Khương Hàn lúc 3 tuổi có sự ổn trọng cùng dày dặn kinh nghiệm khác nhiều so với các bạn cùng lứa, điểm này làm cho ba mẹ của Khương Hàn đều cảm thấy vui mừng thay. Gia đình họ cũng không giàu có gì, Khương Hàn lại khó sanh, lúc trước nghe nói đứa nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí nên chỉ số thông minh có chỗ thiếu hụt, mẹ Khương như bị sét đánh.

Cũng may đứa nhỏ này chẳng những không kém trí, thậm chí còn thông minh không thể tưởng tượng được.

Khương Hàn cũng không để ý tới quanh mình, lúc đầu tưởng đã chết sau đó lại giống như mộng ảo, sau khi vượt qua ba năm, hắn đã hoàn toàn hiểu được tình huống hiện tại là thế nào.

Hắn sống lại? Mang theo đoạn trí nhớ lúc trước, từ trong bụng mẹ chui ra, rồi sau đó sống lại thêm một lần. Việc này đối với rất nhiều người mà nói có lẽ là mừng như điên. Nhưng là Khương Hàn sẽ không! Từ khi được sinh ra, trừ bỏ Y Lương thì không có gì khiến hắn tiếc nuối, bất kể là khốn cùng hay là đại phú đại quý, vui vẻ, đau khổ, hết thảy hắn đều đã trải qua!

Ơn huệ này của trời cao quá lớn, hắn thậm chí hoàn toàn không muốn! Kết quả như vậy có thể là cái gì, hắn đã biết chuyện sau này sẽ phát triển thế nào, sẽ gặp những ai, hoặc là hắn có thể thay đổi, làm cho chính mình chỉ có niềm vui không có nỗi buồn, chỉ có phú quý không có khốn cùng.

Nhưng hắn lại có năng lực thế nào? Hắn muốn từ lúc một tuổi lớn lên, thẳng đến lúc già mới có thể gặp Y Lương, điểm này không thể thay đổi. Bởi vì lúc hắn sống lại là như thế, nếu, nếu có thể làm cho hắn sinh ra trễ mười năm cũng tốt, như vậy hắn liền có thể ở bên cạnh đứa nhỏ kia mười năm, tuy nhiên lại không có xảy ra.

Đây là một đặc ân cỡ nào tàn nhẫn.

Chẳng sợ hắn từ lúc Y Lương mới sinh ra liền gạp được, bọn họ thủy chung vẫn có chênh lệch thật lớn về niên kỷ. Vì cái gì không thể để chọn bọn họ gặp nhau lúc hắn còn trẻ?

Khương Hàn ba tuổi trầm mặc, suy nghĩ trong đầu của hắn làm cho hắn trầm mặc, rất ít khi tươi cười, sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ, kia không phải là vẻ mặt nên có của một đứa trẻ ba tuổi.

Ba mẹ họ Khương đối với việc tìm ra những điều khiến đứa nhỏ yêu thích đều cảm thấy bất đắc dĩ, vì vậy đứa nhỏ giống như tự bế, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt, trừ bỏ lúc ăn uống, bọn họ lại giống như công cụ, không hề có chút tình cảm.

Khương Hàn là oán giận, từ lúc hắn chết đi liền oán giận, nếu không có việc sống lại thì hắn liền oán giận mà chết, nhưng hắn hiện tại đang sống, nên oán giận kia vẫn theo hắn mãi cùng với không cam lòng.

Không có cách nào giải quyết, cũng không phải hắn không muốn thân thiết gần gũi với ba mẹ Khương, mà là oán hận của hắn tích quá sâu, rất nặng nề mà không biết biểu đạt ra thế nào.

Tâm tư của hắn là một ông già tám mươi tuổi, trừ bỏ tình yêu đối với Y Lương là mục tiêu sống sót, trừ bỏ oán giận ông trời bất công, còn lại tựa hồ đều đã lắng đọng như độ tuổi mà trở nên không còn quan trọng nữa.

Lúc 7 tuổi, sinh mệnh của Khương Hàn lần thứ nhất biến chuyển, lúc đó là ở trường học.

Cả đời trước của hắn cũng không phải là một học trò xuất sắc, có thể nói thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, đi làm, hắn vẫn đều là một người trung dung mà thành thật, hết thảy cho đến khi gặp được người phụ nữ tên Khang Đồng Hân kia, vì cô gái xinh đẹp kia mà dốc sức làm việc.

Buổi tối trước hôm vào tiểu học, Khương hàn trầm mặc nằm trên giường. Chỉ là cái miệng của hắn giương lên một độ cong quỷ dị.

Nếu ông trời không công bằng như thế làm cho hắn sống thật thống khổ, làm sao hắn có thể để cho bao nhiêu người sống thoải mái được?

Nếu không thể sống trên đời này luôn phải làm một việc!

Y Lương cho dù sống thêm một lần nữa cũng không thể sống cùng nhau, như vậy để cho tình yêu của chúng ta cùng chôn đi!

Hạ quyết định xong, Khương Hàn liền xem như thay đổi, hoặc là trong mắt ba mẹ Khương, đứa nhỏ nhà mình không phải tự bế. Sau khi suy nghĩ thông suốt, thành tích tốt lên, hằng năm đều là tấm gương đứng đầu được đem ra so sánh từ đầu đường đến cuối ngõ, nhân phẩm cũng tốt, được toàn bộ thầy cô giáo khen ngợi…

Có con trai đắc ý như thế, ba mẹ Khương rất vui mừng.

Mà hết thảy đối với Khương Hàn chỉ là diễn trò mà thôi, chỉ là làm cho thành công của chính mình nhìn qua không giống như là đột ngột mà thôi.

Lúc 18 tuổi đậu vào đại học, Khương Hàn mới khởi đầu công ty của chính mình, hơn nữa năm đó công ty liền đạt lợi nhuận ngoài năm nghìn vạn. Thành tựu như vậy vào lúc ấy có thể coi là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, báo chí tạp chí đều muốn đưa tin về tấm gương tự chủ gây dựng sự nghiệp.

Ba năm thời gian khởi đầu tập đoàn Khương thị, bao gồm thương mại, sản xuất, truyền thông, mỗi một ngành nghề đều đứng đầu thị trường, lợi nhuận một năm có thể đạt tới 5 triệu. Không thể nghi ngờ, ở năm 21 tuổi Khương Hàn đã trở thành thần thoại của thương giới.

Mà Khương Hàn thấy lĩnh vực thương mại còn chưa đủ, rất nhanh liền đầu tư sang bất động sản, tài chính, thậm chí là ngành giải trí, hai năm, tập đoàn Khương thị dựa vào Khương Hàn mà trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố C, thậm chí bản thân Khương Hàn cũng là đại biểu nhân dân trẻ tuổi nhất toàn quốc của thành phố C.

Không ai biết tầm mắt của Khương Hàn vì sao lại độc đáo như vậy, cho dù là xí nghiệp giày cũ sắp sửa phá sản của người khác khi đến tay hắn cũng có thể như cây khô gặp tiết xuân. Không ngừng dùng giá thấp thu mua hàng loạt các xí nghiệp thoạt nhìn không hề phát triển, sau đó trải qua chỉnh hợp tạo thành ngôi sao mới quật khởi.

Thần thoại do Khương Hàn sáng tạo ra nhiều lắm, đối với một thanh niên trẻ tuổi không hề có thân phận cùng bối cảnh rốt cuộc như thế nào làm được việc này vẫn là một điều bí ẩn?

Đơn giản thái độ làm người của Khương Hàn luôn khiêm tốn, ngày thường cũng giúp đỡ mọi người, từ bề ngoài mà nói tuyệt đối phù hợp với hình tượng con người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc.

Với bề ngoài như vậy tự nhiên sẽ mê đảo hàng vạn tiểu thư khuê các, có bao nhiêu thiếu nữ vây quanh Khương Hàn, nhưng Khương Hàn là một người tình tuyệt vời nhưng cũng là người vô tình, lúc tình yêu cuồng nhiệt thì cùng người yêu mặn nồng thắm thiết, sau một thời gian ngắn ngủi sự cuồng nhiệt qua đi liền lạnh lùng không quan tâm.

Khi bụi hoa qua đi, sẽ không dính lại chút lá, đó là như thế!

Mà chỉ có Khương Hàn biết, vào ban đêm một mình, hắn sẽ bị hận ý ăn mòn, sau khi cởi bỏ những dịu dàng dối trá kia, thú tính bị kiềm hãm có thể thoát ra mà bắt đầu rít gào.

Hắn không có đi tìm Khang Đồng Hân, bởi vì hắn biết bọn họ chắc chắn sẽ gặp nhau, bất kể hắn thay đổi lịch sử như thế nào, nhưng diễn viên trọng yếu nếu tồn tại thì chắc chắn sẽ lên sân khấu.

Thiếu nữ mang theo bao lớn bao nhỏ y như trong trí nhớ, trên mặt là tràn đầy thiện ý tươi cười dịu dàng.

Hắn nhìn thấy cô gái bị một chiếc xe đụng phải làm bị thương chân, nhìn thấy cô gái cúi đầu hít một ngụm hơi lạnh.

Rồi sau đó đi lên phía trước, nhân tiện nói:

– “Tiểu thư, cô không sao chứ!” Trên mặt hắn tràn đầy chân thành quan tâm.

Khang Đồng Hân lập tức xấu hổ cười nói:

– “Tôi không sao, chỉ là chân có chút đau.” Lúc nói thế, chân đứng không vững ngã vào trong lòng hắn.

Mặt Khang Đồng Hân ửng đỏ, liền muốn đẩy ra, Khương Hàn lập tức thuận miệng nói:

– “Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

Khang Đồng Hân lập tức lắc đầu.

– “Vết thương nhỏ thôi, không cần đâu.”

Khương Hàn nhìn quần áo Khang Đồng Hân, cùng với vết chai trong lòng bàn tay, cô gái này vẫn là nghèo khổ như vậy.

– “Vậy để tôi đưa cô về nhà được không? Nhà của cô ở đâu, tôi có xe. Cô như vậy đi đường sẽ không thuận lợi đâu!” Khương Hàn dịu dàng nói.

Cô gái chối từ vài câu rồi cũng lên xe, dù sao chân của cô ấy như vậy cũng không thể mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, thậm chí còn muốn bắt xe bus, cơ hồ là không thể, huống hồ cô gái còn muốn về sớm nấu cơm cho em trai.

Tới nhà trọ của Khang Đồng Hân, Khương Hàn có chút bừng tỉnh, cả đời mình lúc vẫn còn tuổi trẻ bồng bột, cơ hồ mỗi ngày đều chạy đến chạy đi chỗ này, khi có tình yêu làm cơ sở, mà lúc đó phòng ở này cũng không đến nỗi cũ nát thế này. Mà hiện tại xem ra quá rách nát.

Đưa Khang Đồng Hân lên lầu, quả nhiên cô gái muốn đền ơn mà mời ở lại ăn cơm.

Cùng với cô gái sắp xếp đồ ăn ra thì cửa vừa lúc mở, một khuôn mặt xa lạ hiện ra, xuất hiện ở trước mặt Khương hàn.

Khương Hàn đánh giá thiếu niên đang đổi giày ở cửa thật lâu, đối với thiếu niên này hắn không nhớ là ai?

– “Tiểu Thành, em đã về?” Khang Đồng Hân thấy thiếu niên kia lập tức tươi cười rạng rỡ chào hỏi.

Thiếu niên cũng cười cười, rồi sau đó ánh mắt tiện thể nhìn qua Khương Hàn.

Khương Hàn cảm giác được ánh mắt của thiếu niên, vì thế đối với đứa nhỏ xa lạ này, hắn đứng lên nhưng sắc mặt thiếu niên bỗng nhiên trở nên khó coi, rồi sau đó liền đi vào phòng.

– “Vị này chính là…?” Khương Hàn hỏi.

– “Tiểu Thành, em trai tôi, Khang Đồng Thành!”

– “Em trai ruột của cô..?” Khương Hàn không khỏi hỏi thêm câu nữa, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của Khang Đồng Hân.

– “Đúng vậy!”

Khương Hàn biến sắc, trong trí nhớ chưa từng có sự tồn tại của thiếu niên này, Khang Đồng Hân chỉ có một mình, là cô nhi không cha không mẹ lại kiên cường cố gắng trong cuộc sống, đây cũng là nguyên nhân mà một thanh niên bồng bột trước kia yêu Khang Đồng Hân.

Nhưng người ’em trai ruột’ không hiểu sao lại xuất hiện?

Khương Hàn suy nghĩ một lát, sau đó cũng hiểu rõ, nếu trong vòng xoay của thời gian xuất hiện một người sống lại như hắn, như vậy sự sai lệch làm tăng thêm một người nữa cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng đối với người em trai này, hắn vẫn hơi tò mò! Vì cái gì lúc trông thấy hắn, cậu ta lại phản ứng mạnh như thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương