Hàn Kì Minh từ sau ngày chia tay ở khách sạn với Tiêu Kính Dương thì dường như mất hẳn tinh thần, ngày ngày buông thả bản thân nơi quán bar, không lo gì đến việc của công ty. Anh biết Tiêu Kính Dương rất hận anh, nguyên nhân cũng vì gia đình. Khác với Tiêu Kính Dương, anh là con trai độc nhất trong nhà, ba mẹ luôn thúc giục anh cưới vợ xin con nhưng bản thân anh lại không thích phụ nữ. Ngay lần đầu gặp mặt Tiêu Kính Dương, anh đã đem lòng yêu cậu, thời gian trôi qua hai người cũng thổ lộ rồi đến bên nhau, nhưng lại bị gia đình ngăn cấm, anh đành chia tay cậu ra nước ngoài cưới vợ, vốn dĩ nghĩ thời gian lâu dần sẽ quên được nhưng anh đã lầm. Thời gian bên vợ anh cũng giúp gia đình có người nối dõi, vợ anh cũng có người yêu thương nên cả hai nhanh chóng ly hôn, tìm hạnh phúc của riêng mình. Tuy nhiên hai người vẫn làm tròn chức trách của mình đối với con cái.

Anh ngồi trong quán bar uống đến say khướt, đến nửa đêm thì loạn choạng bước ra ngoài, trên đường vô tình để Tiêu Kính Dương bắt gặp. Cậu nhìn anh đi té lên té xuống không cam lòng mà chạy đến đỡ anh, cảm nhận được hơi ấm của đối phương anh ngước mắt lên nhìn.

“Dương… Chớ đi… Đừng rời bỏ anh…” Tiêu Kính Dương thấy anh trong cơn say còn gọi tên mình khiến cậu không biết làm sao, đối với anh vừa hận vừa yêu, càng hận lại càng yêu đậm sâu.

Hai người ầm ĩ dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh.

“Hàn Kì Minh, chúng ta về nhà được không!?” Cậu cúi xuống, ở bên tai anh nhỏ giọng hỏi, đồng thời quơ quơ cánh tay của mình ra trước mặt anh.

“Hảo, hảo… Chúng ta về nhà…” Anh vội vã đáp ứng, cuống quít đứng lên.

Cậu kè anh đến bãi đỗ xe tìm được xe của anh, từ trên người anh tìm được chìa khóa, sau khi nhét anh vào ghế phụ, Tiêu Kính Dương cho xe hướng nhà anh chạy đi.

Cậu từ trên người Hàn Kì Minh tìm được chìa khóa cửa, mở cửa kè anh vào trong nhà.

Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà anh sau hai năm. Đây là căn nhà anh mua trước đây, khi ấy anh cãi nhau với gia đình nên ra ngoài tự lập và mua nó. Cậu vừa mở cửa thì lập tức thấy được trên bức tường đối diện cửa ra vào có treo một bức ảnh, chụp hai người tay trong tay dáng vẻ hạnh phúc, cười đến thật ngọt ngào.

Cậu nhìn ảnh chụp, ngẫu nhiên lại liên tưởng đến bức ảnh trưng bày của cô dâu chú rể trong ngày cưới, chẳng qua cái kia là một nam một nữ, còn bức ảnh trên vách tường này là hai người đàn ông.

“Kì Minh, tôi lấy nước giúp anh.” Cậu dìu anh ngồi vào ghế sa lông, đợi anh ngồi mới xoay người đi vào phòng bếp.

Vật dụng trong nhà bếp đều đầy đủ. Dù đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy có người thường xuyên ở trong này nấu ăn. Cậu nghĩ, nếu chỉ có một mình anh sống, công việc của anh bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, lại còn thường xuyên nấu cơm. Chắc là đồ trước đây anh sống cùng vợ.

Cậu tìm được cái ly, sau khi rót đầy nước liền trở lại phòng khách.



“Tiểu Dương, Tiểu Dương…” Anh vẫn còn lầm bầm.

“ Uống nước.”

Anh lại không hề có phản ứng, đưa đôi mắt lờ đờ lên nhìn cậu bàn tay quơ qua chiếc ly, nước lặp tức chảy vào sô pha. Cậu vội vàng tìm cái khăn lau nước trên ghế, không còn cách nào đành phải ngồi bên cạnh anh tự mình cầm lấy ly nước đút cho anh uống.

Cậu đem cái ly ghé lên môi anh, anh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mà uống hết.

"Tiểu Dương đối với anh tốt nhất.” Nuốt một ngụm nước, anh nghiêng đầu, nhìn cậu nhoẻn miệng cười.

“anh nghỉ ngơi đi. Thời gian không còn sớm, tôi về đây.” Cậu lại tâm tình, buông ly nước từ ghế sô pha đứng lên. Anh đã đưa về nhà, cậu không cần thiết còn ở lại.

“Dương, chớ đi!” Nhìn thấy cậu từ trên ghế sô pha đứng lên, anh lập tức luống cuống, cũng theo sát đứng lên, từ phía sau ôm lấy cậu vào ngực.

“...” Cậu hoảng sợ, vội vàng muốn kéo cánh tay của anh ra.

“Dương, đây không phải nhà chúng ta sao, em còn định đi đâu!? Đừng rời bỏ anh.” Đối với sự giẫy giụa của cậu, anh lại càng siết chặt cánh tay. Cằm anh dựa vào vai cậu, thỏ thẻ nói nhỏ.

“Dương, chúng ta không cần chia tay được không!? Anh biết anh không có cách nào làm em tha thứ cho anh. Nhưng cái gì anh cũng có thể cho em, anh sẽ thương em, sẽ yêu em cả đời...cầu… cầu xin em… Đừng rời bỏ anh…” lời nói anh vẫn như cũ đứt quãng, thanh âm còn kèm theo một tia nghẹn ngào.

Nguyên lai anh cùng cậu chia tay là bởi vì đứa nhỏ. Kỳ thật cậu cũng chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, tuy cậu thầm mến anh, nhưng cậu chưa từng cùng nam nhân khác quen biết, ít nhất ở trong mắt người khác, cậu vẫn là “Bình thường”, nên cũng sẽ không bị loại áp lực này.

Hơn nữa nói sao thì cậu cũng không thể yêu anh cả đời, cậu đã từng nghĩ sẽ tìm biện pháp để bước ra khỏi đoạn tình cảm vô vọng này, rồi sẽ theo lẽ thường mà kết hôn cùng một người phụ nữ, bình bình đạm đạm sống cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương