Edit: Raizel

Beta: Marselynne

Đoàn người tiếp tục lên đường, tiếp theo là đến Ung Châu, mùa đông Ung Châu vô cùng giá lạnh, nhất là nhiều ngày qua tuyết đổ không ngừng, càng khiến tuyết trắng trải đến tận trời, mênh mông khí lạnh sương trắng.

Thái Hòa đế lo lắng cho thân thể của hoàng hậu nên không để nàng ra khỏi cửa tránh cho nàng bị nhiễm lạnh, hai người cứ vậy mà ngồi dựa sát vào nhau ở trong phòng.

Ở nơi khác cũng là khung cảnh tương tự, Tiêu Quân Mặc ngồi cùng Tô Lan Thanh trong phòng, nhìn những bông tuyết không may bay vào trong cửa sổ, mỗi người cầm trong tay một chén trà nóng, hơi nước từ chén trà bốc bên xua đi hơi lạnh trong người.

Ngồi không trong phòng thực sự quá buồn chán, Tiêu Quân Mặc lại lôi kéo Tô Lan Thanh ra ngoài nghịch tuyết, tuyết trong viện đã tích tụ rất dày, khi giày dẫm lên sẽ phát ra tiếng vang, hai người cùng sóng vai đi trên tuyết, bỗng nhiên Tô Lan Thanh đảo mắt nảy ra ý xấu, nắm lấy một nắm tuyết trên đất, ném về phía sau lưng Tiêu Quân Mặc.

“…” Tiêu Quân Mặc bất đắc dĩ quay người nhìn y, trong mắt Tô Lan Thanh vẫn ẩn ẩn ý cười, đột nhiên hắn cũng nắm lấy một nắm tuyết mà ném về phía người y, hai người cười đùa với nhau giống như hai đứa trẻ vậy.

“Hắt xì.” Tô Lan Thanh hắt hơi một cái, người đối diện thấy vậy thì lập tức tiến lại, phủi đi tuyết trên tay y, ủ bàn tay lạnh ngắt của y vào trong tay mình, kéo y trở về phòng.

“Ngươi đừng nôn nóng như vậy, ta không sao.” Tay Tô Lan Thanh bị Tiêu Quân Mặc nắm lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay của hắn xua đi sự cái giá lạnh trên tay y, y cũng lật ngược bàn tay nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống trước mặt mình.

Tiêu Quân Mặc đành yên tĩnh lại, ngón tay vô tình chạm vào thứ gì đó, dừng lại, hắn kéo bàn tay của y ra để nhìn cho kỹ, phát hiện ra trong lòng bàn tay của y có một vết sẹo nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được, ngón tay hắn sờ lên vét sẹo kia, nhỏ giọng hỏi: “Đây là bị thương lúc nào?”

“Cũng không nhớ lắm.” Tô Lan Thanh thành thật mà trả lời, những vết thương lớn nhỏ trên người y quá nhiều, có điều hình như vết thương này là bị lúc dẹp giặc cỏ, khi đối chiến cùng bọn chúng không may bị thương, lúc đó bàn tay bị đánh văng ra, có chảy chút máu nhưng cũng y cũng không quan tâm lắm. Tô Lan Thanh giương mắt nhìn Tiêu Quân Mặc, nhìn thấy trong mắt của hắn là đau lòng cùng với ôn nhu.

Tiêu Quân Mặc kéo tay y đến sát bên môi mình, cẩn thận hôn từng chút lên vết sẹo kia, sau đó lại đứng dậy ôm lấy y vào lòng, cánh tay siết càng chặt hơn. Đột nhiên ngực đụng phải thứ gì đó cứng cứng, hắn lui về phía sau một bước, nghi hoặc vươn tay qua sờ.

“Ngươi còn mang cả nó theo nữa.” Tiêu Quân Mặc vươn tay lấy từ trong ngực Tô Lan Thanh ra một cây tiêu ngọc bích, đây là quà mà hắn tặng y vào sinh nhật lần thứ hai mươi, không ngờ là y còn mang cả nó theo, còn là vật tùy thân nữa.

Trên ngọc tiêu còn mang theo hơi ấm của Tô Lan Thanh, thật ấm áp, cây ngọc tiêu này khiến bao nhiêu hồi ức trong hắn ùa về, ngày sinh nhật tuổi hai mươi thật đẹp biết bao, hắn đã đưa cây tiêu này đến trước mặt Tô Lan Thanh: “Lan Thanh, hay là thổi một khúc đi.” Mấy năm rồi chưa nghe y thổi tiêu, thật hoài niệm.

Tô Lan Thanh vui vẻ gật đầu, đón lấy ngọc tiêu rồi đưa lên bên miệng, thanh âm mượt mà chảy qua ống tiêu, Tiêu Quân Mặc nghe đến say mê, ánh mắt không rời Tô Lan Thanh dù chỉ một khắc, cánh môi mềm mại trên ống ngọc tiêu khiến cho dục hỏa trong lòng hắn lại bốc lên ngùn ngụt, như muốn thiêu đốt hắn nóng chảy thành một bãi nước, đột nhiên hắn giật lấy ngọc tiêu trong tay Tô Lan Thanh, nghiêng đầu hôn xuống.

Miệng lưỡi hai người triền miên, một sợi chỉ bạc từ nơi tiếp giáp kia chảy xuống, Tiêu Quân Mặc hôn Tô Lan Thanh một cách không thương tiếc, giống như một con báo đang gặm cắn con mồi, hận không thể nuốt sạch Tô Lan Thanh vào trong bụng, để từ nay về sau trong hắn có y, trong y có hắn.

Sau một nụ hôn đảo điên, Tiêu Quân Mặc nhướng mày, đáy mắt chứa đầy ý cười mà trêu đùa: “Lan Thanh à, thực ra ta cũng biết thổi tiêu.”

“Thật ư? Sao chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới.” Tô Lan Thanh đưa ngọc tiêu trong tay qua, ý bảo hắn thổi một khúc xem.

“Nhưng ngọc tiêu này không phải ngọc tiêu ta cần, bao giờ tìm được ta sẽ thổi cho ngươi nghe.” Tiêu Quân Mặc cười gian xảo, nhìn vẻ mặt Tô Lan Thanh ngây thơ như vậy thì trong lòng lại càng buồn cười, thật mong ngày đó mau đến. (Chắc ai cũng hiểu cái Tiêu Quân Mặc đang nói nhỉ:^)))

Tô Lan Thanh gật đầu, trong lòng hơi buồn bực, ngọc tiêu còn phân thành nhiều loại thế sao? Không biết là bản thân kiến thức hạn hẹp hay là Tiêu Quân Mặc tài giỏi nữa?

Rất lâu sau đến tận khi hai người cùng một chỗ, Tiêu Quân Mặc áp y ở trên giường thì y mới hiểu cái gọi là ‘Thổi tiêu’ mà Tiêu Quân Mặc hôm nay nói có nghĩa là gì, nhưng cũng có thể căm giận mà chửi một câu ‘Hạ lưu’!

Sau giờ ngọ, Thái Hòa đế lại đột nhiên nổi hứng tổ chức một cuộc thi săn bắn, dẫn theo tất cả mọi người đến sau núi, Tiêu Quân Mặc đương nhiên sẽ cùng đội với Tô Lan Thanh, hai người cùng nhau tiến vào  trong núi, trước tiên xem xét địa hình một lượt để xem nơi nào có con mồi rồi mới cẩn thận mai phục.

Hai người phát hiện ra một đám chim trĩ thì lập tức làm một cái bẫy đơn giản rồi nấp vào chỗ tối chờ con mồi dính bẫy. Trong bụi cỏ nơi mà Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cùng nhau trốn, hai người dán sát vào nhau, Tiêu Quân Mặc nhìn cần cổ nõn nà của Tô Lan Thanh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại kéo y vào ngực mình, dùng chiếc mũi của mình cà cà cổ y.

“Ngươi đừng có nghịch.” Tô Lan Thanh muốn đẩy hắn ra nhưng đẩy không được, nụ hôn nhẹ chuyển dần từ cổ sang mặt, ban đầu y cảm thấy không được tự nhiên nhưng sau đó lại dần dần tiếp nhận, dù sao thì xung quanh cũng không có người, thôi thì cứ  kệ hắn đi.

Một khắc sau, Tiêu Quân Mặc buông người trong ngực ra, để y tựa vào trong ngực mình, tay áo hai người quấn vào cùng một chỗ, mười ngón tay đan xen.

Phía trước đột nhiên xuất hiện tiếng động, Tô Lan Thanh đặt ngòn trỏ trước miệng thở ra một tiếng nhưng lại bị Tiêu Quân Mặc kéo đến hôn lên, y trừng mắt liếc hắn một cái rồi lại quay đầu chăm chú nhìn vào nơi cách đó không xa, một đám chim trĩ đang thong thả tiến  đến, không hề biết gì về cạm bẫy phía trước.

Một âm thanh vang lên, bẫy đã sập, một đám chim trĩ bị nhốt trong lồng sắt đã được đặt sẵn liên tục đập cánh, Tô Lan Thanh vui vẻ đứng lên, đi thu hoạch con mồi.

Ngay lúc này trên đầu đột nhiên có một đám chim bay qua, Tiêu Quân Mặc lập tức rút mũi tên sau lưng bắn lên, một tiếng bịch vang lên, mấy con chim đã nằm giãy giụa trên mặt đất.

Tô Lan Thanh vui mừng nhặt từng con chim lên vứt vào lồng sắt cùng mấy con chim trĩ kia, lần săn bắn này không thể so với săn bắn hoàng gia, con mồi cũng không có nhiều cho nên không cần phải nghiêm túc, vui vẻ là được rồi.

Hai người đưa những con mồi bắt được cho ảnh vệ rồi cùng sóng vai đi tiếp, tuy phía sau núi này thiếu thốn con mồi nhưng phong cảnh lại rất được, đi không bao xa còn gặp được một cái hồ nhỏ, có lẽ thời tiết quá lạnh nên trên mặt hồ đã kết thành một lớp băng, có thể nhìn thấy những đàn cá mờ mờ đang bơi phía dưới.

“Ta muốn bắt cá.” Tô Lan Thanh kéo ông tay Tiêu Quân Mặc muốn để ảnh vệ mang một cái xẻng tới, Tiêu Quân Mặc đương nhiên không muốn y mất vui nên cũng cùng bắt cá với y, hai người cẩn thận đào xuống một hố băng trên mặt hồ, Tô Lan Thanh nhắm chuẩn một con cá, vươn tay bắt lấy, nhưng con cá này bơi quá nhanh nên để nó chạy thoát mắt rồi.

“Để ta.” Tiêu Quân Mặc để y đứng một bên, nhìn chằm chằm vào hồ một lúc lâu, vươn tay một cái lập tức bắt sống được một con cá, con cá kia vùng vẫy trong nước, hắn nhân lúc này lập tức kéo nó lên khỏi mặt nước.

Tô Lan Thanh cúi xuống cùng bắt con cá này với hắn, hai người cùng ghé vào mặt băng, vừa cười đùa vừa giữ chặt con cá, một lúc sau, Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh đứng lên, phủi vun băng trên người y đi.

“Tay đã lạnh như vậy rồi, mau trở về thôi, từng này con mồi là đủ rồi.” Tiêu Quân Mặc nắm lấy hai bàn tay lạnh lẽo của Tô Lan Thanh, cùng y trở về, bỗng nhiên Tiêu Quân Mặc bị trượt chân, không ngờ mặt băng bên dưới lại đột nhiên nứt ra, Tiêu Quân Mặc nhanh tay buông Tô Lan Thanh ra đồng thời đẩy y về phía trước, bản thân thì rơi vào trong làn nước lạnh lẽo.

“Quân Mặc!”Tô Lan Thanh chạy lại bắt lấy tay hắn, vài ảnh vệ cũng tiến lại đây ra sức kéo hai người  lên, mọi người vội vàng rời khỏi mặt băng vào bờ, Tô Lan Thanh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Tiêu Quân Mặc, kéo hắn trở về.

Cũng may thân thể Tiêu Quân Mặc luôn cường tráng, dù không phát sốt nhưng vẫn hắt xì không ngừng, đầu cũng hơi choáng choáng, Tô Lan Thanh ngồi ở bên giường, tự trách nói: “Đều tại ta…” Nếu không phải y muốn bắt cá gì đó thì hắn cũng sẽ không vì cứu y mà rơi vào trong nước.

“Lỗi không phải tại ngươi, là ta không cẩn thận.” Tiêu Quân Mặc nhẹ nhàng nắm tay Tô Lan Thanh an ủi, ngự y vừa xem qua, không có gì đáng ngại, hắn cũng đã dặn dò ảnh vệ dưới chướng không được tiết lộ bất cứ điều gì ra ngoài, hắn không muốn phụ hoàng biết mình vì Tô Lan Thanh mà rơi xuống nước, tránh ảnh hưởng đến Tô Lan Thanh, hơn nữa, hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nói là cảm lạnh là được rồi.

Uống thuốc xong, Tiêu Quân Mặc cẩm thấy đầu óc choáng váng nặng nề nên muốn nghỉ ngơi, hắn cứ nắm tay Tô Lan Thanh không chịu buông, lòng bàn tay nóng bỏng nắm chặt tay y, hắn nhìn bộ dáng áy náy của y, nhướng mày cười nói: “Nếu thực sự cảm thấy có lỗi thì chi bằng đêm nay ngươi ở lại đây, ngủ cùng ta, được không?”

“Sao có thể chứ?”

“Sao lại không được, ta để ảnh vệ trông coi về ngoài, sẽ không có ai tới đâu, yên tâm đi.” Tiêu Quân Mặc không cho y thời gian tìm lý do mà lập tức kéo y xuống bên cạnh mình, cảm lạnh khiến cho nhiệt độ cớ thể hắn có hơn bình thường một chút nhưng không hề sốt cao, hai người ngủ cùng nhau vô cùng ấm áp.

“Nếu thực sự cảm thấy áy náy, hay là chủ đông hôn ta một cái đi?” Tiêu Quân Mặc nghiêng người về phía Tô Lan Thanh, nhắm mắt ung dung chờ y chủ động, chẳng bao lâu sau, trên môi được đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, lúc mở mắt ra thì hai má người ấy đã đỏ ửng lên rồi, nhất quyết không chịu tiến thêm nữa.

Tiêu Quân Mặc bật cười, kéo Tô Lan Thanh lại ôm chặt, vùi đầu vào bên cổ y, trong đầu nặng mề khiến hắn dần chìm vào giấc ngủ, lúc mơ mơ màng màng hắn cảm thấy có gì nhó mềm mại áp lên môi mình, khóe môi hắn khẽ nhấc lên, coi như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Cũng may thân thể hắn rất tốt, mới một ngày đã hoàn toàn khỏe lại, vì thế mọi người quyết định tiếp tục xuôi Nam, tiếp đến là Ký Châu, Ký Châu là tổng bộ hải quân phía Nam, đó là nơi đóng quân của một nhánh hải quân chưởng quản vùng duyên hải Đông Nam, việc đi Ký Châu này cũng đồng thời vì muốn đi quan sát nhánh hải quân này.

Sau khi Tiêu Quân Mặc khỏi bệnh thì Tô Lan Thanh không ở phòng của hắn nữa, hắn vô cùng buồn bực, sao thân thể mình lại khỏe mạnh như thế cơ chứ, khó có cơ hội bị cảm, sao không bị thêm vài ngày để kiếm thêm chút phúc lợi chứ.

Lại thêm một tối khó ngủ, Tiêu Quân Mặc trừng hai mắt, nhịn xuống suy nghĩ muốn đi tìm Tô Lan Thanh, hắn đành thở dài một tiếng, không thể ôm người thương đi ngủ đúng là cực hình giày vò người ta mà.

Bên phòng của Tô Lan Thanh chẳng nhẽ lại khác sao? Y nằm trằn trọc đành đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chống cằm lặng lẽ nhìn về phía phòng của Tiêu Quân Mặc.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, một trận gió lạnh thổi vào, Tô Lan Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy Tiêu Quân Mặc đã đứng trước cửa, cả người đầy hơi lạnh, hắn ôm trầm lấy y vào ngực, lồng ngực hơi phập phồng: “Lan Thanh, ta muốn ngủ cùng ngươi.”

“Được.” Tô Lan Thanh cùng hắn nằm xuống giường, hai người cùng nắm chặt tay nhau, mắt đối mắt, cả hai đều có thể nhìn thấy được trong mắt đối phương sự yên lòng cùng dịu dàng vô bờ, hai người nhìn nhau cười, cùng ôm lấy nhau, đêm dài miên man cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Giá  như đêm nay có thể kéo dài thật dài thì tốt biết bao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương