Trọng Sinh Chi Quy Linh
-
Chương 5: Tương khắc vi hương
“Cái gì?” Quân Ly Xuân không nghe rõ lắm, nhưng trực giác nói cho y biết lời Lăng Kì Ương rất quan trọng.
Lăng Kì Ương nhìn y, không có mở miệng, giống như đang do dự.
“Kì Ương, ngươi không phải biết cái gì chứ?” Quân Ly Xuân nhìn thẳng hắn, “Chúng ta đã thành thân, ta tất nhiên tin ngươi. Nếu sự tình liên quan đến Hoàng nương, cần phải cho ta biết.”
Lăng Kì Ương phát hiện mỗi lần Quân Ly Xuân gọi tên hắn, hắn đều không thể cự tuyệt. Ngồi dậy, Lăng Kì Ương tựa vào gối đầu, nói: “Hoàng Thượng đã bao nhiêu lâu không ngủ lại trong cung Hoàng hậu?”
Quân Ly Xuân cũng không đi hỏi thăm loại sự tình này, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe nhóm tiểu thị bên người Hoàng hậu nói, liền nói: “Mỗi tháng trừ ngày lệ như mùng một, mười lăm như vậy, Phụ hoàng sẽ không ở chỗ mẫu hậu.”
“Có biết vì sao không?”
“Phụ hoàng bận rộn quốc sự, có khi quan tâm quá mức ban đêm không an chẩm. Chỉ có ở Kiền An điện mới có thể ngủ ngon.” Quân Ly Xuân cau mày, “Có vấn đề gì sao?”
Lăng Kì Ương suy tư một chút dùng từ, nói: “Ngươi hôm nay nằm mơ giống lúc vẫn chưa tỉnh lại, không phải bởi vì mệt nhọc, mà là bởi vì hương liệu.”
“Hương liệu?” Quân Ly Xuân chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
“Hoàng Thượng dùng trầm nguyệt hương cùng Hoàng hậu dùng vân trúc hương đều là dược an thần vô cùng tốt. Nhưng vân trúc hương lại khắc trầm nguyệt hương, trước đó ngửi trầm nguyệt hương, rồi lại ngửi vân trúc hương, buổi tối sẽ gặp ác mộng liên tục, nếu tình hình đặc biệt nghiêm trọng sẽ có tình trạng bóng đè. Giống hôm nay vậy, ngẫu nhiên cùng ngửi hai chủng hương trước sau, buổi tối cũng chỉ là nằm mơ thôi, ngày kế hương khí tiêu tán là khỏi. Nhưng nếu trường kỳ ngửi mấy loại hương này, sẽ có một lượng trữ trong cơ thể, khiến Hoàng Thượng nếu ngủ lại Nhã Khôn cung thì đêm sẽ không an chẩm. Sau khi đến Kiền An điện, gửi trầm nguyệt hương, áp chế dược tính vân trúc hương xuống, sẽ có thể ngủ một giấc thẳng đến bình minh.” Lăng Kì Ương giải thích.
Quân Ly Xuân trăm triệu không ngờ Phụ hoàng không ngủ lại Nhã Khôn cung liền gặp ác mộng, thậm chí còn bị bóng đè mấu chốt lại là ở chỗ này.
“Ngày thường ngươi đi gặp mặt Hoàng Thượng, phần lớn là ở thư phòng. Loại hương liệu giống trầm nguyệt hương này không dùng ở thư phòng, để tránh Hoàng Thượng buồn ngủ. Cho nên cho dù ngươi gặp Hoàng Thượng rồi đến chỗ Hoàng hậu, cũng chỉ có thể ngửi được vân trúc hương thôi, sẽ không nằm mơ giống hôm nay.” Lăng Kì Ương nói hết lời, cũng an tâm hơn.
“Xem ra Hoàng Quý phi thật đúng là 'có tâm'.” Quân Ly Xuân cười lạnh một tiếng, rót chén trà cho Lăng Kì Ương, hỏi: “Ngươi sao lại biết?”
Lăng Kì Ương hạp trà, ôm cái chén ở trong tay, “Ngươi có biết ta là thứ tử. Trong nhà đại ca tuy rằng cũng là thứ tử, nhưng chính thất chỉ có hai muội muội. Cho nên luận ra, có thể kế thừa Lăng gia chỉ có đại ca. Phụ thân sợ về sau phân gia, ta không thể mưu sinh, liền tìm người đến dạy ta y thuật. Thành thạo một nghề, về sau mới có thể phòng thân.”
Nghe xong lời Lăng Kì Ương, Quân Ly Xuân phát hiện mình thật sự là chưa bao giờ hiểu về Lăng Kì Ương. Lúc trước chỉ cảm thấy hắn chướng mắt, cũng không biết người này biết y thuật, “Ngươi cũng thích học y?”
Lăng Kì Ương cười cười, “Lúc trước không thích, phụ thân nói sao ta làm vậy, không nghĩ hắn quan tâm ta. Sau đó......” Trong ý cười Lăng Kì Ương có thêm vài phần tự giễu, “Sau đó ngươi ra chiến trường, ta nghĩ ta nếu học thành, có lẽ có thể đến giúp ngươi. Dù sao trên chiến trường đao kiếm không mắt, ngươi nếu bị thương nặng ta cũng không cần lo lắng suông.”
Quân Ly Xuân cười, giơ tay nắm cằm hắn, hôn lên. Lăng Kì Ương cả kinh muốn đẩy y, lại bị bắt lấy hai tay. Quân Ly Xuân hôn thực ôn nhu, Lăng Kì Ương chỉ có thể mặc y 'ta cần ta cứ lấy' hôn. Quân Ly Xuân như vậy khiến hắn cảm thấy không hề lạnh lùng, rất tốt.
Đợi Quân Ly Xuân hôn đủ rồi, mới buông hắn ra, nói: “May mắn, ta không có cô phụ tâm ý của ngươi.”
Lăng Kì Ương mím bờ môi sưng đỏ, không nói gì.
Im lặng lát nữa, Quân Ly Xuân hỏi: “Nếu theo như lời ngươi, thái y trong cung chẳng lẽ không phát giác?”
Lăng Kì Ương cười đến có chút khinh thường, cũng có chút tự tin, “Trong cung thái y mặc dù giỏi, nhưng không bằng một góc sư phụ ta. Thái y hiểu biết phần lớn là tạp chứng tầm thường, mà sư phụ ta chạy khắp nơi suốt, kiến thức về chứng bệnh vượt xa so với thái y nhiều, cho nên dạy ta tự nhiên cũng không phải chỉ là kiến thức y giả bình thường. Còn nữa, nếu chuyện này thực sự do Hoàng Quý phi gây nên, vậy nàng chắc chắn phải khẳng định là sẽ không bị thái y phát hiện, nếu không người gặp hạn là nàng.”
Quân Ly Xuân gật gật đầu, lại hỏi: “Nhân nói đến sư phụ ngươi, vì sao ngươi thành thân, ta lại không thấy hắn?”
Lăng Kì Ương hơi hơi cúi đầu, nói: “Sư phụ không đồng ý ta gả cho ngươi. Đêm thánh chỉ đến quý phủ, sư phụ vốn muốn dẫn ta đi, nhưng ta không chịu. Hắn liền một mạch rời đi.” Ngữ khí Lăng Kì Ương có chút sầu não cùng bất đắc dĩ, lại giải thích với Quân Ly Xuân: “Sư phụ chỉ là lo lắng cho ta, cũng không phải nhằm vào ngươi.”
Quân Ly Xuân xoa xoa mái tóc dài của Lăng Kì Ương, cười nói: “Ta hiểu. Ta nếu là sư phụ ngươi cũng không yên tâm ngươi gả cho một kẻ phụ ngươi ba năm, lại đột ngột muốn lấy ngươi.”
“Kỳ thật cũng không tính là ngươi phụ ta, dù sao việc này không thể miễn cưỡng. Ngươi lúc trước nếu miễn cưỡng lấy ta, nói không chừng cuối cùng chỉ có oán hận lẫn nhau.”
“Ngốc ạ.” Ngón tay Quân Ly Xuân cuốn lọn tóc Lăng Kì Ương, “Chỉ cần ta đối xử tốt với ngươi, chờ sư phụ ngươi trở về xem, cũng sẽ không phản đối nữa.”
Lăng Kì Ương gật gật đầu, cười nói: “Kỳ thật chỉ cần cha đồng ý, sư phụ sẽ không phản đối lâu đâu.”
“Một ngày vi sư, cả đời vi phụ. Sư phụ ngươi thái độ luôn phải coi trọng.” Quân Ly Xuân nghiêng người đặt Lăng Kì Ương ở dưới thân, khẽ cười nói: “Tiểu đông tây à, chúng ta tính sổ chút đi.”
“Hả?” Lăng Kì Ương khó hiểu nhìn hắn.
“Ngươi vừa mới kêu Hoàng nương là gì?” Quân Ly Xuân trong ánh mắt có chút nguy hiểm.
Lăng Kì Ương lúc này mới nhớ tới đến vừa mới nãy vẫn gọi Hoàng hậu.....
“Nói đi, phạt ngươi thế nào đây?”
Lăng Kì Ương cảm thấy có chút khẩn trương, nói: “Ta chỉ là không quen lắm......”
“Vậy nghĩ cách cho ngươi nhớ, nhớ kỹ thành quen.” Nói xong Quân Ly Xuân hai tay sờ soạng xuống phía dưới, bắt đầu chọc lét Lăng Kì Ương.
“A! Không cần, đừng...... Ha ha......” Lăng Kì Ương rất sợ nhột, thân thể lại mẫn cảm. Bị Quân Ly Xuân trêu như vậy một, toàn thân đều nhuyễn đến vô lực.
Quân Ly Xuân tiếp tục động tác, nhìn Lăng Kì Ương dưới thân ở y nhuyễn đến mức không thể động, trên mặt đỏ lên, liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
“Mau dừng tay, á, ta thật sự không dám......” Chỗ bị Quân Ly Xuân chạm qua khiến Lăng Kì Ương cảm thấy vừa mềm vừa tê, nước mắt đã ứa ra, chỉ biết xin khoan dung.
Quân Ly Xuân hôn lên Lăng Kì Ương, tay tiếp tục kích thích hắn.
“Ư...... Ưm......” Lăng Kì Ương lắc đầu muốn trốn, hạ thân nổi lên phản ứng khiến hắn xấu hổ không thôi.
Chờ nước mắt Lăng Kì Ương theo khóe mắt chảy xuống, Quân Ly Xuân mới ngừng tay buông ra hắn. Ngón cái cọ qua mắt hắn, lau đi nước mắt mẫn cảm thấm ra, cười nói: “Nếu có lần sau. Còn phạt ngươi.”
Lăng Kì Ương thoát lực đỏ mắt nhìn Quân Ly Xuân, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể thở hào hển bình phục sự khô nóng trên người.
Quân Ly Xuân đút chút nước cho hắn, đột ngột hỏi, “Ngươi buổi tối có gặp ác mộng không?”
Phục hồi tinh thần lại Lăng Kì Ương lắc đầu, giải thích: “Hương kia vô dụng với ta.”
Quân Ly Xuân nhướn mày.
“Sư phụ từ nhỏ đã cho ta ăn không ít dược, đại đa số dược tạo ảnh hưởng với người thường, hoặc là một ít độc dược đối với ta mà nói không có tác dụng.”
“Thì ra là thế.” Thể chất Lăng Kì Ương như vậy thật khiến y yên tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng có người ám hại Lăng Kì Ương, “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Ừm.” Lăng Kì Ương lên tiếng.
Quân Ly Xuân lại lần nữa để hắn gối lên vai mình, hai người câu có câu không nói chuyện phiếm, cuối cùng cùng nhau ngủ.
Nghiệp quốc thành thân không có tập tục về lại nhà, nếu gả cho nhà người khác, nếu Khanh tử hay nữ tử đã xuất giá một mình chạy về nhà mẹ đẻ sẽ bị người khác chê cười, phu quân cũng có thể vì thế mà bỏ thê. Cho nên cho dù phải về nhà mẹ đẻ, cũng nhất định phải cùng phu quân đi, mới là lưỡng tình hòa thuận.
Lăng Kì Ương tuy rằng không được quay về nhà, nhưng cũng không nhàn rỗi. Từ khi biết hắn thạo y thuật, lại rất rất có trình độ, Quân Ly Xuân liền lệnh hạ nhân thu thập Lâm Phong uyển ở góc bắc Lân Vương phủ cho Lăng Kì Ương dùng, một gian làm thư phòng, một gian làm phòng thuốc, còn lại gian kia bố trí thành một phòng ngủ nhỏ, Lăng Kì Ương nếu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.
Quân Ly Xuân vì hắn sửa sân, tự Lăng Kì Ương cũng không nhàn rỗi, một bên đem danh sách toàn bộ nhu dược phẩm từ dược phòng gọi tiểu tư chiếu theo chọn mua, một bên nghiên cứu chế tạo giải giải dược trừ dược tính vân trúc hương.
Hạ nhân trong phủ tay chân lanh lẹ, chưa mấy ngày đã thu thập sân xong. Dược liệu cũng mua về hơn phân nửa, Lạc Tố theo Lăng Kì Ương đã nhiều ngày, chịu khó bận trước vội sau, Lăng Kì Ương cũng có chút vừa lòng.
Hạ nhân trong phủ thấy Lân Vương gia từ trước đến nay lạnh lùng đối với Vương phi lại thận trọng chu đáo như thế, thậm chí không tiếc đem sân tốt nhất trong phủ đổi thành dược phòng, đều lén nói Lân Vương cùng Vương phi tình ý sâu nặng, khiến người ghen tỵ không thôi.
Quân Ly Xuân hạ triều trở về, Lăng Kì Ương đưa một cái hòm gỗ khắc hoa cho y, “Buổi chiều ngươi vào cung, đưa cái này cho Hoàng nương.” Nhờ giáo huấn lần trước, Lăng Kì Ương cũng không dám gọi sai nữa.
Quân Ly Xuân hơi hơi nhướn mày, hỏi: “Cái gì vậy?” Xưng hô tự nhiên “ngươi ta” giữa t cùng Lăng Kì Ương khiến Quân Ly Xuân cảm thấy thực thoải mái, lúc này mới giống bộ dáng một gia đình chứ. Nếu dùng kính ngữ, mặc dù tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nhưng nhiều ít cũng là cách lòng.
“Hoàng nương dùng vân trúc hương lâu như vậy, trong thân thể sẽ lưu lại dược tính. Nếu đột ngột nói Hoàng nương ngừng dùng hương, mấy ngày đầu còn được, nhưng sau đêm sẽ không thể ngủ, dần dần tiều tụy. Thuốc bột này có thể giải phần dược tính vân trúc hương khắc trầm nguyệt hương, chỉ cần mỗi ngày đốt hương trộn vào một lượng thuốc giống nhau là được.” Lăng Kì Ương giải thích cách dùng.
Ngày đó sau khi nghe Lăng Kì Ương nói về hương, Quân Ly Xuân cũng không lập tức đi tìm Hoàng hậu. Chỗ hương đó Phụ hoàng cùng Hoàng nương đã dùng khá lâu, trước đây vẫn không ai dị nghị, Lăng Kì Ương bất chợt đề cập sự tình, kiểu gì cũng sẽ thành chỗ cho mọi người chỉ trích. Việc này nếu Hoàng Thượng tin, Lăng Kì Ương sẽ trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Quý phi cùng thái y trong cung; nếu Hoàng Thượng không tin, vậy Lăng Kì Ương chính là khi quân, hơn nữa còn vu tội hậu phi. Y không thể khiến Lăng Kì Ương lâm vào nguy hiểm.
Trùng hợp sau ngày y thành thân, Hoàng hậu liền lệ thường hang năm, trước năm mới đến Quốc tự ăn chay cầu khẩn, hy vọng sang năm quốc thái dân an, Hoàng thị thịnh vượng. Như thế mới khiến cho áy náy của Quân Ly Xuân đối với việc mình không báo đúng lúc cho Hoàng nương phai nhạt đi rất nhiều.
Hiện giờ, Lăng Kì Ương đã nghiên cứu ra giải dược, càng khiến Quân Ly Xuân cảm thấy chờ mấy ngày là đúng. Nếu không trước năm mới trong cung gặp chuyện không may, đúng là gây khó cho Duyên Hi đế.
“Đa tạ.” Quân Ly Xuân nắm chặt tay Lăng Kì Ương.
Lăng Kì Ương khẽ cười nói: “Ngươi suy nghĩ cho ta, lòng ta hiểu được, tự nhiên sẽ đáp lại tâm ý của ngươi. Lúc ngươi đưa hòm cho Hoàng nương đừng nói chuyện hương, sắp đến lễ mừng năm mới, đừng khiến nàng phiền lòng, hảo hảo qua năm đã. Nói thêm vào hương sẽ dưỡng nhan là được rồi, bên trong ta cũng có bỏ thêm chút dược trú nhan. Nếu mỗi ngày đốt lên, khoảng mười ngày là có thể giải được dược tính, đến lúc đó mới nói cho Hoàng nương. Chắc hẳn đến lúc đó dược giải rồi, Hoàng nương cũng sẽ không bị dọa.”
“Ừ.” Quân Ly Xuân kéo mặt Lăng Kì Ương qua, khẽ hôn lên trán hắn một cái. Nụ hôn này không chỉ là yêu, còn bao hàm rất nhiều cảm xúc. Chuyện y làm Lăng Kì Ương đều hiểu, với hắn mà nói là đủ rồi.
“Dùng bữa đi. Hoàng nương buổi chiều hồi cung, ngươi đi sớm một chút, đốt hương trước.”
“Được.” Quân Ly Xuân dắt Lăng Kì Ương đi về phía thiên thính.
—— có bạn đời như thế, không cầu gì nữa.
Lăng Kì Ương nhìn y, không có mở miệng, giống như đang do dự.
“Kì Ương, ngươi không phải biết cái gì chứ?” Quân Ly Xuân nhìn thẳng hắn, “Chúng ta đã thành thân, ta tất nhiên tin ngươi. Nếu sự tình liên quan đến Hoàng nương, cần phải cho ta biết.”
Lăng Kì Ương phát hiện mỗi lần Quân Ly Xuân gọi tên hắn, hắn đều không thể cự tuyệt. Ngồi dậy, Lăng Kì Ương tựa vào gối đầu, nói: “Hoàng Thượng đã bao nhiêu lâu không ngủ lại trong cung Hoàng hậu?”
Quân Ly Xuân cũng không đi hỏi thăm loại sự tình này, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe nhóm tiểu thị bên người Hoàng hậu nói, liền nói: “Mỗi tháng trừ ngày lệ như mùng một, mười lăm như vậy, Phụ hoàng sẽ không ở chỗ mẫu hậu.”
“Có biết vì sao không?”
“Phụ hoàng bận rộn quốc sự, có khi quan tâm quá mức ban đêm không an chẩm. Chỉ có ở Kiền An điện mới có thể ngủ ngon.” Quân Ly Xuân cau mày, “Có vấn đề gì sao?”
Lăng Kì Ương suy tư một chút dùng từ, nói: “Ngươi hôm nay nằm mơ giống lúc vẫn chưa tỉnh lại, không phải bởi vì mệt nhọc, mà là bởi vì hương liệu.”
“Hương liệu?” Quân Ly Xuân chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
“Hoàng Thượng dùng trầm nguyệt hương cùng Hoàng hậu dùng vân trúc hương đều là dược an thần vô cùng tốt. Nhưng vân trúc hương lại khắc trầm nguyệt hương, trước đó ngửi trầm nguyệt hương, rồi lại ngửi vân trúc hương, buổi tối sẽ gặp ác mộng liên tục, nếu tình hình đặc biệt nghiêm trọng sẽ có tình trạng bóng đè. Giống hôm nay vậy, ngẫu nhiên cùng ngửi hai chủng hương trước sau, buổi tối cũng chỉ là nằm mơ thôi, ngày kế hương khí tiêu tán là khỏi. Nhưng nếu trường kỳ ngửi mấy loại hương này, sẽ có một lượng trữ trong cơ thể, khiến Hoàng Thượng nếu ngủ lại Nhã Khôn cung thì đêm sẽ không an chẩm. Sau khi đến Kiền An điện, gửi trầm nguyệt hương, áp chế dược tính vân trúc hương xuống, sẽ có thể ngủ một giấc thẳng đến bình minh.” Lăng Kì Ương giải thích.
Quân Ly Xuân trăm triệu không ngờ Phụ hoàng không ngủ lại Nhã Khôn cung liền gặp ác mộng, thậm chí còn bị bóng đè mấu chốt lại là ở chỗ này.
“Ngày thường ngươi đi gặp mặt Hoàng Thượng, phần lớn là ở thư phòng. Loại hương liệu giống trầm nguyệt hương này không dùng ở thư phòng, để tránh Hoàng Thượng buồn ngủ. Cho nên cho dù ngươi gặp Hoàng Thượng rồi đến chỗ Hoàng hậu, cũng chỉ có thể ngửi được vân trúc hương thôi, sẽ không nằm mơ giống hôm nay.” Lăng Kì Ương nói hết lời, cũng an tâm hơn.
“Xem ra Hoàng Quý phi thật đúng là 'có tâm'.” Quân Ly Xuân cười lạnh một tiếng, rót chén trà cho Lăng Kì Ương, hỏi: “Ngươi sao lại biết?”
Lăng Kì Ương hạp trà, ôm cái chén ở trong tay, “Ngươi có biết ta là thứ tử. Trong nhà đại ca tuy rằng cũng là thứ tử, nhưng chính thất chỉ có hai muội muội. Cho nên luận ra, có thể kế thừa Lăng gia chỉ có đại ca. Phụ thân sợ về sau phân gia, ta không thể mưu sinh, liền tìm người đến dạy ta y thuật. Thành thạo một nghề, về sau mới có thể phòng thân.”
Nghe xong lời Lăng Kì Ương, Quân Ly Xuân phát hiện mình thật sự là chưa bao giờ hiểu về Lăng Kì Ương. Lúc trước chỉ cảm thấy hắn chướng mắt, cũng không biết người này biết y thuật, “Ngươi cũng thích học y?”
Lăng Kì Ương cười cười, “Lúc trước không thích, phụ thân nói sao ta làm vậy, không nghĩ hắn quan tâm ta. Sau đó......” Trong ý cười Lăng Kì Ương có thêm vài phần tự giễu, “Sau đó ngươi ra chiến trường, ta nghĩ ta nếu học thành, có lẽ có thể đến giúp ngươi. Dù sao trên chiến trường đao kiếm không mắt, ngươi nếu bị thương nặng ta cũng không cần lo lắng suông.”
Quân Ly Xuân cười, giơ tay nắm cằm hắn, hôn lên. Lăng Kì Ương cả kinh muốn đẩy y, lại bị bắt lấy hai tay. Quân Ly Xuân hôn thực ôn nhu, Lăng Kì Ương chỉ có thể mặc y 'ta cần ta cứ lấy' hôn. Quân Ly Xuân như vậy khiến hắn cảm thấy không hề lạnh lùng, rất tốt.
Đợi Quân Ly Xuân hôn đủ rồi, mới buông hắn ra, nói: “May mắn, ta không có cô phụ tâm ý của ngươi.”
Lăng Kì Ương mím bờ môi sưng đỏ, không nói gì.
Im lặng lát nữa, Quân Ly Xuân hỏi: “Nếu theo như lời ngươi, thái y trong cung chẳng lẽ không phát giác?”
Lăng Kì Ương cười đến có chút khinh thường, cũng có chút tự tin, “Trong cung thái y mặc dù giỏi, nhưng không bằng một góc sư phụ ta. Thái y hiểu biết phần lớn là tạp chứng tầm thường, mà sư phụ ta chạy khắp nơi suốt, kiến thức về chứng bệnh vượt xa so với thái y nhiều, cho nên dạy ta tự nhiên cũng không phải chỉ là kiến thức y giả bình thường. Còn nữa, nếu chuyện này thực sự do Hoàng Quý phi gây nên, vậy nàng chắc chắn phải khẳng định là sẽ không bị thái y phát hiện, nếu không người gặp hạn là nàng.”
Quân Ly Xuân gật gật đầu, lại hỏi: “Nhân nói đến sư phụ ngươi, vì sao ngươi thành thân, ta lại không thấy hắn?”
Lăng Kì Ương hơi hơi cúi đầu, nói: “Sư phụ không đồng ý ta gả cho ngươi. Đêm thánh chỉ đến quý phủ, sư phụ vốn muốn dẫn ta đi, nhưng ta không chịu. Hắn liền một mạch rời đi.” Ngữ khí Lăng Kì Ương có chút sầu não cùng bất đắc dĩ, lại giải thích với Quân Ly Xuân: “Sư phụ chỉ là lo lắng cho ta, cũng không phải nhằm vào ngươi.”
Quân Ly Xuân xoa xoa mái tóc dài của Lăng Kì Ương, cười nói: “Ta hiểu. Ta nếu là sư phụ ngươi cũng không yên tâm ngươi gả cho một kẻ phụ ngươi ba năm, lại đột ngột muốn lấy ngươi.”
“Kỳ thật cũng không tính là ngươi phụ ta, dù sao việc này không thể miễn cưỡng. Ngươi lúc trước nếu miễn cưỡng lấy ta, nói không chừng cuối cùng chỉ có oán hận lẫn nhau.”
“Ngốc ạ.” Ngón tay Quân Ly Xuân cuốn lọn tóc Lăng Kì Ương, “Chỉ cần ta đối xử tốt với ngươi, chờ sư phụ ngươi trở về xem, cũng sẽ không phản đối nữa.”
Lăng Kì Ương gật gật đầu, cười nói: “Kỳ thật chỉ cần cha đồng ý, sư phụ sẽ không phản đối lâu đâu.”
“Một ngày vi sư, cả đời vi phụ. Sư phụ ngươi thái độ luôn phải coi trọng.” Quân Ly Xuân nghiêng người đặt Lăng Kì Ương ở dưới thân, khẽ cười nói: “Tiểu đông tây à, chúng ta tính sổ chút đi.”
“Hả?” Lăng Kì Ương khó hiểu nhìn hắn.
“Ngươi vừa mới kêu Hoàng nương là gì?” Quân Ly Xuân trong ánh mắt có chút nguy hiểm.
Lăng Kì Ương lúc này mới nhớ tới đến vừa mới nãy vẫn gọi Hoàng hậu.....
“Nói đi, phạt ngươi thế nào đây?”
Lăng Kì Ương cảm thấy có chút khẩn trương, nói: “Ta chỉ là không quen lắm......”
“Vậy nghĩ cách cho ngươi nhớ, nhớ kỹ thành quen.” Nói xong Quân Ly Xuân hai tay sờ soạng xuống phía dưới, bắt đầu chọc lét Lăng Kì Ương.
“A! Không cần, đừng...... Ha ha......” Lăng Kì Ương rất sợ nhột, thân thể lại mẫn cảm. Bị Quân Ly Xuân trêu như vậy một, toàn thân đều nhuyễn đến vô lực.
Quân Ly Xuân tiếp tục động tác, nhìn Lăng Kì Ương dưới thân ở y nhuyễn đến mức không thể động, trên mặt đỏ lên, liền cảm thấy tâm tình rất tốt.
“Mau dừng tay, á, ta thật sự không dám......” Chỗ bị Quân Ly Xuân chạm qua khiến Lăng Kì Ương cảm thấy vừa mềm vừa tê, nước mắt đã ứa ra, chỉ biết xin khoan dung.
Quân Ly Xuân hôn lên Lăng Kì Ương, tay tiếp tục kích thích hắn.
“Ư...... Ưm......” Lăng Kì Ương lắc đầu muốn trốn, hạ thân nổi lên phản ứng khiến hắn xấu hổ không thôi.
Chờ nước mắt Lăng Kì Ương theo khóe mắt chảy xuống, Quân Ly Xuân mới ngừng tay buông ra hắn. Ngón cái cọ qua mắt hắn, lau đi nước mắt mẫn cảm thấm ra, cười nói: “Nếu có lần sau. Còn phạt ngươi.”
Lăng Kì Ương thoát lực đỏ mắt nhìn Quân Ly Xuân, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể thở hào hển bình phục sự khô nóng trên người.
Quân Ly Xuân đút chút nước cho hắn, đột ngột hỏi, “Ngươi buổi tối có gặp ác mộng không?”
Phục hồi tinh thần lại Lăng Kì Ương lắc đầu, giải thích: “Hương kia vô dụng với ta.”
Quân Ly Xuân nhướn mày.
“Sư phụ từ nhỏ đã cho ta ăn không ít dược, đại đa số dược tạo ảnh hưởng với người thường, hoặc là một ít độc dược đối với ta mà nói không có tác dụng.”
“Thì ra là thế.” Thể chất Lăng Kì Ương như vậy thật khiến y yên tâm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng có người ám hại Lăng Kì Ương, “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
“Ừm.” Lăng Kì Ương lên tiếng.
Quân Ly Xuân lại lần nữa để hắn gối lên vai mình, hai người câu có câu không nói chuyện phiếm, cuối cùng cùng nhau ngủ.
Nghiệp quốc thành thân không có tập tục về lại nhà, nếu gả cho nhà người khác, nếu Khanh tử hay nữ tử đã xuất giá một mình chạy về nhà mẹ đẻ sẽ bị người khác chê cười, phu quân cũng có thể vì thế mà bỏ thê. Cho nên cho dù phải về nhà mẹ đẻ, cũng nhất định phải cùng phu quân đi, mới là lưỡng tình hòa thuận.
Lăng Kì Ương tuy rằng không được quay về nhà, nhưng cũng không nhàn rỗi. Từ khi biết hắn thạo y thuật, lại rất rất có trình độ, Quân Ly Xuân liền lệnh hạ nhân thu thập Lâm Phong uyển ở góc bắc Lân Vương phủ cho Lăng Kì Ương dùng, một gian làm thư phòng, một gian làm phòng thuốc, còn lại gian kia bố trí thành một phòng ngủ nhỏ, Lăng Kì Ương nếu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.
Quân Ly Xuân vì hắn sửa sân, tự Lăng Kì Ương cũng không nhàn rỗi, một bên đem danh sách toàn bộ nhu dược phẩm từ dược phòng gọi tiểu tư chiếu theo chọn mua, một bên nghiên cứu chế tạo giải giải dược trừ dược tính vân trúc hương.
Hạ nhân trong phủ tay chân lanh lẹ, chưa mấy ngày đã thu thập sân xong. Dược liệu cũng mua về hơn phân nửa, Lạc Tố theo Lăng Kì Ương đã nhiều ngày, chịu khó bận trước vội sau, Lăng Kì Ương cũng có chút vừa lòng.
Hạ nhân trong phủ thấy Lân Vương gia từ trước đến nay lạnh lùng đối với Vương phi lại thận trọng chu đáo như thế, thậm chí không tiếc đem sân tốt nhất trong phủ đổi thành dược phòng, đều lén nói Lân Vương cùng Vương phi tình ý sâu nặng, khiến người ghen tỵ không thôi.
Quân Ly Xuân hạ triều trở về, Lăng Kì Ương đưa một cái hòm gỗ khắc hoa cho y, “Buổi chiều ngươi vào cung, đưa cái này cho Hoàng nương.” Nhờ giáo huấn lần trước, Lăng Kì Ương cũng không dám gọi sai nữa.
Quân Ly Xuân hơi hơi nhướn mày, hỏi: “Cái gì vậy?” Xưng hô tự nhiên “ngươi ta” giữa t cùng Lăng Kì Ương khiến Quân Ly Xuân cảm thấy thực thoải mái, lúc này mới giống bộ dáng một gia đình chứ. Nếu dùng kính ngữ, mặc dù tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nhưng nhiều ít cũng là cách lòng.
“Hoàng nương dùng vân trúc hương lâu như vậy, trong thân thể sẽ lưu lại dược tính. Nếu đột ngột nói Hoàng nương ngừng dùng hương, mấy ngày đầu còn được, nhưng sau đêm sẽ không thể ngủ, dần dần tiều tụy. Thuốc bột này có thể giải phần dược tính vân trúc hương khắc trầm nguyệt hương, chỉ cần mỗi ngày đốt hương trộn vào một lượng thuốc giống nhau là được.” Lăng Kì Ương giải thích cách dùng.
Ngày đó sau khi nghe Lăng Kì Ương nói về hương, Quân Ly Xuân cũng không lập tức đi tìm Hoàng hậu. Chỗ hương đó Phụ hoàng cùng Hoàng nương đã dùng khá lâu, trước đây vẫn không ai dị nghị, Lăng Kì Ương bất chợt đề cập sự tình, kiểu gì cũng sẽ thành chỗ cho mọi người chỉ trích. Việc này nếu Hoàng Thượng tin, Lăng Kì Ương sẽ trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Quý phi cùng thái y trong cung; nếu Hoàng Thượng không tin, vậy Lăng Kì Ương chính là khi quân, hơn nữa còn vu tội hậu phi. Y không thể khiến Lăng Kì Ương lâm vào nguy hiểm.
Trùng hợp sau ngày y thành thân, Hoàng hậu liền lệ thường hang năm, trước năm mới đến Quốc tự ăn chay cầu khẩn, hy vọng sang năm quốc thái dân an, Hoàng thị thịnh vượng. Như thế mới khiến cho áy náy của Quân Ly Xuân đối với việc mình không báo đúng lúc cho Hoàng nương phai nhạt đi rất nhiều.
Hiện giờ, Lăng Kì Ương đã nghiên cứu ra giải dược, càng khiến Quân Ly Xuân cảm thấy chờ mấy ngày là đúng. Nếu không trước năm mới trong cung gặp chuyện không may, đúng là gây khó cho Duyên Hi đế.
“Đa tạ.” Quân Ly Xuân nắm chặt tay Lăng Kì Ương.
Lăng Kì Ương khẽ cười nói: “Ngươi suy nghĩ cho ta, lòng ta hiểu được, tự nhiên sẽ đáp lại tâm ý của ngươi. Lúc ngươi đưa hòm cho Hoàng nương đừng nói chuyện hương, sắp đến lễ mừng năm mới, đừng khiến nàng phiền lòng, hảo hảo qua năm đã. Nói thêm vào hương sẽ dưỡng nhan là được rồi, bên trong ta cũng có bỏ thêm chút dược trú nhan. Nếu mỗi ngày đốt lên, khoảng mười ngày là có thể giải được dược tính, đến lúc đó mới nói cho Hoàng nương. Chắc hẳn đến lúc đó dược giải rồi, Hoàng nương cũng sẽ không bị dọa.”
“Ừ.” Quân Ly Xuân kéo mặt Lăng Kì Ương qua, khẽ hôn lên trán hắn một cái. Nụ hôn này không chỉ là yêu, còn bao hàm rất nhiều cảm xúc. Chuyện y làm Lăng Kì Ương đều hiểu, với hắn mà nói là đủ rồi.
“Dùng bữa đi. Hoàng nương buổi chiều hồi cung, ngươi đi sớm một chút, đốt hương trước.”
“Được.” Quân Ly Xuân dắt Lăng Kì Ương đi về phía thiên thính.
—— có bạn đời như thế, không cầu gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook