạy mở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook