Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
-
Chương 16
Bốn ngày sau Tông Nhân Phủ đưa ra kết quả điều tra, Đại nương tử chính là người sai khiến Lý A Xuân và Đầu Ngưu châm dầu đốt cháy tiểu viện của tứ nương tử.
Với tội ác tày trời này Đại nương tử đủ bị phế bỏ phong vị cáo mệnh phu nhân, đừng nói tiếp tục làm Đại nương tử có khi còn bị đưa lên đài hành quyết.
Lưu thị và Phó Tuyệt Ca lặng lẽ viết đơn xin giảm tội trạng cho Đại nương tử nhờ tay bát gia gửi đến Tông Nhân Phủ, nhờ vậy Đại nương tử chỉ bị thu hồi phong vị cáo mệnh phạt cấm túc vài năm.
Kết cục này khiến Phó Tuyệt Ca phi thường cao hứng, tước bỏ phong vị cáo mệnh của Đại nương tử vì Phó Yên Ca cũng mất đi một phần uy phong, nàng sẽ từng chút lấy lại những gì thuộc về mình.
Trời đông đổ tuyết lạnh lẽo, bát gia lần nữa xuất hiện trong tiểu viện mới của mẫu tử nàng.
“Tiểu ngốc chúng ta dùng tiệc sinh thần đi.”
“Sinh thần?” Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của đối phương: “Sinh thần của ta đã qua lâu rồi, bát gia không cần phải…”
“Ta đã đặt xong tiệc ở Phụng Hư Cư rồi, ngươi không đi là không nể mặt ta.”
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng mỉm cười như tiểu cô nương lần đầu gặp tình lang như ý: “Vậy ta đi gọi người, chúng ta cùng nhau đi.”
Nói xong liền nhanh như sóc chạy vào ngọa phòng lôi kéo nương thân và A Xán cùng đi, dù sao nàng cũng là quân quý nếu dễ dàng ở riêng một mình với tước quý sợ bát gia sẽ nghĩ nàng không e lệ.
Lưu thị không còn cách nào khác đành phải cùng nhi nữ đến Phụng Hư Cư một chuyến, do không thể phủi mặt mũi của Phó Công tước nên bốn người đành đi cửa sau ra ngoài đường lớn.
Chuyện chui lỗ chó trốn đi chơi tất nhiên bát gia và tiểu ngốc đã thống nhất không nói với ai.
Khởi hành đến Phụng Hư Cư khi trời chuyển lạnh và tuyết bay không thấy lối, A Xán Mi Cát lần lượt dìu chủ tử lên xe ngựa ngồi, bản thân thì cầm dù lẽo đẽo đi sát bên cạnh.
Ngựa xe lộc cộc lăn bánh để lại dấu vết trên mặt tuyết tơi xốp, hai bên đường vắng người càng khiến không gian thêm phần tĩnh lặng.
Khung cảnh tuyết bay đầy trời dẫn dắt Phó Tuyệt Ca nhớ về đêm đông kiếp trước, bất tri bất giác rùng mình một cái, cố gắng nép người sát vào bên cạnh bát gia.
Hơi ấm dịu dàng từ từ lay tỉnh nàng khỏi cơn ác mộng dai dẵng, đúng vậy, bát gia không có chết, bát gia vẫn ở ngay đây bảo hộ nàng.
Đông Phương Tầm Tuyết phong độ duỗi tay cho nàng dựa vào, híp mắt cười rạng rỡ: “Tiểu ngốc ngồi xe ngựa không quen sao?”
“Đây là lần đầu ta ngồi xe ngựa.” Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên quan sát sắc diện hồng hào của bát gia, tâm tình một trận thư sướng: “Hôm nay trông bát gia rất vui là có chuyện gì sao?”
“Cũng không phải chuyện đặc biệt.” Đông Phương Tầm Tuyết cúi đầu nhìn hai cánh tay vẫn còn quấn kín băng vải trắng liền chau mày: “Ngươi có thường xuyên bôi thuốc không? Cẩn thận đừng để vết thương đụng phải nước.”
“Đại phu đại nhân ngày nào cũng đến giúp ta thay thuốc, còn nói đợi vết thương khép miệng sẽ mang cho ta mấy loại dược cao liền sẹo.”
“Để ta xem cánh tay của ngươi.”
Hai đứa nhỏ líu ríu không biết mệt, hoàn toàn quên mất Lưu thị cũng ngồi chung trên xe ngựa.
Mắt thấy bát gia chiếu cố nhi nữ như vậy trong lòng nàng vừa vui vừa sợ, vui vì nhi nữ ít nhất cũng có một chỗ dựa dẫm tốt lại càng sợ nhi nữ một lúc nào đó sẽ quên mất thân phận.
Bên ngoài mang danh lệnh ái Công tước phủ nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết một thứ nữ trong mắt quyền quý nhân chẳng đáng là gì.
Cỏ rác ven đường không ai buồn liếc mắt, tự sinh tự diệt giữa chốn thị phi nhơ nhuốc này đến cả bản thân còn chẳng biết có thể sống tốt đến ngày mai hay không.
Chạnh lòng vài phân thời gian ngắn ngủi thì đối diện truyền đến tiếng hét thảm của Phó Tuyệt Ca: “Đau!”
Lưu thị hoảng hồn muốn qua bên cạnh nhi nữ xem tình hình mới phát hiện hai chân nàng căn bản không thể di chuyển, khẩn trương mở miệng hỏi: “Ngươi bị cái gì rồi?”
Phó Tuyệt Ca rút cánh tay lại, đáng thương hề hề mở miệng: “Bát gia siết tay ta đau.”
Đông Phương Tầm Tuyết ngẩn người nhìn Phó Tuyệt Ca rồi nhìn tứ nương tử, vội vã xua tay giải thích: “Ta không có siết tiểu ngốc, ta chỉ nắm tay nàng xem một chút thôi.”
Nghe tiếng động trong xe ngựa, Mi Cát lập tức xốc mành xem thử: “Bát gia có chuyện gì sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết oan uổng đưa mắt nhìn Mi Cát: “Ta không có.”
Mi Cát: “…”
Ngài ít nhất cũng phải cho ta biết xảy ra chuyện gì mới được chứ?
“Lực tay bát gia hảo lớn.” Phó Tuyệt Ca cảm khái một câu: “Ban nãy ngài nắm tay ta rất đau.”
Đại khái hiểu ra chuyện gì rồi, Mi Cát đè thấp giọng nhắc nhở: “Bát gia, ta đã nói ngài nhiều lần rồi, tay người không phải thương kiếm giáo mác, khi ngài nắm tay ai đó phải dùng ít lực một chút.
Lần trước ngài nắm tay Quý phi không cẩn thận làm bị thương nương nương đã bị đánh một lần rồi, ngài tuyệt đối đừng tái phạm nữa.”
Đông Phương Tầm Tuyết đáng thương nhìn hai bàn tay mình: “Là quân quý da thịt mỏng.”
Mi Cát dở khóc dở cười: “Bát gia đừng như vậy.”
Phó Tuyệt Ca chủ động xuống nước lấy lòng: “Bát gia lực tay tốt như vậy hẳn có thể dùng tay không đánh người phải không? Hay là một tay vác chùy nặng trăm cân?”
“Tay không đánh người thì miễn cưỡng nhưng mà vác chùy nặng thì ta chưa từng thử.”
“Bát gia lần tới biểu diễn cho ta xem được không?”
Đông Phương Tầm Tuyết bất khả tư nghị hỏi lại: “Biểu diễn đánh người?”
“Phải nha.” Phó Tuyệt Ca kích động vung vẩy tay chân: “Ta thấy Công tước đại nhân tổ chức đấu nô trong phủ, bọn họ rất lợi hại, đánh một cái đối thủ nằm dài trên đất không đứng dậy nổi nữa nha.”
“Lần đầu ta thấy có quân quý thích xem đấu nô.”
Bị nụ cười ý vị của bát gia chọc xấu hổ, Phó Tuyệt Ca lúng túng biện minh: “Ta thích xem thì có làm sao chứ?!”
“Ta cũng chưa nói gì.”
Xấu xa! Không ngờ ngài cũng có lúc lộ ra đuôi hồ ly!!
Nói thêm vài câu thì đến Phụng Hư Cư, A Xán bước ra vén mành xe dìu các vị chủ tử đi xuống.
Phó Tuyệt Ca cùng bát gia song song đi vào, lão bản đích thân dẫn các nàng lên nhã gian tầng cao nhất.
Hôm qua Mi Cát đã đến tận Phụng Hư Cư căn dặn lão bản chuẩn bị tiệc sinh thần chỉ chờ các nàng xuất hiện thì lần lượt dọn món lên.
Sư phụ giới thiệu món ăn cùng cách dùng xong xuôi thì bắt tay vào nướng thịt.
Phó Tuyệt Ca nếm thử một miếng thịt heo cuộn nấm ăn kèm với tương cay, cảm giác lạnh lẽo nhất thời tan biến phân nửa, hạnh phúc gắp thêm một miếng cho vào miệng.
“Từ từ thức ăn vẫn còn nóng.” Đông Phương Tầm Tuyết dùng ánh mắt ra hiệu cho Mi Cát cắt nhỏ thịt, tiện tay gấp miếng trứng cuộn phủ bột đậu nành vào chén nàng: “Nếm thử món này đi, đây là chiêu bài của Phụng Hư Cư.”
Lóng ngóng cầm đũa gấp miếng trứng cuộn cho vào miệng, cảm giác béo ngậy tràn ngập trong miệng xen lẫn vị ngọt nhẹ của bột đậu nành.
Từ kiếp trước đến kiếp này Phó Tuyệt Ca chưa từng ăn qua món ăn nào ngon như vậy, hóa ra thiên hạ rộng lớn này vẫn còn nhiều thứ nàng chưa từng biết đến.
“Tuyệt Ca, bát gia còn chưa ăn.”
Liếm liếm môi nhìn qua chén rỗng của bát gia, không chút do dự liền gấp một miếng trứng cuộn phủ bột đậu vào chén nàng.
“Bát gia cùng ta ăn đi.”
Lưu thị đau đầu không thôi, tiểu nha đầu này bình thường thông minh nhưng đến chuyện của bát gia thì ngốc nghếch không chịu nổi.
Rõ ràng nàng ám chỉ nha đầu ăn uống có chừng mực khách sáo một chút, nào ngờ nha đầu cư nhiên dám chủ động gắp thức ăn cho bát gia.
Phó Tuyệt Ca không phát hiện ánh mắt của nương thân, với tay ngắn gắp một miếng thịt gà vào chén bát gia: “Cái này cũng không tồi nha, ở kia có thịt ngỗng ngài nếm thử một chút xem.”
Vừa nói vừa gắp liên tục vào chén, chẳng mấy chốc chén rỗng của Đông Phương Tầm Liên chất đầy thức ăn nóng hổi thơm ngát.
Nếu không ngăn cản chỉ sợ Phó Tuyệt Ca sẽ gọi thêm một chén rỗng khác để gấp đầy bên trong.
“Ngươi cũng ăn đi, gắp cho ta nhiều như vậy làm sao ăn hết?”
“Nhưng ngài rất ốm nhất định là không được ăn uống đầy đủ.”
Đông Phương Tầm Liên dở khóc dở cười: “Ta chỗ nào ốm? Ngươi còn muốn vỗ béo ta giống ngươi?”
Hai má bánh bao lập tức phình to: “Bát gia khi dễ ta!”
“Hắc hắc, ngươi lúc tức giận rất khả ái.” Nắm lấy hai má bánh bao phúng phính của nàng ra sức kéo: “Tiểu ngốc béo mới đáng yêu, tốt nhất phải béo thêm vài cân.”
“Nếu nhỡ như ta quá béo bát gia không cần ta nữa thì làm sao?”
“Làm sao có chuyện đó được?”
“Ta cũng không phải ngài làm sao biết được hay không.” Phó Tuyệt Ca giảo hoạt đưa ngón út ra trước: “Ngài cùng ta móc ngoéo, nếu ngài sau này ghét bỏ ta béo thì ta sẽ không bao giờ gặp ngài nữa.”
“Nhất thiết sao? Ta đã bao giờ lừa ngươi?”
“Không được!”
“Tuyệt Ca đừng hồ náo.” Lưu thị vạn phần xấu hổ thay nhi nữ cáo lỗi: “Bát gia đừng để trong lòng, nha đầu nhà ta lúc nhỏ từng rớt xuống hồ nên đầu óc không được minh mẫn.”
Phó Tuyệt Ca thẹn quá hóa giận kêu to: “Nương thân.”
Đông Phương Tầm Tuyết cười không thấy hai mắt, nhưng vẫn đưa tay ra cùng nàng ngoéo tay: “Ta đáp ứng ngươi, sau này ngươi có béo lên thêm chục cân ta vẫn không ghét bỏ ngươi.”
Chẳng ai ngờ rằng lời hứa trẻ con năm nào đến tận lúc trưởng thành vẫn không thể nào quên được.
===================
Do tình hình thời tiết không tốt nên năm ngày mười bữa bát gia mới đến một lần, mỗi lần đều mang cho nàng rất nhiều món đồ chơi kì lạ.
Khi thì cao điểm thơm ngon của Phụng Lai Đình, khi thì điểm tâm sáng của Phụng Hư Cư, lần nào cũng trải qua đủ loại kinh hỉ.
Tuy nhiên Phó Tuyệt Ca không mấy vui vẻ, tất nhiên là vì Đông Phương Tầm Liên xuất hiện cùng với bát gia.
Lần nào đến Công tước phủ cũng bày trò chọc giận nàng, hại nàng phiền muốn chết lại không tiện đuổi người đi.
Bất quá dựa theo phán đoán của nàng có vẻ như Phó Yên Ca cũng có ý với tứ nhân tra, nếu hai người này có thể hợp thành một đôi nhất định sẽ khiến thiên hạ thái bình.
“Bát gia, ta có con chuồn chuồn.”
Nói xong liền giơ con chuồn chuồn bằng lá trúc: “Tặng cho ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết bỏ dở con chuồn chuồn đang làm, cầm con chuồn chuồn của Phó Tuyệt Ca lên xem, kinh ngạc tròn xoe hai mắt: “Ngươi làm giống như thật vậy, có thể làm thêm lần nữa cho ta xem không?”
“Tất…”
Lời còn chưa nói dứt thì Đông Phương Tầm Liên đột nhiên xuất hiện đoạt mất con chuồn chuồn nàng dày công làm tặng bát gia.
“Úc, tiểu ngốc làm chuồn chuồn trúc đúng là đẹp thật nha, chi bằng cho ra con này ngươi làm con khác cho lão bát.”
“Trả cho ta!” Phó Tuyệt Ca hung dữ bước lên đoạt lại chuồn chuồn trúc: “Cái này ta làm cho bát gia, ngài muốn thì tự mình làm lấy đi.”
Sức lực lẫn chiều cao đều chênh lệch nên chuồn chuồn trúc lần nữa rơi vào tay của Đông Phương Tầm Liên: “Ngươi đến con chuồn chuồn trúc cũng phải tính toán vậy sao?”
“Ta nói trả lại!”
Không nhận ra lửa giận trong mắt Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên vẫn hào sảng cười đùa: “Ta không trả, cái này là của ta rồi.”
“Tiểu ngốc đừng lấy nữa, chúng ta làm con khác nhé?”
Phó Tuyệt Ca nghe không lọt tai, hai mắt tràn ngập phẫn nộ, không chút do dự lao đến vung nắm tay đánh tới tấp vào người Đông Phương Tầm Liên: “Trả cho ta! Mau trả cho ta!!”
Dựa vào khí lực nho nhỏ của Phó Tuyệt Ca tất nhiên không làm đau được Đông Phương Tầm Liên: “Úc? Tức giận sao? Chỉ là con chuồn chuồn trúc thôi mà, ta làm cho ngươi con khác là được rồi!”
“Đó là của ta! Trả lại cho ta!”
Đông Phương Tầm Tuyết vội chạy đến đem Phó Tuyệt Ca ôm lên, phát hiện tiểu nhân nhi này khóc đến thê thảm, cuống quít vuốt lưng nàng dỗ dành.
“Không sao, chỉ là một con chuồn chuồn trúc, ngươi làm con nào ta cũng thích hết.”
“Bát gia, chuồn chuồn trúc của ta.”
Không phải chỉ vì một con chuồn chuồn trúc mà cả thanh xuân cùng tương lai của nàng đều bị Đông Phương Tầm Liên hủy hoại.
Kiếp này nàng muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về mình, nửa phân nửa đoạn cũng không để ả ta chiếm được.
Vạn vạn không ngờ Phó Tuyệt Ca sẽ khóc, Đông Phương Tầm Liên bị dọa luống cuống tay chân: “T-Ta không phải cố ý đâu, cái này trả cho ngươi là được rồi.”
Nói xong liền dúi vội chuồn chuồn trúc vào tay Phó Tuyệt Ca.
Phó Tuyệt Ca nhìn con chuồn chuồn trúc nhàu nhĩ trong tay càng thêm thương tâm, nước mắt thi nhau chảy xuống ướt đẫm gương mặt bánh bao.
Đến cả món đồ nho nhỏ này nàng cũng không thể nguyên vẹn tặng cho bát gia, huống chi tình cảm trăm năm có gì đáng bàn tới?
“Tiểu ngốc đừng khóc nữa, chuyện này không đáng mà.” Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu tri kỉ dỗ dành nàng nín khóc: “Ta biết ngươi rất quý con chuồn chuồn kia nhưng chúng ta có thể cùng nhau làm lại nha, ở đây còn rất nhiều lá trúc, ta cùng ngươi làm một đàn chuồn chuồn được không?”
“Bát gia, hức, chuồn chuồn…”
“Hảo, hảo, cùng làm chuồn chuồn.”
Gỡ con chuồn chuồn trong tay Phó Tuyệt Ca, dịu dàng mỉm cười: “Con này ta rất thích, cảm ơn ngươi.”
Phó Tuyệt Ca dụi dụi mắt đến đỏ bừng lên, đột nhiên kéo con chuồn chuồn ném xuống dưới đất: “Không cần, hỏng rồi, ta làm con khác cho ngài.”
Thấy tiểu ngốc nín khóc Đông Phương Tầm Tuyết mới dám thở hắt một hơi, vui vẻ ôm nàng quay trở vào thềm, cẩn thận nhắc nhở nha hoàn đốt thêm than sưởi.
Sắc mặt của Đông Phương Tầm Liên có điểm kém, hết nhìn Phó Tuyệt Ca rồi lại nhìn con chuồn chuồn nhàu nhĩ nằm trên tuyết.
Không hiểu lý do gì khiến tiểu ngốc chán ghét nàng như vậy, rõ ràng chỉ là một con chuồn chuồn nhất định phải tính toán thiệt hơn.
Ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Đông Phương Tầm Tuyết vui vui vẻ vẻ cùng Phó Tuyệt Ca gấp chuồn chuồn, tựa hồ giữa hai người không tồn tại thêm bất kì ai.
Tại sao ai cũng vây quanh lão bát mà không phải nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook