Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
-
Chương 40
Edit: Raizel
Beta: Marselynne
Trở lại kinh thành, chuyện đầu tiên mà Tiêu Quân Mặc làm là đi gặp Thái Hòa đế, chuyện mà hắn làm đã rõ như ban ngày, Thái Hòa đế cũng không keo kiệt mà tán thưởng không dứt.
Tô Lan Thanh trở về phủ tướng quân, khi ngồi trong phòng đọc sách, nhìn tới nhìn lui toàn là hình ảnh Tiêu Quân Mặc với nụ cười ấm áp, y thầm than bản thân đúng là gặp quỷ rồi, cho dù là đọc sách hay luyện chữ cũng sẽ không tự chủ mà nghĩ đến Tiêu Quân Mặc.
Lúc này, Tiêu Quân Mặc đang từ trong cung chạy vội ra ngoài, Mặc Nghiễm phía sau còn cầm trên tay một cái hộp có vẻ rất tinh xảo, hai người một trước một sau chạy thẳng đến phủ tướng quân, Tiêu Quân Mặc để Mặc Nghiễm ở ngoài, bản thân cầm lấy cái hộp nâng bước tiến vào trong phủ.
“Lan Thanh.” Tiêu Quân Mặc vảo cửa, trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, hắn cởi áo khoác ngoài ra, quơ quơ chiếc hộp trước mặt Tô Lan Thanh, cười nói: “Xem này.”
“Cái gì vậy?” Tô Lan Thanh đi đến, không hiểu mà hỏi.
“Là áo khoác mà lúc đầu thu ta để Thượng y cục làm gấp, ngươi thử xem sao.” Nói xong hắn lấy áo khoác ra lắc nhẹ, sau đó khoác lên người Tô Lan Thanh, áo khoác đen có gắn lông, màu đen tuyền càng khiến cho làn da trắng như ngọc của Tô Lan Thanh trở lên nổi bật, hắn vừa lòng gật đầu, nghĩ rằng sau này sẽ làm thêm vài chiếc nữa cho y thường xuyên thay đổi.
“Không tồi, Lan Thanh mau, ta đưa ngươi đến một nơi.” Tiêu Quân Mặc kéo tay Tô Lan Thanh dẫn y ra ngoài, vào trong xe ngựa, hắn nhét lò sưởi nhỏ vào tay Tô Lan Thanh, đồng thời ôm lấy y để sưởi ấm.
“Quân Mặc, chúng ta đi đâu vậy?” Nhìn phương hướng của xe ngựa thì hình như là ra ngoài thành.
“Đến nơi ngươi sẽ biết.” Tiêu Quân Mặc thần thần bí bí không chịu hé nửa lời, xe ngựa từ từ lăn bánh, trong không gian yên tĩnh trên xe ngựa, thân thể hai người dán sát vào nhau, bình thản trò chuyện.
Nửa canh giờ sau, Mạc Nghiễm ngoài xe ngựa báo đã đến nơi.
Màn xe được nhấc lên, Tiêu Quân Mặc nhảy xuống xe trước rồi mới kéo tay Tô Lan Thanh đi ra, hai người sóng vai đứng cạnh xe ngựa, Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn phong cảnh vô tận trước, thì thào nói: “Hóa ra là nơi này…”
Không sai, đó là Lạc Hà cốc – nơi hai người họ từng ở kiếp trước, lúc trước tại Tích Hoa cốc Phù Kim Tiêu Quân Mặc đã nhớ tới nơi này, hắn muốn đời này nhất định phải mang Lan Thanh đến nơi này một lần nữa, sau khi trở về hắn đã sai người làm thử, bây giờ muốn đưa Thanh đến xem một lần. Vừa vặn mấy ngày này hoa mai trong Lạc Hà cốc đang mở rực rỡ nhất nên hắn đã mang Lan Thanh đến.
Tô Lan Thanh bước từng bước vào bên trong, nơi này vẫn giống như kiếp trước, nếu không phải đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì y còn cho rằng bản thân vẫn còn đang tự bối rối trong tình cảm của mình. Hai người tiến vào trong rừng mai, trên những cánh hoa đỏ thắm còn vương lại những bông tuyết rơi trước đó chưa tan hết, trắng đỏ đan xen, thật đẹp. Tô Lan Thanh vươn tay chạm vào một cành mai, tuyết trắng lạnh lẽo tan trên đầu ngón tay chảy xuống dọc theo xương ngón tay.
“Lan Thanh, tặng ngươi.” Tiêu Quân Mặc bẻ một nhành hoa từ trên cây xuống, phía trên đó còn có một hai đóa hoa, hắn đưa nhành hoa đến trước mặt Tô Lan Thanh, mỉm cười nhìn y nhận lấy.
Tô Lan Thanh ngắm nghía nhành hoa trong tay, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng, y đi đến phía sau Tiêu Quân Mặc, cài nhành hoa lên đầu hắn, nhìn cười mà tỏ ra nghiêm túc nói: “Ừm, vị cô nương này thật xinh đẹp, không biết tôn tính đại danh là gì?”
Tiêu Quân Mặc nhận ra bản thân bị Tô Lan Thanh đùa giỡn cũng không nổi giận, hắn gỡ nhành hoa trên đầu xuống, đột nhiên tập kích hông Tô Lan Thanh, Lan Thanh sợ nhột, đây là nhược điểm trí mạng của y!
Cánh tay cường tráng giam giữ Tô Lan Thanh lại, vây y trong lồng ngực không cho chạy trốn, một tay khác thì đưa đến bên miệng thở vào một hơi, liên tục cù lét người trong ngực, Tô Lan Thanh liều mạng giãy dụa, cười đếm mức chảy cả nước mắt, lâu sau mới chịu yên tĩnh lại.
Xuyên qua rừng mai, Tô Lan Thanh quay đầu lại thu hết phong cảnh vào trong mắt không chừa chút gì, lầm bẩm nói: “Giá như mang theo giấy bút, phong cảnh đẹp như vậy mà có thể họa xuống thì tốt biết bao.”
Không ngờ Tiêu Quân Mặc nghe vậy thì cười to: “Lan Thanh muốn gì thì đương nhiên là sẽ có.” Một lát sau, Mặc Nghiễm mang giấy bút tới, Tô Lan Thanh tùy ý trải trên đất, nghĩ một chút rồi bắt đầu hạ bút, không bao lâu sâu thì đã hoàn thành một bức Cốc trung thưởng mai đồ(*).
(*)谷中赏梅图 Cốc trung thưởng mai đồ: bức tranh thưởng mai trong cốc. (Hình như đây là tên của bức tranh nên mình để nguyên Hán Việt, kiểu giống bức Thanh minh thượng hà đồ ấy)
Tiêu Quân Mặc nâng giấy tuyên thành lên, ngắm nghía mãi mới chịu cuộn nó lại cẩn thận, đây chính là kỷ niệm sau này của bọn họ, tích góp từng chút từng chút một, đến khi cùng nhau bạc đầu.
Hai người cùng tiếp tục đi về phía trước, đến bên dòng suối, Tô Lan Thanh kéo Tiêu Quân Mặc cùng nhau ngồi xuống một tảng đá, hai người ngồi trên tảng đá vừa lặng nghe tiếng suối chảy róc rách vừa thì thầm trò chuyện với nhau, cảm thấy thời gian trôi qua thật tươi đẹp.
Lầm thứ hai bọn họ dừng lại thì đã đi được một đoạn dài, Sở dĩ cốc này có tên là Lạc Hà(*) bởi vì trong cốc có một nơi rất đặc biệt, có thể nhìn thấy được toàn cảnh mặt trời lặn và mọc của kinh thành, Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cùng nhau đi lên núi, khi đến nơi cao nhất, gió càng lúc càng lớn, Tiêu Quân Mặc kéo chặt lại áo khoác cho Tô Lan Thanh, ôm lấy y cùng ngồi xuống một nơi bằng phẳng, dùng bản thân chắn từng cơn gió lạnh thấu xương cho người trong ngực.
(*)落霞 Lạc Hà: chữ Hà 霞 này dịch ra nghĩa là ráng, chỉ cảnh trời khi có sương mù đồng thời có ánh mặt trời xuyên qua tạo thành các màu sắc rực rỡ, thường gặp lúc mặt trời mọc hoặc lặn.
Lại qua một canh giờ nữa, cuối cùng cũng đợi được đến hoàng hôn, Tô Lan Thanh nhìn chằm chằm mặt trời đang lặn xuống từng chút một, ánh vàng giáng đầy trời, một đàn chim bay ngang qua phía trận trời, tựa như một câu thơ cổ: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc(*).
(*)落霞与孤鹜齐飞,秋水共长天一色 Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc: Hoàng hôn bay cùng chim lẻ, nước thu cùng màu trời cao.
Sắc trời tối dần, Tô Lan Thanh sợ đến khi trời tối đen thì xuống núi không an toàn nên kéo Tiêu Quân Mặc xuống núi, nhưng người phía sau lại nắm chặt lấy tay y, nói rằng: “Không vội.”
“Đêm nay ngươi không hồi cung sao?” Tô Lan Thanh nghi hoặc.
“Ta đã báo trước với phụ hoàng rồi.” Tiêu Quân Mặc cúi đầu xuống, kề bên tai Tô Lan Thanh, hai người dán sát lại gần nhau: “Hôm nay ta ở cùng ngươi, chúng ta sẽ không về.”
Tô Lan Thanh càng cảm thấy kỳ quái, không quay về, không phải là muốn ăn ngủ một đêm trên núi luôn đấy chứ? Làm sao mà được? Tiêu Quân Mặc là Thái tử, sao có thể qua đêm trên núi được.
“Đừng nói là ở trên núi một đêm, muốn ta lên núi đao vào chảo dầu cùng ngươi ta cũng nguyện ý.” Tiêu Quân Mặc nhìn thấu tâm tư của Tô Lan Thanh, nghiên túc nói: “Lan Thanh, ngươi không cần coi ta là Thái tử, chúng ta chính là một đôi bạn đời bình thường, ta nguyện cùng ngươi đi đến bất cứ đâu trên thế gian này, cho dù là cùng ngươi mỗi ngày ngủ trong túp lều rách thì ta cũng vui vẻ chịu đựng.”
“Ai muốn ngủ trong lều rách cơ chứ.” Tô Lan Thanh không nhìn được mà bất cười, nghiêm mặt đĩnh đạc nói: “Tuy bổng lộc của ta không nhiều bằng ngươi nhưng nuôi ngươi thì không thành vấn đề.”
“Ha ha ha, ta thích nghe lời này của Lan Thanh, vậy sau này nhờ ngươi nuôi ta vậy.” Tiêu Quân Mặc cười vang, dắt tay Tô Lan Thanh chầm chậm đi về phía trước, bóng đêm sâu thẳm, hai người đi qua rừng cây, ánh sáng le lói truyền tới mắt hai người khiên cho Tô Lan Thanh có chút ngạc nhiên.
“Đây là…” Một căn nhà nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, trong phòng đầy ắp ánh nến, ánh nến lay động, y quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc, thấy hắn gặt đầu thì lập tức tiến vào trong phòng, phòng nhỏ nhưng rất sạch sẽ, trong phòng bài trí giống hệt phòng y ở phủ trướng quân.
“Đây là ta sai người làm.” Tiêu Quân Mặc giải thích.
Tô Lan Thanh trầm mặc, tốn nhiều tâm tư bố trí một gian phòng nhỏ như vậy trên núi, Tô Lan Thanh ngoài kinh ngạc còn thấy cảm động nhiều hơn, vươn tay chạm vào từng chỗ rồi ngồi xuống trên chiếc giường mềm mại.
Lò sưởi trong phòng đỏ lửa, Tiêu Quân Mặc đóng cửa lại, cởi áo khoác của cả hai người ra, ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn y: “Lan Thanh, thích không?” Sau này bọn họ có thể thường xuyên đến đây hơn, có thể ngắm phong cảnh, có thể thấy được hoàng hôn cùng bình minh đẹp nhất.
Tô Lan Thanh không biết nên trả lời như thế nào chỉ biết quay người ôm lấy Tiêu Quân Mặc, vùi đầu vào cổ hắn: “Quân Mặc, cảm ơn ngươi.”
“Giữa ta và ngươi thì cần gì nói cảm ơn.” Tiêu Quân Mặc cười với y, để Mặc Nghiễm mang đồ ăn vào: “Bữa tối hôm nay là mua từ Túy Tiên lâu, Lan Thanh, ta muốn ăn đồ ngươi nấu.”
“Ta… làm không tốt cho lắm.” Mấy năm đi theo phụ thân ở biên cương, Tô Lan Thanh đã học nấu ăn một chút nhưng không tốt cho lắm, bản thân y cũng ít khi xuống bếp chứ đừng nói là nấu cho Tiêu Quân Mặc ăn.
“Không sao, ta sẽ không chê ngươi.” Tiêu Quân Mặc nhịn cười.
“Ngươi đừng có ăn nữa!” Tô Lan Thanh tức giận đẩy hắn ra, đi đến bàn bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa trừng mắt với Tiêu Quân Mặc đang cười vui vẻ kia, cuối cùng đành buông bát xuống kéo hắn lại cùng ăn.
Sau bữa tối, Tô Lan Thanh muốn sáng mai dậy sớm ngắm mặt trời mọc cho nên kéo Tiêu Quân Mặc lên giường đi ngủ sớm, giường cũng không lớn, hai người cùng ngủ thì có chút chật trội nhưng lại rất ấm áp.
“Lan Thanh.” Tiêu Quân Mặc nói chuyện, vừa vân vê mấy sợi tóc sau gáy y.
“Làm sao vậy?” Tô Lan Thanh lên tiếng trả lời.
“Mấy hôm trước ta nằm mơ, mơ thấy từng chuyện mà hai chúng ta đã trải qua ở kiếp trước, ta nghĩ trên đời này đúng là không có ai ngu đần như ta cả, đôi lúc ta nghĩ, nếu ông trời không cho chúng ta một cơ hội sống lại, hoặc là cho cơ hội nhưng chúng ta lại không thể gặp lai nhau thì sẽ ra sao?” Tiêu Quân Mặc dừng lại một chút rồi mói nói tiếp: “Ta thực sự không dám nghĩ đến tình huống ấy, chỉ có thầm cảm thấy thật may mắn, ta còn cơ hội để làm lại từ đầu, ta…” Không kịp nói hết thì đã bị người bên cạnh hôn lấy.
Tô Lan Thanh tiến lại hôn lấy môi Tiêu Quân Mặc, rụt rè vươn đầu lưỡi, bắt trước động tác hắn từng hôm mình trước đây, muốn tìm kiếm trong miệng hắn nhưng kỹ năng kém quá, không cẩn thận đụng phải răng nanh của Tiêu Quân Mặc. Y từ từ rời khỏi miệng hắn, trên mặt đỏ như muốn tiết ra máu.
“Ưm!” Mội bị chiếm lấy một cách mạnh mẽ, Tiêu Quân Mặc vươn người lên trên Tô Lan Thanh, dùng tay giữ chặt gáy y mà hôn, càng hôn sau thì hắn càng cảm thấy khắp người như có ngọn lửa thiêu đốt, hổn hển nói: “Lan Thanh, hôn là phải như vậy.”
Tô Lan Thanh đỏ mặt, ôm lấy Tiêu Quân Mặc, ánh mắt nghiêm túc mà nói: “Quân Mặc, không cần nhắc chuyện kiếp trước nữa, ta nói rồi, những chuyện đã qua hãy để nó qua đi, chúng ta nên quý trọng hiện tại.” Lời vừa nói hết, y lại hôn nhẹ lên cánh môi của Tiêu Quân Mặc một cái.
Tiêu Quân Mặc cảm thấy dục hỏa trong người cháy ngày càng dữ dội, âm thanh ngày càng trầm thấp: “Lan Thanh, ngươi lại trêu chọc ta.” Nhưng hiện tại còn chưa được, bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt, thuốc mỡ cũng không có, nếu tự tiện tiến hành hắn sợ Lan Thanh sẽ bị thương.
“Ta không…” Tô Lan Thanh còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy trên đùi có một thứ vừa nóng vừa cứng chọc vào, y biết đó là gì, mặt đỏ lên không nói thành lời đã bị Tiêu Quân Mặc cản lại bằng một nụ hôn.
“Ngủ đi.” Tiêu Quân Mặc đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, hắn cảm thấy bản thân hiện tại cầm yên tĩnh để bình tĩnh lại nếu không hắn sẽ không giữ được bản thân mà muốn Lan Thanh ngya tại căn phòng nhỏ này.
Tiêu Quân Mặc đi ra ngoài, Tô Lan Thanh đương nhiên cũng không ngủ được, một lúc lâu sau thì y đột nhiên bật cười, nằm ngửa ra. Làm sao mà y không biết tâm tư của hắn cơ chứ? Vì không muốn làm y bị thương mà có gắng nhẫn nhịn, Tiêu Quân Mặc tốt như vậy, có lý do gì mà y không cẩn thận quý trọng cơ chứ?
Muốn quý trọng hắn cả đời này.
Beta: Marselynne
Trở lại kinh thành, chuyện đầu tiên mà Tiêu Quân Mặc làm là đi gặp Thái Hòa đế, chuyện mà hắn làm đã rõ như ban ngày, Thái Hòa đế cũng không keo kiệt mà tán thưởng không dứt.
Tô Lan Thanh trở về phủ tướng quân, khi ngồi trong phòng đọc sách, nhìn tới nhìn lui toàn là hình ảnh Tiêu Quân Mặc với nụ cười ấm áp, y thầm than bản thân đúng là gặp quỷ rồi, cho dù là đọc sách hay luyện chữ cũng sẽ không tự chủ mà nghĩ đến Tiêu Quân Mặc.
Lúc này, Tiêu Quân Mặc đang từ trong cung chạy vội ra ngoài, Mặc Nghiễm phía sau còn cầm trên tay một cái hộp có vẻ rất tinh xảo, hai người một trước một sau chạy thẳng đến phủ tướng quân, Tiêu Quân Mặc để Mặc Nghiễm ở ngoài, bản thân cầm lấy cái hộp nâng bước tiến vào trong phủ.
“Lan Thanh.” Tiêu Quân Mặc vảo cửa, trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, hắn cởi áo khoác ngoài ra, quơ quơ chiếc hộp trước mặt Tô Lan Thanh, cười nói: “Xem này.”
“Cái gì vậy?” Tô Lan Thanh đi đến, không hiểu mà hỏi.
“Là áo khoác mà lúc đầu thu ta để Thượng y cục làm gấp, ngươi thử xem sao.” Nói xong hắn lấy áo khoác ra lắc nhẹ, sau đó khoác lên người Tô Lan Thanh, áo khoác đen có gắn lông, màu đen tuyền càng khiến cho làn da trắng như ngọc của Tô Lan Thanh trở lên nổi bật, hắn vừa lòng gật đầu, nghĩ rằng sau này sẽ làm thêm vài chiếc nữa cho y thường xuyên thay đổi.
“Không tồi, Lan Thanh mau, ta đưa ngươi đến một nơi.” Tiêu Quân Mặc kéo tay Tô Lan Thanh dẫn y ra ngoài, vào trong xe ngựa, hắn nhét lò sưởi nhỏ vào tay Tô Lan Thanh, đồng thời ôm lấy y để sưởi ấm.
“Quân Mặc, chúng ta đi đâu vậy?” Nhìn phương hướng của xe ngựa thì hình như là ra ngoài thành.
“Đến nơi ngươi sẽ biết.” Tiêu Quân Mặc thần thần bí bí không chịu hé nửa lời, xe ngựa từ từ lăn bánh, trong không gian yên tĩnh trên xe ngựa, thân thể hai người dán sát vào nhau, bình thản trò chuyện.
Nửa canh giờ sau, Mạc Nghiễm ngoài xe ngựa báo đã đến nơi.
Màn xe được nhấc lên, Tiêu Quân Mặc nhảy xuống xe trước rồi mới kéo tay Tô Lan Thanh đi ra, hai người sóng vai đứng cạnh xe ngựa, Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn phong cảnh vô tận trước, thì thào nói: “Hóa ra là nơi này…”
Không sai, đó là Lạc Hà cốc – nơi hai người họ từng ở kiếp trước, lúc trước tại Tích Hoa cốc Phù Kim Tiêu Quân Mặc đã nhớ tới nơi này, hắn muốn đời này nhất định phải mang Lan Thanh đến nơi này một lần nữa, sau khi trở về hắn đã sai người làm thử, bây giờ muốn đưa Thanh đến xem một lần. Vừa vặn mấy ngày này hoa mai trong Lạc Hà cốc đang mở rực rỡ nhất nên hắn đã mang Lan Thanh đến.
Tô Lan Thanh bước từng bước vào bên trong, nơi này vẫn giống như kiếp trước, nếu không phải đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì y còn cho rằng bản thân vẫn còn đang tự bối rối trong tình cảm của mình. Hai người tiến vào trong rừng mai, trên những cánh hoa đỏ thắm còn vương lại những bông tuyết rơi trước đó chưa tan hết, trắng đỏ đan xen, thật đẹp. Tô Lan Thanh vươn tay chạm vào một cành mai, tuyết trắng lạnh lẽo tan trên đầu ngón tay chảy xuống dọc theo xương ngón tay.
“Lan Thanh, tặng ngươi.” Tiêu Quân Mặc bẻ một nhành hoa từ trên cây xuống, phía trên đó còn có một hai đóa hoa, hắn đưa nhành hoa đến trước mặt Tô Lan Thanh, mỉm cười nhìn y nhận lấy.
Tô Lan Thanh ngắm nghía nhành hoa trong tay, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng, y đi đến phía sau Tiêu Quân Mặc, cài nhành hoa lên đầu hắn, nhìn cười mà tỏ ra nghiêm túc nói: “Ừm, vị cô nương này thật xinh đẹp, không biết tôn tính đại danh là gì?”
Tiêu Quân Mặc nhận ra bản thân bị Tô Lan Thanh đùa giỡn cũng không nổi giận, hắn gỡ nhành hoa trên đầu xuống, đột nhiên tập kích hông Tô Lan Thanh, Lan Thanh sợ nhột, đây là nhược điểm trí mạng của y!
Cánh tay cường tráng giam giữ Tô Lan Thanh lại, vây y trong lồng ngực không cho chạy trốn, một tay khác thì đưa đến bên miệng thở vào một hơi, liên tục cù lét người trong ngực, Tô Lan Thanh liều mạng giãy dụa, cười đếm mức chảy cả nước mắt, lâu sau mới chịu yên tĩnh lại.
Xuyên qua rừng mai, Tô Lan Thanh quay đầu lại thu hết phong cảnh vào trong mắt không chừa chút gì, lầm bẩm nói: “Giá như mang theo giấy bút, phong cảnh đẹp như vậy mà có thể họa xuống thì tốt biết bao.”
Không ngờ Tiêu Quân Mặc nghe vậy thì cười to: “Lan Thanh muốn gì thì đương nhiên là sẽ có.” Một lát sau, Mặc Nghiễm mang giấy bút tới, Tô Lan Thanh tùy ý trải trên đất, nghĩ một chút rồi bắt đầu hạ bút, không bao lâu sâu thì đã hoàn thành một bức Cốc trung thưởng mai đồ(*).
(*)谷中赏梅图 Cốc trung thưởng mai đồ: bức tranh thưởng mai trong cốc. (Hình như đây là tên của bức tranh nên mình để nguyên Hán Việt, kiểu giống bức Thanh minh thượng hà đồ ấy)
Tiêu Quân Mặc nâng giấy tuyên thành lên, ngắm nghía mãi mới chịu cuộn nó lại cẩn thận, đây chính là kỷ niệm sau này của bọn họ, tích góp từng chút từng chút một, đến khi cùng nhau bạc đầu.
Hai người cùng tiếp tục đi về phía trước, đến bên dòng suối, Tô Lan Thanh kéo Tiêu Quân Mặc cùng nhau ngồi xuống một tảng đá, hai người ngồi trên tảng đá vừa lặng nghe tiếng suối chảy róc rách vừa thì thầm trò chuyện với nhau, cảm thấy thời gian trôi qua thật tươi đẹp.
Lầm thứ hai bọn họ dừng lại thì đã đi được một đoạn dài, Sở dĩ cốc này có tên là Lạc Hà(*) bởi vì trong cốc có một nơi rất đặc biệt, có thể nhìn thấy được toàn cảnh mặt trời lặn và mọc của kinh thành, Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cùng nhau đi lên núi, khi đến nơi cao nhất, gió càng lúc càng lớn, Tiêu Quân Mặc kéo chặt lại áo khoác cho Tô Lan Thanh, ôm lấy y cùng ngồi xuống một nơi bằng phẳng, dùng bản thân chắn từng cơn gió lạnh thấu xương cho người trong ngực.
(*)落霞 Lạc Hà: chữ Hà 霞 này dịch ra nghĩa là ráng, chỉ cảnh trời khi có sương mù đồng thời có ánh mặt trời xuyên qua tạo thành các màu sắc rực rỡ, thường gặp lúc mặt trời mọc hoặc lặn.
Lại qua một canh giờ nữa, cuối cùng cũng đợi được đến hoàng hôn, Tô Lan Thanh nhìn chằm chằm mặt trời đang lặn xuống từng chút một, ánh vàng giáng đầy trời, một đàn chim bay ngang qua phía trận trời, tựa như một câu thơ cổ: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc(*).
(*)落霞与孤鹜齐飞,秋水共长天一色 Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc: Hoàng hôn bay cùng chim lẻ, nước thu cùng màu trời cao.
Sắc trời tối dần, Tô Lan Thanh sợ đến khi trời tối đen thì xuống núi không an toàn nên kéo Tiêu Quân Mặc xuống núi, nhưng người phía sau lại nắm chặt lấy tay y, nói rằng: “Không vội.”
“Đêm nay ngươi không hồi cung sao?” Tô Lan Thanh nghi hoặc.
“Ta đã báo trước với phụ hoàng rồi.” Tiêu Quân Mặc cúi đầu xuống, kề bên tai Tô Lan Thanh, hai người dán sát lại gần nhau: “Hôm nay ta ở cùng ngươi, chúng ta sẽ không về.”
Tô Lan Thanh càng cảm thấy kỳ quái, không quay về, không phải là muốn ăn ngủ một đêm trên núi luôn đấy chứ? Làm sao mà được? Tiêu Quân Mặc là Thái tử, sao có thể qua đêm trên núi được.
“Đừng nói là ở trên núi một đêm, muốn ta lên núi đao vào chảo dầu cùng ngươi ta cũng nguyện ý.” Tiêu Quân Mặc nhìn thấu tâm tư của Tô Lan Thanh, nghiên túc nói: “Lan Thanh, ngươi không cần coi ta là Thái tử, chúng ta chính là một đôi bạn đời bình thường, ta nguyện cùng ngươi đi đến bất cứ đâu trên thế gian này, cho dù là cùng ngươi mỗi ngày ngủ trong túp lều rách thì ta cũng vui vẻ chịu đựng.”
“Ai muốn ngủ trong lều rách cơ chứ.” Tô Lan Thanh không nhìn được mà bất cười, nghiêm mặt đĩnh đạc nói: “Tuy bổng lộc của ta không nhiều bằng ngươi nhưng nuôi ngươi thì không thành vấn đề.”
“Ha ha ha, ta thích nghe lời này của Lan Thanh, vậy sau này nhờ ngươi nuôi ta vậy.” Tiêu Quân Mặc cười vang, dắt tay Tô Lan Thanh chầm chậm đi về phía trước, bóng đêm sâu thẳm, hai người đi qua rừng cây, ánh sáng le lói truyền tới mắt hai người khiên cho Tô Lan Thanh có chút ngạc nhiên.
“Đây là…” Một căn nhà nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, trong phòng đầy ắp ánh nến, ánh nến lay động, y quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc, thấy hắn gặt đầu thì lập tức tiến vào trong phòng, phòng nhỏ nhưng rất sạch sẽ, trong phòng bài trí giống hệt phòng y ở phủ trướng quân.
“Đây là ta sai người làm.” Tiêu Quân Mặc giải thích.
Tô Lan Thanh trầm mặc, tốn nhiều tâm tư bố trí một gian phòng nhỏ như vậy trên núi, Tô Lan Thanh ngoài kinh ngạc còn thấy cảm động nhiều hơn, vươn tay chạm vào từng chỗ rồi ngồi xuống trên chiếc giường mềm mại.
Lò sưởi trong phòng đỏ lửa, Tiêu Quân Mặc đóng cửa lại, cởi áo khoác của cả hai người ra, ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn y: “Lan Thanh, thích không?” Sau này bọn họ có thể thường xuyên đến đây hơn, có thể ngắm phong cảnh, có thể thấy được hoàng hôn cùng bình minh đẹp nhất.
Tô Lan Thanh không biết nên trả lời như thế nào chỉ biết quay người ôm lấy Tiêu Quân Mặc, vùi đầu vào cổ hắn: “Quân Mặc, cảm ơn ngươi.”
“Giữa ta và ngươi thì cần gì nói cảm ơn.” Tiêu Quân Mặc cười với y, để Mặc Nghiễm mang đồ ăn vào: “Bữa tối hôm nay là mua từ Túy Tiên lâu, Lan Thanh, ta muốn ăn đồ ngươi nấu.”
“Ta… làm không tốt cho lắm.” Mấy năm đi theo phụ thân ở biên cương, Tô Lan Thanh đã học nấu ăn một chút nhưng không tốt cho lắm, bản thân y cũng ít khi xuống bếp chứ đừng nói là nấu cho Tiêu Quân Mặc ăn.
“Không sao, ta sẽ không chê ngươi.” Tiêu Quân Mặc nhịn cười.
“Ngươi đừng có ăn nữa!” Tô Lan Thanh tức giận đẩy hắn ra, đi đến bàn bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa trừng mắt với Tiêu Quân Mặc đang cười vui vẻ kia, cuối cùng đành buông bát xuống kéo hắn lại cùng ăn.
Sau bữa tối, Tô Lan Thanh muốn sáng mai dậy sớm ngắm mặt trời mọc cho nên kéo Tiêu Quân Mặc lên giường đi ngủ sớm, giường cũng không lớn, hai người cùng ngủ thì có chút chật trội nhưng lại rất ấm áp.
“Lan Thanh.” Tiêu Quân Mặc nói chuyện, vừa vân vê mấy sợi tóc sau gáy y.
“Làm sao vậy?” Tô Lan Thanh lên tiếng trả lời.
“Mấy hôm trước ta nằm mơ, mơ thấy từng chuyện mà hai chúng ta đã trải qua ở kiếp trước, ta nghĩ trên đời này đúng là không có ai ngu đần như ta cả, đôi lúc ta nghĩ, nếu ông trời không cho chúng ta một cơ hội sống lại, hoặc là cho cơ hội nhưng chúng ta lại không thể gặp lai nhau thì sẽ ra sao?” Tiêu Quân Mặc dừng lại một chút rồi mói nói tiếp: “Ta thực sự không dám nghĩ đến tình huống ấy, chỉ có thầm cảm thấy thật may mắn, ta còn cơ hội để làm lại từ đầu, ta…” Không kịp nói hết thì đã bị người bên cạnh hôn lấy.
Tô Lan Thanh tiến lại hôn lấy môi Tiêu Quân Mặc, rụt rè vươn đầu lưỡi, bắt trước động tác hắn từng hôm mình trước đây, muốn tìm kiếm trong miệng hắn nhưng kỹ năng kém quá, không cẩn thận đụng phải răng nanh của Tiêu Quân Mặc. Y từ từ rời khỏi miệng hắn, trên mặt đỏ như muốn tiết ra máu.
“Ưm!” Mội bị chiếm lấy một cách mạnh mẽ, Tiêu Quân Mặc vươn người lên trên Tô Lan Thanh, dùng tay giữ chặt gáy y mà hôn, càng hôn sau thì hắn càng cảm thấy khắp người như có ngọn lửa thiêu đốt, hổn hển nói: “Lan Thanh, hôn là phải như vậy.”
Tô Lan Thanh đỏ mặt, ôm lấy Tiêu Quân Mặc, ánh mắt nghiêm túc mà nói: “Quân Mặc, không cần nhắc chuyện kiếp trước nữa, ta nói rồi, những chuyện đã qua hãy để nó qua đi, chúng ta nên quý trọng hiện tại.” Lời vừa nói hết, y lại hôn nhẹ lên cánh môi của Tiêu Quân Mặc một cái.
Tiêu Quân Mặc cảm thấy dục hỏa trong người cháy ngày càng dữ dội, âm thanh ngày càng trầm thấp: “Lan Thanh, ngươi lại trêu chọc ta.” Nhưng hiện tại còn chưa được, bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt, thuốc mỡ cũng không có, nếu tự tiện tiến hành hắn sợ Lan Thanh sẽ bị thương.
“Ta không…” Tô Lan Thanh còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy trên đùi có một thứ vừa nóng vừa cứng chọc vào, y biết đó là gì, mặt đỏ lên không nói thành lời đã bị Tiêu Quân Mặc cản lại bằng một nụ hôn.
“Ngủ đi.” Tiêu Quân Mặc đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, hắn cảm thấy bản thân hiện tại cầm yên tĩnh để bình tĩnh lại nếu không hắn sẽ không giữ được bản thân mà muốn Lan Thanh ngya tại căn phòng nhỏ này.
Tiêu Quân Mặc đi ra ngoài, Tô Lan Thanh đương nhiên cũng không ngủ được, một lúc lâu sau thì y đột nhiên bật cười, nằm ngửa ra. Làm sao mà y không biết tâm tư của hắn cơ chứ? Vì không muốn làm y bị thương mà có gắng nhẫn nhịn, Tiêu Quân Mặc tốt như vậy, có lý do gì mà y không cẩn thận quý trọng cơ chứ?
Muốn quý trọng hắn cả đời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook