Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
-
Chương 85: Binh bất yếm trá
… Thật ra làm gì có bí dược? Trong bình chỉ chứa nước giếng bình thường mà thôi!
Mấy thứ như DNA, người cổ đại không hiểu, hai người họ tuy hiểu, nhưng không có trang bị thì cũng như kẻ mù… nhưng lấy ra hù người thì có thể, thật ra, dịch thể và máu không giống nhau, nói hơi buồn nôn chút, một đống trắng nhờn… bất cứ ai cho thêm chút nước vào cũng có thể dung hòa.
Chẳng qua ai rảnh rỗi không có gì làm, lại ở trong nhà mình bắn, bắn xong còn thu lại bỏ thêm chút nước khuấy… chuyện biến thái như thế, đừng nói người cổ đại, người hiện đại cũng không ai làm! Chính vì không ai làm, cho nên không xác định, bị y dùng tiền lệ trích máu nhận thân dẫn dắt, sau đó nói rất có lý, tên này vốn có tật giật mình… nên liền bị loạn nhịp!
“Thẩm đại nhân, ta khai! Ta khai hết! Cầu ngài đối xử khoan hồng, đại nhân tha mạng, người thật sự không phải ta giết__”
Dưới đường khóc như sói tru, Thẩm Lăng Vân biểu thị sư gia bắt đầu ghi chép__
“Được rồi, ngươi nói đi! Năm đó chuyện tráo đổi hài nhi, thông gian, cái chết của Liễu tiểu thư còn có chuyện ngươi cùng Liễu tiểu thư trước khi chết… tất cả nói rõ ra, như vậy mới có cơ hội giảm tội!”
Vì muốn tra án, thái độ của Thẩm Lăng Vân cũng coi như hài hòa, nhưng trong lòng, thì đã tức tới nghiến răng nghiến lợi… loại người này…
Vừa nghe cách nói của y, hiển nhiên đã biết hết, quản gia bị dọa lục thần vô chủ làm gì còn dám che giấu? Vì mạng sống, liền lập tức cung khai hết__
“Thật ra lúc đó ta không có gì với đại phu nhân nhà ta, là ả câu dẫn ta! Ta từ lúc mười hai tuổi đã theo lão gia làm thư đồng, nếu nói tình cảm, không phải không có, ta cũng không muốn làm chuyện có lỗi với lão gia! Sau đó nhà ta gặp lũ, trong nhà ngay cả tiền chạy nạn cũng không có, ta thật ra muốn mượn tiền lão gia, nhưng lão gia lại không có ở nhà, lúc này lại cứu người như cứu hỏa! Lúc đó ả lại vừa khéo cùng nhị phu nhân đồng thời sinh hài tử, ả liền tìm ta, cho ta một số tiền lớn, để ta tráo đổi hài nhi… lúc đó ta thấy nhiều tiền quá, trong nhà lại đang rất cần tiền… nên không suy nghĩ kỹ, đã làm! Ban đầu ta cho rằng cũng chỉ là ả ghét mình sinh nữ nhi, muốn trao đổi với nhị phu nhân, đổi con mình thành nam hài, để giữ địa vị đại phu nhân, dù sao lão gia thích nhị phu nhân là chuyện mọi người đều có thể nhìn ra, thâm trạch đại viện, chuyện này thiếu gì, ta chỉ nghĩ… cho dù sinh nữ nhi, lão gia thích nhị phu nhân như thế, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn! Ta nào biết hài tử trong bụng nữ nhân ác độc đó căn bản không phải của lão gia! Ả còn dùng hài tử đó để giá họa cho nhị phu nhân… lúc đó nhìn nhị phu nhân thảm như vậy, trong lòng ta đã hối hận, nói thật, nhị phu nhân hiền lành, đối với các hạ nhân rất tốt! Ta mấy lần muốn nói rõ chân tướng tạ tội với lão gia, nhưng ả uy hiếp ta, ả nói ta tự tay đổi con, nếu nói chân tướng, ả có thể không thừa nhận gì cả, giả vờ mình cũng là người bị hại, lão gia nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi Liễu gia, ta liền không dám nói! Sau đó nhân lúc lão gia về nhà tế tổ, ả nhốt nhị phu nhân bị bệnh nặng trong một phòng nhỏ tối không có cửa sổ, đâu đâu cũng là mùi mốc, bị bỏ đói chết, sau đó chờ lão gia về lại lừa lão gia rằng nhị phu nhân sợ tội tuyệt thực, bệnh nặng mà… ả còn nói chúng ta là ruồi trên cùng sợi thừng, đã có mạng người rồi, nếu ta dám nói ra, chúng ta đều là hung thủ sát nhân, phải vào đại lao… ta không còn cách nào, chỉ đành chôn những tội ác này trong bụng, nhưng không ngờ ả lại càng thêm lợi hại, muốn trộm cùng ta, nói lão gia phương diện đó không được, căn bản không thể hành phòng với ả… ta từ đầu tới đuôi cũng không thích nữ nhân ác độc đó, nhưng không thể giãy khỏi nàng, ta nếu dám cự tuyệt, mỗi lần ả đều nói cùng lắm cá chết lưới rách, chuyện trước kia chúng ta làm nếu lộ ra, hai chúng ta đều là hung thủ sát nhân…. Ta sợ, ta chỉ đành cùng ả hồ đồ cho qua! Nhưng ta không ngờ càng quá đáng hơn là, ả tự mình có danh có phận, vừa hưởng thụ vinh quang phú quý, vừa bức ta hễ gọi là phải tới thỏa mãn ả, lại không cho phép ta thành thân! Lão gia giới thiệu cho ta mấy người đều bị ả quấy rối, lão gia thấy ta tuổi tác đã lớn, cũng muốn làm mai cho ta, cũng bị ả tìm lý do cự tuyệt… ta càng lúc càng hận ả… nhưng ả lại nắm được tẩy chung của cả hai, nên ta không dám làm gì ả! Sau đó, Liễu Cầm trưởng thành… toàn gia trên dưới chỉ có ta và ả biết đó là con gái ruột của ả… ta liền chuyển hận ý lên người Liễu Cầm! Có một hôm, lão gia và nữ nhân đó tới nhà Lâm viên ngoại làm khách, đại thiếu gia đi tìm Châu Nhã thiếu gia, các hạ nhân đều ở ngoại viện, trong nội viện chỉ có ta và Liễu Cầm, ta nửa đêm mở cửa phòng nó, bịt miệng nó, ta liền… ta liền… cưỡng bức nó… xong chuyện, nó khóc nói sẽ nói với viên ngoại, ta liền cho nó biết, nó là dã chủng được lão gia thương tình mới thu lưu, nó dám nói ra làm xấu danh tiếng của Liễu gia, thì sẽ bị đuổi khỏi Liễu gia, hơn nữa chuyện nó đã là tàn hoa bại liễu nếu truyền ra ngoài, chỉ khiến nó càng thêm khó coi! Liễu Cầm dù sao chỉ là một tiểu cô nương, bị dọa sợ liền không dám nói nữa! Từ đó về sau, ta thường xuyên nhân lúc không người chuồn vào phòng nó, nó căn bản không dám phản kháng… ta là một nam nhân bình thường, nữ nhân ác độc đó bá chiếm ta, không cho ta kết hôn, không cho ta tìm người khác, ta liền phát tiết dục hỏa lên người con ả, cũng phát tiết luôn căm hận của ta… chỉ là ta không ngờ, nữ nhân đó thật ra đã sớm phát hiện chuyện ta làm với Liễu Cầm…”
“Ngươi là nói, Lam Cô biết chuyện ngươi lén lút cường bạo Liễu tiểu thư sau lưng bà? Nhưng ngồi nhìn không quản?”
Thẩm Lăng Vân kinh ngạc nhìn gương mặt tuyệt vọng mà hung tợn của nam nhân…
Loại chuyện này thật sự khó tin! Trong thế gian, lại có loại mẹ như thế!
Y đột nhiên nhớ tới hôm đó, câu nói của Liễu Mạch trong rừng__
Bà căn bản không xứng làm mẹ!
Mấy thứ như DNA, người cổ đại không hiểu, hai người họ tuy hiểu, nhưng không có trang bị thì cũng như kẻ mù… nhưng lấy ra hù người thì có thể, thật ra, dịch thể và máu không giống nhau, nói hơi buồn nôn chút, một đống trắng nhờn… bất cứ ai cho thêm chút nước vào cũng có thể dung hòa.
Chẳng qua ai rảnh rỗi không có gì làm, lại ở trong nhà mình bắn, bắn xong còn thu lại bỏ thêm chút nước khuấy… chuyện biến thái như thế, đừng nói người cổ đại, người hiện đại cũng không ai làm! Chính vì không ai làm, cho nên không xác định, bị y dùng tiền lệ trích máu nhận thân dẫn dắt, sau đó nói rất có lý, tên này vốn có tật giật mình… nên liền bị loạn nhịp!
“Thẩm đại nhân, ta khai! Ta khai hết! Cầu ngài đối xử khoan hồng, đại nhân tha mạng, người thật sự không phải ta giết__”
Dưới đường khóc như sói tru, Thẩm Lăng Vân biểu thị sư gia bắt đầu ghi chép__
“Được rồi, ngươi nói đi! Năm đó chuyện tráo đổi hài nhi, thông gian, cái chết của Liễu tiểu thư còn có chuyện ngươi cùng Liễu tiểu thư trước khi chết… tất cả nói rõ ra, như vậy mới có cơ hội giảm tội!”
Vì muốn tra án, thái độ của Thẩm Lăng Vân cũng coi như hài hòa, nhưng trong lòng, thì đã tức tới nghiến răng nghiến lợi… loại người này…
Vừa nghe cách nói của y, hiển nhiên đã biết hết, quản gia bị dọa lục thần vô chủ làm gì còn dám che giấu? Vì mạng sống, liền lập tức cung khai hết__
“Thật ra lúc đó ta không có gì với đại phu nhân nhà ta, là ả câu dẫn ta! Ta từ lúc mười hai tuổi đã theo lão gia làm thư đồng, nếu nói tình cảm, không phải không có, ta cũng không muốn làm chuyện có lỗi với lão gia! Sau đó nhà ta gặp lũ, trong nhà ngay cả tiền chạy nạn cũng không có, ta thật ra muốn mượn tiền lão gia, nhưng lão gia lại không có ở nhà, lúc này lại cứu người như cứu hỏa! Lúc đó ả lại vừa khéo cùng nhị phu nhân đồng thời sinh hài tử, ả liền tìm ta, cho ta một số tiền lớn, để ta tráo đổi hài nhi… lúc đó ta thấy nhiều tiền quá, trong nhà lại đang rất cần tiền… nên không suy nghĩ kỹ, đã làm! Ban đầu ta cho rằng cũng chỉ là ả ghét mình sinh nữ nhi, muốn trao đổi với nhị phu nhân, đổi con mình thành nam hài, để giữ địa vị đại phu nhân, dù sao lão gia thích nhị phu nhân là chuyện mọi người đều có thể nhìn ra, thâm trạch đại viện, chuyện này thiếu gì, ta chỉ nghĩ… cho dù sinh nữ nhi, lão gia thích nhị phu nhân như thế, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn! Ta nào biết hài tử trong bụng nữ nhân ác độc đó căn bản không phải của lão gia! Ả còn dùng hài tử đó để giá họa cho nhị phu nhân… lúc đó nhìn nhị phu nhân thảm như vậy, trong lòng ta đã hối hận, nói thật, nhị phu nhân hiền lành, đối với các hạ nhân rất tốt! Ta mấy lần muốn nói rõ chân tướng tạ tội với lão gia, nhưng ả uy hiếp ta, ả nói ta tự tay đổi con, nếu nói chân tướng, ả có thể không thừa nhận gì cả, giả vờ mình cũng là người bị hại, lão gia nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi Liễu gia, ta liền không dám nói! Sau đó nhân lúc lão gia về nhà tế tổ, ả nhốt nhị phu nhân bị bệnh nặng trong một phòng nhỏ tối không có cửa sổ, đâu đâu cũng là mùi mốc, bị bỏ đói chết, sau đó chờ lão gia về lại lừa lão gia rằng nhị phu nhân sợ tội tuyệt thực, bệnh nặng mà… ả còn nói chúng ta là ruồi trên cùng sợi thừng, đã có mạng người rồi, nếu ta dám nói ra, chúng ta đều là hung thủ sát nhân, phải vào đại lao… ta không còn cách nào, chỉ đành chôn những tội ác này trong bụng, nhưng không ngờ ả lại càng thêm lợi hại, muốn trộm cùng ta, nói lão gia phương diện đó không được, căn bản không thể hành phòng với ả… ta từ đầu tới đuôi cũng không thích nữ nhân ác độc đó, nhưng không thể giãy khỏi nàng, ta nếu dám cự tuyệt, mỗi lần ả đều nói cùng lắm cá chết lưới rách, chuyện trước kia chúng ta làm nếu lộ ra, hai chúng ta đều là hung thủ sát nhân…. Ta sợ, ta chỉ đành cùng ả hồ đồ cho qua! Nhưng ta không ngờ càng quá đáng hơn là, ả tự mình có danh có phận, vừa hưởng thụ vinh quang phú quý, vừa bức ta hễ gọi là phải tới thỏa mãn ả, lại không cho phép ta thành thân! Lão gia giới thiệu cho ta mấy người đều bị ả quấy rối, lão gia thấy ta tuổi tác đã lớn, cũng muốn làm mai cho ta, cũng bị ả tìm lý do cự tuyệt… ta càng lúc càng hận ả… nhưng ả lại nắm được tẩy chung của cả hai, nên ta không dám làm gì ả! Sau đó, Liễu Cầm trưởng thành… toàn gia trên dưới chỉ có ta và ả biết đó là con gái ruột của ả… ta liền chuyển hận ý lên người Liễu Cầm! Có một hôm, lão gia và nữ nhân đó tới nhà Lâm viên ngoại làm khách, đại thiếu gia đi tìm Châu Nhã thiếu gia, các hạ nhân đều ở ngoại viện, trong nội viện chỉ có ta và Liễu Cầm, ta nửa đêm mở cửa phòng nó, bịt miệng nó, ta liền… ta liền… cưỡng bức nó… xong chuyện, nó khóc nói sẽ nói với viên ngoại, ta liền cho nó biết, nó là dã chủng được lão gia thương tình mới thu lưu, nó dám nói ra làm xấu danh tiếng của Liễu gia, thì sẽ bị đuổi khỏi Liễu gia, hơn nữa chuyện nó đã là tàn hoa bại liễu nếu truyền ra ngoài, chỉ khiến nó càng thêm khó coi! Liễu Cầm dù sao chỉ là một tiểu cô nương, bị dọa sợ liền không dám nói nữa! Từ đó về sau, ta thường xuyên nhân lúc không người chuồn vào phòng nó, nó căn bản không dám phản kháng… ta là một nam nhân bình thường, nữ nhân ác độc đó bá chiếm ta, không cho ta kết hôn, không cho ta tìm người khác, ta liền phát tiết dục hỏa lên người con ả, cũng phát tiết luôn căm hận của ta… chỉ là ta không ngờ, nữ nhân đó thật ra đã sớm phát hiện chuyện ta làm với Liễu Cầm…”
“Ngươi là nói, Lam Cô biết chuyện ngươi lén lút cường bạo Liễu tiểu thư sau lưng bà? Nhưng ngồi nhìn không quản?”
Thẩm Lăng Vân kinh ngạc nhìn gương mặt tuyệt vọng mà hung tợn của nam nhân…
Loại chuyện này thật sự khó tin! Trong thế gian, lại có loại mẹ như thế!
Y đột nhiên nhớ tới hôm đó, câu nói của Liễu Mạch trong rừng__
Bà căn bản không xứng làm mẹ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook