Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên
-
Chương 67
Lạc Thư phát hiện mình khiến Lâm Tĩnh Minh khóc rất nhiều lần, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân. Nhận thấy mình quá mức tùy hứng, ỷ vào mọi người đều cưng chiều mình, hình như cậu làm rất nhiều chuyện cho rằng không quan trọng. Cậu quyết định từ giờ mình sẽ thay đổi, cho mọi người một tương lai tốt đẹp. Còn chưa kịp hành động đã bắt đầu có chuyện khiến cậu kích động.
Vào học kì cuối cùng của năm cuối cấp, trên bảng viết ngày đếm ngược đến kì thi đại học dối với Lạc Thư mà nói không khác gì đếm ngược những ngày cuối cùng của bà ngoại. Điều Lạc Thư lo lắng rốt cục vẫn xảy ra, thế nhưng lại xảy ra trước thời gian.
Nhận được điện thoại Lạc Thư chỉ nghe thấy tiếng khóc của Hà Thục Phương. Nguyên nhân là do Hà Bồi bị xe cảnh sát mang đi, buổi tối bà ngoại liền bị tiếng ồn ào đánh thức, khoác áo ra ngoài liền nhìn đến hai cha con Hà Kiến Minh đánh nhau, còn có tiếng cảnh sát hô “Không được nhúc nhích”.
Khác với kiếp trước bà ngoại bỗng nhiên té xỉu đầu đập vào đồ trang trí trong phòng. Lần này may mắn ông ngoại chạy ra đỡ kịp.
Sở dĩ Hà Thục Phương gọi điện cho Lạc Thư là vì trước đó Lạc Thư đã nói nếu trong nhà xảy ra chuyện gì nhất định phải nói cho cậu, bằng không cậu sẽ không tha thứ cho bất kì ai. Lúc Hà Thục Phương nghe cậu tuyên bố như thế còn kinh sợ. Lạc Thư hiển nhiên không thể không nói trước như thế, bởi rất nhiều phụ huynh đều cho rằng con cái đang chuẩn bị thi đại học, rất nhiều chuyện đều hẳn là lấy thi cử làm đầu. Lại không biết nếu vì lý do ấy cuối cùng mới biết sẽ càng thêm khó chịu.
Qua điện thoại Hà Thục Phương không nói nguyên nhân sự việc, nhưng chỉ vài câu cũng đủ khiến Lạc Thư hoang mang lo sợ. Lúc ấy đầu óc cậu trống rỗng, run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại cậu quen thuộc nhất, đầu kia bắt máy nhưng cậu không thể nói nên lời.
Lúc ấy đã sắp đến giờ ngủ, Lý Duệ lập tức đi xin phép cho Lạc Thư, trở về nhìn thấy Lạc Thư đang cầm di động ngây ngốc đứng, trong lòng cũng căng thẳng. Tiếng điện thoại trong kí túc xá vang lên, Lý Duệ nhận điện thoại, là Lâm Tĩnh Minh. Cậu cẩn thận nghe xong, Lâm Tĩnh Minh đã gọi điện thoại cho Hà Thục Phương, cũng gọi chú Lý lái xe đến, Lý Duệ liền cùng Lạc Thư đến bệnh viện.
Lạc Thư đến nơi đèn phẫu thuật cũng vừa tắt, cậu lập tức xông vào. Tần Mộc Miên chạy đến đây từ sớm, bởi vì có Lâm Tĩnh Minh, Hà Thục Phương và Tần Mộc Miên rất quen thuộc, xảy ra chuyện liền lập tức gọi điện đến cho cô.
“Cũng may đưa đến đúng lúc, bà không có việc gì, nhưng cần phải ở lại quan sát.” Thầy thuốc đã nghe Tần Mộc Miên nói, cũng biết nguyên nhân vì sao. Lại nói tiếp: “Nhớ kĩ, đừng để cho bệnh nhân bị kích thích lần nữa, tuổi lớn, đừng để cho cụ bận tâm.”
Mọi người không ngừng gật đầu, Tần Mộc Miên lại an ủi Lạc Thư vài câu, lúc này cậu mới bình tĩnh trở lại. Cậu đều sắp quên, đời này thân thể bác hai rất tốt, không giống như nhà bác cả.
Nhớ đến bác cả, Lạc Thư nhìn quanh, không thấy người đâu.
“Mẹ, nhà bác cả đâu hết rồi?”
Hà Thục Phương lúc này mới chú ý, nhìn một vòng phát hiện quả thật không có người. Lúc ấy tình huống khẩn cấp không ai chú ý, “Có lẽ là đi cùng cảnh sát. Hà Bồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa mới kết hôn liền làm ra chuyện như thế, chẳng ra thể thống gì cả.”
Bà ngoại được đẩy ra, mọi người cũng không đi nghĩ chuyện nhà bác cả mà cùng bà ngoại vào phòng bệnh.
Vào giữa trưa Lâm Tĩnh Minh đến đây, Lạc Thư nhìn anh vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng cũng thương tiếc.
Trong nhà thay phiên nhau trông nom bà ngoại, Hà Thục Phương mấy người cùng ông ngoại trở về lấy đồ dùng, vợ chồng cậu út ở đã một đêm không ngủ, Lạc Thư và mấy đứa cháu khác liền nói ở lại trông nom. Hà Hiểu Phân cũng trở lại, mọi người đều yêu bà ngoại.
“Anh họ, bà ngoại sẽ không có việc gì nhỉ.” Khuôn mặt lớn trước tuổi của Hà Dong Dong nhăn lại, lo lắng cầm tay Lạc Thư.
“Đương nhiên không có việc gì, bà ngoại em còn chờ em học xong bác sĩ cơ mà.” Lâm Tĩnh Minh đi tới xoa đầu Hà Dong Dong, “Chị Hiểu Phân, chị mang Dong Dong đi ăn trưa đi, em và Lạc Thư ở đây trông cho, đợi lát nữa lại thay.”
Hà Hiểu Phân gật đầu. Thuốc mê còn chưa hết, bà ngoại vẫn đang ngủ.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Lạc Thư tựa vào vai Lâm Tĩnh Minh, nước mắt lúc này mới lặng lẽ chảy xuống.
Buổi tối Lạc Thư không ngủ nên Hà Thục Phương đến liền đuổi Lạc Thư về.
“Tĩnh Minh, mang Lạc Thư về. Cháu đi máy bay cũng mệt mỏi đi, nghỉ ngơi chốc lát lại đến.”
“Dạ vâng.”
Lạc Thư giống như khúc gỗ bị Lâm Tĩnh Minh ôm về. Lúc đầu là như thế, tới lúc Lâm Tĩnh Minh mở cửa xe cậu mới nổi điên lên đánh Lâm Tĩnh Minh, chú Lý nhìn thấy cũng hoảng sợ.
“Lái xe.” Lâm Tĩnh Minh nói, anh không dám làm đau Lạc Thư, còn bị Lạc Thư đá mấy cái. Anh dùng cả người ôm lấy Lạc Thư, Lạc Thư không nói gì mà chỉ ra sức đánh, khó khăn lắm mới về được nhà Lạc Thư.
Đi vào phòng, Lâm Tĩnh Minh tưởng khuyên nhủ Lạc Thư, anh không biết vì sao Lạc Thư lại phản ứng lớn như thế, dù sao thầy thuốc cũng nói không có vấn đề gì, nhưng anh vừa thả lỏng tay Lạc Thư liền sẽ đánh. Lâm Tĩnh Minh bị đánh không kịp phòng bị lập tức ngã xuống giường, Lạc Thư còn tiếp tục nhào tới đánh.
Hai tay bị trói buộc, Lạc Thư liền dùng miệng căn. Có người nói khi tuyệt vọng đến tột cục dục vọng con người ta dâng lên mạnh mẽ. Lạc Thư cũng trở nên như thế, đây là lần đầu tiên Lạc Thư chủ động.
Lạc Thư thô bạo xé rách quần áo Lâm Tĩnh Minh, cởi bỏ thắt lưng của anh liền lung tung sờ soạng.
Lâm Tĩnh Minh nhận ra Lạc Thư muốn làm gì, cũng không phản kháng mà tùy theo Lạc Thư. Lạc Thư cởi sạch quần áo trên người Lâm Tĩnh Minh rồi mới bắt đầu cởi quần áo của mình. Sau đó bắt đầu mút hai điểm đỏ trước ngực Lâm Tĩnh Minh, hai tay vuốt ve khắp người anh không ngừng nghỉ.
Vuốt v
e thứ bên dưới đã có dấu hiệu ngẩng đầu của Lâm Tĩnh Minh, môi cũng đi dọc xuống bên dưới. Đây là lần đầu tiên Lạc Thư dùng miệng, động tác cậu ngốc ngốc, răng nanh đôi lúc còn không cẩn thận cắn phải. Nhưng cậu mặc kệ, trong lòng cậu cũng muốn Lâm Tĩnh Minh đau như mình. Lạc Thư không ngừng nuốt vào, Lâm Tĩnh Minh cong người lên, anh ôm lấy đầu Lạc Thư, muốn nói gì đó lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Thứ trong miệng càng lúc càng lớn, lại càng thêm cứng rắn, Lạc Thư đã không ngậm nổi, vật kia liền trượt ra ngoài. Lạc Thư cũng mặc kệ, lấy vật cứng đã ướt đẫm nước bọt đặt ở mặt sau của mình, mang theo cảm giác bị xé rách ngồi xuống.
Cả hai người đều kêu lên thành tiếng. Lạc Thư không để cho bản thân thích ứng mà lập tức liền nâng lên hạ xuống thân thể, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Không biết vì sao, dường như Lâm Tĩnh Minh lúc này cảm nhận được nỗi đau của Lạc Thư. Nhưng anh không muốn cậu đau như thế, liền chủ động lên. Anh ngồi dậy nhẹ nhàng đặt Lâm Tĩnh Minh xuống dưới người, âu yếm ôm hôn Lạc Thư.
Cảm giác hôn môi như nụ hôn đầu đời, cả hai hòa hợp lại làm một. Lạc Thư cảm giác lòng mình trở nên an tĩnh hơn, cảm giác xao động cũng dần biến mất. Cậu chậm rãi đáp lại nụ hôn của Lâm Tĩnh Minh, tất cả đều trở nên ấm áp, đến phút cuối cùng, Lạc Thư ôm chặt Lâm Tĩnh Minh, khóc thành tiếng.
Xong việc, Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh tắm rửa cho mình, nhẹ nhàng trân trọng như cậu là vật báu quý giá của anh.
“Chảy máu ra rồi –” Lâm Tĩnh Minh đau lòng nói.
Lạc Thư chỉ lẳng lặng ôm lấy cổ Lâm Tĩnh Minh, mặc kệ điều này khiến công việc của Lâm Tĩnh Minh khó khăn hơn, cảm giác như bám víu lấy bến cảnh tránh gió của riêng mình.
Không còn thời gian nghỉ ngơi. Lạc Thư trở lại bệnh viện bà ngoại vừa lúc tỉnh lại, mọi người đều ùa vào, Lạc Thư chen vào trong, lo lắng nhìn bà ngoại. Bà chậm rãi nhìn xung quanh mới khẽ cười lên.
Mặt nạ thở dâng lên một lớp sương mỏng, Lạc Thư lại gần nghe. Bà ngoại dường như muốn nói gì, nhưng tiếng rất bé, Lạc Thư không nghe thấy. Hốc mắt cậu còn đọng lại nước mắt, cậu chỉ có thể ghé vào lỗ tai bà nhẹ giọng nói: “Bà đừng nghĩ nhiều. Phải bảo trọng.”
Lạc Thư ngẩng đầu lên, thấy bà ngoại nhẹ gật đầu. Lâm Tĩnh Minh ôm lấy Lạc Thư, lúc này mọi người thấy nhưng đều sẽ không suy nghĩ nhiều. Lạc Thư phát hiện, chính mình quả thật không thoát nổi vòng tay của người này.
Vào học kì cuối cùng của năm cuối cấp, trên bảng viết ngày đếm ngược đến kì thi đại học dối với Lạc Thư mà nói không khác gì đếm ngược những ngày cuối cùng của bà ngoại. Điều Lạc Thư lo lắng rốt cục vẫn xảy ra, thế nhưng lại xảy ra trước thời gian.
Nhận được điện thoại Lạc Thư chỉ nghe thấy tiếng khóc của Hà Thục Phương. Nguyên nhân là do Hà Bồi bị xe cảnh sát mang đi, buổi tối bà ngoại liền bị tiếng ồn ào đánh thức, khoác áo ra ngoài liền nhìn đến hai cha con Hà Kiến Minh đánh nhau, còn có tiếng cảnh sát hô “Không được nhúc nhích”.
Khác với kiếp trước bà ngoại bỗng nhiên té xỉu đầu đập vào đồ trang trí trong phòng. Lần này may mắn ông ngoại chạy ra đỡ kịp.
Sở dĩ Hà Thục Phương gọi điện cho Lạc Thư là vì trước đó Lạc Thư đã nói nếu trong nhà xảy ra chuyện gì nhất định phải nói cho cậu, bằng không cậu sẽ không tha thứ cho bất kì ai. Lúc Hà Thục Phương nghe cậu tuyên bố như thế còn kinh sợ. Lạc Thư hiển nhiên không thể không nói trước như thế, bởi rất nhiều phụ huynh đều cho rằng con cái đang chuẩn bị thi đại học, rất nhiều chuyện đều hẳn là lấy thi cử làm đầu. Lại không biết nếu vì lý do ấy cuối cùng mới biết sẽ càng thêm khó chịu.
Qua điện thoại Hà Thục Phương không nói nguyên nhân sự việc, nhưng chỉ vài câu cũng đủ khiến Lạc Thư hoang mang lo sợ. Lúc ấy đầu óc cậu trống rỗng, run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại cậu quen thuộc nhất, đầu kia bắt máy nhưng cậu không thể nói nên lời.
Lúc ấy đã sắp đến giờ ngủ, Lý Duệ lập tức đi xin phép cho Lạc Thư, trở về nhìn thấy Lạc Thư đang cầm di động ngây ngốc đứng, trong lòng cũng căng thẳng. Tiếng điện thoại trong kí túc xá vang lên, Lý Duệ nhận điện thoại, là Lâm Tĩnh Minh. Cậu cẩn thận nghe xong, Lâm Tĩnh Minh đã gọi điện thoại cho Hà Thục Phương, cũng gọi chú Lý lái xe đến, Lý Duệ liền cùng Lạc Thư đến bệnh viện.
Lạc Thư đến nơi đèn phẫu thuật cũng vừa tắt, cậu lập tức xông vào. Tần Mộc Miên chạy đến đây từ sớm, bởi vì có Lâm Tĩnh Minh, Hà Thục Phương và Tần Mộc Miên rất quen thuộc, xảy ra chuyện liền lập tức gọi điện đến cho cô.
“Cũng may đưa đến đúng lúc, bà không có việc gì, nhưng cần phải ở lại quan sát.” Thầy thuốc đã nghe Tần Mộc Miên nói, cũng biết nguyên nhân vì sao. Lại nói tiếp: “Nhớ kĩ, đừng để cho bệnh nhân bị kích thích lần nữa, tuổi lớn, đừng để cho cụ bận tâm.”
Mọi người không ngừng gật đầu, Tần Mộc Miên lại an ủi Lạc Thư vài câu, lúc này cậu mới bình tĩnh trở lại. Cậu đều sắp quên, đời này thân thể bác hai rất tốt, không giống như nhà bác cả.
Nhớ đến bác cả, Lạc Thư nhìn quanh, không thấy người đâu.
“Mẹ, nhà bác cả đâu hết rồi?”
Hà Thục Phương lúc này mới chú ý, nhìn một vòng phát hiện quả thật không có người. Lúc ấy tình huống khẩn cấp không ai chú ý, “Có lẽ là đi cùng cảnh sát. Hà Bồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa mới kết hôn liền làm ra chuyện như thế, chẳng ra thể thống gì cả.”
Bà ngoại được đẩy ra, mọi người cũng không đi nghĩ chuyện nhà bác cả mà cùng bà ngoại vào phòng bệnh.
Vào giữa trưa Lâm Tĩnh Minh đến đây, Lạc Thư nhìn anh vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng cũng thương tiếc.
Trong nhà thay phiên nhau trông nom bà ngoại, Hà Thục Phương mấy người cùng ông ngoại trở về lấy đồ dùng, vợ chồng cậu út ở đã một đêm không ngủ, Lạc Thư và mấy đứa cháu khác liền nói ở lại trông nom. Hà Hiểu Phân cũng trở lại, mọi người đều yêu bà ngoại.
“Anh họ, bà ngoại sẽ không có việc gì nhỉ.” Khuôn mặt lớn trước tuổi của Hà Dong Dong nhăn lại, lo lắng cầm tay Lạc Thư.
“Đương nhiên không có việc gì, bà ngoại em còn chờ em học xong bác sĩ cơ mà.” Lâm Tĩnh Minh đi tới xoa đầu Hà Dong Dong, “Chị Hiểu Phân, chị mang Dong Dong đi ăn trưa đi, em và Lạc Thư ở đây trông cho, đợi lát nữa lại thay.”
Hà Hiểu Phân gật đầu. Thuốc mê còn chưa hết, bà ngoại vẫn đang ngủ.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Lạc Thư tựa vào vai Lâm Tĩnh Minh, nước mắt lúc này mới lặng lẽ chảy xuống.
Buổi tối Lạc Thư không ngủ nên Hà Thục Phương đến liền đuổi Lạc Thư về.
“Tĩnh Minh, mang Lạc Thư về. Cháu đi máy bay cũng mệt mỏi đi, nghỉ ngơi chốc lát lại đến.”
“Dạ vâng.”
Lạc Thư giống như khúc gỗ bị Lâm Tĩnh Minh ôm về. Lúc đầu là như thế, tới lúc Lâm Tĩnh Minh mở cửa xe cậu mới nổi điên lên đánh Lâm Tĩnh Minh, chú Lý nhìn thấy cũng hoảng sợ.
“Lái xe.” Lâm Tĩnh Minh nói, anh không dám làm đau Lạc Thư, còn bị Lạc Thư đá mấy cái. Anh dùng cả người ôm lấy Lạc Thư, Lạc Thư không nói gì mà chỉ ra sức đánh, khó khăn lắm mới về được nhà Lạc Thư.
Đi vào phòng, Lâm Tĩnh Minh tưởng khuyên nhủ Lạc Thư, anh không biết vì sao Lạc Thư lại phản ứng lớn như thế, dù sao thầy thuốc cũng nói không có vấn đề gì, nhưng anh vừa thả lỏng tay Lạc Thư liền sẽ đánh. Lâm Tĩnh Minh bị đánh không kịp phòng bị lập tức ngã xuống giường, Lạc Thư còn tiếp tục nhào tới đánh.
Hai tay bị trói buộc, Lạc Thư liền dùng miệng căn. Có người nói khi tuyệt vọng đến tột cục dục vọng con người ta dâng lên mạnh mẽ. Lạc Thư cũng trở nên như thế, đây là lần đầu tiên Lạc Thư chủ động.
Lạc Thư thô bạo xé rách quần áo Lâm Tĩnh Minh, cởi bỏ thắt lưng của anh liền lung tung sờ soạng.
Lâm Tĩnh Minh nhận ra Lạc Thư muốn làm gì, cũng không phản kháng mà tùy theo Lạc Thư. Lạc Thư cởi sạch quần áo trên người Lâm Tĩnh Minh rồi mới bắt đầu cởi quần áo của mình. Sau đó bắt đầu mút hai điểm đỏ trước ngực Lâm Tĩnh Minh, hai tay vuốt ve khắp người anh không ngừng nghỉ.
Vuốt v
e thứ bên dưới đã có dấu hiệu ngẩng đầu của Lâm Tĩnh Minh, môi cũng đi dọc xuống bên dưới. Đây là lần đầu tiên Lạc Thư dùng miệng, động tác cậu ngốc ngốc, răng nanh đôi lúc còn không cẩn thận cắn phải. Nhưng cậu mặc kệ, trong lòng cậu cũng muốn Lâm Tĩnh Minh đau như mình. Lạc Thư không ngừng nuốt vào, Lâm Tĩnh Minh cong người lên, anh ôm lấy đầu Lạc Thư, muốn nói gì đó lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Thứ trong miệng càng lúc càng lớn, lại càng thêm cứng rắn, Lạc Thư đã không ngậm nổi, vật kia liền trượt ra ngoài. Lạc Thư cũng mặc kệ, lấy vật cứng đã ướt đẫm nước bọt đặt ở mặt sau của mình, mang theo cảm giác bị xé rách ngồi xuống.
Cả hai người đều kêu lên thành tiếng. Lạc Thư không để cho bản thân thích ứng mà lập tức liền nâng lên hạ xuống thân thể, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Không biết vì sao, dường như Lâm Tĩnh Minh lúc này cảm nhận được nỗi đau của Lạc Thư. Nhưng anh không muốn cậu đau như thế, liền chủ động lên. Anh ngồi dậy nhẹ nhàng đặt Lâm Tĩnh Minh xuống dưới người, âu yếm ôm hôn Lạc Thư.
Cảm giác hôn môi như nụ hôn đầu đời, cả hai hòa hợp lại làm một. Lạc Thư cảm giác lòng mình trở nên an tĩnh hơn, cảm giác xao động cũng dần biến mất. Cậu chậm rãi đáp lại nụ hôn của Lâm Tĩnh Minh, tất cả đều trở nên ấm áp, đến phút cuối cùng, Lạc Thư ôm chặt Lâm Tĩnh Minh, khóc thành tiếng.
Xong việc, Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh tắm rửa cho mình, nhẹ nhàng trân trọng như cậu là vật báu quý giá của anh.
“Chảy máu ra rồi –” Lâm Tĩnh Minh đau lòng nói.
Lạc Thư chỉ lẳng lặng ôm lấy cổ Lâm Tĩnh Minh, mặc kệ điều này khiến công việc của Lâm Tĩnh Minh khó khăn hơn, cảm giác như bám víu lấy bến cảnh tránh gió của riêng mình.
Không còn thời gian nghỉ ngơi. Lạc Thư trở lại bệnh viện bà ngoại vừa lúc tỉnh lại, mọi người đều ùa vào, Lạc Thư chen vào trong, lo lắng nhìn bà ngoại. Bà chậm rãi nhìn xung quanh mới khẽ cười lên.
Mặt nạ thở dâng lên một lớp sương mỏng, Lạc Thư lại gần nghe. Bà ngoại dường như muốn nói gì, nhưng tiếng rất bé, Lạc Thư không nghe thấy. Hốc mắt cậu còn đọng lại nước mắt, cậu chỉ có thể ghé vào lỗ tai bà nhẹ giọng nói: “Bà đừng nghĩ nhiều. Phải bảo trọng.”
Lạc Thư ngẩng đầu lên, thấy bà ngoại nhẹ gật đầu. Lâm Tĩnh Minh ôm lấy Lạc Thư, lúc này mọi người thấy nhưng đều sẽ không suy nghĩ nhiều. Lạc Thư phát hiện, chính mình quả thật không thoát nổi vòng tay của người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook