Editor: RAIZEL

Beta: ROSALINE

Đại quân tiếp tục khởi hành, đến thành Lạc Sương thì vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống, trong lúc rảnh rỗi, Tiêu Quân Mặc dẫn Tô Lan Thanh vào trong thành đi dạo, sắc trời dần tối đi, tia nắng cuối cùng cũng khuất dần sau mái hiên chỉ để lại bóng tối, giống như chưa từng tồn tại.

Trên một con đường lớn nhộn nhịp ở thành Lạc Sương, bên đêm ở đây cũng nhộn chịp y như buổi tối khi hai người ở kinh đô của Phù Kim, Tô Lan Thanh ngồi trên xe lăn để Tiêu Quân Mặc ở phía sau đẩy giúp y, ánh mắt dính lên những người xung quanh khôn rời, bỗng nhiên, tầm mắt y dừng lại trên ở một nơi.

Đó là một quán nhỏ không bắt mắt, chủ quán đang làm đường nhân(*), nước đường nóng chảy màu vàng óng vẽ lên vài đường, rất nhanh đã vẽ ra được một chú khỉ sống động, khi còn bé Tô Lan Thanh cũng từng thấy những đường nhân như vậy nhưng phụ thân y quản rất nghiêm, không cho phép y ăn những đồ ăn vặt bậy bạ bên ngoài, y vẫn còn thương nhớ mấy thứ này nên lập tức nói với Tiêu Quân Mặc, không ngờ rằng đối phương cũng cực kỳ hứng thú, vì thế có một lần y cùng Tiêu Quân Mặc trốn ra khỏi cung, nhưng không ngờ lại chẳng thấy bóng dáng của sạp bán đường nhân kia đâu, sau này khi trở về từ biên quan, y ở kinh thành cũng chưa từng thấy lại, cứ cho rằng tay nghề làm đường nhân này đã biến mất, không nghĩ hôm nay lại được nhìn thấy ở thành Lạc Sương.

(*)糖人: đường nhân là một loại kẹo ( đồ chơi) dùng đường nóng chảy để tạo ra các hình dáng khác nhau.

Tiêu Quân Mặc cũng chú ý đến ánh mắt của y, khom lưng dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Lan Thanh muốn đường nhân kia sao?”

“Không, không có.” Tô Lan Thanh lắc đầu, cảm thấy vị chủ quân kia rất quen mắt, rất giống với vị sư phụ làm đường nhân mà y đã gặp khi còn bé kia, chỉ là do khi bé muốn mà không có được nên mới luôn nhớ nhung không quên, nhưng hiện tại y đã trưởng thành, nếu bắt chước mấy đứa trẻ ăn thứ này không phải rất trẻ con hay sao?

Tiêu Quân Mặc biết y chỉ đang nghĩ một đằng nói một nẻo, giúp y di chuyển đến trước sạp bán đường nhân.

Chủ quán đang làm đường nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy có hai vị nam tử dung mạo bất phàm, nhìn qua là biết không phú thì cũng là quý, hắn cẩn thận hỏi: “Hai vị công tử muốn mua đường nhân sao?”

“Tay nghề làm đường nhân này rất ít thấy, có thể gặp được ở đây cũng là một vận may lớn.” Tiêu Quân Mặc bắt đầu tiếp truyện chủ quán đường nhân này, vừa nói vừa chú ý đến ánh mắt không rời những cây đường nhân kia của Tô Lan Thanh, hắn biết là y đang nhớ đến mấy chuyện lúc còn nhỏ, cười ảm đạm.

“Đúng vậy, ta thừa kế tay nghề của phụ thân, ban đầu phụ thân mở một sạp bán ở kinh thành, về sau thân thể không tốt nên không làm được nữa, hiện tại cả nhà ta rời đến thành Lạc Sương, lúc ta nhàn rỗi thì làm một chút.” Chủ quán mỉm cười tủm tỉm.

“Từng ở kinh thành sao? Có phải là ở trước cửa của một tửu quán không?” Tô Lan Thanh kinh ngạc.

“Sao công tử biết?” Chủ quán kinh ngạc kiếp sợ, cũng đoán được hai người này có lẽ là lớn lên tại kinh thành, cố tươi cười nói: “Vốn tưởng chẳng còn ai nhớ cái sạp nhỏ của gia phụ nữa chứ, không ngờ hôm nay lại được gặp hai vị khách quý đến từ kinh thành, trong lòng ta cũng rất vui, nhân đây ta tặng mỗi vị cây đường nhân này, hai người cứ việc chọn.”

“Không, chúng ta vẫn sẽ trả tiền, những thứ này bán thế nào?” Tiêu Quân Mặc lắc đầu, trầm giọng nói.

“Vậy cũng được, một chiếc đường nhân là hai văn tiền, công tử thích loại nào có thể tùy ý chọn hoặc có thể nói ra để ta làm ngay bây giờ.” Mặt mày chủ quán hớn hở, vui vẻ đến mức ria mép tung tăng.

“Chúng ta lấy tất cả chỗ này, ngươi cũng nên trở về nha sớm đi, thay ta vấn an phụ thân của ngươi.” Khóe mắt Tô Lan Thanh hiện lên sự vui vẻ, Tiêu Quân Mặc cũng phối hợp sai thị vệ đi theo phía sau lấy bạc vụn ra đưa cho chủ quán, thuận tay lấy hai cái đường nhân nhìn đẹp nhất đi, còn những cái khác thì để thị vệ chia cho mấy đứa nhỏ trên đường, tuy nói đồ chơi cho trẻ con không có gì quý giá nhưng nó lại là một phần ký ức tuổi thơ, khi còn bé không ăn được, hiện tại cuối cùng cũng được nếm thử, nhưng thời gian như thoi đưa, bọn họ đề trưởng thành cả rồi.

Tiêu Quân Mặc giúp đẩy xe lăn, chuẩn bị trở lại quân doanh nghỉ ngơi, đột nhiên Tô Lan Thanh quay đầu lại hỏi hắn: “Quân Mặc, sao ngươi biết ta muốn mua?”

“Sao ta lại không biết? Thực tế thì ta cũng muốn nếm thử hương vị của đường nhân này, khi còn bé không được ăn, hiện tại ăn cũng không tính là muộn, Lan Thanh, mau nếm thử đi.” Tiêu Quân Mặc vừa cười vừa trả lời.

“Không, ta không ăn đâu.” Tô Lan Thanh cầm đường nhân trong tay, đường nhân có màu vàng óng ánh nhìn qua vô cùng tinh tế bắt mắt, dường như y lại nhìn thấy bóng dáng của hai đứa trẻ từ trong cung lén lút chạy ra ngoài, nhoẻn miệng cười, đường nhân này cũng coi như là một chấp niệm của thuở thơ ấu, rất tốt.

Đang nghĩ tới đây thì Tiêu Quân Mặc ở phía sau đột nhiên dừng bước rồi đi đến trước mặt y, hắn cúi đầu cắn đường nhân trên tay mình một cái rồi vươn người hôn lên bờ môi y, đường nhân chạm vào môi rồi tiến vào trong miệng y, y giật mình gương mắt nhìn Tiêu Quân Mặc.

“Ưm, quả nhiên rất ngọt.” Tiêu Quân Mặc đứng dậy tiếp tục đẩy xe giúp y, hắn chú đến hai bên tai đang đỏ lên của Tô Lan Thanh, thầm cười rộ trong lòng.

Đại quân tiếp tục lên đường, kinh thành cách ngày càng gần, sau vài ngày đã đến cổng thành, dân chúng đổ ra đường hoan nghênh, Tiêu Quân Mặc lập tức dẫn theo Tô Lan Thanh trở lại hoàng cung, sau khi lên kim điện phong thưởng một lượt thì hắn tự mình giúp đẩy y về tẩm điện, bên trong đã có cung nhân chờ sẵn, Như Nguyệt đã nhìn thấy Tô Lan Thanh trên xe lăn từ xa, sợ hãi tột độ mà quỳ rạp xuống đất: “Tướng quân… tướng quân làm sao vậy?”

Tô Lan Thanh tự mình kể đầu đuôi ngọn ngành sự việc, Như Nguyệt nghe xong thì ôm mặt khóc lớn, y cũng chẳng biết phải an ủi thị nữ trung thành và tận tâm này của y thế nào nữa, chỉ có thể quay mặt sang nhìn Tiêu Quân Mặc.

“Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi đâu, mau truyền tất cả ngự y đến đây.” Tiêu Quân Mặc trầm giọng nói, Như Nguyệt chỉ có thể nước mắt ngắn nước mắt dài thối lui, cung nhân đi truyền ngự y đã trở lại, Tiêu Quân Mặc giúp y vào thiên điện, sau khi ôm y đặt lên giường thì bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh. Trong lòng hai người tràn đầy chờ mong, cũng thấm thỏm vô cùng.

Trong một khắc tất cả ngự y của thái y viện đều đã có mặt, từng người bọn họ tiến lên xem xét hai chân của Tô Lan Thanh, nhìn tới nhìn lui rồi lại quay ra nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn không có ai dám đứng ra nói gì cả, trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Các ngươi đều câm hết rồi à? Nói, rốt cuộc là như thế nào?” Tiêu Quân Mặc ép hỏi, ngự y đứng đầu lộ vẻ mặt sầu khổ bước lên trước, thấp giọng nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, hai chân của Tô tướng quân bị thương quá nặng, xương đùi đã đứt đoạn, hy vọng chữa khỏi… thực sự quá xa vời.” Nói đến lời cuối thì giọng của hắn cũng thấp hẳn đi, biểu tình ngưng trọng.

“Còn những người khác? Chẳng lẽ không một ai có biện pháp gì sao?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, chúng thần đã tận lực.” Các ngự y đều sợ bản thân vô ý nói sai sẽ chịu họa rơi đầu.

“Trẫm mặc kệ các ngươi dùng cách gì, tóm lại nhất định phải chữa khỏi chân cho Tô tướng quân, nếu không trẫm tìm các ngươi để hỏi tội!” Tiêu Quân Mặc tức giận, không khí quanh thân lạnh lẽo như như muốn đông lại, sự tức giận hiện lên mặt rõ ràng đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, khiến cho tất cả những người ở đây đều phải run sợ, chỉ trừ Tô Lan Thanh.

Các ngự y đều lui ra, hiện tại trong điện chỉ còn lại hai người là hắn cùng Tô Lan Thanh, hắn nắm tay y nghiêm túc nói: “Lan Thanh, ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ bắt bọn họ phải chữa khỏi cho ngươi.”

“Được.” Tô Lan Thanh gật đầu, hết sức phối hợp để các ngự y khám và chữa, nước thuốc đắng trát cũng một hơi uống hết mà chẳng thèm nháy mắt, nhưng nhiều ngày trôi qua, hai chân của y vẫn chẳng có chút khởi sắc nào, nơi không có cảm giác thì vẫn cứ không có cảm giác, Tiêu Quân Mặc lại tiếp tục trút giận lên các ngự y, trong điện yên tĩnh không chút tiếng động.

Ban đêm, Tiêu Quân Mặc chuẩn bị đưa Tô Lan Thanh ra ngoài viện để giải sầu, lại bỗng nhiên nhớ ra quên không mang áo khoác nên lại quay về lấy, Tô Lan Thanh ngồi một mình trên xe lăn, cúi đầu nhìn hai chân đến xuất thần.

Mấy ngày nay không phải là y không nhìn thấy phản ứng của các ngự y, từ trong lời nói của bọn họ có thể nhận ra rằng, hai chân này của y muốn chữa khỏi sợ là khó chồng thêm khó, một chút chờ mong còn sót lại trong lòng Tô Lan Thanh cũng đã biến mất gần hết rồi, y chống hai tay lên thành xe lăm, muốn dịch chuyển một chút để thay đổi tư thế ngồi nhưng không ngờ lại trượt tay, cả người ngã nhào về phía trước, cũng đồng thời làm rơi vỡ một bình sứ, mảnh sứ cắt lên tay y, máu chảy đầy trên mặt đất.

Như Nguyệt đang canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì lập tức xông tới, nhưng động tác không nhanh bằng Tiêu Quân Mặc, hắn phi từ trong phòng ra, lập tức ôm lấy Tô Lan Thanh từ mặt đất lên, sau đó sai người truyền ngự y tới.

“Có đau không?” Tiêu Quân Mặc vô cùng sốt ruột, chỉ cảm thấy máu tươi kia vô cùng chói mắt.

Tô Lan Thanh không trả lời, ngự y cũng tới rất nhanh, bọn tiến đến, lấy những mạnh cực nhỏ ở trên cánh tay ra, Tô Lan Thanh vô thức run rẩy, Tiêu Quân Mặc lập tức nổi giận quát: “Nhẹ tay thôi, đừng làm y đau.”

“Dạ.” các ngự y hành động càng cẩn thận hơn, rất lâu sau mới làm sạch được các vết thương trên cánh tay của Tô Lan Thanh, sau đó lại lấy các loại thuốc tốt nhất vẩy vào miệng vết thương, rồi lại kiên nhẫn băng bó lại.

Toàn bộ quá trình Tô Lan Thanh đều không nói một lời, đầu cúi xuống khiến người khác không thể thấy được vẻ mặt của y, Tiêu Quân Mặc ngồi bên giường ôm lấy y vào ngực, cẩn thận né tránh vết thương trên hai cánh tay, áp đầu y vào trong ngực mình.

Kỳ thực Tô Lan Thanh đã rất nản lòng, sau khi trầm mặc thật lâu y mới mở miệng nói: “Quân Mặc, nếu ta không thể đứng lên nữa thì làm sao giờ?”

“Đừng nói linh tinh, nhất định sẽ có cách mà.” Tiêu Quân Mặc hôn lên gò má y, an ủi.

“Ta nói là ‘nếu”.” Tô Lan Thanh kiên trì muốn hỏi.

Tiêu Quân Mặc lập tức im miệng không nói, rất lâu sau mới nghe hắn trả lời.

“Nếu ngươi từ nay không thể đứng lên được nữa, ngươi còn có ta mà.” Hắn ôm chặt lấy y, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mắt, lên môi rồi xâm nhập tìm kiếm, Tiêu Quân Mặc nghiêm túc nói: “Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời.”

Như Nguyệt mang bát thuốc tiến vào, Tiêu Quân Mặc sai nàng đặt nó trên bàn, chén thuốc được đưa đến cho người trong ngực, y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng đẩy chén thuốc ra, mệt mỏi chẳng muốn nói gì, Tiêu Quân Mặc cũng trầm mặc, thấy y suy sụp như vậy khiến tim hắn đau nhói như bị người ta đâm một nhát, đau đớn chồng lên đau đớn, hắn hít một hơi thật sâu, để Như Nguyệt mang bát thuốc không đi ra ngoài, sắc mặt hắn ngưng trọng: “Cho dù từ nay về sau ngươi không thể đứng lên được nữa thì ngươi vẫn cứ là người, là Tô Lan Thanh – Đại tướng quân của Bắc Địch, cũng là Tô Lan Thanh mà Tiêu Quân Mặc ta muốn nắm tay cả đời. Hơn nữa, chẳng nhẽ người không tin nam nhân của ngươi sao? Ta đã nói, sẽ tìm mọi cách để chữa khỏi vết thương cho ngươi, Lan Thanh, ngươi phải tin ta.”

Chia tay Tiêu Quân Mặc chống ở hai bên người Tô Lan Thanh, khiến cho khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chỉ còn khoảng một ngón tay, Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai con ngươi đen láy của Tiêu Quân Mặc, nhìn thấy được dáng vẻ mất mát của bản thân trong đó, đúng vậy, chỉ mới vài ngày trôi qua, sao y có thể mất đi niềm tin nhanh như vậy? Như Nguyệt, Quân Mặc, bọn họ đều đang lo lắng cho mình, còn chưa đến cuối cùng thì sao y có thể nhẹ nhàng nói ra câu từ bỏ như vậy?

Trên mặt xuất hiện những vệt đỏ, Tô Lan Thanh ngượng ngùng nói nhỏ: “Cái gì mà nam nhân của ta chứ, nói năng linh tinh.” Tùy miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt y lại ẩn chứa ý cười khó giấu.

“Xem ra vi phu vẫn chưa đủ cố gắng, không thể khiến cho phu nhân thừa nhận địa vị của vi phu mà.” Tiêu Quân Mặc bật cười, áp lên người Tô Lan Thanh nhẹ nhàng hôn môi, miệng hắn mơm mớm cánh môi y rồi từ từ xâm nhập, nhẹ nhàng đưa đẩy vui đùa, bóng đêm ngày càng trầm, ánh nến trong điện cũng không biết đã tắt từ bao giờ, hắn ôm lấy y, khiến cho hai người càng kề sát nhau hơn: “Ngủ đi.”

Tô Lan Thanh nghe theo lời hắn nhắm mắt lại, trong lòng bình yên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương