Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
-
Quyển 3 - Chương 80: Mỗi xó xỉnh đều có chuyện xảy ra 2
“Hastings mưu đồ Phỉ gia đã là chuyện xác định không cần nghi ngờ.” Không lấy ra chứng cứ nào giải thích chứng minh, nhưng lời Tôn Thủ khiến mỗi người ở đây đều tin tưởng không nghi ngờ, “Hiện trạng trước mắt là, đối phương đã cho rằng phỉ đầu hết cứu được, đang âm thầm triển khai hành động, muốn đoạt quyền khống chế Phỉ gia ta.”
“Cho nên vấn đề hiện tại là, địch sáng ta tối, khi chúng ta đã biết mưu kế của đối phương, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, cho kẻ địch hiểu lầm phỉ đầu chưa tỉnh, để đối phương thả lỏng cảnh giác, dẫn dụ đối phương lơ là xuất thủ để lộ sơ hở, sau đó cho một cú…” Ông nhìn quanh những người đang trầm mặc trầm tư trong phòng, nhẹ nói, “Hay để phỉ đầu cao điệu xuất hiện, nhiễu loạn bố trí của đối phương, khiến đối phương tự loạn bước trong hỗn loạn, trực tiếp dùng thủ đoạn lôi đình đả kích báo thù lại?”
Không đợi người bên dưới phụ họa, Phỉ Đồ đã vỗ mạnh lên bàn: “Đánh! Tàn bạo đánh lại cho ông!”
Ông nhếch mép, cười lớn đầy hào khí: “Ông muốn đứng ra, khiến mấy con rùa con dê âm mưu sau lưng ông tận mắt thấy ông còn sống sót khỏe mạnh, tức chết chúng!”
“…”Một đám người bên dưới lũ lượt lộ ra nụ cười quả nhiên là thế, sau đó là tán đồng thô bạo__ “Cứ làm thế!”
“So với bị động chờ đối phương ra tay trước, không bằng chủ động xuất kích sao?” Tôn Thủ nghiền ngẫm gật đầu, “Như vậy cũng không tồi.”
Đám người quanh bàn sùng bái nhìn Tôn Thủ, không hổ là đệ nhất quản gia của Phỉ gia, cư nhiên có thể giải thích lời nói tùy tính của phỉ đầu ra một hàm nghĩa chiến lược nội hàm như thế!
“Vậy thì, vấn đề hiện tại liền thay đổi, trước mắt Hastings là người của quân đội, bất luận ở giới quân đội, giới chính trị hay trong dân gian, đều có lực ảnh hưởng cực lớn. Chúng ta tạm thời không thể lấy ra được chứng cứ chỉ thẳng chứng minh ý đồ mưu hại của cậu ta với Phỉ gia, động thủ phản kích trực diện, chỉ sẽ khiến mình đứng đối lập với một nửa liên bang.” Tôn Thủ tỉ mỉ phân tích từng bước, “Hành động này không cần nghi ngờ là ngu xuẩn. Vậy, chư vị có đề nghị nào tốt không?”
Cò Súng trước đó cười hi hi mở miệng: “Quản gia Tôn Thủ, ông đừng nghĩ dung lượng não của chúng tôi chỉ được có chút xíu như phỉ đầu vậy chứ? Ông đã nói ‘động thủ phản kích trực diện’ sẽ như thế, nhưng không nói lén lút ám toán tập kích sẽ như thế. Cái này không phải rất rõ ràng sao?” Ông khoác tay, đắc ý, “Nói đến hại người, chúng ta có ai không biết?”
Trong phòng thoáng cái bùng phát trận cười dung tục quái dị, cả đám hiểu rõ nhìn nhau, đều đã từng bị ám toán trêu đùa trong tay đối phương biết nội tình của nhau, đều là một đám ác liệt không có giới hạn.
“Giai đoạn đầu có thể không cách nào tạo ra quá nhiều đả kích cho người đó, hành động lớn hơn thì cần Mạc gia tình báo phối hợp.” Đầu Bự cố gắng khiến vẻ mặt của mình trở nên nghiêm túc, “Cho nên hôm nay sau khi tan họp, mọi người liền tự triển khai thủ đoạn, mấy trò nhỏ hằng ngày đừng keo kiệt cứ sử hết ra, không đả kích chết thằng đó, cũng phải làm thằng đó buồn nôn chết! Đợi túm được nhược điểm của thằng đó, lại liên hợp hành động…” Ông nở nụ cười quái dị, “Để tôi nghĩ xem sau khi bắt được thằng đó nên chơi thế nào.”
Mọi người lại một trận tươi cười đầy hàm ý, khiến Tôn Thủ bất đắc dĩ lắc đầu, đều đã là một đám người cả một bó tuổi, sao còn không nghiêm túc như vậy?
Quả nhiên là có thủ lĩnh thế nào, sẽ có thủ hạ thế nấy à?
Tôn Thủ nghiêm túc suy nghĩ, cũng không đúng, ông cũng là thủ hạ của phỉ đầu, thời gian ở bên cạnh phỉ đầu dài nhất, đáng ra nên là người dễ chịu ảnh hưởng nhất, nhưng cho tới nay, ông tự cho rằng bản thân vẫn rất bình thường.
Chẳng qua may mà, Vô Thuật mạnh hơn ông già của nó nhiều. Tôn Thủ an ủi nhìn sang Phỉ Vô Thuật đang vẻ mặt hứng thú vây xem cuộc họp trong màn hình, cũng may thiếu gia không bị phỉ đầu ảnh hưởng quá lớn.
“Chỗ nào cần con giúp đỡ cứ thoải mái nói nha, các chú ~” Phỉ Vô Thuật rục rịch muốn thử nói, “Con đang ở tinh cầu thủ đô, cách thiếu tướng rất là gần nha.” Y cười nói, “Muốn làm chút gì đó, rất là tiện.”
Tôn Thủ: “…” Phỉ đầu ông là một nguồn ô nhiễm!
Bị ánh mắt u oán khó hiểu của Tôn Thủ nhìn tới lạnh sống lưng, Phỉ Đồ ho khan vài tiếng, vô thức bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Về chuyện phản kích, người không tìm được việc để làm, thì đi tinh vực hỗn loạn trông chừng cho ông!”
“Đi chỗ đó làm gì?” Có người quái dị nói, “Đếm thiên thạch sao?”
Phỉ Đồ trừng mắt người đó một cái, “Ông sẽ nói mấy đề nghị nhàm chán này sao?!”
Mọi người gật đầu.
“…” Phỉ Đồ im lìm, chột dạ mở miệng, “Cái tên thiếu tướng Has gì đó, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì ở tinh vực hỗn loạn.” Nói rồi, liền dồn sức trở lại, “Dựa vào phán đoán của ông, nếu không phải thứ gì quan trọng, không có ai sẽ mạo hiểm tính mạng đi loạn ở tinh vực hỗn loạn.”
“Cho nên quản cái tên Has gì đó muốn tìm cái gì ở tinh vực hỗn loạn, nó dám tìm được, ông liền dám cướp của nó!”
Ông vung tay lên, dứt khoát nhanh nhẹn tuyên bố: “Theo dõi kỹ cho tôi!”
“Vâng, phỉ đầu!” Một đám người nghiêm túc một giây, giây sau liền lại cười, ái chà chà, phỉ đầu cũng hiểu phải dùng não phân tích à?
Phỉ Đồ cảm giác sâu sắc được làm người thất bại, thể hiện trí tuệ còn bị cười nhạo, khâm phục nên có đâu? Sùng bái nên có đâu? Năm đó lúc đánh chiếm thiên hạ, mấy tên này đều là mắt lấp lánh nhìn ông được chưa!
“Cứ thế đi, tan họp.” Tôn Thủ bình tĩnh tổng kết, “Tiếp theo sẽ là thời gian cha con đối thoại.”
Phỉ Đồ và Phỉ Vô Thuật một ở Hải Lam tinh, một ở tinh cầu thủ đô, không hẹn mà cùng rùng mình một cái… quản gia Tôn Thủ, đừng dùng từ ngữ quái dị như vậy!
Một đám người không có bộ dạng trưởng bối tạm biệt Phỉ Vô Thuật, rồi lục tục ra khỏi phòng họp.
Tôn Thủ chỉnh lý xong tư liệu cuộc họp, đứng lên cũng định ra ngoài, nhưng lại bị phỉ đầu gọi lại: “Ông làm gì muốn đi?”
“Tôi cho rằng, tiếp theo là thảo luận nội bộ của gia đình?” Tôn Thủ hỏi ngược.
“Tôn Thủ ông lẽ nào không phải một phần của nhà chúng tôi?” Phỉ Đồ trợn trắng mắt, “Vô Thuật là do ông một tay nuôi lớn.”
“Chú Tôn Thủ, chú ngồi lại đi.” Phỉ Vô Thuật cười nói, “Nếu không con thật sợ ông già nói nửa ngày không nói đến trọng điểm, con bên này đang là tối khuya, sớm nói xong sớm đi ngủ.” Y buồn ngủ dữ lắm rồi đó.
“Ừ.” Tôn Thủ ngừng một chút, sau đó trở lại vị trí ngồi xuống.
“Vẫn là phải nói rõ trước, ông già ông đến tinh vực hỗn loạn làm được gì rồi.” Vô Thuật vô thức đẩy chuyện Phỉ Vô Tranh ra sau, “Một mình, che giấu hành tung, còn không cho người khác biết điểm đến của ông. Người khác không nói, tui và chú Tôn Thủ, ông cũng không thèm nói một tiếng sao?”
“Tao cho là sẽ không có việc gì…” Phỉ Đồ lại chột dạ, lực chiến đấu của ông cường hãn, nếu bản thân mà cũng chịu thiệt, vậy người bảo vệ ông không phải cũng vô dụng? Hơn nữa, mấy thứ thuốc này, bình thường trên người ông luôn mang theo thuốc giải do gia tộc sản xuất, liên bang gần như sẽ không có thuốc gì có thể tổn thương ông… ai biết lần này cư nhiên gặp phải loại thuốc yêu nghiệt như vậy!
“Hiện tại, nói rõ đi.” Phỉ Vô Thuật gió lạnh trừng Phỉ Đồ, “Chỗ khiến ông tự đi một cách thần bí và tự đại như vậy, rốt cuộc là đâu? Ông tới đó làm gì?” Y cười lạnh, “Tui không tin, ông còn có thể giấu tình nhân nào ở tinh vực hỗn loạn!”
“…” Phỉ Đồ đơ mặt nhìn Phỉ Vô Thuật trong màn hình, con trai à, trong mắt mày hình tượng ông già mày chỉ có một từ mấu chốt là tình nhân sao?
Phải nói lại, ông và mấy người phụ nữ cường hãn đó có dựng tám sào cũng không tới với nhau được hiểu không? Phụ nữ có thể làm ăn với Phỉ gia ông, có đàn ông nào tiêu thụ cho nổi? Phỉ Đồ ai oán nhìn sang Tôn Thủ, lúc nhỏ Vô Thuật cho rằng một nam một nữ đi với nhau thì tức là có quan hệ đó đó, sao trưởng thành rồi vẫn cố chấp cái quan niệm này? Mấy ấn tượng tuổi thơ của Vô Thuật đó phải làm sao để sửa cho đúng lại đây hả?
Tôn Thủ bình tĩnh tỏ vẻ: “Phỉ đầu, xin đừng dời đề tài. Thành thật nói ra đi.”
Phỉ Đồ rụt rè sờ mũi, nói: “Trước đó không phải từng nói với Tôn Thủ ông sao? Chỗ đó là tinh cầu căn cứ di động mà Phỉ gia chúng ta tạo ra sau niên đại hỗn độn.” Ông ngừng một chút, chậm rãi nói, “Bên trong bảo tồn tư liệu lịch sử, trước niên đại hỗn độn, từ niên đại sáng thế lưu truyền tới nay.”
Phỉ Vô Thuật và Tôn Thủ, sau khi Phỉ Đồ dứt lời, đều không hẹn mà cùng chấn động trợn to mắt__ niên đại hỗn độn biến mất trên lịch sử liên bang, Phỉ gia cư nhiên có ghi chép lại?!
Đoạn lịch sử trống rỗng, thần bí, chưa biết, khiến vô số người khát vọng hướng tới, bỏ cả đời để tìm tòi nghiên cứu…
Phỉ Vô Thuật vô thức căng chặt cơ thể, ngón tay mở mở nắm nắm… tựa hồ, sắp nghe được chuyện rất ghê gớm rồi…
“Cho nên vấn đề hiện tại là, địch sáng ta tối, khi chúng ta đã biết mưu kế của đối phương, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, cho kẻ địch hiểu lầm phỉ đầu chưa tỉnh, để đối phương thả lỏng cảnh giác, dẫn dụ đối phương lơ là xuất thủ để lộ sơ hở, sau đó cho một cú…” Ông nhìn quanh những người đang trầm mặc trầm tư trong phòng, nhẹ nói, “Hay để phỉ đầu cao điệu xuất hiện, nhiễu loạn bố trí của đối phương, khiến đối phương tự loạn bước trong hỗn loạn, trực tiếp dùng thủ đoạn lôi đình đả kích báo thù lại?”
Không đợi người bên dưới phụ họa, Phỉ Đồ đã vỗ mạnh lên bàn: “Đánh! Tàn bạo đánh lại cho ông!”
Ông nhếch mép, cười lớn đầy hào khí: “Ông muốn đứng ra, khiến mấy con rùa con dê âm mưu sau lưng ông tận mắt thấy ông còn sống sót khỏe mạnh, tức chết chúng!”
“…”Một đám người bên dưới lũ lượt lộ ra nụ cười quả nhiên là thế, sau đó là tán đồng thô bạo__ “Cứ làm thế!”
“So với bị động chờ đối phương ra tay trước, không bằng chủ động xuất kích sao?” Tôn Thủ nghiền ngẫm gật đầu, “Như vậy cũng không tồi.”
Đám người quanh bàn sùng bái nhìn Tôn Thủ, không hổ là đệ nhất quản gia của Phỉ gia, cư nhiên có thể giải thích lời nói tùy tính của phỉ đầu ra một hàm nghĩa chiến lược nội hàm như thế!
“Vậy thì, vấn đề hiện tại liền thay đổi, trước mắt Hastings là người của quân đội, bất luận ở giới quân đội, giới chính trị hay trong dân gian, đều có lực ảnh hưởng cực lớn. Chúng ta tạm thời không thể lấy ra được chứng cứ chỉ thẳng chứng minh ý đồ mưu hại của cậu ta với Phỉ gia, động thủ phản kích trực diện, chỉ sẽ khiến mình đứng đối lập với một nửa liên bang.” Tôn Thủ tỉ mỉ phân tích từng bước, “Hành động này không cần nghi ngờ là ngu xuẩn. Vậy, chư vị có đề nghị nào tốt không?”
Cò Súng trước đó cười hi hi mở miệng: “Quản gia Tôn Thủ, ông đừng nghĩ dung lượng não của chúng tôi chỉ được có chút xíu như phỉ đầu vậy chứ? Ông đã nói ‘động thủ phản kích trực diện’ sẽ như thế, nhưng không nói lén lút ám toán tập kích sẽ như thế. Cái này không phải rất rõ ràng sao?” Ông khoác tay, đắc ý, “Nói đến hại người, chúng ta có ai không biết?”
Trong phòng thoáng cái bùng phát trận cười dung tục quái dị, cả đám hiểu rõ nhìn nhau, đều đã từng bị ám toán trêu đùa trong tay đối phương biết nội tình của nhau, đều là một đám ác liệt không có giới hạn.
“Giai đoạn đầu có thể không cách nào tạo ra quá nhiều đả kích cho người đó, hành động lớn hơn thì cần Mạc gia tình báo phối hợp.” Đầu Bự cố gắng khiến vẻ mặt của mình trở nên nghiêm túc, “Cho nên hôm nay sau khi tan họp, mọi người liền tự triển khai thủ đoạn, mấy trò nhỏ hằng ngày đừng keo kiệt cứ sử hết ra, không đả kích chết thằng đó, cũng phải làm thằng đó buồn nôn chết! Đợi túm được nhược điểm của thằng đó, lại liên hợp hành động…” Ông nở nụ cười quái dị, “Để tôi nghĩ xem sau khi bắt được thằng đó nên chơi thế nào.”
Mọi người lại một trận tươi cười đầy hàm ý, khiến Tôn Thủ bất đắc dĩ lắc đầu, đều đã là một đám người cả một bó tuổi, sao còn không nghiêm túc như vậy?
Quả nhiên là có thủ lĩnh thế nào, sẽ có thủ hạ thế nấy à?
Tôn Thủ nghiêm túc suy nghĩ, cũng không đúng, ông cũng là thủ hạ của phỉ đầu, thời gian ở bên cạnh phỉ đầu dài nhất, đáng ra nên là người dễ chịu ảnh hưởng nhất, nhưng cho tới nay, ông tự cho rằng bản thân vẫn rất bình thường.
Chẳng qua may mà, Vô Thuật mạnh hơn ông già của nó nhiều. Tôn Thủ an ủi nhìn sang Phỉ Vô Thuật đang vẻ mặt hứng thú vây xem cuộc họp trong màn hình, cũng may thiếu gia không bị phỉ đầu ảnh hưởng quá lớn.
“Chỗ nào cần con giúp đỡ cứ thoải mái nói nha, các chú ~” Phỉ Vô Thuật rục rịch muốn thử nói, “Con đang ở tinh cầu thủ đô, cách thiếu tướng rất là gần nha.” Y cười nói, “Muốn làm chút gì đó, rất là tiện.”
Tôn Thủ: “…” Phỉ đầu ông là một nguồn ô nhiễm!
Bị ánh mắt u oán khó hiểu của Tôn Thủ nhìn tới lạnh sống lưng, Phỉ Đồ ho khan vài tiếng, vô thức bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Về chuyện phản kích, người không tìm được việc để làm, thì đi tinh vực hỗn loạn trông chừng cho ông!”
“Đi chỗ đó làm gì?” Có người quái dị nói, “Đếm thiên thạch sao?”
Phỉ Đồ trừng mắt người đó một cái, “Ông sẽ nói mấy đề nghị nhàm chán này sao?!”
Mọi người gật đầu.
“…” Phỉ Đồ im lìm, chột dạ mở miệng, “Cái tên thiếu tướng Has gì đó, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì ở tinh vực hỗn loạn.” Nói rồi, liền dồn sức trở lại, “Dựa vào phán đoán của ông, nếu không phải thứ gì quan trọng, không có ai sẽ mạo hiểm tính mạng đi loạn ở tinh vực hỗn loạn.”
“Cho nên quản cái tên Has gì đó muốn tìm cái gì ở tinh vực hỗn loạn, nó dám tìm được, ông liền dám cướp của nó!”
Ông vung tay lên, dứt khoát nhanh nhẹn tuyên bố: “Theo dõi kỹ cho tôi!”
“Vâng, phỉ đầu!” Một đám người nghiêm túc một giây, giây sau liền lại cười, ái chà chà, phỉ đầu cũng hiểu phải dùng não phân tích à?
Phỉ Đồ cảm giác sâu sắc được làm người thất bại, thể hiện trí tuệ còn bị cười nhạo, khâm phục nên có đâu? Sùng bái nên có đâu? Năm đó lúc đánh chiếm thiên hạ, mấy tên này đều là mắt lấp lánh nhìn ông được chưa!
“Cứ thế đi, tan họp.” Tôn Thủ bình tĩnh tổng kết, “Tiếp theo sẽ là thời gian cha con đối thoại.”
Phỉ Đồ và Phỉ Vô Thuật một ở Hải Lam tinh, một ở tinh cầu thủ đô, không hẹn mà cùng rùng mình một cái… quản gia Tôn Thủ, đừng dùng từ ngữ quái dị như vậy!
Một đám người không có bộ dạng trưởng bối tạm biệt Phỉ Vô Thuật, rồi lục tục ra khỏi phòng họp.
Tôn Thủ chỉnh lý xong tư liệu cuộc họp, đứng lên cũng định ra ngoài, nhưng lại bị phỉ đầu gọi lại: “Ông làm gì muốn đi?”
“Tôi cho rằng, tiếp theo là thảo luận nội bộ của gia đình?” Tôn Thủ hỏi ngược.
“Tôn Thủ ông lẽ nào không phải một phần của nhà chúng tôi?” Phỉ Đồ trợn trắng mắt, “Vô Thuật là do ông một tay nuôi lớn.”
“Chú Tôn Thủ, chú ngồi lại đi.” Phỉ Vô Thuật cười nói, “Nếu không con thật sợ ông già nói nửa ngày không nói đến trọng điểm, con bên này đang là tối khuya, sớm nói xong sớm đi ngủ.” Y buồn ngủ dữ lắm rồi đó.
“Ừ.” Tôn Thủ ngừng một chút, sau đó trở lại vị trí ngồi xuống.
“Vẫn là phải nói rõ trước, ông già ông đến tinh vực hỗn loạn làm được gì rồi.” Vô Thuật vô thức đẩy chuyện Phỉ Vô Tranh ra sau, “Một mình, che giấu hành tung, còn không cho người khác biết điểm đến của ông. Người khác không nói, tui và chú Tôn Thủ, ông cũng không thèm nói một tiếng sao?”
“Tao cho là sẽ không có việc gì…” Phỉ Đồ lại chột dạ, lực chiến đấu của ông cường hãn, nếu bản thân mà cũng chịu thiệt, vậy người bảo vệ ông không phải cũng vô dụng? Hơn nữa, mấy thứ thuốc này, bình thường trên người ông luôn mang theo thuốc giải do gia tộc sản xuất, liên bang gần như sẽ không có thuốc gì có thể tổn thương ông… ai biết lần này cư nhiên gặp phải loại thuốc yêu nghiệt như vậy!
“Hiện tại, nói rõ đi.” Phỉ Vô Thuật gió lạnh trừng Phỉ Đồ, “Chỗ khiến ông tự đi một cách thần bí và tự đại như vậy, rốt cuộc là đâu? Ông tới đó làm gì?” Y cười lạnh, “Tui không tin, ông còn có thể giấu tình nhân nào ở tinh vực hỗn loạn!”
“…” Phỉ Đồ đơ mặt nhìn Phỉ Vô Thuật trong màn hình, con trai à, trong mắt mày hình tượng ông già mày chỉ có một từ mấu chốt là tình nhân sao?
Phải nói lại, ông và mấy người phụ nữ cường hãn đó có dựng tám sào cũng không tới với nhau được hiểu không? Phụ nữ có thể làm ăn với Phỉ gia ông, có đàn ông nào tiêu thụ cho nổi? Phỉ Đồ ai oán nhìn sang Tôn Thủ, lúc nhỏ Vô Thuật cho rằng một nam một nữ đi với nhau thì tức là có quan hệ đó đó, sao trưởng thành rồi vẫn cố chấp cái quan niệm này? Mấy ấn tượng tuổi thơ của Vô Thuật đó phải làm sao để sửa cho đúng lại đây hả?
Tôn Thủ bình tĩnh tỏ vẻ: “Phỉ đầu, xin đừng dời đề tài. Thành thật nói ra đi.”
Phỉ Đồ rụt rè sờ mũi, nói: “Trước đó không phải từng nói với Tôn Thủ ông sao? Chỗ đó là tinh cầu căn cứ di động mà Phỉ gia chúng ta tạo ra sau niên đại hỗn độn.” Ông ngừng một chút, chậm rãi nói, “Bên trong bảo tồn tư liệu lịch sử, trước niên đại hỗn độn, từ niên đại sáng thế lưu truyền tới nay.”
Phỉ Vô Thuật và Tôn Thủ, sau khi Phỉ Đồ dứt lời, đều không hẹn mà cùng chấn động trợn to mắt__ niên đại hỗn độn biến mất trên lịch sử liên bang, Phỉ gia cư nhiên có ghi chép lại?!
Đoạn lịch sử trống rỗng, thần bí, chưa biết, khiến vô số người khát vọng hướng tới, bỏ cả đời để tìm tòi nghiên cứu…
Phỉ Vô Thuật vô thức căng chặt cơ thể, ngón tay mở mở nắm nắm… tựa hồ, sắp nghe được chuyện rất ghê gớm rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook