Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô
23: Thú Vui Nho Nhỏ Của Kẻ Bệnh Hoạn


Hắn cũng từ camera này quan sát được, sau căn phòng này vẫn còn một căn phòng nữa, và Ôn Dĩ Hằng đang nằm ở trong đó.
Bọn họ phải tìm rất lâu mới biết chỗ mở khóa để vào căn phòng kia.

Ôn Dĩ Hằng lúc đó còn chẳng ngạc nhiên khi thấy hắn đi vào, chỉ ung dung từ trên giường ngồi dậy cột mái tóc dài lại, còn nhếch khóe môi cười nói với hắn.
"Tống tổng đến cũng thật là chậm.

Tôi ở đây ngồi đợi anh đến sắp bạc cả đầu rồi."
"Ôn Dĩ Hằng, không ngờ mày là cái loại biến thái bệnh hoạn như vậy." Hắn thật không thể hiểu nổi, một người nhìn bề ngoài xinh đẹp yếu đuối, con người bên trong lại bệnh hoạn đến mức độ này.
"A, chỉ là một chút thú vui nho nhỏ mà thôi, Tống tổng hình như quá lời rồi.

Tôi còn chưa bắt được con mồi của mình đến, niềm đam mê này còn chưa có dứt được."
"Mày muốn bắt Tiêu Dạ Nguyệt?"
Ôn Dĩ Hằng lúc đó chầm chậm đi đến gần hắn, ghé đầu vào nói nhỏ, "Dạ Dạ xinh đẹp trắng trắng mềm mềm như vậy, ai cũng thích.

Chỉ tiếc là....quá khó nắm.

Nhưng người càng khó nắm càng thú vị, chỉ cần trêu đùa một chút thôi cũng thấy sảng khoái rồi, lúc đó có thêm một cái máy quay nữa, quay lại tất cả, tuy cậu ấy không thể rên, nhưng bằng gương mặt thôi cũng đủ để người ta điêu đứng rồi.


Tống tổng thấy tôi nói có đúng không?"
Lúc đó hắn muốn giơ tay nên đấm cho người trước mặt một trận, nhưng tay hắn vừa đưa lên, một luồng khí khó ngửi ập vào mũi, sau đó hắn chỉ thấy cả người mềm nhũn ngã xuống đất, đầu óc trở nên quay cuồng, ánh mắt mơ hồ nhìn đến Ôn Dĩ Hằng cũng ngã xuống.
Bên tai hắn vang lên tiếng giày da va chạm với nền gạch, trước ánh mắt mơ hồ của hắn người kia cúi người xuống bế ngang Ôn Dĩ Hằng lên rồi quay người rời đi.

Đợi đến lúc đàn em của hắn và hắn tỉnh lại thì Ôn Dĩ Hằng đã biến mất, mọi thứ đồ đạc liên quan trong nhà cũng không có dấu vết của sinh hoạt nữa.
Cũng kể từ đó mọi thông tin và Ôn Dĩ Hằng đều biến mất, giống như trên đời này chưa từng xuất hiện một người như vậy.
Còn hắn cũng vì hình ảnh cái chết của Cảnh Tuyên làm cho mất ngủ suốt một tuần.

Hắn còn mở ra xem mấy cái băng ghi hình nữa chứ, đúng là điên thật rồi.
Cũng là bắt đầu từ lúc đó hắn giam lỏng Tiêu Dạ Nguyệt lại, thậm chí ngay cả ra ngoài vườn đi dạo hắn cũng không cho.

Mới đầu hắn còn nhốt cậu trong phòng một tháng, về sau thấy không còn tung tích gì của Ôn Dĩ Hằng nữa mới thả cậu ra.
Hắn còn đang miên man trong dòng hồi tưởng thì có một đôi tay mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào gương mặt hắn khiến hắn giật mình mà tỉnh lại.

Dưới ánh trắng, hắn nhìn thấy nét mặt lo lắng của bé con, đôi mắt tròn to của cậu nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, dường như muốn nói điều gì đó với hắn.
Một giây trước hắn còn chìm đắm về kiếp trước của bản thân, trái tim hắn dường như cũng cảm nhận rõ được sự lạnh lẽo và cô đơn, nhưng giờ phút này, được nhìn thấy gương mặt của cậu, đôi mắt lo lắng của cậu, hắn không thấy lạnh nữa, không cô đơn nữa, hắn lại một lần nữa có cậu, ôm chặt lấy cậu, muốn cậu và hắn hòa làm một.
"Bé con, vào ngủ thôi."
Chỉ thấy Tiêu Dạ Nguyệt níu áo hắn lại, cưỡng chân lên hôn nhẹ lên môi hắn, còn cố ý vươn lưỡi ra như muốn lấy lòng hắn.
Hắn biết, cậu đang dùng cách của bản thân an ủi hắn, dỗ dành hắn.

Hắn đáp lại cậu bằng một nụ hôn nhẹ, bế cậu lên như bế em bé, nói với cậu, "Anh không sao.

Chỉ hơi khó ngủ thôi, bây giờ nhìn thấy em anh lại muốn ngủ rồi."
Hắn đặt cậu lên giường, bản thân cũng nằm xuống ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu dỗ cậu ngủ.

Bé con dụi đầu vào lồng ngực hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, từ từ theo từng cái vỗ lưng của hắn mà chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau nắng lên lại bắt đầu một ngày mới, Tống Cảnh Nghi bận rộn với công việc, bé con của hắn cũng bận rộn với việc học, cả hai dường như đã quên đi buổi tối ngày hôm đó, mỗi ngày vẫn show ân ái, hôn chào tạm biệt, nắm tay nhau đi dạo sau bữa cơm tối, rồi lại hôn chúc ngủ ngon.
Tống Cảnh Nghi hôm nay đi làm liên tục nhìn đồng hồ, kim ngắn vừa chỉ số năm, kim dài chỉ số mười hai hắn đã thu dọn xong bàn làm việc, cầm cặp lên đi về.
Hạ Thanh Dương ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, gọi giật lại, "Ông chủ, hôm nay có rất nhiều việc, không phải tăng ca sao?"
"Tôi trả lương cho các người để tôi phải tăng ca à?"
Nghe vô lý...và không có tý thuyết phục nào.
"Ông chủ, ông chủ mà đi khỏi đây là tôi nghỉ việc đấy?"

Tống Cảnh Nghi nhíu mày quay người lại, "Cậu muốn nghỉ?"
Hạ Thanh Dương liếm môi, giọng yếu đi một tông, "Tôi nghỉ thư ký, quay về công việc cũ, làm vườn."
Tống Cảnh Nghi đăm chiêu suy nghĩ giống như đang thật sự cân nhắc về việc này, "Vậy cậu cứ xuống phòng nhân sự nói với họ một tiếng, để họ đăng thông tin tuyển dụng thư ký mới cho tôi.

Còn cậu về làm vườn cũng được, tôi định cải tạo lại, lúc đó cậu sẽ có rất nhiều việc phải làm.

Tôi hết tiền thuê người rồi nên chỉ có thể phiền cậu một chút.

Cậu sẽ không có vấn đề gì đó chứ?"
Hạ Thanh Dương nhăn mặt, miễn cưỡng ngồi lại xuống ghế, mở tài liệu ra kiểm tra và ghi chép lại, miệng nói, "Ông chủ đi thong thả, tôi sẽ đốc thúc mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc.

Ông chủ là ông chủ, trả lương thì không phải tăng ca."
Tống Cảnh Nghi rất hài lòng gật đầu, "Phiền thư ký Hạ rồi." Vừa nói xong thì quay người gấp gáp rời đi luôn.
Thật ra Tống Cảnh Nghi gấp gáp không phải để về nhà ôm bé con, hôm nay hắn có việc quan trọng hơn.

Tống Cảnh Nghi đi đến bệnh viện thành phố đúng giờ hẹn với bác sĩ, hắn muốn hỏi thăm bác sĩ về tình trạng của bé con.
Theo như kiếp trước hắn từng dẫn cậu đi khám, về việc cậu không nói chuyện được.

Lúc đó báo cáo kiểm tra nói rằng dây thanh quản của cậu không có vấn đề gì, các dây thần kinh khác cũng bình thường, bác sĩ đề nghị hắn dẫn bé con đến khoa thần kinh.
Theo như lời bác sĩ nói, cậu không nói chuyện là do tâm lý của cậu, chứ không phải câm hoàn toàn.

Vì mất mẹ đột ngột, vừa gặp ác mộng vừa khóc, lại liên tục sốt cao không giảm, lúc tỉnh thì luôn trong trạng thái mơ hồ.


Tiếp đó một, hai năm sau cậu đều nhốt mình lại không tiếp xúc với ai, thời gian dần không tiếp xúc giao tiếp với ai khiến cậu sinh ra vấn đề về tâm lý, không nói chuyện được nữa.
Hôm nay hắn đến bệnh viện cũng là xin ý kiến từ bác sĩ.

Hắn muốn bé con của hắn lớn lên khỏe mạnh, luôn vui vẻ, muốn bé con cũng được đến trường, quen biết nhiều bạn bè, không phải chỉ quay quanh ngôi nhà của hắn.

Cậu là một thiên tài âm nhạc, hắn nghĩ cậu có thể đăng ký vào một học viện âm nhạc nào đó.

Sau đó hắn sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc riêng cho cậu.
Tống Cảnh Nghi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, vừa lái xe vừa ca hát, muốn nhanh về ôm bé con.
Tiêu Dạ Nguyệt vốn đàn ngồi luyện đàn ở phòng khách, vừa liếc mắt nhìn ra bên ngoài thấy xe của Tống Cảnh Nghi trở về, cậu tươi cười rời ghế chạy ra ngoài.
Tống Cảnh Nghi vừa bước xuống xe đóng cửa ngẩng đầu lên thì có một bé thỏ mũm mĩm đáng yêu nhảy vào lòng hắn, còn hôn lên mặt hắn một cái, dụi dụi vào cổ hắn.
"Bé con, đợi anh có lâu không?"
Cái đầu nhỏ của Tiêu Dạ Nguyệt ở trong lòng Tống Cảnh Nghi lắc lắc.
"Bên ngoài nóng, mau vào nhà thôi." Tống Cảnh Nghi xốc cậu lên, tay đỡ ở mông cậu, ôm cậu như em bé vào trong nhà, trò chuyện với cậu.

"Hôm nay em đã học những gì, có thể kể cho tiên sinh nghe không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương