Trọng Sinh Chi Thủy Tựa Lưu Niên
Chương 17: Thi Thế Nào Rồi?

Nhưng hai người đó lại không có ý muốn đi. Lòng bàn chân của người phụ đó giống như đã mọc rễ. Giọng nói của bà ta cũng không hề nhỏ:

- Dương Kim Vĩ đúng là hiểu chuyện. Con bé nhà tôi cũng nói những đứa trẻ cùng tuổi với bọn nó ai cũng không phục nhưng cũng chẳng có ai học giỏi hơn Kim Vĩ.

- Ngọc Mẫn à, chị bảo cô này, cô phải quản giáo bọn trẻ đi! Đang là lúc bọn nó ham chơi, nếu không lo học hành thì lão Đường nhà cô dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì cũng chẳng đủ đâu.

Bà cụ nhà họ Dương cũng chẳng muốn đi mà đứng bên cạnh góp sức:

- Kim Vĩ hiểu chuyện, rất hiểu chuyện, về tới nhà không làm gì hết chỉ lo đọc sách thôi.

Bà ta cũng nói với Thôi Ngọc Mẫn:

- Đường Dịch là một đứa trẻ ngoan. Sao lại không chăm chỉ học hành chứ?

Đột nhiên bà ta hạ thấp giọng:

- Cô phải nói chuyện với Lệ Hoa đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ một mình đầu đá nhà họ tiêu đời mà có khi còn kéo theo cả Tiểu Dịch với Tiểu Ninh Tử cũng nên đấy!

- Ai nói không phải chứ?

Dì Vương cũng hăng hái.

- Lần nào cũng đội sổ. Chị thấy Quách Lệ Hoa không muốn tốt cho đầu đá thì phải! Cô phải cẩn thận. Ba nhà các cô dù quan hệ có tốt cách mấy thì cũng không thể đem tiền đồ của bọn trẻ ra làm trò đùa được.

Bà Dương thập thò:

- Các cô ở xa nên không nghe thấy đó thôi. Đầu đá nhà họ làm gì mà ngoan thế? Quách Lệ Hoa hoàn toàn không quản được. Chị Vương của cô nói không sai đâu.

Ngoài miệng thì bà ta tỏ vẻ quan tâm nhưng thật ra bà ta đang gây chia rẽ bọn họ.

Trong những ngõ hẻm cũ của cái thời này, có những hàng xóm thì giống như người thân trong nhà vậy nhưng cũng có những người thì tọc mạch, ghen ăn tức ở.

Trong lòng Thôi Ngọc Mẫn hiểu rõ. Bà ấy biết hai người này có tính cách gì. Nhưng tính cách ôn tồn lễ độ của bà ấy lại không để bà ấy tranh luận với họ. Bà ấy chỉ kéo hai người đi:

- Đi đi đi. Tới nhà tôi chơi đi. Sáng sớm này tôi ra thành phố mua dưa hấu, hai người giúp tôi thử xem nó có ngọt không.

Hai bà cô lắm mồm dường như đã bị Thôi Ngọc Mẫn mời ra ngoài rồi.

Nhưng bà Dương đó còn chưa thấy thỏa mãn. Bà liếc mắt vào trong nhà rồi nói một câu:

- Đầu đá, sao cháu không nói chuyện? Cháu thi thế nào rồi?



Bà ta đã biết rõ mà còn cố tình hỏi. Thành tích học tập của Tề Lỗi có ai lại không biết chứ? Cậu chính là trốn vì không muốn nói ra.

Từ nhỏ mấy đứa trẻ đã thường xuyên đánh nhau rồi mà người chịu thiệt lúc nào cũng là Dương Kim Vĩ của bà ta.

Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì Tề Lỗi chắc chắn đã đuổi bọn họ đi rồi. Nhưng Tề Lỗi của bây giờ chỉ cười thôi.

Cậu nói một cách nửa đùa:

- Bà Dương, bà làm như vậy thì không hay rồi. Bà hỏi câu này đâu phải là quan tâm cháu. Như thế là bà không xem nhà cháu là hàng xóm mấy chục năm của bà rồi.

- Hả!

Bà Dương hơi giật mình:

- Đứa bé này, vậy là bà còn không được phép hỏi thăm cháu một chút sao?

Tề Lỗi vẫn cười:

- Hỏi thì chắc chắn là có thể hỏi rồi. Nhưng chúng ta có gì thì tự nói với nhau, đóng cửa lại rồi hỏi cũng được mà. Cháu không cố gắng học hành. Nên dù bà có cho cháu hai gậy cháu cũng không nói gì đâu. Ai bảo bà là người lớn chứ?

Tề Lỗi nhìn người phụ nữ trung niên đó:

- Nhưng bây giờ không phải còn có người ngoài nữa sao? Ai không biết còn tưởng bà Dương nhiều tuổi rồi nên không nhìn rõ nữa!

- Cháu…

Tề Lỗi nói lời này rất bình thản. Còn bà Dương thì không bị nghẹn chết.

Mà dì Vương kia thì lại càng khó chịu. Có ý gì đây? Sao tôi lại biến thành người ngoài rồi?

Không nghĩ, Tề Lỗi còn chưa nói xong nữa:

- Lại nói thêm nữa thì càng khiến dì Vương khó chịu thêm thôi. Dì ấy cùng bà lăng mạ một đứa trẻ chứng tỏ dì ấy không có phẩm đức. Mà dì ấy không đi theo thì lại không thoả mãn, có đúng không?

- Phốc…

Ngô Ninh và Đường Dịch còn có Thôi Ngọc Mẫn đều không nhịn được nữa.

Sao trước đây lại không phát hiện ra Tề Lỗi độc miệng như vậy nhỉ?

Thôi Ngọc Mẫn che miệng cười, thuận tiện đưa hai người kia đi ra ngoài:

- Đi, tới nhà tôi chơi đi.





Ba người lớn vừa mới đi thì Đường Dịch và Ngô Ninh đã cười như điên rồi.

- Ấy, đầu đá à, mày quá đáng lắm rồi! Bà Dương lớn tuổi như vậy rồi làm sao mà chịu nổi đây?

- Quá đáng sao?

Tề Lỗi nhướng mày:

- Những cái quá đáng hơn tao còn chưa nói đâu!

Bà cụ này tuy tuổi đã rất cao rồi nhưng tuổi cao chưa chắc đã là người tốt lành gì!

Mối quan hệ giữa ba người các cậu và Dương Kim Vĩ không tốt phần nhiều cũng là vì bà cụ này.

Lúc họ còn nhỏ, có khi Thôi Ngọc Mẫn bận việc nên không qua trông được. Thi thoảng bà ấy sẽ gửi ba người các cậu cho bà Dương nhờ bà ta trông giúp một lát.

Hơn nữa Thôi Ngọc Mẫn cũng rất biết cách làm người. Mỗi lần bà ấy quay về, bà ấy đều sẽ cho bà cụ này một ít tiền lẻ rồi nói đấy là tiền mua đồ ăn vặt cho bốn đứa bé.

Nói thật lòng thì lúc đó còn nhỏ, ba người các cậu vẫn chưa có ý bài xích Dương Kim Vĩ.

Kết quả là có chuyện rồi. Mỗi lần mẹ Thôi đưa tiền, bà cụ này không phải là giấu riêng cho mình thì cũng là thiên vị.

Bà ta mua bánh mì kẹp đùi gà cho Dương Kim Vĩ nhưng lại chỉ cho ba người các cậu mỗi người một cái bánh sữa nhỏ.

Bà ta mua kẹo bong bóng rất to cho Dương Kim Vĩ nhưng lại chỉ cho ba người các cậu mỗi người một viên kẹo trái cây.

Điều càng không thể nhẫn nhịn hơn là bà cụ này thích khoe khoang, đi đến đâu cũng nói về cháu nội cả của bà ta.

Mỗi khi bà ta dẫn bốn đứa trẻ ra ngoài thì Dương Kim Vĩ đều được bà ta cõng trên lưng còn ba người các cậu thì chỉ có thể ở đằng sau trơ mắt đứng nhìn. Cái cảm giác ngưỡng mộ, ghen tỵ đó dần dần đã mọc rễ ra rồi.

Ba người các cậu còn không biết tố cáo, cũng không có thói quen mách lẻo.

Nguyên tắc của ba ông bố là đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, phải hào phóng. Ai tố cáo thì đánh người đó trước!

Vậy thì làm sao đây? Chết tiệt! Dựa vào cái gì mày lấy tiền của mẹ tao đi ăn kẹo bong bóng, bánh mì kẹp đùi gà? Dựa vào cái gì mà bọn ta đi bộ còn mày thì được bế?

Đánh!

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương