Nửa năm này Hà Bồi gầy không ít, lão ba cậu ta cũng không tránh được. Nhưng người ta gầy là do làm việc mệt, buôn bán lời lãi rất nhiều. Thịt mỡ của hai cha con phỏng chừng đều chạy đến bác gái cả, Tiền Tuệ vóc dáng vốn không cao, hiện giờ có thịt mỡ đắp vào, cả ngày đeo vòng vàng hoa tai vàng lắc lư quanh thôn, chỉ sợ người trong thôn không biết nhà mình có tiền.

Xem như bác cả có chút lương tâm, hơn một năm nay buôn bán dành ra một chút tiền lời để sửa nhà, lúc cậu trẻ đề ra việc sửa sang lại phòng ốc cho bà ngoại cũng đồng ý đưa ra một phần xem như trợ cấp, dù sao phòng ở là hai cụ ở. Nhưng chỉ nói để đó cũng chưa làm, ai cũng không biết cuối cùng có thể đưa cho thật không. Chỉ có bà ngoại biết chuyện này vui vẻ rất nhiều, từ ngày con trưởng kết hôn có con sau nhà ba người cũng không ở lại ăn tết cùng nữa, Lạc Thư bà ngoại vẫn hy vọng các con mình đều có thể cùng nhau đón mừng năm mới, nhớ tới rất nhiều năm trước trong nhà còn nghèo, đến tết mới có trứng gà ăn, khi đó mỗi đứa chỉ ăn được một thìa, tuy rằng thiếu thốn nhưng rất hạnh phúc. Nhưng là vì sao có điều kiện hơn lại bắt đầu trở nên xa lạ?

Trực giác cho biết, Hà Bồi xuất hiện nhất định sẽ không có việc tốt gì, nghe mẹ cậu nói thành tích của Hà Bồi vẫn luôn ở cuối. Sẽ không phải là tìm thấy dép lê đi hồi trước ở nhà cậu bị ném vào thùng rác đến giờ vẫn còn tức giận đi, Lâm Tĩnh Minh còn tha thứ cho rồi!

Lạc Thư luôn không thích nhà bác cả, lúc nào cậu cũng cẩn thận hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì khiến bà ngoại lo lắng. Vốn cảm giác khiến bà ngoại sớm nguội lạnh với nhà bác cả, sau này lại nghĩ khiến bà ngoại buông tình cảm với con cháu còn không bằng nghiêm khắc quản giáo Hà Bồi, bọn họ an ổn bà ngoại liền an ổn, tuy rằng trong lòng cậu có chút khó chịu, nhưng Hà Bồi thỉnh thoảng vẫn gọi điện đến làm dịu quan hệ, Lạc Thư tuy rằng không có gì để nói nhưng vẫn nhẫn nại nghe, chỉ là Hà Bồi mười lần có đến tám chín sẽ chuyển đề tài về phía Lâm Tĩnh Minh khiến Lạc Thư muốn phát điên, ngữ khí cũng không tốt.

“Lạc Thư, mấy ngày nữa là sinh nhật anh, anh mời em, và Lâm Tĩnh Minh mấy người đến ăn cơm, anh đặt hẹn ở khách sạn trong thị rồi.” Hà Bồi sinh nhật cũng không phải dịp này, nhưng Hà Bồi nghĩ Lạc Thư có lẽ sẽ không biết.

Lạc Thư quả thật không biết, huống chi Lâm Tĩnh Minh còn ở nước ngoài đâu, Lạc Thư vừa muốn cự tuyệt liền bị một trận sư tử rống cắt ngang. Cũng chính vì vậy mà Hà Bồi tưởng Lạc Thư không nói gì xem như đồng ý, tiếp tục báo ra địa chỉ rồi vui vẻ đi chuẩn bị, cậu cũng có chút dè dặt mất tự nhiên, cũng không gọi lại xác nhận với Lạc Thư vì không nghĩ người khác biết mình mong chờ, nhưng trên thực tế lại vô cùng chờ đợi. Đến khi đứng đợi dưới cơn gió lạnh cậu mới nghĩ đến gọi điện thoại đến nhà Lạc Thư, Lạc Thư lúc ấy bị xách đến nhà Lâm Tĩnh Minh làm bài tập, trong nhà cha mẹ đã đi làm từ sớm, tiếng chuông vang lên ngập tràn oán khí rất lâu, một đoạn thời gian sau Hà Bồi còn không gọi điện thoại đến nhà Lạc Thư trao đổi cảm tình.

“Cậu trẻ!” Tiếng sư tử rống kia là của Hà Dong Dong, âm lượng đầy đủ kế thừa giọng nói lớn của Hà Hiểu Phân, Hà Dong Dong lúc này kéo tay Lạc Thư cho cậu xem đồ chơi mới của mình – rubik. Bé sớm đã thuần thục xoay được khối rubik này nên rất muốn khoe khoang trước mặt Lạc Thư.

Lạc Thư vốn không chơi được mấy trò chơi trí lực, hơn nữa chán ghét giải đố, đầu óc cậu không thể làm được việc này, nhưng đối mặt với đứa nhóc Hà Dong Dong vẫn tốt hơn Hà Bồi rất nhiều, cho nên cậu không chán ghét sự quấy rầy này, nhìn Hà Dong Dong lập tức phụ họa cười cười tỏ vẻ kinh ngạc.

“Mẹ cậu với mẹ cháu nãy giờ đang nói những gì thế?” Bô lô ba la, nói chuyện không ngừng nghỉ.

“Hình như là đồ cưới, của cháu có, của cậu cũng có, còn có chị cả. Phải rồi, đồ cưới là cái gì?” Hà Dong Dong xoay rubik không ngừng nghỉ, đầu cũng không ngẩng lên.

“Chính là một loại áo cà sa mà các hòa thượng mặc.”

Đồ cưới? Lạc Thư quẫn bách, sau khi trờ về liền tìm cơ hội hỏi hỏi Hà Thục Phương.

Hà Thục Phương cười nói đó là vốn tích cóp từ nhỏ cho cậu lớn lên làm sính lễ cưới vợ, đến nay mới có một vòng vàng, hai đôi hoa tai vàng, một vòng cổ vàng, hai nhẫn vàng… còn có một bộ chăn đệm uyên ương cùng gối đầu cùng mấy thứ đồ dùng chăn ga gối đệm khác.

Theo lời Hà Thục Phương nói, mỗi bà mẹ hầu hết khi con cái đến độ tuổi nhất định liền sẽ bắt đầu chuẩn bị đồ sau này, nữ là đồ cưới, nam là sính lễ, Hà Thục Phương lần trước thích một cái thảm, tính toán đầu xuân thừa dịp giảm giá liền mua.

Gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư liền nói chuyện này, “Anh xem mẹ anh có phải cũng chuẩn bị sính lễ cho anh không? Không biết có những gì nhỉ, hy vọng là không có nhiều vàng, nhìn rất tục, bạch kim đẹp hơn.”

“Để anh đi hỏi mẹ, sau đó bảo mẹ về sau mua nhiều bạch kim.” Lâm Tĩnh Minh nghe cũng cười, “Nhưng mà anh rất muốn xem chăn cưới mà cô chuẩn bị, nhất định rất vui mừng.”

“…….”

Lâm lão gia tử năm nay cũng ra ngoại quốc ăn tết, trong nhà lạnh lùng chỉ để lại mình con trưởng ở Lâm gia, bởi vì công việc bận rộn nên không thể không tăng ca, dì Quế đã sớm cho nghỉ, trở về nhìn bốn vách tường, ăn mì sợi tự nấu, yên lặng xót xa.

Lâm Tĩnh Minh trở về vào một ngày trước ngày lễ tình nhân. Lạc Thư tại cửa nhà mình thân thiết chào đón anh, cho anh một cái ôm đầy thân sĩ. Lâm Tĩnh Minh là tự mình trở về, Lâm lão gia tử lưu luyến ở lại phố người Hoa, âm thầm trao đổi với vài du học sinh Trung Quốc rửa bát đĩa ở đấy với ý định muốn viết một bài xã luận hào hùng cho ra hồn.

Lâm Hải Sinh đi lên chuyến bay cùng lúc với Lâm Tĩnh Minh, chỉ là ngược chiều, mấy ngày nay Lâm Tĩnh Minh tính toán ở lại nhà Lạc Thư, Hà Thục Phương vừa nghe liền đồng ý. Còn vài ngày nữa đến khai giảng, bài tập nghỉ đông của Lạc Thư cũng có thể hoàn thành.

Lâm Tĩnh Minh đối với phòng Lạc Thư có thể nói là quen thuộc đến từng góc một, anh bỏ hành lý xuống nhìn nhìn vài lần, hiếu kì như thể lần đầu tiên đến đây.

“Lạc Lạc, chăn đệm uyên ương đâu?”

“Mẹ giấu ở ngăn tủ ấy!” Lạc Thư không nói gì, cũng không thể dùng ngay bây giờ a!

“Vậy à, anh chỉ hỏi một chút thôi.”

Lạc Thư lườm anh một cái, đấy là hỏi một chút sao? Không để ý tới anh, Lạc Thư dọn dẹp chăn đệm, ngồi máy bay lâu như vậy Lâm Tĩnh Minh còn phải điều chỉnh sai giờ, hôm qua cậu đã giúp Hà Thục Phương phơi phóng chăn đệm, bây giờ còn ấm áp, mang thèo mùi hương của ánh nắng.

“Anh nằm trước một lát, em còn phải làm bài tập đã, bài này cũng khó quá.” Lạc Thư nói làm liền làm, đi tìm kiếm mấy quyển bài tập nghỉ đông đến giờ còn sạch sẽ.

“Nằm cùng anh một lát đi mà, lát nữa anh làm cùng cho.” Lâm Tĩnh Minh khóa cửa lại ôm Lạc Thư chui vào trong chăn, ma xát cổ Lạc Thư trong chốc lát, lười biếng nói.

Liền chờ câu này đâu! Lạc Thư tuy rằng đau lòng Lâm Tĩnh Minh, nhưng lại càng đau lòng mông của mình, Lạc Dũng nói, từ giờ trở đi mỗi bài tập ông đều phải kiểm tra. Lạc Thư không phải sợ Lạc Dũng có thể nhìn ra được đúng hay sai, cậu chưa từng có chờ mong nào đối với chỉ số thông minh của lão ba nhà mình, nhưng nét chữ là không làm giả được, cũng chỉ mình Lâm Tĩnh Minh làm được điều ấy.

Lâm Tĩnh Minh cảm giác thật lâu không có cảm giác an tâm như vậy, quả nhiên vẫn là

ôm vào trong ngực mới thấy chân thật. Rất nhanh anh liền ngủ, khi tỉnh lại mặt trời cũng đã xuống núi.

Lạc Thư dậy từ lâu, Lâm Tĩnh Minh hiện giờ đang ôm vào trong ngực con chó nhồi bông lần trước gắp được.

“Thời gian còn sớm, mùa đông trời mau tối thôi.” Lạc Thư đang làm bài tập, cậu cũng không thể để Lâm Tĩnh Minh làm hết không phải sao? Cho nên chọn quyển sách tiếng Anh mỏng nhất để giảm bớt gánh nặng cho Lâm Tĩnh Minh.

“Mọi người trong nhà đâu cả rồi?”

“Hẳn là đi chợ, cũng không biết vì sao đến giờ còn chưa về. Anh đói à? Em đi lấy đồ ăn cho anh.”

Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, “Chúng mình đến phòng cô chú đi.”

Thật là, tên này vẫn không chịu quên chuyện chăn đệm uyên ương kia. Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh tò mò sốt ruột thành như vậy, liền dẫn đi. Không nghĩ tới còn mang theo máy ảnh, đem hai người cùng với bộ chăn đỏ chụp chung.

Chăn vừa được mặt trời ‘lâm hạnh’, cuộn thành một cuộn lớn cũng không giữ được, Hà Thục Phương liền vắt nó trên giá, chụp ảnh nhìn qua giống như hai người là thật sự đang nằm đắp chăn, Lâm Tĩnh Minh vô cùng vừa lòng, nói với Lạc Thư mình có hơi đói bụng.

Không phải có tình yêu không ăn uống cũng no đủ sao? Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh chính là hoàn toàn trái ngược, nhưng mà cậu cũng có chút đói bụng, không biết vì sao hai vị phụ mẫu đến giờ vẫn chưa về, Lạc Thư gọi điện thoại đến còn bị tắt máy.

Đây là việc kể từ nhiều năm trước Lạc Dũng nhận được thư hâm mộ của sư muội đến nay cũng chưa từng xuất hiện. Chẳng lẽ sự kiện thư hâm mộ thăng cấp? Cũng không phải là Lạc Thư thích xem kịch vui hoặc là không có lương tâm muốn cho tình cảm vợ chồng của cha mẹ bị tổn hại. Nhìn Lạc Dũng như vậy, dùng đầu ngón chân cũng biết trong lòng ông hướng về đâu, chỉ là gần đây Hà Thục Phương đến thời kì tiền mãn kinh, các loại thuốc thang mang về nhà, hương vị từng cái so với cái trước khó chịu.

Vừa nói đến, cửa mở ra một trận mùi hương không bình thường liền vọt vào.

Lạc Dũng hiển nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn trước mắt ngồi ngay ngắn còn mỉm cười Lâm Tĩnh Minh liền nuốt vào miệng, lưng thẳng tắp, ông không muốn giảm bớt uy nghiêm trước mặt Lâm Tĩnh Minh. Hà Thục Phương lạnh lùng nhìn, sau đó đi vào phòng bếp. Lạc Dũng cảm giác mình run lên, cầm theo túi đồ ăn to đùng hớn hở chạy theo.

Cơm làm xong Lạc Thư đã rất đói bụng, chỉ là —

Lạc Thư gắp một miếng đồ ăn liền nát, cuối cùng chỉ phải lấy thìa, “Mẹ, súp lơ này có cừu oán với mẹ hay sao mà nát nhừ ra thế?” Ngoại trừ súp lơ còn có một loạt món khác bị nấu nhừ, nhìn không ra hình dạng.

“Ăn cơm đi, mẹ con làm cái gì cũng ngon hết!” Lạc Dũng dùng đũa gõ đầu cậu một cái, hai mắt lại nhìn thẳng tắp về phía Hà Thục Phương.

“Tĩnh Minh, ăn nhiều một chút đi cháu, giờ cháu đang tuổi lớn, cần phải chú ý dinh dưỡng.” Hà Thục Phương không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Tĩnh Minh, cả miếng gà rán cuối cùng cũng vào bát Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư ghen tị nhìn, không thể giận chó bố đánh chó con như vậy được.

“Mẹ, con cũng đang tuổi lớn cơ mà, con cũng muốn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương