Editor: RAIZEL

Beta: HUỲNH

Sau hai ngày, đoàn thuyền của Tiêu Quân Mặc đã đến gần bến thuyền Đông Hà, càng cách bến thuyền càng gần thì tâm tình của Tiêu Quân Mặc càng thêm kích động, hắn đứng cạnh mạn thuyền giống như đã nhìn thấy được quân kỳ của Bắc Địch đang tung bay, hắn quay đầu lại nhìn vào trong khoang thuyền, A Bố Trát vẫn nằm yên không nhúc nhích, thấy hắn đến cũng chỉ hạ mí mắt xuống một cách yếu ớt.

Sau lần tự sát không thành đó thì A Bố Trát đã chịu yên phận hơn nhiều, đồng thời Tiêu Quân Mặc cũng tăng cường việc trông coi gã, mỗi giây đều có người túc trực theo dõi, khiến cho gã không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.

Tiêu Quân Mặc nhìn gã một cái, máu trên cánh tay phải của A Bố Trát đã khô lại, cả người hỗn loạn, không còn bóng dáng ngời ngời của lúc trước, hắn xoay người rời đi, nhìn về nơi xa xa, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của người trên bến thuyền, Tiêu Quân Mặc thầm nắm chặt hai tay, kìm nén sự vui sướng trong lòng.

Tô Lan Thanh ở trong trướng cũng vui sướng đến mức không ngủ được, từ sáng sớm y đã chống thân thể ngồi dậy, hôm nay Tiêu Quân Mặc sẽ cập bến nên y đã đến bến thuyền từ sớm, cùng các tướng sĩ khác nghênh đón Tiêu Quân Mặc cũng đại quân Bắc Địch trở về.

Sau vài canh giờ, cuối cùng Tô Lan Thanh cũng nhìn thấy đội tàu dần dần đến gần bến thuyền rồi chậm rãi dừng lại, từ trên boong thuyền có một bóng người cao lớn đi xuống, hiển nhiên là Tiêu Quân Mặc đã nhiều ngày không gặp, y nín thở, bất giác nín thở vươn người về phía trước, ánh mắt chăm chút không rời khỏi Tiêu Quân Mặc, hắn vẫn tốt, không bị thương cũng không gầy đi.

Tiêu Quân Mặc đi từ trên thuyền xuống, bước chân vững vàng tiến về phía trước, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Lan Thanh ở cách đó không xa, mỉm cười, sau đó trầm giọng nói: “Người đâu, lôi gã xuống trông giữ cẩn thận.” Phía sâu rõ ràng là đại hãn của nước Kim – A Bố Trát.

Vài binh sĩ lôi A Bố Trát xuống thuyền, Tiêu Quân Mặc căn dặn vài việc xong rồi mới vững vàng đi đến trước mặt Tô Lan Thanh, cúi đầu đối diện với ánh mắt của y, bộ dáng bình tĩnh giống như hai người chỉ mới xa nhau vài canh giờ, hắn dịu dàng nói: “Lan Thanh, ta về rồi.”

“Tốt lắm.” Hốc mắt Tô Lan Thanh hơi ướt, chuyển động bánh xe lăn trở về soái trướng, hai tay Tiêu Quân Mặc nắm lấy phía sau xe lăn, giúp y đẩy xe lăn, màn của soái trướng chậm rãi hạ xuống, đột nhiên Tiêu Quân Mặc chuyển động, giống như một con sói đói không thể chờ thêm nữa mà cúi đầu ôm lấy thân thể Tô Lan Thanh, hung bạo chiếm đoạt đôi môi y, hắn vươn tay chặn gáy y lại, môi lưỡi hai người triền miên.

“Ưm…” Miệng Tô Lan Thanh phát ra những âm thanh mơ hồ trầm ngâm, y vươn tay ôm lấy thắt lưng của Tiêu Quân Mặc, vươn người về phía trước, hai người kề sát nhau không còn khoảng trống, y hé môi ra để mặc đầu lưỡi của hắn rong ruổi trong miệng mình, khó khăn lắm hai người mới tách ra, rất lâu sau Tô Lan Thanh mới chịu thả tay.

“Lan Thanh, ta rất nhớ ngươi.” Tiêu Quân Mặc bế bổng Tô Lan Thanh đi về bên giường, hắn để y ngồi lên đùi mình, hai tay nâng đỡ trong tư thế bảo vệ, ôm chặt lấy y vào trong ngực, hắn cúi đầu cọ sát thân mật với y, mười ngón tay đan xen.

Tô Lan Thanh cũng nắm chặt lấy tay hắn, sao y có thể không nhớ hắn được cơ chứ? Tiếng nói trầm thấp của Tiêu Quân Mặc vang lên bên tai, hắn từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, có mạo hiểm cũng có việc khiến lòng người khoan khái, khi hắn nói đến chuyện Lý Tiệp lén đến chiến trường, Tô Lan Thanh líu lưỡi: “Thảo nào mấy ngày gần đây không thấy nhóc ấy đâu cả, nhóc ấy đi đến chiến trường làm gì chứ?”

“Vì ngươi chứ gì nữa.” Tiêu Quân Mặc giải thích cặn kẽ nguyên nhân, trong giọng còn kèm theo vị chua chua, Lan Thanh của hắn, chỉ hắn mới được phép nhớ thương, cho dù đối phương chỉ là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông nhưng suy cho cùng vẫn là một nam nhân.

Tô Lan Thanh ngẩng đầu, trong lòng hơi cảm động, nhưng lại hơi phiền muộn vì hành động lần này của Lý Tiệp, nếu thực sự phải truy cứu, không cần nhìn quân quy cũng biết việc tự tiện hành động này cũng nhất định không thoát được việc phải phạt nặng.

Thấy biểu tình trên mặt của người trong ngực như đang suy tư điều gì đó khiến sự ghen tuông của Tiêu Quân Mặc càng trở nên sâu sắc, hắn ôm chặt người trong lòng vào ngực, mạnh mẽ đòi hỏi một lúc mới dùng giọng điệu bất mãn nói: “Lan Thanh, không được suy nghĩ đến tên đàn ông khác.”

“Ngươi lại ghen tuông bậy bạ gì đấy?” Tô Lan Thanh cạn lời, tâm tư lại càng nặng nề: “Lại nói cậu ấy cũng là vì ta, quân pháp không thể miễn nhưng đừng phạt quá nặng, Quân Mặc, ngươi đừng có làm gì với cậu ấy, ta… ưm!”

Một cái hôn thật dài, Tiêu Quân Mặc buông Tô Lan Thanh ra trong sự không nỡ, ngón tay còn mơm mớm cánh môi hơi sưng đỏ kia: “Đã nói đừng có nhắc đến kẻ khác rồi mà, đây là trừng phạt dành cho ngươi. Ta chỉ để đứa trẻ kia đi lãnh mười quân côn, như vậy đã đủ khoan dung chưa?”

Tô Lan Thanh yên lòng, tuy là mười quân côn nhưng đó là điều nhóc đó phải nhận, việc bản thân làm ra thì phải tự nhận lấy hậu quả, một nước không thể không có pháp trị, quân pháp cũng không phải chỉ để ngắm.

Ngoài trướng vang lên tiếng đập nặng nề, vừa nghe là biết là tiếng quân côn đánh lên người, Tô Lan Thanh thở dài, nghe một hồi lâu cũng không thấy tiếng Lý Tiệp kêu đau, thầm nghĩ đúng là một hán tử, y ngẩng đầu muốn nói chuyện với Tiêu Quân Mặc lại bị hắn dùng ngón tay chặn miệng lại.

“Ta biết ngươi muốn nói gì, lát nữa ta sẽ sai quân y đến xem cho nhóc đó.” Tiêu Quân Mặc rút tay lại, tiếp tục nói: “Lý Tiệp là một nhân tài, sau này để hắn đi theo Triệu tướng quân học vài năm, ta tin một ngày nào đó hắn có thể chống đỡ một phương.”

“Ừ.” Tô Lan Thanh cười, điều mà Tiêu Quân Mặc nói cũng là điều mà y muốn hỏi, hai người ăn ý không cần phải nhiều lời, trên đời này có được một người có thể thấu hiểu như vậy đã là mãn nguyện lắm rồi.

“Được rồi, để ta xem vết thương của ngươi có tốt hơn chút nào không.” Tiêu Quân Mặc quen tay cởi quần áo của Tô Lan Thanh, các vết thương ở nửa người trên đã đóng vảy, hắn vừa lòng gật đầu rồi giúp y mặc quần áo tử tế lại, ánh mắt đi xuống rồi dừng lại trên đôi chân được bao bọc dưới chiếc quần, trịnh trọng nói: “Lan Thanh, mấy ngày nữa chúng ta sẽ lên đường hồi kinh, sớm trở về hoàng cung để ngự y chữa cho hai chân của ngươi.”

“Ta biết.” Tô Lan Thanh cười nhẹ, y giật giật người, hai tay chống lên người Tiêu Quân Mặc, đẩy hắn ra: “Nói xong chính sự rồi, ngươi đi tắm nhanh đi, thay quần áo nữa.”

“Được.” Tiêu Quân Mặc sai một binh sĩ đưa nước ấm vào rồi phi thân vào trong nước nhanh như một cơn gió, tẩy sạch bụi bẩn cùng mệt mỏi trên người, đột nhiên trên vai xuất hiện một đôi tay, Tô Lan Thanh cầm khăn vải tiến đến từ phía sau, giúp hắn chà lưng, hắn ghé người vào thành bồn, hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của người yêu.

Tắm rửa xong, Tô Lan Thanh ở bên giúp hắn mặc quần áo, đột nhiên y nhớ đến A Bố Trát đang bị giam giữ trong địa lao: “Quân Mặc, ta muốn đi nhà lao nhìn một chút, ngươi đi cùng ta nhé.”

“Hắn có gì đẹp mà xem?” Tuy miệng Tiêu Quân Mặc than thở nhưng cuối cùng vẫn giúp Tô Lan Thanh đẩy xe lăn ra ngoài, ánh sáng trong địa lao yếu ớt, chỉ có vài ngọn đèn dùng để chiếu sáng, A Bố Trát bị giam giữ tại nơi sâu nhất, xe lăn di chuyển trên mặt đất phát ra những âm thanh đá vụn bị nghiền nát, cuối cùng cũng đến trước một cửa phòng giam, Tiêu Quân Mặc dừng lại, giúp Tô Lan Thanh quay mặt vào hướng phòng giam.

A Bố Trát ngồi ở trong góc, gã nghe được động tĩnh nên mở đôi mắt nhập nhèm ra, con ngươi đảo một vòng rồi dừng lại trên hai chân của Tô Lan Thanh, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý: “Tô Lan Thanh, hai chân của ngươi, sau này còn có thể đứng lên không? Hay là từ nay về sau trở nên tàn phế rồi?”

Ánh mắt Tiêu Quân Mặc biến đổi, tiến lên phía trước một bước, vốn định vào cho A Bố Trát một trận nhưng lại bị Tô Lan Thanh ngăn lại, tức giận bùng lên trong ánh mắt, Tiêu Quân Mặc nheo ánh mắt nguy hiểm kia lại, xem ra trận dạy dỗ lần trước vẫn chưa đủ khiến cho gã khắc ghi vào tận sâu trong não! Hắn cúi đầu nhìn Tô Lan Thanh, sắc mặt y vô cùng bình tĩnh giống như không hề bị những lời đó ảnh hưởng.

Tô Lan Thanh cong khóe môi, cười trừ, y nhìn khoảng trống phía dưới cánh tay phải của A Bố Trát, bình thản trả lời: “ Tốt nhất là ngươi nên tự lo cho bản thân trước đã, so với ta thì trông ngươi còn thảm hại hơn, chân gãy có thể nối lại xương, nhưng liệu tay đã bị chặt lìa thì có thể gắn lại được hay không đây? Ngươi đoán xem tiếp theo sẽ có trò gì đợi ngươi đây, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi vẫn còn sức để nói chuyện cùng ta.”

“Ngươi!” A Bố Trát giận đến mức phát run, nhưng Tiêu Quân Mặc không để cho gã có cơ hội phản bác mà lập tức giúp Tô Lan Thanh đẩy xe quay đi, vài binh sĩ sau khi được Tiêu Quân Mặc căn dặn thì tiến tới lôi gã ra ngoài.

Đương nhiên Tiêu Quân Mặc sẽ không để cho gã được sống tốt, hắn muốn từ từ băm vằm tay chân của gã, khiến cho gã phải trợn mắt mà nhìn bản thân trở thành người heo giống như Triệu Như Hải, nhưng như vậy còn chưa đủ, dám cả gan chọc giận Lan Thanh của hắn thì hắn sẽ cho gã nhận hết tra tấn mà không được phép chết, khiến cho gã phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!

Đi ra khỏi địa lao, ánh trăng chiếu lên thân thể hai người, Tô Lan Thanh vươn tay phủ lên lên mu bàn tay của Tiêu Quân Mặc, dịu dàng nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không sao, những lời vừa rồi của A Bố Trát, ta không để trong lòng đâu.”

Tiêu Quân Mặc không biết nên nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt bàn tay của Tô Lan Thanh.

“Quân Mặc, có rượu không? Cũng lâu rồi không được uống.” Tô Lan Thanh lên tiếng, giọng điệu nhảy nhót.

“Thân thể ngươi hiện tại không thích hợp để uống rượu.” Tiêu Quân Mặc thẳng thừng từ chối.

“Không sao đâu mà, rượu nhẹ thì vẫn được, nghe nói có trúc diệp thanh(*), uống một chén đi?” Trong lòng Tô Lan Thanh hưng phấn, vô cùng nhớ thương hương vị của rượu.

(*)竹叶青 trúc diệp thanh: tên rượu thôi chứ không có gì đâu

“Không được.” Tiêu Quân Mặc rất cứng rắn, đừng nói một chén, nửa chén cũng không được.

“Quân Mặc, chỉ là rượu nhẹ thôi mà, người không cần phải lo lắng thái quá đâu.” Tô Lan Thanh nhíu này, nắm lấy tay Tiêu Quân Mặc đong đưa, ánh mắt khẩn cầu. Có lẽ chính y cũng không nhận ra rằng hành vi của bản thân hiện tại là đang làm nũng, nhưng Tiêu Quân Mặc vẫn kiên trì cự tuyệt y.

“Lan Thanh, ngươi cũng biết là vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, nghe lời, chúng ta trở về đi.” Tiêu Quân Mặc nhìn Tô Lan Thanh nhíu mày, dịu dàng nói thêm: “Chờ người khỏe lại, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng không ngăn cản, chỉ là hiện tại thì không được.”

“Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu.” Vừa dứt lời thì Tô Lan Thanh cũng yên lặng cúi đầu, cũng chẳng quan tâm Tiêu Quân Mặc vẫn đứng ở đó mà tự mình di chuyển xe lăn, hắn đuổi theo phía sau, y cũng không chịu nói chuyện mới hắn, cho dù hắn có nói gì thì y cũng giả vờ câm điếc, không thèm quan tâm tới hắn, giống như thực sự đang tức giận với hắn vậy, Tiêu Quân Mặc không biết làm sao chỉ đành mang trúc diệp thanh tới, tự rót cho bản thân cùng Tô Lan Thanh mỗi người một chén rồi đưa chén rượu đến trước mặt Tô Lan Thanh: “Chỉ được uống một chút thôi đấy.”

Lúc này Tô Lan Thanh mới chịu tươi cười trở lại, bưng chén rượu trúc diệp thanh lên nhấm nháp một cách mãn nguyện, rượu chảy qua yết hầu, êm dịu hòa quyện, hương thơm lưu luyến. Có lẽ quá lâu không được uống rượu nên chỉ hai chén trúc diệp thanh đã khiến cho hai má y ửng lên.

Tiêu Quân Mặc nhìn y, rõ ràng người trước mặt chỉ lẳng lặng ngồi yên tại đó nhưng lại khiến cho hắn miệng khô lưỡi đắng, cả người như bị dục hỏa thiêu đốt, đột nhiên hắn nhớ đến một chuyện còn chưa kịp hỏi y nên lập tức mở miệng hỏi: “Lan Thanh, hiện tại chiến sự đã chấm dứt, thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc…”

“Hiếm khi thấy ngươi lòng vòng như vậy, muốn cái gì sao không nói thẳng ra?” Tô Lan Thanh chặn ngang lời hắn, bĩu môi, nói trái chỉ phải như vậy không phải phong cách của Tiêu Quân Mặc.

“Ta còn thiếu một hoàng hậu.” Ánh mắt Tiêu Quân Mặc chân thành.

“…” Bỗng nhiên Tô Lan Thanh không biết nên nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương