Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
-
Chương 57
Edit: Raizel
Beta: Rosaline
Trong trướng thiếu đi hô hấp một người khiến xung quanh càng trở nên yên tĩnh, Tô Lan Thanh ngồi một mình trên giường, bả vai run nhè nhẹ, hai bàn tay hết nắm lại buông, y giật giật cơ thể, muốn thử cử động hai chân nhưng hai chân hoàn toàn không nghe y sai bảo.
Tô Lan Thanh nhíu mày, tự nhéo bắp đùi mình một hồi nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, y lại dùng thêm sức, hai chân vẫn chẳng có bất kỳ cảm giác gì, y thất vọng và buông thõng hai tay, ngả người dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm đôi chân mà ngẩn người.
Hai chân, thực sự không thể đứng lên nữa ư…
Thân là tướng quân, nếu hai chân không còn khả năng đi lại thì ra trận đánh giặc kiểu gì đây? Huống hồ hiện tại tình hình chiến sự căng thẳng, nếu thiếu đi y sẽ thiếu đi một phần lực, làm sao mà y có thể cho phép bản thân làm kẻ kéo chân sau được chứ?
Tình trạng Tô Lan Thanh vô cùng nặng nề, y nhắm hai mắt, trong lòng như đang phủ kín mây đen, đè nặng khiến y gần như không thở nổi, y không muốn trở thành trói buộc của Tiêu Quân Mặc, nhưng hai chân này thực sự khiến y thất vọng, dù y có thử cách nào cũng không thể đứng lên được.
Trong lòng Tô Lan Thanh tràn ngập bi thương, mệt mỏi đến mức chẳng muốn động đậy, trước mắt như bị mây đen che phủ khiến y chìm sâu trong bóng tối.
Y nằm mơ, mơ thấy y đang cưỡi trên lưng Kinh Phong, bên tai truyền đến tiếng binh sĩ gào thét từ bốn phía, tiếng trống trận vang đến tận trời, y tự hiểu bản thân đang ở trên chiến trường liền lập tức giục ngựa về phía trước, kiếm trong tay liên tục chém vào những kẻ xung quanh, áo giáp bị máu tươi của quân địch bắn lên không ngừng, bỗng nhiên có kiếm của một quân địch chém vào đùi y khiến máu tươi chảy ra, nhưng y lại không cảm thấy được đau đớn. Tô Lan Thanh nhíu mày, lập tức chém giết kẻ kia, y muốn nhảy xuống ngựa nhưng hai trận đột nhiên không có lực, cả người cứ vậy mà ngã khỏi ngựa!
Vai phải đập xuống đất, cả người nảy lên rồi đập xuống, Tô Lan Thanh ngã lăn ra đất, bên tai nổ ầm ầm, trước mắt tối sầm đi, chẳng mấy chốc chẳng còn thấy gì cả, thật lâu sau y mới chậm rãi mở mắt ra, quân địch vây thành vòng tròn, Triệu Như Hải từ đằng xa bước tới rồi dừng lại ngay trước mặt y, mũi kiếm đặt trên cổ y.
“Tô tướng quân, lâu rồi không gặp.” Triệu Như Hải cúi đầu nhìn y, mũi kiếm đâm thẳng về trước một chút, cắt rách da cổ của y, một dòng máu tươi chảy xuống theo thân kiếm.
Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn gã, không đáp.
“Tô tướng quân đúng là khiến cho người ta bội phục mà, đã thành tàn phế rồi còn muốn xông pha chiến trường, lão phu mặc cảm.” Triệu Như Hải tiếp tục châm chọc.
Tô Lan Thanh trừng lớn hai mắt, ánh mắt không dám tin mà nhìn hai chân của mình, chẳng trách vừa rồi đùi y bị thương mà y lại không hay biết, hơn nữa bởi vì hai chân không thể khống chế mà dẫn đến ngã ngựa, hai chân của y… thế mà không đứng lên?
Còn chưa kịp nghĩ thêm thì kiếm của Triệu Như Hải đã cắt qua cổ y, đau đớn mang mang theo một dòng máu bắn ra, Tô Lan Thanh chậm rãi nhắm hai mắt, chìm sau vào bóng tối, trong lòng chỉ còn lại một thanh âm ____
Không, y không tin!
Tô Lan Thanh bừng tỉnh từ trong mộng, phía sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh, quần áo cũng dính lên người, mỗi một cảnh tượng trong mộng đều chân thật đến đáng sợ, rốt cuộc hai chân của y cũng không thể đứng lên được nữa, thành một kẻ tàn phế như trong miệng Triệu Như Hải!
Không, đây không phải sự thật, có lẽ chỉ là nhất thời tê liệt thôi, Tô Lan Thanh nghĩ, dùng sức chống thân thể dậy, dịch cơ thể đến sát mép giường, hai chân thị buông rơi xuống đất truyền đến đau đớn như kim châm, Tô Lan Thanh cắn răng nhịn đau, buông hai tay đứng lên.
Một tiếng ầm vang lên, Tô Lan Thanh ngã nhào ra đất, giống như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người dập tắt hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng của y, Tô Lan Thanh ngồi ngây ngốc dưới đất, nhìn chằm chằm hai chân của mình, ánh mắt thống khổ.
Tiêu Quân Mặc từng nói, điều khiến hắn vui vẻ nhất chính là có thể cùng y rong ruổi trên sa trường, nhưng y của hiện tại, hai chân đã phế, y còn có thể cùng hắn kề vai chiến đấu nữa y, hay chỉ là gánh nặng của hắn đây?
Làm sao y có thể cho phép bản thân trở thành kẻ gánh nặng của Tiêu Quân Mặc cơ chứ? Tô Lan Thanh đánh mạnh vào chân mình, không đau đớn, y lại tiếp tục đánh từng cái từng cái, hai chân vẫn chẳng có phản ứng gì.
“Tướng quân!” Phó Thuần dẫn người tiến vào thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức tiến lên dìu Tô Lan Thanh từ dưới đất lên, để y ngồi trên giường, sau đó lập tức kéo mọi người quỳ xuống trước giường.
“Các ngươi làm gì vậy?” Tô Lan Thanh tựa người vào mép giường, ánh mắt ngừng lại, mí nâng lên rồi lại hạ xuống.
“Xin tướng quân hãy quý trọng thân thể mình.” Phó Thuần cao giọng nói, sau đó lại im lặng, rất lâu sau mới nói tiếp: “Hoàng Thượng… ngài ấy rất lo lắng cho người.”
“Các ngươi đi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một lúc.” Tô Lan Thanh mệt mỏi mở miệng, y thực sự rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
“Tướng quân không đồng ý thì ta sẽ không đi.” Không ngờ là Phó Thuần lại kiên quyết như vậy, một tướng sĩ phía sau cũng trầm giọng đáp lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Tướng quân, cho dù ngài bị thương thì ngài vẫn là tướng quân của chúng ta.’
Tô Lan Thanh gương mắt nhìn hắn, bên ngoài thì thoáng bàng hoàng, trong lòng cũng hơi cảm động, tiếp theo lại nghe Phó Thuần nói: “Huống hồ, quân y cũng không hề nói tướng quân cả đời không thể đứng lên, tại sao tướng quân lại một mực tự dồn bản thân vào đường cùng cơ chứ? Bắc Địch không thiếu người tài, nhất định có thể chữa khỏi cho người, ngay cả tướng quân cũng không tin bản thân có thể khỏi thì ai có thể giúp ngài chứ?
Dõng dạc một hồi như vậy thực sự khiến người ta khó mà không dung động.
Tô Lan Thanh nghe xong dường như bừng tỉnh, Phó Thuần nói một cách đường hoàng như vậy lẽ nào lại không có chút lý? Quân y chỉ nói gãy hẳn, quả thực khó có thể đứng lên, nhưng đâu có nghĩa là sẽ tàn phế cả đời, vì y phải oán hận nuối tiếc rồi tự làm mình không vui chứ?
Tô Lan Thanh ngẩng đầu, để Phó Thuần đi mời Tiêu Quân Mặc đến, y có chuyện muốn nói rõ ràng với hắn, dù hai chân này không thể lên chiến trường được nữa nhưng y vẫn có thể ở trong doanh làm quân sư mà, không thể cùng hắn kè vai chiến đấu nhưng vẫn có thể làm hậu phương vững chắc cho hắn. Nghĩ vậy, tâm tình không tốt của Tô Lan Thanh cuối cùng cũng tốt lên, y muốn gặp Tiêu Quân Mặc đến mức không thể chờ nữa rồi.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc đang ở một chỗ tối không người mà trầm mặc, hắn không ngừng nhớ lại khoảnh khắc ngay trước lúc Lan Thanh bị thương, rõ ràng bản thân có thể giúp được y, khiến cho y không phải chịu tội, nhưng hắn lại không làm.
Tại sao hắn không chạy đến hỗ trợ chứ? Hắn đương nhiên biết Lan Thanh không muốn làm phiến hắn, nhưng càng như vậy thì hắn càng nên chạy tới giúp mới đúng, vì sao hắn lại không làm cớ chứ?
Nếu khi đó hắn tiến tới giúp thì Lan Thanh sẽ không bị thương, đều là tại hắn! Tiêu Quân Mặc bị sự tự trách bao phủ, hắn đem bản thân giấu ở một nơi tối tăm không có ánh sáng, đem trái tim mình ra hành hạ hết lần này qua lần khác, đến tận khi có tiếng gọi của Phó Thuần từ xa chuyền tới, hắn giật mình bừng tỉnh, đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt ảm đạm.
“Hoàng thượng.” Phó Thuần đi đến trước mặt của Tiêu Quân Mặc, kinh ngạc với những thay đổi trong mấy ngày qua của hắn, Hoàng thượng luôn rạng rỡ thế mà lại lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy, trong lòng người bên kia khó chịu, bên này sao lại không như vậy chứ? Trong lòng thở dài, hy vọng Tô tướng quân có thể lần nữa đứng lên, như vậy Hoàng thượng cũng sẽ không đau lòng như vậy.
“Ngươi nói Lan Thanh muốn gặp trẫm?” Bỗng nhiên trong mắt Tiêu Quân Mặc sáng lên một tia lửa, con ngươi yên tĩnh cuối cùng cũng có chút thần thái.
“Dạ, Tô tướng quân nói muốn gặp ngài, nói là có chuyện muốn nói với ngài.” Phó Thuần thầm nghĩ một chút, lại nói thêm: “Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, nếu Hoàng thượng muốn Tô tướng quân kiên cường thì bản thân ngài phải kiên cường trước, trong cung nhiều ngự y như vậy, phải tin rằng nhất định sẽ có cách.”
Tiêu Quân Mặc nghe vậy đột nhiên nhận ra Phó Thuần luôn trầm mặc ít nói này lại rất biết cách ăn nói, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã có thể khiến sương mù trong lòng hắn tan thành mây khói, hắn nói đúng, muốn Lan Thanh tiếp tục kiên cường chống đỡ thì chính bản thân mình phải kiên cường trước đã, nếu không thì lấy đâu ra động lực cho y?
“Phó Thuần, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi!” Tiêu Quân Mặc hít một hơi thật sâu, bên môi ẩn ẩn ý cười, hắn bỏ lại câu này rồi vội vàng đi đến trướng của Tô Lan Thanh, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh y, ôm y vào lòng.
Đến bên ngoài trướng, Tiêu Quân Mặc bình ổn lại hơi thở, bước chân nhẹ hơn bình thường, hắn nhấc màn trướng lên, người trên giường quay đầu nhìn hắn, hắn đối mặt với con ngươi trong suốt của Tô Lan Thanh, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, mở hai tay ra ôm lấy y vào lòng mình.
“Quân Mặc, ngươi đến rồi.” Tô Lan Thanh tựa vào lồng ngực của Tiêu Quân Mặc, bên tai là tiếng tim trầm ổn của hắn, y nhắm hai mắt lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, thở dài nhè nhẹ: “Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng rồi.”’
Vừa dứt lời, y liền bị nâng cằm, đôi môi bị một nụ hôn phủ lên, cánh môi hai người chạm nhau, Tiêu Quân Mặc hung hăng càn quấy trong miệng y, như muốn lấy đi tất cả những thứ trong miệng y, Tô Lan Thanh bị hôn đến gần như không thở nổi.
Thời gian giống như đã trôi qua rất lâu thì Tiêu Quân Mặc mới chịu buông y ra, bên môi xuất hiện một sợi chỉ bạc mờ ám, ngón cái ấm áp của Tiêu Quân Mặc áp lên môi y, lau đi sợi chỉ bạc kia, cuối cùng thì bao lấy y bằng một cái ôm cứng rắn mà ấm áp.
“Lan Thanh, ngươi hay tin ta, ta nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho ngươi.” Tiêu Quân Mặc nắm chặt tay y, hắn rất thích vuốt phẳng những ngón tay của Lan Thanh, ngón tay của y thon dài mềm mại, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, sờ lên vô cùng thoải mái, khiến cho hắn yêu thích không nỡ buông.
“Ta vẫn luôn tin ngươi.” Tô Lan Thanh đáp lại, vất vả lâu như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút, dưỡng thương vài ngày, cho bản thân trộm lười biếng một chút.
Tiêu Quân Mặc ôm lấy y, điều chỉnh tư thế bản thân một chút để cho người trong ngực càng thêm thoải mái: “Lan Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, mấy ngày nữa ta sẽ phái người đưa ngươi hồi kinh, ngươi ở lại kinh thành chờ ta trở lại, ngươi…”
“Ta không đi.” Lời còn chưa nói xong Tô Lan Thanh đã lập tức chặn ngang: “Hiện tại chiến sự căng thẳng, sao ta có thể một mình rời đi chứ?”
“Vết thương của ngươi cần trị liệu, nghe lời, trở lại kinh thành đi.”
“Quân y nói hiện tại ta không nên đi xa.” Một câu nói thôi đã khiến cho Tiêu Quân Mặc không cách nào phản bác, Tô Lan Thanh rũ mắt xuống, giọng điệu cô đơn: “Hay là, ngươi chê ta ở đây chỉ gánh nặng?”
“Lan Thanh, sao ngươi có thể nghĩ vậy?” Tiêu Quân Mặc khiếp sợ.
“Để ta ở lại đây đi, tuy rằng không thể ra chiến trường nhưng có thể ở lại trong doanh trướng làm quân sư, thế nào?” Tô Lan Thanh ngồi thẳng người dậy, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiêu Quân Mặc, ánh mắt nghiêm túc và kiên định.”
Tiêu Quân Mặc không biết nên nói gì, cuối cùng không ngăn được sự bướng bỉnh của y, chỉ có thể ôm lấy y, là hắn suy nghĩ không thấu đáo, làm sao Lan Thanh của hắn có thể chấp nhận nép dưới cánh của hắn, nhận sự bảo hộ của hắn chứ? Nếu y nguyện ý thì có lẽ cũng sẽ không còn là Tô Lan Thanh nữa rồi.
Lan Thanh kiên cường như vậy mới là người mà hắn muốn bầu bạn một đời, không phải sao?
Tuy Tiêu Quân Mặc đồng ý để Tô Lan Thanh ở lại nhưng việc trị thương cũng không thể chậm trễ, mấy quân y đều phải điều trị hằng ngày cho Lan Thanh, băng bó hai chân cẩn thận tránh để cho đầu xương đâm thủng mạch máu. Chờ khi chiến thắng thì có lẽ thân thể y cũng đã khá hơn rồi, lúc đó hắn sẽ lập tức dẫn y hồi kinh trị thương.
Nghĩ đến những kẻ nước Kim đã hại Lan Thanh bị thương kia khiến Tiêu Quân Mặc phải nheo hai mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, khoản nợ này, hắn nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!
Beta: Rosaline
Trong trướng thiếu đi hô hấp một người khiến xung quanh càng trở nên yên tĩnh, Tô Lan Thanh ngồi một mình trên giường, bả vai run nhè nhẹ, hai bàn tay hết nắm lại buông, y giật giật cơ thể, muốn thử cử động hai chân nhưng hai chân hoàn toàn không nghe y sai bảo.
Tô Lan Thanh nhíu mày, tự nhéo bắp đùi mình một hồi nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, y lại dùng thêm sức, hai chân vẫn chẳng có bất kỳ cảm giác gì, y thất vọng và buông thõng hai tay, ngả người dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm đôi chân mà ngẩn người.
Hai chân, thực sự không thể đứng lên nữa ư…
Thân là tướng quân, nếu hai chân không còn khả năng đi lại thì ra trận đánh giặc kiểu gì đây? Huống hồ hiện tại tình hình chiến sự căng thẳng, nếu thiếu đi y sẽ thiếu đi một phần lực, làm sao mà y có thể cho phép bản thân làm kẻ kéo chân sau được chứ?
Tình trạng Tô Lan Thanh vô cùng nặng nề, y nhắm hai mắt, trong lòng như đang phủ kín mây đen, đè nặng khiến y gần như không thở nổi, y không muốn trở thành trói buộc của Tiêu Quân Mặc, nhưng hai chân này thực sự khiến y thất vọng, dù y có thử cách nào cũng không thể đứng lên được.
Trong lòng Tô Lan Thanh tràn ngập bi thương, mệt mỏi đến mức chẳng muốn động đậy, trước mắt như bị mây đen che phủ khiến y chìm sâu trong bóng tối.
Y nằm mơ, mơ thấy y đang cưỡi trên lưng Kinh Phong, bên tai truyền đến tiếng binh sĩ gào thét từ bốn phía, tiếng trống trận vang đến tận trời, y tự hiểu bản thân đang ở trên chiến trường liền lập tức giục ngựa về phía trước, kiếm trong tay liên tục chém vào những kẻ xung quanh, áo giáp bị máu tươi của quân địch bắn lên không ngừng, bỗng nhiên có kiếm của một quân địch chém vào đùi y khiến máu tươi chảy ra, nhưng y lại không cảm thấy được đau đớn. Tô Lan Thanh nhíu mày, lập tức chém giết kẻ kia, y muốn nhảy xuống ngựa nhưng hai trận đột nhiên không có lực, cả người cứ vậy mà ngã khỏi ngựa!
Vai phải đập xuống đất, cả người nảy lên rồi đập xuống, Tô Lan Thanh ngã lăn ra đất, bên tai nổ ầm ầm, trước mắt tối sầm đi, chẳng mấy chốc chẳng còn thấy gì cả, thật lâu sau y mới chậm rãi mở mắt ra, quân địch vây thành vòng tròn, Triệu Như Hải từ đằng xa bước tới rồi dừng lại ngay trước mặt y, mũi kiếm đặt trên cổ y.
“Tô tướng quân, lâu rồi không gặp.” Triệu Như Hải cúi đầu nhìn y, mũi kiếm đâm thẳng về trước một chút, cắt rách da cổ của y, một dòng máu tươi chảy xuống theo thân kiếm.
Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn gã, không đáp.
“Tô tướng quân đúng là khiến cho người ta bội phục mà, đã thành tàn phế rồi còn muốn xông pha chiến trường, lão phu mặc cảm.” Triệu Như Hải tiếp tục châm chọc.
Tô Lan Thanh trừng lớn hai mắt, ánh mắt không dám tin mà nhìn hai chân của mình, chẳng trách vừa rồi đùi y bị thương mà y lại không hay biết, hơn nữa bởi vì hai chân không thể khống chế mà dẫn đến ngã ngựa, hai chân của y… thế mà không đứng lên?
Còn chưa kịp nghĩ thêm thì kiếm của Triệu Như Hải đã cắt qua cổ y, đau đớn mang mang theo một dòng máu bắn ra, Tô Lan Thanh chậm rãi nhắm hai mắt, chìm sau vào bóng tối, trong lòng chỉ còn lại một thanh âm ____
Không, y không tin!
Tô Lan Thanh bừng tỉnh từ trong mộng, phía sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh, quần áo cũng dính lên người, mỗi một cảnh tượng trong mộng đều chân thật đến đáng sợ, rốt cuộc hai chân của y cũng không thể đứng lên được nữa, thành một kẻ tàn phế như trong miệng Triệu Như Hải!
Không, đây không phải sự thật, có lẽ chỉ là nhất thời tê liệt thôi, Tô Lan Thanh nghĩ, dùng sức chống thân thể dậy, dịch cơ thể đến sát mép giường, hai chân thị buông rơi xuống đất truyền đến đau đớn như kim châm, Tô Lan Thanh cắn răng nhịn đau, buông hai tay đứng lên.
Một tiếng ầm vang lên, Tô Lan Thanh ngã nhào ra đất, giống như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người dập tắt hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng của y, Tô Lan Thanh ngồi ngây ngốc dưới đất, nhìn chằm chằm hai chân của mình, ánh mắt thống khổ.
Tiêu Quân Mặc từng nói, điều khiến hắn vui vẻ nhất chính là có thể cùng y rong ruổi trên sa trường, nhưng y của hiện tại, hai chân đã phế, y còn có thể cùng hắn kề vai chiến đấu nữa y, hay chỉ là gánh nặng của hắn đây?
Làm sao y có thể cho phép bản thân trở thành kẻ gánh nặng của Tiêu Quân Mặc cơ chứ? Tô Lan Thanh đánh mạnh vào chân mình, không đau đớn, y lại tiếp tục đánh từng cái từng cái, hai chân vẫn chẳng có phản ứng gì.
“Tướng quân!” Phó Thuần dẫn người tiến vào thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức tiến lên dìu Tô Lan Thanh từ dưới đất lên, để y ngồi trên giường, sau đó lập tức kéo mọi người quỳ xuống trước giường.
“Các ngươi làm gì vậy?” Tô Lan Thanh tựa người vào mép giường, ánh mắt ngừng lại, mí nâng lên rồi lại hạ xuống.
“Xin tướng quân hãy quý trọng thân thể mình.” Phó Thuần cao giọng nói, sau đó lại im lặng, rất lâu sau mới nói tiếp: “Hoàng Thượng… ngài ấy rất lo lắng cho người.”
“Các ngươi đi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một lúc.” Tô Lan Thanh mệt mỏi mở miệng, y thực sự rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
“Tướng quân không đồng ý thì ta sẽ không đi.” Không ngờ là Phó Thuần lại kiên quyết như vậy, một tướng sĩ phía sau cũng trầm giọng đáp lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Tướng quân, cho dù ngài bị thương thì ngài vẫn là tướng quân của chúng ta.’
Tô Lan Thanh gương mắt nhìn hắn, bên ngoài thì thoáng bàng hoàng, trong lòng cũng hơi cảm động, tiếp theo lại nghe Phó Thuần nói: “Huống hồ, quân y cũng không hề nói tướng quân cả đời không thể đứng lên, tại sao tướng quân lại một mực tự dồn bản thân vào đường cùng cơ chứ? Bắc Địch không thiếu người tài, nhất định có thể chữa khỏi cho người, ngay cả tướng quân cũng không tin bản thân có thể khỏi thì ai có thể giúp ngài chứ?
Dõng dạc một hồi như vậy thực sự khiến người ta khó mà không dung động.
Tô Lan Thanh nghe xong dường như bừng tỉnh, Phó Thuần nói một cách đường hoàng như vậy lẽ nào lại không có chút lý? Quân y chỉ nói gãy hẳn, quả thực khó có thể đứng lên, nhưng đâu có nghĩa là sẽ tàn phế cả đời, vì y phải oán hận nuối tiếc rồi tự làm mình không vui chứ?
Tô Lan Thanh ngẩng đầu, để Phó Thuần đi mời Tiêu Quân Mặc đến, y có chuyện muốn nói rõ ràng với hắn, dù hai chân này không thể lên chiến trường được nữa nhưng y vẫn có thể ở trong doanh làm quân sư mà, không thể cùng hắn kè vai chiến đấu nhưng vẫn có thể làm hậu phương vững chắc cho hắn. Nghĩ vậy, tâm tình không tốt của Tô Lan Thanh cuối cùng cũng tốt lên, y muốn gặp Tiêu Quân Mặc đến mức không thể chờ nữa rồi.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc đang ở một chỗ tối không người mà trầm mặc, hắn không ngừng nhớ lại khoảnh khắc ngay trước lúc Lan Thanh bị thương, rõ ràng bản thân có thể giúp được y, khiến cho y không phải chịu tội, nhưng hắn lại không làm.
Tại sao hắn không chạy đến hỗ trợ chứ? Hắn đương nhiên biết Lan Thanh không muốn làm phiến hắn, nhưng càng như vậy thì hắn càng nên chạy tới giúp mới đúng, vì sao hắn lại không làm cớ chứ?
Nếu khi đó hắn tiến tới giúp thì Lan Thanh sẽ không bị thương, đều là tại hắn! Tiêu Quân Mặc bị sự tự trách bao phủ, hắn đem bản thân giấu ở một nơi tối tăm không có ánh sáng, đem trái tim mình ra hành hạ hết lần này qua lần khác, đến tận khi có tiếng gọi của Phó Thuần từ xa chuyền tới, hắn giật mình bừng tỉnh, đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt ảm đạm.
“Hoàng thượng.” Phó Thuần đi đến trước mặt của Tiêu Quân Mặc, kinh ngạc với những thay đổi trong mấy ngày qua của hắn, Hoàng thượng luôn rạng rỡ thế mà lại lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy, trong lòng người bên kia khó chịu, bên này sao lại không như vậy chứ? Trong lòng thở dài, hy vọng Tô tướng quân có thể lần nữa đứng lên, như vậy Hoàng thượng cũng sẽ không đau lòng như vậy.
“Ngươi nói Lan Thanh muốn gặp trẫm?” Bỗng nhiên trong mắt Tiêu Quân Mặc sáng lên một tia lửa, con ngươi yên tĩnh cuối cùng cũng có chút thần thái.
“Dạ, Tô tướng quân nói muốn gặp ngài, nói là có chuyện muốn nói với ngài.” Phó Thuần thầm nghĩ một chút, lại nói thêm: “Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, nếu Hoàng thượng muốn Tô tướng quân kiên cường thì bản thân ngài phải kiên cường trước, trong cung nhiều ngự y như vậy, phải tin rằng nhất định sẽ có cách.”
Tiêu Quân Mặc nghe vậy đột nhiên nhận ra Phó Thuần luôn trầm mặc ít nói này lại rất biết cách ăn nói, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã có thể khiến sương mù trong lòng hắn tan thành mây khói, hắn nói đúng, muốn Lan Thanh tiếp tục kiên cường chống đỡ thì chính bản thân mình phải kiên cường trước đã, nếu không thì lấy đâu ra động lực cho y?
“Phó Thuần, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi!” Tiêu Quân Mặc hít một hơi thật sâu, bên môi ẩn ẩn ý cười, hắn bỏ lại câu này rồi vội vàng đi đến trướng của Tô Lan Thanh, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh y, ôm y vào lòng.
Đến bên ngoài trướng, Tiêu Quân Mặc bình ổn lại hơi thở, bước chân nhẹ hơn bình thường, hắn nhấc màn trướng lên, người trên giường quay đầu nhìn hắn, hắn đối mặt với con ngươi trong suốt của Tô Lan Thanh, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, mở hai tay ra ôm lấy y vào lòng mình.
“Quân Mặc, ngươi đến rồi.” Tô Lan Thanh tựa vào lồng ngực của Tiêu Quân Mặc, bên tai là tiếng tim trầm ổn của hắn, y nhắm hai mắt lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, thở dài nhè nhẹ: “Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng rồi.”’
Vừa dứt lời, y liền bị nâng cằm, đôi môi bị một nụ hôn phủ lên, cánh môi hai người chạm nhau, Tiêu Quân Mặc hung hăng càn quấy trong miệng y, như muốn lấy đi tất cả những thứ trong miệng y, Tô Lan Thanh bị hôn đến gần như không thở nổi.
Thời gian giống như đã trôi qua rất lâu thì Tiêu Quân Mặc mới chịu buông y ra, bên môi xuất hiện một sợi chỉ bạc mờ ám, ngón cái ấm áp của Tiêu Quân Mặc áp lên môi y, lau đi sợi chỉ bạc kia, cuối cùng thì bao lấy y bằng một cái ôm cứng rắn mà ấm áp.
“Lan Thanh, ngươi hay tin ta, ta nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho ngươi.” Tiêu Quân Mặc nắm chặt tay y, hắn rất thích vuốt phẳng những ngón tay của Lan Thanh, ngón tay của y thon dài mềm mại, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, sờ lên vô cùng thoải mái, khiến cho hắn yêu thích không nỡ buông.
“Ta vẫn luôn tin ngươi.” Tô Lan Thanh đáp lại, vất vả lâu như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút, dưỡng thương vài ngày, cho bản thân trộm lười biếng một chút.
Tiêu Quân Mặc ôm lấy y, điều chỉnh tư thế bản thân một chút để cho người trong ngực càng thêm thoải mái: “Lan Thanh, ngươi hãy nghe ta nói, mấy ngày nữa ta sẽ phái người đưa ngươi hồi kinh, ngươi ở lại kinh thành chờ ta trở lại, ngươi…”
“Ta không đi.” Lời còn chưa nói xong Tô Lan Thanh đã lập tức chặn ngang: “Hiện tại chiến sự căng thẳng, sao ta có thể một mình rời đi chứ?”
“Vết thương của ngươi cần trị liệu, nghe lời, trở lại kinh thành đi.”
“Quân y nói hiện tại ta không nên đi xa.” Một câu nói thôi đã khiến cho Tiêu Quân Mặc không cách nào phản bác, Tô Lan Thanh rũ mắt xuống, giọng điệu cô đơn: “Hay là, ngươi chê ta ở đây chỉ gánh nặng?”
“Lan Thanh, sao ngươi có thể nghĩ vậy?” Tiêu Quân Mặc khiếp sợ.
“Để ta ở lại đây đi, tuy rằng không thể ra chiến trường nhưng có thể ở lại trong doanh trướng làm quân sư, thế nào?” Tô Lan Thanh ngồi thẳng người dậy, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiêu Quân Mặc, ánh mắt nghiêm túc và kiên định.”
Tiêu Quân Mặc không biết nên nói gì, cuối cùng không ngăn được sự bướng bỉnh của y, chỉ có thể ôm lấy y, là hắn suy nghĩ không thấu đáo, làm sao Lan Thanh của hắn có thể chấp nhận nép dưới cánh của hắn, nhận sự bảo hộ của hắn chứ? Nếu y nguyện ý thì có lẽ cũng sẽ không còn là Tô Lan Thanh nữa rồi.
Lan Thanh kiên cường như vậy mới là người mà hắn muốn bầu bạn một đời, không phải sao?
Tuy Tiêu Quân Mặc đồng ý để Tô Lan Thanh ở lại nhưng việc trị thương cũng không thể chậm trễ, mấy quân y đều phải điều trị hằng ngày cho Lan Thanh, băng bó hai chân cẩn thận tránh để cho đầu xương đâm thủng mạch máu. Chờ khi chiến thắng thì có lẽ thân thể y cũng đã khá hơn rồi, lúc đó hắn sẽ lập tức dẫn y hồi kinh trị thương.
Nghĩ đến những kẻ nước Kim đã hại Lan Thanh bị thương kia khiến Tiêu Quân Mặc phải nheo hai mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, khoản nợ này, hắn nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook