Lên cao trung, Lộ Ảnh Niên lại tiếp tục nhảy lớp, cô chọn ban khoa học tự nhiên, Mộc Vũ vốn lớn hơn hai tuổi, thành tích cũng không tồi cho nên lúc trở lại trường, Tào Cẩn Du liền để hai người các nàng học cùng một lớp, tiện thể chiếu cố lẫn nhau.

Không quá lo lắng việc Lộ Ảnh Niên có kịp thích ứng hay khó có thể tiếp xúc với mọi người, Tào Cẩn Du sớm biết nữ nhi đã trưởng thành, bà ngược lại lo lắng cho Mộc Vũ, may là biểu hiện mấy năm nay ở cô vẫn bình thường, không có lưu lại bất kỳ bóng ma gì sau lần giết người năm đó.

Một tháng nữa sẽ thi đại học, kỳ thực sau khi học xong cao trung mọi kiến thức cơ bản đều có thể nắm, thêm bốn năm đại học có lẽ cũng không sai biệt lắm, huống chi Lộ Ảnh Niên trước đó đã tốt nghiệp còn công tác ngần ấy năm.

Cho nên trọng sinh về năm mười tuối, Lộ Ảnh Niên vẫn còn đủ thời gian ôn lại tri thức kiếp trước, tuy nói lúc này cô mới mười sáu tuổi, nhưng thi đại học gì gì đó đã không còn áp lực như trước nữa.

"Tiểu Di bữa cơm chiều cũng không về ăn." Cầm cây bút trên tay không ngừng xoay chuyển, so với các bạn cùng lớp bất đồng, không giống như mọi người cắm cúi vùi đầu vào đề thi thử gì đó, ngược lại hất cầm vô cùng buồn bực.

Còn Mộc Vũ, mặc dù thành tích học tập rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, đối mặt chuyện thi cử đương nhiên áp lực vẫn có, chính là trong lúc vùi đầu ôn tập môn vật lý, nghe thấy Lộ Ảnh Niên than vãn, nhịn không được quay đầu trừng mắt liếc cô, trong lòng phun trào cái người này thực đúng được lão thiên ưu ái, thân thể khoẻ mạnh cùng thân thủ không phải nói: Thành tích học tập còn xuất sắc như vậy làm cái gì? Vậy mà không bận tâm đến cảm giác của mình, mình còn phải chuyên chú ôn luyện, vậy mà thản nhiên lo chuyện nữ nhi thường tình, thực không chút tiền đồ.

"Cậu không tìm nàng sao?" Lần nữa vùi mặt vào đề mục, Mộc Vũ điềm đạm nói: "Dù sao ba mẹ buổi tối cũng không có nhà, tôi trở về nói với Lương di một tiếng là được."
"Hử?" Tròng mắt sáng ngời, kiếp trước lúc học cấp ba, cô xác thực cũng thường xuyên chạy tới chỗ Tào Thanh Thiển công tác tìm nàng, nhưng là giờ thì tâm tình có chút bối rối, thường xuyên chột dạ nên không dám giống như lúc trước quấn lấy Tào Thanh Thiển.


Nghe Mộc Vũ nói vậy, Lộ Ảnh Niên nghĩ nghĩ thế nào cũng thấy có lý ghê.

Cũng đâu thể nào để Tào Thanh Thiển cứ trốn mình mà bản thân lại không biết làm gì? Nhưng cho dù có làm vậy thì cuối cùng tiến triển được gì đâu? Huống chi bên cạnh Ngôn Lặc Ninh cùng Nhị thúc cứ như hổ rình mồi, Tào Thanh Thiển sau khi vào Cục nhậm chức lại được nam nhân theo đuổi so với kiếp trước phải nhiều hơn....!
"Có đạo lý." Gật đầu, lại ngước mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm, Lộ Ảnh Niên sờ cằm, đứng dậy nói, tìm đại cái cớ liền nghĩ cách chuồn đi, lão sư vốn đã nhìn ra cô không có tâm tư muốn ôn tập, mỗi tuần tổ chức thi thử cũng không thấy cô chú tâm, riết rồi cũng không nghỉ nhiều mà đáp ứng.

Trở lại vị trí, sách vở cũng lười dọn, Lộ Ảnh Niên cười tủm tỉm khều đẩy cái người đang ngồi bên cạnh mình: "Tôi giao cho cậu nha."
"Giờ liền muốn đi?" Trở về với hiện thực, Mộc Vũ có chút kinh ngạc nhìn cô, Lộ Ảnh Niên nhún nhún vai: "Chúng ta phải tự học đến 6h, Tiểu Di thì 5h rưỡi đã tan tầm rồi."
Bây giờ đã 5h, từ trường đến Cục tài chính vẫn còn sớm, cho nên Thanh Thiển có nghĩ muốn né tránh thế nào, cũng không tránh khỏi chạm mặt mình trước cổng chính.

Lại nói, Thanh Thiển khi nào đoán được mình sẽ đến tìm nàng đây?
"Ừh, đi đi." Gật đầu, tuỳ ý phẫy tay đuổi đi, Mộc Vũ tiếp tục tập trung vào đề thi.

Rời khỏi trường học, đón taxi tới chỗ Tào Thanh Thiển, khoảng còn mười phút nữa là đến 5h 30.

Chờ đợi thực chán muốn chết, tuỳ tiện mở di dộng, nhìn vào giá cổ phiếu mà lúc trước cô hay chơi, đồ thị lên xuống không ngừng hiển thị số tiền thu vào, nhịn không được khẽ thở dài.


Có lẽ, kiếp trước quả nhiên mình thực khiến người ta hâm mộ đi.

Lợi thế chính là bối cảnh gia đình, làm ở Công ty của ba, mỗi ngày đều có thói quen sinh hoạt rất nhạt nhẽo, sau khi tan sở thì cùng các đồng nghiệp nữ vào Bar, bản thân cô lúc đó so với Tào Thanh Thiển ưu tú như vậy, luôn cảm thấy vô cùng tự ti, hỡn nữa hai người thân phận đã quá rõ, vô luận có nghĩ thế nào cũng không thuyết phục được chính mình phải quyết tâm theo đuổi Tào Thanh Thiển.

Nếu không phải Thanh Thiển đột nhiên trúng độc còn....!Nếu không xảy ra chuyện đó, hiện tại đã thành thế nào rồi.

Ngẩn đầu nhìn mấy chữ to tướng Cục Tài Chính sáng lên lúc chiều buông, Lộ Ảnh Niên giơ tay khẽ chạm vào mũi, sau đó lại nhìn cánh cổng lớn, sắc mặt càng thêm kiên định.

Mấy năm nay, thân thể so với trước kia đã không ngừng tiến bộ, tuỳ ý cũng có thể vật ngã một gã to cao lực lưỡng, nhưng làm sao mới có thể để Thanh Thiển tiếp nhận mình...!ba mẹ...!còn có Gia gia, ông ngoại nữa, tất cả họ đều không phản đối việc mình cùng nàng ở bên nhau?
Mỗi khi đêm đến cô luôn tự hỏi, nhưng rồi không có chút manh mối gì, Lộ Ảnh Niên nhịn không được nhăn mày, bắt đầu lâm vào trầm tư.

Ngay lúc Lộ Ảnh Niên si ngốc thời điểm, Tào Thanh Thiển mang theo túi xách bước ra cổng, liếc mắt thì nhìn thấy đứa nhỏ đang phiền não đứng tựa người vào gốc cây gần đó, hơi chút sửng sốt, vô thức hướng về phía cô, nhưng rồi lại dừng, trong mắt đấu tranh giãy dụa chợt hiển.


Nhưng nhìn thấy bộ dáng Lộ Ảnh Niên, đứa nhỏ lúc nào cũng hì hì cười xấu xa lại đột nhiên buồn rầu ủ dột như chọc vào lòng Tào Thanh Thiển, nàng lập tức mủi lòng, nhanh hơn bước chân tiến đến chỗ Lộ Ảnh Niên, đứa nhỏ cũng bất giác ngẩn đầu lên nhìn mình.

"Tiểu Di!" Mọi buồn rầu trong đáy mắt lập tức tiêu tán, Lộ Ảnh Niên cất bước đến trước mặt nàng: "Dì hết giờ làm rồi."
"Vô nghĩa." Lộ Ảnh Niên hoàn toàn phản ứng theo bản năng, Tào Thanh Thiển vu vơ oán trách một câu, giơ tay nhu lấy chóp mũi cô: "Vẫn chưa đến 6h, con sao lại ở đây?"
"Chờ Dì a." Cười hì hì, nắm lấy tay nàng, mặc kệ nàng cứng nhắc mà mười ngón tương khấu, còn đánh bạo ở trước mặt biết bao nhiêu người hôn lên gương mặt mềm mịn, Lộ Ảnh Niên nhìn Tào Thanh Thiển dần chuyển sắc hồng, đáy mắt hiện lên chút xảo trá: "Nếu không sao nắm được tay của Dì đây."
"Con...!con làm cái gì, đây là trước cửa tổng Cục." Cắn môi, căn bản không nghĩ tới Lộ Ảnh Niên lại hành xử như vậy, Tào Thanh Thiển có chút rối loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói, mày cũng theo đó nhíu lại, tư thế Tiểu Di đứng đắn: "Con thực càng lúc càng không ngoan."
"Vậy ý của Tiểu Di là về nhà được rồi sao?" Tay nắm lấy tay Tào Thanh Thiển lắc lư, Lộ Ảnh Niên lôi kéo tay nàng, cũng mặc kệ lý do vì sao lúc trưa Tào Thanh Thiển không về nhà ăn cơm, chuẩn bị đón taxi cùng vào trong.

Bởi vì Lộ Ảnh Niên đột nhiên nói như vậy nên một lúc lâu Tào Thanh Thiển cũng không biết phải nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô, đến khi hồi thần thì đã thấy mình ngồi vào xe rồi, Tào Thanh Thiển lúc này mới nhớ tới lí dó vì sau chiều này nàng không về nhà dùng cơm: "Niên Niên, Dì có hẹn cùng Lặc Ninh."
Giữa trưa chỉ nghe nói qua Tào Thanh Thiển có hẹn nên không về, lại không nghĩ tới chiều còn muốn cùng Ngôn Lặc Ninh dùng cơm, Lộ Ảnh Niên túc mi, ngẩn đầu đối mắt Tào Thanh Thiển, sau một lúc chậm rãi mở miệng: "Con muốn cùng đi."
"Không được." Không chút do dự cự tuyệt, giờ khắc này rốt cuộc cũng lấy lại chút uy nghiêm: "Con về nhà trước đi, ăn xong cơm chiều thì lo ôn bài."
"Không cần." Trực tiếp nằm xuống lên đùi Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên nhắm mắt lười biếng: "Dù sao con cũng nhất định phải theo."
"Niên....!" Tào Thanh Thiển có chút ngán ngẫm, mắt thấy đứa nhỏ lại bài ra bộ dáng tiểu hài tử, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt, chỉ còn cách thở dài, bảo tài xế chạy đến chỗ mà nàng cùng Ngôn Lặc Ninh đã đặt trước.

Trên đường đi, Lộ Ảnh Niên vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi, thoạt nhìn không phải đang ngủ, Tào Thanh Thiển vài lần cúi đầu nhìn đến nhưng cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều mới biết cô thực ngủ rồi.

Có lẽ....!Việc học rất căng thẳng, huống chi đêm đến nàng thường đi ngang qua phòng Lộ Ảnh Niên, phát hiện bên trong vẫn còn sáng đèn.


Tài xế láy xe trầm mặc không nói gì, radio đang phát sóng một ca khúc thập niên 90, Tào Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay vô thức vuốt thượng mái tóc Lộ Ảnh Niên, không hề phát hiện người nào đó đem đầu chôn trước bụng nhỏ hiện ra nét tươi cười.

Xe dừng lại, Lộ Ảnh Niên giả vờ không biết tiếp tục nằm ngủ, Tào Thanh Thiển chăm chú nhìn cô một lúc, cố nén thương xót đánh thức người dậy, nhìn nàng mơ hồ xoa xoa hai mắt, nhịn không được nhẹ giọng nỉ non: "Ăn cơm xong chúng ta về nhà, buổi tối con ngủ sớm một chút, có được không?"
"Ân!" Nhớ không rõ được đã bao lần ngửi thấy hương khí trên người Tào Thanh Thiển, cảm giác ấm áp như muốn ru ngủ, lúc đầu còn có chút giả vờ nhưng rồi lại vô tình ngủ quên, Lộ Ảnh Niên lúc này thoạt nhìn khá ngây ngốc, không có lấy nữa điểm hài tử vô lại thích quấn lấy Tiểu Di.

Hai người bước xuống xe, Ngôn Lặc Ninh sớm đã chờ ở đó liền lập tức ra đón, nhìn thấy Lộ Ảnh Niên thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó thất vọng không vui: "Ảnh niên cũng tới."
Giờ thì Lộ Ảnh Niên hoàn toàn thanh tỉnh, tuy nói không có hứng muốn nhìn thấy Ngôn Lặc Ninh, nhưng lý trí vẫn cố gắng cưỡng chế sự bất mãn, nhìn cô ta gật đầu, không nói gì, đánh giá nhìn khắp chung quanh.

Hoàng hôn phía chân trời một màu đỏ rực, xung quanh là cánh đồng hoa rộng lớn, cách đó không xa còn có đình viện bày trí phong cách Châu Âu, ẩn ẩn có thể nghe thấy từ bên đó truyền đến tiếng đàn vilon du dương.

Nhướn mày một lần nữa nhìn Tào Thanh Thiển cùng Ngôn Lặc Ninh, Lộ Ảnh Niên trong lòng dâng lên cảnh giác.

Chỉ là một bữa cơm, có cần thiết phải đến chỗ lãng mạn như vậy không chứ?
-------------------------
-------------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương