Món ngư hương cà

“Một người?”

Ở trong căn tin đại học ồn ào, những câu hỏi dễ dàng bị xem nhẹ, hơn nữa Khang Đồng Thành sẽ không cho rằng có người nói chuyện với cậu, cho nên ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.

Lăng Hạo Triết bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể đem phần cơm đặt trước mặt Khang Đồng Thành, rồi sau đó ngồi xuống. Lúc này Khang Đồng Thành mới ngẩng đầu lên.

“Là cậu.” Khang Đồng Thành thật ra không quá kinh ngạc, chỉ là nuốt xuống một miếng ngư hương cà (món cá hương om cà tím). Lại nói tiếp, đồ ăn ở thời đại này so với đời sau ngon hơn nhiều, 50 năm sau đồ ăn cơ hồ đều là mua được từ siêu thị, rất nhiều gia đình đều trực tiếp mua thức ăn bán sẵn, phòng bếp cơ hồ đều trở thành đồ trang trí.

“Sao cậu chỉ có một mình? Không ai ăn cùng cậu sao?” Lăng Hạo Triết không khỏi nghi vấn, Khang Đồng Thành tựa hồ luôn ở một mình, mặc kệ là đi về hay là ăn cơm, ít nhất khi hắn nhìn thấy cậu đều như thế.

Khang Đồng Thành có chút không cho là đúng, nói “Ăn cơm nhất định phải cần có người khác ăn cùng?” Khẩu khí cũng bình thường nhưng thản nhiên tạo ra chút bất hòa.

“Tôi không có ý như vậy, chỉ là cậu chỉ có một mình, không cảm thấy tịch mịch sao?” Lăng Hạo Triết dịu dàng nói, đối với thái độ của Khang Đồng Thành cũng không để ý lắm.

“Không đâu!” Dùng đũa vét nốt miếng cá còn lại, Khang Đồng Thành chép miệng, hết mất rồi.

Lăng Hạo Triết nhìn hành động có thể nói là đáng yêu này của Khang Đồng Thành liền đem phần cơm của mình đẩy về phía cậu, nói “Cậu thích ngư hương cà? Vậy ăn của tôi đi!” Sau đó tựa hồ cảm thấy được cái gì liền nói thêm “Tôi chưa có chạm qua đâu.”

Khang Đồng Thành nâng cặp mắt hạnh nhân, ánh mắt của cậu rất đặc biệt, hình dáng của mắt mèo, con ngươi rất đen rất to, lúc giương mắt nhìn người khác sẽ có một loại cảm giác ngập nước, cho dù bản thân cậu cũng không muốn có loại cảm giác như vậy.

“Tôi không khách khí đâu!” Bởi vì muốn ăn thêm một chút, Khang Đồng Thành cũng không có từ chối mà trực tiếp hạ đũa.

Hành động tự nhiên như vậy đối với Lăng Hạo Triết thực hưởng thụ, lập tức tươi cười rực rỡ.

“Kỳ thật cậu nên tiếp xúc với người khác nhiều hơn, như vậy về sau tìm việc cũng có nhiều ưu đãi, dù sao con người đều trọng quan hệ.” Lăng Hạo Triết vừa và cơm trắng, vừa nói.

Đây là khuyên bảo sao? Khang Đồng Thành hứng trí nghe, không phải cậu không muốn tiếp cận người khác mà chính là người khác không quan tâm thì cậu cũng sẽ không thân thiện. Hơn nữa có lẽ là ảnh hưởng từ trước, cậu đối với người khác rất khó mở lòng, lúc đầu có chút thân thiên, nhưng một khi không nói chuyện, cũng liền từ bỏ!

Chẳng hạn hiện tại đối với Lăng Hạo Triết, cậu không cố ý cự tuyệt ý tốt của hắn nhưng không thể để hắn ở phương diện nào đó có vọng tưởng. Như vậy rất khó… Cho nên cậu thà rằng, lãnh đạm.

“Kỳ thật cậu có thể tìm một người bạn để cùng nhau ăn cơm hoặc là cùng đi học. Kỳ thật cũng có nhiều người học ngoại trú, dọc theo đường đi cũng có người chiếu cố.” Lăng Hạo Triết tiếp tục nói.

Rốt cục giải quyết hết phần ngư hương cà của Lăng Hạo Triết đưa cho, Khang Đồng Thành ngẩng đầu lên nhưng không có đáp lại.

“Kỳ thật, nếu cậu không ngại, về sau tôi có thể cùng ăn cơm với cậu.” Lăng Hạo Triết cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Khang Đồng Thành mà nói, hai má có chút đỏ ửng.

Lăng Hạo Triết đối với Khang Đồng Thành mà nói thì không thể nghi ngờ là một đứa nhỏ, cho nên đối với hành động của đứa nhỏ, cậu cũng không phản cảm, chỉ là cái loại phương thức biểu đạt ngây ngô này của Khang Đồng Thành làm cho cậu không thoải mái.

“Cậu nói chúng ta có thể làm bạn?” Khang Đồng Thành hỏi.

Lăng Hạo Triết lập tức gật đầu.

“Được!” Nhìn Lăng Hạo Triết tươi cười, Khang Đồng Thành lên tiếng, có lẽ cậu nên có cái gọi là bạn bè, tại thế giới này, hẳn là nên có một cuộc sống bình thường.

Vì thế từ đó, Khang Đồng Thành có một người chị, cũng có một người bạn, cuộc sống tựa hồ rất đầy đủ, trừ bỏ ngẫu nhiên xuất hiện người không nên xuất hiện!

Ngày hôm đó, Khang Đồng Thành không có học nên giúp Khang Đồng Hân ra ngoài mua đồ ăn, lúc trở về liền gặp người đàn ông kia đang ngồi ngay ngắn tại phòng khách.

Một thân tây trang, giày da bóng loáng lại ở nơi khách phòng rách nát hoàn toàn không hợp nhau. Khang Đồng Thành nghiêm mặt vào phòng, đem ánh mắt quét lên người người đàn ông, nhân tiện nói “Chị ơi, em về rồi đây!”

“Tiểu Thành đã về rồi sao! Đem đồ ăn vào đây đi! Khương tiên sinh đã đến, em trò chuyện với ông ấy đi, đồ ăn rất nhanh sẽ xong!” Khang Đồng Hân từ phòng bếp ngoảnh đầu ra nói.

Khang Đồng Thành đáp lời, nhanh chóng đem đồ ăn đến trước mặt Khang Đồng Hân, nhưng không chấp hành lời nói phía sau mà đứng ở cửa phòng bếp.

Khang Đồng Hân ở phòng bếp vội vã kinh khủng, vừa mới chuẩn bị thái cà rốt thoáng nhìn thấy Khang Đồng Thành, kinh ngạc hỏi “Tiểu Thành, em đứng chỗ này làm cái gì, chỗ này mùi khói cùng dầu mỡ nhiều, nhanh đến phòng khách ngồi, em đứng đây cũng không giúp được gì, mau đi rót trà cho Khương tiên sinh! Lần trước em sinh bệnh đều nhờ vả ông ấy nhiều!” Khang Đồng Hân vừa nói xong đã quay lại tiếp tục chiến đấu hăng hái trong phòng bếp.

Tuy rằng không muốn nhưng Khang Đồng Thành vẫn đến phòng khách. Cậu không phải không dám gặp Khương Hàn, chỉ là trong lòng cậu đối với người đã chết kia vẫn còn bi thương, mỗi lần nhìn thấy Khương Hàn đều khơi dậy nhiều đau đớn. Hơn nữa hiện tại phải nhìn sắc mặt của Khương Hàn kia, cậu không muốn chút nào.

“Lại đây ngồi đi!”

Khang Đồng Thành mới vừa đi đến phòng khách, Khương Hàn vẫy vẫy tay với cậu, vỗ vỗ vị trí ở kế bên, cười nói, tươi cười kia giống như thật sự dịu dàng, nếu không phải Khang Đồng Thành đã từng thấy qua, lại ở một nơi phức tạp như Khương gia qua 5 năm, có lẽ cũng sẽ bị mê hoặc…

Lại nói tiếp, thật ra phải cám ơn Tiểu Lương, tuy rằng không phải toàn bộ nhưng lạnh lùng khi đó cũng đủ làm cho Khang Đồng Thành từ trong mộng tỉnh lại, tự nhiên đôi mắt bị che phủ bấy lâu cũng sáng lên.

Khang Đồng Thành tìm một chỗ xa xa ngồi xuống, rồi sau đó cầm một quyển sách giở ra, bởi vì học bổng, cậu thật sự rất cố gắng.

“Làm sao vậy? Xem tôi là thú dữ hay là nước lũ?” Khương Hàn bỗng nhiên đứng lên đến ngồi gần bên người Khang Đồng Thành, cười nói.

Khang Đồng Thành không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, một lát sau mới nói “Không, tôi chỉ sợ mình nói cái gì đó lại bị Khương tiên sinh cho rằng là lạt mềm buộc chặt thôi!”

Khương Hàn nhíu nhíu mày, thật không ngờ Khang Đồng Thành có thể dùng lời nói của hắn để ứng đối hay như vậy.

“Ha ha, được rồi, tôi đầu hàng, bất quá tôi cũng bởi vì lời thổ lộ của cậu nên có vài phần để ý, như lời của tôi lần trước, cậu vừa vặn là loại người tôi thích, nếu cậu nguyện ý, chúng ta có thể thử xem.” Khương Hàn vẫn tươi cười như trước, hai tay hơi hơi mở ra, có chút bất đắc dĩ.

Như vậy giống như là một quý ông con nhà gia giáo vậy.

Khang Đồng Thành không muốn làm cho nụ cười của mình quá mức lạnh lùng, nhưng khóe miệng vẫn hơi hơi giơ lên “Hy vọng như thế! Chúng ta hiện tại nói cho rõ đi, tôi không muốn…… cùng Khương tiên sinh ngài…. thử xem!” Khang Đồng Thành nói.

Hắn cảm thấy được Khương Hàn càng về sau càng đáng sợ, cả người đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm…..

“Vào ăn cơm đi! Khương tiên sinh thật sự là tiếp đãi không chu đáo rồi, cũng không có cái đồ ăn gì ngon, ngài nếu ăn không quen cần phải lên tiếng nha!” Khang Đồng Hân có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao đâu, lần trước ở đây ăn một bữa, đến tận bây giờ tôi vẫn còn lưu luyến cảm giác ngon miệng đó đây!” Nói lời khoa trương nhưng vẫn mang theo vài phần sắc lạnh, giờ phút này tràn đầy dịu dàng trên mặt cũng trở nên thành khẩn vô cùng.

Khuôn mặt Khang Đồng Hân nháy mắt đỏ lên, che dấu nói “Tiểu Thành, em cũng đừng đọc sách nữa, mau đi rửa tay rồi ăn cơm, có món ngư hương cà mà em thích nhất đây.”

“Vâng.” Khang Đồng Thành lên tiếng, liền chạy tới nhà vệ sinh.

Lại nghe Khang Đồng Hân hỏi Khương Hàn “Khương tiên sinh cùng Tiểu Thành nói điều gì vậy?”

“Chỉ là hỏi việc học, Tiểu Thành thật sự rất chăm chỉ!” Khương Hàn nói.

Khang Đồng Thành rửa tay sạch sẽ xong liền ngồi vào bàn, ngồi bên cạnh Khang Đồng Hân, đối mặt với Khương Hàn.

“Tiểu Thành học kinh tế phải không? Cảm thấy thế nào? Có khó không?” Trên bàn cơm, Khương Hàn đột nhiên hỏi.

“Rất tốt.” Khang Đồng Thành đáp.

“Khương tiên sinh trên thương trường rất có danh tiếng, tiểu Thành, em đừng không biết lớn nhỏ, em sinh bệnh bỏ rất nhiều buổi học, nếu không ngại có thể nhờ Khương tiên sinh chỉ bảo một chút.” Khang Đồng Hân dùng đũa gõ nhẹ Khang Đồng Thành rồi nói.

“Ô? Tiểu Thành nếu không ngại có thể hỏi tôi, tôi sẽ phụ đạo miễn phí cho cậu.” Khương Hàn cười nói.

“Thật sự rất cảm ơn Khương tiên sinh, Tiểu Thành còn không mau cám ơn Khương tiên sinh.”

Khang Đồng Thành không lay chuyển được Khang Đồng Hân, chỉ có thể đáp “Cám ơn Khương tiên sinh, tôi có gì không hiểu sẽ tìm đến ngài.”

“Được, tôi chờ cậu.” Khương Hàn cười đến ý vị thâm trường.

Khang Đồng Thành nhíu nhíu mày, đối với Khương Hàn này, cậu thật sự không….

Mà Khang Đồng Hân bên cạnh không hiểu gì còn không ngừng gắp rau lấy lòng Khương Hàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương