Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
-
Chương 48: Du lịch
Phía nam so với phía bắc, hiển nhiên là ấm áp hơn. Ra sân bay, ngẩng đầu là bầu trời xanh thẳm cùng với ánh nắng vàng rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, cực kì thoải mái.
“Oa, thật thoải mái.” Từ Dung Anh thỏa mãn xoay thắt lưng. Mấy người đã bỏ đi áo khoát dày, thay trang phục thoải mái, cảm giác cả người đều trở nên nhẹ nhàng.“Ai nha, nếu về sau đều có thể sống ở đây, cũng không cần phải mặc trang phục mùa đông thật dày. Nghĩ thôi cũng thấy kích động! Đúng không, tiểu Trĩ?” Từ Dung Anh ôm lấy cánh tay Hạ Trĩ, giọng làm nũng.
“Muốn thì tự mình ở đi, tiểu Trĩ sẽ không cùng ngươi ở lại.” Mạc Thiếu Dương từ một hướng khác vòng tay ôm lấy Hạ Trĩ, bộ dạng như muốn so sánh với Từ Dung Anh.
“Ngươi cũng không phải tiểu Trĩ, ngươi làm sao biết suy nghĩ của người ta! Nói không chừng tiểu Trĩ cũng muốn sống ở chỗ này……” Từ Dung Anh vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hạ Trĩ, nói:“Tiểu Trĩ, em nói với em, em cũng muốn sống ở đây đúng không?”
“Nơi này không tồi……”
“Ngươi xem ngươi xem, tiểu Trĩ nói cũng muốn sống ở đây……” Không đợi Hạ Trĩ nói xong, Từ Dung Anh liền liếc nhìn Mạc Thiếu Dương.
“Đây là tiểu Trĩ nói cho ngươi vui, đắc ý cái gì.” Mạc Thiếu Dương bất mãn hừ hừ.“Nhà tiểu Trĩ cũng không phải ở đây.”
Kì Tuyển cùng Đỗ Tiểu Như lấy hành lý trở về, nhìn thấy Mạc Thiếu Dương cùng Từ Dung Anh lại đấu võ miệng, Kì Tuyển cảm thấy dây thần kinh của mình cũng muốn nổi lên, nhịn không được đối hai người quát:“Các cậu như thế nào lại cãi nhau nữa, nhanh lại đây lấy hành lí.”
“Dạ, Kì thiếu gia.” Mạc Thiếu Dương nhìn vẻ mặc hắc tuyến của Kì Tuyển, chạy nhanh đến xin hàng, nhận lấy hành lý.
“Như học tỷ, không phải em muốn cùng hắn đấu võ mồm, là hắn rất đáng bị mắng.” Từ Dung Anh cũng đổi vẻ mặt cười cười đi đến bên cạnh Đỗ Tiểu Như, nhận hành lý, cũng không quên đã kích Mạc Thiếu Dương.
“Ta thấy ngươi mới đáng mắng!”
“Được rồi được rồi, các người ầm ĩ từ khi lên máy bay đến xuống máy bay, thật không biết hai người ầm ĩ như vậy để làm gì. Chúng ta đến khách sạn trước, cất hành lý đã.” Đỗ Tiểu Như đối với hai kẻ dở hơi này cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vài người gọi hai xe taxi, đến trưa đã đến được khách sạn Mạc Thiếu Dương đặt trước. Mạc thiếu dương cũng không có ý định ở khách sạn sa hoa cao cấp. Tuy rằng gia thế bất phàm, nhưng Kỳ tuyển nói ra ngoài không cần gây chú ý, mấy người liền đặt ba phòng đôi. Hai nữ sinh một phòng, Mạc Thiếu Dương cùng Hạ Trĩ một phòng, Kì Tuyển một mình một phòng. Từ Dung Anh không đồng ý Mạc Thiếu Dương cùng Tiểu Trĩ ở một phòng, ở trong mắt nàng Mạc Thiếu Dương lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho Hạ Trĩ. Nhưng mà bị một câu ‘chẳng lẽ ngươi muốn cùng tiểu Trĩ ở một phòng’ chặn miệng, căm giận kéo hành lí theo Đỗ Tiểu Như về phòng. Kì Tuyển bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự mình kéo hành lí vào phòng đối diện.
Mạc Thiếu Dương ngay từ đầu đã dự định sắp xếp mình cùng Hạ Trĩ một phòng, bồi dưỡng tình cảm hai người. Thấy tính toán của mình thực hiện được, Mạc Thiếu Dương cười đến càng vui, ân cần kéo hành lí hai người, một tay dắt tay Hạ Trĩ,“Tiểu Trĩ, chúng ta cũng trở về phòng đi, lát nữa ra ngoài ăn trưa.”
“Dạ, được.” Hạ Trĩ nào biết được tâm tư Mạc Thiếu Dương, hắn từ nhỏ đã sống ở nhà trọ, cũng không để ý gì, gật gật đầu liền đi theo vào phòng.
Mạc Thiếu Dương đặt mông ngồi ở trên giường mà bắt đầu sắp xếp hành lí, nhìn thấy Hạ Trĩ từ túi du lịch lấy ra hai bộ quần áo, so sánh với cái mà hắn gọi là hành lí, thật sự là ít đến đáng thương,“Tiểu Trĩ, sao em lại đem ít quần áo như vậy?” Mạc Thiếu Dương kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ ngoài mặt Hạ Linh đối tốt với Hạ Trĩ? Trên thực tế chính là…… trong đầu Mạc Thiếu Dương hiện ra các loại tình huống Hạ Trĩ ở Hạ gia bị khi dễ, tức giận đứng lên. Giờ phút này chỉ cần Hạ Trĩ nói một tiếng không tốt, hắn liền lập tức dẫn người rời khỏi Hạ gia.
“Chỉ là đi du lịch, mang nhiều quần áo để làm gì, đủ thay đổi là được.” trong lòng Hạ Trĩ thầm khinh bỉ một chút, hắn cũng không phải thiếu gia. Chỉ đi vài ngày, nào có ai mang theo nhiều quần áo như vậy.
“Tiểu Trĩ! Tiểu Trĩ! hành lí sắp xếp xong chưa? Kì Tuyển gọi chúng ta ra ngoài ăn cơm.” giọng nói Từ Dung Anh cùng với vài tiếng đập cửa từ ngoài truyền vào.
“Đến đây đến đây. Nữ nhân này thật sự là……” Mạc Thiếu Dương bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa, sau đó Từ Dung Anh liền hấp tấp vọt vào.
“Uy, ngươi gấp như vậy làm gì. Lớn giọng như vậy, động tác thô lỗ như vậy, ngươi rốt cuộc có phải phụ nữ hay không.”
“Ta có phải phụ nữ hay không không cần ngươi lo! Ta sợ ta tới chậm một bước, hoa hoa thiếu gia ngươi sẽ nhào vào Hạ Trĩ.” Từ Dung Anh hướng về phía Mạc Thiếu Dương thè lưỡi, sau đó kéo Hạ Trĩ qua, vẻ mặt thân thiết hỏi:“Tiểu Trĩ, người này không đối với em làm cái gì đi?”
“Không có.” Bị hỏi không hiểu ra sao Hạ Trĩ liền lắc lắc đầu, sau đó vô tội nhìn về phía Mạc Thiếu Dương.
“Khụ khụ, đi thôi đi thôi, ăn cơm đi, tới trễ sẽ bị Kì Tuyển cằn nhằn.” Bị Hạ Trĩ nhìn làm Mạc Thiếu Dương cảm thấy hoảng hốt xấu hổ, một tay lôi kéo người ra khỏi phòng.
Kì Tuyển cùng Đỗ Tiểu Như đã chờ ở phòng ăn.
“Các người rốt cục cũng đến, tôi còn nghĩ đến hai người đã cãi đến quên việc chính.” Kì Tuyển một bên lôi kéo tiểu Trĩ ngồi xuống, một bên đối Mạc Thiếu Dương cằn nhằn.
“Tôi là người như vậy sao?” Mạc Thiếu Dương giơ tay kéo Hạ Trĩ đến ghế bên cạnh, ngồi xuống.
“Tôi sẽ không cùng người như vậy cãi nhau.” Từ Dung Anh vẻ mặt khinh thường, sau đó ngồi ở bên kia Hạ Trĩ. Ba người còn lại bất đắc dĩ cười cười, hiển nhiên, lời này thực không có sức thuyết phục.
“Tiểu Trĩ, muốn ăn cái gì tự em chọn.” Kì Tuyển đem menu đưa cho hạ trĩ.
Tiểu Trĩ liên tục xua tay,“Kì đại ca, anh chọn là được rồi, em sao cũng được.”
“Để tôi chọn, tôi biết tiểu Trĩ thích ăn cái gì.” Mạc Thiếu Dương không chút khách khí cầm lấy menu, thuần thục gọi tên một đống đồ ăn.
Vài người vừa ăn cơm, vừa thương lượng buổi chiều sẽ đi đâu chơi. Cuối cùng sau một phen tranh luận, mấy người quyết định đến ven biển. Tuy rằng là mùa đông, nhưng biển phía nam cũng không lạnh. Kì Tuyển vừa gọi điện thoại thuê một chiếc xe, bọn họ tự lái xe đến bờ biển. Gió biển từ từ thổi tới, tựa như gió xuân, ấm áp như lòng người.
“Woa, thật là thoải mái a!” Từ Dung Anh xuống xe liền vui vẻ chạy về hướng bờ biển. Giờ phút này đang nghỉ đông, người tới đây du lịch cũng không nhiều, cho nên càng thích hợp du lịch.
Hạ Trĩ nhìn cảnh biển xinh đẹp, tuy rằng không nói, nhưng tươi cười bên khóe miệng cũng không có giảm xuống. Cảnh đẹp như vậy hiện ra trước mặt mình, phải tận tình hưởng thụ, việc này đối với hắn trước kia chính là vọng tưởng. Mạc Thiếu Dương nhìn Hạ Trĩ cười, thế nào còn có tâm tình xem cảnh đẹp, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Trĩ.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đến từ một chỗ, Hạ Trĩ quay đầu, đáp lại Mạc Thiếu Dương bằng một nụ cười sáng lạn tươi như hoa, khó hiểu mà nghiêng đầu,“Mạc đại ca?”
“Hắc, đừng cười với tên háo sắc này. Mất mặt muốn chết, đừng nói tôi biết cậu nha!” Kì Tuyển ôm balo vẻ mặt ghét bỏ, một tay vỗ vỗ vai hắn, miệng hướng về Hạ Trĩ nói.
“Ai háo sắc!” Mạc Thiếu Dương một quyền đánh Kì Tuyển, bị người sau linh hoạt né tránh.“Đồ vật đẹp thì sẽ hấp dẫn người khác thưởng thức, tôi đây là thuận theo quy luật tự nhiên.” thấy Kì Tuyển tránh thoát, Mạc Thiếu Dương cũng không giận, vui cười chạy tới trước mặt Hạ Trĩ, kéo tay đối phương, còn không chờ đối phương có phản ứng, liền chạy.
“Mạc đại ca, anh……” Hạ Trĩ cùng Mạc Thiếu Dương chạy trốn.
“Em không biết chạy trốn như vậy thực thoải mái sao? Gió biển thổi vào mặt rất thoải mái.” Mạc Thiếu Dương quay đầu hướng về phía Hạ Trĩ nói, trên mặt là tươi cười đơn thuần khó gặp
“Dạ!” Hạ Trĩ lên tiếng, tươi cười cũng sáng lạn hơn.
Bãi biển có hai người chạy trốn hấp dẫn ánh mặt mọi người. Không ít du khách dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, thậm chí có người còn lấy máy chụp lại cảnh tốt đẹp này.
Từ Dung Anh đã sớm chạy không thấy bóng người. Mà Kì Tuyển cùng đỗ tiểu như tìm một nơi mát mẻ, đem khăn trải xuống bờ cát, đem đồ ăn vặt dọn xuống. Kì Tuyển mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn Mạc Thiếu Dương cùng Tiểu Trĩ vui vẻ đùa giỡn phía xa, có chút vui mừng. Hai người họ một người là bạn tốt của mình, một người là người mà mình yêu thương như đệ đệ, nếu HạTtrĩ thật sự nguyện ý cùng Mạc Thiếu Dương cùng một chỗ, cũng xem là một kết cục tốt. Vừa ngăn chặn được người hoa tâm như Mạc Thiếu Dương, vừa có thể tìm được một người vì Hạ Trĩ mà đợi hắn, yêu thương hắn, vẹn cả đôi đường.
“A Tuyển, em hỏi anh, Thiếu Dương thích tiểu Trĩ có phải không?” Đỗ Tiểu Như theo hướng Kì Tuyển nhìn Mạc Thiếu Dương, so sánh với Mạc Thiếu Dương trong quá khứ, thông minh như nàng, tự nhiên có thể hiểu được.
“……” Kì Tuyển không ngờ Đỗ Tiểu Như sẽ hỏi vậy, ngẩn người thần mới gật gật đầu,“Anh cũng chưa từng nghĩ rằng, Mạc Thiếu Dương sẽ thích tiểu Trĩ.”
“Tiểu Trĩ là đứa trẻ tốt, ai gặp cũng thích.” Đỗ Tiểu Như ôn nhu cười.
“Anh còn nghĩ em sẽ không tán thành.”
“Tuy rằng em từ nhỏ đã sống trong gia giáo, nhưng cũng sống ở thế kỉ 21, là người thế kỉ mới, không cần xem thường em được không.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
“Tiểu trĩ, em biết không?”
“Cái gì?” Gió biển thổi vùi vù bên tai, Hạ Trĩ đi phía sau Mạc Thiếu Dương vô pháp nghe được đối phương đang nói cái gì.
“Trước kia anh vẫn luôn có một giấc mộng, hy vọng có một ngày anh có thể nắm tay người mình yêu nhất chạy trốn trên bờ biển. Hiện tại, giấc mộng của anh đã thực hiện!”
“…… Mạc đại ca, anh nói cái gì……” Hạ Trĩ mơ mơ hồ hồ nghe được Mạc Thiếu Dương đang nói, lại nghe không rõ nội dung.
“……” Mạc Thiếu Dương quay đầu về phía Hạ Trĩ cười, bỗng nhiên dừng lại. Hạ Trĩ không kịp phản ứng, không dừng lại kịp, liền bị đối phương ôm ở trong lòng.“Tiểu Trĩ,” Mạc Thiếu Dương thâm tình cúi đầu, ngực kịch liệt hô hấp, chậm rãi nói:“Tiểu Trĩ, anh thích em. Anh yêu em.”
“Oa, thật thoải mái.” Từ Dung Anh thỏa mãn xoay thắt lưng. Mấy người đã bỏ đi áo khoát dày, thay trang phục thoải mái, cảm giác cả người đều trở nên nhẹ nhàng.“Ai nha, nếu về sau đều có thể sống ở đây, cũng không cần phải mặc trang phục mùa đông thật dày. Nghĩ thôi cũng thấy kích động! Đúng không, tiểu Trĩ?” Từ Dung Anh ôm lấy cánh tay Hạ Trĩ, giọng làm nũng.
“Muốn thì tự mình ở đi, tiểu Trĩ sẽ không cùng ngươi ở lại.” Mạc Thiếu Dương từ một hướng khác vòng tay ôm lấy Hạ Trĩ, bộ dạng như muốn so sánh với Từ Dung Anh.
“Ngươi cũng không phải tiểu Trĩ, ngươi làm sao biết suy nghĩ của người ta! Nói không chừng tiểu Trĩ cũng muốn sống ở chỗ này……” Từ Dung Anh vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hạ Trĩ, nói:“Tiểu Trĩ, em nói với em, em cũng muốn sống ở đây đúng không?”
“Nơi này không tồi……”
“Ngươi xem ngươi xem, tiểu Trĩ nói cũng muốn sống ở đây……” Không đợi Hạ Trĩ nói xong, Từ Dung Anh liền liếc nhìn Mạc Thiếu Dương.
“Đây là tiểu Trĩ nói cho ngươi vui, đắc ý cái gì.” Mạc Thiếu Dương bất mãn hừ hừ.“Nhà tiểu Trĩ cũng không phải ở đây.”
Kì Tuyển cùng Đỗ Tiểu Như lấy hành lý trở về, nhìn thấy Mạc Thiếu Dương cùng Từ Dung Anh lại đấu võ miệng, Kì Tuyển cảm thấy dây thần kinh của mình cũng muốn nổi lên, nhịn không được đối hai người quát:“Các cậu như thế nào lại cãi nhau nữa, nhanh lại đây lấy hành lí.”
“Dạ, Kì thiếu gia.” Mạc Thiếu Dương nhìn vẻ mặc hắc tuyến của Kì Tuyển, chạy nhanh đến xin hàng, nhận lấy hành lý.
“Như học tỷ, không phải em muốn cùng hắn đấu võ mồm, là hắn rất đáng bị mắng.” Từ Dung Anh cũng đổi vẻ mặt cười cười đi đến bên cạnh Đỗ Tiểu Như, nhận hành lý, cũng không quên đã kích Mạc Thiếu Dương.
“Ta thấy ngươi mới đáng mắng!”
“Được rồi được rồi, các người ầm ĩ từ khi lên máy bay đến xuống máy bay, thật không biết hai người ầm ĩ như vậy để làm gì. Chúng ta đến khách sạn trước, cất hành lý đã.” Đỗ Tiểu Như đối với hai kẻ dở hơi này cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vài người gọi hai xe taxi, đến trưa đã đến được khách sạn Mạc Thiếu Dương đặt trước. Mạc thiếu dương cũng không có ý định ở khách sạn sa hoa cao cấp. Tuy rằng gia thế bất phàm, nhưng Kỳ tuyển nói ra ngoài không cần gây chú ý, mấy người liền đặt ba phòng đôi. Hai nữ sinh một phòng, Mạc Thiếu Dương cùng Hạ Trĩ một phòng, Kì Tuyển một mình một phòng. Từ Dung Anh không đồng ý Mạc Thiếu Dương cùng Tiểu Trĩ ở một phòng, ở trong mắt nàng Mạc Thiếu Dương lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho Hạ Trĩ. Nhưng mà bị một câu ‘chẳng lẽ ngươi muốn cùng tiểu Trĩ ở một phòng’ chặn miệng, căm giận kéo hành lí theo Đỗ Tiểu Như về phòng. Kì Tuyển bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự mình kéo hành lí vào phòng đối diện.
Mạc Thiếu Dương ngay từ đầu đã dự định sắp xếp mình cùng Hạ Trĩ một phòng, bồi dưỡng tình cảm hai người. Thấy tính toán của mình thực hiện được, Mạc Thiếu Dương cười đến càng vui, ân cần kéo hành lí hai người, một tay dắt tay Hạ Trĩ,“Tiểu Trĩ, chúng ta cũng trở về phòng đi, lát nữa ra ngoài ăn trưa.”
“Dạ, được.” Hạ Trĩ nào biết được tâm tư Mạc Thiếu Dương, hắn từ nhỏ đã sống ở nhà trọ, cũng không để ý gì, gật gật đầu liền đi theo vào phòng.
Mạc Thiếu Dương đặt mông ngồi ở trên giường mà bắt đầu sắp xếp hành lí, nhìn thấy Hạ Trĩ từ túi du lịch lấy ra hai bộ quần áo, so sánh với cái mà hắn gọi là hành lí, thật sự là ít đến đáng thương,“Tiểu Trĩ, sao em lại đem ít quần áo như vậy?” Mạc Thiếu Dương kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ ngoài mặt Hạ Linh đối tốt với Hạ Trĩ? Trên thực tế chính là…… trong đầu Mạc Thiếu Dương hiện ra các loại tình huống Hạ Trĩ ở Hạ gia bị khi dễ, tức giận đứng lên. Giờ phút này chỉ cần Hạ Trĩ nói một tiếng không tốt, hắn liền lập tức dẫn người rời khỏi Hạ gia.
“Chỉ là đi du lịch, mang nhiều quần áo để làm gì, đủ thay đổi là được.” trong lòng Hạ Trĩ thầm khinh bỉ một chút, hắn cũng không phải thiếu gia. Chỉ đi vài ngày, nào có ai mang theo nhiều quần áo như vậy.
“Tiểu Trĩ! Tiểu Trĩ! hành lí sắp xếp xong chưa? Kì Tuyển gọi chúng ta ra ngoài ăn cơm.” giọng nói Từ Dung Anh cùng với vài tiếng đập cửa từ ngoài truyền vào.
“Đến đây đến đây. Nữ nhân này thật sự là……” Mạc Thiếu Dương bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa, sau đó Từ Dung Anh liền hấp tấp vọt vào.
“Uy, ngươi gấp như vậy làm gì. Lớn giọng như vậy, động tác thô lỗ như vậy, ngươi rốt cuộc có phải phụ nữ hay không.”
“Ta có phải phụ nữ hay không không cần ngươi lo! Ta sợ ta tới chậm một bước, hoa hoa thiếu gia ngươi sẽ nhào vào Hạ Trĩ.” Từ Dung Anh hướng về phía Mạc Thiếu Dương thè lưỡi, sau đó kéo Hạ Trĩ qua, vẻ mặt thân thiết hỏi:“Tiểu Trĩ, người này không đối với em làm cái gì đi?”
“Không có.” Bị hỏi không hiểu ra sao Hạ Trĩ liền lắc lắc đầu, sau đó vô tội nhìn về phía Mạc Thiếu Dương.
“Khụ khụ, đi thôi đi thôi, ăn cơm đi, tới trễ sẽ bị Kì Tuyển cằn nhằn.” Bị Hạ Trĩ nhìn làm Mạc Thiếu Dương cảm thấy hoảng hốt xấu hổ, một tay lôi kéo người ra khỏi phòng.
Kì Tuyển cùng Đỗ Tiểu Như đã chờ ở phòng ăn.
“Các người rốt cục cũng đến, tôi còn nghĩ đến hai người đã cãi đến quên việc chính.” Kì Tuyển một bên lôi kéo tiểu Trĩ ngồi xuống, một bên đối Mạc Thiếu Dương cằn nhằn.
“Tôi là người như vậy sao?” Mạc Thiếu Dương giơ tay kéo Hạ Trĩ đến ghế bên cạnh, ngồi xuống.
“Tôi sẽ không cùng người như vậy cãi nhau.” Từ Dung Anh vẻ mặt khinh thường, sau đó ngồi ở bên kia Hạ Trĩ. Ba người còn lại bất đắc dĩ cười cười, hiển nhiên, lời này thực không có sức thuyết phục.
“Tiểu Trĩ, muốn ăn cái gì tự em chọn.” Kì Tuyển đem menu đưa cho hạ trĩ.
Tiểu Trĩ liên tục xua tay,“Kì đại ca, anh chọn là được rồi, em sao cũng được.”
“Để tôi chọn, tôi biết tiểu Trĩ thích ăn cái gì.” Mạc Thiếu Dương không chút khách khí cầm lấy menu, thuần thục gọi tên một đống đồ ăn.
Vài người vừa ăn cơm, vừa thương lượng buổi chiều sẽ đi đâu chơi. Cuối cùng sau một phen tranh luận, mấy người quyết định đến ven biển. Tuy rằng là mùa đông, nhưng biển phía nam cũng không lạnh. Kì Tuyển vừa gọi điện thoại thuê một chiếc xe, bọn họ tự lái xe đến bờ biển. Gió biển từ từ thổi tới, tựa như gió xuân, ấm áp như lòng người.
“Woa, thật là thoải mái a!” Từ Dung Anh xuống xe liền vui vẻ chạy về hướng bờ biển. Giờ phút này đang nghỉ đông, người tới đây du lịch cũng không nhiều, cho nên càng thích hợp du lịch.
Hạ Trĩ nhìn cảnh biển xinh đẹp, tuy rằng không nói, nhưng tươi cười bên khóe miệng cũng không có giảm xuống. Cảnh đẹp như vậy hiện ra trước mặt mình, phải tận tình hưởng thụ, việc này đối với hắn trước kia chính là vọng tưởng. Mạc Thiếu Dương nhìn Hạ Trĩ cười, thế nào còn có tâm tình xem cảnh đẹp, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Trĩ.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đến từ một chỗ, Hạ Trĩ quay đầu, đáp lại Mạc Thiếu Dương bằng một nụ cười sáng lạn tươi như hoa, khó hiểu mà nghiêng đầu,“Mạc đại ca?”
“Hắc, đừng cười với tên háo sắc này. Mất mặt muốn chết, đừng nói tôi biết cậu nha!” Kì Tuyển ôm balo vẻ mặt ghét bỏ, một tay vỗ vỗ vai hắn, miệng hướng về Hạ Trĩ nói.
“Ai háo sắc!” Mạc Thiếu Dương một quyền đánh Kì Tuyển, bị người sau linh hoạt né tránh.“Đồ vật đẹp thì sẽ hấp dẫn người khác thưởng thức, tôi đây là thuận theo quy luật tự nhiên.” thấy Kì Tuyển tránh thoát, Mạc Thiếu Dương cũng không giận, vui cười chạy tới trước mặt Hạ Trĩ, kéo tay đối phương, còn không chờ đối phương có phản ứng, liền chạy.
“Mạc đại ca, anh……” Hạ Trĩ cùng Mạc Thiếu Dương chạy trốn.
“Em không biết chạy trốn như vậy thực thoải mái sao? Gió biển thổi vào mặt rất thoải mái.” Mạc Thiếu Dương quay đầu hướng về phía Hạ Trĩ nói, trên mặt là tươi cười đơn thuần khó gặp
“Dạ!” Hạ Trĩ lên tiếng, tươi cười cũng sáng lạn hơn.
Bãi biển có hai người chạy trốn hấp dẫn ánh mặt mọi người. Không ít du khách dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, thậm chí có người còn lấy máy chụp lại cảnh tốt đẹp này.
Từ Dung Anh đã sớm chạy không thấy bóng người. Mà Kì Tuyển cùng đỗ tiểu như tìm một nơi mát mẻ, đem khăn trải xuống bờ cát, đem đồ ăn vặt dọn xuống. Kì Tuyển mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn Mạc Thiếu Dương cùng Tiểu Trĩ vui vẻ đùa giỡn phía xa, có chút vui mừng. Hai người họ một người là bạn tốt của mình, một người là người mà mình yêu thương như đệ đệ, nếu HạTtrĩ thật sự nguyện ý cùng Mạc Thiếu Dương cùng một chỗ, cũng xem là một kết cục tốt. Vừa ngăn chặn được người hoa tâm như Mạc Thiếu Dương, vừa có thể tìm được một người vì Hạ Trĩ mà đợi hắn, yêu thương hắn, vẹn cả đôi đường.
“A Tuyển, em hỏi anh, Thiếu Dương thích tiểu Trĩ có phải không?” Đỗ Tiểu Như theo hướng Kì Tuyển nhìn Mạc Thiếu Dương, so sánh với Mạc Thiếu Dương trong quá khứ, thông minh như nàng, tự nhiên có thể hiểu được.
“……” Kì Tuyển không ngờ Đỗ Tiểu Như sẽ hỏi vậy, ngẩn người thần mới gật gật đầu,“Anh cũng chưa từng nghĩ rằng, Mạc Thiếu Dương sẽ thích tiểu Trĩ.”
“Tiểu Trĩ là đứa trẻ tốt, ai gặp cũng thích.” Đỗ Tiểu Như ôn nhu cười.
“Anh còn nghĩ em sẽ không tán thành.”
“Tuy rằng em từ nhỏ đã sống trong gia giáo, nhưng cũng sống ở thế kỉ 21, là người thế kỉ mới, không cần xem thường em được không.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
“Tiểu trĩ, em biết không?”
“Cái gì?” Gió biển thổi vùi vù bên tai, Hạ Trĩ đi phía sau Mạc Thiếu Dương vô pháp nghe được đối phương đang nói cái gì.
“Trước kia anh vẫn luôn có một giấc mộng, hy vọng có một ngày anh có thể nắm tay người mình yêu nhất chạy trốn trên bờ biển. Hiện tại, giấc mộng của anh đã thực hiện!”
“…… Mạc đại ca, anh nói cái gì……” Hạ Trĩ mơ mơ hồ hồ nghe được Mạc Thiếu Dương đang nói, lại nghe không rõ nội dung.
“……” Mạc Thiếu Dương quay đầu về phía Hạ Trĩ cười, bỗng nhiên dừng lại. Hạ Trĩ không kịp phản ứng, không dừng lại kịp, liền bị đối phương ôm ở trong lòng.“Tiểu Trĩ,” Mạc Thiếu Dương thâm tình cúi đầu, ngực kịch liệt hô hấp, chậm rãi nói:“Tiểu Trĩ, anh thích em. Anh yêu em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook