Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 71: Giảng hòa

Đêm khuya, Hạ Linh xoay người, nương theo ánh trăng chăm chú nhìn người yêu đang ngủ say. Ngón tay thon dài chạm vào hai má đỏ au, mang theo tươi cười cưng chiều cúi đầu hôn hôn cái trán.

“Tiểu Trĩ, chúng ta không cãi nhau, được không?” Hạ Linh nói nhỏ, trong lời nói tràn ngập ôn nhu. Đáng tiếc Hạ Trĩ đã muốn ngủ say nên không nghe được, chỉ là chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tay vô thức nắm chặt áo Hạ Linh.

Ánh mắt lưu luyến trên cánh tay trắng nõn của thiếu niên, dấu đỏ rõ ràng trên cổ tay làm mắt Hạ Linh đau đớn. Này…… Là anh làm đi. Trong lòng  đau đớn, cầm lấy cánh tay người yêu, trên chỗ bị đỏ hôn một cái, giống như muốn dùng nụ hôn in lên vết thương kia. Cho đến khi tiểu Trĩ khó chịu mà giãy dụa, Hạ Linh mới lưu luyến buông ra, ôm chặt cánh tay người yêu, làm cho da thịt hai người kề cận, nhắm hai mắt lại đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, tiểu Trĩ tỉnh lại dưới tiếng tim đập rộn rã, đập vào mắt là một mảnh da thịt màu đồng cổ. Hạ Trĩ muốn xoa xoa hai mắt sưng đau, mới phát hiện tay mình bị nắm chặt, cánh tay Hạ Linh ôm trên lưng cậu còn thường thường ôm chặt.

Vẫn duy trì tư thế khó chịu này, Hạ Trĩ nhìn Hạ Linh đang ngủ ngon, không có quấy nhiễu anh. Mặt trời dần dần xuất hiện ngoài cửa sổ, chiếu sáng mọi thứ, mọi người đều đắm chìm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại.

Hạ Trĩ vẫn giữ tư thế đó thật lâu, cả người đều đau nhức. Lúc Hạ Linh còn chưa dậy, thì cậu vẫn bị ép buộc, chỉ cần cậu điều chỉnh tư  thế chút xíu, sẽ càng bị anh ôm chặt.

Lúc Hạ Trĩ vẻ mặt đau khổ do dự có cần đánh thức anh hay không, Hạ Linh tỉnh.

“Linh……” Hạ Trĩ ủy khuất nhìn Hạ Linh:“Anh làm em đau.”

“A, đau chỗ nào? Bị thương sao? Nhanh để anh xem xem.” Nghe thiếu niên nói như vậy, Hạ Linh nhanh chống xốc chăn, kiểm tra chỗ khó nói kia.

“Linh! Không phải!” Hạ Trĩ vừa thẹn vừa vội, đỏ mặt ngăn cản động tác của Hạ Linh, nhanh chóng lấy chăn che thân thể của mình.

“Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Hạ Linh hỏi.

“Dạ, tay đau chân đau cả người đều đau.” giãn cơ thể co lại đã lâu, tiểu Trĩ chủ động dựa vào lòng Hạ Linh, lời nói mang ý làm nũng, yên lặng nhìn Hạ Linh.

“Thật không.” Hạ Linh tà tà cười,“Như vậy để nhân viên matxa cao cấp này giúp em matxa đi.” Chưa nói xong, tay Hạ Linh lại ôm lấy eo nhỏ, như có như không matxa, không mang theo hương vị tình sắc.

“Uhm, mau matxa.” Hạ Trĩ xoay người, nằm ở trên người, hưởng thụ người yêu mát xa.“Uhm…… Thật thoải mái, bên kia, ở dưới, đúng, đúng là nơi đó, ấn mạnh một chút.” Hạ Trĩ thoải mái mà hừ hừ, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy cơ thể, mí mắt bắt đầu đánh nhau, từ từ ngủ.

Đợi Hạ Trĩ thức dậy lần nữa, người đã ở trên xe. Xe chạy như bay trên đường, Hạ Trĩ mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thoáng nhìn Hạ Linh đang ôm mình, còn chưa tỉnh ngủ, cọ cọ trong ngực Hạ Linh, nhỏ giọng gọi:“Linh……” mắt vừa mở không bao lâu lại có xu thế nhắm lại.

“Heo con lại ngủ.” Hạ Linh cười sờ sờ tiểu bảo bối làm nũng trong lòng mình,“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ, sắp đến công ty.”

“uhm…… Không muốn, mệt……” Cậu không hài lòng lắc lắc đầu.

Hạ Linh thấy người yêu không dậy nổi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói:“Chẳng lẽ bảo bối muốn anh ôm em vào sao? Ha hả, anh không ngại bị mọi người nhìn đâu.”

“Ôi chao?!” Bị lời nói của Hạ Linh dọa cho giật mình, tiểu Trĩ ngẩng đầu thật mạnh, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Linh, sau đó lắc lắc đầu, nói:“Không cần, người khác nhìn thấy mất mặt chết.”

“Sợ cái gì, lúc nãy vẫn là anh giúp em đổi quần áo, ôm em ra khỏi nhà.”

“Em, em, này không giống!” Tiểu Trĩ lắp bắp phản bác. Bị Đào Thúc nhìn thấy còn chưa tính, dù sao ca ca ở trước mặt người hầu mặt cũng làm ra không ít chuyện mất mặt, tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách. Nhưng mà ở công ty bị thấy được, nhiều người như vậy sẽ nói ra nói vào. Cho dù Na tỷ ủng hộ, cũng không đại biểu mọi người trong công ty ủng hộ…… Ca ca là giám đốc của bọn họ, cũng không thể làm ảnh hưởng danh tiếng của anh ấy.

“Được rồi được rồi, hiện tại có tinh thần đi, đến, ăn sáng trước, anh nói Đào thúc chuẩn bị cho em. Đến giờ này rồi, đã đói bụng rồi phải không.” Hạ Linh cười cười lấy hộp giữ ấm ra, thay cậu mở ra, đem chén cháo cùng sữa đậu nành ấm áp dọn ra,“Nhanh ăn đi.”

“Dạ, thơm quá, anh không nói em cũng không thấy, anh vừa nói em liền thấy sắp đói chết rồi.” Hạ Trĩ bỏ một cái bánh quẩy vào miệng, bộ dáng lang thôn hổ yết cực kỳ giống quỷ đói.

“Ăn từ từ, không ai giành với em. Uống sữa đậu nành, nhà mình tự tay làm.” Hạ Linh sợ người yêu nghẹn, nhanh chóng đưa sữa đậu nành tới

“Dạ.”

Chờ ăn xong bữa sáng, xe cùng lúc tới công ty. Hạ Trĩ đem ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong miệng nuốt xuống, vỗ vỗ cái bụng căng tròn bước xuống xe, lại bị Hạ Linh túm lấy. Khó hiểu quay đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã bị đôi môi Hạ Linh ngăn lại, tinh tế nhấm nháp hương vị đậu nành trong miệng người yêu, triền miên một lúc mới buông Hạ Trĩ đang đỏ bừng mặt ra.

“Linh!” Nhìn thoáng qua lái xe, Hạ Trĩ ngừng nói.

“Xem em ăn miệng dính đầy ra, làm người yêu đương nhiên anh nên phụ trách thay em lau khô.” Hạ Linh nói thực đương nhiên.

“Kia, kia cũng không cần phải như vậy!” Hạ Trĩ đẩy Hạ Linh ra, mở cửa xe đi ra ngoài. Người sau cười hì hì cũng xuống theo.

Hôm nay lại có thể nhìn thấy hai anh đẹp trai cùng xuất hiện, làm cho không ít nhân viên nữ hưng phấn một phen. Tranh thủ lúc nghỉ ngơi thường có nhân viên nữ mang theo không ít món ngon đi lên, quan tâm hỏi thân thể Hạ trĩ có phải không thoải mái hay không, nếu không thoải mái thì xin nghỉ, đừng cứng rắn chống đỡ. Sau đó đem đồ ăn vặt của mình toàn bộ đưa cho cậu.

Nhìn tiểu Trĩ kia bất đắc dĩ tươi cười cùng khuôn mặt đen của giám đốc, Tôn Na cầm tài liệu quay về vị trí làm việc của mình. Xem ra hai người này đã giảng hòa, mong là đừng cãi nhau nữa, Tôn Na cầu mong trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương