Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 3 - Chương 86: Một người một câu chuyện 2

Tinh hạm cỡ nhỏ thẳng tắp bay vào vũ trụ rộng lớn, cửa không gian ở nơi gần nhất khe khẽ nhấp nháy trên bản đồ tinh tế, thể hiện vị trí hiện tại.

“Hai người một đội, phong tỏa mỗi cửa không gian gần đây. Người còn lại, đánh rớt tinh hạm cho tôi!” Ánh mắt Tô Đường khóa chặt hình ảnh trực tiếp do thủ hạ truyền tới, giọng nói thấp khàn lãnh khốc lại quả đoán: “Lập tức chấp hành!”

“Vâng, thượng tá Tô.”

“Nhân viên nhà Caesar nhanh chóng mai phục tiếp cận cửa không gian.” Mạc Sinh siết chặt năm ngón, nói từng chữ, “Đừng bại lộ hành tung, tiếp cận rồi ở yên đợi lệnh. Nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng xuất kích chi viện mọi lúc!”

“Đã hiểu, Mạc đại thiếu.”

Hai bên như sợi cung bị kéo căng, không khí khẩn cấp nguy hiểm lặng lẽ lan tràn trong vũ trụ, tình thế hễ chạm là phát. Ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ trên chiếc tinh hạm cỡ nhỏ nhìn rất đơn bạc kia, trong lòng mọi người đều đang tỉ mỉ tính toán khoảng cách giữa tinh hạm cỡ nhỏ và cửa không gian.

Phỉ Vô Tranh cũng nhìn chằm chằm màn hình lớn trước phòng điều khiển, cửa không gian màu trắng sữa không ngừng xoay chuyển xoắn ốc, nơi đó là đường sống của cậu. Nhưng hai chiếc cơ giáp một trái một phải đã hoàn toàn chặn đường vào cửa không gian, không qua được, không qua được!

Qua rồi, ngay cả tinh hạm cũng bị hủy.

Cánh tay sờ lên máy điều khiển phương hướng đột nhiên dừng lại, cậu hoang mang nhìn cửa không gian càng lúc càng gần, hai chiếc cơ giáp lạnh lẽo càng lúc càng gần… nếu cứ xông qua như thế, nhất định sẽ tán thân biển sao phải không?

Ngón tay run rẩy, sau đó không dễ phát giác rụt lại.

Nhưng tại một nơi không thể hiện trên màn hình, đột nhiên phát ra một tiếng “ầm” lớn, cậu chấn kinh ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy cơ giáp màu đen vừa tạm biệt mình không lâu biến mất trong ánh lửa chói mắt, mười chiếc cơ giáp bị cơ giáp màu đen ngăn cản nhanh chóng né tránh chiếc cơ giáp đang cháy rơi xuống, toàn lực lao về phía này.

Chú Jona…

Đôi môi run lên, vô thanh gọi ra mấy chữ này.

Hiện tại, thật sự chỉ còn lại một mình.

Trái tim như bị khoét một lỗ lớn, gió nóng khắc cốt thổi vào lỗ trống đó, thổi lạnh cả lòng, làm trái tim đau đớn. Con mắt tử la lan lại lần nữa mất đi thần thái, ngón tay co về lại lần nữa duỗi tới máy điều khiển phương hướng, nhẹ ấn xuống.

“Vô Tranh, con nhất định phải rời đi từ cửa không gian, không đến giờ phút cuối cùng tuyệt không thể từ bỏ bản thân!”

“… phải sống sót…”

“… xin lỗi…”

Cậu phải giãy dụa sống tiếp… đúng không?

Tinh hạm cỡ nhỏ nhắm thẳng hướng cửa không gian đột nhiên chậm rãi chuyển hướng, bay sâu vào vũ trụ sâu hoắm.

Tô Đường sửng sốt, thế nào? Không đi cửa không gian nữa? Sau đó hắn cười, là phát hiện không có người che chở, cho dù tới được cửa không gian cũng chỉ có một con đường chết, cùng đường mạt lộ mới chọn chuyển hướng sao?

Nhưng, không thông qua cửa không gian nhanh chóng thoát ly, trong vũ trụ mênh mông, một chiếc tinh hạm cỡ nhỏ lại có thể chạy được tới đâu? Có thể trốn được chiến hạm của quân đội sao?

Đúng là tránh đi một tuyệt lộ, lại tự chọn cho mình một tuyệt lộ khác.

Tô Đường cười nhẹ, đúng là lãng phí sắp xếp tận tâm tận lực của Mạc Sinh.

Hắn phân phó: “Chiến hạm, đuổi theo, sau khi cách xa tinh cầu thủ đô, bắn rớt nó.” Nếu chiến hạm khai hỏa trên bầu trời hành tinh thủ đô, động tĩnh tạo ra sẽ không nhỏ, thiếu tướng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

“Tên này!” Mạc Sinh hung tợn đấm lên mặt bàn, chuyển hướng cái gì chứ! Hải tặc bảo vệ nó chết rồi, không phải còn có mấy người đang âm thầm bảo vệ nó đây sao? Giải quyết xong người phong tỏa, để nó thuận lợi vượt qua cửa không gian là chuyện rất dễ dàng__ tuy rất tiếc nuối, trong đội ngũ nhà Caesar thế mà lại xuất hiện thương vong. Nhưng một khi nó chuyển hướng, đi vào vũ trụ, những người này phải làm sao để bảo vệ nó? Lái chiến hạm đuổi theo sao?

Họ không thể vì một Phỉ Vô Tranh, ngang nhiên lấy chiến hạm ra đối đầu với quân đội.

Lái vào vũ trụ là chết, lao vào cửa không gian cũng là chết, Phỉ Vô Tranh tại sao muốn hành động dư thừa?! Mạc Sinh nén xúc động đập máy tính, bực bội nhíu mày, nếu Phỉ Vô Tranh không nhanh chóng thay đổi chủ ý, vậy tất cả đều xong rồi, bố cục hắn bày bố cũng phế hết.

Lẽ nào nói nên thông báo cho Phỉ Vô Tranh biết trước một tiếng, Mạc gia cùng nhà Caesar bọn họ sẽ âm thầm bảo vệ nó, cho nên cứ thoải mái lao vào cửa không gian đi? Nói thế, Phỉ Vô Tranh cũng sẽ không tin đi?

Mạc Sinh bất đắc dĩ thở dài, là chết hay sống, toàn xem vào quyết định của mày, Phỉ Vô Tranh. Họ đã không tính toán hiềm khích trước đó mà làm đủ tốt rồi.

Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, tinh hạm đơn bạc bất chấp tất cả bay vào vũ trụ, để lại cửa không gian càng lúc càng xa, không còn khả năng quay trở lại nữa.

Mạc Sinh lắc đầu, Phỉ Vô Tranh là sợ đến mức lục thần vô chủ, ngay cả bản thân đang làm gì cũng không biết sao?

Hắn mở máy thông tin, chuẩn bị gửi tin về cho lão già nhà mình, để lão già nhà mình đi nói chuyện với chú Phỉ. Rõ ràng đã nhờ chăm sóc tốt Phỉ Vô Tranh, kết quả cuối cùng thành ra thế này, thật sự không có mặt mũi đi gặp chú Phỉ.

Nhưng trên màn hình máy tính lại nhảy ra một tin tức: “Lộ tuyến bay của tinh hạm cỡ nhỏ nếu còn không thay đổi, tính ra điểm đến cuối cùng là trùng động tự nhiên số B-178.”

Cái gì?!

Mạc Sinh chậm rãi buông tay trên máy thông tin xuống, hắn nhanh chóng hạ lệnh: “Cơ giáp đi theo, gửi hình ảnh thật về.”

Trong vũ trụ tồn tại vô số trùng động hình thành tự nhiên, nhưng những trùng động này không giống cửa không gian do nhân công chế tạo, chúng nó không có trật tự, không ổn định, biến mất, xuất hiện và lớn mạnh đều không thể nắm bắt quy luật được. Một khi xông lầm vào trùng động tự nhiên, vận khí tốt có thể ra, nhưng luôn có điều vạn nhất, phần lớn đến chết đều bị vây trong không gian tối.

Không ai nguyện ý thử đi vào trùng động tự nhiên, vào rồi, có thể sẽ không thể ra được nữa.

Liên bang đã ghi chép trùng động tự nhiên được phát hiện trên bản đồ tinh tế, mục đích chính là để tinh hạm phi hành trong vũ trụ tránh đi những điểm này, tránh xông lầm vào tạo nên tiếc nuối.

Trùng động tự nhiên số B-178 chính là trùng động tự nhiên tinh cầu thủ đô phát hiện gần đây. Đại khái ba trăm năm trước, trùng động này lặng lẽ sinh ra trên vũ trụ, nhưng đáng mừng là, trùng động này ngay lúc sinh ra, đã được viện khoa học liên bang thăm dò được, ghi chép lại, vì thế chưa từng có ai xông vào đó, tại thành tiếc nuối.

Mạc Sinh mở bản đồ tinh tế gần tinh cầu thủ đô trên màn hình, lại đối chiếu với lộ tuyến bay của tinh hạm Phỉ Vô Tranh, đột nhiên phát hiện, nếu cứ bay thẳng như thế, điểm cuối của tinh hạm cỡ nhỏ thật sự là trùng động tự nhiên số B-178.

Nó muốn thông qua trùng động chạy thoát?!

Mạc Sinh trợn to mắt, không dám tin, đồng thời trong lòng có một âm thanh đang nhẹ nói, nhất định là vậy không sai.

Ấn tượng đối với Phỉ Vô Tranh trong đầu, vẫn luôn là yếu ớt ra vẻ, luôn gây phiền cho Vô Thuật, luôn là một bộ ngây thơ giả vờ giả vịt, chỉ có Vô Thuật mới trúng chiêu của nó. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện, có lẽ họ trước giờ chưa từng nhìn rõ người này, dũng khí lao vào trùng động, so với trực diện tử vong còn phải lớn hơn nhiều.

Trùng động đại biểu cho chưa biết, đại biểu có thể phải phiêu bạc ở không gian tối cả đời cho đến khi chết.

Trong mắt hoa đào mơ hồ có chút thần sắc phức tạp, Mạc Sinh nhẹ thở ra, theo Vô Thuật lâu như thế, bất kể nó ôm tâm lý gì, loại quyết đoán được ăn cả ngã về không này, Phỉ Vô Tranh cũng đã học được.

Nhưng cơ giáp của nhà Caesar đã không theo kịp tốc độ của tinh hạm, chỉ có thể ở khoảng cách xa quay lại tình huống. Bên này họ đã vô lực làm gì, Mạc Sinh nhẹ giọng thầm thì: “Không ngờ tôi cũng sẽ nói câu này__ Phỉ Vô Tranh, chúc cậu may mắn.” Nể tình dũng khí muốn sống sót của cậu.

“Trước nay đều luôn xem thường cậu ta.” Ngón tay Tô Đường men theo lộ tuyến chậm rãi di động, khởi điểm là tinh hạm của Phỉ Vô Tranh, chung điểm là trùng động tự nhiên số B-178, “Tỷ lệ sống sót là một phần ngàn vạn, tỷ lệ còn lại là sau khi vào không gian tối rồi sẽ không thể ra được nữa.”

Hắn cong môi: “Đúng thật là một ván cược quyết tuyệt__ muốn sống sót như vậy sao? Cho dù là cơ hội một phần ngàn vạn?”

Nhưng, cơ hội một phần ngàn vạn, cũng không thể cho cậu đâu.

Tô Đường mỉm cười: “Chiến hạm nghe lệnh, chuẩn bị pháo năng lượng phản vật chất, ngay trước khi tinh hạm cỡ nhỏ tiến vào trùng động, khai hỏa.”

Trùng động tự nhiên vốn đã không ổn định, chỉ cần quấy nhiễu một chút như vậy, tinh hạm sẽ bị dòng năng lượng hỗn loạn xé nát.

Không thể từ bỏ, phải sống sót… Phỉ Vô Tranh như bị ma ám lầm bầm câu này, ngước mắt nhìn trùng động đã gần trước mắt, xám xịt xoay chuyển, có sự thần bí khiến người ta đè nén, cùng cảm giác lạnh lẽo rợn tóc gáy. Cậu nhắm mắt lại, ngón tay lại lần nữa tăng tốc__ động lực phi thường vận chuyển vượt mức hai trăm phần trăm.

Tại sao cậu phải liều mạng sống sót như vậy? Tại sao cậu phải sống? Cậu nên sống sao?

___ Nhanh vào đó, đừng để cậu có cơ hội hối hận!

“Đối phương tăng tốc rồi, dự tính sau năm giây nữa sẽ vào trùng động__ năm, bốn, ba, hai, một__ bắn!”

Mạc Sinh nhìn chằm chằm màn hình, nhìn chiếc tinh hạm đó như ngôi sao băng lao thẳng vào trùng động xám xịt, mà gần như đồng thời, một chùm sáng rực rỡ lóa mắt theo sát phía sau. Trùng động, tinh hạm, chùm sáng, trong một thoáng gần như hợp vào một điểm, bùng phát tia sáng cực kỳ chói mắt.

Tất cả cảnh tượng trong màn hình đều là vô thanh, cứ như một màn kịch câm, nhưng đủ để kinh tâm động phách. Chỉ là nhìn cảnh tượng vô thanh đó, bên tai tựa hồ cũng vang lên tiếng nổ chấn điếc tai. Mạc Sinh không bận tâm ánh mắt đau nhức do tia sáng chói tới, khóa chặt màn hình__

Sau khi ánh sáng tan đi, phiến vũ trụ đó tĩnh lặng, trùng động bị năng lượng phản vật chất vô thanh vô tức xóa đi, mà tinh hạm cỡ nhỏ cũng biến mất vô tung cùng trùng động.

Không có tàn thi tinh hạm__ là đã vào trong rồi sao?

Vào rồi, còn có thể ra không? Mạc Sinh trầm mặc.

Tô Đường híp mắt lại: “Ái chà, không có tàn thi à, là chết hay sống không dễ hồi báo đâu đấy.”

Hắn nghĩ nghĩ, cười nhẹ: “Cứ nói với thiếu tướng cậu ta đã chết là được.”__ Cho dù mạng lớn sống sót, cho dù cuối cùng ra khỏi không gian tối, nghĩ chắc cậu ta cũng không có gan lại nhảy nhót trước mặt thiếu tướng nữa đâu?

Nếu thật sự vất vả cực khổ sống sót như vậy, cho cậu ta chút ngon ngọt, tránh cho quân đội truy sát không ngừng nghỉ, cũng không tồi. Tô Đường gật đầu như thật, bắt đầu từ hôm nay, tên Phỉ Vô Tranh trong danh sách của liên bang, liệt vào danh sách đã chết là xong.

Liên bang đã không còn người này rồi.

Cửa lớn học viện thủ đô.

Một chiếc xe từ chậm rãi bay vào cổng trường.

Giáo quan Văn mắt sáng lên, tới đón: “Là ngài Angeral tới rồi sao?”

“Là chúng tôi.” Agee bước xuống xe.

Adolf hưng phấn túm Phỉ Vô Thuật đang ngồi tới xuất thần lên, chạy tới trước xe.

“Thật ngại quá, chúng tôi đến muộn.” Agee bắt tay với giáo quan Văn, áy náy nói, “Trên đường tới đây gặp phải đường bị phong tỏa, đợi một lúc mới cởi bỏ đường cảnh giới, vội vàng tới đây.”

“Đường bị phong tỏa?” Giáo quan văn nghi hoặc, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Agee khoác tay nói: “Tôi cũng không biết nhiều, hình như là vì bắt hải tặc tinh tế mai phục trong tinh cầu thủ đô__ chậc, tinh cầu thủ đô càng lúc càng không an toàn rồi.”

Hải tặc tinh tế?

Phỉ Vô Thuật sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn trời, là nó sao?

“Nè! Anh em, cậu xuất thần cái gì vậy!” Adolf len lén kéo áo Phỉ Vô Thuật, “Lát nữa nhớ giúp tôi xin chữ ký của Angeral đấy! Chữ ký!”

Phỉ Vô Thuật tỉnh táo lại, thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Adolf, cười nói: “Yên tâm, không thiếu của cậu__ phải nói, chữ ký của anh ta rất đáng giá?” Y nghiền ngẫm, “Lấy một trăm tám mươi tờ, không phải sẽ phát tài?”

Agee ở bên cạnh gào lên: “Hai tên này là ai?! Tôi nghe thấy hết đó, tôi nghe thấy hết đó!”

Giáo quan Văn che mặt thảm không nỡ nhìn, hắn dẫn hai mặt hàng này tới, tuyệt đối là não rút gân!

Mà trong một mảng vũ trụ xa lạ, một chiếc tinh hạm cỡ nhỏ rách nát thê thảm đột nhiên xuất hiện trên không. Chính là chiếc trước đó đã biến mất trong mắt Mạc Sinh và mọi người.

Ra, ra rồi?

Phỉ Vô Tranh nhìn vũ trụ tối đen khác với không gian tối, không biết kinh hỉ hay chấn kinh, hoặc có lẽ là không dám tin, ngón tay run rẩy tra xét trên bản đồ tinh tế.

__ Tinh vực chưa biết, không có ghi chép trên bản đồ.

Cậu mờ mịt nhìn tin tức được báo đó, trong lòng mơ hồ nghĩ tới cái gì, nỗi sợ hãi chưa biết trào lên, ngón tay run rẩy nhấn liên kết với lưới mạng liên bang.

__ “Không thể kết nối. Nơi này vượt khỏi phạm vi liên kết của lưới mạng, xin thử lại sau khi vào phạm vi phủ sóng lưới mạng.”

Đây là… ý gì?

Lưới mạng không phải bao phủ tất cả ngõ ngách liên bang sao? Phỉ Vô Tranh đờ đẫn nhìn màn hình hiển thị vũ trụ phía trước, cậu phải làm sao để quay về?

Nhưng giây tiếp theo, mê mang trong mắt cậu liền bị khiếp sợ và tuyệt vọng thay thế.

Vũ trụ bao la rộng lớn trong màn hình, thoáng cái bị côn trùng chi chi chít chít thay thế__ côn trùng to lớn, xấu xí, dữ tợn.

Cậu nhìn thấy một biển trùng vô tận vô biên!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương