Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
-
Chương 129: Lễ vật kinh hỉ
“Mau lên… bên này bên này…”
“Thiên Lam, ngươi chậm chút… cẩn thận dưới chân…”
Phụng Thiên Lam chạy rất vui vẻ, Ngạo Thiên Di không yên tâm, một chạy một đuổi, cẩn thận bản vệ.
Thẩm Lăng Vân theo sát phía sau rõ ràng ổn trọng hơn nhiều, cùng Triển Phi Dương đi sóng vai, tản bộ dưới ánh trăng… trước kia tại Đào Nguyên Trấn, họ cũng như thế, chẳng qua tình hình đã khác, lúc đó có án mạng, Thẩm Lăng Vân chỉ bận tâm thảo luận án tình, không khí có lãng mạn cũng không cảm giác được, nhưng lần này, trước mặt có Phụng Thiên Lam hoạt bác hiếu động cả đường vui vẻ, hơn nữa còn không bận án gì, lại nói, còn có bí mật nhỏ sắp vén ra…
“Vân nhi, hai người muốn đi đâu vậy? Còn đi nữa sẽ ra khỏi thành rồi, lẽ nào muốn cùng chạy trốn sao?”
Triển Phi Dương hứng thú nhìn y, sủng ái tràn đầy, tuy là nghi vấn, nhưng bước chân không có chút chần chờ nào.
Vào giờ này, đã là giờ giới nghiêm của đô thành, cửa thành đóng chặt… tuy nói cửa thành nho nhỏ không thể làm khó họ, khinh công một cái là qua được… nhưng nửa đêm rồi, rốt cuộc muốn làm gì?
Từng nghe nói hôn lễ tập thể, nhưng không có nghe nói bỏ trốn theo trai tập thể!
Thẩm Lăng Vân cười không đáp, vẫn đi thẳng, chỉ là không biết từ lúc nào, hai người vội vàng sóng vai đi, đã nắm tay nhau, khóe môi mỹ nhân cong lên.
Triển Phi Dương nói cũng không sai, đã sắp ra khỏi thành… đương nhiên không ra khỏi thành, điểm đến chỉ là chỗ cách tường thành không xa, cho nên hắn hỏi xong câu đó không bao lâu, bốn người đã tới nơi.
Ngạo Thiên Di cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ kỹ lại, liền vỗ đầu__
“Hôm qua không phải từng tới chỗ này sao?”
Thật ra không có gì đặc biệt, tối qua Phụng Thiên Lam kéo hắn đi dạo khắp thành, cho nên trừ ăn vặt ra, cũng dạo tới rất nhiều nơi người bình thường căn bản không tới, chẳng hạn nói chỗ này, là một góc đô thành, cách tường thành rất gần, không phồn hoa gì, bình thường người tới lui cũng ít, nhưng vị trí này lại có mấy đình viện, vừa yên tĩnh, lại không bị tường thành chắn ánh sáng, nhà ở cũng rất tốt, đều là viện vuông vức, cửa lớn sạch sẽ, trước cửa là đường lát đá xanh, hai bên trồng cây ngô đồng….
Tối qua khi họ đi ngang, vừa đúng lúc thấy mấy căn nhà này có dán cáo thị bên ngoài, ý bảo trong nhà làm ăn không tốt, muốn bán đi…
Bán nhà!
Nghĩ tới cái này, ngọn đèn trong đầu Ngạo Thiên Di đột nhiên sáng lên__ chỗ này không tồi nha! Hắn không phải đang nghĩ cách xây nhà, ở lại đô thành, cùng Phụng Thiên Lam ngày đêm kề cận sao?
Nhưng đợi đã… nhờ ánh trăng nên ẩn ẩn phát hiện, cáo thị bán nhà hôm qua dán trên tường sao không thấy nữa? Đã bán được rồi sao? Rõ ràng là nhà không tồi, hôm qua mình sao lại không nghĩ tới… nam nhân nhìn tường vây xinh đẹp trước mắt, trong lòng ẩn ẩn tự trách.
“Ừ, từng tới qua… Lăng Vân ca ca nói, đây gọi là nghiên cứu địa hình!”
Phụng Thiên Lam kiêu ngạo hất cằm, bộ dáng đáng yêu, nếu sau lưng hắn có cái đuôi, thì nhất định đã vui vẻ vung lên.
Vẫn là chủ ý của Lăng Vân ca ca tốt… cho nên hôm qua hắn không dẫn Ngạo Thiên Di đi loạn, mà là có mục đích, phải trinh sát địa hình trước…
Nhưng Triển Phi Dương hoàn toàn không biết đầu cua tai nheo, vẻ mặt hoang mang__
“Vân nhi, đây rốt cuộc là muốn…”
Nửa đêm kéo bọn họ chạy tới đây… đỉnh đầu nam nhân hiện đầy dấu hỏi.
Thẩm Lăng Vân nhẹ nắm tay hắn, lại bước tới mấy bước, đi tới trước cửa một ngôi nhà có gắn khóa đồng, lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa phong cách cổ, nhẹ tra vào__
Cửa mở, dưới ánh trăng, tiểu viện được thu dọn sạch sẽ, cảnh trí mê người hiện ra trước mắt.
Mỹ nhân ghé vào lỗ tai hắn, lời chưa nói ra, mặt đã bị ánh trăng nhuộm đỏ, nhẹ giọng thầm thì__ “Phi Dương, tôi muốn cho cậu một ngôi nhà ăn cư… cho nên mua căn nhà này, tuy hơi nhỏ…”
Lần trước ở Hoắc huyện, Lưu tham tướng mưu phản không phải đã cho y một mớ ngân phiếu để mua chuộc sao? Dù sao là tiền dơ bẩn, cũng không để làm gì, y ở đây luôn luôn do Phi Dương chăm sóc, Phi Dương tiêu tiền, trong lòng rất khó chịu, nhưng nếu trả tiền cho hắn, Phi Dương tuyệt đối sẽ tức giận dậm chân… không phải muốn tặng cho hắn một món quà sao, nghĩ tới nghĩ lui…
Bọn họ đối với thế giới này đều là lần đầu, đều có rất nhiều chuyện không rõ ràng phải làm rõ, muốn ổn định lập trường và thế lực của mình… nhưng Phi Dương, thì cái gì cũng không quản, cho dù bọn họ một chính một tà, cho dù bị bạn bè của y căm hận, biết rõ nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn muốn ở bên y, không tiếc sức mình giúp y, chỉ cần tâm nguyện của y được thỏa mãn… nói không cảm động là không thể, nếu không phải bị đả động, sao y lại cam nguyện nằm dưới? Bất luận là kiếp trước, hay kiếp này… Phi Dương đều là người quan trọng nhất của y….
Phi Dương đuổi theo y tới đây, y muốn cho Phi Dương một ngôi nhà!
Triển Phi Dương đờ người rất lâu, đột nhiên ôm lấy người bên cạnh, siết chặt, rất lâu không nói, có lẽ là kích động không biết nên nói gì, ***g ngực dán chặt vào nhau có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở không quy tắc của nam nhân… Lăng Vân cho hắn, không phải một ngôi nhà, mà là một phần tâm ý!
Một phần tâm ý hắn khát cầu đã hai kiếp!
“Không nhỏ… một chút cũng không nhỏ, nơi có cậu… mới là nhà…”
Bên tai, truyền tới tiếng nói nóng bỏng của nam nhân, trầm thấp mà từ tính, lúc này, thậm chí còn mang theo nghẹn ngào nồng đậm.
Mà bên khác__
“Thiên Di, sau này ngươi không cần ở khách *** nữa, ở đây có được không, viện bên cạnh ta mua rồi, chúng ta làm hàng xóm với Lăng Vân ca ca!”
Phụng Thiên Lam đơn thuần không tâm nhãn, có lẽ không nghĩ được hàm ý sâu xa của nó, hắn chỉ biết nam nhân này vì hắn từ bỏ Ngạo Thiên sơn trang, phản bội lại tất cả người ỷ lại mình, chỉ vì muốn ở bên hắn… rất cao hứng, hạnh phúc không biết nên biểu đạt ra sao, hắn không muốn để nam nhân chịu khổ, ở khách *** quá nghẹn khuất, dù sao cũng không phải kế lâu dài…
Lần này trở về, không ai dám nhắc tới chuyện lấy công chúa phiên ban nữa, đại khái là sợ hắn lại tức giận chạy mất! Hôn sự của công chúa đó cũng đã định, là hoàng tử khác kết hôn với nàng ta, lần này hắn đã chạy thoát một kiếp.
Còn về lần sau… bất kể có bao nhiêu lần, hắn đã nhận định người này… cho dù nam nhân này thích nhất là đè hắn lên giường ‘ăn hiếp’, cho dù hôm sau tỉnh dậy luôn eo đau lưng mỏi, toàn thân nhức nhối không muốn xuống giường… nhưng hắn lại thích nam nhân này, không biết bắt đầu từ lúc nào, thích tới mức chỉ cần thấy đối phương, trái tim sẽ cảm thấy vô hạn an tâm. Cho nên, cả đời này, hắn biết mình nên chọn lựa thế nào…
Ngạo Thiên Di nhẹ nhướng mày, không nói ra sự cảm động cuộn trào trong lòng, phối hợp với tiểu đông tây ngốc nghếch, sủng nịch vuốt đầu đối phương__
“Ừm, đây có tính là kim ốc tàng kiều không?”
Đường đường trang chủ Ngạo Thiên sơn trang, bị người kim ốc tàng kiều… trong võ lâm chỉ sợ không có chuyện cười nào lớn hơn!
Nhưng hắn…. nguyện ý.
Cho dù hắn trước kia từng là kẻ lang bạt xem tứ hải là nhà… nhưng hiện tại, hắn đã tìm thấy người này, cam tâm tình nguyện vì tiểu ngốc nghếch của hắn mà an định.
… Có lẽ trước kia hắn lưu lạc khắp nơi là muốn tìm kiếm niềm hạnh phúc này!
Đêm khuya, không còn ở trước cửa cảm động, ai về ‘nhà’ nấy, cách một bức tường, hai loại phong cảnh, bất luận cảnh nào, cũng đều là hạnh phúc.
Phải nói người xuyên tới, chính là không giống. Triển Phi Dương hoàn toàn không có chút buồn ngủ cầm tay người yêu, tham quan nhà mới của mình__
Đình viện không lớn, nhưng vườn hoa rất đẹp, chắc là chủ nhân trước trồng giỏi, nhưng được Thẩm Lăng Vân chỉnh lý lại, lập tức ngay cả viện tử cũng trở nên ưu nhã, chính phòng cũng chính là phòng khách trong mắt Thẩm Lăng Vân, có một hồ cá bằng đá xinh đẹp, bên trong có mấy con cá vàng, là bọn họ vừa mới thả vào, thành quả của Phụng Thiên Lam xém chút vớt sạch trong sạp người ta! Gia cụ chắc cũng là y chỉ huy làm ra, ghế gỗ hình chữ nhật, kỷ trà… rất giống hình dáng hiện đại, hoàn toàn không phải phong cách cổ đại, trên tường có một tấm thảm treo dễ coi, hai bên là giá binh khí, vừa vào cửa đã mắc binh khí ở đó, bất luận ở bên ngoài mệt bao nhiêu, nhiệm vụ tàn khốc bao nhiêu, về đến nhà thì phải gỡ bỏ một thân sát khí… so với phòng khách thanh nhã, phòng ngủ lại theo trường phái ấm áp. Người cổ đại không có rèm cửa sổ, nhưng Thẩm Lăng Vân lại mắc, dùng vải mua được lúc đánh nhau hồi sáng, để vậy nếu sau này có hôm nào bọn họ được nhàn tãn, ngủ nướng cũng sẽ không bị ánh sáng chiếu qua cửa sổ giấy làm phiền. Dưới đất là thảm lông dài, tuy không tinh xảo như hiện đại, nhưng thảm lông thuần thủ công cũng là cực tốt, một miếng lớn như thế, Thẩm Lăng Vân đã hạ vốn gốc, thảm và đồ dùng trên giường đều là đặt làm, nhẹ nhàng mềm mại, khiến cả căn phòng giống như một vùng mềm mại, khi ở trong đó, ai cũng sẽ cảm thấy thả lỏng…
Vốn còn muốn tham quan phòng khách, nhà bếp, nhà ăn, viện tử này không lớn, nhưng chim tước tuy nhỏ vẫn đủ ngũ tạng, cái nào cũng tinh xảo!
Chỉ là Triển Phi Dương đứng trong phòng ngủ phiến tình này, hai chân giống như bị đóng đinh, làm sao cũng không bước ra được…
“Phi Dương, sao vậy? Nhà mới của chúng ta… vừa lòng chứ?”
Thẩm Lăng Vân cũng có khi như con nít, sau một phen phí sức chuẩn bị, mở mắt trông mong đợi khen ngợi.
Nhưng thấy nam nhân ra vẻ suy nghĩ, đánh giá chăn nệm rất thoải mái trước mặt, thật lâu không nói.
“Cậu không thích?”
Tim Thẩm Lăng Vân bắt đầu có chút khẩn trương, thấp thỏm nhìn gương mặt khó dò của nam nhân.
Thế là, nam nhân cười gian xảo__
“Bảo bối, sao tôi cảm thấy… hiện tại nơi này rất giống động phòng nha? Không bằng… chúng ta đừng lãng phí bầu không khí tốt đẹp nữa?”
Xuân tiêu nhất khắc, trị thiên kim!
“Thiên Lam, ngươi chậm chút… cẩn thận dưới chân…”
Phụng Thiên Lam chạy rất vui vẻ, Ngạo Thiên Di không yên tâm, một chạy một đuổi, cẩn thận bản vệ.
Thẩm Lăng Vân theo sát phía sau rõ ràng ổn trọng hơn nhiều, cùng Triển Phi Dương đi sóng vai, tản bộ dưới ánh trăng… trước kia tại Đào Nguyên Trấn, họ cũng như thế, chẳng qua tình hình đã khác, lúc đó có án mạng, Thẩm Lăng Vân chỉ bận tâm thảo luận án tình, không khí có lãng mạn cũng không cảm giác được, nhưng lần này, trước mặt có Phụng Thiên Lam hoạt bác hiếu động cả đường vui vẻ, hơn nữa còn không bận án gì, lại nói, còn có bí mật nhỏ sắp vén ra…
“Vân nhi, hai người muốn đi đâu vậy? Còn đi nữa sẽ ra khỏi thành rồi, lẽ nào muốn cùng chạy trốn sao?”
Triển Phi Dương hứng thú nhìn y, sủng ái tràn đầy, tuy là nghi vấn, nhưng bước chân không có chút chần chờ nào.
Vào giờ này, đã là giờ giới nghiêm của đô thành, cửa thành đóng chặt… tuy nói cửa thành nho nhỏ không thể làm khó họ, khinh công một cái là qua được… nhưng nửa đêm rồi, rốt cuộc muốn làm gì?
Từng nghe nói hôn lễ tập thể, nhưng không có nghe nói bỏ trốn theo trai tập thể!
Thẩm Lăng Vân cười không đáp, vẫn đi thẳng, chỉ là không biết từ lúc nào, hai người vội vàng sóng vai đi, đã nắm tay nhau, khóe môi mỹ nhân cong lên.
Triển Phi Dương nói cũng không sai, đã sắp ra khỏi thành… đương nhiên không ra khỏi thành, điểm đến chỉ là chỗ cách tường thành không xa, cho nên hắn hỏi xong câu đó không bao lâu, bốn người đã tới nơi.
Ngạo Thiên Di cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ kỹ lại, liền vỗ đầu__
“Hôm qua không phải từng tới chỗ này sao?”
Thật ra không có gì đặc biệt, tối qua Phụng Thiên Lam kéo hắn đi dạo khắp thành, cho nên trừ ăn vặt ra, cũng dạo tới rất nhiều nơi người bình thường căn bản không tới, chẳng hạn nói chỗ này, là một góc đô thành, cách tường thành rất gần, không phồn hoa gì, bình thường người tới lui cũng ít, nhưng vị trí này lại có mấy đình viện, vừa yên tĩnh, lại không bị tường thành chắn ánh sáng, nhà ở cũng rất tốt, đều là viện vuông vức, cửa lớn sạch sẽ, trước cửa là đường lát đá xanh, hai bên trồng cây ngô đồng….
Tối qua khi họ đi ngang, vừa đúng lúc thấy mấy căn nhà này có dán cáo thị bên ngoài, ý bảo trong nhà làm ăn không tốt, muốn bán đi…
Bán nhà!
Nghĩ tới cái này, ngọn đèn trong đầu Ngạo Thiên Di đột nhiên sáng lên__ chỗ này không tồi nha! Hắn không phải đang nghĩ cách xây nhà, ở lại đô thành, cùng Phụng Thiên Lam ngày đêm kề cận sao?
Nhưng đợi đã… nhờ ánh trăng nên ẩn ẩn phát hiện, cáo thị bán nhà hôm qua dán trên tường sao không thấy nữa? Đã bán được rồi sao? Rõ ràng là nhà không tồi, hôm qua mình sao lại không nghĩ tới… nam nhân nhìn tường vây xinh đẹp trước mắt, trong lòng ẩn ẩn tự trách.
“Ừ, từng tới qua… Lăng Vân ca ca nói, đây gọi là nghiên cứu địa hình!”
Phụng Thiên Lam kiêu ngạo hất cằm, bộ dáng đáng yêu, nếu sau lưng hắn có cái đuôi, thì nhất định đã vui vẻ vung lên.
Vẫn là chủ ý của Lăng Vân ca ca tốt… cho nên hôm qua hắn không dẫn Ngạo Thiên Di đi loạn, mà là có mục đích, phải trinh sát địa hình trước…
Nhưng Triển Phi Dương hoàn toàn không biết đầu cua tai nheo, vẻ mặt hoang mang__
“Vân nhi, đây rốt cuộc là muốn…”
Nửa đêm kéo bọn họ chạy tới đây… đỉnh đầu nam nhân hiện đầy dấu hỏi.
Thẩm Lăng Vân nhẹ nắm tay hắn, lại bước tới mấy bước, đi tới trước cửa một ngôi nhà có gắn khóa đồng, lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa phong cách cổ, nhẹ tra vào__
Cửa mở, dưới ánh trăng, tiểu viện được thu dọn sạch sẽ, cảnh trí mê người hiện ra trước mắt.
Mỹ nhân ghé vào lỗ tai hắn, lời chưa nói ra, mặt đã bị ánh trăng nhuộm đỏ, nhẹ giọng thầm thì__ “Phi Dương, tôi muốn cho cậu một ngôi nhà ăn cư… cho nên mua căn nhà này, tuy hơi nhỏ…”
Lần trước ở Hoắc huyện, Lưu tham tướng mưu phản không phải đã cho y một mớ ngân phiếu để mua chuộc sao? Dù sao là tiền dơ bẩn, cũng không để làm gì, y ở đây luôn luôn do Phi Dương chăm sóc, Phi Dương tiêu tiền, trong lòng rất khó chịu, nhưng nếu trả tiền cho hắn, Phi Dương tuyệt đối sẽ tức giận dậm chân… không phải muốn tặng cho hắn một món quà sao, nghĩ tới nghĩ lui…
Bọn họ đối với thế giới này đều là lần đầu, đều có rất nhiều chuyện không rõ ràng phải làm rõ, muốn ổn định lập trường và thế lực của mình… nhưng Phi Dương, thì cái gì cũng không quản, cho dù bọn họ một chính một tà, cho dù bị bạn bè của y căm hận, biết rõ nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn muốn ở bên y, không tiếc sức mình giúp y, chỉ cần tâm nguyện của y được thỏa mãn… nói không cảm động là không thể, nếu không phải bị đả động, sao y lại cam nguyện nằm dưới? Bất luận là kiếp trước, hay kiếp này… Phi Dương đều là người quan trọng nhất của y….
Phi Dương đuổi theo y tới đây, y muốn cho Phi Dương một ngôi nhà!
Triển Phi Dương đờ người rất lâu, đột nhiên ôm lấy người bên cạnh, siết chặt, rất lâu không nói, có lẽ là kích động không biết nên nói gì, ***g ngực dán chặt vào nhau có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở không quy tắc của nam nhân… Lăng Vân cho hắn, không phải một ngôi nhà, mà là một phần tâm ý!
Một phần tâm ý hắn khát cầu đã hai kiếp!
“Không nhỏ… một chút cũng không nhỏ, nơi có cậu… mới là nhà…”
Bên tai, truyền tới tiếng nói nóng bỏng của nam nhân, trầm thấp mà từ tính, lúc này, thậm chí còn mang theo nghẹn ngào nồng đậm.
Mà bên khác__
“Thiên Di, sau này ngươi không cần ở khách *** nữa, ở đây có được không, viện bên cạnh ta mua rồi, chúng ta làm hàng xóm với Lăng Vân ca ca!”
Phụng Thiên Lam đơn thuần không tâm nhãn, có lẽ không nghĩ được hàm ý sâu xa của nó, hắn chỉ biết nam nhân này vì hắn từ bỏ Ngạo Thiên sơn trang, phản bội lại tất cả người ỷ lại mình, chỉ vì muốn ở bên hắn… rất cao hứng, hạnh phúc không biết nên biểu đạt ra sao, hắn không muốn để nam nhân chịu khổ, ở khách *** quá nghẹn khuất, dù sao cũng không phải kế lâu dài…
Lần này trở về, không ai dám nhắc tới chuyện lấy công chúa phiên ban nữa, đại khái là sợ hắn lại tức giận chạy mất! Hôn sự của công chúa đó cũng đã định, là hoàng tử khác kết hôn với nàng ta, lần này hắn đã chạy thoát một kiếp.
Còn về lần sau… bất kể có bao nhiêu lần, hắn đã nhận định người này… cho dù nam nhân này thích nhất là đè hắn lên giường ‘ăn hiếp’, cho dù hôm sau tỉnh dậy luôn eo đau lưng mỏi, toàn thân nhức nhối không muốn xuống giường… nhưng hắn lại thích nam nhân này, không biết bắt đầu từ lúc nào, thích tới mức chỉ cần thấy đối phương, trái tim sẽ cảm thấy vô hạn an tâm. Cho nên, cả đời này, hắn biết mình nên chọn lựa thế nào…
Ngạo Thiên Di nhẹ nhướng mày, không nói ra sự cảm động cuộn trào trong lòng, phối hợp với tiểu đông tây ngốc nghếch, sủng nịch vuốt đầu đối phương__
“Ừm, đây có tính là kim ốc tàng kiều không?”
Đường đường trang chủ Ngạo Thiên sơn trang, bị người kim ốc tàng kiều… trong võ lâm chỉ sợ không có chuyện cười nào lớn hơn!
Nhưng hắn…. nguyện ý.
Cho dù hắn trước kia từng là kẻ lang bạt xem tứ hải là nhà… nhưng hiện tại, hắn đã tìm thấy người này, cam tâm tình nguyện vì tiểu ngốc nghếch của hắn mà an định.
… Có lẽ trước kia hắn lưu lạc khắp nơi là muốn tìm kiếm niềm hạnh phúc này!
Đêm khuya, không còn ở trước cửa cảm động, ai về ‘nhà’ nấy, cách một bức tường, hai loại phong cảnh, bất luận cảnh nào, cũng đều là hạnh phúc.
Phải nói người xuyên tới, chính là không giống. Triển Phi Dương hoàn toàn không có chút buồn ngủ cầm tay người yêu, tham quan nhà mới của mình__
Đình viện không lớn, nhưng vườn hoa rất đẹp, chắc là chủ nhân trước trồng giỏi, nhưng được Thẩm Lăng Vân chỉnh lý lại, lập tức ngay cả viện tử cũng trở nên ưu nhã, chính phòng cũng chính là phòng khách trong mắt Thẩm Lăng Vân, có một hồ cá bằng đá xinh đẹp, bên trong có mấy con cá vàng, là bọn họ vừa mới thả vào, thành quả của Phụng Thiên Lam xém chút vớt sạch trong sạp người ta! Gia cụ chắc cũng là y chỉ huy làm ra, ghế gỗ hình chữ nhật, kỷ trà… rất giống hình dáng hiện đại, hoàn toàn không phải phong cách cổ đại, trên tường có một tấm thảm treo dễ coi, hai bên là giá binh khí, vừa vào cửa đã mắc binh khí ở đó, bất luận ở bên ngoài mệt bao nhiêu, nhiệm vụ tàn khốc bao nhiêu, về đến nhà thì phải gỡ bỏ một thân sát khí… so với phòng khách thanh nhã, phòng ngủ lại theo trường phái ấm áp. Người cổ đại không có rèm cửa sổ, nhưng Thẩm Lăng Vân lại mắc, dùng vải mua được lúc đánh nhau hồi sáng, để vậy nếu sau này có hôm nào bọn họ được nhàn tãn, ngủ nướng cũng sẽ không bị ánh sáng chiếu qua cửa sổ giấy làm phiền. Dưới đất là thảm lông dài, tuy không tinh xảo như hiện đại, nhưng thảm lông thuần thủ công cũng là cực tốt, một miếng lớn như thế, Thẩm Lăng Vân đã hạ vốn gốc, thảm và đồ dùng trên giường đều là đặt làm, nhẹ nhàng mềm mại, khiến cả căn phòng giống như một vùng mềm mại, khi ở trong đó, ai cũng sẽ cảm thấy thả lỏng…
Vốn còn muốn tham quan phòng khách, nhà bếp, nhà ăn, viện tử này không lớn, nhưng chim tước tuy nhỏ vẫn đủ ngũ tạng, cái nào cũng tinh xảo!
Chỉ là Triển Phi Dương đứng trong phòng ngủ phiến tình này, hai chân giống như bị đóng đinh, làm sao cũng không bước ra được…
“Phi Dương, sao vậy? Nhà mới của chúng ta… vừa lòng chứ?”
Thẩm Lăng Vân cũng có khi như con nít, sau một phen phí sức chuẩn bị, mở mắt trông mong đợi khen ngợi.
Nhưng thấy nam nhân ra vẻ suy nghĩ, đánh giá chăn nệm rất thoải mái trước mặt, thật lâu không nói.
“Cậu không thích?”
Tim Thẩm Lăng Vân bắt đầu có chút khẩn trương, thấp thỏm nhìn gương mặt khó dò của nam nhân.
Thế là, nam nhân cười gian xảo__
“Bảo bối, sao tôi cảm thấy… hiện tại nơi này rất giống động phòng nha? Không bằng… chúng ta đừng lãng phí bầu không khí tốt đẹp nữa?”
Xuân tiêu nhất khắc, trị thiên kim!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook