Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 89: Tam vương gia giá đáo

“Lăng Vân, tôi cũng đi!”

Triển Phi Dương phản ứng cực nhanh, xoay người xuống giường, chỉnh lý y sam.

Hắn mới không muốn để Lăng Vân cùng Lạc Dực đơn độc đi gặp thiên tuế gia gì đó! Tên này đối với Lăng Vân của hắn rõ ràng có ý đồ, vạn nhất nhân cơ hội động tay động chân với Lăng Vân… ý đồ bất chính…

“Ngươi không thể đi!”

Thẩm Lăng Vân cho dù eo đau lưng mỏi, mặc y phục cũng rất nhanh, đỏ mặt nhanh chóng đi mở cửa, nhưng Lạc Dực vừa vào cửa đã hất cho hắn chậu nước lạnh, đó không phải thái độ thương lượng, mà là không muốn cho hắn theo!

“Ngươi cho rằng gặp vương gia là đi dạo chợ sao? Ngươi muốn gặp liền gặp! Ngươi cùng Lăng Vân đi gặp vương gia, ngươi bảo Lăng Vân làm sao giới thiệu ngươi? Nam nhân của đệ ấy? Giáo chủ Ma Long giáo? Ngươi đi thuần túy chỉ thêm loạn, như vậy chính là hại đệ ấy!”

__ Câu này của Lạc Dực nghe cũng có mấy phần đạo lý!

Triển Phi Dương thân phận đặc thù là sự thật, cho tới hiện tại chỉ có Lạc Dực nhận ra hắn là giáo chủ Ma Long giáo, ngặc nổi Thẩm Lăng Vân kiên quyết bảo vệ hắn, chỉ đành tạm thời không nhắc tới chuyện báo thù cũng không vạch trần thân phận của hắn… Lạc Dực sợ nhất chính là Lăng Vân không để ý tới mình! Nhưng khắp thiên hạ người nhận ra Triển Phi Dương hắn không chỉ có một mình Lạc Dực, bên cạnh vương gia rất nhiều cao thủ, vạn nhất có người nhận ra hắn, thì Lăng Vân dẫn hắn đi kiến giá, chắc chắn bị người ta vu tội dự mưu hành thích, không phải tất cả mọi người đều sẽ giống hắn nhường Lăng Vân, địa vị của tứ đại danh bộ nóng bỏng tay, người đỏ mắt rất nhiều!

Lạc Dực hận không thể để tên này chết không toàn thây… nhưng tiền đề là tuyệt không thể hại Lăng Vân!

“Ừ, Phi Dương… chuyện này tuyệt đối không thể, thân phận của cậu… đừng đi là hơn! Tôi đi kiến giá một chút, hồi báo chuyện cửu vương gia, tam vương gia đó tôi đã gặp qua một lần, rất ôn hòa, tôi sẽ nói cửu vương gia được cứu thành công xong đã tự chạy đi, chắc sẽ không bị giáng tội, rất nhanh sẽ về… cậu ở trong đây đợi tôi…” Thẩm Lăng Vân suy nghĩ chu toàn hơn Triển Phi Dương.

Giận thì giận, tên này luôn ức hiếp y trên giường… nhưng cơn giận này, tuyệt đối không thể xách ra luận chung với an toàn của Phi Dương.

Chỉ là khi Thẩm Lăng Vân nói ‘tam vương gia rất ôn hòa’, Lạc Dực ở bên cạnh không khỏi co giật khóe môi, nam nhân đó nếu ôn hòa, cả thế gian này không có người ôn hòa nữa! Đó là một con hồ ly mặt cười, đánh chủ ý với Lăng Vân không chỉ ngày một ngày hai!

Chỉ có người đơn thuần như Lăng Vân, mới tin tưởng sự ôn hòa của Phụng Thiên Vũ!

Đương nhiên, lời này… không tiện nói, dù sao lúc này nếu nói ra… Triển Phi Dương càng tuyệt đối muốn đi theo, vậy chỉ khiến chuyện càng thêm tệ!

Lăng Vân… hắn bảo hộ là được rồi, tên này căn bản là dư thừa!

Triển Phi Dương chống không lại sự kiên trì của người yêu, lại sợ mình đi thật sự gây phiền cho Thẩm Lăng Vân, chỉ đành phẫn hận trừng Lạc Dực, không cam lòng gật đầu đáp ứng, sau đó nhìn Lăng Vân của mình mặc quan phục chính thức Lạc Dực mang tới… trong lòng đột nhiên chua xót, mình làm giáo chủ rách này có gì tốt! Thiên hạ đệ nhất có tác dụng gì, ngay cả đi với vợ cũng không được…

“Lăng Vân…”

“Hả?” Thẩm Lăng Vân đổi sang quan phục, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên quay lại thấy gương mặt luyến tiếc không nỡ của nam nhân, bất giác cười, “Chỉ đi một chút thôi, cậu làm gì như sinh ly tử biệt thế! Ngoan ngoãn ngủ đi, cậu cũng hai ngày không chợp mắt rồi, yên tâm, cậu ngủ một nửa thì tôi đã về rồi…”

Vẻ mặt như con chó bự bị vứt bỏ, lập tức khiến cơn giận của y tiêu tan… hơn nữa còn hơi không nỡ.

“Lăng Vân, hôn ngủ ngon!” Nam nhân bước lại, nói còn chưa xong đã đặt lên mặt người yêu nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, căn bản là cố ý ân ái trước mặt Lạc Dực, tuyên cáo quyền chiếm hữu của hắn, “Bảo bối, sớm trở về… sáng ngày mai ta muốn hôn buổi sáng.”

Đừng nói Thẩm Lăng Vân bị hắn chọc cho gương mặt đỏ như trái cà chua, ngay cả Lạc Dực cũng bị hành động của hắn buộc phải quay mặt đi__ người cổ đại dù sao cũng bảo thủ, trừ tâm lý ngưỡng mộ ghen tỵ phẫn hận ra, Lạc Dực đã thầm mắng tên này không cần mặt mũi!

“Ừ, biết rồi, cậu mau ngủ đi!”

Thẩm Lăng Vân coi như an ủi được con chó cỡ bự này, sau đó cùng Lạc Dực ra ngoài, đương nhiên, sắc mặt nam nhân bên cạnh âm trầm thì không nghĩ cũng biết.

“Làm quan sai thật sự cực khổ, huynh xem tam vương gia cũng thế, ngày mai tới không phải được rồi sao? Làm gì nửa đêm còn giày vò người!”

Hai người sóng vai đi trên trấn, dưới ánh trăng, Lạc Dực tựa hồ tìm được cảm giác ngày xưa, lặng lẽ không lên tiếng, sắc mặt hòa hoãn không ít, chỉ là Thẩm Lăng Vân lại cảm thấy lúng túng, dứt khoát lải nhải, dù sao y tới từ hiện đại, cũng không có bao nhiêu ý thức cấm kỵ.

“Lăng Vân…”

“Hả, sao?”

“Lăng Vân, đệ thật sự quyết định muốn ở cùng hắn? Cho dù huynh không báo thù… tương lai cũng có người vì hận hắn mà chỉa mũi đao vào đệ! Sớm muộn đệ sẽ vì hắn mà mất hết tất cả… cho dù như thế, đệ cũng…”

Lăng Vân bên cạnh càng tốt đẹp, Lạc Dực càng không cam tâm, rốt cuộc vẫn nhịn không được nói ra những gì muốn nói khi chỉ có hai người.

Thẩm Lăng Vân sững ra một chút, cười nhạt, nhưng cười đặc biệt thản nhiên, thản nhiên trả lời__ “Ừ.”

Có lẽ từ kháng cự tới tiếp nhận, đối với nam nhân đó, bản thân y cũng không nghĩ y sẽ không chút do dự như thế… nhưng mấy hôm nay, Phi Dương đối tốt với y… tuy Phi Dương không phải hiện tại mới bắt đầu tốt với y, chỉ là so với bảy năm trước kia, Thẩm Lăng Vân trì độn đã hiểu rõ hơn…

Sự tốt đẹp của người đó, nói không rõ được… nhưng không có người đó, thì không được!

Lạc Dực thở dài, si ngốc nhìn người bên cạnh, đáng tiếc, tâm người này không thuộc về hắn_

“Lăng Vân, đợi lát nữa gặp tam vương gia, tuyệt đối không thể lộ chuyện Ngạo Thiên sơn trang, nếu không vạn nhất triều đình trách tội giang hồ, cửu vương gia đó sẽ chuốc đại họa! Nhớ là cứ nói cửu vương gia nhân lúc đệ đi đón huynh, lén chuồn đi!”

“Sao phải kéo huynh vào? Trực tiếp nói là nhân lúc đệ ngủ chạy không được rồi sao?”

Thẩm Lăng Vân biết nam nhân này đang bảo vệ mình… hai người thỉnh tội, so với một người gánh thì sẽ nhẹ hơn, nhưng y không muốn nợ Lạc Dực.

Nhưng Lạc Dực lắc đầu, tư duy nhảy vọt có vẻ như không đặt trên vấn đề này, chỉ đột nhiên tới một câu__

“Vấn an rồi, thỉnh tội rồi, nhiệm vụ của đệ sẽ hoàn thành, đến lúc đó đệ có thể đi thì đi, đừng lưu lại.”

Địa điểm ngay ở trước mắt.

Đệ… phải cẩn thận tam vương gia!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương