Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
-
Chương 9: Tiểu Di tới chơi
Trở về nhà Hạ Linh vội đến gặp thiếu niên hai má lúm đồng tiền, tâm trạng phiền toái suốt một ngày đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
“đại ca, anh đã về.” Hạ Trĩ cầm một khay đồ ăn từ phòng bếp đi ra, “Dì Tuyết làm rất nhiều thức ăn, lập tức có thể ăn”
“Sao em lại chạy đến phòng bếp, loại chuyện này giao cho người hầu làm là được rồi.
“Không sao, dù sao em cũng rãnh rỗi.”
“Nếu rãnh rỗi ngày mai liền theo anh đến công ty.”
“A… đại ca…” Hạ Trĩ kêu lên.
Nhưng mà sáng hôm sau, Hạ Trĩ không cần theo Hạ Linh đến công ty, bởi vì Hạ gia có ba vị khách đến thăm, là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ, một trai một gái. Người phụ nữ ngồi trên sô pha nhìn Hạ Trĩ, giống như nhìn tình nhân, kích động ôm cổ cậu, “Tiểu Trĩ, tiểu Trĩ, nghe nói con nằm viện, dì từ nước ngoài nhanh chóng trở về thăm con, sao lại bị thương? Bây giờ có khỏe hơn chút nào không?”
“Dì, dì?” Hạ Trĩ không biết làm gì với người phụ nữ kích động này, theo thói quen nhìn về phía Đào Dương xin giúp đỡ.
“Cách tiểu thư, không cần lo lắng, vết thương của tiểu Trĩ thiếu gia đã tốt lắm, chỉ là tiểu Trĩ thiếu gia bị mất trí nhớ ……” Quản gia nhanh chóng trả lời.
“Mất trí nhớ?! Sao lại xảy ra chuyện này?” Người phụ nữ nắm lấy bả vai thiếu niên, lắc lắc, “Tiểu Trĩ, dì là dì của con, con không nhớ dì sao? Dì là Hạ Cách.”
“Dì, dì đứng lắc nữa, đầu con hơi choáng váng.”
“Được, được, tiểu Trĩ đáng yêu như vậy thế mà lại mất trí nhớ, Hạ Linh chăm sóc con như thế nào! Để hắn trở về xem dì chỉnh hắn như thế nào!” Vẻ mặt đau khổ của người phụ nữ thoáng chốc thay bằng sự giận dữ, dáng vẻ tức giận của Hạ Cách làm cho quản gia thực buồn cười.
“Mẹ, anh trai này thật đẹp!” Bé gái bên cạnh người phụ nữ kéo kéo ống tay áo của cô, giọng nói trẻ con, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Hạ Trĩ.
Nghe được giọng nói của con mình, người phụ nữ thả Hạ Trĩ ra, kéo đứa nhỏ lại, “Tiểu Kì, đây là anh tiểu Trĩ của con. Tiểu Trĩ, đây là con gái của dì.”
“Anh Tiểu Trĩ! Anh Tiểu Trĩ!” Tiểu Kì nhào vào lòng Hạ Trĩ làm nũng, cánh tay ngắn ngủn mũm mỉm ôm lấy cánh tay tiểu Trĩ.
“Tên em là tiểu Kì sao? Thật đáng yêu.” Tiểu Trĩ cười ôm lấy bé gái đang bổ nhào vào lòng mình, nhéo nhéo gương mặt đầy thịt của bé.
“Được… Được!” Tiểu Kì vui vẻ cười khi nghe tiểu Trĩ khen mình đáng yêu.
“Xem tiểu nha đầu vui vẻ chưa kìa.” Mẹ tiểu Kì vỗ vỗ đầu cô bé, “Không cần ở mãi trong lòng anh tiểu Trĩ, nhanh đi ra nào.”
“Con không muốn! Con muốn anh tiểu Trĩ ôm.”
“Xì, đồ xấu xí!” Bé trai đứng bên cạnh hình như rất bất mãn, đặt mông ngồi xuống sô pha đối diện.
“Hừ, em mới không có xấu, tiểu Trĩ ca ca nói em đáng yêu! Anh là đang ghen tị!” Bé gái yên tĩnh ngồi trong lòng tiểu Trĩ làm mặt quỷ với bé trai.
“Dì, là con của dì sao?”
“Đúng, tiểu Quân lớn hơn tiểu Kì hai tuổi, hai đứa nhỏ này kiếp trước không biết có thù hằn gì không, cứ ba ngày hai bữa là cãi nhau, con không cần để ý bọn nó. Đến, tiểu Quân, mau gọi anh!”
“Anh.” Bé trai nhìn Hạ Trĩ, lại nhìn em gái mình, đứng lên đến bên cạnh Hạ Trĩ, “Anh, anh có thấy em đẹp trai không?”
“Đẹp! Tiểu Quân rất đẹp trai!” Hạ Trĩ cười tươi, vươn tay ra xoa xoa đầu đứa nhỏ. Được câu trả lời như ý tiểu Quân liền quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua em gái mình.
“Hừ, em là con gái! Anh Tiểu Trĩ chỉ thích con gái, không thích con trai!”
“Anh ấy mới không thích con gái bốc đồng như em đâu!”
“Anh… anh…” Hai đứa nhỏ lại cãi nhau, tiểu Kì thấy không cãi lại anh hai, cái miệng nhỏ nhắn liền ô ô khóc, “Oa… anh bắt nạt em, oa… Anh Tiểu Trĩ không thích tiểu Kì…”
Tiểu Kì vừa khóc liền làm Hạ Trĩ tay chân hoảng loạn, vội vàng an ủi: “Tiểu Kì không khóc, tiểu Kì không khóc……”
“Tiểu Trĩ, con không cần để ý nha đầu kia, để nó khóc một lát là được rồi.” Người mẹ thấy con gái mình khóc đã tập mãi thành thói quen.
“Oa…” Nghe mẹ nói, tiểu Kì càng khóc lợi hại hơn, làm tiểu Trĩ sợ tới mức nhanh tay rút giấy ăn lau nước mắt nước mũi cho nó, “Tiểu Kì không khóc, không khóc. Anh sẽ không không để ý tới tiểu Kì.”
“Vậy anh thích tiểu Kì không?” Đôi mắt Tiểu Kì đỏ hồng bắt lấy cánh tay Hạ Trĩ, khóc thút thít hỏi.
“Ừm, thích, anh thích, nhưng mà tiểu Kì khóc xấu xí anh sẽ không thích.”
“Dạ, tiểu Kì, tiểu Kì không khóc, anh đừng không thích tiểu Kì.”
“Xì, tiểu quỷ xấu xí khóc nhè.” Nhìn Hạ Trĩ đối xử ân cần với em gái, tiểu Quân có chút không vui, giận dỗi ngồi một bên.
“Ừm, được rồi, tiểu Quân không cãi nhau với em gái, hai anh em tương thân tương ái.”
“Tiểu Trĩ thật lợi hại, thế mà làm cho hai tiểu quỷ này không cãi nhau, dì làm mẹ chúng thật mặc cảm a.” Dì chấp hai tay thành hình chữ thập, vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Trĩ.
“A, ha hả.” Tiểu Trĩ xấu hổ cười, bản thân mình chỉ là thích trẻ con mà thôi, bị dì nhìn như vậy thấy thật kỳ quái.
“Như vậy đi tiểu Trĩ, hai đứa nhỏ này sẽ cho con trông coi một chút, dì muốn lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi, ngồi máy bay mấy giờ làm dì thật mệt mỏi.”
“À, được.”
Kết quả là hai đứa nhỏ kia liền bò lên người Hạ Trĩ. Một trái một phải ngồi hai bên tựa vào trong lòng cậu. Vốn hai đứa nhỏ còn đang giành remote mà tranh cãi, cuối cùng cả hai đồng lòng cầm remote nhét vào tay Hạ Trĩ, chăm chú nhìn cậu. Hạ Trĩ bất đắc dĩ thở dài, chọn kênh thiếu nhi… Hai đứa nhỏ kia liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu xem ti vi, không nghĩ tới chưa được bao lâu cả hai đều ngủ, có lẽ mệt mỏi do lệch múi giờ đi?
“Tiểu Trĩ thiếu gia, để tiểu Quân cùng tiểu Kì cho tiểu Thiên chăm sóc đi, con muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Dạ, được.” Tiểu Trĩ định đưa bọn nhỏ cho tiểu Thiên rồi trở lên phòng, không nghĩ tới hai đứa nhỏ kia nắm chặt góc áo cậu không buông, tiểu Trĩ bất đắc dĩ thở dài, lại ngồi trở lại ghế, “Coi như xong, Đào thúc, thúc cứ làm việc đi, tiểu Thiên, chị đi lấy hai cái chăn đến.”
“Vâng, tiểu Trĩ thiếu gia.”
……
Lúc Hạ Linh trở về nhà liền thấy ba người ngủ say trên sô pha, ở giữa là em trai nhà mình, hai đứa nhỏ cậu ôm là ai? Quản gia thức thời nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia ngài quên sao, hôm nay dì ngài từ Mĩ trở về thăm ngài cùng tiểu Trĩ thiếu gia, hai đứa nhỏ này là con của Cách tiểu thư.”
“Dì đâu rồi?”
“Ở trên lầu nghỉ ngơi.”
“Tôi đã biết, thúc đi chuẩn bị cơm chiều đi.” Hạ Linh bỏ túi tài liệu trong tay xuống, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt an nhàn ngủ của thiếu niên, bàn tay xấu xa đưa lên nắm mũi cậu.
“Ừm……” Hạ Trĩ cảm thấy hô hấp không thông liền từ từ mở mắt. “A, đại ca, anh đã về rồi.” Giật giật cơ thể, mới phát hiện hai đứa nhỏ vẫn ôm mình như cũ, lắc lắc, đem hai hai đánh thức, Hạ Trĩ mới đứng lên hoạt động cơ thể cứng ngắt, mới vừa bước được nửa bước không nghĩ tới chân liền mềm nhũn xuống, may mắn Hạ Linh kịp thời đỡ lấy “Làm sao vậy?”
“Hình như ngồi lâu hai chân tê hết, không có việc gì, một chút liền tốt.”
“Anh Tiểu Trĩ… anh…” Hai giọng nói mềm mại vang lên, hai đứa nhỏ kia đã tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt mơ ngủ nhìn Hạ Trĩ.
“Đi theo chị tiểu Thiên rồi trở lại là có thể ăn cơm.”
“A! Cảm giác ngủ thực thích!” Lúc này Hạ Cách cũng tỉnh ngủ xuống lầu, nhìn người đàn ông một thân tây trang “Tiểu Linh, đã lâu không gặp liền trở thành một người đàn ông thành thục nha!”
Tiểu Linh…… Hạ Trĩ nghe xong thấy rùng mình, dám gọi anh trai như vậy, dì thực giỏi.
“Dì, sao đột nhiên từ Mỹ trở về?”
“Còn không vì bệnh của tiểu Trĩ sao, con tên xú tiểu tử chăm sóc em trai như thế nào, để cho nó bị thương rồi mất trí nhớ nữa.”
“Việc này dì không cần quản, về sau con sẽ chăm sóc tiểu Trĩ thật tốt.”
“Mẹ, con đói bụng……”
“Con cũng đói bụng.” Hai đứa nhỏ xoa xoa bụng, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh mẹ.
“Đi, chúng ta đi xem cơm chiều có chưa.” Nắm lấy tay hai đứa con, ba người đi vào phòng ăn.
“Đại ca, chúng ta cũng đi đi.”
“Ừ, em đi được chưa?”
“Đi, chân đã bình thường trở lại.”
Ở trên bàn cơm, hai đứa nhỏ cũng không mấy yên tĩnh, tranh đoạt thức ăn tiểu Trĩ gắp cho, làm tiểu Trĩ không thể tập trung ăn được, Hạ Linh nhìn thấy mà đau lòng, vỗ cái bàn hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái. Bị ánh mắt Hạ Linh dọa làm hai đứa nhỏ nhanh chóng im lặng, tiểu Trĩ trách cứ nhìn anh mình một cái, sao có thể dọa trẻ con như vậy.
“Nhanh ăn cơm đi.” Quên đi, anh trai đã lên tiếng vậy liền ăn cơm thôi.
“đại ca, anh đã về.” Hạ Trĩ cầm một khay đồ ăn từ phòng bếp đi ra, “Dì Tuyết làm rất nhiều thức ăn, lập tức có thể ăn”
“Sao em lại chạy đến phòng bếp, loại chuyện này giao cho người hầu làm là được rồi.
“Không sao, dù sao em cũng rãnh rỗi.”
“Nếu rãnh rỗi ngày mai liền theo anh đến công ty.”
“A… đại ca…” Hạ Trĩ kêu lên.
Nhưng mà sáng hôm sau, Hạ Trĩ không cần theo Hạ Linh đến công ty, bởi vì Hạ gia có ba vị khách đến thăm, là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ, một trai một gái. Người phụ nữ ngồi trên sô pha nhìn Hạ Trĩ, giống như nhìn tình nhân, kích động ôm cổ cậu, “Tiểu Trĩ, tiểu Trĩ, nghe nói con nằm viện, dì từ nước ngoài nhanh chóng trở về thăm con, sao lại bị thương? Bây giờ có khỏe hơn chút nào không?”
“Dì, dì?” Hạ Trĩ không biết làm gì với người phụ nữ kích động này, theo thói quen nhìn về phía Đào Dương xin giúp đỡ.
“Cách tiểu thư, không cần lo lắng, vết thương của tiểu Trĩ thiếu gia đã tốt lắm, chỉ là tiểu Trĩ thiếu gia bị mất trí nhớ ……” Quản gia nhanh chóng trả lời.
“Mất trí nhớ?! Sao lại xảy ra chuyện này?” Người phụ nữ nắm lấy bả vai thiếu niên, lắc lắc, “Tiểu Trĩ, dì là dì của con, con không nhớ dì sao? Dì là Hạ Cách.”
“Dì, dì đứng lắc nữa, đầu con hơi choáng váng.”
“Được, được, tiểu Trĩ đáng yêu như vậy thế mà lại mất trí nhớ, Hạ Linh chăm sóc con như thế nào! Để hắn trở về xem dì chỉnh hắn như thế nào!” Vẻ mặt đau khổ của người phụ nữ thoáng chốc thay bằng sự giận dữ, dáng vẻ tức giận của Hạ Cách làm cho quản gia thực buồn cười.
“Mẹ, anh trai này thật đẹp!” Bé gái bên cạnh người phụ nữ kéo kéo ống tay áo của cô, giọng nói trẻ con, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Hạ Trĩ.
Nghe được giọng nói của con mình, người phụ nữ thả Hạ Trĩ ra, kéo đứa nhỏ lại, “Tiểu Kì, đây là anh tiểu Trĩ của con. Tiểu Trĩ, đây là con gái của dì.”
“Anh Tiểu Trĩ! Anh Tiểu Trĩ!” Tiểu Kì nhào vào lòng Hạ Trĩ làm nũng, cánh tay ngắn ngủn mũm mỉm ôm lấy cánh tay tiểu Trĩ.
“Tên em là tiểu Kì sao? Thật đáng yêu.” Tiểu Trĩ cười ôm lấy bé gái đang bổ nhào vào lòng mình, nhéo nhéo gương mặt đầy thịt của bé.
“Được… Được!” Tiểu Kì vui vẻ cười khi nghe tiểu Trĩ khen mình đáng yêu.
“Xem tiểu nha đầu vui vẻ chưa kìa.” Mẹ tiểu Kì vỗ vỗ đầu cô bé, “Không cần ở mãi trong lòng anh tiểu Trĩ, nhanh đi ra nào.”
“Con không muốn! Con muốn anh tiểu Trĩ ôm.”
“Xì, đồ xấu xí!” Bé trai đứng bên cạnh hình như rất bất mãn, đặt mông ngồi xuống sô pha đối diện.
“Hừ, em mới không có xấu, tiểu Trĩ ca ca nói em đáng yêu! Anh là đang ghen tị!” Bé gái yên tĩnh ngồi trong lòng tiểu Trĩ làm mặt quỷ với bé trai.
“Dì, là con của dì sao?”
“Đúng, tiểu Quân lớn hơn tiểu Kì hai tuổi, hai đứa nhỏ này kiếp trước không biết có thù hằn gì không, cứ ba ngày hai bữa là cãi nhau, con không cần để ý bọn nó. Đến, tiểu Quân, mau gọi anh!”
“Anh.” Bé trai nhìn Hạ Trĩ, lại nhìn em gái mình, đứng lên đến bên cạnh Hạ Trĩ, “Anh, anh có thấy em đẹp trai không?”
“Đẹp! Tiểu Quân rất đẹp trai!” Hạ Trĩ cười tươi, vươn tay ra xoa xoa đầu đứa nhỏ. Được câu trả lời như ý tiểu Quân liền quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua em gái mình.
“Hừ, em là con gái! Anh Tiểu Trĩ chỉ thích con gái, không thích con trai!”
“Anh ấy mới không thích con gái bốc đồng như em đâu!”
“Anh… anh…” Hai đứa nhỏ lại cãi nhau, tiểu Kì thấy không cãi lại anh hai, cái miệng nhỏ nhắn liền ô ô khóc, “Oa… anh bắt nạt em, oa… Anh Tiểu Trĩ không thích tiểu Kì…”
Tiểu Kì vừa khóc liền làm Hạ Trĩ tay chân hoảng loạn, vội vàng an ủi: “Tiểu Kì không khóc, tiểu Kì không khóc……”
“Tiểu Trĩ, con không cần để ý nha đầu kia, để nó khóc một lát là được rồi.” Người mẹ thấy con gái mình khóc đã tập mãi thành thói quen.
“Oa…” Nghe mẹ nói, tiểu Kì càng khóc lợi hại hơn, làm tiểu Trĩ sợ tới mức nhanh tay rút giấy ăn lau nước mắt nước mũi cho nó, “Tiểu Kì không khóc, không khóc. Anh sẽ không không để ý tới tiểu Kì.”
“Vậy anh thích tiểu Kì không?” Đôi mắt Tiểu Kì đỏ hồng bắt lấy cánh tay Hạ Trĩ, khóc thút thít hỏi.
“Ừm, thích, anh thích, nhưng mà tiểu Kì khóc xấu xí anh sẽ không thích.”
“Dạ, tiểu Kì, tiểu Kì không khóc, anh đừng không thích tiểu Kì.”
“Xì, tiểu quỷ xấu xí khóc nhè.” Nhìn Hạ Trĩ đối xử ân cần với em gái, tiểu Quân có chút không vui, giận dỗi ngồi một bên.
“Ừm, được rồi, tiểu Quân không cãi nhau với em gái, hai anh em tương thân tương ái.”
“Tiểu Trĩ thật lợi hại, thế mà làm cho hai tiểu quỷ này không cãi nhau, dì làm mẹ chúng thật mặc cảm a.” Dì chấp hai tay thành hình chữ thập, vẻ mặt sùng bái nhìn Hạ Trĩ.
“A, ha hả.” Tiểu Trĩ xấu hổ cười, bản thân mình chỉ là thích trẻ con mà thôi, bị dì nhìn như vậy thấy thật kỳ quái.
“Như vậy đi tiểu Trĩ, hai đứa nhỏ này sẽ cho con trông coi một chút, dì muốn lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi, ngồi máy bay mấy giờ làm dì thật mệt mỏi.”
“À, được.”
Kết quả là hai đứa nhỏ kia liền bò lên người Hạ Trĩ. Một trái một phải ngồi hai bên tựa vào trong lòng cậu. Vốn hai đứa nhỏ còn đang giành remote mà tranh cãi, cuối cùng cả hai đồng lòng cầm remote nhét vào tay Hạ Trĩ, chăm chú nhìn cậu. Hạ Trĩ bất đắc dĩ thở dài, chọn kênh thiếu nhi… Hai đứa nhỏ kia liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu xem ti vi, không nghĩ tới chưa được bao lâu cả hai đều ngủ, có lẽ mệt mỏi do lệch múi giờ đi?
“Tiểu Trĩ thiếu gia, để tiểu Quân cùng tiểu Kì cho tiểu Thiên chăm sóc đi, con muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Dạ, được.” Tiểu Trĩ định đưa bọn nhỏ cho tiểu Thiên rồi trở lên phòng, không nghĩ tới hai đứa nhỏ kia nắm chặt góc áo cậu không buông, tiểu Trĩ bất đắc dĩ thở dài, lại ngồi trở lại ghế, “Coi như xong, Đào thúc, thúc cứ làm việc đi, tiểu Thiên, chị đi lấy hai cái chăn đến.”
“Vâng, tiểu Trĩ thiếu gia.”
……
Lúc Hạ Linh trở về nhà liền thấy ba người ngủ say trên sô pha, ở giữa là em trai nhà mình, hai đứa nhỏ cậu ôm là ai? Quản gia thức thời nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia ngài quên sao, hôm nay dì ngài từ Mĩ trở về thăm ngài cùng tiểu Trĩ thiếu gia, hai đứa nhỏ này là con của Cách tiểu thư.”
“Dì đâu rồi?”
“Ở trên lầu nghỉ ngơi.”
“Tôi đã biết, thúc đi chuẩn bị cơm chiều đi.” Hạ Linh bỏ túi tài liệu trong tay xuống, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt an nhàn ngủ của thiếu niên, bàn tay xấu xa đưa lên nắm mũi cậu.
“Ừm……” Hạ Trĩ cảm thấy hô hấp không thông liền từ từ mở mắt. “A, đại ca, anh đã về rồi.” Giật giật cơ thể, mới phát hiện hai đứa nhỏ vẫn ôm mình như cũ, lắc lắc, đem hai hai đánh thức, Hạ Trĩ mới đứng lên hoạt động cơ thể cứng ngắt, mới vừa bước được nửa bước không nghĩ tới chân liền mềm nhũn xuống, may mắn Hạ Linh kịp thời đỡ lấy “Làm sao vậy?”
“Hình như ngồi lâu hai chân tê hết, không có việc gì, một chút liền tốt.”
“Anh Tiểu Trĩ… anh…” Hai giọng nói mềm mại vang lên, hai đứa nhỏ kia đã tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt mơ ngủ nhìn Hạ Trĩ.
“Đi theo chị tiểu Thiên rồi trở lại là có thể ăn cơm.”
“A! Cảm giác ngủ thực thích!” Lúc này Hạ Cách cũng tỉnh ngủ xuống lầu, nhìn người đàn ông một thân tây trang “Tiểu Linh, đã lâu không gặp liền trở thành một người đàn ông thành thục nha!”
Tiểu Linh…… Hạ Trĩ nghe xong thấy rùng mình, dám gọi anh trai như vậy, dì thực giỏi.
“Dì, sao đột nhiên từ Mỹ trở về?”
“Còn không vì bệnh của tiểu Trĩ sao, con tên xú tiểu tử chăm sóc em trai như thế nào, để cho nó bị thương rồi mất trí nhớ nữa.”
“Việc này dì không cần quản, về sau con sẽ chăm sóc tiểu Trĩ thật tốt.”
“Mẹ, con đói bụng……”
“Con cũng đói bụng.” Hai đứa nhỏ xoa xoa bụng, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh mẹ.
“Đi, chúng ta đi xem cơm chiều có chưa.” Nắm lấy tay hai đứa con, ba người đi vào phòng ăn.
“Đại ca, chúng ta cũng đi đi.”
“Ừ, em đi được chưa?”
“Đi, chân đã bình thường trở lại.”
Ở trên bàn cơm, hai đứa nhỏ cũng không mấy yên tĩnh, tranh đoạt thức ăn tiểu Trĩ gắp cho, làm tiểu Trĩ không thể tập trung ăn được, Hạ Linh nhìn thấy mà đau lòng, vỗ cái bàn hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái. Bị ánh mắt Hạ Linh dọa làm hai đứa nhỏ nhanh chóng im lặng, tiểu Trĩ trách cứ nhìn anh mình một cái, sao có thể dọa trẻ con như vậy.
“Nhanh ăn cơm đi.” Quên đi, anh trai đã lên tiếng vậy liền ăn cơm thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook