Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên
-
Chương 71
Đại học thực sự rất thoải mái, nhất là người lựa chọn chuyên nghiệp văn học như Lạc Thư, bình thường nghe giảng một chút, đọc sách, sau đó viết cảm nhận liền xong, học tập vô cùng thảnh thơi.
Đọc tiểu thuyết đến hồi gay cấn, điện thoại bỗng rung lên. Người gọi là Quách Vân Đình.
“Lạc Thư, nhìn không ra cậu thoải mái quá nha, còn chuyển ra ở bên ngoài luôn rồi?”
Lạc Thư đi ra bên ngoài trả lời: “Thôi thôi, ai bảo tớ quen được người tốt. Cậu đi thăm các trường đại học chưa xong à, đi đến chỗ Lý Duệ chưa?” Mấy người bạn thân của Quách Vân Đình đều thi đến Bắc Kinh, bởi vậy mọi người liền hẹn đi thăm nhau. Kì thật trường học quanh đi quẩn lại cũng chỉ có giảng đường, thư viện, hồ nước, không có gì mới mẻ, Lạc Thư rất thông cảm cho những người mới
vào nhập học này.
Quách Vân Đình nghe vậy liền ấp úng, có lẽ lại đỏ mặt ngượng ngùng.
“Đúng rồi, tớ vừa nãy gọi điện cho Lý Duệ, cuối tuần này đến chỗ các cậu chơi, nhớ chuẩn bị đồ ăn cho tốt.” Quách Vân Đình đổi đề tài, “Nếu được thì tớ vào ở cùng đi, chia sẻ tiền thuê nhà, cho các cậu cải thiện bữa ăn.”
“Cậu chắc không? Chỗ chúng tớ chỉ có 2 phòng thôi, sô pha ngủ không ngủ được, cậu chọn ngủ với ai?” Phòng còn lại vốn là phòng xép, Lạc Thư dọn ra làm phòng khách để đề phòng có người đến kiểm tra mình cũng có thể vào ngủ vào.
“Như thế thì thôi đi.”
Nói chuyện với Quách Vân Đình xong Lâm Tĩnh Minh cũng gần tan học, lúc ăn cơm Lạc Thư nói chuyện này với anh, Lâm Tĩnh Minh liền đồng ý, “Vốn nên mời bọn họ đến chơi, hôm đó để anh đi mua đồ ăn.”
“Anh muốn bộc lộ tài năng à,” Lạc Thư chua chua nói, “Còn không bằng gọi khách sạn làm đồ ăn đến cho nhanh đâu, anh cũng không cần phải mệt mỏi.”
“Lạc Lạc, em có sợ Quách Vân Đình ghét em không?”
“Không, em sợ cậu ấy thích anh.”
Lâm Tĩnh Minh gắp cho Lạc Thư một miếng thịt: “Hôm đấy đi mua đồ ăn cùng anh, được không?”
“Ừ.”
Lâm Tĩnh Minh đến siêu thị mua đồ ăn, bởi vì anh cảm giác cò kè mặc cả rất mẹ, muốn mặc cả được lại không dễ dàng, nhưng lại không thể không mặc cả. Chỉ tính thời gian mặc cả thôi cũng đủ để mua hết nguyên liệu trong siêu thị, bởi vậy không có gì lạ khi Lâm Tĩnh Minh lựa chọn đến siêu thị.
Quách Vân Đình nói gần giữa trưa mới đến nên Lâm Tĩnh Minh có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Nhưng hai người vẫn tính toán đi siêu thị mua từ tối hôm trước, thuận tiện đi dạo đi dạp. Lạc Thư nói là đến cùng mua đồ ăn với Lâm Tĩnh Minh nhưng cuối cùng lại bỏ Lâm Tĩnh Minh đến quầy bán đồ ăn vặt, đến khi Lâm Tĩnh Minh nhận ra thì trong xe đẩy đã ngập tràn đồ của Lạc Thư.
“Em còn muốn mua bánh ngọt, bên kia thơm quá!” Nói xong lại chạy đi chen chúc.
Buổi tối thứ sáu trong siêu thị rất đông, lúc thanh toán cũng phải xếp hàng một lúc lâu, Lạc Thư tính toán muốn lấy vài hộp kẹo cao su, về phần Lâm Tĩnh Minh thì nhìn chằm chằm một kệ hàng nọ không dời mắt.
Đến lúc Lạc Thư đi lấy hộp kẹo cao su vị chanh, một cánh tay cũng thò ra lấy một hộp hàng bên cạnh được đóng gói vô cùng đẹp đẽ thả xuống giỏ hàng, Lạc Thư nhìn sang, vị chanh, tức thì trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh.
Có vài người tuổi càng lớn da mặt càng dầy. Xét thấy ngày hôm sau bốn người gặp mặt, buổi tối hai người chỉ dùng tay giải quyết cho nhau, ngày hôm sau rời giường thần thanh khí sảng. Lạc Thư hỗ trợ ngắt được mấy cọng rau cần, sau đó liền bị Lâm Tĩnh Minh sai ra ngoài xem tivi.
Lợi ích của có người chăm lo nội trợ trong nhà chính là như thế, Lạc Thư bụng vừa ăn sáng lúc này lại cảm thấy đói, cầm bánh ngọt bắt đầu ăn. Cảm giác rất ngon liền chân trần chạy vào phòng bếp.
“A!” Lạc Thư kêu lên, mông đập xuống sàn. Trong phòng bếp không thể tránh nổi việc đôi lúc sẽ có nước đọng.
Nhìn thấy Lạc Thư ngã xuống, Lâm Tĩnh Minh vội vã tắt bếp nâng cậu dậy, nhìn trái nhìn phải, “Thế nào? Không có việc gì chứ?”
Lạc Thư cười lắc đầu, “Mông hơi đau thôi. Ha ha, này, bánh ngọt, anh ăn một miếng, ngon lắm.”
Lâm Tĩnh Minh vươn tay nâng Lạc Thư đứng dậy, Lạc Thư vẫn vươn tay đưa bánh cho Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh bật cười, cắn một miếng.
“Thế nào?”
“Rất ngọt.”
“Còn phải nói, cũng không xem là ai mua.” Lạc Thư nói xong, xoa mông đi ra ngoài.
Chuông cửa vang lên, Lạc Thư liền đi mở cửa, Quách Vân Đình vốn định ôm Lạc Thư một cái nhưng nhìn trong phòng trang trí xanh đỏ lòa oẹt, lập tức choáng váng, chỉ có Lý Duệ năng lực tốt hơn, lôi kéo Quách Vân Đình đã thạch hóa vào nhà.
Lạc Thư vui vẻ dẫn hai người đi thăm nhà đầy khoe khoang, Quách Vân Đình thật sự không thể chịu đựng nổi đồ trang sức này, nhìn về phía Lạc Thư, “Cậu là người trang trí đúng không?”
“Of course. Ngoài tớ ra thì còn có ai có trình độ như vậy, cậu xem, rất có cảm giác đúng không, rừng rậm, hải dương, trời xanh… tất cả đều có, vô cùng xinh đẹp!”
“Lâm Tĩnh Minh đâu rồi?” Quách Vân Đình vừa đến liền bị Lạc Thư kéo đi thăm nhà nên không nhìn đến Lâm Tĩnh Minh ở trong góc.
“Ở nhà bếp ấy.” Lạc Thư vừa chỉ, Quách Vân Đình liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh đeo tạp dề thuần thục nấu nước, miệng mở rộng, “Nhà các cậu?”
“Đúng vậy, đầu bếp chính trong nhà tớ, không tồi đâu, lát nữa cho cậu nếm thử tay nghề.”
“Đây là lên mặt sao?” Quách Vân Đình ngược lại nhìn về phía Lý Duệ. Lý Duệ tỏ vẻ bình thường, còn bổ sung: “Đây là thái độ bình thường của Lạc Thư?”
Quách Vân Đình phát hiện trong phòng chỉ có mình cô là người bình thường, cả bữa cơm, Lạc Thư chính là đại thiếu gia, Lạc Thư nhìn Quách Vân Đình cười hắc hắc: “Như thế nào, hâm mộ không. Lý Duệ của tớ nấu ăn chán lắm, cậu cần phải điều giáo nhiều một chút, tuy kém Lâm Tĩnh Minh nhà tớ nhưng còn có thể dùng tạm.”
Cả hai người mặt đỏ lên, Lạc Thư chịu không nổi, yêu nhau bao nhiêu năm rồi mà còn như vậy. Chuyện giữa Quách Vân Đình và Lý Duệ đều đã rất rõ ràng, cả hai nhà cha mẹ đều mắt nhắm mắt mở, cũng chỉ có hai người tưởng rằng mình giữ bí mật rất tốt, vào đại học mới công khai.
Nghĩ đến đây, Lạc Thư nghĩ, không biết bao giờ mình có thể công khai? Về phía Hà Thục Phương thì không có vấn đề gì, không biết cha mẹ Lâm Tĩnh Minh có thể thích con dâu là nam không, Lạc Thư phát hiện mình thực sự thẹn thùng như cô con dâu trẻ.
Trường của Lâm Tĩnh Minh cử hành lễ diễu hành của các câu lạc bộ, lần này làm khá lớn, lại gần đến kỉ niệm thành lập của trường nên lãnh đạo đều sẽ đến xem, bởi vậy kinh phí rất nhiều. Lâm Tĩnh Minh vì nằm trong hội sinh viên nên có được hai vé ở vị trí đẹp, nhưng cũng vì nằm trong ban tổ chức nên mấy ngày đó rất bận rộn, đến tối mới trở về nhà, lại bởi vì là mùa đông, trời mau tối nên Lạc Thư cảm giác mình giống như là bà vợ chờ chồng đi uống rượu xã giao đến nửa đêm.
Lâm Tĩnh Minh vốn bảo Lạc Thư ở trong nhà, anh vẫn coi Lạc Thư là trẻ con, buổi tối không thể đi ra ngoài một mình. (thế mà anh nỡ ăn em nó từ đời nào đời nào rồi)
Lạc Thư mặc kệ, có một ngày trời mưa to, Lạc Thư liền vội vàng chạy đến.
Lạc Thư gọi điện cho Kim Sảng, người này lúc này cũng đi theo chờ Lâm Tĩnh Minh sai vặt, nghe Lâm Tĩnh Minh nói tuyển anh ta vào là vì lúc ấy ăn nói rất chững chạc mạnh mẽ, không có ẻo lả õng ẹo.
Kim Sảng nói Lâm Tĩnh Minh ở trong hội trường, Lạc Thư liền quen thuộc chạy tới. Nhìn đến Lâm Tĩnh Minh, trên tóc còn dính nước mưa. Lâm Tĩnh Minh đang treo đèn, thấy Lạc Thư thật kinh ngạc không nói lên lời, đến khi phục hồi tinh thần lập tức cầm khăn tay lau mặt cho cậu.
“Lão đại, em trai anh đến rồi giao lại nơi này cho em đi.” Một người nói chuyện, những người khác liền bắt đầu ồn ào. Lạc Thư ở đây không phải xa lạ, mọi người đều biết Lâm Tĩnh Minh rất cưng chiều đứa em trai khác họ này của mình.
“Không sao, em ngồi ở đây là được.” Sau đó Lạc Thư liền đến gần nói thầm với Lâm Tĩnh Minh, “Biết anh phải làm gương, tiếp tục làm việc đi. Em đi xe công cộng hẳn hoi, đây là vé xe, không phải em đi đường tắt tối om gì đi đâu đấy, anh yên tâm, nhưng mà anh phải trả tiền cho em nhá.”
“Vậy cũng không an toàn đâu.” Lâm Tĩnh Minh nói thầm, nhìn Lạc Thư tìm chỗ ngồi.
Không phải tất cả mọi người đều giống Lâm Tĩnh Minh làm việc chăm chỉ, Lạc Thư vừa đến một đám người liền dao động. Làm nhân tố đột phá vào sinh hoạt cá nhân của Lâm Tĩnh Minh, ai nấy đều đến chỗ Lạc Thư hỏi thăm, có nam có nữ, nhiều nhất đương nhiên là phương diện cảm tình. Lúc trước Lạc Thư luôn giữ kín như bưng, xem ra hiện tại là lúc thích hợp.
Đọc tiểu thuyết đến hồi gay cấn, điện thoại bỗng rung lên. Người gọi là Quách Vân Đình.
“Lạc Thư, nhìn không ra cậu thoải mái quá nha, còn chuyển ra ở bên ngoài luôn rồi?”
Lạc Thư đi ra bên ngoài trả lời: “Thôi thôi, ai bảo tớ quen được người tốt. Cậu đi thăm các trường đại học chưa xong à, đi đến chỗ Lý Duệ chưa?” Mấy người bạn thân của Quách Vân Đình đều thi đến Bắc Kinh, bởi vậy mọi người liền hẹn đi thăm nhau. Kì thật trường học quanh đi quẩn lại cũng chỉ có giảng đường, thư viện, hồ nước, không có gì mới mẻ, Lạc Thư rất thông cảm cho những người mới
vào nhập học này.
Quách Vân Đình nghe vậy liền ấp úng, có lẽ lại đỏ mặt ngượng ngùng.
“Đúng rồi, tớ vừa nãy gọi điện cho Lý Duệ, cuối tuần này đến chỗ các cậu chơi, nhớ chuẩn bị đồ ăn cho tốt.” Quách Vân Đình đổi đề tài, “Nếu được thì tớ vào ở cùng đi, chia sẻ tiền thuê nhà, cho các cậu cải thiện bữa ăn.”
“Cậu chắc không? Chỗ chúng tớ chỉ có 2 phòng thôi, sô pha ngủ không ngủ được, cậu chọn ngủ với ai?” Phòng còn lại vốn là phòng xép, Lạc Thư dọn ra làm phòng khách để đề phòng có người đến kiểm tra mình cũng có thể vào ngủ vào.
“Như thế thì thôi đi.”
Nói chuyện với Quách Vân Đình xong Lâm Tĩnh Minh cũng gần tan học, lúc ăn cơm Lạc Thư nói chuyện này với anh, Lâm Tĩnh Minh liền đồng ý, “Vốn nên mời bọn họ đến chơi, hôm đó để anh đi mua đồ ăn.”
“Anh muốn bộc lộ tài năng à,” Lạc Thư chua chua nói, “Còn không bằng gọi khách sạn làm đồ ăn đến cho nhanh đâu, anh cũng không cần phải mệt mỏi.”
“Lạc Lạc, em có sợ Quách Vân Đình ghét em không?”
“Không, em sợ cậu ấy thích anh.”
Lâm Tĩnh Minh gắp cho Lạc Thư một miếng thịt: “Hôm đấy đi mua đồ ăn cùng anh, được không?”
“Ừ.”
Lâm Tĩnh Minh đến siêu thị mua đồ ăn, bởi vì anh cảm giác cò kè mặc cả rất mẹ, muốn mặc cả được lại không dễ dàng, nhưng lại không thể không mặc cả. Chỉ tính thời gian mặc cả thôi cũng đủ để mua hết nguyên liệu trong siêu thị, bởi vậy không có gì lạ khi Lâm Tĩnh Minh lựa chọn đến siêu thị.
Quách Vân Đình nói gần giữa trưa mới đến nên Lâm Tĩnh Minh có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Nhưng hai người vẫn tính toán đi siêu thị mua từ tối hôm trước, thuận tiện đi dạo đi dạp. Lạc Thư nói là đến cùng mua đồ ăn với Lâm Tĩnh Minh nhưng cuối cùng lại bỏ Lâm Tĩnh Minh đến quầy bán đồ ăn vặt, đến khi Lâm Tĩnh Minh nhận ra thì trong xe đẩy đã ngập tràn đồ của Lạc Thư.
“Em còn muốn mua bánh ngọt, bên kia thơm quá!” Nói xong lại chạy đi chen chúc.
Buổi tối thứ sáu trong siêu thị rất đông, lúc thanh toán cũng phải xếp hàng một lúc lâu, Lạc Thư tính toán muốn lấy vài hộp kẹo cao su, về phần Lâm Tĩnh Minh thì nhìn chằm chằm một kệ hàng nọ không dời mắt.
Đến lúc Lạc Thư đi lấy hộp kẹo cao su vị chanh, một cánh tay cũng thò ra lấy một hộp hàng bên cạnh được đóng gói vô cùng đẹp đẽ thả xuống giỏ hàng, Lạc Thư nhìn sang, vị chanh, tức thì trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh.
Có vài người tuổi càng lớn da mặt càng dầy. Xét thấy ngày hôm sau bốn người gặp mặt, buổi tối hai người chỉ dùng tay giải quyết cho nhau, ngày hôm sau rời giường thần thanh khí sảng. Lạc Thư hỗ trợ ngắt được mấy cọng rau cần, sau đó liền bị Lâm Tĩnh Minh sai ra ngoài xem tivi.
Lợi ích của có người chăm lo nội trợ trong nhà chính là như thế, Lạc Thư bụng vừa ăn sáng lúc này lại cảm thấy đói, cầm bánh ngọt bắt đầu ăn. Cảm giác rất ngon liền chân trần chạy vào phòng bếp.
“A!” Lạc Thư kêu lên, mông đập xuống sàn. Trong phòng bếp không thể tránh nổi việc đôi lúc sẽ có nước đọng.
Nhìn thấy Lạc Thư ngã xuống, Lâm Tĩnh Minh vội vã tắt bếp nâng cậu dậy, nhìn trái nhìn phải, “Thế nào? Không có việc gì chứ?”
Lạc Thư cười lắc đầu, “Mông hơi đau thôi. Ha ha, này, bánh ngọt, anh ăn một miếng, ngon lắm.”
Lâm Tĩnh Minh vươn tay nâng Lạc Thư đứng dậy, Lạc Thư vẫn vươn tay đưa bánh cho Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh bật cười, cắn một miếng.
“Thế nào?”
“Rất ngọt.”
“Còn phải nói, cũng không xem là ai mua.” Lạc Thư nói xong, xoa mông đi ra ngoài.
Chuông cửa vang lên, Lạc Thư liền đi mở cửa, Quách Vân Đình vốn định ôm Lạc Thư một cái nhưng nhìn trong phòng trang trí xanh đỏ lòa oẹt, lập tức choáng váng, chỉ có Lý Duệ năng lực tốt hơn, lôi kéo Quách Vân Đình đã thạch hóa vào nhà.
Lạc Thư vui vẻ dẫn hai người đi thăm nhà đầy khoe khoang, Quách Vân Đình thật sự không thể chịu đựng nổi đồ trang sức này, nhìn về phía Lạc Thư, “Cậu là người trang trí đúng không?”
“Of course. Ngoài tớ ra thì còn có ai có trình độ như vậy, cậu xem, rất có cảm giác đúng không, rừng rậm, hải dương, trời xanh… tất cả đều có, vô cùng xinh đẹp!”
“Lâm Tĩnh Minh đâu rồi?” Quách Vân Đình vừa đến liền bị Lạc Thư kéo đi thăm nhà nên không nhìn đến Lâm Tĩnh Minh ở trong góc.
“Ở nhà bếp ấy.” Lạc Thư vừa chỉ, Quách Vân Đình liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh đeo tạp dề thuần thục nấu nước, miệng mở rộng, “Nhà các cậu?”
“Đúng vậy, đầu bếp chính trong nhà tớ, không tồi đâu, lát nữa cho cậu nếm thử tay nghề.”
“Đây là lên mặt sao?” Quách Vân Đình ngược lại nhìn về phía Lý Duệ. Lý Duệ tỏ vẻ bình thường, còn bổ sung: “Đây là thái độ bình thường của Lạc Thư?”
Quách Vân Đình phát hiện trong phòng chỉ có mình cô là người bình thường, cả bữa cơm, Lạc Thư chính là đại thiếu gia, Lạc Thư nhìn Quách Vân Đình cười hắc hắc: “Như thế nào, hâm mộ không. Lý Duệ của tớ nấu ăn chán lắm, cậu cần phải điều giáo nhiều một chút, tuy kém Lâm Tĩnh Minh nhà tớ nhưng còn có thể dùng tạm.”
Cả hai người mặt đỏ lên, Lạc Thư chịu không nổi, yêu nhau bao nhiêu năm rồi mà còn như vậy. Chuyện giữa Quách Vân Đình và Lý Duệ đều đã rất rõ ràng, cả hai nhà cha mẹ đều mắt nhắm mắt mở, cũng chỉ có hai người tưởng rằng mình giữ bí mật rất tốt, vào đại học mới công khai.
Nghĩ đến đây, Lạc Thư nghĩ, không biết bao giờ mình có thể công khai? Về phía Hà Thục Phương thì không có vấn đề gì, không biết cha mẹ Lâm Tĩnh Minh có thể thích con dâu là nam không, Lạc Thư phát hiện mình thực sự thẹn thùng như cô con dâu trẻ.
Trường của Lâm Tĩnh Minh cử hành lễ diễu hành của các câu lạc bộ, lần này làm khá lớn, lại gần đến kỉ niệm thành lập của trường nên lãnh đạo đều sẽ đến xem, bởi vậy kinh phí rất nhiều. Lâm Tĩnh Minh vì nằm trong hội sinh viên nên có được hai vé ở vị trí đẹp, nhưng cũng vì nằm trong ban tổ chức nên mấy ngày đó rất bận rộn, đến tối mới trở về nhà, lại bởi vì là mùa đông, trời mau tối nên Lạc Thư cảm giác mình giống như là bà vợ chờ chồng đi uống rượu xã giao đến nửa đêm.
Lâm Tĩnh Minh vốn bảo Lạc Thư ở trong nhà, anh vẫn coi Lạc Thư là trẻ con, buổi tối không thể đi ra ngoài một mình. (thế mà anh nỡ ăn em nó từ đời nào đời nào rồi)
Lạc Thư mặc kệ, có một ngày trời mưa to, Lạc Thư liền vội vàng chạy đến.
Lạc Thư gọi điện cho Kim Sảng, người này lúc này cũng đi theo chờ Lâm Tĩnh Minh sai vặt, nghe Lâm Tĩnh Minh nói tuyển anh ta vào là vì lúc ấy ăn nói rất chững chạc mạnh mẽ, không có ẻo lả õng ẹo.
Kim Sảng nói Lâm Tĩnh Minh ở trong hội trường, Lạc Thư liền quen thuộc chạy tới. Nhìn đến Lâm Tĩnh Minh, trên tóc còn dính nước mưa. Lâm Tĩnh Minh đang treo đèn, thấy Lạc Thư thật kinh ngạc không nói lên lời, đến khi phục hồi tinh thần lập tức cầm khăn tay lau mặt cho cậu.
“Lão đại, em trai anh đến rồi giao lại nơi này cho em đi.” Một người nói chuyện, những người khác liền bắt đầu ồn ào. Lạc Thư ở đây không phải xa lạ, mọi người đều biết Lâm Tĩnh Minh rất cưng chiều đứa em trai khác họ này của mình.
“Không sao, em ngồi ở đây là được.” Sau đó Lạc Thư liền đến gần nói thầm với Lâm Tĩnh Minh, “Biết anh phải làm gương, tiếp tục làm việc đi. Em đi xe công cộng hẳn hoi, đây là vé xe, không phải em đi đường tắt tối om gì đi đâu đấy, anh yên tâm, nhưng mà anh phải trả tiền cho em nhá.”
“Vậy cũng không an toàn đâu.” Lâm Tĩnh Minh nói thầm, nhìn Lạc Thư tìm chỗ ngồi.
Không phải tất cả mọi người đều giống Lâm Tĩnh Minh làm việc chăm chỉ, Lạc Thư vừa đến một đám người liền dao động. Làm nhân tố đột phá vào sinh hoạt cá nhân của Lâm Tĩnh Minh, ai nấy đều đến chỗ Lạc Thư hỏi thăm, có nam có nữ, nhiều nhất đương nhiên là phương diện cảm tình. Lúc trước Lạc Thư luôn giữ kín như bưng, xem ra hiện tại là lúc thích hợp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook