Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung
-
Chương 59: Phiên ngoại úc lâm phi — thiệt nhiều thiệt nhiều gozilla (3)
Sau đó Úc Lâm Phi cùng Văn Trình liền mạc danh kỳ diệu ở cùng một chỗ.
Thật sự là mạc danh kỳ diệu, mà ngay cả chính Úc Lâm Phi cũng không làm rõ bọn họ rốt cuộc cùng một chỗ như thế nào.
Văn Trình đối với cái này cũng không quá để ý, cậu cảm thấy ngày thế nào đều cũng đều trôi qua, về phần cùng ai trải qua, có cái gì khác nhau đâu? Huống hồ Úc Lâm Phi đối với cậu thật sự không tệ, vậy thì tại sao cậu lại phải tốn thời gian rối rắm với cái vấn đề kỳ quái đó.
Thời điểm bệnh của Úc Lâm Phi rốt cục hoàn toàn tốt, Văn Trình cũng sắp có thể xuất viện, thương tổn gân cốt một trăm ngày, cậu nằm bệnh viện đã sắp mốc meo, mỗi ngày đều kêu la muốn xuất viện, Úc Lâm Phi không nói gì, chính là thời điểm nghe Văn Trình làm nũng không biết xấu hổ, sẽ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, giống như thấy được bóng dáng người kia trên người cậu.
“Ta muốn xuất viện…” Nằm trên giường xoay như con trùng, Văn Trình trước khi tháo thạch cao một ngày, miệng không ngừng đích nhắc tới: “Ta nếu còn nằm xuống sẽ muốn mốc meo mất, xương cốt đều rỉ sắt, Úc Lâm Phi, ngươi nhanh lo liệu thủ tục xuất viện cho ta đi.”
Úc Lâm Phi đang cầm quyển sách ngồi ở bên cạnh, nghe được lời nhắc nhở của Văn Trình, không trả lời.
“Này, hỗn đản, ngươi có nghe hay không a.” Thấy Úc Lâm Phi không để ý tới mình, Văn Trình bất mãn: “Ngươi chỗ nào cũng không yêu ta ~!”
“Muốn ta thích ngươi như thế nào?” Úc Lâm Phi bị Văn Trình làm cho có chút dở khóc dở cười: “Người ta bác sĩ nói tuần sau mới có thể xuất viện, ngươi chẳng lẽ muốn ta giúp ngươi chạy đi?”
“A a a.” Văn Trình phát điên lấy tay vò loạn đầu mình: “Mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn xuất viện a a, ngươi đi nhanh lên, có nghe hay không!!”
“…” Vì thế Úc Lâm Phi lại không để ý tới Văn Trình.
“Này…” Làm ầm ĩ nửa ngày, thấy ý kiến của mình vẫn như trước không được tiếp thu, Văn Trình giống như một quả bong bị chọc thủng, cậu giận dữ nói: “Ta trước kia không khiến người khác yêu mến phải không? Vì cái gì trừ ngươi ra lại không người đến thăm ta?”
“… Ta cũng mới biết ngươi.” Úc Lâm Phi lật sang trang tiếp theo: “Sao biết trước kia ngươi là cái dạng gì.”
“Ngươi vừa mới biết ta liền yêu ta?” Văn Trình cười dị thường gian trá: “Xem ra mị lực của ta rất lớn sao, ừm… Thật nhàm chán a a… Úc Lâm Phi ngươi rốt cuộc thích ta ở chỗ nào?”
Thích ngươi ở chỗ nào? Biểu tình của Úc Lâm Phi thực bình tĩnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Văn Trình một cái, cười nói: “Đại khái là thích ngươi trông giống như bị zombie ăn mất não đi.”
“…” Văn Trình oán hận nghiến răng.
Văn Trình sau đó mè nheo Úc Lâm Phi hồi lâu cũng không được cho phép xuất viện, thẳng đến một tuần sau đó…
“Rốt cục cũng có thể xuất viện!!” Văn Trình được bác sĩ cho đi giống như thấy được tương lai tươi sáng, cậu cười ha ha ha, giống như đứa nhỏ rốt cục được thỏa mãn một nguyện vọng.
Úc Lâm Phi ở bên cạnh giúp Văn Trình mang hành lý của cậu, thấy bộ dáng Văn Trình cao hứng như thế, biểu tình = có chút vi diệu: “Ngươi chuẩn bị đi đâu tiếp theo?”
“A, đương nhiên là về nhà a.” Văn Trình vò đầu: “Ngươi tại sao lại hỏi ta như vậy?”
“…”Trán Úc Lâm Phi nổi lên gân xanh: “Ngươi quay về nhà ai? Ngươi nhớ nhà mình ở nơi nào sao?”
“A…” Văn Trình sửng sốt, lập tức ngây ngốc cười rộ lên: “Tuy ta không nhớ rõ, nhưng ta còn có ngươi mà.”
“…” Úc Lâm Phi vô năng nói lại, chỉ có thể đỡ trán.
Sau đó Úc Lâm Phi liền mang theo cục nợ Văn Trình về nhà, ngồi ở trên taxi, Văn Trình khắc sâu biểu hiện kích động cùng hưng phấn của một vị gãy xương mới ra viện.
“A, Úc Lâm Phi ngươi nhìn xem bên ngoài có thật nhiều người a, ha ha ha.” “A, Úc Lâm Phi, cửa tiệm vừa mới đi ngang kia ta nhớ ăn rất được a, ha ha ha.” “A, Úc Lâm Phi…” “Văn Trình.” Úc Lâm Phi lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nếu còn lải nhải, ta sẽ bỏ ngươi lại, nói được là làm được.”
“…” Văn Trình nháy mắt liền thành thật, chẳng qua ánh mắt đang loạn chuyển nơi nơi.
“Tinh lực của ngươi thật không phải tốt bình thường a.” Cũng không biết nên thở dài hay nên cười khổ, Úc Lâm Phi lấy tay dụi khóe mắt: “Không liên lạc với người nhà ngươi một chút sao?”
“A, nhưng mà ta không nhớ.” Văn Trình khịt khịt cái mũi, vẻ mặt một dạng hồn nhiên ngây thơ.
“…Thật phục ngươi.” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta liên lạc giúp ngươi đi.”
“Được.” Không có chút ngượng ngùng nào, Văn Trình ngược lại dị thường cảm thấy là đương nhiên: “Cám ơn, ngươi thật là một người tốt.”
Mạc danh kỳ diệu bị phát danh hiệu người tốt, Úc Lâm Phi biểu lộ cái gì cũng không muốn nói.
Thật vất vả rốt cục tới được nhà Úc Lâm Phi, Văn Trình ngược lại không biểu hiện một chút ngượng ngùng nào, sôi nổi đi lên tầng, cũng không quản Úc Lâm Phi ở phía sau giúp cậu lấy hành lý.
Úc Lâm Phi lúc này đã muốn trở thành người hầu của người nào rất khó miêu tả tâm tình vào giờ phút này, nếu người khác đối với hắn khinh mạn như vậy, hắn đã sớm trở mặt… Nhưng mà cố tình lại không phải người khác, mà là Văn Trình…
Mở cửa nhà mình ra, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình cởi giày ra liền đi vào, mục đích cư nhiên là tủ lạnh trong phòng bếp nhà hắn.
“Như thế nào cái gì cũng không có a.” Biểu tình buồn rầu không nói nên lời, Văn Trình làm mặt lên án nhìn Úc Lâm Phi: “Trong nhà ngươi như thế nào cái gì cũng không có a.”
“Ta vẫn luôn ở bệnh viện, trong nhà có thể có cái gì?” Đặt hành lý ở phòng khách, Úc Lâm Phi mở hệ thống sưởi: “Ai, phục ngươi đấy, ngươi ở nhà người khác cũng tùy tiện như vậy?”
“Người khác?” Văn Trình nghi hoặc nhìn Úc Lâm Phi: “Ngươi không phải bạn trai ta sao? Chúng ta không phải ở cùng một chỗ sao? Ngươi sao có thể nói ta là người khác?”
“…” Úc Lâm Phi hít một hơi thiếu chút nữa bị suyễn.
“Đi mua đồ ăn cho ta.” Văn Trình giống một con trùng không xương cốt ghé vào trên ghế sô pha ngáp một cái: “Thật buồn ngủ a… Ta trước ngủ một lát… Ừm, ngươi nhanh ngoan ngoãn đi mua đồ cho ta … Ngoan…”
“… Trừ ăn ra, chính là ngủ.” Không biết nghĩ tới điều gì, biểu tình của Úc Lâm Phi phức tạp tới cực điểm: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bất quá rối rắm thì rối rắm, Úc Lâm Phi vẫn đi siêu thị dưới tầng một chuyến, nếu đã xuất viện, như vậy đồ dùng thông thường này khẳng định đều phải có, không cần Văn Trình thúc giục hắn cũng phải đi siêu thị mua một ít đồ dùng.
Đương nhiên, có Văn Trình, trong những đồ cần mua tự nhiên nhiều hơn một ít đồ ăn vặt hắn rất ít ăn, lại nhân tiện mua nguyên liệu làm cơm trưa về, thời điểm Úc Lâm Phi đẩy cửa nhà mình ra thấy Văn Trình ghé vào trên ghế sô pha đang dùng một loại tư thế vặn vẹo rất khó hình dung mà ngủ.
“… Ai” khẽ thở dài một cái, Úc Lâm Phi đi qua đi ôm Văn Trình vào phòng ngủ, dùng chăn đắp lên.
Sau đó phải đi vào phòng bếp bận rộn.
Đây chính là khởi đầu câu chuyện của Văn Trình và Úc Lâm Phi, cũng là hình thành vai diễn của bọn họ trong hình thức ở chung chân thật nhất.
Trong ba năm ở bên nhau đó, Úc Lâm Phi cưng chiều Văn Trình lên trời, hắn nhìn cái nam tử có tính cách tương tự Tiểu Hắc này, cảm thấy bản thân có lẽ thật sự đã yêu cậu, thời gian ba năm, không tính là quá lâu, nhưng tuyệt đối không ngắn, nếu không bởi vì yêu, hắn có lý do gì lại dễ dàng tha thứ cho Văn Trình suốt ba năm?
Đây là đáp án Úc Lâm Phi đưa cho mình, thế nhưng ngay tại thời điểm hắn cho rằng hắn cùng Văn Trình sẽ cứ như vậy đi tiếp, một đĩa CD vô danh được gửi tới, hoàn toàn phá hủy sinh hoạt của hắn.
Nội dung đĩa CD rất đơn giản, chính là một nam nhân, đã ngược đãi một con mèo đen đến chết như thế nào.
Úc Lâm Phi cầm một điếu thuốc, nhìn nam nhân kia đem một tấm kính thật dày áp trên người hắc miêu, nhìn cái nam nhân kia lộ ra nụ cười vặn vẹo, nhìn tiếng động của hắc miêu kia dần im lặng.
Đĩa CD này hẳn là không liên quan quá lớn tới hắn, đương nhiên, thế nhưng nam tử trong đĩa là Văn Trình, con mèo trong đĩa là Tiểu Hắc, như vậy cho dù Úc Lâm Phi có muốn thoát khỏi quan hệ cùng này cái đĩa CD này, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn lại bắt đầu gặp ác mộng. Hắn mơ thấy khuôn mặt Tiểu Hắc tràn ngập đau khổ không kể xiết, trên khuôn mặt giống Văn Trình như đúc mang theo thống khổ khó có thể miêu tả thành lời, đôi mắt của cậu đầy tơ máu, cả khuôn mặt dữ tợn, Tiểu Hắc trong mộng hỏi Úc Lâm Phi, tại sao ngươi lại đối tốt với cừu nhân của ta như vậy? Tại sao ngươi – lại coi người giết chết ta là thế thân của ta, tại sao ngươi không giúp ta báo thù, tại sao ngươi…
Ta giúp ngươi báo thù a… Từ từ nhắm hai mắt, trong lòng Úc Lâm Phi đầy thống khổ, không phải Tần Tâm giết ngươi sao, ta đã làm cho cô ta phải trả cái giá lớn, nhưng vì sao… Vì sao hiện tại mới nói cho ta biết… Người giết chết ngươi cư nhiên là Văn Trình ta yêu thương suốt ba năm, vì sao!!!
Úc Lâm Phi mạnh mẽ mở mắt ra, cảm giác nước mắt của mình đã muốn rơi đầy mặt, hắn gian nan hô hấp, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình.
Dung nhan ngủ quen thuộc cỡ nào a… Úc Lâm Phi run rẩy vươn tay vuốt mặt Văn Trình, dung nhan ngủ đáng yêu như vậy, ai có thể nghĩ đến cậu ta thuộc cái loại biến thái ngược mèo??
Ánh mắt Úc Lâm Phi ảm đạm không ánh sáng, hắn rời khỏi giường, đi tới thư phòng, đem đĩa CD kia nhìn lại lần thứ hai.
Sau lại, giết chết Văn Trình, tựa hồ biến thành việc nên làm theo lẽ thường.
Úc Lâm Phi đem con dao cầm trong tay đâm vào ngực Văn Trình, cảm giác được dòng máu ấm áp làm cho bàn tay lạnh lẽo của mình ấm áp lên.
Hắn nhìn biểu tình không thể tin được của Văn Trình, nước mắt trong đôi mắt lần thứ hai chảy ra.
Đi chết đi, nếu ngươi an tâm chết đi, ta sẽ đi cùng ngươi, vẫn luôn cùng ngươi. Úc Lâm Phi ngồi xổm xuống ôm thi thể Văn Trình dần dần lạnh lẽo, bên miệng nở ra một nụ cười ôn hòa, hắn in một nụ hôn trên khuôn mặt đã mất đi huyết sắc của Văn Trình, sau đó cúi thấp đầu xuống.
Nhưng có vài thời điểm, thượng thiên sẽ tương đối nhân từ.
Đằng Phong Vũ vừa lúc tìm đến Úc Lâm Phi đã cứu Văn Trình một mạng, lúc anh ta cầm chìa khóa mở cửa nhà Úc Lâm Phi ra, thiếu chút nữa bị hù chết, vội vàng vội vội đưa hai người đi bệnh viện.
Trong bất hạnh có vạn hạnh, Văn Trình không bị đâm tới tim, chỉ cách một hai ly, khiến cậu cùng tử thần gặp thoáng qua.
Úc Lâm Phi quyết định buông tha, hắn đi đến bên người Văn Trình đang ngủ say, ngữ khí tái nhợt mà vô lực, hắn nói, Văn Trình, ngươi tỉnh lại đi, ta tha thứ ngươi. Hắn nói, Văn Trình, chúng ta chấm dứt đi.
Úc Lâm Phi không muốn lại phí khí lực đi trách cứ Văn Trình, bởi vì trong mắt Văn Trình, bị giết chết chỉ là một con mèo mà thôi, một con mèo…
Ai có thể tin được, con mèo này có thể biến thành người đâu? Úc Lâm Phi thậm chí có khi cũng hoài nghi mình có phải đã điên rồi hay không, trên thế giới thật sự có người gọi là Tiểu Hắc sao? Thật sự không phải ảo giác của hắn sao?
Thống khổ như vậy vẫn luôn liên tục cho đến một khắc Văn Trình tỉnh lại kia, bởi vì trong nháy mắt Văn Trình tỉnh lại, cậu lộ ra một nụ cười suy yếu lại kiên định với Úc Lâm Phi, cậu nói: “Này, Úc Lâm Phi, ta là Tiểu Hắc a.”
Úc Lâm Phi đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
END 59.
——o0o——
Xin chào, còn ai nhớ t k nè
Tiểu Hắc và Úc Lâm Phi đến đây là kết thúc rồi, thật buồn nha T^T Cơ mà đoạn sau còn một PN H nhỏ đó ^///^
Bắt đầu từ chương sau toàn là về đôi trẻ Tô Duy Hi và Bạch Tùng Trạch thôi ~~
p.s. Vừa quyết tâm bỏ hết pass đi, chỉ để lại cái pass lừa tềnh ngày nào ~ Cũng k để pass hẳn ở dưới nữa ^^
Thật sự là mạc danh kỳ diệu, mà ngay cả chính Úc Lâm Phi cũng không làm rõ bọn họ rốt cuộc cùng một chỗ như thế nào.
Văn Trình đối với cái này cũng không quá để ý, cậu cảm thấy ngày thế nào đều cũng đều trôi qua, về phần cùng ai trải qua, có cái gì khác nhau đâu? Huống hồ Úc Lâm Phi đối với cậu thật sự không tệ, vậy thì tại sao cậu lại phải tốn thời gian rối rắm với cái vấn đề kỳ quái đó.
Thời điểm bệnh của Úc Lâm Phi rốt cục hoàn toàn tốt, Văn Trình cũng sắp có thể xuất viện, thương tổn gân cốt một trăm ngày, cậu nằm bệnh viện đã sắp mốc meo, mỗi ngày đều kêu la muốn xuất viện, Úc Lâm Phi không nói gì, chính là thời điểm nghe Văn Trình làm nũng không biết xấu hổ, sẽ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, giống như thấy được bóng dáng người kia trên người cậu.
“Ta muốn xuất viện…” Nằm trên giường xoay như con trùng, Văn Trình trước khi tháo thạch cao một ngày, miệng không ngừng đích nhắc tới: “Ta nếu còn nằm xuống sẽ muốn mốc meo mất, xương cốt đều rỉ sắt, Úc Lâm Phi, ngươi nhanh lo liệu thủ tục xuất viện cho ta đi.”
Úc Lâm Phi đang cầm quyển sách ngồi ở bên cạnh, nghe được lời nhắc nhở của Văn Trình, không trả lời.
“Này, hỗn đản, ngươi có nghe hay không a.” Thấy Úc Lâm Phi không để ý tới mình, Văn Trình bất mãn: “Ngươi chỗ nào cũng không yêu ta ~!”
“Muốn ta thích ngươi như thế nào?” Úc Lâm Phi bị Văn Trình làm cho có chút dở khóc dở cười: “Người ta bác sĩ nói tuần sau mới có thể xuất viện, ngươi chẳng lẽ muốn ta giúp ngươi chạy đi?”
“A a a.” Văn Trình phát điên lấy tay vò loạn đầu mình: “Mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn xuất viện a a, ngươi đi nhanh lên, có nghe hay không!!”
“…” Vì thế Úc Lâm Phi lại không để ý tới Văn Trình.
“Này…” Làm ầm ĩ nửa ngày, thấy ý kiến của mình vẫn như trước không được tiếp thu, Văn Trình giống như một quả bong bị chọc thủng, cậu giận dữ nói: “Ta trước kia không khiến người khác yêu mến phải không? Vì cái gì trừ ngươi ra lại không người đến thăm ta?”
“… Ta cũng mới biết ngươi.” Úc Lâm Phi lật sang trang tiếp theo: “Sao biết trước kia ngươi là cái dạng gì.”
“Ngươi vừa mới biết ta liền yêu ta?” Văn Trình cười dị thường gian trá: “Xem ra mị lực của ta rất lớn sao, ừm… Thật nhàm chán a a… Úc Lâm Phi ngươi rốt cuộc thích ta ở chỗ nào?”
Thích ngươi ở chỗ nào? Biểu tình của Úc Lâm Phi thực bình tĩnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Văn Trình một cái, cười nói: “Đại khái là thích ngươi trông giống như bị zombie ăn mất não đi.”
“…” Văn Trình oán hận nghiến răng.
Văn Trình sau đó mè nheo Úc Lâm Phi hồi lâu cũng không được cho phép xuất viện, thẳng đến một tuần sau đó…
“Rốt cục cũng có thể xuất viện!!” Văn Trình được bác sĩ cho đi giống như thấy được tương lai tươi sáng, cậu cười ha ha ha, giống như đứa nhỏ rốt cục được thỏa mãn một nguyện vọng.
Úc Lâm Phi ở bên cạnh giúp Văn Trình mang hành lý của cậu, thấy bộ dáng Văn Trình cao hứng như thế, biểu tình = có chút vi diệu: “Ngươi chuẩn bị đi đâu tiếp theo?”
“A, đương nhiên là về nhà a.” Văn Trình vò đầu: “Ngươi tại sao lại hỏi ta như vậy?”
“…”Trán Úc Lâm Phi nổi lên gân xanh: “Ngươi quay về nhà ai? Ngươi nhớ nhà mình ở nơi nào sao?”
“A…” Văn Trình sửng sốt, lập tức ngây ngốc cười rộ lên: “Tuy ta không nhớ rõ, nhưng ta còn có ngươi mà.”
“…” Úc Lâm Phi vô năng nói lại, chỉ có thể đỡ trán.
Sau đó Úc Lâm Phi liền mang theo cục nợ Văn Trình về nhà, ngồi ở trên taxi, Văn Trình khắc sâu biểu hiện kích động cùng hưng phấn của một vị gãy xương mới ra viện.
“A, Úc Lâm Phi ngươi nhìn xem bên ngoài có thật nhiều người a, ha ha ha.” “A, Úc Lâm Phi, cửa tiệm vừa mới đi ngang kia ta nhớ ăn rất được a, ha ha ha.” “A, Úc Lâm Phi…” “Văn Trình.” Úc Lâm Phi lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nếu còn lải nhải, ta sẽ bỏ ngươi lại, nói được là làm được.”
“…” Văn Trình nháy mắt liền thành thật, chẳng qua ánh mắt đang loạn chuyển nơi nơi.
“Tinh lực của ngươi thật không phải tốt bình thường a.” Cũng không biết nên thở dài hay nên cười khổ, Úc Lâm Phi lấy tay dụi khóe mắt: “Không liên lạc với người nhà ngươi một chút sao?”
“A, nhưng mà ta không nhớ.” Văn Trình khịt khịt cái mũi, vẻ mặt một dạng hồn nhiên ngây thơ.
“…Thật phục ngươi.” Úc Lâm Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta liên lạc giúp ngươi đi.”
“Được.” Không có chút ngượng ngùng nào, Văn Trình ngược lại dị thường cảm thấy là đương nhiên: “Cám ơn, ngươi thật là một người tốt.”
Mạc danh kỳ diệu bị phát danh hiệu người tốt, Úc Lâm Phi biểu lộ cái gì cũng không muốn nói.
Thật vất vả rốt cục tới được nhà Úc Lâm Phi, Văn Trình ngược lại không biểu hiện một chút ngượng ngùng nào, sôi nổi đi lên tầng, cũng không quản Úc Lâm Phi ở phía sau giúp cậu lấy hành lý.
Úc Lâm Phi lúc này đã muốn trở thành người hầu của người nào rất khó miêu tả tâm tình vào giờ phút này, nếu người khác đối với hắn khinh mạn như vậy, hắn đã sớm trở mặt… Nhưng mà cố tình lại không phải người khác, mà là Văn Trình…
Mở cửa nhà mình ra, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình cởi giày ra liền đi vào, mục đích cư nhiên là tủ lạnh trong phòng bếp nhà hắn.
“Như thế nào cái gì cũng không có a.” Biểu tình buồn rầu không nói nên lời, Văn Trình làm mặt lên án nhìn Úc Lâm Phi: “Trong nhà ngươi như thế nào cái gì cũng không có a.”
“Ta vẫn luôn ở bệnh viện, trong nhà có thể có cái gì?” Đặt hành lý ở phòng khách, Úc Lâm Phi mở hệ thống sưởi: “Ai, phục ngươi đấy, ngươi ở nhà người khác cũng tùy tiện như vậy?”
“Người khác?” Văn Trình nghi hoặc nhìn Úc Lâm Phi: “Ngươi không phải bạn trai ta sao? Chúng ta không phải ở cùng một chỗ sao? Ngươi sao có thể nói ta là người khác?”
“…” Úc Lâm Phi hít một hơi thiếu chút nữa bị suyễn.
“Đi mua đồ ăn cho ta.” Văn Trình giống một con trùng không xương cốt ghé vào trên ghế sô pha ngáp một cái: “Thật buồn ngủ a… Ta trước ngủ một lát… Ừm, ngươi nhanh ngoan ngoãn đi mua đồ cho ta … Ngoan…”
“… Trừ ăn ra, chính là ngủ.” Không biết nghĩ tới điều gì, biểu tình của Úc Lâm Phi phức tạp tới cực điểm: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bất quá rối rắm thì rối rắm, Úc Lâm Phi vẫn đi siêu thị dưới tầng một chuyến, nếu đã xuất viện, như vậy đồ dùng thông thường này khẳng định đều phải có, không cần Văn Trình thúc giục hắn cũng phải đi siêu thị mua một ít đồ dùng.
Đương nhiên, có Văn Trình, trong những đồ cần mua tự nhiên nhiều hơn một ít đồ ăn vặt hắn rất ít ăn, lại nhân tiện mua nguyên liệu làm cơm trưa về, thời điểm Úc Lâm Phi đẩy cửa nhà mình ra thấy Văn Trình ghé vào trên ghế sô pha đang dùng một loại tư thế vặn vẹo rất khó hình dung mà ngủ.
“… Ai” khẽ thở dài một cái, Úc Lâm Phi đi qua đi ôm Văn Trình vào phòng ngủ, dùng chăn đắp lên.
Sau đó phải đi vào phòng bếp bận rộn.
Đây chính là khởi đầu câu chuyện của Văn Trình và Úc Lâm Phi, cũng là hình thành vai diễn của bọn họ trong hình thức ở chung chân thật nhất.
Trong ba năm ở bên nhau đó, Úc Lâm Phi cưng chiều Văn Trình lên trời, hắn nhìn cái nam tử có tính cách tương tự Tiểu Hắc này, cảm thấy bản thân có lẽ thật sự đã yêu cậu, thời gian ba năm, không tính là quá lâu, nhưng tuyệt đối không ngắn, nếu không bởi vì yêu, hắn có lý do gì lại dễ dàng tha thứ cho Văn Trình suốt ba năm?
Đây là đáp án Úc Lâm Phi đưa cho mình, thế nhưng ngay tại thời điểm hắn cho rằng hắn cùng Văn Trình sẽ cứ như vậy đi tiếp, một đĩa CD vô danh được gửi tới, hoàn toàn phá hủy sinh hoạt của hắn.
Nội dung đĩa CD rất đơn giản, chính là một nam nhân, đã ngược đãi một con mèo đen đến chết như thế nào.
Úc Lâm Phi cầm một điếu thuốc, nhìn nam nhân kia đem một tấm kính thật dày áp trên người hắc miêu, nhìn cái nam nhân kia lộ ra nụ cười vặn vẹo, nhìn tiếng động của hắc miêu kia dần im lặng.
Đĩa CD này hẳn là không liên quan quá lớn tới hắn, đương nhiên, thế nhưng nam tử trong đĩa là Văn Trình, con mèo trong đĩa là Tiểu Hắc, như vậy cho dù Úc Lâm Phi có muốn thoát khỏi quan hệ cùng này cái đĩa CD này, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn lại bắt đầu gặp ác mộng. Hắn mơ thấy khuôn mặt Tiểu Hắc tràn ngập đau khổ không kể xiết, trên khuôn mặt giống Văn Trình như đúc mang theo thống khổ khó có thể miêu tả thành lời, đôi mắt của cậu đầy tơ máu, cả khuôn mặt dữ tợn, Tiểu Hắc trong mộng hỏi Úc Lâm Phi, tại sao ngươi lại đối tốt với cừu nhân của ta như vậy? Tại sao ngươi – lại coi người giết chết ta là thế thân của ta, tại sao ngươi không giúp ta báo thù, tại sao ngươi…
Ta giúp ngươi báo thù a… Từ từ nhắm hai mắt, trong lòng Úc Lâm Phi đầy thống khổ, không phải Tần Tâm giết ngươi sao, ta đã làm cho cô ta phải trả cái giá lớn, nhưng vì sao… Vì sao hiện tại mới nói cho ta biết… Người giết chết ngươi cư nhiên là Văn Trình ta yêu thương suốt ba năm, vì sao!!!
Úc Lâm Phi mạnh mẽ mở mắt ra, cảm giác nước mắt của mình đã muốn rơi đầy mặt, hắn gian nan hô hấp, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình.
Dung nhan ngủ quen thuộc cỡ nào a… Úc Lâm Phi run rẩy vươn tay vuốt mặt Văn Trình, dung nhan ngủ đáng yêu như vậy, ai có thể nghĩ đến cậu ta thuộc cái loại biến thái ngược mèo??
Ánh mắt Úc Lâm Phi ảm đạm không ánh sáng, hắn rời khỏi giường, đi tới thư phòng, đem đĩa CD kia nhìn lại lần thứ hai.
Sau lại, giết chết Văn Trình, tựa hồ biến thành việc nên làm theo lẽ thường.
Úc Lâm Phi đem con dao cầm trong tay đâm vào ngực Văn Trình, cảm giác được dòng máu ấm áp làm cho bàn tay lạnh lẽo của mình ấm áp lên.
Hắn nhìn biểu tình không thể tin được của Văn Trình, nước mắt trong đôi mắt lần thứ hai chảy ra.
Đi chết đi, nếu ngươi an tâm chết đi, ta sẽ đi cùng ngươi, vẫn luôn cùng ngươi. Úc Lâm Phi ngồi xổm xuống ôm thi thể Văn Trình dần dần lạnh lẽo, bên miệng nở ra một nụ cười ôn hòa, hắn in một nụ hôn trên khuôn mặt đã mất đi huyết sắc của Văn Trình, sau đó cúi thấp đầu xuống.
Nhưng có vài thời điểm, thượng thiên sẽ tương đối nhân từ.
Đằng Phong Vũ vừa lúc tìm đến Úc Lâm Phi đã cứu Văn Trình một mạng, lúc anh ta cầm chìa khóa mở cửa nhà Úc Lâm Phi ra, thiếu chút nữa bị hù chết, vội vàng vội vội đưa hai người đi bệnh viện.
Trong bất hạnh có vạn hạnh, Văn Trình không bị đâm tới tim, chỉ cách một hai ly, khiến cậu cùng tử thần gặp thoáng qua.
Úc Lâm Phi quyết định buông tha, hắn đi đến bên người Văn Trình đang ngủ say, ngữ khí tái nhợt mà vô lực, hắn nói, Văn Trình, ngươi tỉnh lại đi, ta tha thứ ngươi. Hắn nói, Văn Trình, chúng ta chấm dứt đi.
Úc Lâm Phi không muốn lại phí khí lực đi trách cứ Văn Trình, bởi vì trong mắt Văn Trình, bị giết chết chỉ là một con mèo mà thôi, một con mèo…
Ai có thể tin được, con mèo này có thể biến thành người đâu? Úc Lâm Phi thậm chí có khi cũng hoài nghi mình có phải đã điên rồi hay không, trên thế giới thật sự có người gọi là Tiểu Hắc sao? Thật sự không phải ảo giác của hắn sao?
Thống khổ như vậy vẫn luôn liên tục cho đến một khắc Văn Trình tỉnh lại kia, bởi vì trong nháy mắt Văn Trình tỉnh lại, cậu lộ ra một nụ cười suy yếu lại kiên định với Úc Lâm Phi, cậu nói: “Này, Úc Lâm Phi, ta là Tiểu Hắc a.”
Úc Lâm Phi đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
END 59.
——o0o——
Xin chào, còn ai nhớ t k nè
Tiểu Hắc và Úc Lâm Phi đến đây là kết thúc rồi, thật buồn nha T^T Cơ mà đoạn sau còn một PN H nhỏ đó ^///^
Bắt đầu từ chương sau toàn là về đôi trẻ Tô Duy Hi và Bạch Tùng Trạch thôi ~~
p.s. Vừa quyết tâm bỏ hết pass đi, chỉ để lại cái pass lừa tềnh ngày nào ~ Cũng k để pass hẳn ở dưới nữa ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook