Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
-
Chương 6
Edit: Arisassan
Ninh Vũ không hề liếc mắt nhìn người trước mặt dù chỉ một cái, thấy Tống Ngôn Khê không sao liền không khách khí mở miệng nói: “Cút đi!”
Có lẽ là do chưa từng bị mắng không khách khí như thế, mặt Viên Trí Chi lập tức đỏ lên, chỉ thẳng vào Ninh Vũ, tức đến mức nói không ra lời.
Tống Ngôn Khê dù bận nhưng vẫn ung dung chuẩn bị xem kịch vui, dù sao Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi luôn là hoan hỉ oan gia, đối chọi gay gắt, mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau như chó với mèo, cãi đến mức cãi ra cả tình cảm, mặc cho mọi người phản đối thế nào, bọn họ cũng không để ý tất cả mà muốn đến được với nhau.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê chuẩn bị rời đi, Viên Trí Chi không chịu, định tiến lên chặn đường để lấy lại công đạo.
Ninh Vũ trực tiếp ra lệnh cho hộ vệ ngăn cản Viên Trí Chi, dẫn Tống Ngôn Khê rời khỏi.
Ninh Vũ lấy ngọc bội ra, cài lên thắt lưng của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ tới gần liền kinh ngạc một chút, hồi thần lại liền muốn tháo ngọc bội ra.
Ninh Vũ nhìn thấu ý định của y, nhìn thẳng mặt Tống Ngôn Khê mà nói: “Nếu ngươi làm mất cái này, ta sẽ tự tay đưa cho Tống chủ quân, nhờ hắn giữ giùm ngươi.”
Tống Ngôn Khê không nhịn được oán thầm trong lòng, dừng động tác của mình lại. Y biết rõ gia đình mình rất coi trọng hôn sự này, có thể kết làm thông gia với Ninh gia sẽ mang đến rất nhiều ích lợi cho gia tộc bọn họ, không lấy ra được lý do để bọn họ tín phục, phụ thân cùng cha y chắc chắn sẽ không để y từ hôn, trong mắt người khác, có thể bám được vào Ninh gia là một chuyện vô cùng may mắn.
Ninh Vũ đây là đang đe doạ y, nếu cha y biết y hành động như thế, chắc chắn sẽ khuyên bảo cùng răn dạy y không thôi.
Bị ép dẫn đi chơi đoán đố đèn, Tống Ngôn Khê thầm cười lạnh, Ninh Vũ luôn luôn vô học, ngực không vết mực, là một kẻ chỉ biết sống phóng túng, sao có thể đoán được mấy cái đố đèn kia chứ? Về phần y, y không có hứng thú đoán mấy thứ đó, cũng không muốn bồi Ninh Vũ chơi.
Ninh Vũ lấy tiền mua cái đèn lồng đố đèn khó nhất, vô cùng xinh đẹp, tạo hình đặc biệt tao nhã, rất nhiều người ở đây đều đến vì cái đèn lồng này, thế nhưng câu đố quá khó, không ai có thể đoán ra.
Ninh Vũ cũng đoán không ra, bất quá hắn có bạc, trực tiếp mua là được, có vài người vốn đang dị nghị thấy là tiểu bá vương nổi tiếng hung hăng càn quấy liền im lặng, không lên tiếng nữa.
Thời gian dần dần trôi qua, người đi đường cũng dần ít bớt, chỉ còn dư lại một ít sạp quán nhỏ lẻ chưa dọn cùng vài người đi đường đang chuẩn bị về nhà.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê cũng đi về hướng Tống phủ, bất quá Tống Ngôn Khê càng đi càng chậm, bắt đầu nhẹ nhàng thở hổn hển, trên trán cũng đổ ra vài vệt mồ hôi không rõ ràng.
Đi đường lâu như vậy, với thân thể bé nhỏ của Tống Ngôn Khê thì đã sớm cảm thấy mệt mỏi, chân vừa xót vừa đau, thế nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Ninh Vũ, đành kiên cường chịu đựng.
Ninh Vũ phát giác dị trạng của Tống Ngôn Khê liền cõng y lên.
Tống Ngôn Khê chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, huống chi còn là Ninh Vũ y vốn luôn căm hận, lập tức giãy dụa muốn nhảy xuống, lại bị Ninh Vũ vỗ một cái vào mông.
“Đừng nhúc nhích.”
Khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đỏ lên, nằm sấp không dám chuyển động, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ cảm thấy chỗ bị vỗ kia, kể cả mặt mình, đều nóng như bị thiêu đốt.
Một đường im lặng đi đến Tống phủ, Ninh Vũ mới chịu thả Tống Ngôn Khê xuống, để Tống Ngôn Hạo đang đứng chờ sẵn đón đi.
“Ngày hôm nay làm phiền Ninh thiếu gia trông nom Ngôn Khê rồi. Ta lâm thời có việc, phải trở về phủ trước, đa tạ Ninh thiếu gia đã tự mình đưa Ngôn Khê hồi phủ.”
“Đây là việc ta cần làm, đã muộn rồi, Tống Ngôn Khê cũng nên về nhà nghỉ ngơi.”
Tống Ngôn Khê hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng lại không nói gì. Cũng không biết ai đã kéo y đi dạo đến tận giờ mới chịu để y về nhà, hiện tại giả bộ quan tâm cho ai xem chứ, đúng là đồ giả tạo.
Rõ ràng không thích y, còn cố làm ra vẻ, lấy lòng nhà bọn họ để sau này có thể dễ dàng cưới Viên Trí Chi vào cửa hơn chứ gì.
Tống Ngôn Hạo nghe vậy liền bào chữa: “Ngôn Khê bị chiều hư, có hơi tuỳ hứng một chút, sau khi thành thân xong hiểu chuyện rồi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hơn.” Đáng thương cho Tống phó tướng xưa nay nổi tiếng khó tính lãnh khốc, hiện tại phải nói thay cho Tống Ngôn Khê những lời này.
“Không sao, Tống Ngôn Khê rất đáng yêu mà.”
“…” Tống Ngôn Hạo nghe xong cũng không biết nên làm gì tiếp theo: “Canh giờ đã không còn sớm, e là Ninh chủ quân đang rất lo lắng cho ngươi.”
“Vậy ta về đây, cáo từ.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Tống Ngôn Hạo gọi vài hộ viện đưa Ninh Vũ về, xe ngựa đã chờ sẵn ở một bên, Ninh Vũ cũng không từ chối. Nhà hắn cách Tống phủ tận mấy con phố, cũng không quá xa, đi bộ khoảng hai khắc là tới, đi xe ngựa thì sẽ nhanh hơn.
Tống Ngôn Khê thở phì phò trở về phòng mình, nhớ tới cảnh tượng Ninh Vũ cõng y, liền cảm thấy chỗ bị Ninh Vũ vỗ trên mông chợt nóng lên như bị bỏng, nằm trên giường mà lăn qua lăn lại không ngủ được, dần dần cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ. Từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên trong giấc mộng của y không còn là loại cảm giác thê lương cô tịch kia nữa, chỉ còn Ninh Vũ đáng ghét đang vỗ mông y thôi.
…
Ninh Vũ chà chà tay phải, suy tư trong đầu, quả nhiên, xúc cảm của Tống Ngôn Khê không tồi, vừa mềm mại vừa co dãn.
Vào ngày thành thân, cả Uyển thành đều vô cùng náo nhiệt, nói là mười dặm hồng trang cũng không quá đáng, từng cỗ từng cỗ phủ kín vải đỏ kéo dài cả một đoạn đường, diễn tấu thổi sáo đi đến Tống phủ.
Lễ thành thân lớn như thế này rất khó gặp, cho nên xung quanh có rất nhiều người đứng vây xem.
Toàn bộ Tống phủ một mảnh vui mừng, chỉ có Tống Ngôn Khê ngồi một mình trong phòng, náo nhiệt bên ngoài tựa như cách y thật xa, những tiếng cười đùa kia cũng mơ hồ không rõ.
Sống lại một đời, y vẫn không thể thoát được Ninh Vũ, thoát được khổ đau dằn vặt đời trước sao? Nếu khi xưa y tội ác tày trời, vậy đời trước y chịu khổ như vậy vẫn chưa thể trả hết tội nghiệt ư? Tại sao ông trời lại muốn y trải qua thêm một lần nữa?
Không còn mong đợi cùng thấp thỏm như đời trước, Tống Ngôn Khê hệt như một con rối gỗ, tê dại mà nghe theo thao túng của người khác, mãi đến khi bị một bàn tay to lớn ướt đẫm mồ hôi nắm chặt, Tống Ngôn Khê mới theo bản năng mà giật ra, lại bị nắm thật chặt, không thể động đậy.
Những âm thanh lạy trời lạy đất tựa như phát ra từ trên trời, tất cả âm thanh hò hét xung quanh cũng loạn cả lên, nghe không hề chân thực. Tống Ngôn Khê có chút hoảng hốt, chỉ có bàn tay đang nắm chặt tay y đang nhắc nhở y rằng tất cả những thứ này đều là thật.
Tống Ngôn Khê được đưa đến tân phòng, Ninh Vũ còn phải ở lại chúc rượu. Tống Ngôn Khê tháo khăn trùm trên đầu xuống, nhìn cách bài trí của cả căn phòng liền nhận ra đó không phải là gian phòng y ở đời trước.
“Công tử, sao ngươi lại tháo khăn trùm đầu xuống vậy? Phải đợi thiếu gia tự tay xốc lên chứ.”
“Hắn sẽ không tới.” Đời trước y ngồi trong tân phòng đợi cả một đêm, Ninh Vũ chưa từng đến, ngày hôm sau nghe bọn hạ nhân cười nhạo nên y mới biết Ninh Vũ đã đến Viên phủ bồi Viên Trí Chi. Một thiếu chủ quân bị phu quân bỏ rơi ngay đêm tân hôn, có thể tưởng tượng được địa vị trong phủ sẽ như thế nào.
“Sao lại thế chứ?” Tiểu Trúc cảm thấy công tử nhà mình toàn nói những lời vô nghĩa: “Công tử, ngươi đừng tức giận, ai lúc thành thân cũng phải ở ngoài chúc rượu hết, chẳng mấy chốc thiếu gia sẽ về với ngươi.”
“Tiểu Trúc, ngươi ra ngoài đi, để ta ở một mình một chút.”
“Vâng.” Tiểu Trúc đóng cửa lại rồi đứng canh ngoài cửa, cậu là tiểu thị thiếp thân của Tống Ngôn Khê, đã hầu hạ Tống Ngôn Khê từ khi còn ở Tống phủ, sau đó Tống Ngôn Khế xuất giá thì theo y đến Ninh phủ.
Tống Ngôn Khê đánh giá tân phòng, có thể thấy căn phòng này được sửa soạn vô cùng tỉ mỉ, vật dụng cùng đồ trang trí bên trong cái nào cũng hoa mỹ quý giá. Đời trước, Ninh Vũ chỉ tuỳ tiện chọn một thiên viện vắng vẻ làm tân phòng, cũng không bao giờ đặt chân qua. Sau khi thành thân, cả thiên viện chỉ có một mình y ở, mãi đến khi chết.
Tại sao hiện tại tân phòng lại khác chứ? Đây là sân viện nào?
Ninh Vũ không hề muốn ở lại bữa tiệc, hắn không thể chờ được mà muốn trở về phòng xem Tống Ngôn Khê.
Cho nên khi mọi người thấy biểu tình của Ninh Vũ càng ngày càng nóng nảy âm trầm liền lén lút nói thầm trong lòng, đại thiếu gia Ninh gia này trông cũng không cao hứng quá nhỉ. Ai lại mang biểu tình như thế trong ngày đại hỉ của mình chứ.
Tuy Ninh Vũ tính tình ương ngạnh, nhưng trong lòng cũng biết chừng mực, mời rượu những người cần phải mời xong liền không quan tâm đến những chuyện khác nữa, trực tiếp rời đi.
Tên Ninh Vũ giả kia suốt ngày nháo muốn từ hôn, còn vì thế mà quỳ từ đường mấy ngày, phụ thân cùng cha đều không đồng ý, hắn cũng không hiểu tại sao gã lại bỏ rơi Tống Ngôn Khê mà kiên quyết muốn cưới tên Viên Trí Chi vừa xấu xí vừa thô lỗ kia nữa.
Ninh Vũ tận mắt chứng kiến Ninh Vũ giả nháo không thành, trong lòng phẫn uất mà đồng ý thành thân, lại cảm thấy cọc hôn nhân này thật sự oan ức cho gã, liền đổ hết tội lên đầu Tống Ngôn Khê.
Ninh Vũ thần sắc hơi say, tên yêu quái vô năng nhu nhược đó, cần sự che chở cùng quyền thế của phụ thân và cha hắn nên không thể trở mặt, thế nhưng lại không tự thừa nhận bản thân mình có lỗi, chỉ biết bắt nạt Tống Ngôn Khê vốn ở thế yếu, trút hết bực bội lên người Tống Ngôn Khê.
Ninh Vũ nhớ rõ, tên yêu quái kia thực hiện xong các bước trong lễ thành thân liền trèo tường đến sân viện của Viên Trí Chi, nói cái gì mà mình bị gia đình bức bách, người trong lòng gã vẫn luôn là Viên Trí Chi. Ninh Vũ hừ lạnh, vô danh vô phận, còn dám lén lút tằng tịu với nhau, Viên Trí Chi vốn biết rõ ngày hôm đó là lễ thành thân của ‘Ninh Vũ’ cùng Tống Ngôn Khê, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà thông đồng với ‘Ninh Vũ’, quả là thứ đồ không thể lên được mặt bàn.
Lúc đó hắn còn ở trạng thái du hồn, ở lại trong tân phòng ngắm nhìn Tống Ngôn Khê, lòng cảm thấy thoả mãn khi yêu quái kia thức thời, chính quân của hắn, không phải là người mà yêu quái kia có thể động tới, chỉ có hắn mới được phép thôi. Việc yêu quái kia không đến tân phòng cũng hợp với tâm ý của hắn, nếu mà hắn trông thấy yêu quái đó dùng thân thể của hắn đè lên người Tống Ngôn Khê, tuỳ ý xoa nắn đùa bỡn, chỉ sợ hắn sẽ tức đến chết mất.
Bất quá, khi trông thấy Tống Ngôn Khê một mình ngồi đối diện với ánh nến đến tận hừng đông, cảm xúc thoả mãn của Ninh Vũ cũng dần dần nguội lạnh. Hắn bay đến bên cạnh Tống Ngôn Khê, ngồi xuống sát bên y.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đừng chờ tên yêu quái kia nữa, gã sẽ không tới đâu.”
“Tống Ngôn Khê, ngươi là người của tiểu gia, chỉ có ta mới được đụng vào ngươi thôi.”
“Tống Ngôn Khê, đó là yêu quái đã cướp mất thân thể của ta, ngươi phải cách xa gã ta một chút, không thể để gã tổn thương ngươi được, càng không thể để gã làm hại đến cha.”
Dưới ánh nến, thân ảnh đơn bạc của Tống Ngôn Khê hắt lên vách tường, chỉ có tiếng lách tách nhẹ nhàng phát ra từ dưới đài nến.
Ninh Vũ dừng một chút, sờ sờ đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê, lập tức chọc xuyên qua người y, cơ mà Ninh Vũ cũng không thèm để ý, hắn đã sớm quen với việc này rồi: “Tống Ngôn Khê, tiểu gia vẫn luôn ở đây, ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng sợ.”
Ninh Vũ không hề liếc mắt nhìn người trước mặt dù chỉ một cái, thấy Tống Ngôn Khê không sao liền không khách khí mở miệng nói: “Cút đi!”
Có lẽ là do chưa từng bị mắng không khách khí như thế, mặt Viên Trí Chi lập tức đỏ lên, chỉ thẳng vào Ninh Vũ, tức đến mức nói không ra lời.
Tống Ngôn Khê dù bận nhưng vẫn ung dung chuẩn bị xem kịch vui, dù sao Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi luôn là hoan hỉ oan gia, đối chọi gay gắt, mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau như chó với mèo, cãi đến mức cãi ra cả tình cảm, mặc cho mọi người phản đối thế nào, bọn họ cũng không để ý tất cả mà muốn đến được với nhau.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê chuẩn bị rời đi, Viên Trí Chi không chịu, định tiến lên chặn đường để lấy lại công đạo.
Ninh Vũ trực tiếp ra lệnh cho hộ vệ ngăn cản Viên Trí Chi, dẫn Tống Ngôn Khê rời khỏi.
Ninh Vũ lấy ngọc bội ra, cài lên thắt lưng của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ tới gần liền kinh ngạc một chút, hồi thần lại liền muốn tháo ngọc bội ra.
Ninh Vũ nhìn thấu ý định của y, nhìn thẳng mặt Tống Ngôn Khê mà nói: “Nếu ngươi làm mất cái này, ta sẽ tự tay đưa cho Tống chủ quân, nhờ hắn giữ giùm ngươi.”
Tống Ngôn Khê không nhịn được oán thầm trong lòng, dừng động tác của mình lại. Y biết rõ gia đình mình rất coi trọng hôn sự này, có thể kết làm thông gia với Ninh gia sẽ mang đến rất nhiều ích lợi cho gia tộc bọn họ, không lấy ra được lý do để bọn họ tín phục, phụ thân cùng cha y chắc chắn sẽ không để y từ hôn, trong mắt người khác, có thể bám được vào Ninh gia là một chuyện vô cùng may mắn.
Ninh Vũ đây là đang đe doạ y, nếu cha y biết y hành động như thế, chắc chắn sẽ khuyên bảo cùng răn dạy y không thôi.
Bị ép dẫn đi chơi đoán đố đèn, Tống Ngôn Khê thầm cười lạnh, Ninh Vũ luôn luôn vô học, ngực không vết mực, là một kẻ chỉ biết sống phóng túng, sao có thể đoán được mấy cái đố đèn kia chứ? Về phần y, y không có hứng thú đoán mấy thứ đó, cũng không muốn bồi Ninh Vũ chơi.
Ninh Vũ lấy tiền mua cái đèn lồng đố đèn khó nhất, vô cùng xinh đẹp, tạo hình đặc biệt tao nhã, rất nhiều người ở đây đều đến vì cái đèn lồng này, thế nhưng câu đố quá khó, không ai có thể đoán ra.
Ninh Vũ cũng đoán không ra, bất quá hắn có bạc, trực tiếp mua là được, có vài người vốn đang dị nghị thấy là tiểu bá vương nổi tiếng hung hăng càn quấy liền im lặng, không lên tiếng nữa.
Thời gian dần dần trôi qua, người đi đường cũng dần ít bớt, chỉ còn dư lại một ít sạp quán nhỏ lẻ chưa dọn cùng vài người đi đường đang chuẩn bị về nhà.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê cũng đi về hướng Tống phủ, bất quá Tống Ngôn Khê càng đi càng chậm, bắt đầu nhẹ nhàng thở hổn hển, trên trán cũng đổ ra vài vệt mồ hôi không rõ ràng.
Đi đường lâu như vậy, với thân thể bé nhỏ của Tống Ngôn Khê thì đã sớm cảm thấy mệt mỏi, chân vừa xót vừa đau, thế nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Ninh Vũ, đành kiên cường chịu đựng.
Ninh Vũ phát giác dị trạng của Tống Ngôn Khê liền cõng y lên.
Tống Ngôn Khê chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, huống chi còn là Ninh Vũ y vốn luôn căm hận, lập tức giãy dụa muốn nhảy xuống, lại bị Ninh Vũ vỗ một cái vào mông.
“Đừng nhúc nhích.”
Khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đỏ lên, nằm sấp không dám chuyển động, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ cảm thấy chỗ bị vỗ kia, kể cả mặt mình, đều nóng như bị thiêu đốt.
Một đường im lặng đi đến Tống phủ, Ninh Vũ mới chịu thả Tống Ngôn Khê xuống, để Tống Ngôn Hạo đang đứng chờ sẵn đón đi.
“Ngày hôm nay làm phiền Ninh thiếu gia trông nom Ngôn Khê rồi. Ta lâm thời có việc, phải trở về phủ trước, đa tạ Ninh thiếu gia đã tự mình đưa Ngôn Khê hồi phủ.”
“Đây là việc ta cần làm, đã muộn rồi, Tống Ngôn Khê cũng nên về nhà nghỉ ngơi.”
Tống Ngôn Khê hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng lại không nói gì. Cũng không biết ai đã kéo y đi dạo đến tận giờ mới chịu để y về nhà, hiện tại giả bộ quan tâm cho ai xem chứ, đúng là đồ giả tạo.
Rõ ràng không thích y, còn cố làm ra vẻ, lấy lòng nhà bọn họ để sau này có thể dễ dàng cưới Viên Trí Chi vào cửa hơn chứ gì.
Tống Ngôn Hạo nghe vậy liền bào chữa: “Ngôn Khê bị chiều hư, có hơi tuỳ hứng một chút, sau khi thành thân xong hiểu chuyện rồi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hơn.” Đáng thương cho Tống phó tướng xưa nay nổi tiếng khó tính lãnh khốc, hiện tại phải nói thay cho Tống Ngôn Khê những lời này.
“Không sao, Tống Ngôn Khê rất đáng yêu mà.”
“…” Tống Ngôn Hạo nghe xong cũng không biết nên làm gì tiếp theo: “Canh giờ đã không còn sớm, e là Ninh chủ quân đang rất lo lắng cho ngươi.”
“Vậy ta về đây, cáo từ.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Tống Ngôn Hạo gọi vài hộ viện đưa Ninh Vũ về, xe ngựa đã chờ sẵn ở một bên, Ninh Vũ cũng không từ chối. Nhà hắn cách Tống phủ tận mấy con phố, cũng không quá xa, đi bộ khoảng hai khắc là tới, đi xe ngựa thì sẽ nhanh hơn.
Tống Ngôn Khê thở phì phò trở về phòng mình, nhớ tới cảnh tượng Ninh Vũ cõng y, liền cảm thấy chỗ bị Ninh Vũ vỗ trên mông chợt nóng lên như bị bỏng, nằm trên giường mà lăn qua lăn lại không ngủ được, dần dần cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ. Từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên trong giấc mộng của y không còn là loại cảm giác thê lương cô tịch kia nữa, chỉ còn Ninh Vũ đáng ghét đang vỗ mông y thôi.
…
Ninh Vũ chà chà tay phải, suy tư trong đầu, quả nhiên, xúc cảm của Tống Ngôn Khê không tồi, vừa mềm mại vừa co dãn.
Vào ngày thành thân, cả Uyển thành đều vô cùng náo nhiệt, nói là mười dặm hồng trang cũng không quá đáng, từng cỗ từng cỗ phủ kín vải đỏ kéo dài cả một đoạn đường, diễn tấu thổi sáo đi đến Tống phủ.
Lễ thành thân lớn như thế này rất khó gặp, cho nên xung quanh có rất nhiều người đứng vây xem.
Toàn bộ Tống phủ một mảnh vui mừng, chỉ có Tống Ngôn Khê ngồi một mình trong phòng, náo nhiệt bên ngoài tựa như cách y thật xa, những tiếng cười đùa kia cũng mơ hồ không rõ.
Sống lại một đời, y vẫn không thể thoát được Ninh Vũ, thoát được khổ đau dằn vặt đời trước sao? Nếu khi xưa y tội ác tày trời, vậy đời trước y chịu khổ như vậy vẫn chưa thể trả hết tội nghiệt ư? Tại sao ông trời lại muốn y trải qua thêm một lần nữa?
Không còn mong đợi cùng thấp thỏm như đời trước, Tống Ngôn Khê hệt như một con rối gỗ, tê dại mà nghe theo thao túng của người khác, mãi đến khi bị một bàn tay to lớn ướt đẫm mồ hôi nắm chặt, Tống Ngôn Khê mới theo bản năng mà giật ra, lại bị nắm thật chặt, không thể động đậy.
Những âm thanh lạy trời lạy đất tựa như phát ra từ trên trời, tất cả âm thanh hò hét xung quanh cũng loạn cả lên, nghe không hề chân thực. Tống Ngôn Khê có chút hoảng hốt, chỉ có bàn tay đang nắm chặt tay y đang nhắc nhở y rằng tất cả những thứ này đều là thật.
Tống Ngôn Khê được đưa đến tân phòng, Ninh Vũ còn phải ở lại chúc rượu. Tống Ngôn Khê tháo khăn trùm trên đầu xuống, nhìn cách bài trí của cả căn phòng liền nhận ra đó không phải là gian phòng y ở đời trước.
“Công tử, sao ngươi lại tháo khăn trùm đầu xuống vậy? Phải đợi thiếu gia tự tay xốc lên chứ.”
“Hắn sẽ không tới.” Đời trước y ngồi trong tân phòng đợi cả một đêm, Ninh Vũ chưa từng đến, ngày hôm sau nghe bọn hạ nhân cười nhạo nên y mới biết Ninh Vũ đã đến Viên phủ bồi Viên Trí Chi. Một thiếu chủ quân bị phu quân bỏ rơi ngay đêm tân hôn, có thể tưởng tượng được địa vị trong phủ sẽ như thế nào.
“Sao lại thế chứ?” Tiểu Trúc cảm thấy công tử nhà mình toàn nói những lời vô nghĩa: “Công tử, ngươi đừng tức giận, ai lúc thành thân cũng phải ở ngoài chúc rượu hết, chẳng mấy chốc thiếu gia sẽ về với ngươi.”
“Tiểu Trúc, ngươi ra ngoài đi, để ta ở một mình một chút.”
“Vâng.” Tiểu Trúc đóng cửa lại rồi đứng canh ngoài cửa, cậu là tiểu thị thiếp thân của Tống Ngôn Khê, đã hầu hạ Tống Ngôn Khê từ khi còn ở Tống phủ, sau đó Tống Ngôn Khế xuất giá thì theo y đến Ninh phủ.
Tống Ngôn Khê đánh giá tân phòng, có thể thấy căn phòng này được sửa soạn vô cùng tỉ mỉ, vật dụng cùng đồ trang trí bên trong cái nào cũng hoa mỹ quý giá. Đời trước, Ninh Vũ chỉ tuỳ tiện chọn một thiên viện vắng vẻ làm tân phòng, cũng không bao giờ đặt chân qua. Sau khi thành thân, cả thiên viện chỉ có một mình y ở, mãi đến khi chết.
Tại sao hiện tại tân phòng lại khác chứ? Đây là sân viện nào?
Ninh Vũ không hề muốn ở lại bữa tiệc, hắn không thể chờ được mà muốn trở về phòng xem Tống Ngôn Khê.
Cho nên khi mọi người thấy biểu tình của Ninh Vũ càng ngày càng nóng nảy âm trầm liền lén lút nói thầm trong lòng, đại thiếu gia Ninh gia này trông cũng không cao hứng quá nhỉ. Ai lại mang biểu tình như thế trong ngày đại hỉ của mình chứ.
Tuy Ninh Vũ tính tình ương ngạnh, nhưng trong lòng cũng biết chừng mực, mời rượu những người cần phải mời xong liền không quan tâm đến những chuyện khác nữa, trực tiếp rời đi.
Tên Ninh Vũ giả kia suốt ngày nháo muốn từ hôn, còn vì thế mà quỳ từ đường mấy ngày, phụ thân cùng cha đều không đồng ý, hắn cũng không hiểu tại sao gã lại bỏ rơi Tống Ngôn Khê mà kiên quyết muốn cưới tên Viên Trí Chi vừa xấu xí vừa thô lỗ kia nữa.
Ninh Vũ tận mắt chứng kiến Ninh Vũ giả nháo không thành, trong lòng phẫn uất mà đồng ý thành thân, lại cảm thấy cọc hôn nhân này thật sự oan ức cho gã, liền đổ hết tội lên đầu Tống Ngôn Khê.
Ninh Vũ thần sắc hơi say, tên yêu quái vô năng nhu nhược đó, cần sự che chở cùng quyền thế của phụ thân và cha hắn nên không thể trở mặt, thế nhưng lại không tự thừa nhận bản thân mình có lỗi, chỉ biết bắt nạt Tống Ngôn Khê vốn ở thế yếu, trút hết bực bội lên người Tống Ngôn Khê.
Ninh Vũ nhớ rõ, tên yêu quái kia thực hiện xong các bước trong lễ thành thân liền trèo tường đến sân viện của Viên Trí Chi, nói cái gì mà mình bị gia đình bức bách, người trong lòng gã vẫn luôn là Viên Trí Chi. Ninh Vũ hừ lạnh, vô danh vô phận, còn dám lén lút tằng tịu với nhau, Viên Trí Chi vốn biết rõ ngày hôm đó là lễ thành thân của ‘Ninh Vũ’ cùng Tống Ngôn Khê, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà thông đồng với ‘Ninh Vũ’, quả là thứ đồ không thể lên được mặt bàn.
Lúc đó hắn còn ở trạng thái du hồn, ở lại trong tân phòng ngắm nhìn Tống Ngôn Khê, lòng cảm thấy thoả mãn khi yêu quái kia thức thời, chính quân của hắn, không phải là người mà yêu quái kia có thể động tới, chỉ có hắn mới được phép thôi. Việc yêu quái kia không đến tân phòng cũng hợp với tâm ý của hắn, nếu mà hắn trông thấy yêu quái đó dùng thân thể của hắn đè lên người Tống Ngôn Khê, tuỳ ý xoa nắn đùa bỡn, chỉ sợ hắn sẽ tức đến chết mất.
Bất quá, khi trông thấy Tống Ngôn Khê một mình ngồi đối diện với ánh nến đến tận hừng đông, cảm xúc thoả mãn của Ninh Vũ cũng dần dần nguội lạnh. Hắn bay đến bên cạnh Tống Ngôn Khê, ngồi xuống sát bên y.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đừng chờ tên yêu quái kia nữa, gã sẽ không tới đâu.”
“Tống Ngôn Khê, ngươi là người của tiểu gia, chỉ có ta mới được đụng vào ngươi thôi.”
“Tống Ngôn Khê, đó là yêu quái đã cướp mất thân thể của ta, ngươi phải cách xa gã ta một chút, không thể để gã tổn thương ngươi được, càng không thể để gã làm hại đến cha.”
Dưới ánh nến, thân ảnh đơn bạc của Tống Ngôn Khê hắt lên vách tường, chỉ có tiếng lách tách nhẹ nhàng phát ra từ dưới đài nến.
Ninh Vũ dừng một chút, sờ sờ đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê, lập tức chọc xuyên qua người y, cơ mà Ninh Vũ cũng không thèm để ý, hắn đã sớm quen với việc này rồi: “Tống Ngôn Khê, tiểu gia vẫn luôn ở đây, ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi đừng sợ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook