Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc
-
Chương 29: Ăn dấm
Sau khi Tả Dĩ Uyên xuống lầu, nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Sở Cảnh đâu. Cuối cùng ngược lại Chris bị Tả Dĩ Uyên quên mất trong vũ hội chủ động bu lại, thấp giọng hỏi: “Hắc, Boss, anh đang tìm ai vậy? Sở sao?”
Tả Dĩ Uyên không chính diện trả lời, liền hỏi lại: “Cậu ấy đang ở đâu?”
Chris nghe vậy lập tức xụ mặt, u buồn nhìn Tả Dĩ Uyên, vẻ mặt khó chịu nói: “Tuy biết rằng Boss sẽ không có khả năng tới tìm tôi, nhưng mà…. Boss à, anh kỳ thật có thể nói chuyện uyển chuyển một chút, A, anh như vậy là có mới nới cũ nhá, điều này làm sao tôi có thể chịu nổi a!”
Trong vòng một ngày mà hai lần nghe được gì mà ‘mới’ với chả ‘cũ’, may là Tả Dĩ Uyên cũng tự âm thầm tỉnh táo lại, chính mình có phải thật sự đối với Sở Cảnh rất đặc biệt không.
“Có mới nới cũ?” Tả Dĩ Uyên cong môi mỉm cười, híp mắt cao thấp quét mắt nhìn Chris, sau đó liếc mắt nhìn cái nhẫn kim cương lóe sáng trên tay cậu ta, thản nhiên nói: “Không bàn tới chuyện cậu sắp là người có gia đình thì chỉ riêng cái bản mặt vô năng này của cậu là tôi đã không thể tiếp thu nổi… Chris, về sau nói gì cũng phải biểu đạt đầy đủ, nói nửa tỉnh nửa mê như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm. Nếu để người ngoài nghe được, sẽ khiến cho phẩm vị của tôi bị giảm xuống giá trị âm.”
Chris khiếp sợ nhìn Tả Dĩ Uyên, tay trái ôm tim run rẩy: “Boss, Boss… anh thật sự…..” rất quá đáng nha!
Tả Dĩ Uyên không cho cậu ta có cơ hội lên án: “Rốt cuộc có thấy A Cảnh không?”
Câu nói bị chặn ngang cổ họng, Chris bị mắc nghẹn tới mặt mày đỏ bừng. Thật vất vả mới thuận khí lại được, nhìn Tả Dĩ Uyên, Chris có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, vừa rồi có thấy cậu ấy đi ra hướng ban công.”
Tả Dĩ Uyên gật đầu, xoay người nâng bước tới ban công.
Chris nhìn theo Tả Dĩ Uyên xoay người không chút do dự bước đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác bị ‘qua sông đoạn cầu’ thực thê lương. Nhưng mà… cậu ta dường như quên nói cho lão bản, Sở Cảnh cũng không ở ban công một mình, đi theo cậu ấy hình như là một vệ sỹ bên cạnh Rendia thì phải?
Nhưng mà hình như cũng không liên quan gì tới mình đi? Chris gãi gãi đầu, quay đầu lập tức bị điệu nhạc du dương cùng những món ăn ngon miệng trong bữa tiệc thu hút đến quên mất không còn một mảnh, ngược lại, tích cực tập trung tinh thần vào những món điểm tâm được trang trí đẹp mắt trong vũ hội, về phần làm như vậy mất mặt cái gì… cũng mặc kệ nó!
Tuy rằng chuyện này đối với Tả Dĩ Uyên mà nói quả thật cũng không là gì.
Hẳn là như vậy, đúng thế, Tả Dĩ Uyên ở trong lòng một lần nữa âm thầm tự nói với mình như vậy.
Nhưng mà, chết tiệt, cái thằng kia đến tột cùng có quan hệ gì với Sở Cảnh? Đơn thuần nói chuyện với nhau thì có cần phải kề sát đến như vậy không? Còn có… cái tay gã đang vỗ lên vai Sở Cảnh là sao đây? Híp mắt nhìn chằm chằm cái tên nam nhân cao lớn đang cười đùa vui vẻ nói chuyện với Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên cảm giác tâm tình của mình kì quái trước nay chưa từng có.
Rõ ràng là tức giận không lý do. Sở Cảnh chỉ đơn thuần là cấp dưới của mình thôi, chỉ đứng nói chuyện thân mật với người khác, cho dù là cùng người khác trình diễn những hình ảnh cấm trẻ em trước mặt hắn, Tả Dĩ Uyên cảm thấy bản thân hẳn cũng không sinh ra xúc động gì lớn mới đúng, nhưng mà, điều này cũng gần như là hắn tự cho là vậy mà thôi.
Mà sự thật chính là, Tả Dĩ Uyên xác xác thực thực cực kỳ để ý. Hơn nữa, chết tiệt, loại trường hợp này thế nhưng lại khiến hắn thấy vô cùng chướng mắt.
Lacey đang hứng trí cao trào giới thiệu với Sở Cảnh về phong thổ các quốc gia gã từng đi qua, đang nói tới tận hứng, không đợi Lacey nói xong, gã đột nhiên cảm giác một loại áp bách nguy hiểm chiếu tới mình.
Đã nhiều năm qua Lacey không còn cảm thấy loại sát ý này nữa, ngược lại…
Lacey mẫn cảm nhíu mày quay đầu nhìn ra đằng sau, thẳng tới khi gã thấy rõ người cấp cho gã loại cảm giác áp bách này rốt cuộc là ai.
Đây là, L?
“Tả? Sao anh lại tới đây?” Thấy Tả Dĩ Uyên vươn tay khoác vai mình, Sở Cảnh thuận thế mang theo vài phần lười biếng nhích lại vào trong lòng hắn, nghiêng đầu nhướn mày với hắn, cười nói: “Anh bàn chính sự xong rồi?”
Tả Dĩ Uyên vươn tay nhéo vành tai Sở Cảnh một cái, mang theo vài phần thân mật trêu đùa: “Có chính sự nào quan trọng bằng em?”
Sở Cảnh nghe vậy khẽ cười một tiếng, không nói chuyện.
Trong khoảng thời gian ở chung này, dưới tình thế Sở Cảnh tận lực thể hiện, cùng Tả Dĩ Uyên cũng hữu ý vô tình, thậm chí là phối hợp, hai người ở chung đã bất giác mà phát triển thành loại thân mật ái muội như thế này. Cho dù là một người không quá nhạy cảm, nhưng Lacey đang là một người đứng xem, nhất là lại còn am hiểu tính cách hai người kia, không thể không nói gã bị hai người Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên khiến cho mắt sắp lọt tròng.
Không nói đến Tả Dĩ Uyên, nhưng chỉ biểu hiện của Sở Cảnh cũng đã khiến Lacey cảm thấy có chút kinh hãi.
Tuy rằng thời gian ở cùng Sở Cảnh không tính là quá lâu, nhưng đối với tính cách của Sở Cảnh, Lacey tự nhận là có hiểu biết nhất định. Cho dù Sở Cảnh bề ngoài thoạt nhìn là một người vô hại cộng thêm gương mặt xinh đẹp nên trông càng ôn nhu yếu mềm, tùy thời khiến cho người ta có cảm giác muốn che chở chiều chuộng, nhưng trên thực tế, gã biết, Sở Cảnh tuyệt đối không có khả năng là một con mèo nhà.
Đôi khi cậu vô ý phát ra hương vị thuộc thế giới hắc ám đủ để Lacey biết, bọn họ là người trong cùng một thế giới. Mà Sở Cảnh chẳng những không phải là một con mèo nhà sinh hoạt dưới ánh mặt trời, mà ngược lại chính là một con dã thú đầy nguy hiểm ẩn dấu dưới bề ngoài một con thú con. Tuy rằng chưa chân chính trưởng thành phát triển đầy đủ, nhưng bằng vào con mắt của một lính đánh thuê nhiều năm được trực giác bồi dưỡng ra, gã có thể đoán được, một khi lớn lên, cậu nhóc phương Đông nhìn mảnh mai này có thể trở thành bộ dạng cường hãn như thế nào!
Hơn nữa, Sở Cảnh cũng không phải là một người dễ dàng có thể tiếp cận. Cậu có thể cho phép mọi người tiêu sái tới gần, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác tiến hành bất cứ hành động thân mật nào với cậu. Lacey có chút ưu thương, làm bằng hữu với cậu bao lâu, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên được phép vỗ vai cậu mà thôi. Mà ngay cả cái ôm lịch sự cơ bản cũng tuyệt đối không được phép! Nhưng hiện tại…
Vị thiếu niên đang thân mật tựa vào trong ngực Tả Dĩ Uyên có thật là thiếu niên phương Đông mà gã nhận thức không?! Lacey thật sâu cảm giác thực bất công.
Thẳng tới khi ôm ấp Sở Cảnh chán chê, Tả Dĩ Uyên tính xấu mới dần bình phục lại, giương mắt đánh giá người đối diện một lần, nguyên bản đang cùng Sở Cảnh nói chuyện khoái trá… Được rồi, có lẽ hẳn nên nói thế này: nguyên bản nam nhân đối diện Sở Cảnh đang khoái trá tự thuật. Dù sao, vừa rồi nhìn ra, tựa hồ vẫn là tên nam nhân này không ngừng hoa chân múa tay tự mình vui sướng, nước miếng văng tứ tung.
“Lacey Flender?” Tả Dĩ Uyên khẽ phun ra tên của nam nhân, lập tức hơi gợi lên khóe môi một nụ cười: “Rendia đã nói qua cô ấy đã mời được một lính đánh thuê chuyên nghiệp làm vệ sỹ, hóa ra là anh. Nghe tên đã lâu, tôi là L.”
Tả Dĩ Uyên không chính diện trả lời, liền hỏi lại: “Cậu ấy đang ở đâu?”
Chris nghe vậy lập tức xụ mặt, u buồn nhìn Tả Dĩ Uyên, vẻ mặt khó chịu nói: “Tuy biết rằng Boss sẽ không có khả năng tới tìm tôi, nhưng mà…. Boss à, anh kỳ thật có thể nói chuyện uyển chuyển một chút, A, anh như vậy là có mới nới cũ nhá, điều này làm sao tôi có thể chịu nổi a!”
Trong vòng một ngày mà hai lần nghe được gì mà ‘mới’ với chả ‘cũ’, may là Tả Dĩ Uyên cũng tự âm thầm tỉnh táo lại, chính mình có phải thật sự đối với Sở Cảnh rất đặc biệt không.
“Có mới nới cũ?” Tả Dĩ Uyên cong môi mỉm cười, híp mắt cao thấp quét mắt nhìn Chris, sau đó liếc mắt nhìn cái nhẫn kim cương lóe sáng trên tay cậu ta, thản nhiên nói: “Không bàn tới chuyện cậu sắp là người có gia đình thì chỉ riêng cái bản mặt vô năng này của cậu là tôi đã không thể tiếp thu nổi… Chris, về sau nói gì cũng phải biểu đạt đầy đủ, nói nửa tỉnh nửa mê như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm. Nếu để người ngoài nghe được, sẽ khiến cho phẩm vị của tôi bị giảm xuống giá trị âm.”
Chris khiếp sợ nhìn Tả Dĩ Uyên, tay trái ôm tim run rẩy: “Boss, Boss… anh thật sự…..” rất quá đáng nha!
Tả Dĩ Uyên không cho cậu ta có cơ hội lên án: “Rốt cuộc có thấy A Cảnh không?”
Câu nói bị chặn ngang cổ họng, Chris bị mắc nghẹn tới mặt mày đỏ bừng. Thật vất vả mới thuận khí lại được, nhìn Tả Dĩ Uyên, Chris có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, vừa rồi có thấy cậu ấy đi ra hướng ban công.”
Tả Dĩ Uyên gật đầu, xoay người nâng bước tới ban công.
Chris nhìn theo Tả Dĩ Uyên xoay người không chút do dự bước đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác bị ‘qua sông đoạn cầu’ thực thê lương. Nhưng mà… cậu ta dường như quên nói cho lão bản, Sở Cảnh cũng không ở ban công một mình, đi theo cậu ấy hình như là một vệ sỹ bên cạnh Rendia thì phải?
Nhưng mà hình như cũng không liên quan gì tới mình đi? Chris gãi gãi đầu, quay đầu lập tức bị điệu nhạc du dương cùng những món ăn ngon miệng trong bữa tiệc thu hút đến quên mất không còn một mảnh, ngược lại, tích cực tập trung tinh thần vào những món điểm tâm được trang trí đẹp mắt trong vũ hội, về phần làm như vậy mất mặt cái gì… cũng mặc kệ nó!
Tuy rằng chuyện này đối với Tả Dĩ Uyên mà nói quả thật cũng không là gì.
Hẳn là như vậy, đúng thế, Tả Dĩ Uyên ở trong lòng một lần nữa âm thầm tự nói với mình như vậy.
Nhưng mà, chết tiệt, cái thằng kia đến tột cùng có quan hệ gì với Sở Cảnh? Đơn thuần nói chuyện với nhau thì có cần phải kề sát đến như vậy không? Còn có… cái tay gã đang vỗ lên vai Sở Cảnh là sao đây? Híp mắt nhìn chằm chằm cái tên nam nhân cao lớn đang cười đùa vui vẻ nói chuyện với Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên cảm giác tâm tình của mình kì quái trước nay chưa từng có.
Rõ ràng là tức giận không lý do. Sở Cảnh chỉ đơn thuần là cấp dưới của mình thôi, chỉ đứng nói chuyện thân mật với người khác, cho dù là cùng người khác trình diễn những hình ảnh cấm trẻ em trước mặt hắn, Tả Dĩ Uyên cảm thấy bản thân hẳn cũng không sinh ra xúc động gì lớn mới đúng, nhưng mà, điều này cũng gần như là hắn tự cho là vậy mà thôi.
Mà sự thật chính là, Tả Dĩ Uyên xác xác thực thực cực kỳ để ý. Hơn nữa, chết tiệt, loại trường hợp này thế nhưng lại khiến hắn thấy vô cùng chướng mắt.
Lacey đang hứng trí cao trào giới thiệu với Sở Cảnh về phong thổ các quốc gia gã từng đi qua, đang nói tới tận hứng, không đợi Lacey nói xong, gã đột nhiên cảm giác một loại áp bách nguy hiểm chiếu tới mình.
Đã nhiều năm qua Lacey không còn cảm thấy loại sát ý này nữa, ngược lại…
Lacey mẫn cảm nhíu mày quay đầu nhìn ra đằng sau, thẳng tới khi gã thấy rõ người cấp cho gã loại cảm giác áp bách này rốt cuộc là ai.
Đây là, L?
“Tả? Sao anh lại tới đây?” Thấy Tả Dĩ Uyên vươn tay khoác vai mình, Sở Cảnh thuận thế mang theo vài phần lười biếng nhích lại vào trong lòng hắn, nghiêng đầu nhướn mày với hắn, cười nói: “Anh bàn chính sự xong rồi?”
Tả Dĩ Uyên vươn tay nhéo vành tai Sở Cảnh một cái, mang theo vài phần thân mật trêu đùa: “Có chính sự nào quan trọng bằng em?”
Sở Cảnh nghe vậy khẽ cười một tiếng, không nói chuyện.
Trong khoảng thời gian ở chung này, dưới tình thế Sở Cảnh tận lực thể hiện, cùng Tả Dĩ Uyên cũng hữu ý vô tình, thậm chí là phối hợp, hai người ở chung đã bất giác mà phát triển thành loại thân mật ái muội như thế này. Cho dù là một người không quá nhạy cảm, nhưng Lacey đang là một người đứng xem, nhất là lại còn am hiểu tính cách hai người kia, không thể không nói gã bị hai người Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên khiến cho mắt sắp lọt tròng.
Không nói đến Tả Dĩ Uyên, nhưng chỉ biểu hiện của Sở Cảnh cũng đã khiến Lacey cảm thấy có chút kinh hãi.
Tuy rằng thời gian ở cùng Sở Cảnh không tính là quá lâu, nhưng đối với tính cách của Sở Cảnh, Lacey tự nhận là có hiểu biết nhất định. Cho dù Sở Cảnh bề ngoài thoạt nhìn là một người vô hại cộng thêm gương mặt xinh đẹp nên trông càng ôn nhu yếu mềm, tùy thời khiến cho người ta có cảm giác muốn che chở chiều chuộng, nhưng trên thực tế, gã biết, Sở Cảnh tuyệt đối không có khả năng là một con mèo nhà.
Đôi khi cậu vô ý phát ra hương vị thuộc thế giới hắc ám đủ để Lacey biết, bọn họ là người trong cùng một thế giới. Mà Sở Cảnh chẳng những không phải là một con mèo nhà sinh hoạt dưới ánh mặt trời, mà ngược lại chính là một con dã thú đầy nguy hiểm ẩn dấu dưới bề ngoài một con thú con. Tuy rằng chưa chân chính trưởng thành phát triển đầy đủ, nhưng bằng vào con mắt của một lính đánh thuê nhiều năm được trực giác bồi dưỡng ra, gã có thể đoán được, một khi lớn lên, cậu nhóc phương Đông nhìn mảnh mai này có thể trở thành bộ dạng cường hãn như thế nào!
Hơn nữa, Sở Cảnh cũng không phải là một người dễ dàng có thể tiếp cận. Cậu có thể cho phép mọi người tiêu sái tới gần, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác tiến hành bất cứ hành động thân mật nào với cậu. Lacey có chút ưu thương, làm bằng hữu với cậu bao lâu, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên được phép vỗ vai cậu mà thôi. Mà ngay cả cái ôm lịch sự cơ bản cũng tuyệt đối không được phép! Nhưng hiện tại…
Vị thiếu niên đang thân mật tựa vào trong ngực Tả Dĩ Uyên có thật là thiếu niên phương Đông mà gã nhận thức không?! Lacey thật sâu cảm giác thực bất công.
Thẳng tới khi ôm ấp Sở Cảnh chán chê, Tả Dĩ Uyên tính xấu mới dần bình phục lại, giương mắt đánh giá người đối diện một lần, nguyên bản đang cùng Sở Cảnh nói chuyện khoái trá… Được rồi, có lẽ hẳn nên nói thế này: nguyên bản nam nhân đối diện Sở Cảnh đang khoái trá tự thuật. Dù sao, vừa rồi nhìn ra, tựa hồ vẫn là tên nam nhân này không ngừng hoa chân múa tay tự mình vui sướng, nước miếng văng tứ tung.
“Lacey Flender?” Tả Dĩ Uyên khẽ phun ra tên của nam nhân, lập tức hơi gợi lên khóe môi một nụ cười: “Rendia đã nói qua cô ấy đã mời được một lính đánh thuê chuyên nghiệp làm vệ sỹ, hóa ra là anh. Nghe tên đã lâu, tôi là L.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook