Edit: Raizel

Beta: Rosaline

Thái Hòa đế chuẩn bị chu toàn mọi chuyện, khi cùng Tiêu Quân Mặc đi tới hoàng lăng, tại hoàng lăng yên ắng chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, đến cửa hoàng lăng, Tiêu Quân Mặc dừng bước, đứng đối mặt với Thái Hòa đế: “Phụ hoàng, người… thực sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Thái Hòa đế gật đầu không hề do dự, trên môi còn nở nụ cười vô cùng thoải mái: “Bắc Địch giao cho con, Quân Mặc, tin rằng con sẽ không khiến cho phụ hoàng thất vọng.”

Giây phút này Tiêu Quân Mặc không biết nên nói gì mới tốt, áp lực cùng bi thương trong lòng hắn quá lớn, chỉ biết tiến lên mở rộng hai tay ôm chặt lấy Thái Hòa đế, từ khi hắn trưởng thành, hai cha con họ rất ít khi thân thiết như vậy, Tiêu Quân Mặc ôm chặt lấy người trước mặt, mãi lâu sau mới chậm rãi buông tay, nhìn theo bóng lưng của phụ hoàng.

“Phụ hoàng, bảo trọng.”

Thái Hòa đế xoay người không chút lưu luyến, đi đến trước lăng mộ của hoàng hậu, hắn phủi bụi trên người rồi ngồi xuống: “Uyển Oánh, ta đến rồi, từ nay về sau ta sẽ ở đây cùng nàng, nàng sẽ không phải cô đơn đâu, nếu sau này nàng có muốn cái gì thì nhớ báo mộng cho ta biết, ta sẽ lắng nghe, được không?”

Xung quanh đều là một mảng tĩnh lặng, Thái Hòa đế bắt đầu nói luyên thuyên không ngừng, nói rất lâu nhưng cũng chẳng có ai đáp lại hắn, bỗng nhiên hắn dừng lại, hốc mắt đã khô cạn nhiều ngày lại bỗng nhiên ngấn nước, chẳng nói gì nữa mà khóc nấc lên.

Trở lại cung Càn Thanh, Tiêu Quân Mặc cho người truyền văn võ bá quan đến, đứng trước kim điện, hắn đưa di chiếu Thái Hòa đế để lại cho Phúc Lộc để gã tuyên, Phúc Lộc nhận lấy rồi tuyên, trong kim điện to lớn yên ắng tới lạ, lời vừa dứt, quần thần bừng tỉnh, tất cả quỳ xuống hô vạn tuế.

Thái Hòa đế mùng ba tháng hai năm thứ ba mươi hai, Thái Hòa đế bệnh nặng, không may bệnh thệ, truyền ngôi cho thái tử Tiêu Quân Mặc, ba ngày sau, Tiêu Quân Mặc đăng cơ ngai vàng, đổi niên hiệu thành Gia Kính, sử gọi là Gia Kính đế, từ nay bắt đầu của năm Gia Kính.

Tin tức truyền khắp các ngóc ngách của Bắc Địch, đương nhiên Binh bộ thượng thư Triệu Như Hải cũng nghe được, chỉ là gã không ngờ tân đế sẽ đăng cơ sớm như vậy, khiến cho kế hoạch của gã không thể không tiến hành sớm, gã viết một bức thư, sai người gửi đến cho Đại Hãn của nước Kim, nước Kim giỏi về thủy chiến, có thể giúp được cho gã rất nhiều.

Hiện tại Tiêu Quân Mặc vừa mới đăng cơ, ngai vàng còn ngồi chưa vững, nhân lúc này tạo phản có thể khiến cho hắn không kịp xoay sở, đại thương nguyên khí, cũng có thể đoạt được ngai vị dễ như trở bàn tay, Triệu Như Hải cười lạnh, kế hoạch lần này chỉ cho phép thành công, tuyệt đối không được thất bại!

Nhưng điều mà gã không thể tưởng tượng ra nổi chính là tân đế Tiêu Quân Mặc là người đã chết đi một lần, mọi động tĩnh của gã đều bị người ta nhìn chằm chằm, trước khi đăng cơ hắn đã âm thầm chuẩn bị không ít, chỉ cần gã hành động, lập tức có đi mà không có về!

Hiện tại Tiêu Quân Mặc đang ở ngự thư phòng, bí mật triệu tập nhóm người lão Thừa tướng, Thừa tướng đương nhiệm cùng một ít trọng thần, những người này đều là các thần tử trung thành tận tâm, trực tiếp nói mọi việc cho bọn họ hắn cũng yên tâm. Vì thế Tiêu Quân Mặc không quanh có mà trực tiếp nói sự việc của Triệu Như Hải cho bọn họ biết.

“Hoàng thượng, cựu thần thấy tên Triệu Như Hải này nhất định là kẻ không chịu an phận, e là đã sớm có tâm làm phản, hoàng thượng nhất định phải cẩn thận.” Lão Thừa tướng vuốt chòm râu, người đã già nhưng đầu óc lại rất minh mẫn, Triệu Như Hải ỷ vào chiến công hiển hách, ngày thường đều không chịu an phận, nhưng cũng là bởi vì gã công lao hiển hách nên tiên hoàng mới kiêng kỵ không động đến gã. Lão Thừa tướng vừa để ý Triệu Như Hải, lại vừa cảm thấy tân hoàng mưu tính sâu xa, đã đoán được Triệu Như Hải sẽ tạo phản từ sớm mà chuẩn bị sẵn sàng, đây là phúc của triều đình! Bắc Địch có hy vọng nối nghiệp rồi!

“Trẫm biết, hôm nay trẫm cố ý gọi các ngươi đến đây chính là để bàn bạc với các ngươi, nếu Triệu Như Hải khởi binh tạo phản, trẫm dự định sẽ ngự giá thân chinh, trong hoàng thành này người trẫm tin tưởng nhất chính là các ngươi, đến lúc đó trẫm sẽ giao hoàng thành cho các ngươi, các ngươi đừng để trẫm thất vọng!”

“Chúng thần sẽ dốc toàn lực!” Các vị trọng thần lần lượt quỳ xuống, trong lòng mỗi người đều kiên định. Mấy người bọn họ lại mật đàm thêm hai canh giờ nữa, cũng không biết bọn họ nói cái gì.

Sau khi các đại thần rời đi, Tiêu Quân Mặc suy nghĩ một chút rồi lại sai người triệu Tô Lan Thanh vào cung, vừa là tìm y nghị sự, vừa là… Đã nhiều ngày không gặp y thực sự khiến hắn nhớ nhung khôn nguôi, hiện tại đã làm hoàng đế, gặp y lại càng tiện, cũng không lo đêm khuya mới hồi cung sẽ bị phụ hoàng chất vấn.

Tô Lan Thanh nhận được truyền triệu thì lập tức chuẩn bị vào cung, thảo nào mấy ngày trước y luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó, chỉ khoảng thời gian ngắn ngủ thôi mà Tiêu Quân Mặc giờ đã là hoàng đế, so với kiếp trước thì việc hắn đăng cơ diễn ra sớm hơn một năm.

Đến hoàng cung, Càn Thanh cung trước kia đã không dùng được nữa, Tiêu Quân Mặc dọn đến tẩm điện của hoàng đế, dáng vẻ bên ngoài vẫn vậy nhưng bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Y đi vào thư phòng trước, đợi người truyền gọi.

“Lan Thanh, ngươi đến rồi.” Tiêu Quân Mặc để Tô Lan Thanh ngồi xuống, cho tất cả nhưng người khác lui ra, thấp giọng nói: “Lan Thanh, có vẻ như Triệu Như Hải có động tĩnh.”

Tô Lan Thanh nín thở, kiên nhẫn nghe hắn nói.

“Đời trước Triệu Như Hải bọc đánh cả hai tuyến thủy-bộ, suýt nữa khiến chúng ta lãnh đủ, đời này ta sẽ giả vờ như không biết gì cả, chờ Triệu Như Hải chủ động tạo phản, sau đó ta sẽ dẫn binh đón đầu gã trên bộ, còn ngươi cùng Tiền Lương đã thủy quân đón đánh những kẻ ngoại tộc kia, ngươi thấy sao?” Trong lòng Tiêu Quân Mặc đã vạch ra kế hoạch từ sớm, dựa vào năng lực cửa từng bên mà chia ra đánh địch, có điều, lại phải cách xa Tô Lan Thanh một thời gian.

“Ta không có ý kiến.” Tô Lan Thanh suy nghĩ thật cẩn thận, cảm thấy không có vấn đề gì.

“Vậy thì quyết như thế đi.” Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh đứng dậy: “Lan Thanh, đi theo giúp ta một chút.” Hai người cùng nhau đi ra ngoài điện, bước đi chầm chậm trên đường mòn, ánh trăng mờ ảo, đột nhiên hắn dừng lại, lặng lẽ cầm lấy tay người bên cạnh.

Mười ngón tay của Tô Lan Thanh cùng hắn đan xen chặt chẽ, ngay cả bóng của hai người cũng quấn quýt không rời, y nhích lại gần hắn, không khỏi cảm thán: “Đời này sống thật đường hoàng, rất nhiều chuyện đã không còn giống với kiếp trước.” Đầu tiên là chuyện Phù Kim, sau lại là chuyện Thái Hòa đế thiên vị, quá nhiều khác với kiếp trước”

Tiêu Quân Mặc ngẩn ra, cho rằng y đang nghĩ đến chuyện kiếp trước chết dưới tay Triệu Như Hải thì lập tức gấp gáp ôm lấy y, để đầu y vùi vào hõm vai mình: “Lan Thanh, đừng nghĩ bậy bạ, ngươi đã nói sẽ sống thật tốt mà.”

“Ta nghĩ linh tinh cái gì cơ?” Tô Lan Thanh ngạc nhiên rồi lập tức nhận ra, bật cười lắc đầu: “Ngươi cho rằng ta đang nhớ lại chuyện kiếp trước sao? Ta không có suy nghĩ linh tinh, chuyện của kiếp trước đã qua rồi, không có gì đáng để nhắc tới, quan trọng chính là lần xuất chinh này, cả hai ta đều phải cẩn thận, nếu đã khác kiếp trước, đương nhiên cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác.”

“Ta biết.” Tiêu Quân Mặc thở phào, dắt tay y tiếp tục đi.

“Quân Mặc, ta đã không còn để chuyện kiếp trước trong lòng.” Tô Lan Thanh đột nhiên nắm chặt tay Tiêu Quân Mặc, kéo hắn dừng lại, xoay người đối mặt với mình, y nhìn sau vào trong đáy mắt hắn, nghiêm túc nói: “Sự hồ đồ của ngươi ở kiếp trước cũng chính là thứ khiến cho ngươi ở kiếp này trở nên tốt hơn, không phải sao?”

Tiêu Quân Mặc im lặng, ngón tay giật giật, nắm chặt lấy Tô Lan Thanh rồi kéo y vào trong lòng mình, cúi đầu hung hăng mà hôn, khiến cho cánh môi mềm mại kia trở nên thật ướt át mới chịu buông ra: “Lan Thanh, ngươi nói đúng, là ta nghĩ nhiều.”

Hai người quay trở lại tẩm điện, Tô Lan Thanh chuẩn bị quay về phủ tướng quân, Tiêu Quân Mặc lại im lặng, giữ chặt tay y không chịu buông, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi gặp y một lần, hắn không muốn chưa gì đã phải tách ra: “Lan Thanh, đêm đã khuya rồi, hay là đêm nay ngươi cứ ở lại đây đi, được không?”

Tô Lan Thanh khiếp sợ, kiên quyết từ chối: “Chuyện này sao có thể cơ chứ?”

“Sao lại không được, hiện giờ ta đã là hoàng đế, ai dám nói gì cơ chứ?” Tiêu Quân Mặc vung tay tắt nến, trong điện đột nhiên tối đi, chỉ còn sót lại ánh trăng bên ngoài rọi lên hai người, hắn tiến lên ôm lấy Tô Lan Thanh, buồn bã nói: “Lan Thanh, đã nhiều ngày không gặp nhau, ta rất nhớ ngươi, nếu ngươi đi rồi, hoàng cung lớn như vậy nhưng lại chỉ có mình ta, lẻ loi hiu quạnh, Lan Thanh, đêm nay ở lại cùng ta đi.”

Tô Lan Thanh im lặng không nói, tuy ngoài miệng y không nói nhưng trong lòng cũng nhớ nhung hắn vô cùng, hơn nữa Tiêu Quân Mặc lại vừa mất đi cả cha lẫn mẹ, trong lòng hẳn rất khó chịu, y lại mềm lòng rồi, đành gật đầu đồng ý.

Hai người cởi áo ngoài rồi lên giường, Tô Lan Thanh đối mặt với Tiêu Quân Mặc, dịu dàng an ủi: “Chuyện của hoàng thượng, ngươi đừng quá đau lòng.”

Tiêu Quân Mặc chợt nhớ ra y không biết chuyện Thái Hòa đế không phải bệnh chết, nhưng cái này lại không thể nói, đây là bí mật của hắn với phụ hoàng, không thể tiết lộ. Vì thế hắn kéo gần khoảng cách giữa hai người, khoác tay lên lưng y: “Hiện tại ta chỉ còn ngươi, Lan Thanh, muốn ngươi an ủi ta cơ.”

“An ủi kiểu gì?” Tô Lan Thanh ngẩn người, hỏi.

“Ngươi có mang theo ngọc tiêu không? Thôi một khúc cho ta nghe đi.” Tiêu Quân Mặc nằm trên giường, nhìn Tô Lan Thanh lấy ra cây sáo ngọc bích từ trong ngực ra, kề bên môi, tiếng sáo du dương, như làn nước mùa xuân dịu dàng khiến lòng hắn trở lên mềm mại, rõ ràng người trước mặt chỉ ngồi yên đó thổi sáo nhưng lại khiến cả người hắn như bị lửa đốt, cổ họng khô rát khó chịu, hắn vươn người dậy kéo Tô Lan Thanh vào trong ngực, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của y, hung hăng xâm chiếm từ trong ra ngoài, rồi lại dần chuyển thành dịu dàng liếm láp.

Hắn tiến đến sát bên tai y, thở ra một luồng khí nóng bỏng, trêu chọc: “Lan Thanh, ta cũng muốn thổi tiêu.”

“Ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tô Lan Thanh lập tức nhớ đến chuyện trên khoang thuyền lần trước, nhớ lại những hành động lần đó của Tiêu Quân Mặc, bên tai phủ lên một màu đỏ ửng, y đẩy hắn ra, quay đầu đi.

Không ngờ Tiêu Quân Mặc lại cười to, cầm ngọc tiêu trong tay gõ nhẹ lên đầu y một cái: “Lan Thanh, ngươi nghĩ linh tinh gì vậy, ta nói muốn thổi “tiêu” là thổi cây sao ta tặng ngươi, hay là…” Tiêu Quân Mặc dừng lại một chút, càng nói càng mờ ám: “Ngươi nghĩ ta muốn thổi “tiêu” nào cơ?”

“Ai nói vậy chứ!” Mặt Tô Lan Thanh đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu, y trừng mắt với Tiêu Quân Mặc, người này không đứng đắn gì cả!

“Được rồi, ta không cười nữa!” Tiêu Quân Mặc đặt ngọc tiêu lên môi, nhẹ nhàng ngậm lấy nơi mà lúc nãy cánh môi Tô Lan Thanh vừa đặt lên, quả nhiên hai bên tai Tô Lan Thanh lại đỏ lên, hắn thổi một lên một điệu, tiếng sáo như than như khóc, dây dưa không dứt.

Không khí giữa hai người dần thay đổi, ánh mắt Tiêu Quân Mặc nhìn xa xăm, giống như thông qua Tô Lan Thanh mà nhìn đến một người khác, kỹ năng thổi kiêu của hắn là do mẫu thân hắn dạy, sáo này cũng là mẫu thân hắn tặng hắn rồi hắn lại tặng cho Tô Lan Thanh, giờ nhìn lại cây sáo này khiến trong lòng hắn vô cùng nặng nề.

Tô Lan Thanh nghe được tâm tư của hắn qua tiếng sáo, chuyện của hoàng gia y không hiểu, chỉ có thể cùng Tiêu Quân Mặc trò chuyện mà thôi. Trong cung điện u tối mà lặng im, hai người trên giường lặng lẽ ôm lấy nhau.

Lâu sau, Tiêu Quân Mặc buông ngọc tiêu xuống, ôm lấy Tô Lan Thanh: “Lan Thanh, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều rời xa ta rồi, giờ ta chỉ còn lại mình ngươi thôi, hứa với ta, vĩnh viễn không rời khỏi ta.”

Tô Lan Thanh tựa đầu vào vai hắn, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng đầu đặt một nụ hôn môi hắn, trong bóng đêm, hai người thắm thiết cùng nhau.

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương