Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
-
Quyển 3 - Chương 100: Khởi thuyền
Cách kỳ hạn ba tháng còn lại mười ngày.
Phỉ Vô Thuật mở mắt trong căn phòng nhỏ của mình, tinh thần lực cấp tám, đột phá rồi.
Tuy là trong dự liệu, nhưng khi thật sự đi tới bước này, Phỉ Vô Thuật vẫn hưng phấn siết chặt nắm tay, vui sướng cười lên__ ừm ừm, Phỉ Vô Thuật y vẫn có tài năng bản lĩnh, không biết Tiểu Dực Dực năm đó khi lớn như y, có lợi hại được vậy không?
Híp mắt suy nghĩ hồi lâu, y thiếu tự tin đưa ra kết luận, nhất định không phân trên dưới tám lạng nửa cân… phải không?
Nhưng nói lại, sắp ba tháng rồi không thể gặp Tiểu Dực Dực, cho dù người ở đây có thú vị thế nào, y vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, vô vị đến mức xương cốt toàn thân đều sắp nhũn ra. Cho nên… đã đến lúc phải ra ngoài rồi?
Thời gian ba tháng, đủ để Phỉ Vô Thuật suy đoán được quan hệ các bên đại khái.
Với tội danh của y, không có tư cách bị nhốt vào tầng một nhà giam. Mà Hastings lại sử dụng quyền lực để làm thế.
Hastings có thể đàn áp y, như vậy thế lực phản Fennan với thượng tướng Tiger đi đầu tất nhiên có thể vì y tranh thủ một chút quyền lực. Trực tiếp mang y ra thì không thể, vậy thì bảo đảm y có thể sống thoải mái trong tù. Cho nên y mới được nhốt vào tầng một như đang hưởng phúc, chứ không phải tầng hai tầng ba, thậm chí nút không gian trên người vẫn được bảo lưu, không bị sở thẩm lý tịch thu.
Như vậy, trong mắt đám người thượng tướng Tiger, y ở đây có năng lực tự bảo vệ tuyệt đối__ dù sao người ở tầng một, gần như đều là trọng phạm dùng não phạm tội, y dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã đối phương. Mà trong mắt mấy người Hastings, y không có tinh thần lực cấp tám, cho dù có mang theo cơ giáp, cũng tuyệt đối không thể đột phá được nhà giam tầng một.
Thế là hai bên đạt được cân bằng ở điểm này, mỗi bên lùi một bước, tạo nên hiện trạng Phỉ Vô Thuật mang theo nút không gian ở tầng một nhà giam.
Khi nào ra ngoài, thì phải xem hai bên… không, nếu tính thêm Phỉ Vô Thuật, thì chính là giằng co giữa ba thế lực, xem cuối cùng bên nào chiếm ưu thế.
Nhưng… Phỉ Vô Thuật nở nụ cười cổ quái__ bên nào thắng lợi bên đó quyết định tương lai của y? Chỉ đáng tiếc Phỉ gia trước giờ không ra cờ theo quy củ. Sự ăn ý của y và ông già nhà y, mấy người Hastings làm sao có thể đoán được?
Y xuống giường, mang dép lê đi vào vườn, cười híp mắt chào hỏi với mấy người ở đây, trong lòng tính toán khi mình đi, phải làm sao mang theo mấy ‘bảo bối’ này đi cùng.
Bình thường trong lúc cà lơ cười nói, y đã từng thử dò hỏi, phát hiện trong đây chỉ có số ít người nghĩ vô luận thế nào cũng phải ra ngoài, mà những người khác, đối với thế lực bên ngoài ôm lòng phòng bị cùng bậc với liên bang.
Ví dụ thiên tài sinh hóa Mao Diễn, Phỉ Vô Thuật từng dùng lời trêu ghẹo “Anh tài năng như thế, nếu có thể ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn tranh giành anh đấy” để thử hắn, mà đáp án Mao Diễn đưa ra lại là khì mũi khinh thường với những tập đoàn lớn đó, hắn nói, “Thế lực dân gian và liên bang, đối với tôi mà nói đều là một tính chất. Liên bang muốn khống chế tôi, muốn lợi dụng tôi, nhưng lại không có gan để tôi buông tay nghiên cứu thí nghiệm, những thế lực kia chẳng phải cũng thế? Phục vụ cho bên nào cũng chẳng khác gì mấy đúng không? Chính là cuối cùng không thể không chọn một, tôi cũng chọn liên bang__ thế lực nào có thể so với liên bang, cậu nói đúng không?”
Những người như họ, cũng không phải thật sự phản nhân loại phản liên bang, họ phải ở tại đây, có vài người là chờ đợi con bài lợi dụng trong tay để tiếp tục đàm phán với liên bang, khiến liên bang hứa cho họ điều kiện càng thêm ưu việt, chẳng hạn Kiều đại tiểu thư. Mà có người thì đã định sẵn chủ ý, quyết không thỏa hiệp__ bất luận là đối với liên bang, hay đối với các thế lực bên ngoài, chẳng hạn Lalo.
Muốn đóng gói mấy người này đi, thuyết phục gì đó hoàn toàn không được, cho dù có bày thân phận người thừa kế tương lai của Phỉ gia cũng không có tác dụng lớn. Nhưng Phỉ Vô Thuật lại không có quá nhiều khổ não, đến lúc đó đánh ngất từng người mang đi, mấy quỷ tài biến thái yếu như gà này còn có thể phản kháng sao?
Đợi mang người tới Phỉ gia rồi, Phỉ Vô Thuật tin, Phỉ gia “nhiệt tình” nhất định có thể giữ mấy người này lại… ừm, ít nhất có thể giữ được hơn nửa?
Lalo đang gọt trái cây cho một soái ca trung niên hai chân đều gãy ở đầu gối ngồi trên xe lăn, soái ca trung niên tên là Ngụy An, là một vị hacker đỉnh cao, cụ thể làm chuyện gì khiến liên bang nhốt hắn vào đây, hắn chưa từng mở miệng nói qua, tóm lại là một người đàn ông rất trầm mặc kiệm lời, hơn nữa rất rõ ràng, Lalo nhìn trúng người ta rồi.
“Ra rồi à?” Lalo cẩn thận cắt trái cây thành từng miếng, bỏ vào chén, sau đó đưa cho Ngụy An, lấy khăn giấy lau tay, cô nhìn Phỉ Vô Thuật, “Cuối cùng không tu luyện nữa?”
“Tạm thời có thể thả lỏng một thời gian.” Phỉ Vô Thuật vươn vuốt ra, nhanh chóng bóc một miếng trái cây bỏ vào miệng.
Ngụy An liếc nhìn y một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Phỉ Vô Thuật nhún vai… hồ lô muộn cũng có ý với Lalo à, xem ra Adolf sẽ có thêm một anh rể rồi.
Lalo tự nhiên nhìn ra được Phỉ Vô Thuật đang tính toán cái gì, lại thêm Phỉ Vô Thuật trước mặt cô chưa từng che giấu quá nhiều, vì thế cô hiểu rõ, Phỉ Vô Thuật là muốn vượt ngục. Nghĩ sâu thêm, nếu Phỉ Vô Thuật nói ra mấy lời có thể thả lỏng một thời gian, vậy có nghĩa y đã nắm chắc trong lòng rồi.
“Cấp tám?” Cô có chút kinh ngạc, em trai Adolf của mình tuyệt đối là thiên tài, nhưng đến lượt Phỉ Vô Thuật… thực lực này thật biến thái!
Phỉ Vô Thuật thiếu đánh cười không nói.
Lalo rất nhanh thu lại biểu cảm kinh ngạc, ở chung lâu với Phỉ Vô Thuật, cô cũng học được thói quen xấu vui sướng khi người gặp họa: “Trước đừng nói mấy cái này. Vưu Thụy có chuyện tìm cậu__ Tôi vốn muốn gọt trái cây cho Ngụy An xong sẽ đi gọi cậu, nhưng nếu cậu đã ra đây, coi như tôi chuyển lời xong rồi.”
“Anh ta tìm tôi có chuyện gì?” Phỉ Vô Thuật nhớ tới giám ngục trưởng mặt đơ của tầng một, hơn hai tháng nay, y không ít lần phụ họa mấy người trong đây trêu chọc anh ta, chẳng le giám ngục trưởng hiện tại muốn ngầm báo thù?
“Tôi làm sao biết được.” Lalo cười nhạt, “Nói không chừng bàn tính nhỏ trong bụng cậu đã bị phát hiện rồi đấy?”
“Vậy thì chúc tôi may mắn đi.” Phỉ Vô Thuật cười khoác tay, quay người đi ra ngoài.
Cửa nhỏ ở lối ra khu vườn đang mở, giống như đặc biệt để lại cho y.
Qua cửa nhỏ, đi lên hành lang dài, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ở ngoài trăm mét chính là kết giới tinh thần, mà với thực lực của y hiện nay, tuyệt đối có thể trực tiếp đột phá qua. Mà mấy cánh cửa hợp kim còn lại sau đó, dùng hỏa lực của cơ giáp liền có thể nổ bay__ đĩa cắt dùng khoáng thạch Mặc Hách cứng nhất trong vũ trụ chế tạo nên, cắt mấy cánh cửa hợp kim là chuyện nhẹ nhàng vô cùng.
Chẳng qua hiện tại, Phỉ Vô Thuật chỉ nhìn một cái là thu mắt lại. Y gõ cửa phòng ngủ của Vưu Thụy, phòng ngủ của giám ngục trưởng cũng thuộc kiểu thống nhất, đãi ngộ cuộc sống chẳng hơn phạm nhân tầng một bao nhiêu.
Mấy giây sau, cửa phòng mở ra, Vưu Thụy mặc đồng phục màu đen bao tay da màu đen xuất hiện trước mặt Phỉ Vô Thuật. Hắn không để Phỉ Vô Thuật vào, mà tự bước ra, còn đóng cửa lại.
“Đi theo tôi.” Không cho Phỉ Vô Thuật thời gian đặt câu hỏi, Vưu Thụy đã đi tới cửa thông đạo.
Phỉ Vô Thuật nhíu mày, cái này chẳng lẽ là muốn thả y ra ngoài sao?
Vưu Thụy đi tới trước kết giới tinh thần, kết giới tinh thần lúc này đã được hắn mở ra, thế là hắn dẫn Vô Thuật trực tiếp đi qua vách ngăn này, đứng trước cửa hợp kim.
Hắn dùng ngữ khí làm việc công: “Tạm thời đợi một lát. Có người tới đón cậu.”
“Tôi sắp được ra ngoài sao?” Phỉ Vô Thuật hồ nghi nhìn Vưu Thụy, trong lòng thì đơ toàn tập… nè nè nè, sẽ không phải là ông già chiếm thượng phong, cho nên mang y ra chứ? Vậy kế hoạch của y làm sao đây?! Bọn người Hastings không phải nhân vật có thể dễ dàng bãi bình như vậy mà?
Vưu Thụy kỳ quái nhìn y một cái: “Chỉ là có người hỏi chuyện mà thôi.”… Người trong vườn này, cứ cách mấy ngày sẽ bị gọi ra ngoài bàn chuyện với đại biểu liên bang, đàm phán bàn điều kiện, không ngoài chính là liên bang thuyết phục chiêu an, hắn cho rằng Phỉ Vô Thuật nên quen với nó.
“…” Phỉ Vô Thuật lặng lẽ ngậm miệng, tỏ vẻ người mỗi ngày đều đang suy nghĩ vượt ngục, sẽ nghĩ chệch cũng là chuyện rất bình thường.
Họ đợi không lâu, rất nhanh, cánh cửa hợp kim trước mặt đã được mở ra.
Trong số người tới có Phạm Sâm, hắn chỉ nhìn Phỉ Vô Thuật một cái liền dời mắt đi. Nhưng từ ánh mắt đấy, Phỉ Vô Thuật hiểu rõ__ thân phận người tới hỏi chuyện rất không hay.
Sẽ là ai đây?
Trong lòng đã có mấy suy đoán, nhưng khi Phỉ Vô Thuật đi vào phòng thăm nom, nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn, vẫn sửng sốt một chút__ Hastings?!
Tóc trắng mắt xám, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, không có chút hơi người, một người ngồi trong căn phòng trống trải, khí tràng cường đại bức người, khiến người ta vừa bước vào đã không tự chủ tập trung ánh mắt lên thân người đó.
Nhưng đích thân tới gặp y, gặp rồi lại có gì để nói đâu? Phỉ Vô Thuật bước tới ngồi đối diện Hastings, hào phóng hấc cằm: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Bao gồm lần này, tổng cộng y đã gặp Hastings ba lần trong hiện thực.
Lần đầu tiên, là khi vừa đến tinh cầu thủ đô. Khi đó đối với Hastings, y vẫn tương đối hảo cảm, hiếu kỳ cùng khâm phục, muốn chủ động làm quen.
Lần thứ hai, là ở lễ khai giảng của học viện thủ đô. Khi đó y đã bắt đầu hoài nghi hắn, nhưng khi nghe được hắn nói “thân là một thành viên của gia tộc Fernan, tôi dùng trọn đời thủ vệ an toàn liên bang, trong các vị nếu có người đồng hành, nguyện trân trọng ủng hộ.”, vẫn cảm thấy rung động.
Còn đây là lần thứ ba.
Bất kể trước khi trọng sinh, y ký thác mong ước của mình vào người này, hay sau khi trọng sinh, y từng tán thưởng kinh tài tuyệt diễm của người này, rung động vì tín niệm kiên định của người này dành cho liên bang, nhưng hiện tại vào lúc này, người này chỉ là kẻ địch của y.
Không còn tình cảm cảm xúc dư thừa, Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nhìn Hastings, rõ ràng và chính xác nhận rõ một sự thật__ Hastings là kẻ địch của y, không chết không thôi.
Cho nên y cảm thấy, Hastings thật sự không nên tới tìm y để nói gì hết, bản thân hành động này chính là uổng công và đáng cười.
“Cậu hận tôi.” Giọng Hastings từ đầu đến cuối đều thẳng như máy móc, không có một chút dao động cảm xúc nào.
Phỉ Vô Thuật lắc đầu, cười nói: “Chỉ người nhỏ yếu mới đi hận, vì trừ hận ra họ không thể làm gì khác. Mà cường giả thì nắm chắc có thể khiến người mình hận biến mất, cho nên họ không cần phải hận, chỉ là nhìn ai đó ngứa mắt, thì nhất định phải xóa sổ thôi.”
“Tôi chỉ là thấy anh ngứa mắt.” Y nhìn con mắt màu xám vô hỉ vô bỉ của Hastings, chậm rãi nói: “Nếu bên ngoài không có thủ hạ của anh, tôi sẽ khiến anh biến mất tại đây.”
“Cậu sẽ không để bản thân phải chôn cùng.” Hastings rất hiểu tính cách Phỉ Vô Thuật.
“Cho nên tôi đã tăng thêm chữ nếu.” Phỉ Vô Thuật khoác tay, cà lơ phất phơ gác chéo chân, “Có chuyện gì có thể nói thẳng không? Đã nói nhìn anh thấy ngứa mắt, thời gian hỏi chuyện sớm kết thúc chút được không?”
Hastings vẫn luôn nói chuyện với tốc độ đó: “Tôi không thấy cậu ngứa mắt.”
“Phụt__” Phỉ Vô Thuật không nhịn được mắc nghẹn một hơi, “Khụ khụ, hiện tại không phải anh định nói anh tỉnh ngộ rồi tới hòa giải xin tha thứ chứ?”
“Không phải.”
“Không phải? Ngay từ đầu muốn giết tôi, hiện tại lại bày mưu hãm hại tôi…” Phỉ Vô Thuật híp mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi nhìn sao cũng đều cảm thấy anh rất ngứa mắt tôi.”
“Những chuyện này không phải nhằm vào cậu, là nhằm vào Phỉ gia.” Hastings vô cảm ngồi nghiêm, “Angeral đã nói với cậu một phần sự thật rồi. Khi trùng tộc tới, liên bang cần phải là một liên bang thống nhất hoàn chỉnh, chứ không phải phân chia thế lực ngoài sáng, thế lực của thế giới ngầm. Trước khi nguy cơ tới, chúng tôi phải chấn chỉnh thống nhất sức mạnh của liên bang.”
“Cho nên hạ thủ với Phỉ gia? Muốn khống chế Phỉ gia?”
“Đúng vậy. Phỉ gia là đầu não của nhà Caesar và Mạc gia, khống chế Phỉ gia là bước đầu tiên thâu tóm thế lực ngầm của liên bang, cũng là bước mấu chốt nhất.” Hastings dùng ngữ điệu không nhấp nhô đơn giản nói ra kế hoạch họ đã trù tính mấy năm nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ. “Chỉ cần hoàn thành bước này, qua mấy chục năm nữa, thế lực hắc ám sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chính phủ liên bang.”
Mục đích cuối cùng, vậy mà là cả thế giới ngầm sao? Phỉ Vô Thuật nhếch môi, dạ dày đúng lớn: “Các người cho rằng, thế giới ngầm có thể bãi bình đơn giản vậy sao?”
“Liên bang không hiểu nhiều về thế giới ngầm, cho nên đối với liên bang mà nói, thế giới ngầm là biến số lớn nhất, cần phải biến mất. Cũng vì không hiểu, cho nên chúng tôi có giác ngộ tùy thời thay đổi kế hoạch, hoặc phải từ bỏ kế hoạch, vạch ra một kế hoạch mới. Thế giới ngầm thoát ly khống chế của liên bang, cần phải phụ thuộc vào liên bang, trở thành lực lượng liên bang có thể chỉ huy điều động vào lúc nguy nan.
“Các người có từng nghĩ qua, nếu tộc trùng tới, vào thời khắc nhân loại sinh tử tồn vong, thế lực ngầm chúng tôi sẽ chủ động phối hợp liên bang?” Phỉ Vô Thuật thu lại vẻ mặt nghênh ngang, lạnh nhạt nhìn Hastings, “Hay các người cảm thấy, khi nhân loại đối mặt với sự di dân rời xa cố thổ một lần nữa, thế lực ngầm chúng tôi sẽ ngồi bàng quan, lạnh mắt nhìn?”
Giọng y trở nên sắc bén: “Trong mắt các người, thế lực ngầm chúng tôi không phải là một phần tử của nhân loại sao?!”
“Chỉ khi nắm giữ trong tay liên bang, mới không có biến số.” Hastings đạm nhạt nói, “Đối diện tộc trùng, liên bang không có biến số, sơ hở mới có thể giảm bớt nhiều nhất.”
“Chuyện tộc trùng là chuyện của toàn nhân loại, không phải chuyện của liên bang.” Phỉ Vô Thuật chép miệng tỏ vẻ vô nghĩa, hơi trào phúng, “Tôi thật muốn biết, Angeral nói anh bị cha anh mang đi giáo dục hai năm, trong hai năm đó, rốt cuộc ông ta đã dạy anh những gì? Để anh cứ liên bang liên bang như bị tẩy não, rõ ràng là một người rất thông minh, sao lại cố chấp không biết linh hoạt chứ?”
Hastings lại đáp: “Cha dạy tôi, vĩnh viễn trung với liên bang.”
“…” Đối với người thế này, còn có thể có gì để nói? Phỉ Vô Thuật nhún vai, dù sao y cũng không hy vọng nói mấy câu có thể ‘cảm hóa’ người ta, y thở ra một hơi, “Được rồi, vừa rồi anh đã đưa ra rất nhiều tấm đệm rồi, vậy bây giờ có thể nói dứt khoát chút không, anh tới tìm tôi, có chuyện gì?”
Y nhìn vào đôi mắt màu xám không có hơi người của Hastings, nơi đó giống như một vùng đất chết, y dùng ngón tay gõ lên bàn, đã cực kỳ mất kiên nhẫn: “Sẽ không phải tới giải thích với tôi cầu tha thứ đúng chứ? Đó chính là nghệ thuật đàm phán hay sao?”
“Là giải thích.” Hastings thản nhiên nói, “Nhưng không phải muốn tha thứ, mà hy vọng cậu lý giải.”
“Ha?” Phỉ Vô Thuật quái dị nhìn hắn một cái, “Anh muốn một người binh thường như tôi cũng sẽ biến thành bị tẩy não giống anh? Những chuyện này làm sao lý giải? Lý giải xong thì sao? Chắp hai tay dâng Phỉ gia lên?” Y phi một tiếng, “Nghĩ ông là đồ ngu?”
Hastings vẫn không có biến hóa gì: “Phỉ Đồ cướp đi trùng anh hắc tinh, không muốn trao đổi cậu với chúng tôi. Chúng tôi hy vọng cậu có thể thuyết phục ông ấy giao trùng anh hắc tinh ra.”
Phỉ Vô Thuật bật cười: “Các anh lấy đâu ra lòng tin, cảm thấy tôi sẽ giúp các anh như nguyện?” Hãm hại y, cũng là vì thứ này đúng không? Ồ, ông già làm không tệ đâu, đánh rắn đánh ở chỗ bảy tấc, thấy mấy người xem trọng như vậy, tuyệt đối không thể giao ra!
“Vì Angeral đã nói với cậu chuyện tộc trùng.” Hastings nhìn Phỉ Vô Thuật, “Trùng anh hắc tinh là vật liệu phải có để chế tạo máy dẫn tinh thần. Nếu có một ngày tộc trùng xâm lấn, chỉ có kết hợp sức mạnh của Hà Việt liên bang mới có sức đối kháng.”
“Cho dù biết chuyện này, tôi cũng không tán đồng suy nghĩ của các người.” Phỉ Vô Thuật đứng lên, cúi nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hastings, nói rõ từng chữ, “Tộc trùng khi nào tới, đó là chuyện còn chưa phát sinh. Mà các người dùng danh nghĩa trò chơi, tùy ý tước đoạt tính mạng của người Hà Việt, là chuyện đã xảy ra. Khi cái gọi là côn trùng còn chưa tới tàn sát, các người đã chà đạp tính mạng con người. Tôi nghĩ, người Hà Việt thà rằng bị côn trùng ăn sống, cũng không nguyện ý trong lúc mơ hồ bị người ta đoạt xác, để một tinh thần thể đã giết chết bản thân mình mang thân xác của mình, sử dụng thân phận của mình hành động.”
“Tôi không biết tại sao anh muốn tới tìm tôi nói mấy lời này, anh đúng ra không phải người ngây thơ như vậy mới phải.” Phỉ Vô Thuật cong khóe môi, đáy mắt là lạnh lẽo, “Có lẽ trong tư duy của anh, vì liên bang là chuyện đương nhiên, cho nên anh sẽ cảm thấy tôi cũng suy nghĩ như vậy. Nhưng rất tiếc, trong mắt tôi, liên bang là cục shit, sụp đổ một cái, lại dựng một cái khác, gọi là mỹ bang cao bang gì cũng được, chỉ cần người ở trong cái bang gì đó có thể sống là được.”
“Anh cũng đừng quên.” Phỉ Vô Thuật đi ra cửa, “Bất kể là liên bang hay Hà Việt, mấy ngàn năm trước, đều là nhân loại tới từ trái đất. Lấy liên bang để vạch định phạm vi trung thành, anh không cảm thấy quá hạn hẹp sao?”
Hastings nhìn y đi, không níu giữ.
Một phút sau, Tô Đường bước vào.
“Thiếu tướng, sao rồi?” Hắn không ôm bất cứ hy vọng nào với hành động lần này, nhưng thiếu tướng kiên trì, cũng chỉ đành đi theo.
“Thuyết phục thất bại.” Hastings đứng lên, biểu cảm không buồn không vui, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra được lúc này hắn đang nghĩ gì, “Có thể đi rồi.”
“Thiếu tướng?” Tô Đường nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Hastings, thiếu tướng kiên trì như vậy, hiện tại lại đi uổng công một chuyến, không biết thiếu tướng hiện tại…
Hastings chú ý đến ánh mắt hắn, đạm nhạt nói: “Tỷ lệ thất bại gần như là trăm phần trăm, hiện tại có kết quả như vậy rất bình thường.”
“Thiếu tướng, nếu ngài đã biết sẽ thất bại, tại sao còn muốn tới?” Tô Đường có thể tưởng tượng, tên Phỉ Vô Thuật đó nhất định không nói câu gì hay với thiếu tướng.
“Tỷ lệ chỉ là gần như, không phải bằng.” Hastings bước ra ngoài, “Chuyện về trùng anh hắc tinh, tỷ lệ dù là một phần mười ngàn, cũng phải thử.”__ Trong tình báo mới nhất, gần động trùng trước kia phát hiện côn trùng, hơn hai tháng nay, số côn trùng đi nhầm vào liên bang đột nhiên tăng mạnh, cho tới hôm nay, đã đạt tới tổng số lượng của năm mươi năm quá khứ. Nếu không phải muốn thương lượng với Phỉ gia, vậy hiện tại hắn đã mang theo đội tư quân của gia tộc Fernan tới đó trảm giết côn trùng rồi.
Hiện tượng dị thường này, phải chăng có thể nói rõ, tộc trùng chỉ tồn tại trong truyền thuyết liên bang, đã âm thầm bức gần liên bang?
Tộc trùng đến, là một ngày sau, hay một tháng sau, hoặc một năm sau, mười năm sau, trăm năm sau?
Con mắt màu xám của Hastings một mảng lạnh nhạt, thời gian của liên bang không nhiều, mà kế hoạch làm liên bang lớn mạnh của họ, lại vẫn đang ở giai đoạn đầu. Vì thế bất luận dùng phương pháp gì, cho dù ngồi trước mặt Phỉ Vô Thuật nghe đối phương lạnh lùng trào phúng, hắn cũng phải đi thử__ họ cần trùng anh hắc tinh, cần sức mạnh của Hà Việt, khẩn cấp lắm rồi.
Phỉ Vô Thuật mở mắt trong căn phòng nhỏ của mình, tinh thần lực cấp tám, đột phá rồi.
Tuy là trong dự liệu, nhưng khi thật sự đi tới bước này, Phỉ Vô Thuật vẫn hưng phấn siết chặt nắm tay, vui sướng cười lên__ ừm ừm, Phỉ Vô Thuật y vẫn có tài năng bản lĩnh, không biết Tiểu Dực Dực năm đó khi lớn như y, có lợi hại được vậy không?
Híp mắt suy nghĩ hồi lâu, y thiếu tự tin đưa ra kết luận, nhất định không phân trên dưới tám lạng nửa cân… phải không?
Nhưng nói lại, sắp ba tháng rồi không thể gặp Tiểu Dực Dực, cho dù người ở đây có thú vị thế nào, y vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, vô vị đến mức xương cốt toàn thân đều sắp nhũn ra. Cho nên… đã đến lúc phải ra ngoài rồi?
Thời gian ba tháng, đủ để Phỉ Vô Thuật suy đoán được quan hệ các bên đại khái.
Với tội danh của y, không có tư cách bị nhốt vào tầng một nhà giam. Mà Hastings lại sử dụng quyền lực để làm thế.
Hastings có thể đàn áp y, như vậy thế lực phản Fennan với thượng tướng Tiger đi đầu tất nhiên có thể vì y tranh thủ một chút quyền lực. Trực tiếp mang y ra thì không thể, vậy thì bảo đảm y có thể sống thoải mái trong tù. Cho nên y mới được nhốt vào tầng một như đang hưởng phúc, chứ không phải tầng hai tầng ba, thậm chí nút không gian trên người vẫn được bảo lưu, không bị sở thẩm lý tịch thu.
Như vậy, trong mắt đám người thượng tướng Tiger, y ở đây có năng lực tự bảo vệ tuyệt đối__ dù sao người ở tầng một, gần như đều là trọng phạm dùng não phạm tội, y dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã đối phương. Mà trong mắt mấy người Hastings, y không có tinh thần lực cấp tám, cho dù có mang theo cơ giáp, cũng tuyệt đối không thể đột phá được nhà giam tầng một.
Thế là hai bên đạt được cân bằng ở điểm này, mỗi bên lùi một bước, tạo nên hiện trạng Phỉ Vô Thuật mang theo nút không gian ở tầng một nhà giam.
Khi nào ra ngoài, thì phải xem hai bên… không, nếu tính thêm Phỉ Vô Thuật, thì chính là giằng co giữa ba thế lực, xem cuối cùng bên nào chiếm ưu thế.
Nhưng… Phỉ Vô Thuật nở nụ cười cổ quái__ bên nào thắng lợi bên đó quyết định tương lai của y? Chỉ đáng tiếc Phỉ gia trước giờ không ra cờ theo quy củ. Sự ăn ý của y và ông già nhà y, mấy người Hastings làm sao có thể đoán được?
Y xuống giường, mang dép lê đi vào vườn, cười híp mắt chào hỏi với mấy người ở đây, trong lòng tính toán khi mình đi, phải làm sao mang theo mấy ‘bảo bối’ này đi cùng.
Bình thường trong lúc cà lơ cười nói, y đã từng thử dò hỏi, phát hiện trong đây chỉ có số ít người nghĩ vô luận thế nào cũng phải ra ngoài, mà những người khác, đối với thế lực bên ngoài ôm lòng phòng bị cùng bậc với liên bang.
Ví dụ thiên tài sinh hóa Mao Diễn, Phỉ Vô Thuật từng dùng lời trêu ghẹo “Anh tài năng như thế, nếu có thể ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều thế lực lớn tranh giành anh đấy” để thử hắn, mà đáp án Mao Diễn đưa ra lại là khì mũi khinh thường với những tập đoàn lớn đó, hắn nói, “Thế lực dân gian và liên bang, đối với tôi mà nói đều là một tính chất. Liên bang muốn khống chế tôi, muốn lợi dụng tôi, nhưng lại không có gan để tôi buông tay nghiên cứu thí nghiệm, những thế lực kia chẳng phải cũng thế? Phục vụ cho bên nào cũng chẳng khác gì mấy đúng không? Chính là cuối cùng không thể không chọn một, tôi cũng chọn liên bang__ thế lực nào có thể so với liên bang, cậu nói đúng không?”
Những người như họ, cũng không phải thật sự phản nhân loại phản liên bang, họ phải ở tại đây, có vài người là chờ đợi con bài lợi dụng trong tay để tiếp tục đàm phán với liên bang, khiến liên bang hứa cho họ điều kiện càng thêm ưu việt, chẳng hạn Kiều đại tiểu thư. Mà có người thì đã định sẵn chủ ý, quyết không thỏa hiệp__ bất luận là đối với liên bang, hay đối với các thế lực bên ngoài, chẳng hạn Lalo.
Muốn đóng gói mấy người này đi, thuyết phục gì đó hoàn toàn không được, cho dù có bày thân phận người thừa kế tương lai của Phỉ gia cũng không có tác dụng lớn. Nhưng Phỉ Vô Thuật lại không có quá nhiều khổ não, đến lúc đó đánh ngất từng người mang đi, mấy quỷ tài biến thái yếu như gà này còn có thể phản kháng sao?
Đợi mang người tới Phỉ gia rồi, Phỉ Vô Thuật tin, Phỉ gia “nhiệt tình” nhất định có thể giữ mấy người này lại… ừm, ít nhất có thể giữ được hơn nửa?
Lalo đang gọt trái cây cho một soái ca trung niên hai chân đều gãy ở đầu gối ngồi trên xe lăn, soái ca trung niên tên là Ngụy An, là một vị hacker đỉnh cao, cụ thể làm chuyện gì khiến liên bang nhốt hắn vào đây, hắn chưa từng mở miệng nói qua, tóm lại là một người đàn ông rất trầm mặc kiệm lời, hơn nữa rất rõ ràng, Lalo nhìn trúng người ta rồi.
“Ra rồi à?” Lalo cẩn thận cắt trái cây thành từng miếng, bỏ vào chén, sau đó đưa cho Ngụy An, lấy khăn giấy lau tay, cô nhìn Phỉ Vô Thuật, “Cuối cùng không tu luyện nữa?”
“Tạm thời có thể thả lỏng một thời gian.” Phỉ Vô Thuật vươn vuốt ra, nhanh chóng bóc một miếng trái cây bỏ vào miệng.
Ngụy An liếc nhìn y một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Phỉ Vô Thuật nhún vai… hồ lô muộn cũng có ý với Lalo à, xem ra Adolf sẽ có thêm một anh rể rồi.
Lalo tự nhiên nhìn ra được Phỉ Vô Thuật đang tính toán cái gì, lại thêm Phỉ Vô Thuật trước mặt cô chưa từng che giấu quá nhiều, vì thế cô hiểu rõ, Phỉ Vô Thuật là muốn vượt ngục. Nghĩ sâu thêm, nếu Phỉ Vô Thuật nói ra mấy lời có thể thả lỏng một thời gian, vậy có nghĩa y đã nắm chắc trong lòng rồi.
“Cấp tám?” Cô có chút kinh ngạc, em trai Adolf của mình tuyệt đối là thiên tài, nhưng đến lượt Phỉ Vô Thuật… thực lực này thật biến thái!
Phỉ Vô Thuật thiếu đánh cười không nói.
Lalo rất nhanh thu lại biểu cảm kinh ngạc, ở chung lâu với Phỉ Vô Thuật, cô cũng học được thói quen xấu vui sướng khi người gặp họa: “Trước đừng nói mấy cái này. Vưu Thụy có chuyện tìm cậu__ Tôi vốn muốn gọt trái cây cho Ngụy An xong sẽ đi gọi cậu, nhưng nếu cậu đã ra đây, coi như tôi chuyển lời xong rồi.”
“Anh ta tìm tôi có chuyện gì?” Phỉ Vô Thuật nhớ tới giám ngục trưởng mặt đơ của tầng một, hơn hai tháng nay, y không ít lần phụ họa mấy người trong đây trêu chọc anh ta, chẳng le giám ngục trưởng hiện tại muốn ngầm báo thù?
“Tôi làm sao biết được.” Lalo cười nhạt, “Nói không chừng bàn tính nhỏ trong bụng cậu đã bị phát hiện rồi đấy?”
“Vậy thì chúc tôi may mắn đi.” Phỉ Vô Thuật cười khoác tay, quay người đi ra ngoài.
Cửa nhỏ ở lối ra khu vườn đang mở, giống như đặc biệt để lại cho y.
Qua cửa nhỏ, đi lên hành lang dài, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ở ngoài trăm mét chính là kết giới tinh thần, mà với thực lực của y hiện nay, tuyệt đối có thể trực tiếp đột phá qua. Mà mấy cánh cửa hợp kim còn lại sau đó, dùng hỏa lực của cơ giáp liền có thể nổ bay__ đĩa cắt dùng khoáng thạch Mặc Hách cứng nhất trong vũ trụ chế tạo nên, cắt mấy cánh cửa hợp kim là chuyện nhẹ nhàng vô cùng.
Chẳng qua hiện tại, Phỉ Vô Thuật chỉ nhìn một cái là thu mắt lại. Y gõ cửa phòng ngủ của Vưu Thụy, phòng ngủ của giám ngục trưởng cũng thuộc kiểu thống nhất, đãi ngộ cuộc sống chẳng hơn phạm nhân tầng một bao nhiêu.
Mấy giây sau, cửa phòng mở ra, Vưu Thụy mặc đồng phục màu đen bao tay da màu đen xuất hiện trước mặt Phỉ Vô Thuật. Hắn không để Phỉ Vô Thuật vào, mà tự bước ra, còn đóng cửa lại.
“Đi theo tôi.” Không cho Phỉ Vô Thuật thời gian đặt câu hỏi, Vưu Thụy đã đi tới cửa thông đạo.
Phỉ Vô Thuật nhíu mày, cái này chẳng lẽ là muốn thả y ra ngoài sao?
Vưu Thụy đi tới trước kết giới tinh thần, kết giới tinh thần lúc này đã được hắn mở ra, thế là hắn dẫn Vô Thuật trực tiếp đi qua vách ngăn này, đứng trước cửa hợp kim.
Hắn dùng ngữ khí làm việc công: “Tạm thời đợi một lát. Có người tới đón cậu.”
“Tôi sắp được ra ngoài sao?” Phỉ Vô Thuật hồ nghi nhìn Vưu Thụy, trong lòng thì đơ toàn tập… nè nè nè, sẽ không phải là ông già chiếm thượng phong, cho nên mang y ra chứ? Vậy kế hoạch của y làm sao đây?! Bọn người Hastings không phải nhân vật có thể dễ dàng bãi bình như vậy mà?
Vưu Thụy kỳ quái nhìn y một cái: “Chỉ là có người hỏi chuyện mà thôi.”… Người trong vườn này, cứ cách mấy ngày sẽ bị gọi ra ngoài bàn chuyện với đại biểu liên bang, đàm phán bàn điều kiện, không ngoài chính là liên bang thuyết phục chiêu an, hắn cho rằng Phỉ Vô Thuật nên quen với nó.
“…” Phỉ Vô Thuật lặng lẽ ngậm miệng, tỏ vẻ người mỗi ngày đều đang suy nghĩ vượt ngục, sẽ nghĩ chệch cũng là chuyện rất bình thường.
Họ đợi không lâu, rất nhanh, cánh cửa hợp kim trước mặt đã được mở ra.
Trong số người tới có Phạm Sâm, hắn chỉ nhìn Phỉ Vô Thuật một cái liền dời mắt đi. Nhưng từ ánh mắt đấy, Phỉ Vô Thuật hiểu rõ__ thân phận người tới hỏi chuyện rất không hay.
Sẽ là ai đây?
Trong lòng đã có mấy suy đoán, nhưng khi Phỉ Vô Thuật đi vào phòng thăm nom, nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn, vẫn sửng sốt một chút__ Hastings?!
Tóc trắng mắt xám, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, không có chút hơi người, một người ngồi trong căn phòng trống trải, khí tràng cường đại bức người, khiến người ta vừa bước vào đã không tự chủ tập trung ánh mắt lên thân người đó.
Nhưng đích thân tới gặp y, gặp rồi lại có gì để nói đâu? Phỉ Vô Thuật bước tới ngồi đối diện Hastings, hào phóng hấc cằm: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Bao gồm lần này, tổng cộng y đã gặp Hastings ba lần trong hiện thực.
Lần đầu tiên, là khi vừa đến tinh cầu thủ đô. Khi đó đối với Hastings, y vẫn tương đối hảo cảm, hiếu kỳ cùng khâm phục, muốn chủ động làm quen.
Lần thứ hai, là ở lễ khai giảng của học viện thủ đô. Khi đó y đã bắt đầu hoài nghi hắn, nhưng khi nghe được hắn nói “thân là một thành viên của gia tộc Fernan, tôi dùng trọn đời thủ vệ an toàn liên bang, trong các vị nếu có người đồng hành, nguyện trân trọng ủng hộ.”, vẫn cảm thấy rung động.
Còn đây là lần thứ ba.
Bất kể trước khi trọng sinh, y ký thác mong ước của mình vào người này, hay sau khi trọng sinh, y từng tán thưởng kinh tài tuyệt diễm của người này, rung động vì tín niệm kiên định của người này dành cho liên bang, nhưng hiện tại vào lúc này, người này chỉ là kẻ địch của y.
Không còn tình cảm cảm xúc dư thừa, Phỉ Vô Thuật bình tĩnh nhìn Hastings, rõ ràng và chính xác nhận rõ một sự thật__ Hastings là kẻ địch của y, không chết không thôi.
Cho nên y cảm thấy, Hastings thật sự không nên tới tìm y để nói gì hết, bản thân hành động này chính là uổng công và đáng cười.
“Cậu hận tôi.” Giọng Hastings từ đầu đến cuối đều thẳng như máy móc, không có một chút dao động cảm xúc nào.
Phỉ Vô Thuật lắc đầu, cười nói: “Chỉ người nhỏ yếu mới đi hận, vì trừ hận ra họ không thể làm gì khác. Mà cường giả thì nắm chắc có thể khiến người mình hận biến mất, cho nên họ không cần phải hận, chỉ là nhìn ai đó ngứa mắt, thì nhất định phải xóa sổ thôi.”
“Tôi chỉ là thấy anh ngứa mắt.” Y nhìn con mắt màu xám vô hỉ vô bỉ của Hastings, chậm rãi nói: “Nếu bên ngoài không có thủ hạ của anh, tôi sẽ khiến anh biến mất tại đây.”
“Cậu sẽ không để bản thân phải chôn cùng.” Hastings rất hiểu tính cách Phỉ Vô Thuật.
“Cho nên tôi đã tăng thêm chữ nếu.” Phỉ Vô Thuật khoác tay, cà lơ phất phơ gác chéo chân, “Có chuyện gì có thể nói thẳng không? Đã nói nhìn anh thấy ngứa mắt, thời gian hỏi chuyện sớm kết thúc chút được không?”
Hastings vẫn luôn nói chuyện với tốc độ đó: “Tôi không thấy cậu ngứa mắt.”
“Phụt__” Phỉ Vô Thuật không nhịn được mắc nghẹn một hơi, “Khụ khụ, hiện tại không phải anh định nói anh tỉnh ngộ rồi tới hòa giải xin tha thứ chứ?”
“Không phải.”
“Không phải? Ngay từ đầu muốn giết tôi, hiện tại lại bày mưu hãm hại tôi…” Phỉ Vô Thuật híp mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi nhìn sao cũng đều cảm thấy anh rất ngứa mắt tôi.”
“Những chuyện này không phải nhằm vào cậu, là nhằm vào Phỉ gia.” Hastings vô cảm ngồi nghiêm, “Angeral đã nói với cậu một phần sự thật rồi. Khi trùng tộc tới, liên bang cần phải là một liên bang thống nhất hoàn chỉnh, chứ không phải phân chia thế lực ngoài sáng, thế lực của thế giới ngầm. Trước khi nguy cơ tới, chúng tôi phải chấn chỉnh thống nhất sức mạnh của liên bang.”
“Cho nên hạ thủ với Phỉ gia? Muốn khống chế Phỉ gia?”
“Đúng vậy. Phỉ gia là đầu não của nhà Caesar và Mạc gia, khống chế Phỉ gia là bước đầu tiên thâu tóm thế lực ngầm của liên bang, cũng là bước mấu chốt nhất.” Hastings dùng ngữ điệu không nhấp nhô đơn giản nói ra kế hoạch họ đã trù tính mấy năm nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ. “Chỉ cần hoàn thành bước này, qua mấy chục năm nữa, thế lực hắc ám sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chính phủ liên bang.”
Mục đích cuối cùng, vậy mà là cả thế giới ngầm sao? Phỉ Vô Thuật nhếch môi, dạ dày đúng lớn: “Các người cho rằng, thế giới ngầm có thể bãi bình đơn giản vậy sao?”
“Liên bang không hiểu nhiều về thế giới ngầm, cho nên đối với liên bang mà nói, thế giới ngầm là biến số lớn nhất, cần phải biến mất. Cũng vì không hiểu, cho nên chúng tôi có giác ngộ tùy thời thay đổi kế hoạch, hoặc phải từ bỏ kế hoạch, vạch ra một kế hoạch mới. Thế giới ngầm thoát ly khống chế của liên bang, cần phải phụ thuộc vào liên bang, trở thành lực lượng liên bang có thể chỉ huy điều động vào lúc nguy nan.
“Các người có từng nghĩ qua, nếu tộc trùng tới, vào thời khắc nhân loại sinh tử tồn vong, thế lực ngầm chúng tôi sẽ chủ động phối hợp liên bang?” Phỉ Vô Thuật thu lại vẻ mặt nghênh ngang, lạnh nhạt nhìn Hastings, “Hay các người cảm thấy, khi nhân loại đối mặt với sự di dân rời xa cố thổ một lần nữa, thế lực ngầm chúng tôi sẽ ngồi bàng quan, lạnh mắt nhìn?”
Giọng y trở nên sắc bén: “Trong mắt các người, thế lực ngầm chúng tôi không phải là một phần tử của nhân loại sao?!”
“Chỉ khi nắm giữ trong tay liên bang, mới không có biến số.” Hastings đạm nhạt nói, “Đối diện tộc trùng, liên bang không có biến số, sơ hở mới có thể giảm bớt nhiều nhất.”
“Chuyện tộc trùng là chuyện của toàn nhân loại, không phải chuyện của liên bang.” Phỉ Vô Thuật chép miệng tỏ vẻ vô nghĩa, hơi trào phúng, “Tôi thật muốn biết, Angeral nói anh bị cha anh mang đi giáo dục hai năm, trong hai năm đó, rốt cuộc ông ta đã dạy anh những gì? Để anh cứ liên bang liên bang như bị tẩy não, rõ ràng là một người rất thông minh, sao lại cố chấp không biết linh hoạt chứ?”
Hastings lại đáp: “Cha dạy tôi, vĩnh viễn trung với liên bang.”
“…” Đối với người thế này, còn có thể có gì để nói? Phỉ Vô Thuật nhún vai, dù sao y cũng không hy vọng nói mấy câu có thể ‘cảm hóa’ người ta, y thở ra một hơi, “Được rồi, vừa rồi anh đã đưa ra rất nhiều tấm đệm rồi, vậy bây giờ có thể nói dứt khoát chút không, anh tới tìm tôi, có chuyện gì?”
Y nhìn vào đôi mắt màu xám không có hơi người của Hastings, nơi đó giống như một vùng đất chết, y dùng ngón tay gõ lên bàn, đã cực kỳ mất kiên nhẫn: “Sẽ không phải tới giải thích với tôi cầu tha thứ đúng chứ? Đó chính là nghệ thuật đàm phán hay sao?”
“Là giải thích.” Hastings thản nhiên nói, “Nhưng không phải muốn tha thứ, mà hy vọng cậu lý giải.”
“Ha?” Phỉ Vô Thuật quái dị nhìn hắn một cái, “Anh muốn một người binh thường như tôi cũng sẽ biến thành bị tẩy não giống anh? Những chuyện này làm sao lý giải? Lý giải xong thì sao? Chắp hai tay dâng Phỉ gia lên?” Y phi một tiếng, “Nghĩ ông là đồ ngu?”
Hastings vẫn không có biến hóa gì: “Phỉ Đồ cướp đi trùng anh hắc tinh, không muốn trao đổi cậu với chúng tôi. Chúng tôi hy vọng cậu có thể thuyết phục ông ấy giao trùng anh hắc tinh ra.”
Phỉ Vô Thuật bật cười: “Các anh lấy đâu ra lòng tin, cảm thấy tôi sẽ giúp các anh như nguyện?” Hãm hại y, cũng là vì thứ này đúng không? Ồ, ông già làm không tệ đâu, đánh rắn đánh ở chỗ bảy tấc, thấy mấy người xem trọng như vậy, tuyệt đối không thể giao ra!
“Vì Angeral đã nói với cậu chuyện tộc trùng.” Hastings nhìn Phỉ Vô Thuật, “Trùng anh hắc tinh là vật liệu phải có để chế tạo máy dẫn tinh thần. Nếu có một ngày tộc trùng xâm lấn, chỉ có kết hợp sức mạnh của Hà Việt liên bang mới có sức đối kháng.”
“Cho dù biết chuyện này, tôi cũng không tán đồng suy nghĩ của các người.” Phỉ Vô Thuật đứng lên, cúi nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hastings, nói rõ từng chữ, “Tộc trùng khi nào tới, đó là chuyện còn chưa phát sinh. Mà các người dùng danh nghĩa trò chơi, tùy ý tước đoạt tính mạng của người Hà Việt, là chuyện đã xảy ra. Khi cái gọi là côn trùng còn chưa tới tàn sát, các người đã chà đạp tính mạng con người. Tôi nghĩ, người Hà Việt thà rằng bị côn trùng ăn sống, cũng không nguyện ý trong lúc mơ hồ bị người ta đoạt xác, để một tinh thần thể đã giết chết bản thân mình mang thân xác của mình, sử dụng thân phận của mình hành động.”
“Tôi không biết tại sao anh muốn tới tìm tôi nói mấy lời này, anh đúng ra không phải người ngây thơ như vậy mới phải.” Phỉ Vô Thuật cong khóe môi, đáy mắt là lạnh lẽo, “Có lẽ trong tư duy của anh, vì liên bang là chuyện đương nhiên, cho nên anh sẽ cảm thấy tôi cũng suy nghĩ như vậy. Nhưng rất tiếc, trong mắt tôi, liên bang là cục shit, sụp đổ một cái, lại dựng một cái khác, gọi là mỹ bang cao bang gì cũng được, chỉ cần người ở trong cái bang gì đó có thể sống là được.”
“Anh cũng đừng quên.” Phỉ Vô Thuật đi ra cửa, “Bất kể là liên bang hay Hà Việt, mấy ngàn năm trước, đều là nhân loại tới từ trái đất. Lấy liên bang để vạch định phạm vi trung thành, anh không cảm thấy quá hạn hẹp sao?”
Hastings nhìn y đi, không níu giữ.
Một phút sau, Tô Đường bước vào.
“Thiếu tướng, sao rồi?” Hắn không ôm bất cứ hy vọng nào với hành động lần này, nhưng thiếu tướng kiên trì, cũng chỉ đành đi theo.
“Thuyết phục thất bại.” Hastings đứng lên, biểu cảm không buồn không vui, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra được lúc này hắn đang nghĩ gì, “Có thể đi rồi.”
“Thiếu tướng?” Tô Đường nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Hastings, thiếu tướng kiên trì như vậy, hiện tại lại đi uổng công một chuyến, không biết thiếu tướng hiện tại…
Hastings chú ý đến ánh mắt hắn, đạm nhạt nói: “Tỷ lệ thất bại gần như là trăm phần trăm, hiện tại có kết quả như vậy rất bình thường.”
“Thiếu tướng, nếu ngài đã biết sẽ thất bại, tại sao còn muốn tới?” Tô Đường có thể tưởng tượng, tên Phỉ Vô Thuật đó nhất định không nói câu gì hay với thiếu tướng.
“Tỷ lệ chỉ là gần như, không phải bằng.” Hastings bước ra ngoài, “Chuyện về trùng anh hắc tinh, tỷ lệ dù là một phần mười ngàn, cũng phải thử.”__ Trong tình báo mới nhất, gần động trùng trước kia phát hiện côn trùng, hơn hai tháng nay, số côn trùng đi nhầm vào liên bang đột nhiên tăng mạnh, cho tới hôm nay, đã đạt tới tổng số lượng của năm mươi năm quá khứ. Nếu không phải muốn thương lượng với Phỉ gia, vậy hiện tại hắn đã mang theo đội tư quân của gia tộc Fernan tới đó trảm giết côn trùng rồi.
Hiện tượng dị thường này, phải chăng có thể nói rõ, tộc trùng chỉ tồn tại trong truyền thuyết liên bang, đã âm thầm bức gần liên bang?
Tộc trùng đến, là một ngày sau, hay một tháng sau, hoặc một năm sau, mười năm sau, trăm năm sau?
Con mắt màu xám của Hastings một mảng lạnh nhạt, thời gian của liên bang không nhiều, mà kế hoạch làm liên bang lớn mạnh của họ, lại vẫn đang ở giai đoạn đầu. Vì thế bất luận dùng phương pháp gì, cho dù ngồi trước mặt Phỉ Vô Thuật nghe đối phương lạnh lùng trào phúng, hắn cũng phải đi thử__ họ cần trùng anh hắc tinh, cần sức mạnh của Hà Việt, khẩn cấp lắm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook