Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
-
Chương 14
Editor: Raziel
Beta: Lily
Đợi chờ trong một khoảng thời gian quá dài, Tô Lan Thanh cũng chẳng nhớ mình đã chờ ở bên ngoài bao lâu, mắt mở trừng nhìn sắc trời dần tối đi, ngự y cuối cùng cũng ra.
“Khương ngự y, thương thế của điện hạ sao rồi?” Tô Lan Thanh không thể chờ đợi được mà gấp gáp nghênh đón, gấp gáp hỏi.
“Bẩm Tô tướng quân, không nghiêm trọng lắm, đã bôi thuốc, chăm sóc tốt, không lâu sẽ khỏi hẳn.” Khương ngự y khom người trả lời, dẫn theo vài ngự y xuống bốc thuốc.
Tô Lan Thanh như chút được gánh nặng, nâng bước chân nặng trĩu tiến vào trong phòng, đi đến bên giường,Tiêu Quân Mặc nằm sấp trên giường, nửa trên của y để trần để thuận tiện cho việc thay thuốc,y y cư như vậy lẳng lặng nhìn, một lúc lâu mới hoàn hồn, thấp giọng thở dài. Tiêu Quân Mặc là Thái tử Bắc Địch tôn quý, tội gì phải đánh cược tính mạng để cứu y chứ? Nếu hắn xảy ra chuyện không hay, y nên làm phải làm sao bây giờ?
Màn đêm buông xuống, Khương ngự y đưa thuốc đến, gã sai vặt đi vào theo hầu hạ Tiêu Quân Mặc thay thuốc, Tô Lan Thanh yên lặng rời khỏi phòng, đứng ở ngoài viện, hiện giờ là giữa hè, gió đêm cũng mát mẻ, y ngửa đầu nhìn trăng sáng, trong lòng bối rối.
Đều tại y, nếu không phải y thất thần không chú ý đến tên thích khách cầm lôi hỏa đạn, khiến Tiêu Quân Mặc phải cứu hắn, Thái Hòa đế phái y đi bảo vệ Tiêu Quân Mặc, y không thể làm tròn bổn phận, ngược lại hại Tiêu Quân Mặc bị thương, Tô Lan Thanh tràn ngập áy náy, mười ngón tay dường như đâm sâu vào bàn tay, y sống lưng thẳng tắp mà đứng ngoài viện không hề nhúc nhích.
Nếu mọi việc đều bởi vì y, vậy để y đứng đây mà thỉnh tội.
Một khắc sau, Lạc Thiên từ ngoài về, mang kết quả tra xét về, những tên thích khách đó đều bị tiêu diệt, từ trên người bọn họ tìm ra lệnh bài đặc chế của Phù Kim, Tô Lan Thanh nghe vậy, liền nghĩ đến việc hôm nay Thái tử Phù Kim Triệu Diệp chủ động mời bọn họ đi Tích Hoa cốc, hay là…
Thích khách này là do Phù Kim phái tới?
Nhưng y không thể tự tiện quyết định, cẩn thận nghĩ, Tô Lan Thanh nhìn của phòng đóng chặt, giọng khàn khàn nói: “Chờ điện hạ tỉnh rồi nói tiếp.”
Giờ đây trong lòng y rất loạn, đứng ở đây mới có thể cẩn thận suy nghĩ, có trăng thanh gió mát làm bạn, Tô Lan Thanh nhắm mắt thất thần. Trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia, làm cho lòng y càng thêm rối bời.
Tiêu Quân Mặc trong phòng mê man, Tô Lan Thanh bên ngoài cũng một đêm không ngủ, y ngẩng đầu nhìn chân trời nơi xa xa đang dần sáng, đứng suốt một đêm không di chuyển khiến hai chân y tê dại, khẽ nhúc nhích liền giống như kim đâm.
Mặt trời dần lên cao, hiện giờ là giữa hè, chưa đến buổi trưa đã đem toàn bộ đình viện phơi như lồng hấp, Tô Lan Thanh đứng thẳng, ánh nắng chiếu trên người, nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm, nhưng y vẫn nắm chặt tay, không hề nhúc nhích.
Không biết đã đứng bao lâu, thân thể Tô Lan Thanh trước giờ không tồi cũng bắt đầu cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu cũng choáng váng, ngẩng đầu lên thì cái gì cũng không thấy, mồ hôi chảy xuống, bên tai vang lên ong ong, ngực cũng có chút không thông, y lắc đầu lấy lại bình tĩnh, ép buộc bản thân phải đứng vững.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng nhiễu loạn bên tai cũng ngày nghiêm trọng, Tô Lan Thanh ngay cả cúi đầu cũng không dám, cả người đầu ướt đẫm, mồ hôi như mưa mà rơi xuống, thấm ướt những sợi tóc dính hai bên má, trong đầu trống rỗng.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc mê man suốt một đêm cuối cùng cũng tỉnh, hắn cử động thân thể, chống thân thể dựa vào mép giường, nói với gã sai vặt hầu hạ: “Ta ngủ bao lâu rồi? Tô tướng quân đâu?”
Hắn chỉ nhớ hôm qua hai người gặp chuyện ở Tích Hoa cốc, hắn liều mạng cứu Tô Lan Thanh, Lan Thanh mang hắn chạy như điên đến sứ quán, sau đó hắn thực sự không biết. Vết thương sau lưng ẩn ẩn đau, nhắc nhở hắn trận ám sát hôm qua không phải là mơ.
“Hồi bẩm điện hạ, ngài đã ngủ tròn một ngày.” Gã sai vặt nói xin dừng lại, vẻ mặt do dự: “Tô tướng quân, ngài ấy…”
“Hắn làm sao?” Trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, Tiêu Quân Mặc thấp giọng nói.
Gã sai vặt giật giật khóe miệng, đáp: “Tô tướng quân đứng trong sân từ chiều hôm qua, đến giờ vẫn đều không đi.”
Tiêu Quân Mặc nghe vậy hoảng hốt, ánh nắng bên ngoài gay gắt thế nào hắn cũng biết, phơi nắng bên ngoài lâu như vậy, chẳng phải sẽ bị cảm nắng sao? Hắn vội vã sai gã sai vặt: “Đi gọi y vào, mau!” Âm thanh ẩn chứa nôn nóng.
Gã sai vặt nhận lệnh đi ra, không bao lâu liền vẻ mặt đau khổ trở về: “Điện hạ, Tô tướng quân nói điện hạ bị thương là do hắn thất trách, không muốn tiến vào.”
“Hoang đường!” Tiêu Quân Mặc không để ý đến thương thế sau lưng, vịn xuống giường, hắn đến cạnh của đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền trông thấy bóng lưng thẳng tắp của Tô Lan Thanh trong viện, hắn bước nhanh ra ngoài, đi đến trước mặt y.
“Lan Thanh, theo ta vào.” Tiêu Quân Mặc cúi đầu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Lan Thanh, đau lòng vô cùng, vươn tay nắm lấy cổ tay y.
Tô Lan Thanh gắng gượng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, loáng thoáng nghe được Tiêu Quân Mặc ghé vào tai y nói chuyện, nhưng nói cái gì thì một chữ y cũng không nghe rõ, trong đầu lại càng thêm mơ hồ, bóng tối bao phủ lấy mắt hắn, đem tia sáng cuối cùng cắn nuốt, thân thể bỗng nhiên lung lay, Tô Lan Thanh mất đi trọng tâm, đột nhiên lảo đảo ngã về phía trước, đúng là bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Quân Mặc tiếp được Tô Lan Thanh ngất đi, cố gắng không động đến vết thương, đem y kéo về trong phòng, sai gã sai vặt cấp tốc đi thỉnh lang trung đến.
Khương ngự y vội vàng đuổi tới, xem xét một hồi, thối lui một bước xa: “Tô tướng quân là bị hỏa khí nhập thể, không có gì đáng ngại, uống hai liều thuốc liền có thể khỏi hẳn, hai ngày tới trách làm việc nặng nhọc, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Tiêu Quân Mặc ngồi ở bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn Tô Lan Thanh sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, Lan Thanh rốt cuộc là vì sao, cứu hắn, rõ ràng là chính y cam tâm tình nguyện.
Hắn từng nói cả đời này sẽ không bỏ y một mình, càng sẽ không vì an toàn của bản thân mà bỏ lại y, cho dù cược cả tính mạng, hắn cũng phải bảo vệ y chu toàn, đó cũng không phải chỉ là nói miệng.
Tiêu Quân Mặc đau lòng mà giúp người trên giường gài góc chăn, đợi ngự y đưa thuốc tiến vào, hắn liền tự mình giúp y uống thuốc, nhớ kỹ bài học lần trước, lần này hắn cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Tô Lan Thanh, uống xong một chén thuốc,Tiêu Quân Mặc cũng hơi mệt mỏi, tựa vào mép giường chợp mắt.
Tô Lan Thanh cảm thấy mình ngủ thật lâu, lâu đến mức gần như đã qua cả một đời, cảm giác đầu óc đầu óc choáng váng căng cứng dần biến mất, ngón tay y giật giật, thật lâu sau mới từ mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là màu của tấm màn, Tô Lan Thanh sau một hồi lâu mới phản ứng lại, nhớ ra nơi này là đâu, vừa quay đầu liền thấy Tiêu Quân Mặc ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn y: “Ngươi…”
“Thấy đỡ hơn chưa?” Tiêu Quân Mặc nhìn thấy y tỉnh, trong lòng thở phào một cái: “Lan Thanh, lần này rõ ràng không phải ngươi sai, ngươi vì sao phải làm như vậy?” Nếu y bị bệnh, người đau lòng còn không phải hắn sao?
“Là thần khiến điện hạ bị thương.” Trầm mặc thật lâu, Tô Lan Thanh nhẹ giọng trả lời, nếu không phải là y, làm sao Tiêu Quân Mặc lại bị lôi hỏa đạn làm bị thương?
“Ta nói ngươi không sai, ngươi vì sao cứ phải để truyện vụn vặn này ở trong lòng.” Tiêu Quân Mặc không phát hiện ra ngữ khí sủng nịnh của chính mình, nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Nếu ngươi cảm thấy áy náy, không bằng ở lại đây giúp ta, được không?”
Tô Lan Thanh sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Quân Mặc vừa cứu mạng mình, là y thiếu nợ hắn một nhân tình, liền đem lời từ chối nuốt ngược vào trong, không bằng như lời hắn nói, lưu lại nơi này, nhân tình lần này liền có thể nhanh chóng trả xong. Nghĩ như vậy, Tô Lan Thanh nhẹ nhàng gật đầu, chống giường muốn đứng lên.
Vừa mới tỉnh lại cơ thể nặng nề không có sức, Tô Lan Thanh suýt nữa ngã nghiêng xuống giường, một đôi tay tráng kiện khoác lên lưng y, đỡ y ngồi dậy, Tô Lan Thanh kinh hãi, đột nhiên nhớ ra là đang nằm trên giường của Tiêu Quân Mặc,vội vàng đứng dậy muốn xuống giường, chân mềm nhũn, muốn rời khỏi bên người của Tiêu Quân Mặc.
“Cẩn thận.” Tiêu Quân Mặc vươn tay kéo hắn lại, dùng sức quá độ khiến cả hai cùng ngã xuống giường, hắn đè ở phía trên của Tô Lan Thanh, đôi mắt hai người nhìn nhau, hơi thở quấn quít hòa với nhau.
Tiêu Quân Mặc mở to mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Lan Thanh, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, nhẹ nhàng ma sát, hắn ngậm lấy cánh môi của y mà hôn, nhưng không xâm nhập vào.
Tô Lan Thanh trừng mắt, thấy đôi môi của Tiêu Quân Mặc dừng lại trên đôi môi của y, cũng không biết lấy sức lực ở đâu mà y đẩy hắn một cái, khiến quần áo trở lên hỗn loạn, lảo đảo mà xông ra ngoài.
Tựa vào dưới tàng cây mà thở dốc, Tô Lan Thanh đè lại trái tim đang nhảy loạn xạ, rõ ràng không có tình cảm với hắn, vì sao nơi này vẫn có cảm giác rung động, một khắc ki Tiêu Quân Mặc hôn y, y vô cùng khẩn trương nhưng không hề muốn đẩy hắn ra!
Tô Lan Thanh nhắm mắt,trong đầu đều là ánh mắt kiên nghị của Tiêu Quân Mặc, làm sao cũng không quên được. Đúng lúc này gã sai vặt chạy đến, lộ vẻ mặt hốt hoảng.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Tô Lan Thanh bình ổn cảm xúc, đi đến hỏi.
“Bẩm tướng quân, vết thương của điện hạ nứt ra rồi, cũng không biết là đụng phải chỗ nào, ngài ấy…” Nói chưa xong liền không thấy bóng dáng của người trước mắt đâu.
Tiêu Quân Mặc bị đẩy ra cười khổ lắc đầu, trên môi vẫn còn cảm xúc của nụ hôn vừa rồi, hắn vươn tay vuốt ve môi, lưu luyến chút hơi ấm vừa rồi. Trong đầu bỗng hiện lên một chủ ý, Tiêu Quân Mặc vẫy gọi gã sai vặt bên ngoài tiến vào.
“Ngươi… không sao chứ?” Tô Lan Thanh vào cửa, thấy Tiêu Quân Mặc vẻ mặt thống khổ mà dựa vào tường, trong lòng tự biết là bởi vì y mới khiến miệng vết thương nứt ra, y áy ná mà đi qua, muốn xem xét một chút nhưng lại dừng lại, vẻ mặt rối rắm.
“Không sao.” Trên miệng thì nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, Tô Lan Thanh biết Tiêu Quân Mặc là người nếu không phải là vô cùng đau đớn sẽ không biểu hiện ra mặt, bình thường vết thương dù nghiệm trọng thì trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng lần này lại biểu lộ vẻ mặt thống khổ như vậy, chẳng nhẽ miệng vết thương đều nứt ra rồi?
“Để ta nhìn xem.” Tô Lan Thanh do dự thật lâu, vẫn đi qua chạm vào lưng Tiêu Quân Mặc, xiêm y khô ráo cũng không có máu chảy ra, chẳng nhẽ là đã thay thuốc rồi? Liếc thấy khóe miệng tươi cười của Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh mới kịp nhận ra, lại bị lừa rồi!
Nhưng hiện tại muốn tránh thì đã muộn, Tô Lan Thanh bị Tiêu Quân Mặc ôm lấy thắt lưng, vươn tay ôm vào lòng, hai tay y đặt ở lồng ngực của hắn, dùng sức muốn đẩy hắn ra.
“Đừng động, để ta ôm một chút thôi được không?” Thanh âm khàn khàn của Tiêu Quân Mặc mặc vang ên bên tai y, động tác của Tô Lan Thanh cứng lại, hơi ấm phun vào cổ, thân thể y cứng ngắc, một lúc sau nghe được Tiêu Quân Mặc thấp giọng thở dài, ghé vào bên tai y: “Lan Thanh, về sau đừng trừng phạt bản thân mình như vậy, ta nhìn liền đau lòng, huống hồ ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, cho nên bảo vệ ngươi, là ta cam tâm tình nguyện.”
Sự tức giận khi vừa nãy bị lừa của Tô Lan Thanh đột nhiên tiêu tán, y tựa vào lồng ngực của Tiêu Quân Mặc không nhúc nhích, ánh mắt sáng lên nhìn vào nơi xa, trong đầu lặp đi lặp lại câu mà Tiêu Quân Mặc nói.
—— bảo vệ ngươi, là ta cam tâm tình nguyện.
Beta: Lily
Đợi chờ trong một khoảng thời gian quá dài, Tô Lan Thanh cũng chẳng nhớ mình đã chờ ở bên ngoài bao lâu, mắt mở trừng nhìn sắc trời dần tối đi, ngự y cuối cùng cũng ra.
“Khương ngự y, thương thế của điện hạ sao rồi?” Tô Lan Thanh không thể chờ đợi được mà gấp gáp nghênh đón, gấp gáp hỏi.
“Bẩm Tô tướng quân, không nghiêm trọng lắm, đã bôi thuốc, chăm sóc tốt, không lâu sẽ khỏi hẳn.” Khương ngự y khom người trả lời, dẫn theo vài ngự y xuống bốc thuốc.
Tô Lan Thanh như chút được gánh nặng, nâng bước chân nặng trĩu tiến vào trong phòng, đi đến bên giường,Tiêu Quân Mặc nằm sấp trên giường, nửa trên của y để trần để thuận tiện cho việc thay thuốc,y y cư như vậy lẳng lặng nhìn, một lúc lâu mới hoàn hồn, thấp giọng thở dài. Tiêu Quân Mặc là Thái tử Bắc Địch tôn quý, tội gì phải đánh cược tính mạng để cứu y chứ? Nếu hắn xảy ra chuyện không hay, y nên làm phải làm sao bây giờ?
Màn đêm buông xuống, Khương ngự y đưa thuốc đến, gã sai vặt đi vào theo hầu hạ Tiêu Quân Mặc thay thuốc, Tô Lan Thanh yên lặng rời khỏi phòng, đứng ở ngoài viện, hiện giờ là giữa hè, gió đêm cũng mát mẻ, y ngửa đầu nhìn trăng sáng, trong lòng bối rối.
Đều tại y, nếu không phải y thất thần không chú ý đến tên thích khách cầm lôi hỏa đạn, khiến Tiêu Quân Mặc phải cứu hắn, Thái Hòa đế phái y đi bảo vệ Tiêu Quân Mặc, y không thể làm tròn bổn phận, ngược lại hại Tiêu Quân Mặc bị thương, Tô Lan Thanh tràn ngập áy náy, mười ngón tay dường như đâm sâu vào bàn tay, y sống lưng thẳng tắp mà đứng ngoài viện không hề nhúc nhích.
Nếu mọi việc đều bởi vì y, vậy để y đứng đây mà thỉnh tội.
Một khắc sau, Lạc Thiên từ ngoài về, mang kết quả tra xét về, những tên thích khách đó đều bị tiêu diệt, từ trên người bọn họ tìm ra lệnh bài đặc chế của Phù Kim, Tô Lan Thanh nghe vậy, liền nghĩ đến việc hôm nay Thái tử Phù Kim Triệu Diệp chủ động mời bọn họ đi Tích Hoa cốc, hay là…
Thích khách này là do Phù Kim phái tới?
Nhưng y không thể tự tiện quyết định, cẩn thận nghĩ, Tô Lan Thanh nhìn của phòng đóng chặt, giọng khàn khàn nói: “Chờ điện hạ tỉnh rồi nói tiếp.”
Giờ đây trong lòng y rất loạn, đứng ở đây mới có thể cẩn thận suy nghĩ, có trăng thanh gió mát làm bạn, Tô Lan Thanh nhắm mắt thất thần. Trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia, làm cho lòng y càng thêm rối bời.
Tiêu Quân Mặc trong phòng mê man, Tô Lan Thanh bên ngoài cũng một đêm không ngủ, y ngẩng đầu nhìn chân trời nơi xa xa đang dần sáng, đứng suốt một đêm không di chuyển khiến hai chân y tê dại, khẽ nhúc nhích liền giống như kim đâm.
Mặt trời dần lên cao, hiện giờ là giữa hè, chưa đến buổi trưa đã đem toàn bộ đình viện phơi như lồng hấp, Tô Lan Thanh đứng thẳng, ánh nắng chiếu trên người, nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm, nhưng y vẫn nắm chặt tay, không hề nhúc nhích.
Không biết đã đứng bao lâu, thân thể Tô Lan Thanh trước giờ không tồi cũng bắt đầu cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu cũng choáng váng, ngẩng đầu lên thì cái gì cũng không thấy, mồ hôi chảy xuống, bên tai vang lên ong ong, ngực cũng có chút không thông, y lắc đầu lấy lại bình tĩnh, ép buộc bản thân phải đứng vững.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng nhiễu loạn bên tai cũng ngày nghiêm trọng, Tô Lan Thanh ngay cả cúi đầu cũng không dám, cả người đầu ướt đẫm, mồ hôi như mưa mà rơi xuống, thấm ướt những sợi tóc dính hai bên má, trong đầu trống rỗng.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc mê man suốt một đêm cuối cùng cũng tỉnh, hắn cử động thân thể, chống thân thể dựa vào mép giường, nói với gã sai vặt hầu hạ: “Ta ngủ bao lâu rồi? Tô tướng quân đâu?”
Hắn chỉ nhớ hôm qua hai người gặp chuyện ở Tích Hoa cốc, hắn liều mạng cứu Tô Lan Thanh, Lan Thanh mang hắn chạy như điên đến sứ quán, sau đó hắn thực sự không biết. Vết thương sau lưng ẩn ẩn đau, nhắc nhở hắn trận ám sát hôm qua không phải là mơ.
“Hồi bẩm điện hạ, ngài đã ngủ tròn một ngày.” Gã sai vặt nói xin dừng lại, vẻ mặt do dự: “Tô tướng quân, ngài ấy…”
“Hắn làm sao?” Trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, Tiêu Quân Mặc thấp giọng nói.
Gã sai vặt giật giật khóe miệng, đáp: “Tô tướng quân đứng trong sân từ chiều hôm qua, đến giờ vẫn đều không đi.”
Tiêu Quân Mặc nghe vậy hoảng hốt, ánh nắng bên ngoài gay gắt thế nào hắn cũng biết, phơi nắng bên ngoài lâu như vậy, chẳng phải sẽ bị cảm nắng sao? Hắn vội vã sai gã sai vặt: “Đi gọi y vào, mau!” Âm thanh ẩn chứa nôn nóng.
Gã sai vặt nhận lệnh đi ra, không bao lâu liền vẻ mặt đau khổ trở về: “Điện hạ, Tô tướng quân nói điện hạ bị thương là do hắn thất trách, không muốn tiến vào.”
“Hoang đường!” Tiêu Quân Mặc không để ý đến thương thế sau lưng, vịn xuống giường, hắn đến cạnh của đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền trông thấy bóng lưng thẳng tắp của Tô Lan Thanh trong viện, hắn bước nhanh ra ngoài, đi đến trước mặt y.
“Lan Thanh, theo ta vào.” Tiêu Quân Mặc cúi đầu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Lan Thanh, đau lòng vô cùng, vươn tay nắm lấy cổ tay y.
Tô Lan Thanh gắng gượng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, loáng thoáng nghe được Tiêu Quân Mặc ghé vào tai y nói chuyện, nhưng nói cái gì thì một chữ y cũng không nghe rõ, trong đầu lại càng thêm mơ hồ, bóng tối bao phủ lấy mắt hắn, đem tia sáng cuối cùng cắn nuốt, thân thể bỗng nhiên lung lay, Tô Lan Thanh mất đi trọng tâm, đột nhiên lảo đảo ngã về phía trước, đúng là bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Quân Mặc tiếp được Tô Lan Thanh ngất đi, cố gắng không động đến vết thương, đem y kéo về trong phòng, sai gã sai vặt cấp tốc đi thỉnh lang trung đến.
Khương ngự y vội vàng đuổi tới, xem xét một hồi, thối lui một bước xa: “Tô tướng quân là bị hỏa khí nhập thể, không có gì đáng ngại, uống hai liều thuốc liền có thể khỏi hẳn, hai ngày tới trách làm việc nặng nhọc, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Tiêu Quân Mặc ngồi ở bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn Tô Lan Thanh sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, Lan Thanh rốt cuộc là vì sao, cứu hắn, rõ ràng là chính y cam tâm tình nguyện.
Hắn từng nói cả đời này sẽ không bỏ y một mình, càng sẽ không vì an toàn của bản thân mà bỏ lại y, cho dù cược cả tính mạng, hắn cũng phải bảo vệ y chu toàn, đó cũng không phải chỉ là nói miệng.
Tiêu Quân Mặc đau lòng mà giúp người trên giường gài góc chăn, đợi ngự y đưa thuốc tiến vào, hắn liền tự mình giúp y uống thuốc, nhớ kỹ bài học lần trước, lần này hắn cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Tô Lan Thanh, uống xong một chén thuốc,Tiêu Quân Mặc cũng hơi mệt mỏi, tựa vào mép giường chợp mắt.
Tô Lan Thanh cảm thấy mình ngủ thật lâu, lâu đến mức gần như đã qua cả một đời, cảm giác đầu óc đầu óc choáng váng căng cứng dần biến mất, ngón tay y giật giật, thật lâu sau mới từ mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là màu của tấm màn, Tô Lan Thanh sau một hồi lâu mới phản ứng lại, nhớ ra nơi này là đâu, vừa quay đầu liền thấy Tiêu Quân Mặc ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn y: “Ngươi…”
“Thấy đỡ hơn chưa?” Tiêu Quân Mặc nhìn thấy y tỉnh, trong lòng thở phào một cái: “Lan Thanh, lần này rõ ràng không phải ngươi sai, ngươi vì sao phải làm như vậy?” Nếu y bị bệnh, người đau lòng còn không phải hắn sao?
“Là thần khiến điện hạ bị thương.” Trầm mặc thật lâu, Tô Lan Thanh nhẹ giọng trả lời, nếu không phải là y, làm sao Tiêu Quân Mặc lại bị lôi hỏa đạn làm bị thương?
“Ta nói ngươi không sai, ngươi vì sao cứ phải để truyện vụn vặn này ở trong lòng.” Tiêu Quân Mặc không phát hiện ra ngữ khí sủng nịnh của chính mình, nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Nếu ngươi cảm thấy áy náy, không bằng ở lại đây giúp ta, được không?”
Tô Lan Thanh sửng sốt, vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Quân Mặc vừa cứu mạng mình, là y thiếu nợ hắn một nhân tình, liền đem lời từ chối nuốt ngược vào trong, không bằng như lời hắn nói, lưu lại nơi này, nhân tình lần này liền có thể nhanh chóng trả xong. Nghĩ như vậy, Tô Lan Thanh nhẹ nhàng gật đầu, chống giường muốn đứng lên.
Vừa mới tỉnh lại cơ thể nặng nề không có sức, Tô Lan Thanh suýt nữa ngã nghiêng xuống giường, một đôi tay tráng kiện khoác lên lưng y, đỡ y ngồi dậy, Tô Lan Thanh kinh hãi, đột nhiên nhớ ra là đang nằm trên giường của Tiêu Quân Mặc,vội vàng đứng dậy muốn xuống giường, chân mềm nhũn, muốn rời khỏi bên người của Tiêu Quân Mặc.
“Cẩn thận.” Tiêu Quân Mặc vươn tay kéo hắn lại, dùng sức quá độ khiến cả hai cùng ngã xuống giường, hắn đè ở phía trên của Tô Lan Thanh, đôi mắt hai người nhìn nhau, hơi thở quấn quít hòa với nhau.
Tiêu Quân Mặc mở to mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Lan Thanh, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, nhẹ nhàng ma sát, hắn ngậm lấy cánh môi của y mà hôn, nhưng không xâm nhập vào.
Tô Lan Thanh trừng mắt, thấy đôi môi của Tiêu Quân Mặc dừng lại trên đôi môi của y, cũng không biết lấy sức lực ở đâu mà y đẩy hắn một cái, khiến quần áo trở lên hỗn loạn, lảo đảo mà xông ra ngoài.
Tựa vào dưới tàng cây mà thở dốc, Tô Lan Thanh đè lại trái tim đang nhảy loạn xạ, rõ ràng không có tình cảm với hắn, vì sao nơi này vẫn có cảm giác rung động, một khắc ki Tiêu Quân Mặc hôn y, y vô cùng khẩn trương nhưng không hề muốn đẩy hắn ra!
Tô Lan Thanh nhắm mắt,trong đầu đều là ánh mắt kiên nghị của Tiêu Quân Mặc, làm sao cũng không quên được. Đúng lúc này gã sai vặt chạy đến, lộ vẻ mặt hốt hoảng.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Tô Lan Thanh bình ổn cảm xúc, đi đến hỏi.
“Bẩm tướng quân, vết thương của điện hạ nứt ra rồi, cũng không biết là đụng phải chỗ nào, ngài ấy…” Nói chưa xong liền không thấy bóng dáng của người trước mắt đâu.
Tiêu Quân Mặc bị đẩy ra cười khổ lắc đầu, trên môi vẫn còn cảm xúc của nụ hôn vừa rồi, hắn vươn tay vuốt ve môi, lưu luyến chút hơi ấm vừa rồi. Trong đầu bỗng hiện lên một chủ ý, Tiêu Quân Mặc vẫy gọi gã sai vặt bên ngoài tiến vào.
“Ngươi… không sao chứ?” Tô Lan Thanh vào cửa, thấy Tiêu Quân Mặc vẻ mặt thống khổ mà dựa vào tường, trong lòng tự biết là bởi vì y mới khiến miệng vết thương nứt ra, y áy ná mà đi qua, muốn xem xét một chút nhưng lại dừng lại, vẻ mặt rối rắm.
“Không sao.” Trên miệng thì nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, Tô Lan Thanh biết Tiêu Quân Mặc là người nếu không phải là vô cùng đau đớn sẽ không biểu hiện ra mặt, bình thường vết thương dù nghiệm trọng thì trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng lần này lại biểu lộ vẻ mặt thống khổ như vậy, chẳng nhẽ miệng vết thương đều nứt ra rồi?
“Để ta nhìn xem.” Tô Lan Thanh do dự thật lâu, vẫn đi qua chạm vào lưng Tiêu Quân Mặc, xiêm y khô ráo cũng không có máu chảy ra, chẳng nhẽ là đã thay thuốc rồi? Liếc thấy khóe miệng tươi cười của Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh mới kịp nhận ra, lại bị lừa rồi!
Nhưng hiện tại muốn tránh thì đã muộn, Tô Lan Thanh bị Tiêu Quân Mặc ôm lấy thắt lưng, vươn tay ôm vào lòng, hai tay y đặt ở lồng ngực của hắn, dùng sức muốn đẩy hắn ra.
“Đừng động, để ta ôm một chút thôi được không?” Thanh âm khàn khàn của Tiêu Quân Mặc mặc vang ên bên tai y, động tác của Tô Lan Thanh cứng lại, hơi ấm phun vào cổ, thân thể y cứng ngắc, một lúc sau nghe được Tiêu Quân Mặc thấp giọng thở dài, ghé vào bên tai y: “Lan Thanh, về sau đừng trừng phạt bản thân mình như vậy, ta nhìn liền đau lòng, huống hồ ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, cho nên bảo vệ ngươi, là ta cam tâm tình nguyện.”
Sự tức giận khi vừa nãy bị lừa của Tô Lan Thanh đột nhiên tiêu tán, y tựa vào lồng ngực của Tiêu Quân Mặc không nhúc nhích, ánh mắt sáng lên nhìn vào nơi xa, trong đầu lặp đi lặp lại câu mà Tiêu Quân Mặc nói.
—— bảo vệ ngươi, là ta cam tâm tình nguyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook