Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
-
Chương 8: Triển phi dương, tên khốn đáng xẻo ngàn đao!
Thẩm Lăng Vân bị dọa nhảy dựng xém chút trượt xuống giường, lao tới trước cửa như tên bắn, cửa vừa hay bị người mở ra từ bên ngoài__
“Ân khách, đây chính là bảo vật trấn *** tương lai của Thanh Phong Lâu chúng tôi__ Lăng nhi! Người ta là lần đầu tiên tiếp khách, ân khách phải dịu dàng một chút nha…”
__ Lữ Thanh Phong này chính là mẹ tú bà điển hình.
Nhưng khi Thẩm Lăng Vân nhìn rõ ràng cái kẻ “ân khách” đứng sau lưng hắn, lửa giận xém chút “phừng” một cái bùng lên!
Tên khốn đáng xẻo ngàn đao… dám tự mình đưa tới tận cửa!
Không mang bội kiếm thì sao? Thẩm Lăng Vân vốn dĩ không phải là cao thủ võ lâm sao? Y cũng đã tự cho rằng vận dụng như ý… hơn nữa cho dù không có võ công, y vẫn có nền tảng của trường cảnh sát trước kia! Cùng lắm đánh một trận, ai sợ ai?
Chỉ nghĩ thôi lửa giận đã phừng phừng, nhớ tới cảnh tượng khiến y vừa xấu hổ vừa tức giận hôm đó… Thẩm Lăng Vân liền tung chưởng nhào tới đánh phủ đầu, chưởng của y không hề gì, sau khi tới thế giới này, y chỉ ở bên hồ Phụng Túc sơn trang, vận dụng thấu hiểu võ công của Thẩm Lăng Vân, với nền tảng tại trường cảnh sát, rất nhanh đã tiêu sái như ý, nhưng tấn công người thật thì vẫn là lần đầu tiên… một chưởng đánh ra, y lập tức cảm ứng được chưởng phong sắc bén, wow wow, Thẩm Lăng Vân này quả thật là cao thủ nha, thật lợi hại!
Hừ, lần này không cần phí công đi tìm nữa, hiện tại đánh chết tên khốn Triển Phi Dương… mỹ nhân thầm mừng.
Nhưng Thẩm Lăng Vân lại quên mất một câu cổ ngữ__ Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Thẩm Lăng Vân trước kia quả thật là cao thủ nổi bật xuất chúng trong võ lâm… nhưng y là sư đệ của Triển Phi Dương, Triển Phi Dương trước kia có thể một chưởng đánh chết sư phụ Thanh Tùng lão nhân của họ, võ công sao có thể dưới y? Y có thể vận dụng thấu suốt, lẽ nào Triển Phi Dương không thể?
Tên khốn kiếp trong mắt y, so với mạng của y còn tốt hơn… ngay cả trọng sinh đầu thai cũng chọn tốt hơn y!
Chỉ thấy chưởng pháp của Thẩm Lăng Vân nhanh như sét đánh, nhưng Triển Phi Dương còn nhanh hơn, không những bắt được tay y, hơn nữa còn đảo ngược kéo mỹ nhân vào lòng mình, ngửi mùi hương cơ thể nhàn nhạt mà hắn quen thuộc nhất, nam nhân cười ái muội, đầu không thèm quay lại ném cho Lữ Thanh Phong trợn mắt nghẹn họng sau lưng một câu__ “Đây đúng là bảo bối độc, ngay cả nhào vào lòng ta cũng khác người như thế… quá nhiệt tình, thật khiến người ta yêu thích không buông mà! Ngươi đi xuống đi, đợi lát thanh toán, sẽ có trọng thưởng.”
Một câu không những đánh tan nghi ngờ của Lữ Thanh Phong, hơn nữa nghe hai chữ “trọng thưởng”, hắn liền vui ngập trời, dặn dò một câu “Lăng nhi, nhất định phải hầu hạ quý khách cho tốt”, rồi biết điều nhanh chóng ra đóng cửa lại.
Giường nệm nến đỏ, trong căn phòng đâu đâu cũng tỏa ra hương khí ái muội của thanh lâu sở quán, nhất thời chỉ còn lại anh hùng và mỹ nhân.
Chỉ đáng tiếc, thái độ của mỹ nhân thật sự không dám khen là phối hợp, mắt phụng nghiêm nghị__ “Triển Phi Dương, tên khốn kiếp mi… buông ta ra! Ta phải xẻo mi! Thiến mi! Khốn kiếp…”
Quyền cũng dùng rồi, chân cũng dùng rồi, cùi chỏ, đầu gối… võ công cũng dùng rồi, đánh đấm vật lộn kiếp trước cũng dùng luôn… nhưng mà không thể giãy khỏi vòng tay của tên khốn này, vốn dĩ mà, thành tích tốt nghiệm hết khóa của họ kiếp trước, Thẩm Lăng Vân là thứ nhất, Triển Phi Dương là thứ hai… thiên hạ nào có đạo lý không nhường người mình yêu, nhìn người yêu đứng trên bục nhận thưởng cười rực rỡ như mặt trời, so với Triển Phi Dương làm quán quân thế giới còn có cảm giác thành tựu hơn!
Đương nhiên, nhường có thể, hắn vốn cũng định nhường cả đời, nhưng chạy trốn thì không được, nhóc lưu manh này chạy rồi, sau này hắn biết nhường ai?
Cho nên lúc này Triển Phi Dương không buông tay cũng thôi, mà còn xấu xa hạ thủ lên xuống, từ tóc ngửi tới cổ, vùi mặt vào trong cần cổ trắng tinh lén thơm gì đó, sờ sờ vòng eo gầy gì đó, sờ sờ đùi gì đó… không bao lâu đã sờ ra hỏa__
Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân cũng tức tới bốc khói toàn thân, còn về lửa đang chạy loạn ở chỗ dưới bụng ba tấc của Triển Phi Dương là lửa gì, không cần nghĩ cũng biết.
“Xuỵt, Lăng Vân… đừng la, vừa rồi xém chút bị tên quy công đó phát hiện cậu có võ công… tên đó chắc là móng vuốt của kẻ đầu sỏ sau màu vụ án lần này đi? Cậu muốn việc sắp thành lại hỏng sao?”
Quả nhiên, một câu nói đơn giản, đã có thể nhẹ nhàng khiến tiểu sư tử cào bậy trong lòng yên tĩnh xuống… phải nói sao đây, người hiểu Thẩm Lăng Vân nhất, không ngoài Triển Phi Dương.
Mỹ nhân vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn tên đại khốn kiếp, chết tiệt, vừa rồi lửa giận hung mờ đầu, y xém chút đã quên chuyện vụ án… nhưng hiện tại, đánh không lại, không thể mắng… lẽ nào còn phải ở chung phòng với tên khốn này sao?
Vì để y hoàn toàn trấn định, Triển Phi Dương nhân lúc y không chú ý, “bịch, bịch” hai cái, nhanh chóng điểm huyệt đạo của mỹ nhân trong lòng, tiếp theo là một cái ôm công chúa, nhẹ ôm người tâm ái vào lòng..
“Chậc chậc, huyệt đạo của cổ đại này thật tiện dụng mà…”
So với kiếp trước, phải dùng dây thừng cột lại thì văn minh hơn nhiều… nhìn trên thân người yêu bị dây thừng quấn ra vết hằn, lúc đó hắn đau lòng tới tận xương.
Chiêu Triển Phi Dương cố ý trêu chọc y rất có tác dụng, chỉ cần nhìn nam nhân dùng ánh mắt tràn đầy “tính” thú liếc sang chiếc giường lớn rộng rãi bên kia, tim Thẩm Lăng Vân, đã khẩn trương đập “thình thịch thình thịch”, nhanh như muốn phọt ra__
Tác giả: ╮(╯▽╰)╭ Phi Dương à, ngươi chậm chút đi, coi chừng tiểu Vân Vân dựng lông… cửu vương gia Phụng Thiên Lam đáng yêu cũng sắp xuất hiện rồi!
“Ân khách, đây chính là bảo vật trấn *** tương lai của Thanh Phong Lâu chúng tôi__ Lăng nhi! Người ta là lần đầu tiên tiếp khách, ân khách phải dịu dàng một chút nha…”
__ Lữ Thanh Phong này chính là mẹ tú bà điển hình.
Nhưng khi Thẩm Lăng Vân nhìn rõ ràng cái kẻ “ân khách” đứng sau lưng hắn, lửa giận xém chút “phừng” một cái bùng lên!
Tên khốn đáng xẻo ngàn đao… dám tự mình đưa tới tận cửa!
Không mang bội kiếm thì sao? Thẩm Lăng Vân vốn dĩ không phải là cao thủ võ lâm sao? Y cũng đã tự cho rằng vận dụng như ý… hơn nữa cho dù không có võ công, y vẫn có nền tảng của trường cảnh sát trước kia! Cùng lắm đánh một trận, ai sợ ai?
Chỉ nghĩ thôi lửa giận đã phừng phừng, nhớ tới cảnh tượng khiến y vừa xấu hổ vừa tức giận hôm đó… Thẩm Lăng Vân liền tung chưởng nhào tới đánh phủ đầu, chưởng của y không hề gì, sau khi tới thế giới này, y chỉ ở bên hồ Phụng Túc sơn trang, vận dụng thấu hiểu võ công của Thẩm Lăng Vân, với nền tảng tại trường cảnh sát, rất nhanh đã tiêu sái như ý, nhưng tấn công người thật thì vẫn là lần đầu tiên… một chưởng đánh ra, y lập tức cảm ứng được chưởng phong sắc bén, wow wow, Thẩm Lăng Vân này quả thật là cao thủ nha, thật lợi hại!
Hừ, lần này không cần phí công đi tìm nữa, hiện tại đánh chết tên khốn Triển Phi Dương… mỹ nhân thầm mừng.
Nhưng Thẩm Lăng Vân lại quên mất một câu cổ ngữ__ Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Thẩm Lăng Vân trước kia quả thật là cao thủ nổi bật xuất chúng trong võ lâm… nhưng y là sư đệ của Triển Phi Dương, Triển Phi Dương trước kia có thể một chưởng đánh chết sư phụ Thanh Tùng lão nhân của họ, võ công sao có thể dưới y? Y có thể vận dụng thấu suốt, lẽ nào Triển Phi Dương không thể?
Tên khốn kiếp trong mắt y, so với mạng của y còn tốt hơn… ngay cả trọng sinh đầu thai cũng chọn tốt hơn y!
Chỉ thấy chưởng pháp của Thẩm Lăng Vân nhanh như sét đánh, nhưng Triển Phi Dương còn nhanh hơn, không những bắt được tay y, hơn nữa còn đảo ngược kéo mỹ nhân vào lòng mình, ngửi mùi hương cơ thể nhàn nhạt mà hắn quen thuộc nhất, nam nhân cười ái muội, đầu không thèm quay lại ném cho Lữ Thanh Phong trợn mắt nghẹn họng sau lưng một câu__ “Đây đúng là bảo bối độc, ngay cả nhào vào lòng ta cũng khác người như thế… quá nhiệt tình, thật khiến người ta yêu thích không buông mà! Ngươi đi xuống đi, đợi lát thanh toán, sẽ có trọng thưởng.”
Một câu không những đánh tan nghi ngờ của Lữ Thanh Phong, hơn nữa nghe hai chữ “trọng thưởng”, hắn liền vui ngập trời, dặn dò một câu “Lăng nhi, nhất định phải hầu hạ quý khách cho tốt”, rồi biết điều nhanh chóng ra đóng cửa lại.
Giường nệm nến đỏ, trong căn phòng đâu đâu cũng tỏa ra hương khí ái muội của thanh lâu sở quán, nhất thời chỉ còn lại anh hùng và mỹ nhân.
Chỉ đáng tiếc, thái độ của mỹ nhân thật sự không dám khen là phối hợp, mắt phụng nghiêm nghị__ “Triển Phi Dương, tên khốn kiếp mi… buông ta ra! Ta phải xẻo mi! Thiến mi! Khốn kiếp…”
Quyền cũng dùng rồi, chân cũng dùng rồi, cùi chỏ, đầu gối… võ công cũng dùng rồi, đánh đấm vật lộn kiếp trước cũng dùng luôn… nhưng mà không thể giãy khỏi vòng tay của tên khốn này, vốn dĩ mà, thành tích tốt nghiệm hết khóa của họ kiếp trước, Thẩm Lăng Vân là thứ nhất, Triển Phi Dương là thứ hai… thiên hạ nào có đạo lý không nhường người mình yêu, nhìn người yêu đứng trên bục nhận thưởng cười rực rỡ như mặt trời, so với Triển Phi Dương làm quán quân thế giới còn có cảm giác thành tựu hơn!
Đương nhiên, nhường có thể, hắn vốn cũng định nhường cả đời, nhưng chạy trốn thì không được, nhóc lưu manh này chạy rồi, sau này hắn biết nhường ai?
Cho nên lúc này Triển Phi Dương không buông tay cũng thôi, mà còn xấu xa hạ thủ lên xuống, từ tóc ngửi tới cổ, vùi mặt vào trong cần cổ trắng tinh lén thơm gì đó, sờ sờ vòng eo gầy gì đó, sờ sờ đùi gì đó… không bao lâu đã sờ ra hỏa__
Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân cũng tức tới bốc khói toàn thân, còn về lửa đang chạy loạn ở chỗ dưới bụng ba tấc của Triển Phi Dương là lửa gì, không cần nghĩ cũng biết.
“Xuỵt, Lăng Vân… đừng la, vừa rồi xém chút bị tên quy công đó phát hiện cậu có võ công… tên đó chắc là móng vuốt của kẻ đầu sỏ sau màu vụ án lần này đi? Cậu muốn việc sắp thành lại hỏng sao?”
Quả nhiên, một câu nói đơn giản, đã có thể nhẹ nhàng khiến tiểu sư tử cào bậy trong lòng yên tĩnh xuống… phải nói sao đây, người hiểu Thẩm Lăng Vân nhất, không ngoài Triển Phi Dương.
Mỹ nhân vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn tên đại khốn kiếp, chết tiệt, vừa rồi lửa giận hung mờ đầu, y xém chút đã quên chuyện vụ án… nhưng hiện tại, đánh không lại, không thể mắng… lẽ nào còn phải ở chung phòng với tên khốn này sao?
Vì để y hoàn toàn trấn định, Triển Phi Dương nhân lúc y không chú ý, “bịch, bịch” hai cái, nhanh chóng điểm huyệt đạo của mỹ nhân trong lòng, tiếp theo là một cái ôm công chúa, nhẹ ôm người tâm ái vào lòng..
“Chậc chậc, huyệt đạo của cổ đại này thật tiện dụng mà…”
So với kiếp trước, phải dùng dây thừng cột lại thì văn minh hơn nhiều… nhìn trên thân người yêu bị dây thừng quấn ra vết hằn, lúc đó hắn đau lòng tới tận xương.
Chiêu Triển Phi Dương cố ý trêu chọc y rất có tác dụng, chỉ cần nhìn nam nhân dùng ánh mắt tràn đầy “tính” thú liếc sang chiếc giường lớn rộng rãi bên kia, tim Thẩm Lăng Vân, đã khẩn trương đập “thình thịch thình thịch”, nhanh như muốn phọt ra__
Tác giả: ╮(╯▽╰)╭ Phi Dương à, ngươi chậm chút đi, coi chừng tiểu Vân Vân dựng lông… cửu vương gia Phụng Thiên Lam đáng yêu cũng sắp xuất hiện rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook