Cảnh Tuyên đúng giờ dậy ra sân muốn cùng cậu chủ nhỏ nhà mình tập thể dục, nhưng hôm nay đợi cả buổi trời cũng không thấy người đâu.

Trước đây cũng có một lần tương tự như vậy là do cậu chủ sốt không dậy nổi, nghĩ đến đây anh vội vàng chạy vào nhà chính lên phòng tìm cậu.

Gõ cửa không có người đáp lại anh càng chắc với suy nghĩ của mình hơn, chỉ là đợi đến lúc mở cửa lại không thấy người ở trong phòng.

Ngược lại phòng bên cạnh có chút náo nhiệt.

Căn nhà này đúng là cách âm không tốt.
Anh cũng không thể xông vào, chỉ có thể đi xuống ra ngoài sân làm lạnh cái đầu
Đợi nửa ngày mới thấy cậu chủ đi xuống mặt còn đỏ bất thường, ánh mắt nhìn Tống Cảnh Nghi đi bên cạnh liền mang theo mấy phần cảnh cáo.
Tống Cảnh Nghi nhướng mày đầy khiêu khích đáp lại, còn cố tình đi đến ôm eo Tiêu Dạ Nguyệt đi đến phòng ăn.
Phòng bếp ngay hôm qua đã sửa xong về lại như ban đầu, bữa ăn lại do dì Lâm phụ trách.

Hạ Thanh Dương cũng ngay ngày hôm qua chuyển đồ đến nhà phụ ở.

Lúc này một bàn bốn người ăn cũng rất náo nhiệt.
Tống Cảnh Nghi gắp một bát salad để đến trước mặt Tiêu Dạ Nguyệt, nét mặt buồn rầu, "Anh sắp hết tiền rồi, cuối tháng mới kết toán lương, không thể mua thịt, chỉ có thể để em chịu khổ cùng anh ăn rau."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy liền hốt hoảng bỏ nĩa xuống dùng thủ ngữ hỏi lại, "Công ty tiên sinh gặp vấn đề gì sao? Hay để em nói cha em giúp tiên sinh."
Tống Cảnh Nghi lại làm điệu thở dài, "Cha em hiện tại đang bị bên thanh tra điều tra không thể sử dụng vốn được.


Công ty anh cũng không có gặp chuyện, chỉ là vừa thầu một dự án mới, tiêu tốn rất nhiều tiền, vì vậy anh muốn tiết kiệm một chút.

Nếu em muốn ăn thịt vậy để anh bán mấy cái đồng hồ đi, em đợi anh một chút." Đứng dậy rút ghế tính đi lên lầu thật.
Tiêu Dạ Nguyệt vội vàng giữ tay hắn lại đứng dậy theo, "Tiên sinh phải đi gặp khách hàng, sao có thể không có đồng hồ được." Cậu lạch bạch chạy lên lầu, lúc chạy xuống trên tay cầm theo vài cái thẻ khác nhau.
Tống Cảnh Nghi đực mặt, hắn quên mất.
Tiêu Dạ Nguyệt đặt mấy cái thẻ đen, vàng, bạch kim khác nhau vào tay hắn, "Cha cho em rất nhiều tiên, em cho tiên sinh đó."
Tống Cảnh Nghi đảo mắt một vòng, não loát một độ, đột nhiên tức giận ném mấy tấm thẻ lên bàn ăn, lớn tiếng quát:
"Em đang coi thường anh sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt sững sờ, có chút sợ hãi lùi lại một bước, hai bàn tay quấn vào với nhau, ánh mắt rụt lại không dám nhìn thẳng vào Tống Cảnh Nghi nữa.
Tống Cảnh Nghi có vẻ rất cứng rắn, gương mặt tức giận, nội tâm thì đang tát vào mặt hắn liên tục, còn chửi hắn tại sao, là lá gan nào cho hắn dũng khí quát lên trước mặt cậu.
Hạ Thanh Dương cũng sững sờ, vừa muốn đứng dậy ngăn ông chủ lại thì bị Cảnh Tuyên giữ tay ghìm lại, nhận được cái lắc đầu cưỡng ép anh ngồi xuống.

Hạ Thanh Dương cũng thấy lạ, tại sao Cảnh Tuyên không tức giận, liền nhỏ giọng ghé đầu lại gần hỏi:
"Cậu sao không đứng dậy bảo vệ cậu chủ nhỏ của cậu?"
"Cậu ấy cần giảm cân, cần ăn rau." Một câu trả lời rất đơn giản, vào đúng trọng tâm.
Hạ Thanh Dương nhìn mấy món ăn sáng trên bàn, chỉ có một bát salad rau với hoa quả, bốn cái bánh mì, bốn quả trứng ốp, vài cái xúc xích, một bát nhỏ thịt băm để quét vào bánh mì.

Đúng là đối với cậu chủ sinh ra đã ngậm thìa vàng thì đúng là quá mức giản đơn, xem như là lần đầu tiên nhìn thấy.
Anh cũng không dám hó hé gì nữa, ngồi im xuống chờ đợi.
Tống Cảnh Nghi sau khi quát lên một tiếng xong, giọng nói cũng mang theo mấy phần nổi giận.

"Em có phải đang khinh thường anh không? Em muốn ăn gì cứ nói ra, anh có rất nhiều đồng hồ, còn có xe, bán một vài thứ đi cũng không sao hết.

Em lại đưa thẻ cho anh là có ý gì? Bây giờ chê anh rồi sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt không làm ra hành động gì hết, cậu chỉ cúi đầu, ấm ức và tủi thân chảy nước mắt.

Cậu đâu có ý như vậy, cậu chỉ muốn giúp tiên sinh thôi mà.

Đây là lần đầu tiên tiên sinh quát cậu.
"Sau này chúng ta ở bên nhau, những lúc anh khó khăn em đều sẽ lấy tiền của cha em ra cho anh đưa cho anh phải không? Để cha em lại coi thường anh là kẻ ăn bám có phải không?"
Tống Cảnh Nghi đang cảm thấy bản thân nói ra mấy câu nghe hơi vô lý, còn đáng ăn đấm.

Nhưng để cậu chịu ăn rau, giảm đồ ăn dầu mỡ và ngọt lại chỉ hắn chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, vì biện pháp nhẹ cha cậu đều đã dùng hết rồi.

Cuối cùng thấy cậu làm nũng sẽ lại mềm lòng không quản nữa.

Vì vậy hắn chỉ có thể cắn răng làm biện pháp cứng rắn ngay từ đầu, như vậy cậu sẽ không có cơ hội làm nũng, hắn cũng sẽ không mềm lòng.
Hắn đúng là rất thích hình thể của cậu hiện tại, má bánh bao đáng yêu, mông vừa vểnh vừa tròn, hắn còn muốn chăm cậu tròn hơn nữa.

Nhưng cha cậu đưa cho hắn xem kết quả kiểm tra của cậu tháng trước, báo cáo đang cảnh báo cậu có nguy cơ rối loạn lipid máu vì cậu không chịu ăn rau chỉ ăn thịt và đồ ngọt gây mất cân bằng dinh dưỡng.


Tuy nhìn bề ngoài cậu không béo, nhưng trong tháng này đã tăng gần chục cân rồi.
Sau một lúc hắn lại giả thở dài, "Là lỗi của anh, không thể cho em ăn một bữa đủ thịt với cá, anh đúng là thằng ăn hại, một cuộc sống đầy đủ cho em cũng lo không được, em còn cần ở bên anh làm cái gì.

Chi bằng em về nhà, mỗi bữa đều sẽ có đồ ăn ngon, không cần đi theo anh chịu khổ chỉ có rau với trứng."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe đến đây càng khóc to hơn, tiếc là cậu khóc không có tiếng, chỉ có nước mắt chảy ra nhiều hơn, hai má bánh bao vì nóng mà đỏ ửng lên, cả người đều run lên.

Cậu không muốn xa tiên sinh, cậu sẽ ngoan mà, cậu sẽ không đòi ăn thịt, cậu ăn rau cũng được mà.
Tống Cảnh Nghi vốn định giả quay người rời đi lại để ý thấy cậu luôn im lặng cúi mặt, lúc này hắn mới thấy bả vai cậu đang run lên, mấy ngón tay bấu vào nhau đến xước da rớm máu.

Hắn vội vàng chạy lại ôm cậu nâng mặt cậu lên, trước mặt hắn là gương mặt đẫm nước mắt đang khóc nức nở.
Hắn hốt hoảng ôm cậu vào lòng dỗ dành, vỗ vỗ lưng cậu để cậu không bị khó thở vì khóc.
"Bé con, đừng khóc mà.

Anh xin lỗi, anh sai rồi.

Anh không nên mắng em, anh sai rồi, em đừng khóc."
"Bảo bối à, em đừng khóc nữa mà.

Anh xin lỗi.

Bé con, ngoan nào, anh sai rồi."
"Anh vẫn còn tiền tiếc kiệm, lúc nãy là anh bị ấm đầu, là do anh không tốt, anh sai rồi, em đừng khóc nữa mà."
Tiêu Dạ Nguyệt vẫn ở trong lòng Tống Cảnh Nghi khóc nấc lên.


Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai dám nặng lời với cậu, từ khi mẹ mất, cha cậu đối với càng cưng chiều hơn gấp bội.

Tiên sinh luôn rất dịu dàng với cậu hôm nay lại quát cậu, còn không cần cậu nữa, muốn đuổi cậu về nhà.
Tiêu Dạ Nguyệt khóc ước đẫm áo sơ mi trước ngực của Tống Cảnh Nghi.
Hạ Thanh Dương nhìn một màn này mà há hốc mồm, bật thốc: "Ghê vậy sao? Có bản lĩnh vậy sao?"
"Vẫn chưa có bản lĩnh." Cảnh Tuyên cũng mặt lạnh mà nhận xét một câu.
Nếu có bản lĩnh mắng thì đã quay gót bỏ đi khi mắng người ta rồi.

Nhưng bây giờ lại ngồi đây lo lắng dỗ người, vậy chứng tỏ không có bản lĩnh rồi.

Còn chẳng bằng cho cậu ăn mềm sẽ được cậu làm nũng, bây giờ thì hay rồi, cho ăn cứng còn phải lo lắng đi dỗ lại.
Tống Cảnh Nghi phải dỗ cậu một lúc lâu cậu mới không khóc nữa, nhưng vẫn nấc lên từng đợt.

Khóc không ra tiếng, khóc đến hai mắt và mặt đều đỏ lên, trông cậu càng đáng thương gấp mười lần.

Tống Cảnh Nghi cũng đang hối hận đến xanh ruột.

Biết trước có kết quả như vậy hắn đã chẳng to mồm, hậu quả bây giờ là hắn còn thấy tim mình đau hơn cậu gấp nhiều lần.
Hắn đã tự hứa với lòng kiếp này sẽ không làm cậu buồn lòng, kết quả mới được một tuần đã khiến cậu phải khóc hai lần, còn bị thương vì hắn.
"Bé con, hay là em đánh anh đi.

Đánh anh mạnh vào, là anh không có não, lại đi mắng em.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương