Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim (Hoa Nhài Của Tạ Thiếu)
-
Chương 10: Lần đầu gặp Tạ Tư
Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam thấy không thể đi vào, nhìn nhau một cái chuẩn bị rời đi. Tuy rằng rất đáng tiếc nhưng sau này các cô vẫn có thể vào, vì hai cô đều là học sinh mới của Thánh Đức cao trung.
Hai người vừa định rời đi, thì thấy một người đàn ông trung niên đi ra, Tô Mạt vừa ngẩng đầu liền cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Người đàn ông trung niên cũng đã thấy Tô Mạt, ông nhận ra Tô Mạt trước. “Em là bạn học Tô đi?” Người đàn ông trung niên ôn hòa mà cười nói.
Thanh âm này có chút quen thuộc, Tô Mạt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra đây là thầy giáo ngày hôm đó đã tới nhà đưa giấy thông báo trúng tuyển cho cô.
“Dạ, là em. Em chào thầy ạ!” Tô Mạt nhanh chóng cúi đầu chào, sau đó kéo kéo Triệu Nhã Nam.
Triệu Nhã Nam dù không rõ chuyện gì nhưng cũng khom lưng chào.
Người đàn ông trung niên cười cười, “Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Bọn em định đi vào trong trường dạo một chút, vì em nghe nói phong cảnh của trường rất đẹp.” Tô Mạt không chút hoang mang mà giải thích.
“Phong cảnh ở Thánh Đức có thể nói là số một, số hai trong cả nước, đúng là có thể thưởng thức một chút.”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, cười nói. “Vậy các em vào đi, làm quen với hoàn cảnh trước một chút cũng tốt.”
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam đều cho rằng hôm nay hai cô không thể đi vào, không nghĩ tới bây giờ lại có thể vào. Hai cô vui vẻ nói cảm ơn với người đàn ông trung niên, đợi người đàn ông đó rời đi liền vui sướng mà đi vào trường học.
Đoạn đối thoại vừa rồi mấy chú bảo vệ ở cổng đều nghe được, xem ra người đàn ông kia cũng có quyền lên tiếng ở Thánh Đức, cho nên lần này họ cũng không có ngăn cản các cô.
Bước qua cổng lớn của Thánh Đức cao trung, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là ba con đường rải đầy sỏi đá, ven đường trồng đầy những hoa cỏ màu tím mà cô không biết tên, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa. Triệu Nhã Nam có chút kích động mà lôi kéo Tô Mạt: “Tô Mạt, chúng ta về sau phải ở chỗ này học hành cho thật tốt, nơi này thật là xinh đẹp.”
“Được.” Tô Mạt nhìn bảng chỉ đường ở ven đường, phát hiện ba con đường này dẫn đến ba nơi khác nhau.
Con đường bên phải kia gần khu nhà của Triệu Nhã Nam, các tòa nhà dạy học đều theo phong cách châu Âu. Theo hướng dẫn, đó là khu dành cho sơ trung. Con đường ở giữa là tòa nhà cao cấp, còn bên trái chính là khu dành cho cao trung.
Sau khi thương lượng, cô quyết định đi xem khu sơ trung trước, cô cảm thấy rất có hứng thú với cái gác chuông và nhà thờ đằng kia.
Đi khoảng 50 mét, phong cảnh ven đường liền thay đổi, không còn là những bông hoa nhỏ nữa mà là cây ngô đồng nước Pháp, xanh um tươi tốt. Cây ngô đồng hùng vĩ, tán lá rậm rạp, được trồng hai bên vỉa hè. Cây to, lá cũng to, gần như che khuất hoàn toàn ánh sáng mặt trời phía trên tán cây.
Kiếp trước, Tô Mạt chỉ có một lần duy nhất nhìn thấy cây ngô đồng to như vậy ở Đại lộ Trung Sơn ở Nam Kinh, không nghĩ tới Thánh Đức cao trung cũng trồng loại cây như vậy.
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam bước chậm dưới tàng cây, cảm thấy không khí rất mát mẻ và rất trong lành. Trên đường đi cô thấy rất ít người, chỉ có một vài học sinh chạy ngang qua, họ đều mặc quần áo giống nhau. Nó như đồng phục nhưng kiểu dáng rất đẹp, rất giống những bộ đồng phục hay thấy trên TV.
Dù Tô Mạt và Triệu Nhã Nam không mặc đồng phục thì cũng không có ai chú ý tới các cô. Họ dường như rất vội vàng, cầm sách trên tay nhưng miệng vẫn lẩm nhẩm những từ tiếng Anh.
Khung cảnh xung quanh và những tòa nhà kỳ lạ khiến Tô Mạt và Triệu Nhã Nam xem đến nỗi muốn hoa mắt. Triệu Nhã Nam muốn đi tới chỗ đài phun nước cách đó không xa nên đã tách ra với Tô Mạt. Hai người hẹn sẽ gặp nhau ở giao lộ phía trước.
Tô Mạt đi dọc theo con đường cho đến khi nhìn thấy tòa nhà của sơ trung. Cánh cửa tòa nhà đã đóng lại, ở đó còn có mấy thầy cô đang ở phòng trực ban, chắc là phụ trách việc ghi chép lại học sinh nào đi học trễ.
Có ba khu giảng đường, được bao quanh bởi những bức tường cao hai mét. Những bức tường chứa đầy những bức tranh sơn dầu nghệ thuật hiệu ứng 3D. Đặc biệt là trong số đó còn có mấy bức tranh nổi tiếng trong giới danh họa. Ở trong mắt Tô Mạt, dòng chữ trên những bức tường này gần giống như những bức tranh thật.
Nếu như bây giờ cô có máy ảnh, thì chắc chắn cô sẽ chụp một vài bức với những tác phẩm nghệ thuật này, chụp thêm một vài bức tranh phong cảnh trên tường, nó có những hiệu ứng thực tế tuyệt vời.
Tô Mạt mở to hai mắt nhìn những bức tranh sơn dầu đó, cô đi quanh bức tường, muốn nhìn nhiều hơn. Càng nhìn nhiều thì cô càng ngạc nhiên hơn. Tô Mạt lúc này chỉ có một suy nghĩ: Quá lợi hại!
Ánh mắt của Tô Mạt đều tập trung vào bức tranh, không chú ý trên bức tường có một người đang trèo. Người nọ đột nhiên nhảy ra khỏi hàng rào va trúng vào người cô, Tô Mạt bị đụng ngã trên mặt đất, đau đớn khiến cô nhe răng nhếch miệng.
Tô Mạt quay đầu lại nhìn đầu sỏ gây tội, người nọ cũng đang ngồi dưới đất đánh giá cô. Rõ ràng anh không thấy có người dưới bức tường bên ngoài trước khi nhảy lên, vì vậy biểu hiện của anh cũng rất ngạc nhiên.
Tạ Tư không nghĩ tới lúc này lại có người ở bên ngoài bức tường. Anh rõ ràng đã tính toán thời gian rồi mới trèo tường ra. Tạ Tư cau mày nhìn Tô Mạt. “Cậu học lớp nào?”
Tô Mạt nghe thấy ngữ khí của anh không tốt, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô không muốn gây rắc rối, cho nên nhàn nhạt nói: “Tôi không phải học sinh ở đây.”
Tạ Tư không tin, Thánh Đức cao trung không phải muốn vào là có thể vào, không phải học sinh ở đây? Nhìn cô cũng không giống như cô giáo mới tới? “Vậy cậu là người ai?”
Tô Mạt thấy anh đang mặc đồng phục, nghĩ thầm cô không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy. Hơn nữa cô đang xem tranh thì đột nhiên bị anh đụng ngã, cô còn chưa nói gì đâu mà đã bị chất vấn.
Tô Mạt không muốn so đo với anh. Dù sao, cô cũng không phải là một đứa trẻ. Cô đứng dậy, vỗ nhẹ vào những cọng cỏ trong lòng bàn tay, chỉnh sửa lại váy, không hề nhìn anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không phải là ai, bây giờ tôi phải đi.”
Tạ Tư nắm lấy cô, hỏi một câu: “Cậu không biết tôi?”
Tô Mạt cảm thấy buồn cười, “Tôi không quen biết cậu, đây lần đầu tiên tôi thấy cậu.”
Tạ Tư thấy vẻ mặt của cô không giống giả bộ liền buông tay ra, “Cậu không phải là học sinh của Thánh Đức cao trung? Vậy cậu vào đây bằng cách nào? Nếu bị phát hiện cậu có thể gặp rắc rối.”
Tô Mạt thấy anh suy nghĩ cho cô cho nên thái độ cũng mềm xuống, “Hiện tại tôi không phải là học sinh ở đây, nhưng tôi là học sinh mới, hôm nay đi vào là để thăm quan một chút thôi.”
Tô Mạt nói xong liền rời đi, cô đã ở đây một lúc lâu, cô không quên Triệu Nhã Nam vẫn đang đợi cô.
Tạ Tư còn dự định nói gì đó, thì đã thấy Tô Mạt không quay đầu lại mà rời đi rồi, nhấp nhấp môi, thu hồi lại lời đang muốn nói.
Tạ Tư nhìn bóng dáng Tô Mạt nghĩ thầm: Học sinh mới sao? Có chút thú vị.
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam thấy không thể đi vào, nhìn nhau một cái chuẩn bị rời đi. Tuy rằng rất đáng tiếc nhưng sau này các cô vẫn có thể vào, vì hai cô đều là học sinh mới của Thánh Đức cao trung.
Hai người vừa định rời đi, thì thấy một người đàn ông trung niên đi ra, Tô Mạt vừa ngẩng đầu liền cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Người đàn ông trung niên cũng đã thấy Tô Mạt, ông nhận ra Tô Mạt trước. “Em là bạn học Tô đi?” Người đàn ông trung niên ôn hòa mà cười nói.
Thanh âm này có chút quen thuộc, Tô Mạt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra đây là thầy giáo ngày hôm đó đã tới nhà đưa giấy thông báo trúng tuyển cho cô.
“Dạ, là em. Em chào thầy ạ!” Tô Mạt nhanh chóng cúi đầu chào, sau đó kéo kéo Triệu Nhã Nam.
Triệu Nhã Nam dù không rõ chuyện gì nhưng cũng khom lưng chào.
Người đàn ông trung niên cười cười, “Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Bọn em định đi vào trong trường dạo một chút, vì em nghe nói phong cảnh của trường rất đẹp.” Tô Mạt không chút hoang mang mà giải thích.
“Phong cảnh ở Thánh Đức có thể nói là số một, số hai trong cả nước, đúng là có thể thưởng thức một chút.”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, cười nói. “Vậy các em vào đi, làm quen với hoàn cảnh trước một chút cũng tốt.”
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam đều cho rằng hôm nay hai cô không thể đi vào, không nghĩ tới bây giờ lại có thể vào. Hai cô vui vẻ nói cảm ơn với người đàn ông trung niên, đợi người đàn ông đó rời đi liền vui sướng mà đi vào trường học.
Đoạn đối thoại vừa rồi mấy chú bảo vệ ở cổng đều nghe được, xem ra người đàn ông kia cũng có quyền lên tiếng ở Thánh Đức, cho nên lần này họ cũng không có ngăn cản các cô.
Bước qua cổng lớn của Thánh Đức cao trung, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là ba con đường rải đầy sỏi đá, ven đường trồng đầy những hoa cỏ màu tím mà cô không biết tên, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa. Triệu Nhã Nam có chút kích động mà lôi kéo Tô Mạt: “Tô Mạt, chúng ta về sau phải ở chỗ này học hành cho thật tốt, nơi này thật là xinh đẹp.”
“Được.” Tô Mạt nhìn bảng chỉ đường ở ven đường, phát hiện ba con đường này dẫn đến ba nơi khác nhau.
Con đường bên phải kia gần khu nhà của Triệu Nhã Nam, các tòa nhà dạy học đều theo phong cách châu Âu. Theo hướng dẫn, đó là khu dành cho sơ trung. Con đường ở giữa là tòa nhà cao cấp, còn bên trái chính là khu dành cho cao trung.
Sau khi thương lượng, cô quyết định đi xem khu sơ trung trước, cô cảm thấy rất có hứng thú với cái gác chuông và nhà thờ đằng kia.
Đi khoảng 50 mét, phong cảnh ven đường liền thay đổi, không còn là những bông hoa nhỏ nữa mà là cây ngô đồng nước Pháp, xanh um tươi tốt. Cây ngô đồng hùng vĩ, tán lá rậm rạp, được trồng hai bên vỉa hè. Cây to, lá cũng to, gần như che khuất hoàn toàn ánh sáng mặt trời phía trên tán cây.
Kiếp trước, Tô Mạt chỉ có một lần duy nhất nhìn thấy cây ngô đồng to như vậy ở Đại lộ Trung Sơn ở Nam Kinh, không nghĩ tới Thánh Đức cao trung cũng trồng loại cây như vậy.
Tô Mạt và Triệu Nhã Nam bước chậm dưới tàng cây, cảm thấy không khí rất mát mẻ và rất trong lành. Trên đường đi cô thấy rất ít người, chỉ có một vài học sinh chạy ngang qua, họ đều mặc quần áo giống nhau. Nó như đồng phục nhưng kiểu dáng rất đẹp, rất giống những bộ đồng phục hay thấy trên TV.
Dù Tô Mạt và Triệu Nhã Nam không mặc đồng phục thì cũng không có ai chú ý tới các cô. Họ dường như rất vội vàng, cầm sách trên tay nhưng miệng vẫn lẩm nhẩm những từ tiếng Anh.
Khung cảnh xung quanh và những tòa nhà kỳ lạ khiến Tô Mạt và Triệu Nhã Nam xem đến nỗi muốn hoa mắt. Triệu Nhã Nam muốn đi tới chỗ đài phun nước cách đó không xa nên đã tách ra với Tô Mạt. Hai người hẹn sẽ gặp nhau ở giao lộ phía trước.
Tô Mạt đi dọc theo con đường cho đến khi nhìn thấy tòa nhà của sơ trung. Cánh cửa tòa nhà đã đóng lại, ở đó còn có mấy thầy cô đang ở phòng trực ban, chắc là phụ trách việc ghi chép lại học sinh nào đi học trễ.
Có ba khu giảng đường, được bao quanh bởi những bức tường cao hai mét. Những bức tường chứa đầy những bức tranh sơn dầu nghệ thuật hiệu ứng 3D. Đặc biệt là trong số đó còn có mấy bức tranh nổi tiếng trong giới danh họa. Ở trong mắt Tô Mạt, dòng chữ trên những bức tường này gần giống như những bức tranh thật.
Nếu như bây giờ cô có máy ảnh, thì chắc chắn cô sẽ chụp một vài bức với những tác phẩm nghệ thuật này, chụp thêm một vài bức tranh phong cảnh trên tường, nó có những hiệu ứng thực tế tuyệt vời.
Tô Mạt mở to hai mắt nhìn những bức tranh sơn dầu đó, cô đi quanh bức tường, muốn nhìn nhiều hơn. Càng nhìn nhiều thì cô càng ngạc nhiên hơn. Tô Mạt lúc này chỉ có một suy nghĩ: Quá lợi hại!
Ánh mắt của Tô Mạt đều tập trung vào bức tranh, không chú ý trên bức tường có một người đang trèo. Người nọ đột nhiên nhảy ra khỏi hàng rào va trúng vào người cô, Tô Mạt bị đụng ngã trên mặt đất, đau đớn khiến cô nhe răng nhếch miệng.
Tô Mạt quay đầu lại nhìn đầu sỏ gây tội, người nọ cũng đang ngồi dưới đất đánh giá cô. Rõ ràng anh không thấy có người dưới bức tường bên ngoài trước khi nhảy lên, vì vậy biểu hiện của anh cũng rất ngạc nhiên.
Tạ Tư không nghĩ tới lúc này lại có người ở bên ngoài bức tường. Anh rõ ràng đã tính toán thời gian rồi mới trèo tường ra. Tạ Tư cau mày nhìn Tô Mạt. “Cậu học lớp nào?”
Tô Mạt nghe thấy ngữ khí của anh không tốt, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cô không muốn gây rắc rối, cho nên nhàn nhạt nói: “Tôi không phải học sinh ở đây.”
Tạ Tư không tin, Thánh Đức cao trung không phải muốn vào là có thể vào, không phải học sinh ở đây? Nhìn cô cũng không giống như cô giáo mới tới? “Vậy cậu là người ai?”
Tô Mạt thấy anh đang mặc đồng phục, nghĩ thầm cô không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy. Hơn nữa cô đang xem tranh thì đột nhiên bị anh đụng ngã, cô còn chưa nói gì đâu mà đã bị chất vấn.
Tô Mạt không muốn so đo với anh. Dù sao, cô cũng không phải là một đứa trẻ. Cô đứng dậy, vỗ nhẹ vào những cọng cỏ trong lòng bàn tay, chỉnh sửa lại váy, không hề nhìn anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không phải là ai, bây giờ tôi phải đi.”
Tạ Tư nắm lấy cô, hỏi một câu: “Cậu không biết tôi?”
Tô Mạt cảm thấy buồn cười, “Tôi không quen biết cậu, đây lần đầu tiên tôi thấy cậu.”
Tạ Tư thấy vẻ mặt của cô không giống giả bộ liền buông tay ra, “Cậu không phải là học sinh của Thánh Đức cao trung? Vậy cậu vào đây bằng cách nào? Nếu bị phát hiện cậu có thể gặp rắc rối.”
Tô Mạt thấy anh suy nghĩ cho cô cho nên thái độ cũng mềm xuống, “Hiện tại tôi không phải là học sinh ở đây, nhưng tôi là học sinh mới, hôm nay đi vào là để thăm quan một chút thôi.”
Tô Mạt nói xong liền rời đi, cô đã ở đây một lúc lâu, cô không quên Triệu Nhã Nam vẫn đang đợi cô.
Tạ Tư còn dự định nói gì đó, thì đã thấy Tô Mạt không quay đầu lại mà rời đi rồi, nhấp nhấp môi, thu hồi lại lời đang muốn nói.
Tạ Tư nhìn bóng dáng Tô Mạt nghĩ thầm: Học sinh mới sao? Có chút thú vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook