Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 3 - Chương 99: Khởi thuyền

Một tháng sau.

“Khu vực phía trước đang có bão điện từ rất lớn, Tần Dực, chúng ta cần trở về đổi phương hướng.”

Tần Dực bình tĩnh chỉ ra: “Phía sau có mưa vẫn thạch, chúng ta là vì tránh né nó mới tới chỗ này. Hiện tại quay lại, tất nhiên sẽ nghênh diện.”

“Hai bên là bụi sao rời rạc, nếu bị nhiễm phải, tinh hạm sẽ bị bó chặt từng tầng từng tầng, mất đi động lực để bay tiếp.” Nữ Oa ngữ điệu thẳng tắp phân tích hoàn cảnh trước mắt, “Sinh cơ lớn nhất nằm trong mưa vẫn thạch.”

“Vậy thì trở về.” Tần Dực bình tĩnh hạ lệnh.

“Tinh hạm năm phút nữa sẽ chính diện đối mặt cơn mưa vẫn thạch cỡ lớn, trong đó sẽ có chấn động biên độ lớn, xin cố định thân thể.”

Tần Dực mở màn phòng hộ trên ghế ngồi, sắc mặt trầm tĩnh.

Năm phút sau, thân thuyền cực lớn gặp phải vẫn thạch chi chít va đụng, cả tinh hạm phải tròng trành nghiêng ngả trong trùng kích liên tục không ngừng, tựa như tinh hạm đã mất đi khống chế, hoàn toàn xuôi theo mưa vẫn thạch, giây tiếp theo sẽ phân li tan vỡ.

… Chuyện thế này, đã phát sinh nhiều lần trong một tháng, trong thời gian tiếp theo, vẫn sẽ thường xuyên gặp phải. Tần Dực bình tĩnh nhắm mắt lại, đợi đến lúc tiếng vang lớn kết thúc.

Liên bang, học viện thủ đô.

Adolf tinh thần rất kém chạy tới gõ cửa phòng ký túc xá của Lallot ở khoa làm vườn.

Nhưng sau khi cửa mở, hắn thấy được là Lallot cũng tinh thần uể oải, bất giác kinh ngạc nói: “Vô Thuật chẳng lẽ hết cứu rồi?” Sao ngay cả Lallot cũng bộ dạng này?

“Bên Vô Thuật ngược lại không có chuyện gì.” Lallot vung tay ý bảo hắn vào phòng, dưới con mắt xanh biếc là một vòng ứ thâm mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ thở dài… hắn đang lo lắng cho Tần đại thiếu, khi lại tới tinh hệ Hà Việt, người của Tần gia nói rằng đại thiếu nhà họ đã một mình tiến vào biển sao vô tận, cũng chính là tinh vực hỗn loạn trong miệng người liên bang, bây giờ đã qua một tháng rồi, trời biết đại thiếu còn tồn tại trên thế giới này không.

Cái này bảo họ làm sao mở miệng với Vô Thuật?

Không phải họ không tin tưởng thực lực của Tần Dực, mà là tinh vực hỗn loạn mấy ngàn năm nay đối với người liên bang mà nói là không thể hiểu được, nơi đó chính là nấm mồ tử vong, vào một người mất một người, vào một cặp chết một cặp, cho dù đại thiếu thể thuật tinh thần lực đều đại viên mãn rồi, cũng không cách nào khiêu chiến nơi đó.

Cho nên thái độ của Lallot và Mạc Sinh về việc này, vẫn luôn rất bi quan. Nghĩ sao cũng không thông, đại thiếu bị giật thần kinh chỗ nào, mới sẽ lỗ mãng hành động tùy tiện.

Adolf đương nhiên không biết chuyện Lallot hao tâm, hắn một tháng này cũng tâm thần không yên, nhưng lại là vì Phỉ Vô Thuật.

Đại ác ma Phỉ Vô Thuật tính cách ác liệt trong phòng ngủ biến mất một tháng, hắn ăn cơm đi ngủ đi học thậm chí là trêu chọc người đều không có sức lực, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, không có ai câu vai bá cổ đi tìm trò vui, cuộc sống đột nhiên trở nên vô vị.

Lại nói, anh em của mình bị xem là người hiềm nghi nhốt vào tù, hắn có thể làm như không có việc gì tiếp tục sống vui mới lạ.

Vốn cho rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ, mấy người Lallot bên này động ngón tay chút là có thể mang người ra, nhưng giờ đã qua một tháng rồi, còn không có chút động tĩnh nào, Adolf lúc này mới ngồi không yên nữa, nôn nóng tới hỏi thăm tình hình.

Thành thành thật thật ngồi lên sô pha, ánh mắt đảo qua hộ vệ tóc đỏ co người nhắm mắt ngủ trên sô pha đối diện, Adolf mở miệng hỏi: “Cái tên Phỉ Vô Thuật đó hiện tại sao rồi?”

“Vào nhà giam ngầm, làm sao còn có tin tức gì?” Lallot phủi tay nói, “Chẳng qua tuyệt đối còn chưa chết là được.”

Adolf bĩu môi: “Với tội danh đó của cậu ấy, không có tư cách nhốt vào tầng một nhà giam ngầm đi?”

Lallot dùng ngón trỏ chống cằm, nghiêm túc gật đầu: “Là không có tư cách. Tội danh quá nhẹ.”

Chẳng qua hắn lại bổ sung tiếp: “Hiện tại là mấy bên đang so đấu, thế lực đi đầu bởi gia tộc Fernan, thế lực của Phỉ gia, đương nhiên, còn có so đấu giữa các thế lực của quân đội chính trị. Vô Thuật có tác dụng như mồi lửa, kích thích mấy ma sát ấp ủ trong tối đã lâu trước đó, khiến nó bùng phát ra.”

“Kỳ thật thì, tình thế hiện nay, đã không còn quan hệ gì quá lớn với Vô Thuật.” Lallot đột nhiên cười, “Cũng phải nói lại, kỳ thật cậu ấy vẫn chưa bao giờ là nhân vật mấu chốt quan trọng gì.”

Nhóm người trẻ bọn họ vẫn còn sống trong sự bảo vệ của các trưởng bối, hiện tại thời đại này vẫn còn là của mấy ông già đó. Mà thời đại chân chính thuộc về họ, còn phải chờ thêm mấy năm, tồn tại ở tương lai.

Lallot nghiền ngẫm gật đầu, hiện nay họ có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ thời gian được bảo vệ sau cùng, nghiêm túc nhìn thủ đoạn đấu đá của các trưởng bối, và ghi nhớ nó.

Adolf biểu thị nghe không hiểu mấy thứ nội tình này, hắn chỉ muốn biết: “Vậy khi nào Vô Thuật có thể ra ngoài?” Cô gái Elizabeth quá phiền chán, hắn khẩn cấp cần cộng sự cho cô ta một giáo huấn sâu sắc.

“…” Lallot chớp mắt, “Cái này… đại khái phải đợi Phỉ gia thắng lợi trong trận so đấu?”

“Vậy khi nào có thể thắng?”

“Không biết.” Lallot mỉm cười.

Adolf: “…” Nói thẳng không biết Phỉ Vô Thuật khi nào có thể ra ngoài không được sao!

“Cái tên đó không cần lo lắng.” Lallot trở tay đẩy Ngô Khởi một cái, “A Khởi, cậu nói đúng không?”

Hộ vệ tóc đỏ lại lần nữa bị quấy rầy nghỉ ngơi, không kiên nhẫn mở mắt ra, cảnh cáo nhìn Lallot một cái, mới khàn giọng nói: “Tiểu Vô Thuật sẽ ra ngoài.” Hắn giống như đang trần thuật một sự thật xác định.

“Có lòng tin với Vô Thuật còn hơn cả tôi nữa, a Khởi?”

Ngô Khởi ngước mắt: “Đợi Tần Dực tới rồi, nếu tiểu Vô Thuật còn chưa ra, tôi sẽ cùng Tần Dực đi san bằng sở thẩm lý.”

“…” Khóe môi Lallot co giật, nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ, nếu thật sự như thế, hắn nên làm sao đi thu dọn đống lộn xộn to lớn chưa từng có này đây?… Ông bố thật không dễ làm!

Chẳng qua, a Khởi ngược lại khẳng định Tần đại thiếu có thể bình an đến được liên bang còn hơn bất cứ ai trong họ. Lallot đột nhiên có thêm nhiều lòng tin, dự cảm của a Khởi có lẽ sẽ không sai nhỉ? Đại thiếu thật sự có thể tới được… đúng không?

Adolf nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng lại có chút tỉnh ra, thì ra “Tiểu Nhất Nhất” tâm tâm niệm niệm trong miệng Phỉ Vô Thuật, tên đầy đủ chính là “Tần Dực” sao? Nghe hình như là một người rất cường hãn nhỉ.

Hắn sáp lại gần Lallot và Ngô Khởi, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu thật sự quyết định đi cướp ngục?”

Lallot dịu dàng cười: “Không có tôi.” Loại suy nghĩ lỗ mãng không chút thực tế này, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia vào.

“Được rồi, có thể thêm tôi vào không?” Adolf vung tay nói, “Tôi có bản đồ chi tiết điểm phân bố cảnh giới của sở thẩm lý đấy.”

Lallot cổ quái liếc nhìn hắn một cái: “Vô Thuật nhà tôi đã có người rồi, cho dù cậu có hiến ân cần thế nào, hy vọng cũng không lớn.” Hắn mỉm cười, “So với Tần Dực, cậu kém quá nhiều, sức cạnh tranh lớn cỡ móng tay cũng không có.”

Adolf hít sâu một cái, sau đó gào lên: “Ông đây thích em gái có ngực có mông được không!” Hắn cầm ly nước trên bàn, nốc một ngụm nước trái cây, sau đó lau miệng, dứt khoát nói, “Chị của ông cũng đang ở tầng một nhà giam, ông muốn cứu chị ấy ra ngoài!”

Lallot chần chừ chớp mắt: “Chị?”

Adolf nhìn chằm chằm mặt Lallot, giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì, ngữ khí kinh ngạc: “Mà phải nói lại… tên của chị tôi, chỉ ít hơn tên cậu một chữ.”

Tinh cầu thủ đô, sở thẩm lý, tầng một nhà giam ngầm.

“Cái… cái gì?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc ngã từ trên cành cây xuống, đập mạnh xuống nền cỏ, y cũng dứt khoát giữ luôn tư thế nằm xuống, quái dị nhìn Lalo trên cành cây: “Chị không đùa chứ?”

Vừa rồi nói chuyện với Lalo, trong lúc vô tình nhắc đến bạn cùng phòng Adolf, không ngờ sau đó Lalo lại cho y một kinh hãi như vậy.

Lalo ngồi trên cành cây, cúi đầu nhìn Phỉ Vô Thuật, giọng nói dịu nhẹ: “Có chỗ nào kỳ quái sao? Nếu như người điều khiển cơ giáp viễn trình màu xanh đậm cậu vừa nói quả thật chính là Adolf. Thì tôi là chị của nó.”

Phỉ Vô Thuật nhìn Lalo khí chất thanh nhã như đại tiểu thư quý tộc, trong đầu hiện lên lúc mới gặp Adolf, tên đó bộ dạng lôi thôi lếch thếch không chịu sửa sang, chậm rãi mở miệng: “Không phải ruột thịt đúng không?”

“Cậu nói gì hả!” Lalo ngắt một nhúm lá ném vào y, “Adolf là đứa em ruột tôi một tay nuôi lớn! Cơ giáp của nó cũng là tôi thiết kế cho nó.”

Y đã nói mà, cái cơ giáp viễn trình như kiểu quý công tử của Adolf hoàn toàn không xứng với tên vô lại Adolf đó, nếu nói là Lalo thiết kế, thì có thể hiểu được.

Phỉ Vô Thuật thẳng người ngồi dậy, trêu chọc: “Nhất định là phương thức giáo dục của chị sai lầm.” Adolf hoàn toàn mọc chệch rồi!

“Hiện tại nó vẫn khỏe chứ?” Lalo chỉ cười cười với lời trêu ghẹo của Phỉ Vô Thuật, cô hạ giọng, dịu dàng như một người chị quan tâm em trai, “Lần cuối cùng tôi gặp nó, là một năm trước. Khi đó tôi bảo nó nỗ lực học tập, thi đậu học viện thủ đô… nghe lời cậu nói, nó đã làm được rồi phải không?

Phỉ Vô Thuật nghĩ nghĩ, mới cười mở miệng: “Có thể ăn có thể ngủ, chẳng qua học tập thì không dụng tâm cho lắm.”… Chuyện hít thuốc phiện lúc trước, không cần nói với Lalo đi? Dù sao Adolf đã cai rồi, miễn cho Lalo lo lắng.

Nỗi lo của người chị dành cho em trai, hoàn toàn không yếu hơn anh trai. Phỉ Vô Thuật tỏ vẻ rất lý giải.

“Vậy sao?” Lalo rất hứng thú với đề tài này, hiếm khi chủ động gợi đề tài, bắt đầu hỏi thăm từng chuyện vụn vặt trong cuộc sống của Adolf.

Phỉ Vô Thuật đơ mặt, lải nhải cuộc sống ngày thường của một tên con trai dung tục, nhưng nói rồi nói, đối với hồi ức cuộc sống sau khi quen biết Adolf, y dần liên hệ mấy chuyện lại__ Adolf hít hải liên na, là vì muốn nhờ đó bức ép mình cố gắng tu luyện, trong hai năm đạt tới tinh thần lực cấp tám.

Vách ngăn tinh thần đầu tiên của nhà giam ngầm, chỉ nhân tài tinh thần lực cấp tám mới có thể cưỡng chế đột phá.

Chị của Adolf, đang ở tầng một nhà giam.

___ Phỉ Vô Thuật ngừng kể, cảm thấy có lẽ mình đã phát hiện ra cái gì.

“Sau đó thì sao? Cô thiếu nữ tên Elizabeth có còn tìm Adolf gây phiền toái không?” Lalo đang nghe hết sức chăm chú, lại không ngờ Phỉ Vô Thuật chuyển sang vẻ mặt nghiền ngẫm, không nói nữa, bất giác lên tiếng thúc giục.

Phỉ Vô Thuật ngửa đầu nhìn cô: “Lalo, hai năm sau, chị sẽ thế nào?” Tại sao Adolf lại nói, hai năm sau tất cả đều đã muộn?

Nụ cười của Lalo dần nhạt đi, cô rũ mắt thấp giọng nói: “Khi cậu vào đây, họ không nói rõ với cậu sao?”

Phỉ Vô Thuật nghiêm túc nhìn cô: “Nói cái gì?”

“Tầng một nhà giam ngầm, chỗ tốt thế này, trừ bớt đi chút tự do, kỳ thật sống cả đời cũng không tồi.” Lalo nhẹ nói, “Chẳng qua, mấy người liên bang đó làm sao có thể tốt bụng như vậy.”

Cô nói: “Ba năm. Chỉ có thời gian ba năm. Trong thời gian này, nếu chúng tôi không thỏa hiệp với liên bang, vậy ba năm sau, theo tội danh cao thấp, chúng tôi sẽ phải xuống tầng hai tầng ba nhà giam ngầm mà chúng tôi nên tới… thậm chí là tầng thấp nhất.”

“Tôi còn hai năm.” Lalo lại cười, ngẩng đầu nhìn trần nhà mô phỏng ánh sáng tự nhiên, ngữ khí lại cô đơn, “Hai năm sau, tôi sẽ lại cách bầu trời xa thêm một bước.”

Phỉ Vô Thuật thì bừng tỉnh, thì ra chuyện Adolf muốn làm, quả nhiên là cái này sao?__ Cướp ngục, cứu Lalo?

Thật không nhìn ra, cái tên dung tục Adolf đó, cư nhiên cũng có mặt này.

Y lắc đầu, thở ra một cái, nụ cười trên môi là vui vẻ tự tin… Adolf, nể tình là anh em với nhau, chị của cậu, khi ông đi, sẽ thuận tay mang theo là được. Tuy so với Lalo, y càng vừa ý cái ông trung niên dung tục Mao Diễn hơn.

Phỉ Vô Thuật đứng lên, vỗ cỏ vụn trên mông__ quyết định rồi, trong số người đóng gói mang đi, lại tăng thêm một Lalo.

Adolf còn cách tinh thần lực cấp tám quá xa, nhưng y cách tinh thần lực cấp tám, chỉ còn khoảng cách một bước… qua thêm mấy ngày nữa… rất nhanh.

Phỉ Vô Thuật nở nụ cười, vỗ mạnh lên thân cây, thân cây thô to run run, Lalo phía trên không ngồi vững, “bịch” một cái ngã xuống.

“Còn chưa gả cho người ta đúng không? Đừng bi quan như thế mà.” Phỉ Vô Thuật bình tĩnh đi qua người Lalo đang nhíu mày xoa mông, “Nói không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra dấy.”

Kỳ tích gì? Lalo dùng mắt đao liếc Phỉ Vô Thuật một cái, cư nhiên đối đãi với một thục nữ như vậy, cái tên này quá ác liệt! Không phải vừa rồi chỉ là dọa cậu ta rớt từ trên cây xuống thôi sao? Cư nhiên nhỏ nhen báo thù lại như vậy!

“Ê ê! Đợi đã, chuyện của Adolf cậu còn chưa nói xong cho tôi!” Lalo lại đuổi theo.

Người đàn ông trung niên dung tục Mao Diễn ôm trái cây mọng nước gặm: “Mấy ngày nay náo nhiệt không ít.”

Kiều đại tiểu thư mỹ lệ đẫy đà che miệng cười nhẹ: “Bé gái xuân tâm phơi phới, sao có thể không náo nhiệt.”

Nasaldi lớn tuổi khôn ngoan chậm rãi vuốt râu dê dưới cằm, một lời nói ra chân tướng: “Chậc chậc, cô gái trẻ không có cơ hội.”

Nhưng lúc này, bất kể là Tần Dực đang gian nan đi tới trong tinh vực hỗn loạn, hay mọi người đang minh tranh ám đấu ở liên bang, hoặc Phỉ Vô Thuật đang như cá gặp nước ở nhà giam, đều không biết, tại một nơi nào đó xa xôi trong vũ trụ, có biển trùng khổng lồ nhìn không thấy điểm cuối, phủ trời phủ đất, đang cuộn trào về hướng liên bang, tinh cầu đi qua, mất sạch sinh cơ.

Mà trong biển trùng, có một nhân loại toàn thân xích lõa tái nhợt, trên lưng mọc gai ngược dữ tợn, ánh mắt đờ đẫn xen lẫn bên trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương