Trọng Sinh Chi Thủy Tựa Lưu Niên
-
Chương 6: Thi Văn
Nhìn theo hai bóng lưng, Tề Lỗi lại lần nữa khóc.
Đường Dịch, Ngô Ninh là hai anh em tốt của hắn, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
Đuổi bọn họ đi, không phải là tương lai sẽ tách ra trở mặt thành thù mà vì Tề Lỗi chưa chuẩn bị tâm lý tốt đoàn tụ với bọn họ.
Mười năm sau, ba người bọn họ đều được coi là có sự nghiệp thành công, cùng hẹn nhau tạo nên sự đột phá trong xã hội này.
Nhưng mà, vì một chuyện ngoài ý muốn đã cướp đi cùng lúc mạng của hai người anh em.
Mười năm sau, một mình Tề Lỗi mai táng cho bọn họ, ở tang lễ của bọn họ khóc như một đứa trẻ.
Bây giờ, Tề Lỗi không biết phải nói gì với bọn họ.
Cảnh cáo Đường Dịch, vạn lần đừng để bố kinh doanh pháo?
Còn có mắng Ngô Ninh: “Mày đột nhiên chạy ra nước ngoài làm cái gì? Đã mấy năm rồi không thấy mày.”
Hay là nói với bọn họ: “Không có chúng mày, bản thân lăn lộn không tốt, thật mất mặt!”
Ngồi xuống tiếp tục chép sách. Trong lúc đó nước mắt vẫn còn chảy, hắn cầm bánh bao lên, ra sức ăn.
Đời này, hắn không chỉ muốn bọn họ sống mà còn phải sống tốt hơn đời trước.
Đời này, tuyệt đối không thể mất mặt!
Được rồi, nghĩ cũng chẳng thể làm gì, vấn đề hàng đầu giờ là thi.
Đúng một giờ mười, Tề Lỗi đi ra khỏi nhà, đi thẳng tới trường Trung học Nhất Trung.
Đúng một giờ hai mươi, hắn mang theo hai que kem lớn, đúng giờ vào phòng thi.
Ở bên cạnh, Từ Thiến đã đến. Trên bàn bày ra sách giáo khoa Văn, hai tay cô để dưới bàn, cái cằm nhọn kê trên bàn đọc sách.
Thấy Tề Lỗi đến, cô hướng đôi mắt to nhìn theo Tề Lỗi, rất vui vẻ.
Sau khi Tề Lỗi ngồi xuống, mang một bao nước đá đặt lên trên bàn Từ Thiến:
- Bình thường anh đây không thiếu nợ ơn của ai, nhất là của người xinh đẹp.
Từ Thiến nhướng mày, nhưng có không có lý do để từ chối.
Cô nhanh nhẹn rút tay ra rồi bắt đầu mở gói da kia ra.
- Vậy cậu báo đáp ơn này cũng dễ dàng quá, một bao nước đá thôi đã muốn đuổi người đi rồi?
Tề Lỗi còn không nói lại một cô nhóc sao?
Hắn nhếch miệng nói:
- Được, một cây không đủ, dù cậu ăn cả đời này cũng không vấn đề.
- Cút!
Từ Thiến liếc mắt nhìn nói:
- Quên chuyện đó đi.
Tề Lỗi chỉ cười khanh khách, không nói gì nữa.
Chuyện vui đùa mập mờ này cần điểm dừng. Nếu như nói quá nhiều thành ra giống lưu manh.
Tim Từ Thiến đập thình thịch. Chưa từng có học sinh nam nào trêu ghẹo cô như vậy. Hắn muốn chết sao?
Phải biết rằng, năm 98, các học sinh nữ đều rất ngây thơ.
Một lúc sau, giáo viên coi thi chưa tới, Tề Lỗi lại gần Từ Thiến đang ăn kem nói:
- Tý giúp một tay nhé, tớ thật sự không quá giỏi.
- Ha ha!
Từ Thiến cười lạnh:
- Không quá giỏi sao? Là quá không giỏi!
Cô vô thức nắm vai Tề Lỗi, vẻ mặt từng trải nói:
- Người anh em, từ bỏ đi.
Nói xong, cô giống như bị điện giật, rút tay về. Bản thân cô cũng kinh ngạc, sao cô có thể hành động như vậy? Trước giờ cô không hề làm vậy.
Hơn nữa, hắn còn là kẻ địch, sau hai lần kiểm tra đã trở thành anh em rồi sao?
Tên nhóc này có độc! Từ Thiến tự nói với bản thân mình.
Cô chán ghét xua tay:
- Lượn lượn, tránh xa bà cô này đi.
Tề Lỗi vẫn bất động:
- Vậy thì giúp đi.
- Được được, trở về đi, ngoan, mau trở về chỗ mau lên!
Tề Lỗi hiểu ý cười, giải quyết xong.
…
Một giờ ba mươi chiều, bài thi ngữ văn bắt đầu.
Tề Lỗi xem tổng quát đề thi, đầu tiên phân chia đề thành nhỏ, sau đó kéo cô gọi giúp đỡ, chỉ cần giáo viên giám thị hơi mất kiên nhẫn thì dừng lại đúng lúc.
Hắn vất vả mãi mới xong bài điền chỗ trống, lựa chọn và viết nhận định. Tạm thời, hắn bỏ qua phần đọc hiểu và ghi nhớ bài khóa, lật luôn tới trang cuối cùng để viết văn.
Không ngoài dự liệu…
Với tiêu đề “… của tôi” hãy viết đoạn văn sáu trăm từ trở lên.
Tề Lỗi nhìn đề văn, trong lòng hắn âm thầm thở phào, đồng thời có chút chột dạ.
Kiếp trước bởi vì bệnh tình của ông nên hắn được điểm văn rất cao. Đời này, liệu hắn còn viết ra được tình cảm chân thật như vậy không?
Cũng có thể, suy cho cùng thì trình độ viết văn ở trung học không so được với hắn của sau này.
Liệu có thể vượt qua sau này để lấy được điểm cao không?
Chỉ có thể nói điều này khó xảy ra.
Bởi vì nhìn đề văn, Tề Lỗi thật sự cảm nhận khác với trước kia.
Cái đề này không đơn giản, có bẫy!
Thoạt nhìn, “… của tôi”, rất nhiều người sẽ nghĩ tới: bố tôi, thầy giáo của tôi, bạn học của tôi, con mèo nhỏ của tôi, thời thơ ấu của tôi.
Nhưng những cái này lên trung học đã lâu không có viết, là những câu chuyện thường ngày.
Thế nhưng Tề Lỗi phát hiện ra một chi tiết ẩn, đề văn này không có quy định thể loại viết.
Chỉ là “… của tôi” và viết sáu trăm từ trở lên.
Cái gì của tôi? Cũng không có quy định phải là văn tự sự.
Có thể viết văn nghị luận, viết văn xuôi, thậm chí là viết thơ cũng không bị lạc đề.
Điều này có chút thú vị, là một cái bẫy.
Phải biết rằng, chấm điểm văn chắc chắn sẽ xen lẫn cảm xúc cá nhân của giáo viên. Cho dù là kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba hay đại học thì cũng không thể đạt điểm tuyệt đối, nhưng cũng không bị điểm không.
Cho bao nhiêu điểm đều ở người chấm.
Với đề văn này, không cần nghĩ cũng biết, đại đa số học sinh sẽ kể lại chuyện. Hơn nữa, sẽ viết về ông của tôi, mẹ của tôi, mấy chủ đề như vậy.
Nhìn chung, trong các thể loại văn học nghị luận, văn xuôi, thơ ca thì kể chuyện là phổ biến nhất.
Cho dù có viết tốt thì trong mắt người chấm sẽ thành nghìn bài như một.
Bài viết về ông của Tề Lỗi sau này cực kỳ tốt, không có chỗ để xoi mói nhưng cũng chỉ mới được bốn mươi điểm.
Nếu muốn được điểm cao hơn, hoặc là thông minh hơn người, hoặc kỹ năng đáng kinh ngạc, có đề tài sáng tạo khiến người khác mở mang tầm mắt.
Nghĩ tới đây, Tề Lỗi nảy ra ý tưởng táo bạo.
Hay là thôi? Không viết về ông nữa mà chuyển sang đề tài khác có cơ hội đạt điểm cao hơn?
Thành thật mà nói, có rủi ro, hơn nữa còn rủi ro khá lớn. Nhỡ đâu thất bại thì sẽ bị điểm thấp. Không có phù hợp với tâm hồn tuổi trung niên thành thục chững chạc của hắn.
Nhưng hắn không cam lòng làm con cá muối, không dốc sức sao là tuổi trẻ?
“Tổ Quốc của tôi”
Đề bài yêu câu viết khoảng sáu trăm chữ trở lên, không giới hạn.
Thế nhưng Tề Lỗi biết, học sinh trung học viết văn thường cao nhất là tám trăm từ.
Nó không quá ngắn khiến câu chuyện không rõ ràng cũng không quá dài khiến giáo viên khó chịu khi mỗi ngày phải chấm hàng trăm bài văn như thế.
Vì thế, tiêu chuẩn của một bài văn xuôi sẽ chừng tám trăm chữ, không hơn không kém.
Sau đó, hắn mở đầu bằng một đoạn văn rất nổi tiếng trên mạng trong tương lai, kết hợp với lại hoàn cảnh đồng lòng chống lũ năm 98.
Tề Lỗi suy nghĩ, nếu hắn dốc hết khả năng thì có thể chiếm được mấy phần yêu thích của giáo viên?
Hắn mất khoảng ba mươi phút hoàn thành bố cục.
Hắn nhìn thời gian, thời gian kiểm tra là hai tiếng rưỡi, giờ đã trôi qua hơn một tiếng.
Tề Lỗi không chọn nộp bài ngay mà quay lại với bài đọc hiểu và ghi nhớ bài khóa.
Hắn làm bài đọc hiểu theo mức độ hiểu biết của mình, bài ghi nhớ cũng không bỏ qua, cho dù không biết cũng không bỏ qua chỗ trống nào.
Vẫn là câu nói đó, ngữ văn chủ yếu dựa vào chủ quan. Đặc biệt là ở đây chưa có máy chấm thi, hoàn toàn dựa vào giáo viên chấm.
Không thể biết chính xác từ nào, câu nào có thể giúp tăng thêm điểm.
Sau khi đã làm xong, Tề Lỗi kiểm tra bài một lần nữa, đảm bảo không bỏ sót dù chỉ là chấm câu mới yên tâm nộp bài.
Dấu câu cũng là điểm.
Làm xong hết mọi thứ, vẫn còn ba mươi phút nữa, theo thói quen hắn nhìn sang bên cạnh.
Hắn thấy Từ Thiến đã trả lời hết tất cả câu hỏi, cô đang kiểm tra lại.
Tề Lỗi liếc mắt nhìn, cô viết đề tài “Bí mật của tôi”.
Hai mắt của hắn sáng lên, rất mới mẻ và độc đáo.
Không chần chừ nữa, cô đứng dậy nộp bài thi.
Đường Dịch, Ngô Ninh là hai anh em tốt của hắn, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
Đuổi bọn họ đi, không phải là tương lai sẽ tách ra trở mặt thành thù mà vì Tề Lỗi chưa chuẩn bị tâm lý tốt đoàn tụ với bọn họ.
Mười năm sau, ba người bọn họ đều được coi là có sự nghiệp thành công, cùng hẹn nhau tạo nên sự đột phá trong xã hội này.
Nhưng mà, vì một chuyện ngoài ý muốn đã cướp đi cùng lúc mạng của hai người anh em.
Mười năm sau, một mình Tề Lỗi mai táng cho bọn họ, ở tang lễ của bọn họ khóc như một đứa trẻ.
Bây giờ, Tề Lỗi không biết phải nói gì với bọn họ.
Cảnh cáo Đường Dịch, vạn lần đừng để bố kinh doanh pháo?
Còn có mắng Ngô Ninh: “Mày đột nhiên chạy ra nước ngoài làm cái gì? Đã mấy năm rồi không thấy mày.”
Hay là nói với bọn họ: “Không có chúng mày, bản thân lăn lộn không tốt, thật mất mặt!”
Ngồi xuống tiếp tục chép sách. Trong lúc đó nước mắt vẫn còn chảy, hắn cầm bánh bao lên, ra sức ăn.
Đời này, hắn không chỉ muốn bọn họ sống mà còn phải sống tốt hơn đời trước.
Đời này, tuyệt đối không thể mất mặt!
Được rồi, nghĩ cũng chẳng thể làm gì, vấn đề hàng đầu giờ là thi.
Đúng một giờ mười, Tề Lỗi đi ra khỏi nhà, đi thẳng tới trường Trung học Nhất Trung.
Đúng một giờ hai mươi, hắn mang theo hai que kem lớn, đúng giờ vào phòng thi.
Ở bên cạnh, Từ Thiến đã đến. Trên bàn bày ra sách giáo khoa Văn, hai tay cô để dưới bàn, cái cằm nhọn kê trên bàn đọc sách.
Thấy Tề Lỗi đến, cô hướng đôi mắt to nhìn theo Tề Lỗi, rất vui vẻ.
Sau khi Tề Lỗi ngồi xuống, mang một bao nước đá đặt lên trên bàn Từ Thiến:
- Bình thường anh đây không thiếu nợ ơn của ai, nhất là của người xinh đẹp.
Từ Thiến nhướng mày, nhưng có không có lý do để từ chối.
Cô nhanh nhẹn rút tay ra rồi bắt đầu mở gói da kia ra.
- Vậy cậu báo đáp ơn này cũng dễ dàng quá, một bao nước đá thôi đã muốn đuổi người đi rồi?
Tề Lỗi còn không nói lại một cô nhóc sao?
Hắn nhếch miệng nói:
- Được, một cây không đủ, dù cậu ăn cả đời này cũng không vấn đề.
- Cút!
Từ Thiến liếc mắt nhìn nói:
- Quên chuyện đó đi.
Tề Lỗi chỉ cười khanh khách, không nói gì nữa.
Chuyện vui đùa mập mờ này cần điểm dừng. Nếu như nói quá nhiều thành ra giống lưu manh.
Tim Từ Thiến đập thình thịch. Chưa từng có học sinh nam nào trêu ghẹo cô như vậy. Hắn muốn chết sao?
Phải biết rằng, năm 98, các học sinh nữ đều rất ngây thơ.
Một lúc sau, giáo viên coi thi chưa tới, Tề Lỗi lại gần Từ Thiến đang ăn kem nói:
- Tý giúp một tay nhé, tớ thật sự không quá giỏi.
- Ha ha!
Từ Thiến cười lạnh:
- Không quá giỏi sao? Là quá không giỏi!
Cô vô thức nắm vai Tề Lỗi, vẻ mặt từng trải nói:
- Người anh em, từ bỏ đi.
Nói xong, cô giống như bị điện giật, rút tay về. Bản thân cô cũng kinh ngạc, sao cô có thể hành động như vậy? Trước giờ cô không hề làm vậy.
Hơn nữa, hắn còn là kẻ địch, sau hai lần kiểm tra đã trở thành anh em rồi sao?
Tên nhóc này có độc! Từ Thiến tự nói với bản thân mình.
Cô chán ghét xua tay:
- Lượn lượn, tránh xa bà cô này đi.
Tề Lỗi vẫn bất động:
- Vậy thì giúp đi.
- Được được, trở về đi, ngoan, mau trở về chỗ mau lên!
Tề Lỗi hiểu ý cười, giải quyết xong.
…
Một giờ ba mươi chiều, bài thi ngữ văn bắt đầu.
Tề Lỗi xem tổng quát đề thi, đầu tiên phân chia đề thành nhỏ, sau đó kéo cô gọi giúp đỡ, chỉ cần giáo viên giám thị hơi mất kiên nhẫn thì dừng lại đúng lúc.
Hắn vất vả mãi mới xong bài điền chỗ trống, lựa chọn và viết nhận định. Tạm thời, hắn bỏ qua phần đọc hiểu và ghi nhớ bài khóa, lật luôn tới trang cuối cùng để viết văn.
Không ngoài dự liệu…
Với tiêu đề “… của tôi” hãy viết đoạn văn sáu trăm từ trở lên.
Tề Lỗi nhìn đề văn, trong lòng hắn âm thầm thở phào, đồng thời có chút chột dạ.
Kiếp trước bởi vì bệnh tình của ông nên hắn được điểm văn rất cao. Đời này, liệu hắn còn viết ra được tình cảm chân thật như vậy không?
Cũng có thể, suy cho cùng thì trình độ viết văn ở trung học không so được với hắn của sau này.
Liệu có thể vượt qua sau này để lấy được điểm cao không?
Chỉ có thể nói điều này khó xảy ra.
Bởi vì nhìn đề văn, Tề Lỗi thật sự cảm nhận khác với trước kia.
Cái đề này không đơn giản, có bẫy!
Thoạt nhìn, “… của tôi”, rất nhiều người sẽ nghĩ tới: bố tôi, thầy giáo của tôi, bạn học của tôi, con mèo nhỏ của tôi, thời thơ ấu của tôi.
Nhưng những cái này lên trung học đã lâu không có viết, là những câu chuyện thường ngày.
Thế nhưng Tề Lỗi phát hiện ra một chi tiết ẩn, đề văn này không có quy định thể loại viết.
Chỉ là “… của tôi” và viết sáu trăm từ trở lên.
Cái gì của tôi? Cũng không có quy định phải là văn tự sự.
Có thể viết văn nghị luận, viết văn xuôi, thậm chí là viết thơ cũng không bị lạc đề.
Điều này có chút thú vị, là một cái bẫy.
Phải biết rằng, chấm điểm văn chắc chắn sẽ xen lẫn cảm xúc cá nhân của giáo viên. Cho dù là kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba hay đại học thì cũng không thể đạt điểm tuyệt đối, nhưng cũng không bị điểm không.
Cho bao nhiêu điểm đều ở người chấm.
Với đề văn này, không cần nghĩ cũng biết, đại đa số học sinh sẽ kể lại chuyện. Hơn nữa, sẽ viết về ông của tôi, mẹ của tôi, mấy chủ đề như vậy.
Nhìn chung, trong các thể loại văn học nghị luận, văn xuôi, thơ ca thì kể chuyện là phổ biến nhất.
Cho dù có viết tốt thì trong mắt người chấm sẽ thành nghìn bài như một.
Bài viết về ông của Tề Lỗi sau này cực kỳ tốt, không có chỗ để xoi mói nhưng cũng chỉ mới được bốn mươi điểm.
Nếu muốn được điểm cao hơn, hoặc là thông minh hơn người, hoặc kỹ năng đáng kinh ngạc, có đề tài sáng tạo khiến người khác mở mang tầm mắt.
Nghĩ tới đây, Tề Lỗi nảy ra ý tưởng táo bạo.
Hay là thôi? Không viết về ông nữa mà chuyển sang đề tài khác có cơ hội đạt điểm cao hơn?
Thành thật mà nói, có rủi ro, hơn nữa còn rủi ro khá lớn. Nhỡ đâu thất bại thì sẽ bị điểm thấp. Không có phù hợp với tâm hồn tuổi trung niên thành thục chững chạc của hắn.
Nhưng hắn không cam lòng làm con cá muối, không dốc sức sao là tuổi trẻ?
“Tổ Quốc của tôi”
Đề bài yêu câu viết khoảng sáu trăm chữ trở lên, không giới hạn.
Thế nhưng Tề Lỗi biết, học sinh trung học viết văn thường cao nhất là tám trăm từ.
Nó không quá ngắn khiến câu chuyện không rõ ràng cũng không quá dài khiến giáo viên khó chịu khi mỗi ngày phải chấm hàng trăm bài văn như thế.
Vì thế, tiêu chuẩn của một bài văn xuôi sẽ chừng tám trăm chữ, không hơn không kém.
Sau đó, hắn mở đầu bằng một đoạn văn rất nổi tiếng trên mạng trong tương lai, kết hợp với lại hoàn cảnh đồng lòng chống lũ năm 98.
Tề Lỗi suy nghĩ, nếu hắn dốc hết khả năng thì có thể chiếm được mấy phần yêu thích của giáo viên?
Hắn mất khoảng ba mươi phút hoàn thành bố cục.
Hắn nhìn thời gian, thời gian kiểm tra là hai tiếng rưỡi, giờ đã trôi qua hơn một tiếng.
Tề Lỗi không chọn nộp bài ngay mà quay lại với bài đọc hiểu và ghi nhớ bài khóa.
Hắn làm bài đọc hiểu theo mức độ hiểu biết của mình, bài ghi nhớ cũng không bỏ qua, cho dù không biết cũng không bỏ qua chỗ trống nào.
Vẫn là câu nói đó, ngữ văn chủ yếu dựa vào chủ quan. Đặc biệt là ở đây chưa có máy chấm thi, hoàn toàn dựa vào giáo viên chấm.
Không thể biết chính xác từ nào, câu nào có thể giúp tăng thêm điểm.
Sau khi đã làm xong, Tề Lỗi kiểm tra bài một lần nữa, đảm bảo không bỏ sót dù chỉ là chấm câu mới yên tâm nộp bài.
Dấu câu cũng là điểm.
Làm xong hết mọi thứ, vẫn còn ba mươi phút nữa, theo thói quen hắn nhìn sang bên cạnh.
Hắn thấy Từ Thiến đã trả lời hết tất cả câu hỏi, cô đang kiểm tra lại.
Tề Lỗi liếc mắt nhìn, cô viết đề tài “Bí mật của tôi”.
Hai mắt của hắn sáng lên, rất mới mẻ và độc đáo.
Không chần chừ nữa, cô đứng dậy nộp bài thi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook