Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử
Chương 46: Theo đuổi

Hạ Trĩ cảm thấy gần đây ánh mắt Hạ Linh nhìn hắn là lạ. Không phải là ánh mắt thản nhiên mang theo yêu say đắm cùng chờ mong mà hắn quen thuộc, mà là trở nên càng thêm nồng nhiệt hơn, giống như phải chiếm lấy hắn. Hạ Trĩ nhẹ nhàng thở hắt ra, tránh khỏi ánh mắt hút hồn người đó, đem văn kiện đặt ở trước mặt Hạ Linh.

“Ca, đây là tài liệu của phòng nhân sự.” thời điểm đi làm, lúc chỉ có hai người ở chung, Hạ Linh không cho Hạ Trĩ gọi hắn là Hạ tổng, nói là rất xa cách.

“Được, anh đã biết.” Hạ Linh mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt lưu luyến, Hạ Trĩ cảm giác được chính mình trở nên cứng ngắt,“Cái kia, nếu không còn gì, em đi ra ngoài trước.” Hạ Trĩ nở nụ cười, chờ Hạ Linh trả lời.

“Mệt sao? Muốn nghỉ ngơi không?”

“Không, không cần.” Hạ Trĩ dừng một chút, chút việc nhỏ làm sao mệt được, chính là có điểm buồn tẻ thôi.“Em đi ra ngoài trước.” Hạ Trĩ không đợi Hạ Linh trả lời liền nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Thẳng đến khi cánh cửa kia ngăn trở tầm mắt của Hạ Linh, Hạ Trĩ mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về văn phòng của mình. Trở lại văn phòng, Hạ Trĩ mới phát hiện di động bị hắn để quên trong phòng rung dữ dội.

“Alô?” Hạ Trĩ không nhìn liền cầm điện thoại lên nghe.

“……” bên kia điện thoại không có một chút âm thanh.

“Alô? Alô? Xin chào? Có nghe được không?” Hạ Trĩ nghi hoặc, tăng cao âm lượng nói.

Đối phương vẫn như cũ không có trả lời, trong lòng Hạ Trĩ âm thầm nghĩ, chẳng lẽ?“…… Tiểu Trĩ,” Ngay lúc Hạ Trĩ muốn ngắt điện thoại, điện thoại truyền đến một giọng nam mỏi mệt có vẻ bi thương

“Mạc đại ca?” Hạ Trĩ sau khi nghe được lắp bắp kinh hãi, nghi hoặc gọi một tiếng, mấy ngày nay không liên hệ Mạc Thiếu Dương như thế nào lại thành như vậy?“Anh làm sao vậy?”

“Ha……” điện thoại truyền đến thanh âm Mạc Thiếu Dương ngáp dài.“Tiểu Trĩ, ha, hai ngày nay luôn bị tên thối tha Kì Tuyển bắt học hành, vài ngày không có liên lạc, có nhớ anh hay không?” Mạc Thiếu Dương bỏ qua vẻ mệt mỏi vừa rồi, nói đến cao hứng phấn chấn.

“Mạc đại ca, anh thật sự không có việc gì?” Hạ Trĩ đương nhiên sẽ không để ý tới lời nói của Mạc Thiếu Dương.

“Anh có thể có chuyện gì. Anh chính là người lớn nhất mạnh nhất trong vũ trụ, như thế nào lại bị một cuộc thi đánh bại.” Ngữ khí cao ngạo tự đại, đây mới là Mạc Thiếu Dương.

“Ha hả, Mạc đại ca có việc gì sao?”

“Không có việc gì thì không thể tìm em a. Anh thương tâm.” Điện thoại truyền đến thanh âm ai oán của Mạc Thiếu Dương.“Anh cùng Kì Tuyển thương lượng nghỉ đông năm nay đến phía nam chơi một chút, thả lỏng một chút, nên hỏi thử em xem có muốn đi cùng nhau không?”

“Nhưng mà em còn công việc?” Hạ Trĩ do dự nói.

“Không phải xin nghĩ là được sao. Em chỉ cần nói em muốn đi, anh cũng không tin Hạ Linh không cho em đi.” Mạc Thiếu Dương nói lời này thời điểm chính mình đáy lòng cũng chưa để, biết rõ Hạ Linh nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, cho nên hiện tại hắn làm công tác tư tưởng cho Hạ Trĩ.“Phía nam vui lắm nha, thời tiết cũng tốt, so với nơi này ấm áp hơn.”

Hạ Trĩ hiển nhiên bị lời nói của Mạc Thiếu Dương hấp dẫn. Thân thể này hình như sinh ra đã kém cỏi, đặc biệt sợ lạnh, tay chân luôn lạnh như băng, như thế nào cũng không ấm.

“Dạ, em suy nghĩ một chút. Ngày mai lại trả lời anh, được không?” trong mắt Hạ Trĩ lóe ra chờ mong cùng hưng phấn.

“Được, ngày mai anh chờ điện thoại của em.”

“Dạ, tạm biệt ~”

Sau khi tắt điện thoại, Mạc Thiếu Dương không có bỏ xuống, mà là lẳng lặng nhìn màn hình di động, tối tăm. Từ ngày gặp ở quán bar hắn không có cùng Hạ Trĩ liên lạc. Ngày đó nhìn thấy hắn đỏ mặt ở trong lòng Hạ Linh, Mạc Thiếu Dương liền ghen tị không thôi. Nhưng là, hắn lại không thể xông lên, hắn biết, Hạ Trĩ là không muốn xa rời Hạ Linh …… lúc đó, hắn vô cùng ghen tị với Hạ Linh. Sau khi Hạ Linh cùng Hạ Trĩ rời khỏi quán bar, hắn cũng không có tâm tình chơi đùa, tùy tiện tìm một lí do liền rời khỏi. Mấy ngày nay, trong đầu hắn toàn bộ đều là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì say rượu của Hạ Trĩ, càng không có tâm trạng thi, sau vài ngày suy sút, rốt cục do dự mà điện thoại cho đối phương. Lại một lần nữa nghe được thanh âm thanh thúy của đối phương, Mạc Thiếu Dương nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Sau khi đối phương gọi một hồi mới chậm rãi mở miệng, giọng nói tự làm mình giật mình. Bên tai lại truyền đến lời nói quan tâm của đối phương, trong lòng Mạc Thiếu Dương đau xót, vì không làm đối phương lo lắng, Mạc Thiếu Dương sửa sang lại tâm trạng một chút, thay bằng bộ dáng hi hi ha ha, đùa Hạ Trĩ. Về phần đi du lịch, là hắn nhất thời nghĩ ra, hắn muốn gần Hạ Trĩ nhiều hơn, tốt nhất là đem Kì Tuyển làm cái cớ. Quả nhiên tiểu Trĩ thật cao hứng. Xem ra chốc nữa còn phải gọi điện thoại cho Kì Tuyển, đem chuyện này nói cho hắn biết, nếu không bị lộ liền thảm.

———————- thời gian cơm chiều ——————

Hạ Trĩ một bên ăn bữa tối, một bên dùng ánh mắt quan sát sắc mặt Hạ Linh, muốn nói lại thôi. Hạ Linh tự nhiên cảm nhận được ánh mắt Hạ Trĩ chăm chú trên người mình, chính là thiếu niên không có mở miệng, hắn cũng liền làm bộ như không biết, chờ Hạ Trĩ mở miệng.

“Ca,” Hạ Trĩ nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, buông đũa xuống, sau đó vẻ mặt trịnh trọng nhìn Hạ Linh.

Hạ Linh nhìn Hạ Trĩ, trong lòng có chút kỳ quái. Tiểu Trĩ hôm nay tựa hồ có điểm không thích hợp, áp chế nghi hoặc trong lòng, ôn nhu nói:“Ăn no? Ăn thêm chút nữa đi.”

“Em ăn no. Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” trên mặt Hạ Linh tươi cười sủng nịch.

“Em, năm nay, muốn đến phía nam chơi.” Hạ Trĩ trong lòng lựa chọn từ ngữ nửa ngày, rốt cục một phút khi nhìn vào mắt Hạ Linh, tất cả đều tan thành tro bụi.

“Sao? Muốn đến phía nam? Được a, phía nam rất ấm áp.” Hạ Linh gật đầu, bình tĩnh đồng ý.

“Thật sự có thể?!” Hạ Trĩ hiển nhiên so với Hạ Linh càng kích động hơn. Trong lòng từng đoán nếu đưa ra yêu cầu này nhất định sẽ bị Hạ Linh bác bỏ, cho nên còn tìm đến rất nhiều lý do để làm cho Hạ Linh đồng ý, không nghĩ đến Hạ Linh cứ như vậy mà nhẹ nhàng đáp ứng, Hạ Trĩ liền cười tươi như hoa.

Nhìn thấy tiểu Trĩ vui vẻ cười, trong lòng Hạ Linh cũng thật cao hứng. Hắn vốn nghĩ thừa dịp nghỉ đông sẽ dẫn Hạ Trĩ ra ngoài chơi, chính là còn chưa chọn được địa điểm, nếu tiểu Trĩ đã đề xuất, hắn tự nhiên đồng ý.“Xem em kích động, giống như đứa nhỏ vậy. Hiện tại đã gần cuối năm, công ty cũng ít việc, chờ xong việc rồi anh mang em đi.”

“A?” Nghe nói như thế, tiểu Trĩ liền nhanh chóng khoát tay,“Anh cứ làm việc của anh, không cần đi với em. Em tự mình đi, anh chỉ cần cho em passport.”

“Em muốn nghỉ không thành vấn đề. Bất quá…… Chỉ cho phép ở nhà. Anh như thế nào yên tâm để em đi một mình.” Hạ Linh sờ sờ đầu tiểu Trĩ,“Bên ngoài người xấu nhiều như vậy, nhiều nguy hiểm a.” Hạ Trĩ há miệng thở dốc, nghĩ muốn nói cái gì, lại bị Hạ Linh ngăn lại.“Anh biết, tiểu Trĩ trưởng thành, muốn một mình đi ra ngoài. Nhưng mà xã hội hiện tại này rất nguy hiểm, chỉ vì một chút lợi ích chuyện gì cũng làm được. Hơn nữa tiểu Trĩ là bảo bối của anh, nếu như bị người xấu bắt để uy hiếp anh, anh thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Cho nên, đáp ứng anh, chờ anh có thời gian liền mang em ra ngoài có được không?”

Hạ Trĩ dưới đáy lòng không khỏi phun trào, hắn chính là lớn lên từ đáy xã hội, tự nhiên hiểu được xã hội hiểm ác, nhưng mà hắn không thể trực tiếp nói rõ. Ở trong mắt Hạ Linh, Hạ Trĩ chính là một tiểu thiếu gia bị nuôi ở trong nhà, không rành thế sự.

“Ca, Kì đại ca cùng Mạc đại ca cũng cùng đi, có bọn họ, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Hạ Trĩ lại phản bác, lần này, hắn quyết tâm muốn Hạ Linh đồng ý.

“……” Nghe được lời nói của Hạ Trĩ, sắc mặt của Hạ Linh nháy mắt chuyển thành mưa rào có sấm chớp, tiểu Trĩ run rẩy nhìn sắc mặt âm trầm hơn nữa không nói lời nào của Hạ Linh, phòng ăn liền đột ngột trầm mặc. Trong lòng Hạ Trĩ cũng mơ hồ biết được hạ linh không thích hắn tiếp xúc với Kì Tuyển cùng Mạc Thiếu Dương, chính là hắn không nghĩ ra vì cái gì. Hắn lần này là rất muốn đi ra ngoài chơi một vòng, cho nên mới bất đắc dĩ nói ra tin tức đi cùng Kì Tuyển và Mạc Thiếu Dương.

“Ca……” Gặp Hạ Linh hơn nữa ngày không phản ứng, Hạ Trĩ nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Tiểu Trĩ……” Hạ Linh thật cẩn thận nhìn thiếu niên, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài,“Không phải anh không cho em đi, mà là tiểu Trĩ thật sự thực đơn thuần, bọn họ sẽ làm tổn thương em.”

“Kì đại ca cùng Mạc đại ca đối với em tốt lắm, bọn họ sẽ không thương tổn đến em, hơn nữa, cũng không có lý do a.”

“Tiểu trĩ, ca ca nên đối với em như thế nào đây? Em là thật sự không phát hiện, hay là……” Hạ Linh xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hạ trĩ lộ ra vẻ hoang mang.

“……”

“Quên đi, có nói em cũng không hiểu.” Hạ Linh không giải thích, trưng ra khuôn mặt lạnh băng,“Dù sao anh không cho em đi. Gần đây em có thể ở nhà nghỉ ngơi, chờ anh xong việc, liền mang em đi ra ngoài chơi. Ngoan.”

“Ca ca……” Hạ Trĩ vẻ mặt cầu xin.

“Được rồi, ta đến thư phòng.” Không đợi Hạ Trĩ nói xong, Hạ Linh xoay người lên lầu, lưu lại một Hạ Trĩ buồn khổ.

Hạ Trĩ trốn trở về phòng, lấy điện thoại cầm tay ra nhắn tin cho Mạc Thiếu Dương, sau đó cả người chui vào chăn, rầu rĩ nhắm hai mắt lại. Chỉ chốc lát sau, di động bên giường run một chút, là Mạc Thiếu Dương trả lời[ Vì cái gì không đi? Hạ Linh không có đồng ý?]

[ Dạ, ca ca nói bên ngoài nguy hiểm, chờ hắn xong việc mới mang em đi.]

Nguy hiểm, a, nhận được tin nhắn Mạc Thiếu Dương liền nở nụ cười trào phúng, trả lời [ Tiểu Trĩ nếu thực sự muốn đi, anh có cách.]

[ Cách gì?]

[ Trốn đi a, dù sao đi cũng không lâu, chỉ cần mang vài bộ quần áo, còn lại anh cùng Kì Tuyển sẽ chuẩn bị tốt.]

[ Nhưng mà như vậy không tốt cho lắm?]

[ Có cái gì không tốt, em lưu lại tờ giấy nhắn lại cho bọn họ là được rồi. Cùng lắm thì lên xe gọi điện thoại cho Hạ Linh.]

[ Dạ. Được!] dưới sự giựt dây của Mạc Thiếu Dương, chiến thắng hấp dẫn lí trí, Hạ Trĩ đồng ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương