Edit: Raizel

Beta: Marselynne

Đêm khuya, Tiêu Quân Mặc một mình nằm trên đống lương thảo, hai tay gối sau đầu, suy nghĩ trong đầu nhảy loạn xạ, sống lại lâu như vậy, lần đầu tiên có cơ hội ngồi một mình yên tĩnh nghĩ lại những chuyện đã qua.

Từ khi sống lại đến giờ đã trải qua quá nhiều chuyện, rất nhiều chuyện không còn giống như kiếp trước, thái độ của Lan Thanh đối với hắn từ đầu là lạnh lùng cự tuyệt, đến hiện tại là kề vai chiến đấu, so với với danh hiệu bạn lữ mà nói, Tiêu Quân Mặc thích loại cảm giác giao phía sau lưng mình cùng mạng sống cho nhau, nó khiến hắn có suy nghĩ, trên đời này, chỉ có thể tin tưởng y, cũng chỉ có y tuyệt đối tin mình.

Phó Thuần nhận lệnh đi chuẩn bị dầu tùng đã chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai lập tức có thể khởi binh, trận chiến ngày mai vô cùng quan trọng, hoặc là đại thắng hoặc là thất bại, trong lòng Tiêu Quân Mặc có dự cảm bọn họ nhất định có thể thành công mà trở về! Sau đó sẽ nghênh đón những ngày tháng tươi đẹp.

Đang mải suy nghĩ, một bóng người đến bên cạnh hắn, là Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc quay đầu nhìn y, dịch sang bên cạnh nhường chỗ, yên lặng mà khoác áo khoác của mình lên người Tô Lan Thanh. Đã vào đầu đông, vết thương của Lan Thanh lại vừa khỏi, không thể để cảm lạnh.

“Thần không lạnh.” Tô Lan Thanh kéo y phục trên người, muốn đưa lại cho Tiêu Quân Mặc.

“Khoác vào đi, ở đây gió lớn.” Tiêu Quân Mặc không cho phép từ chối mà giúp y nắm thật chặt cổ áo, lại hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Đến xem Điện hạ làm gì.” Tô Lan Thanh thành thật trả lời.

“Ta sao?” Tiêu Quân Mặc vươn tay chỉ bản thân, đột nhiên không cười nữa, thần sắc trở lên ngưng trọng: “Suy nghĩ chuyện tiếp theo.”

Tô Lan Thanh nghe vậy thì hiểu, ngày mai là trận chiến cuối cùng, trong lòng Tiêu Quân Mặc có suy nghĩ cũng là chuyện bình thường, y nghĩ nghĩ, đứng dậy nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Quân Mặc, nghiêm túc nói: “Điện hạ, chúng ta nhất định có thể chiến thắng.”

Tiêu Quân Mặc sửng sốt, làm lòng hắn rung động, không phải câu ‘nhất định có thể chiến thắng’ kia,mà là từ trong miệng Lan Thanh nói ra hai từ ‘chúng ta’.

Y nói, chúng ta nhất định có thể chiến thắng.

Hắn với Tô Lan Thanh là chúng ta, chứ không phải hai người không hề liên quan.

“Phải, chúng ta nhất định sẽ thắng!” Tiêu Quân Mặc đứng dậy nhìn thẳng, hắn vươn tay nắm chặt Tô Lan Thanh, cảm thấy có chút lạnh, nhét y vào trong quần áo, bao thật chặt, không cho lọt một chút gió.

Tô Lan Thanh yên lặng mà nhìn những động tác của Tiêu Quân Mặc, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng thuận theo đó nằm lên đống lương thảo cùng Tiêu Quân Mặc, lẳng lặng ngửa đầu ngắm trăng.

Chỉ cần trận chiến ngày mai đại thắng, bọn họ có thể thuận lợi hồi kinh! Tâm sự vẫn đọng trong lòng được khơi thông, Tô Lan Thanh nhắm mắt cười nhẹ, từ khi sống lại tới nay, tâm tình y chưa bao giờ thoải mái như vậy, tâm tình cũng vì thế mà vui vẻ.

Hôm sau quả nhiên nổi lên sương mù, Thanh Tiêu Hoàng đế Lưu Uyên sáng sớm đã đi tuần trên tường thành, hắn cẩn thận căn dặn từng nơi phải chú ý, bỗng nhiên một người binh sĩ hốt hoảng hô lên: “Hoàng thượng, không ổn!”

“Chuyện gì mà ầm ĩ lên thế?” Lưu Uyên không vui quay đầu nhìn hắn, đi đến ven tường thành nhìn kỹ, nhìn thấy mờ mờ hình như có bóng người dần dần xuất hiện, một cái rồi lại hai cái, càng ngày càng nhiều, cầm đầu chắc chắn là Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, trong tay tướng sĩ phía sau bọn chúng cầm theo thứ gì đó, chậm rãi tiến tới gần bọn họ.

“Người đâu, nghênh chiến!” Trong lòng Lưu Uyên căng thẳng, vậy mà dám thừa lúc này mà đến, thứ bọn chúng mang theo, hình như là dầu tùng? Con m* nó! Bọn chúng muốn đốt thành!

Các ướng sĩ nghe vậy vội vàng tập hợp chuẩn bị chiến đấu, cung thủ đứng ở đầu tưởng dùng sức chuẩn bị bắn.

Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc đi đến dưới chân tường thành, ngửa đầu nhìn Thanh Tiêu Hoàng đế Lưu Uyên đang ở phía trên tường thành, hai người lần đầu tiên được nhìn thấy vị hoàng đế trong lời đồn này, con của hắn Lưu Diễm chính là một cái bao cỏ miệng cọp gan thỏ, có loại nhi tử bỏ đi như vậy, vị hoàng đế này có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao.

Tiêu Quân Mặc không muốn cùng hắn nói nhảm, thời gian sương mù không nhiều lắm, rất nhanh gió lớn sẽ nổi lên, bọn họ nhất định phải tưới hết dầu tùng lên tường thành trước khi gió nổi, chờ gió nổi sẽ châm lửa đánh trống để nâng cao sĩ khí, có gió lớn giúp đỡ, một chiêu công phá hoàng thành Thanh Tiêu!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Quân Mặc hạ lệnh một tiếng, đại quân Bắc Địch tiến lên phía trước, cung thủ trên tường bắn tên xuống, mũi tên bay tới, vài binh sĩ nương tựa vào nhau, dùng tấm khiên che chắn vào cùng một chỗ, chống lại mưa tên mà tiến về phía trước, đến dưới tường thành, binh lính che chở cho nhau, tưới dầu tùng lên tường thành.

Giớ lớn đúng hẹn mà tới, một loạt cung thủ chuẩn bị, mũi tên cũng tẩm dầu, đốt lên ngọn lửa hừng hực,hỏa tiễn bay về phía tường thành, biến toàn bộ tường thành trở thành một biển lửa, không ít hỏa tiễn bắn vào trong thành, dẫn tới trên tường thành cũng tràn ngập khói đặc.

Tô Lan Thanh căn đúng thời cơ, dẫn dắt binh sĩ tiến đến cửa thành, một bên dùng cọc gỗ dài, một bên dùng xe đẩy, hai thứ kết hợp dùng sức đập vào của thành.

“Một đám phế vật! Ngăn bọn chúng lại!” Lưu Uyên tức đến khó thở mà đứng dậm chân trên tường thành, bỗng nhiên một hỏa tiễn bắn tới, suýt chút nữa đốt vào y phục của hắn, hắn tiên tay chộp lấy một người binh sĩ bên cạnh chắn trước mặt mình, binh sĩ kia bị hỏa tiễn bắn chúng cả người bị thiêu cháy, giãy dụa gào thét, vô cùng đáng sợ, chỉ chốc lát lập tức ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh.

Lưu Uyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong, sợ bị thương bởi hoả tiễn, Thanh Tiêu không thể bại, nhất định phải thắng!

Ngoài thành Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh kề vai chiến đấu, cùng nhau phá địch, ở nơi duy nhất không bị lửa thiêu đốt Phó Thuần đang chuyển đăng vân xa(*) đến, chỉ huy một đội binh lính dùng đăng vân xa để bò lên tường thành đánh vào bên trong.

*登云车

Lưu Uyên thấy binh sĩ tiến vào, hoảng hốt chạy chốn dưới thành, hắn nghĩ đến một việc, bắt lấy Ngụy Triết Hằng bên cạnh nói: “ Đi, mở cơ quan ra, phải bảo đảm vạn vô nhất thất*!”

*vạn vô nhất thất: tuyệt đối không sai lầm, hết sức cẩn thận để tránh rủi ro

Ngụy Triết Hằng nhận lệnh tiến đến, lưới lớn đã được âm thầm bài bố sẵn, còn để cả lôi hỏa đạn, Lưu Uyên cười lạnh rời đi, tiến vào đi! Tất cả đều tiến vào đi! Tiến vào mà chết hết đi!

Cùng lúc đó, xe cọc gỗ cũng đã phá mở của thành, binh sĩ Thanh Tiêu không thể không đi ra cùng giao chiến với đại quân Bắc Địch, âm thanh ồn ào, thây đổ khắp nơi, máu chảy thành sông, thảm thiết vô cùng!

Của thành mở ra, Tô Lan Thanh mang theo một đội tinh binh cảm theo cung nỗ vọt vào bên trong, y nhìn đến những binh sĩ ngăn đón, phi thân ra đỡ, nhưng chỉ trong chốc lát y liến phát hiện ra điều gì đó không ổn, binh sĩ Thanh Tiêu giống như đang dẫn dụ bọn họ tiến về phía trước, nhất định có cạm bẫy!

Nghĩ vậy, Tô Lan Thanh dẫn dắt binh sĩ không tiến về phía trước nữa, ngược lại lui về phía sau, y tiện tay nắm lấy một binh sĩ Thanh Tiêu tiến lên vài bước, ném hắn qua, chỉ thấy từ trên trời rơi xuống một tấm lưới lớn cùng với âm thanh nổ ầm ầm, đúng là lôi hảo đạn!

“Tướng quân!” Phó Thuần đi theo phía sau y, mắt mở tò trừng trừng nhìn lưới lớn vây lấy Tô Lan Thanh, lôi hỏa đạn nổ vang, ánh lửa tận trời, hai mắt hắn sung huyết, khụy gối quỳ rạp xuống đất.

Nhưng ngay sâu đó, ánh đao hiện lên trước mắt mọi người, lưới lớn xuất hiện một vết cắt, Tô Lan Thanh ở trong võng trong tay cầm một thanh chủy thủ, cả người bẩn thỉu, vết máu loang lổ trải rộng toàn thân, y đi từ trong lưới ra, thu lại chủy thủ.

“Tướng quân, ngài không sao chứ?” Phó Thuần muốn khóc ra máu rồi.

Tô Lan Thanh cười cười, vừa rồi y dự liệu được việc không ổn nên đã nắm lấy một thi thể binh lính Thanh Tiêu nằm bên cạnh để chặn lôi hỏa đạn, vết máu trên người cũng là của binh sĩ đó, không phải của y.

Phó Thuần nhẹ nhàng thở ra, vừa khóc vừa cười mà lau mặt đi, đi theo Tô Lan Thanh càn quét một trận trong thành, cùng với hỏa tiễn, đại quân Bắc Địch rất nhanh đã chiếm lĩnh cửa thành, cùng Tiêu Quân Mặc nội ứng ngoại hợp, đánh hạ cửa thành!

“Ta đi tìm xem Lưu Uyên ở đâu?” Tô Lan Thanh nói một, mang binh lính đi tìm kiếm xung quanh, trừ bỏ thi thể ở khắp nơi, một cái bóng của Lưu Uyên cũng không thấy, ánh mắt y sắc bén, lạnh lùng hạ lệnh: “Tìm!” nhất định phải tìm ra Hoàng đế Thanh Tiêu Lưu Uyên!

Nhưng Lưu Uyên chốn thoát cực nhanh, cho dù bọn họ tìm thế nào cũng không thấy, bọn họ lại không quen địa hình nơi này, trong nhất thời không tìm được người, Tô Lan Thanh nghĩ nghĩ, đê Tiêu Quân Mặc lưu lại thu dọn tàn cục, bản thân mang binh tiến vào hoàng cung, tìm  kiếm xung quanh, một chỗ cũng không tha, y không tin, Lưu Uyên có thể trốn đến được góc biển chân trời!

Trong hoàng cung, cung nhân chạy chốn bốn phía, phi tần hậu cung hoa dung thất sắc, một đám bị ép quỳ trên đất, Tô Lan Thanh liếc nhìn bọn họ một cái, nói: “Các ngươi ai biết Lưu Uyên ở đâu nói?”

Mọi người run rẩy một trận, cúi đầu không nói lời nào, mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở đè nén.

“Biết mà không nói, giết không tha, nếu nói ra sẽ tha ngươi con đường sống.” Tô Lan Thanh cưỡng bức dụ lợi.

Thân thể vài phi tần phát run, trong đó có người đánh bạo, ngẩng đầu nói: “Ta… chúng ta cũng không biết Hoàng thượng ở đâu, tha… tha chúng ta đi.”

Tô Lan Thanh nhíu mày, Lưu Uyên còn ở trong hoàng thành là điều không thể nghi ngờ, nếu như những người này không biết vậy thì không cần thiết phải thẩm vấn nữa, y để bọn chúng đi xuống, xoay người thấy Tiêu Quân Mặc đang vội vàng tới.

“Lan Thanh, ngươi không sao chứ?” Nghe nói Lưu Uyên thiết kế bẫy muốn nổ chết bọn họ, Tiêu Quân Mặc xem từ trên xuống dưới của Tô Lan Thanh một lần, xác nhận là không bị thương thì mới thả lỏng một chút.

“Điện hạ, thần không sao.” Nhiều tướng sĩ xung quanh như vậy, Tô Lan Thanh giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút xấu hổ, y chỉ vào những phi tần cung nhân đang bị áp xuống, nói: “Không biết Lưu Uyên chốn nơi nào còn chưa tìm được.”

Tiêu Quân Mặc nghe vậy nhíu mày: “Chạy không xa được, người đâu, lục soát toàn bộ trên dưới hoàng thành! Một tên cũng không tha!” Hắn không tin, Lưu Uyên còn có thể mọc cánh mà bay.

“Hạ trại đi.” Tiêu Quân Mặc để đại quân Bắc Địch vào thành, cũng hạ lệnh không được tổn thương dân chúng, một tiến vào trong thành, một phần thì đóng quân ngoài thành.

Vào đêm, rốt cuộc cũng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, chỉ còn lại một tên Thanh Tiêu Hoàng đế Lưu Uyên, Tô Lan Thanh vốn còn muốn tiếp tục tìm lại bị Tiêu Quân Mặc lôi kéo đi tắm thay quần áo: “Ai nha, ẩn nấp cũng thật giỏi, cũng không để ngươi tìm được nhanh như vậy, chúng ta liền bắt rùa trong bình, không tin hắn có thể trốn cả đời! Để cho hắn đói chết đi!”

Cảm thấy Tiêu Quân Mặc nói có lý, Tô Lan Thanh để mặc hắn lôi kéo bản thân đến bên chỗ tắm trong phòng, dục trì được xây dựng tráng lệ, tên Lưu Uyên này bình thường sống cũng không tồi à nha!

Đến dục trì, Tiêu Quân Mặc thoát quần áo xuống nước trước, Tô Lan Thanh ngẩn người, tuy rằng y đã suy nghĩ cẩn thận tâm ý của bản thân, nhưng thẳng thắn đối mặt với Tiêu Quân Mặc, vẫn cảm thất rất xấu hổ, vì thế y lui ra phía sau vài bước, lắp bắp nói: “Điện… điện hạ tắm trước đi, tắm xong rồi gọi thần là được.” Nói xon lập tức muốn chạy trốn ra ngoài.

Tiêu Quân Mặc bật cười, vươn tay nắm chặt lấy tay kéo mạnh một cái, bùm một tiếng, Tô Lan Thanh rơi vào trong nước, bọt nước tung tóe, hắn ôm y đứng vững, lui ra phía sau một bước, cười nói: “Tắm đi, ta cũng không phải sài lang hổ báo, sẽ không ăn ngươi đâu.”

Sắc mặt Tô Lan Thanh ửng hồng, cơ bản là không còn gì để nói.

______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương