“Ý của anh cả là mở cửa lớn ở sân sau nhà chúng ta để xe đưa vào. Nhưng là lúc tạo phòng hai nhà ở cùng một chỗ, thợ đến đây xem nói rằng chúng ta làm nhà không chú ý để hai nhà sát nhau, nếu không cẩn thận dễ làm hỏng tường, chị muốn các em cho ý kiến, cha chị cũng muốn hỏi ý kiến các em, các em xem…”

“Bác gái cả, cửa không phải chỗ nào cũng có thể mở, vì sao nhất định phải đập tường!” Lạc Thư cảm thấy bác gái cả chỉ biết tính kế người trong nhà, tuy rằng miệng nói là đập một chút tường, đến lúc đó ai biết có thể đập mất cái gì, như vậy không phải đều biến thành ‘một nhà’?

“Lạc Thư, cháu không hiểu, bác vừa nói là cửa làm phải cẩn thận, nếu mở đúng chỗ sẽ phát tài, đám trẻ con các cháu đừng có mà không tin, thế hệ trước lưu lại thuật phong thủy giờ cũng là môn học đấy.”

Đúng là không khác nào tự vả vào mồm, đứa con nói mình không mê tín, bà mẹ lại nói mê tín là tốt. Lạc Thư học theo điệu bộ bác gái cả, chậm rãi đánh Thái cực, “Thì ra là vậy a, tiền tài nhiều không ai chê. Nhưng là nếu thông tường giữa hai nhà, tính toán sổ sách vào bên nào ạ, là tài sản nhà cậu út nhập vào nhà bác hay tài sản nhà bác nhập và nhà cậu út?”

Lời nói đến đây xem như đã xong, Lạc Thư nhìn bác gái cả biến sắc, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đầy sung sướng. Thù xem như kết, Lạc Thư không quan tâm, dù sao cậu cũng sớm muốn kết, nhẫn đến bây giờ cũng không dễ.

Tiệc kết thúc, bởi vì trước đó bị Lạc Thư làm mất mặt trước lũ trẻ, Tôn Thắng Siêu cầm lấy trái bóng rổ được bọn họ mang theo làm một vài động tác khó liền kéo theo một đám hồng nhan (bé gái) sang sân bóng rổ ở trường tiểu học phụ cận để tiêu hóa thức ăn.

Thấy Tôn Thắng Siêu tìm kiếm mình, Lạc Thư nói sau khi ăn xong tản bộ đi đến trường một chuyến rồi trở về, Lâm Tĩnh Minh cũng đi theo cậu.

Lạc Thư mệt nhọc, trực tiếp lên lầu ngủ trưa. Trên lầu có hai gian phòng, một gian là phòng tân hôn của cậu út, hai người cũng không ở đấy lâu, hiện tại đến ngày lễ tết mới về ở vài ngày. Lạc Thư đến ngủ đều ở nhà ông bà ngoại, bởi vì lúc trước nghỉ đông và nghỉ hè Lạc Thư đều ở đây nên gian phòng này biến thành phòng của Lạc Thư và bà ngoại, đem gian chứa đồ cũ ở dưới lầu dọn cho ông ngủ. Về sau hai ông bà lớn tuổi không thích lên cầu thang, hai người liền ngủ ở lầu dưới.

Bà ngoại yêu sạch sẽ, trong phòng hàng ngày cũng quét dọn, phòng kiểu cũ nên giường gỗ khắc hoa, bên ngoài căng màn, giống như phim cổ trang, có điều lớn hơn một chút, còn có thể lăn qua lăn lại. Xà giường chạm rỗng bên trong có tóc và máu của trẻ nhỏ, ngụ ý bình an. Nhà Lạc Thư cũng có, đặt trên đèn bàn ở đầu giường phòng ngủ.

“Lâm Tĩnh Minh anh thử xem, lăn qua lăn lại thích lắm!” Lạc Thư cởi giày lăn qua lăn lại, “Hôm nay đi cùng Hà Bồi chẳng có gì hay ho cả, về sau mùa đông có tuyết chúng ta lại đến, khi đi chỉ cần lay cây trúc một cái tuyết sẽ rơi xuống dưới, nhìn đẹp lắm!”

Lạc Thư vừa nói chuyện vừa dùng tay vòng thành một vòng lớn, diễn tả bông tuyết thực sự rất đẹp rất lớn.

“Ừ, lần sau lại cùng nhau đến.” Lâm Tĩnh Minh cởi giầy, đặt giày mình song song với giày của Lạc Thư, nhìn chiếc giường cổ kính này khiến anh nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, tâm tình tốt không nói nên lời. (=3=)

Thấy Lâm Tĩnh Minh lên theo, Lạc Thư tự giác nhường chỗ cho anh, kì thật giường rất lớn, nằm bốn người cũng không sợ chật chội.

Bởi vì nắng gắt cuối thu vẫn còn, phía dưới chỉ lót chiếu, thảm đặt ở cuối giường, Lạc Thư mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, Lâm Tĩnh Minh mở thảm đắp trên người hai người. Anh không ngủ, chỉ nhìn mặt Lạc Thư ngẩn người. Lạc Thư ngủ thường có nhiều động tác nhỏ, chân luôn hướng về phía Lâm Tĩnh Minh, cuộn mình ngủ. Miệng hơi mở, hơi thở phả về phía anh khiến anh không tự chủ được thấy lòng mình mềm mại hơn.

Lâm Tĩnh Minh thỉnh thoảng khi đi học sẽ nghĩ đến Lạc Thư, bộ dáng nghịch ngợm, bộ dáng ngây thơ… Nhưng cẩn thận muốn miêu tả bộ dáng Lạc Thư như thế nào anh lại không nghĩ ra được. Tay anh sờ lên mặt Lạc Thư, hình dáng này sớm đã đi vào người anh, nhưng có khi lại giữ không được. Lâm Tĩnh Minh cảm thấy bản thân gần đây có chút đa sầu đa cảm cười khẽ vài tiếng, hạ xuống một cái hôn giữa hai hàng lông mi của Lạc Thư.

Thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Lâm Tĩnh Minh cũng nhắm lại mắt. Chỉ một lát sau liền ngửi được mùi đàn hương, đó là mùi trên người bà ngoại Lạc thư, vì quanh năm bái phật nên trên người mang theo hương vị này.

Thảm trên người được nhẹ nhàng lấy ra, sau đó được thay bằng một cái thảm mỏng hơn, một lát sau mới nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi rời đi.

Lâm Tĩnh Minh sớm không có bà nội, gia gia dù cẩn thận thế nào cũng sẽ có chỗ không chăm lo đến, Lâm Tĩnh Minh tuy rằng chỉ đi theo Lạc Thư đến đây vài lần nhưng bà ngoại đối Lâm Tĩnh Minh cũng tốt như đối với Lạc Thư vậy. Loại ôn nhu này từ sau khi gặp Lạc Thư Lâm Tĩnh Minh mới dần dần cảm nhận được, mẹ của mình cũng tốt, cha cũng tốt, anh tựa hồ đang chậm rãi thích ứng và tiếp nhận, cũng đưa ra đáp lại.

Anh nhớ Lạc Thư nói đường máu của bà ngoại rất cao, có lẽ phải tìm một ngày đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân. Người ấm áp như vậy, anh hi vọng có thể hạnh phúc hơn.

Lạc Thư ngủ một hồi phát hiện trên người ngứa ngáy, nhất là lưng, ban đầu cậu dùng lưng cọ cọ chiếu, sau phát hiện càng lúc càng ngứa liền lấy tay gãi. Kì thực cậu còn chưa tỉnh ngủ, tay đột nhiên bị nắm, khó chịu rền rĩ vài tiếng, sau đó có người lay bả vai, Lạc Thư mới chậm rãi mở mắt.

“Lạc Lạc, hình như là bị thủy đậu!” Lâm Tĩnh Minh cũng đang ngủ bị động tác của Lạc Thư làm tỉnh, cởi áo Lạc Thư mới phát hiện trên người có mụn, biết là do thủy đậu liền lay Lạc Thư tỉnh.

“A?” Lạc Thư kêu lên, dịch thủy đậu qua đã lâu giờ lại bị bệnh. “Làm sao bây giờ?” Cậu rất ngứa, rất muốn gãi nó nhưng lại bị Lâm Tĩnh Minh giữ không cho sờ. Nghĩ đến cha, Lạc Thư rất muốn làm đà điểu cắm đầu xuống đất.

“Không được sờ, bây giờ phải vào bệnh viện.” Lâm Tĩnh Minh buông tay Lạc Thư, đi giày, sau đó giúp Lạc Thư, “Anh đi nói với cô, em đi theo sau anh.”

“Vâng.” Lâm Tĩnh Minh làm việc đều để mọi người an tâm, Lạc Thư nghe lời đi theo sau anh, Lâm Tĩnh Minh gọi Hà Thục Phương vào góc, Lạc Thư trốn tránh không dám thò đầu ra.

“Thằng nhóc này – aish!” Hà Thục Phương thở dài, vốn định véo tai nhưng nhìn Lạc Thư rụt rè trốn tránh đằng sau Lâm Tĩnh Minh cuối cùng vẫn không làm.

“Bị thủy đậu cũng không biết chọn thời điểm, cố tình bị lúc này. Nếu mẹ nói kiểu gì ông bà cũng lo lắng, có khi còn không có tâm tình ăn tiệc mừng thọ.

“Con cũng không muốn mà.” Lạc Thư nhỏ giọng nói thầm.

“Con nói cái gì?”

“Cô,” Lâm Tĩnh Minh nói, “Dù sao bệnh thủy đậu cũng không phải bệnh nặng, làm mọi người mất vui còn mất nhiều hơn được. Cháu đưa Lạc Thư đến bệnh viện trước, cô nói với mọi người là trường có việc nên chúng cháu về trước, cô thấy được không?”

“Để cô đi cùng hai đứa đi.” Hà Thục Phương thở dài.

“Không cần đâu cô, tiệc còn đến muộn mới hết, cô vẫn còn có việc, dù sao ở bệnh viện có cô Tần, ngày mai cô đến cũng được, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Lạc Thư.”

Hà Thục Phương ngẫm lại, tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy. Cô trở về cầm chút tiền cho Lạc Thư mang theo, cười nói với Lâm Tĩnh Minh: “Tĩnh Minh à, lần này làm phiền cháu, cháu nói nói với Lạc thư, về sau cũng không thể như vậy.” Sau đó chuyển hướng về phía Lạc Thư, quát: “Nghe được chưa?”

“Nghe được.” Lạc Thư phiết miệng, thì

ra bệnh thủy đậu ngứa như vậy, nếu biết cậu đã không giả bệnh.

Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu hôm nay đều mang theo di động, gọi điện thoại cho Tôn Thắng Siêu, ba người chờ lái xe đến lập tức đi đến bệnh viện.

Tần Mộc Miên đã sớm nhận được điện thoại, đối với chuyện này cô vẫn bảo trì trạng thái run rẩy không tin tưởng, mà Lạc Thư gặp lại cô trong lòng cũng rối rắm phải chết????

Tần Mộc Miên tìm bác sĩ chuyên môn xem bệnh cho Lạc Thư, không có vấn đề gì, chỉ là lần này cần phải ở trong bệnh viện nhiều vài ngày.

Bởi vì sinh bệnh nên không thể gội đầu tắm rửa, Lâm Tĩnh Minh chỉ có thể dùng khăn mặt cẩn thận lau chùi những chỗ không có mụn, Tôn Thắng Siêu đứng ở một bên hai mắt ảm đạm, đợi trong chốc lát liền trở về.

“Lâm Tĩnh Minh, anh nói đây có phải là báo ứng không!” Lạc Thư cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, kì thật không phải cậu không chịu được cảm giác ngứa, chỉ là có người lo lắng cho mình nên tỏ vẻ mà thôi.

“Lạc Lạc chính là bị bệnh bình thường thôi, không có chuyện gì.” Lâm Tĩnh Minh vươn tay, chiếc vòng Lạc Thư bện cho Lâm Tĩnh Minh hồi tiểu học giờ đã muốn bạc màu nhưng Lâm Tĩnh Minh vẫn đeo, đặt bên cạnh vòng phật của Lạc Thư, cọ cọ vài cái vô cùng thân thiết. Anh cầm tay Lạc Thư, đặt trên mặt mình, “Mặc kệ có chuyện gì, anh sẽ cùng em gánh vác.”

“Sai rồi.” Ai nói ở cùng Lâm Tĩnh Minh cậu chỉ có thể bị chèn ép? Lạc Thư thừa nhận mình bị cảm động, nhưng vẫn cười ha ha.

“Anh sai chỗ nào?”

“Vừa nãy nói anh phải đặt ngón trỏ trước miệng em, sau đó ‘suỵt’ một cái, trên tivi đều diễn như vậy.”

“Được rồi, như vậy chúng ta làm lại một lần.”

“…….”

“Lạc Lạc, anh nói sự thật, em nhất định phải tin tưởng anh.” Câu nói của Lâm Tĩnh Minh dần biến thành lời nỉ non, chậm rãi đi vào lòng Lạc Thư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương