Đi vào phòng, Khang Đồng Thành liền cảm giác được ánh mắt sáng quắc, cậu vô ý xem nhẹ ngồi xuống ghế. Chiếc ghế có chỗ dựa rất cao khiến cho cậu có thể thả lỏng dựa vào, hiện tại cậu rất cần một chỗ dựa.

Lý Quang Vinh Vũ nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nản lòng của Khang Đồng Thành, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

“Chị cậu thật đúng là tìm được một con rùa vàng nha!” Lý Quang Vinh Vũ cảm thán nói, hai mắt không hề chớp nhìn biến hóa trên mặt Khang Đồng Thành.

Sắc mặt Khang Đồng Thành không hề thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu, rồi sau đó gật gật, cũng không có nói gì, hay nói khác đi giờ đây cậu không còn sức lực để nói chuyện.

“Nhưng mà làm em trai, tiểu Thành, vì sao nhìn cậu có vẻ không vui? Có thể nói cho tôi biết tại sao không?”

Giọng nói của Lý Quang Vinh Vũ nhu hòa giống như mê hoặc lòng người, làm cho kẻ khác muốn nói hết ra, nhưng đối với Khang Đồng Thành, những suy nghĩ trong lòng cậu có chết cũng sẽ không lộ nửa phần, nên hiện tại xem ra, căn bản không có khả năng.

Hơi hơi lắc đầu, Khang Đồng Thành ngồi thẳng lên, đưa tay rút khăn ăn lau nước trên mặt. Mà lúc này đồ ăn mà bọn họ gọi cũng được đưa lên bàn, đồ ăn kiểu Trung Quốc được bày biện trong bát đĩa cũng cực kỳ đặc sắc, đũa trúc màu trắng, bát sứ Thanh Hoa. Cùng với trang trí ở nơi này càng hợp nhau, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn.

“Ăn chút gì đó đi, tâm tình sẽ tốt lên.” Lý Quang Vinh Vũ nói xong gắp một đũa rau trộn để vào bát của Khang Đồng Thành.

Khang Đồng Thành chỉ cúi đầu yên lặng ăn, giống như máy móc.

Lý Quang Vinh Vũ nhìn dáng vẻ của cậu, vẻ mặt có chút kỳ dị, hoặc là nói nguyên bản mang theo chút tò mò tìm hiểu, hiện tại lại mang theo chút đau lòng.

Hắn rất thích thiếu niên này, chẳng qua thiếu niên hiển nhiên không có đơn giản như hắn tưởng tượng. Người như Khương Hàn không phải thiếu nam thiếu nữ ở khu dân nghèo có thể với tới, huống chi còn là hai chị em.

Một bữa cơm trầm mặc, Khang Đồng Thành trong lòng thực loạn, bất quá một bữa cơm này Lý Quang Vinh Vũ cũng không lên tiếng nữa, trầm mặc gắp rau cho cậu, điểm này làm cậu có chút kinh ngạc. Dù sao phản ứng vừa rồi của cậu cũng khá thất thường, người như Lý Quang Vinh Vũ không thể không nhìn ra manh mối.

Ăn no, có lẽ sau khi ăn no đường huyết lên cao, tâm tình Khang Đồng Thành tốt lên rất nhiều. Chỉ là phần tích tụ trong lòng không thể tiêu tán, vẫn đè nặng trầm trọng.

“Ăn no chưa?” Lý Quang Vinh Vũ cười hỏi.

Khang Đồng Thành gật đầu, trong mắt không hề che dấu tò mò cùng nghi vấn.

“Muốn hỏi tôi vì sao không tiếp tục hỏi nữa?” Lý Quang Vinh Vũ làm như hiểu rõ Khang Đồng Thành nghi hoặc liền hỏi.

Khang Đồng Thành sửng sốt, có chút do dự gật đầu.

“Có lẽ bởi vì tôi là quân tử, cho nên khó có được hồ đồ.” Lý Quang Vinh Vũ nói như thế liền đứng lên.

Khang Đồng Thành không hiểu gì nhưng cũng đứng lên theo.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”

Khang Đồng Thành đi theo Lý Quang Vinh Vũ, lúc đi ra cửa, cậu nhìn thoáng qua phòng bên cạnh. Cậu không biết Khương Hàn ở phòng nào, cũng không biết bọn họ đã đi hay chưa, nhưng cứ quay đầu lại nhìn, loại sự tình này không ai có thể không để tâm!

“Bọn họ hẳn là đã đi rồi.” Lý Quang Vinh Vũ xoay người… nói.

Nhưng Khang Đồng Thành như trước vẫn nhìn mấy dãy hành lang.

Lúc đi ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã đen thẫm, đêm nay sắc trời cũng không tốt, tối đen như mực, giống như sắp mưa, nặng nề đến khó thở.

Mùa xuân trời mưa là chuyện thường, nhưng lúc này, Khang Đồng Thành không hiểu sao có cảm giác áp lực.

“Đừng nhìn nữa, đi thôi! Gió mây là chuyện của trời, không phải chúng ta có thể khống chế được.” Lý Quang Vinh Vũ nói xong, lấy chìa khóa, lên xe, cũng đẩy cánh cửa bên kia ra.

Khang Đồng Thành gục đầu xuống, cũng lên xe ngồi.

Ánh đèn đường màu hồng nhạt ở ngã tư đường đã sáng lên, nhiều điểm lấp lánh ánh trên cửa xe, có hình dáng mơ hồ, cảm giác cũng mơ hồ. Dường như tình yêu của Khang Đồng Thành đối với Khương Hàn, rất mơ hồ!

Nếu có thể, cậu cầu mong được cả đời ở cùng bên Khương Hàn đến đầu bạc răng long, đáng tiếc bọn họ gặp nhau quá muộn, cậu sinh ra quá muộn, đáng tiếc vì chưa bao giờ thành sự thật.

Lúc xe tới cửa nhà trọ, Lý Quang Vinh Vũ lại giữ cửa khóa.

Khang Đồng Thành quay đầu lại trừng hắn.

“Anh muốn làm gì nữa?”

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vấn đề.” Lý Quang Vinh Vũ đã không còn tươi cười, ngược lại là nghiêm túc nói. Cái miệng nhỏ nhắn của hắn với đôi môi khá dỳ, lúc nói chuyện có vẻ gợi cảm nói không nên lời.

“Cái gì?” Hiển nhiên không có tâm tư tiếp tục gây sức ép, Khang Đồng Thành cuối cùng ngồi thẳng hỏi.

Lý Quang Vinh Vũ tựa hồ suy nghĩ sâu xa một lát, mới nói:

“Cậu thích Khương Hàn?!”

Thân thể Khang Đồng Thành ngẩn ra, tuy rằng Lý Quang Vinh Vũ nói chính là một vấn đề, nhưng phần bình tĩnh trong khẩu khí kia cũng có thể xem nhẹ.

Khang Đồng Thành nhếch môi, cậu biết đã bị nhìn thấu mất rồi, nhưng không ngờ Lý Quang Vinh Vũ lại hỏi trực tiếp như vậy.

Há miệng thở dốc, cũng không biết nên trả lời thế nào. Đáp án rất đơn giản, lại không thể nói nên lời.

Lý Quang Vinh Vũ nhìn Khang Đồng Thành do dự, lại bỗng nhiên nở nụ cười.

“Quên đi, tôi hiểu rồi.” Nói như thế đã mở khóa cửa xe.

Khang Đồng Thành muốn hỏi anh hiểu được cái gì, nhưng mà cuối cùng cũng không mở miệng liền đẩy cửa xe, xuống xe.

“Tiểu Thành.” Lý Quang Vinh Vũ lại gọi một tiếng.

Khang Đồng Thành có chút không kiên nhẫn xoay người lại.

“Kỳ thật tôi cũng không sai.” Lý Quang Vinh Vũ hơi khiêu đôi mắt hoa đào, cười nói.

Khang Đồng Thành mới đầu còn có chút không rõ, đợi đến khi hiểu được, lại thấy lạnh cả người. Lý Quang Vinh Vũ đã lái xe rời đi. Ý tứ vừa rồi của hắn không có khả năng không rõ, nhưng sao lại thế được?

Lúc mở cửa nhà, Khang Đồng Hân đã ở trong, thấy cửa bị mở liền ra đón, nói:

“Tiểu Thành, em đã về rồi, mưa bên ngoài có lớn không? Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của em không tốt, không có việc gì chứ?”

Khang Đồng Thành vừa cởi giày vừa phe phẩy đầu, cậu bây giờ còn không có dũng khí đối diện với Khang Đồng Hân.

“Tiểu Thành, em đang giận chị hai sao? Chị không nói chuyện giữa chị và Khương tiên sinh cho em là sợ em hiểu lầm, chị không phải ham mê hư vinh, là thật sự yêu Khương tiên sinh, cho nên hy vọng tiểu Thành có thể chúc phúc cho chị.” Khang Đồng Hân chân thành nói, thậm chí trong giọng nói pha lẫn chút nghẹn ngào cùng khẩn cầu.

“Tiểu Thành, em là người thân duy nhất của chị, chị hy vọng giữa chúng ta không có bí mật, chị hy vọng chúng ta có thể làm một đôi chị em vui vẻ.” Khang Đồng Hân đi về phía trước ôm lấy đầu Khang Đồng Thành, nước mắt rơi xuống trên sàn nhà, những giọt nước mắt kia vừa vặn ở ngay tầm nhìn của Khang Đồng Thành giống như đánh vào ngực, ẩn ẩn đau đớn.

“Em… Em biết, chị hai, em thật vui mừng vì chị hai có thể tìm được chỗ dựa tốt!” Khang Đồng Thành hít sâu một hơi.

“Hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khang Đồng Hân buông lỏng Khang Đồng Thành.

“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi.” Lấy tay lau nước mắt, Khang Đồng Hân mỉm cười.

“Có thể được chúc phúc của em, chị rất vui, thật sự đó, tiểu Thành.”

Thẳng đến khi Khang Đồng Thành đi về phòng mình, lúc lưng dán lên cửa, cậu mới thở ra thật sâu. Lời nói của Khang Đồng Hân giống như một cây châm, châm vào lòng cậu. Đâm đến đau đớn, không có cách nào lảng tránh.

Chị ấy là một người chị tốt, nhưng chù dù như vậy cậu cũng không thể thản nhiên chấp nhận chuyện người yêu của mình cầu hôn chị ấy.

Di động đặt ở đầu giường lúc này bỗng nhiên rung lên, cũng kéo theo tâm tình của Khang Đồng Thành mãnh liệt gấp gáp.

Di động này tuy rằng là mua, nhưng Khang Đồng Thành rất ít khi để bên người, đa số là để trong phòng. Mà hay gọi điện tới, ngoài Khang Đồng Hân cũng chỉ có một người…

Đi đến bên tủ đầu giường, màn hình lúc sáng lúc tối ẩn hiện hai chữ Khương Hàn, nhưng Khang Đồng Thành không có dũng khí vươn tay, đúng vậy, không có dũng khí. Cậu thậm chí ngay cả xem hai chữ kia cũng không có dũng khí.

Một bàn tay gắt gao nắm chặt đặt ở bên người, nới lỏng rồi nắm chặt, nắm chặt lại nới lỏng.

Ngay lúc Khang Đồng Thành cuối cùng đưa tay ra, di động kia lại ngưng bặt. Khang Đồng Thành liền sững sờ.

“Ong ong…” Quả thật không cần thiết một lát lại vang lên.

Nhấn nút nghe kề bên tai.

“Hiện tại em đang ở đâu?” Khương Hàn ở bên kia khẩu khí không tốt hỏi. Cái loại tức giận này cho dù ở khoảng cách xa, thông qua điện thoại truyền tới lại rõ ràng đến như vậy.

“Ở nhà.” Khang Đồng Thành thản nhiên đáp, cậu co người ngồi ở mép giường, giọng nói rất thấp.

Đầu bên kia nghe một tiếng hít sâu thật rõ ràng.

“Vì cái gì không nghe lời tôi? Tôi đã nói không được tiếp cận Lý Quang Vinh Vũ… Vì cái gì không nghe lời!”

Khang Đồng Thành không biết trả lời thế nào, ngưỡng mặt nằm ở trên giường, dùng hai bàn tay che mắt, trong phòng không có bật đèn, ánh sáng duy nhất chính là chiếc di động cùng với ánh sáng từ đèn đường ảm đạm xuyên qua bức màn chưa bao giờ kéo kín.

“Vì cái gì không nói cho em biết?” Giọng nói của Khang Đồng Thành khô khốc.

“Cái gì?” Đầu bên kia hiển nhiên không có nghe được.

“Vì cái gì không nói cho em biết chuyện cầu hôn?” Khang Đồng Thành lại nói, giọng nói khàn khàn như trước, lộ ra một vẻ cuồng loạn.

“Tiểu Thành… Tôi…”

‘Tích’ một tiếng, Khang Đồng Thành ngắt kết nối, vấn đề này kỳ thật căn bản khoongc ần hỏi, đáp án đã ở trong lòng cậu.

Cậu biết Khương Hàn đối với cậu có lẽ là yêu, nhưng càng nhiều chính là chiếm giữ. Hoàn toàn muốn làm chủ. Cho nên vẫn xem cậu như là con rối gỗ, căn bản không cần phải biết cậu muốn làm cái gì, vì cậu làm cái gì. Bởi vì đối với Khương Hàn, rối gỗ chỉ cần ở trong tay của hắn thì tốt rồi!

Nhưng giờ phút này đây, con rối gỗ của hắn có lẽ có được nhiều thứ ở trên thế giới này, cho nên liền bất an, cũng có lẽ nó học được rất nhiều cũng có khả năng lý giải mọi thứ, cũng có lẽ chính là… ghen!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương