Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
-
Chương 22
Edit: Raizel
Beta: Huỳnh Tử
Tiêu Quân Mặc đi vào nơi giam giữ Triệu Hùng, nhớ đến vết thương bên hông của Lan Thanh máu tụ bầm tím, lúc bôi thuốc cho y, rõ ràng là đau đớn tột độ cũng không chịu kêu lên một tiếng, hắn nén giận đi đến trước mặt Triệu Hùng, không nói hai lời đá một cước vào thắt lưng hắn, một cước này là dùng toàn lực, lập tức khiến Triệu Hùng đau đến mức lăn lộn ra đất, cả người toát ra mồi hôi lạnh.
“Người đâu, tới trói lại.” Tiêu Quân Mặc tìm một vị trí thoải mái mà ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Hùng bị binh sĩ trói lên giá gỗ.
“Ta biết ngươi, ngươi là Thái tử Bắc Địch Tiêu Quân Mặc.” Vừa dứt lời, chỉ nghe binh sĩ quanh người nói một câu “Làm càn! Dám gọi thẳng tục danh Thái tử!” rồi hung hăng đánh một roi lên ngực Triệu Hùng, thân thể y run rẩy, giận dữ trừng tiểu binh kia.
“Không tồi, có điều bây giờ ngươi là tù nhân, nếu phối hợp một chút nói ra kế sách của Thanh Tiêu, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi tội chết, nhưng nếu không chịu nói…” Nói đến đây, Tiêu Quân Mặc dừng một chút, trên mặt hiện lên nụ cười âm ngoan, so với ngày thường thì cứ như hai người khác biệt: “Nếu không, ta cũng có biện pháp khiến cho người sống không bằng chết! Ngươi sẽ phải hối hận vì đã từng sống trên đời này.”
“Ha.” Triệu Hùng kinh thường cười nhạo, vẫn không trả lời.
Tiêu Quân Mặc thấy y không có ý muốn trả lời cũng không vội nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng mân mê đầu gối, ung dung nhàn nhã, một lúc lâu hắn mới đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Hùng, vờ như vô ý quẹt qua vết roi trước ngực, lại đột ngột dùng lực mạnh, móng tay cắt qua miệng vết thương, toàn thân Triệu Hùng chấn động, hàm răng cắn thật chặt, Tiêu Quân Mặc thấy vậy thì ý cười càng thêm nồng đậm: “Là một hán tử, đáng tiếc, ta chính là có phương pháp khiến cho ngươi phải mở miệng.”
Nói xong hắn dùng ánh mắt bảo binh lính bên cạnh, để cho bọn họ bắt đầu tra tấn, tiếng roi xé gió ba ba dừng lại ở trước lồng ngực Triệu Hùng, từng vết roi giống như con rết phủ kín thân thể y, máu tươi văng khắp nơi, nhưng Triệu Hùng vẫn không hề lung lây.
“Dừng.” Tiêu Quân Mặc lạnh giọng ngăn cản, tên Triệu Hùng này là một tên cứng rắn, dùng hình e là không trị được, nhất định phải ra tay từ nhược điểm của y. Nghĩ xong hắn đi qua, lấy chủy thủ trong ngực ra, lơ đãng mà xoay vài vòng trong tay, tiếp đó mạnh mẽ cắt qua cổ tay cổ chân y, không chút lưu tình mà hung hăng cắt đứt gân chân gân tay y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, Triệu Hùng mạnh lẽ lắc lư, giá gỗ phía sau phát ra tiếng vang kẽo kẹt, mồ hôi mặn chát chảy qua miệng vết thương, thần kinh của y đau đớn, cả người thoát lực mà lung lay, Triệu Hùng mở miệng hổn hển, cái gì trước mắt cũng không thấy rõ.
“Triệu Hùng, ta chân thành khuyên ngươi một câu, đừng có không biết nhìn thời thế, không nắm chắc thì sao ta lại tấn công Thanh Tiêu cơ chứ? Sớm ngày đầu hàng, nói ra kế sách, nếu ngươi nói ra ta có thể tha ngươi tội chết, đợi ta công phá Thanh Tiêu còn có thể giữ lại vợ con già trẻ nhà ngươi, giữ lại một huyết mạch cho Triệu gia.” Tiêu Quân Mặc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của y, chuyển hướng nói: “Nếu như ngươi không đáp ứng, không chỉ có ngươi phải chết, già trẻ một nhà của ngươi một người ta cũng không tha!”
Triệu Hùng trừng lớn hai mắt, liều mạng lay động xiềng xích, người nhà vẫn luôn là điểm mấu chốt của y, hiển nhiên, Tiêu Quân Mặc thành công làm cho y trở lên kích động. Tiếp đó lại nghe Tiêu Quân Mặc nói: “Hơn nữa, ngươi mơ mộng được chết dễ dàng ư, ngươi là một hán tử, nếu ta để người làm nhục ngươi, tư vị nhất định là vô cùng khổ sở, ngươi đoán xem ta có dám hay không?” Vừa dứt lời, hơn mười binh lính cường tráng tiến vào, như hổ rình mồi mà nhìn Triệu Hùng trên giá gỗ, nhìn đến mức khiến y dựng tóc gáy.
Cả người Triệu Hùng run rẩy đứng lên, hai mắt trừng lớn, ngực phập phồng kịch liệt, hổn hển mà thở, một lúc lâu mới cúi đầu, ủ rũ nói: “ Ta nói.”
“Rất tốt, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Tiêu Quân Mặc nhếch miệng đắc ý cười, để những binh sĩ đó ra ngoài, chỉ để lại vài tiểu binh.
“Nói đi, nhớ nói thật, nếu không thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
“Trận chiến này các ngươi chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.” Hít một hơi thật sâu, Triệu Hùng nói.
“Sao lại thấy được?” Tiêu Quân Mặc bị gợi lên hứng thú, nhướng mày hỏi.
“Thái tử đang vận chuyển một loại nỗ pháo, độ chính xác cao, phóng ra có thể đạt đến khoảng cách trăm mét cho lên lực sát thương vô cùng lớn, chờ tới khi nỗ pháo vận chuyển đến, Thái tử sẽ dùng nó để đối phó các ngươi.” Triệu Hùng cẩn thận từng câu từng chữ mà nói ra, nỗ pháo từ đâu mà có y cũng không rõ lắm, nghe nói so với đại pháo bình thường mạnh hơn rất nhiều, phía trước không xa chính là Cửu Phong cốc, chỉ cần đại quân Bắc Địch đến, y liền dẫn bọn họ vào trong cốc, đến lúc đó nổ chết bọn họ, một tên cũng không tha!
Tiêu Quân Mặc nghe vậy hít sâu vào một hơi, chẳng trách Lưu Diễm lại tự tin có thể chiến thắng đến vậy, thì ra là thế! Nghĩ đến đây hắn vội vàng hỏi: “Hiện tại nỗ pháo vận chuyển đến đâu?”
“Cách đại quân trên dưới trăm dặm, ít ngày nữa có thể đến quân doanh Thanh Tiêu.” Triệu Hùng đáp.
Tiêu Quân Mặc trầm mặc, uy lực của nỗ pháo này lớn như vậy, tuyệt đối không thể nó đến được quân doanh của Thanh Tiêu, không chỉ như vậy, hắn còn muốn đem toàn bộ chúng về đây, thu về cho mình dùng.
“Triệu Hùng, ta muốn ngươi làm một chuyện.” Tiêu Quân Mặc trở lại trước mặt Triệu Hùng, trầm giọng nói: “Làm bộ như nỗ pháo vẫn đang được vận chuyển, không được để lộ bất cứ điều gì với Lưu Diễm, nếu để hắn biết, toàn bộ già trẻ nhà ngươi đều phải chết.”
“Ta biết.” Triệu Hùng cúi đầu, thấp giọng trả lời.
Tiêu Quân Mặc sai người để mắt đến y, lúc này mới đi đến trướng của Tô Lan Thanh, việc này sự tình trọng đại, nhất định phải nói cho y biết, hắn phải cướp đi nỗ pháo đang vận chuyển đến quân doanh Thanh tiêu trước, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Đến ngoài trướng, binh lính thủ vệ thi lễ với hắn, Tiêu Quân Mặc thấp giọng hỏi: “Tô tướng quân đã dậy chưa?”
“Dạ chưa.” Binh sĩ trả lời, Tiêu Quân Mặc gật đầu, để hắn lui ra xa vài bước, chính mình đi vào trong trướng, bên trong rất yên tĩnh,Tô Lan Thanh nằm ở trên giường nghe thấy âm thanh thì quay lại nhìn hắn, còn hơi buồn ngủ, Tiêu Quân Mặc vội vàng đón lấy, thấp giọng nói: “Là ta đánh thức ngươi sao?”
Tô Lan Thanh lắc đầu, chống giường ngồi dậy: “Bây giờ là lúc nào?”
“Giờ Thìn, đói bụng không? Để ta kêu người mang đồ ăn sáng vào.” Tiêu Quân Mặc gọi binh sĩ ngoài cửa rồi dặn dò vài câu, tiếp đó quay lại ngồi xuống bên giường.
“Tên Triệu Hùng kia nói gì sao?” Tô Lan Thanh dựa vào mép giường, ngủ xong một giấc đau đớn trên lưng đỡ hơn rất nhiều rồi, không còn quá mức khó chịu.
“Trước để ta xem thương thế của ngươi đã.” Tiêu Quân Mặc cầm thuốc mỡ tới, vén xiêm y bên hông Tô Lan Thanh lên, máu tụ đã tan đi rất nhiều, chỉ cần kiên trì bôi thuốc mỡ, ít ngày nữa là khỏi hẳn. Hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa xoa chỗ vết thương vừa thuật lại những điều Triệu Hùng một lần, âm thầm quan sát sắc mặt Tô Lan Thanh.
Xiêm y bị buông xuống, Tô Lan Thanh đóng lại vạt áo cẩn thận, ở trong lòng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đồng ý thực hiện theo Tiêu Quân Mặc, không thể đưa nỗ pháo cho Lưu Diễm, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp cướp về, nghĩ một chút, y định mở miệng nói trước.
“Để ta đi, ngươi dẫn dắt đại quân đi trước, giả bộ như chúng ta đã nhổ trại che giấu hành động của ta, chúng ta hội hợp ở Cửu Phương Cốc.” Tiêu Quân Mặc hiểu tâm tư của Tô Lan Thanh, trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của của y.
“Nhưng mà…” thân thể Tô Lan Thanh ngả về phía trước, vẻ mặt lo lắng.
“Lan Thanh là nghi ngờ năng lực của ta sao? Nói thế nào thì ta cũng là một vị Thái tử văn võ song toàn đấy.” Tiêu Quân Mặc cười rộ lên, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
Tô Lan Thanh không biết phải nói cái gì, giây lát liền nhẹ nhàng gật đầu, quyết định hai người tách ra mà làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Quân Mặc đang chờ xuất phát,Tô Lan Thanh đứng ở ngoài màn lẳng lặng nhìn, lúc lâu mới vội vàng đi vào, xoay người cầm một thứ đồ vật ra, Tiêu Quân Mặc chăm chú nhìn, là bạc ti nghuyễn giáp của hắn.
“Điện hạ, ngươi mặc cái này vào.” Tô Lan Thanh đưa nhuyễn giáp tới trước mặt hắn, ngón tay trái giật giật, nửa phần do dự ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Điện hạ, mọi việc đều phải cẩn thận, nhất định phải bình an trở về.”
Tiêu Quân Mặc vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến sắc mặt hơi quan tâm của Tô Lan Thanh lại không nhẫn tâm nói ra miệng, hắn vươn tay tiếp nhận nhuyễn giáp mặc lên người, gật đầu thật mạnh: “ Yên tâm.” Tiếp quay đầu ngựa: “Đi!”
Nhìn theo bóng dáng hắng dần biến mất, Tô Lan Thanh thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu lại đi vài bước, cao giọng nói: “Chuẩn bị nhổ trại!”
Sau nửa canh giờ, đại quân đi trước, khi sắp tới Cửu Phong cốc kia, Tô Lan Thanh phái vài tên thám tử đi trước dò đường, y quay đầu nhìn ngắm phương hướng mà Tiêu Quân Mặc rời đi, không che giấu được lo lắng nơi đáy mắt.
Một lát sau, vài tên thám tử trở về đều bình an vô sự, báo lại rằng địa phương phía trước vô cùng yên tĩnh, Tô Lan Thanh nhướng mày, trong lòng cảnh giác, theo hắn biết, Cửu Pương cốc là thung lũng hiểm trở, dễ thủ khó công, đại quân Thanh Tiêu không lợi dụng nơi này để mai phục bọn họ thực sự không hợp lý.
Trong này chắc chắn có kỳ quái! Tô Lan Thanh âm thầm quyết định trong lòng, không để đại quân đi tiếp, lui lại hai mươi dặm, đợi Tiêu Quân Mặc hội hợp với bọn họ rồi mới định tiếp.
Lúc này, Tiêu Quân Mặc dẫn theo một đội tinh binh, giục ngựa như điên ước chừng khoảng trăm dặm hướng ra bên ngoài, ở xa xa quả nhiên nhìn thấy một đội tiêu cục dáng người phổ thông, tựa như đang cất giấu đồ vật gì đó, ánh mắt Tiêu Quân Mặc vô cùng tốt, ánh mắt sắc bén phát hiện bên hông người nào đó lộ ra một khối ngọc bài, đúng là đồ dùng của binh sĩ Thanh Tiêu, những người này nhất định là binh lính vận chuyển như trong miệng Triệu Hùng, mà thứ bọn họ vận chuyển nhất định là thứ gọi là nỗ pháo!
Nhưng hiện tại vẫn là ban ngày, không nên động thủ, Tiêu Quân Mặc để binh lính đi theo sau những người đó, chờ buổi tối khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, rồi lại một cước phá hủy!
Đêm đến, sắc trời ngày càng trầm, Tiêu Quân Mặc trước mắt thấy thấy những người đó dừng lại nghỉ ngơi, trong doanh nho nhỏ sáng lên ánh lửa, hắn bới tung y phục của mình lên, tay tùy ý đem bụi đất trát lên mặt, để những binh sĩ theo sau hắn cũng làm như vậy.
Nếu những người này chỉ là tiêu sư bảo vệ hàng hóa thì bọn họ cũng không nhất thiết phải hiện chân thân, cứ giả bộ như trộm cướp, đoạt đi đồ của bọn họ!
Việc này không thể chậm trễ, sau một phen giả dạng, Tiêu Quân Mặc dẫn dắt những tinh binh của mình cầm đại đao tiến lên, đám binh sĩ kia bị bọn họ đột nhiên tập kích khiến cho chân tay luống cuống, Tiêu Quân Mặc xông vào trước tiên, thuận thế chém chết vài người, nhưng rất nhanh những binh sĩ đó đã phản ứng kịp, liên tiếp rút ra vũ khí chống lại.
Tiêu Quân Mặc tiếp chiêu một người có vẻ như là đầu lĩnh, cùng hắn dây dưa đứng lên, dư quang ngắm thấy một binh sĩ mưu toan thừa dịp loạn mà chở nỗ pháo đi, hắn rống to một câu: “Chạy đi đâu!” Phi thân qua chắn ở phía trước, lấy nỗ tiến từ sau lưng ra, ba ba vài tiếng, mũi tên cắm vào người, một ngã xuống.
Tinh binh lấy nỗ tiễn từ phía sau ra, một trận mưa tên bay vụt vụt, quân địch dần dần không chống đỡ được, chỉ còn vài người gian khổ chống đỡ, Tiêu Quân Mặc phi thân lên trước, kiếm kề cận cổ một người trong đó, kẻ đó trừng lớn hai mắt với hắn, mạnh mẽ xẹt qua, máu phun tung tóe, đầu kẻ đó lệch đi, hô hấp ngưng bặt.
Sau một chén trà nhỏ, tất cả binh sĩ đều bị trảm dưới kiếm, một người sống cũng không giữ lại, nói ra thì Lưu Diễm cũng thật cẩn thận, vì phòng ngừa người khác nhận ra thực sự để một đội binh sĩ giả thành tiêu sư, đáng tiếc người bảo vệ hàng hóa thường không nhiều, hắn cũng không thể phái quá nhiều người bảo vệ, không may bị Tiêu Quân Mặc giết chết toàn bộ.
Cẩn thận kiểm tra những binh sĩ đó, sau khi xác định toàn bộ đều chết, Tiêu Quân Mặc mở ra những thùng lớn đó, liếc mắt nhìn vào trong một cái, đen như mực, quả nhiên là nỗ pháo, hắn cười lạnh, khép lại cái nắp, cao giọng: “Chở toàn bộ đi!”
Ban đêm yên tĩnh, bánh xe lăn trên mặt đất vang lên thanh âm cùng với máu tươi và thi thể đầy đất, lại cũng chẳng có gì khác biệt.
Beta: Huỳnh Tử
Tiêu Quân Mặc đi vào nơi giam giữ Triệu Hùng, nhớ đến vết thương bên hông của Lan Thanh máu tụ bầm tím, lúc bôi thuốc cho y, rõ ràng là đau đớn tột độ cũng không chịu kêu lên một tiếng, hắn nén giận đi đến trước mặt Triệu Hùng, không nói hai lời đá một cước vào thắt lưng hắn, một cước này là dùng toàn lực, lập tức khiến Triệu Hùng đau đến mức lăn lộn ra đất, cả người toát ra mồi hôi lạnh.
“Người đâu, tới trói lại.” Tiêu Quân Mặc tìm một vị trí thoải mái mà ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Hùng bị binh sĩ trói lên giá gỗ.
“Ta biết ngươi, ngươi là Thái tử Bắc Địch Tiêu Quân Mặc.” Vừa dứt lời, chỉ nghe binh sĩ quanh người nói một câu “Làm càn! Dám gọi thẳng tục danh Thái tử!” rồi hung hăng đánh một roi lên ngực Triệu Hùng, thân thể y run rẩy, giận dữ trừng tiểu binh kia.
“Không tồi, có điều bây giờ ngươi là tù nhân, nếu phối hợp một chút nói ra kế sách của Thanh Tiêu, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi tội chết, nhưng nếu không chịu nói…” Nói đến đây, Tiêu Quân Mặc dừng một chút, trên mặt hiện lên nụ cười âm ngoan, so với ngày thường thì cứ như hai người khác biệt: “Nếu không, ta cũng có biện pháp khiến cho người sống không bằng chết! Ngươi sẽ phải hối hận vì đã từng sống trên đời này.”
“Ha.” Triệu Hùng kinh thường cười nhạo, vẫn không trả lời.
Tiêu Quân Mặc thấy y không có ý muốn trả lời cũng không vội nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng mân mê đầu gối, ung dung nhàn nhã, một lúc lâu hắn mới đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Hùng, vờ như vô ý quẹt qua vết roi trước ngực, lại đột ngột dùng lực mạnh, móng tay cắt qua miệng vết thương, toàn thân Triệu Hùng chấn động, hàm răng cắn thật chặt, Tiêu Quân Mặc thấy vậy thì ý cười càng thêm nồng đậm: “Là một hán tử, đáng tiếc, ta chính là có phương pháp khiến cho ngươi phải mở miệng.”
Nói xong hắn dùng ánh mắt bảo binh lính bên cạnh, để cho bọn họ bắt đầu tra tấn, tiếng roi xé gió ba ba dừng lại ở trước lồng ngực Triệu Hùng, từng vết roi giống như con rết phủ kín thân thể y, máu tươi văng khắp nơi, nhưng Triệu Hùng vẫn không hề lung lây.
“Dừng.” Tiêu Quân Mặc lạnh giọng ngăn cản, tên Triệu Hùng này là một tên cứng rắn, dùng hình e là không trị được, nhất định phải ra tay từ nhược điểm của y. Nghĩ xong hắn đi qua, lấy chủy thủ trong ngực ra, lơ đãng mà xoay vài vòng trong tay, tiếp đó mạnh mẽ cắt qua cổ tay cổ chân y, không chút lưu tình mà hung hăng cắt đứt gân chân gân tay y.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, Triệu Hùng mạnh lẽ lắc lư, giá gỗ phía sau phát ra tiếng vang kẽo kẹt, mồ hôi mặn chát chảy qua miệng vết thương, thần kinh của y đau đớn, cả người thoát lực mà lung lay, Triệu Hùng mở miệng hổn hển, cái gì trước mắt cũng không thấy rõ.
“Triệu Hùng, ta chân thành khuyên ngươi một câu, đừng có không biết nhìn thời thế, không nắm chắc thì sao ta lại tấn công Thanh Tiêu cơ chứ? Sớm ngày đầu hàng, nói ra kế sách, nếu ngươi nói ra ta có thể tha ngươi tội chết, đợi ta công phá Thanh Tiêu còn có thể giữ lại vợ con già trẻ nhà ngươi, giữ lại một huyết mạch cho Triệu gia.” Tiêu Quân Mặc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của y, chuyển hướng nói: “Nếu như ngươi không đáp ứng, không chỉ có ngươi phải chết, già trẻ một nhà của ngươi một người ta cũng không tha!”
Triệu Hùng trừng lớn hai mắt, liều mạng lay động xiềng xích, người nhà vẫn luôn là điểm mấu chốt của y, hiển nhiên, Tiêu Quân Mặc thành công làm cho y trở lên kích động. Tiếp đó lại nghe Tiêu Quân Mặc nói: “Hơn nữa, ngươi mơ mộng được chết dễ dàng ư, ngươi là một hán tử, nếu ta để người làm nhục ngươi, tư vị nhất định là vô cùng khổ sở, ngươi đoán xem ta có dám hay không?” Vừa dứt lời, hơn mười binh lính cường tráng tiến vào, như hổ rình mồi mà nhìn Triệu Hùng trên giá gỗ, nhìn đến mức khiến y dựng tóc gáy.
Cả người Triệu Hùng run rẩy đứng lên, hai mắt trừng lớn, ngực phập phồng kịch liệt, hổn hển mà thở, một lúc lâu mới cúi đầu, ủ rũ nói: “ Ta nói.”
“Rất tốt, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Tiêu Quân Mặc nhếch miệng đắc ý cười, để những binh sĩ đó ra ngoài, chỉ để lại vài tiểu binh.
“Nói đi, nhớ nói thật, nếu không thì ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
“Trận chiến này các ngươi chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.” Hít một hơi thật sâu, Triệu Hùng nói.
“Sao lại thấy được?” Tiêu Quân Mặc bị gợi lên hứng thú, nhướng mày hỏi.
“Thái tử đang vận chuyển một loại nỗ pháo, độ chính xác cao, phóng ra có thể đạt đến khoảng cách trăm mét cho lên lực sát thương vô cùng lớn, chờ tới khi nỗ pháo vận chuyển đến, Thái tử sẽ dùng nó để đối phó các ngươi.” Triệu Hùng cẩn thận từng câu từng chữ mà nói ra, nỗ pháo từ đâu mà có y cũng không rõ lắm, nghe nói so với đại pháo bình thường mạnh hơn rất nhiều, phía trước không xa chính là Cửu Phong cốc, chỉ cần đại quân Bắc Địch đến, y liền dẫn bọn họ vào trong cốc, đến lúc đó nổ chết bọn họ, một tên cũng không tha!
Tiêu Quân Mặc nghe vậy hít sâu vào một hơi, chẳng trách Lưu Diễm lại tự tin có thể chiến thắng đến vậy, thì ra là thế! Nghĩ đến đây hắn vội vàng hỏi: “Hiện tại nỗ pháo vận chuyển đến đâu?”
“Cách đại quân trên dưới trăm dặm, ít ngày nữa có thể đến quân doanh Thanh Tiêu.” Triệu Hùng đáp.
Tiêu Quân Mặc trầm mặc, uy lực của nỗ pháo này lớn như vậy, tuyệt đối không thể nó đến được quân doanh của Thanh Tiêu, không chỉ như vậy, hắn còn muốn đem toàn bộ chúng về đây, thu về cho mình dùng.
“Triệu Hùng, ta muốn ngươi làm một chuyện.” Tiêu Quân Mặc trở lại trước mặt Triệu Hùng, trầm giọng nói: “Làm bộ như nỗ pháo vẫn đang được vận chuyển, không được để lộ bất cứ điều gì với Lưu Diễm, nếu để hắn biết, toàn bộ già trẻ nhà ngươi đều phải chết.”
“Ta biết.” Triệu Hùng cúi đầu, thấp giọng trả lời.
Tiêu Quân Mặc sai người để mắt đến y, lúc này mới đi đến trướng của Tô Lan Thanh, việc này sự tình trọng đại, nhất định phải nói cho y biết, hắn phải cướp đi nỗ pháo đang vận chuyển đến quân doanh Thanh tiêu trước, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Đến ngoài trướng, binh lính thủ vệ thi lễ với hắn, Tiêu Quân Mặc thấp giọng hỏi: “Tô tướng quân đã dậy chưa?”
“Dạ chưa.” Binh sĩ trả lời, Tiêu Quân Mặc gật đầu, để hắn lui ra xa vài bước, chính mình đi vào trong trướng, bên trong rất yên tĩnh,Tô Lan Thanh nằm ở trên giường nghe thấy âm thanh thì quay lại nhìn hắn, còn hơi buồn ngủ, Tiêu Quân Mặc vội vàng đón lấy, thấp giọng nói: “Là ta đánh thức ngươi sao?”
Tô Lan Thanh lắc đầu, chống giường ngồi dậy: “Bây giờ là lúc nào?”
“Giờ Thìn, đói bụng không? Để ta kêu người mang đồ ăn sáng vào.” Tiêu Quân Mặc gọi binh sĩ ngoài cửa rồi dặn dò vài câu, tiếp đó quay lại ngồi xuống bên giường.
“Tên Triệu Hùng kia nói gì sao?” Tô Lan Thanh dựa vào mép giường, ngủ xong một giấc đau đớn trên lưng đỡ hơn rất nhiều rồi, không còn quá mức khó chịu.
“Trước để ta xem thương thế của ngươi đã.” Tiêu Quân Mặc cầm thuốc mỡ tới, vén xiêm y bên hông Tô Lan Thanh lên, máu tụ đã tan đi rất nhiều, chỉ cần kiên trì bôi thuốc mỡ, ít ngày nữa là khỏi hẳn. Hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa xoa chỗ vết thương vừa thuật lại những điều Triệu Hùng một lần, âm thầm quan sát sắc mặt Tô Lan Thanh.
Xiêm y bị buông xuống, Tô Lan Thanh đóng lại vạt áo cẩn thận, ở trong lòng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đồng ý thực hiện theo Tiêu Quân Mặc, không thể đưa nỗ pháo cho Lưu Diễm, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp cướp về, nghĩ một chút, y định mở miệng nói trước.
“Để ta đi, ngươi dẫn dắt đại quân đi trước, giả bộ như chúng ta đã nhổ trại che giấu hành động của ta, chúng ta hội hợp ở Cửu Phương Cốc.” Tiêu Quân Mặc hiểu tâm tư của Tô Lan Thanh, trực tiếp đánh gãy suy nghĩ của của y.
“Nhưng mà…” thân thể Tô Lan Thanh ngả về phía trước, vẻ mặt lo lắng.
“Lan Thanh là nghi ngờ năng lực của ta sao? Nói thế nào thì ta cũng là một vị Thái tử văn võ song toàn đấy.” Tiêu Quân Mặc cười rộ lên, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
Tô Lan Thanh không biết phải nói cái gì, giây lát liền nhẹ nhàng gật đầu, quyết định hai người tách ra mà làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Quân Mặc đang chờ xuất phát,Tô Lan Thanh đứng ở ngoài màn lẳng lặng nhìn, lúc lâu mới vội vàng đi vào, xoay người cầm một thứ đồ vật ra, Tiêu Quân Mặc chăm chú nhìn, là bạc ti nghuyễn giáp của hắn.
“Điện hạ, ngươi mặc cái này vào.” Tô Lan Thanh đưa nhuyễn giáp tới trước mặt hắn, ngón tay trái giật giật, nửa phần do dự ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Điện hạ, mọi việc đều phải cẩn thận, nhất định phải bình an trở về.”
Tiêu Quân Mặc vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến sắc mặt hơi quan tâm của Tô Lan Thanh lại không nhẫn tâm nói ra miệng, hắn vươn tay tiếp nhận nhuyễn giáp mặc lên người, gật đầu thật mạnh: “ Yên tâm.” Tiếp quay đầu ngựa: “Đi!”
Nhìn theo bóng dáng hắng dần biến mất, Tô Lan Thanh thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu lại đi vài bước, cao giọng nói: “Chuẩn bị nhổ trại!”
Sau nửa canh giờ, đại quân đi trước, khi sắp tới Cửu Phong cốc kia, Tô Lan Thanh phái vài tên thám tử đi trước dò đường, y quay đầu nhìn ngắm phương hướng mà Tiêu Quân Mặc rời đi, không che giấu được lo lắng nơi đáy mắt.
Một lát sau, vài tên thám tử trở về đều bình an vô sự, báo lại rằng địa phương phía trước vô cùng yên tĩnh, Tô Lan Thanh nhướng mày, trong lòng cảnh giác, theo hắn biết, Cửu Pương cốc là thung lũng hiểm trở, dễ thủ khó công, đại quân Thanh Tiêu không lợi dụng nơi này để mai phục bọn họ thực sự không hợp lý.
Trong này chắc chắn có kỳ quái! Tô Lan Thanh âm thầm quyết định trong lòng, không để đại quân đi tiếp, lui lại hai mươi dặm, đợi Tiêu Quân Mặc hội hợp với bọn họ rồi mới định tiếp.
Lúc này, Tiêu Quân Mặc dẫn theo một đội tinh binh, giục ngựa như điên ước chừng khoảng trăm dặm hướng ra bên ngoài, ở xa xa quả nhiên nhìn thấy một đội tiêu cục dáng người phổ thông, tựa như đang cất giấu đồ vật gì đó, ánh mắt Tiêu Quân Mặc vô cùng tốt, ánh mắt sắc bén phát hiện bên hông người nào đó lộ ra một khối ngọc bài, đúng là đồ dùng của binh sĩ Thanh Tiêu, những người này nhất định là binh lính vận chuyển như trong miệng Triệu Hùng, mà thứ bọn họ vận chuyển nhất định là thứ gọi là nỗ pháo!
Nhưng hiện tại vẫn là ban ngày, không nên động thủ, Tiêu Quân Mặc để binh lính đi theo sau những người đó, chờ buổi tối khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, rồi lại một cước phá hủy!
Đêm đến, sắc trời ngày càng trầm, Tiêu Quân Mặc trước mắt thấy thấy những người đó dừng lại nghỉ ngơi, trong doanh nho nhỏ sáng lên ánh lửa, hắn bới tung y phục của mình lên, tay tùy ý đem bụi đất trát lên mặt, để những binh sĩ theo sau hắn cũng làm như vậy.
Nếu những người này chỉ là tiêu sư bảo vệ hàng hóa thì bọn họ cũng không nhất thiết phải hiện chân thân, cứ giả bộ như trộm cướp, đoạt đi đồ của bọn họ!
Việc này không thể chậm trễ, sau một phen giả dạng, Tiêu Quân Mặc dẫn dắt những tinh binh của mình cầm đại đao tiến lên, đám binh sĩ kia bị bọn họ đột nhiên tập kích khiến cho chân tay luống cuống, Tiêu Quân Mặc xông vào trước tiên, thuận thế chém chết vài người, nhưng rất nhanh những binh sĩ đó đã phản ứng kịp, liên tiếp rút ra vũ khí chống lại.
Tiêu Quân Mặc tiếp chiêu một người có vẻ như là đầu lĩnh, cùng hắn dây dưa đứng lên, dư quang ngắm thấy một binh sĩ mưu toan thừa dịp loạn mà chở nỗ pháo đi, hắn rống to một câu: “Chạy đi đâu!” Phi thân qua chắn ở phía trước, lấy nỗ tiến từ sau lưng ra, ba ba vài tiếng, mũi tên cắm vào người, một ngã xuống.
Tinh binh lấy nỗ tiễn từ phía sau ra, một trận mưa tên bay vụt vụt, quân địch dần dần không chống đỡ được, chỉ còn vài người gian khổ chống đỡ, Tiêu Quân Mặc phi thân lên trước, kiếm kề cận cổ một người trong đó, kẻ đó trừng lớn hai mắt với hắn, mạnh mẽ xẹt qua, máu phun tung tóe, đầu kẻ đó lệch đi, hô hấp ngưng bặt.
Sau một chén trà nhỏ, tất cả binh sĩ đều bị trảm dưới kiếm, một người sống cũng không giữ lại, nói ra thì Lưu Diễm cũng thật cẩn thận, vì phòng ngừa người khác nhận ra thực sự để một đội binh sĩ giả thành tiêu sư, đáng tiếc người bảo vệ hàng hóa thường không nhiều, hắn cũng không thể phái quá nhiều người bảo vệ, không may bị Tiêu Quân Mặc giết chết toàn bộ.
Cẩn thận kiểm tra những binh sĩ đó, sau khi xác định toàn bộ đều chết, Tiêu Quân Mặc mở ra những thùng lớn đó, liếc mắt nhìn vào trong một cái, đen như mực, quả nhiên là nỗ pháo, hắn cười lạnh, khép lại cái nắp, cao giọng: “Chở toàn bộ đi!”
Ban đêm yên tĩnh, bánh xe lăn trên mặt đất vang lên thanh âm cùng với máu tươi và thi thể đầy đất, lại cũng chẳng có gì khác biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook