Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 122: Tiểu tổ tông giá đáo

Thẩm Lăng Vân và Phụng Thiên Lam hai người đứng trước cửa huyện nha chau đầu ghé tai cả buổi, tiểu ngốc nghếch Phụng Thiên Lam liền thu lại bộ dáng hiểu chuyện khôn khéo đã học được gần đây, chạy qua kéo góc áo nam nhân nhà mình__

“Di… đợi lát nữa, ngươi liền…”

Lại một trận thủ thỉ, nam nhân lập tức lộ ra vẻ hứng thú.

Phải nói giữa thanh thiên bạch nhật thế này, bổ khoái trong nha môn toàn là bài trí, thì cũng không khỏi quá mức! Bốn người họ bắt mắt như thế, đứng đây thầm thì, thần bí nửa ngày… ban đầu có lẽ nghĩ họ là người qua đường nên không để ý, nhưng bốn người đứng trước cửa chỉ chỉ trỏ trỏ nửa ngày vẫn không đi, thật sự xem họ là mù sao!

“Này, mấy người các ngươi, làm gì vậy?! Nhìn các ngươi thần thần bí bí như thế, bắt lại cho ta__”

Bổ khoái hạ lệnh… bọn họ lập tức bị bao vây~

Thứ cẩu quan khốn kiếp kia thì có thể nuôi ra được thủ hạ cỡ nào chứ? Đám người nay làm gì giống bổ khoái? Quả thật là giống thổ phỉ!

“Ngông cuồng! Biết đây là ai không? Đây là cửu vương gia thái hậu thương yêu nhất… đầu các ngươi chắc ở trên cổ đủ lâu rồi chứ gì, muốn nó được đổi chỗ à?”

Thẩm Lăng Vân quát lên, trường kiếm trong tay vút ra, lưỡi đao đã kê lên cổ tên bổ đầu mới quát vừa nãy, hiển lộ tư thế anh dũng bảo vệ vương gia.

Bốn người cũng không trưng ra vật gì có thể chứng minh thân phận, ai nấy ngang nhiên hống hách, bổ khoái huyện nha nhỏ bé này thì có từng trải nghiệm gì? Không nhận ra một ai trong số bốn người! Rốt cuộc là thật hay giả? Ai biết chứ!

Nhưng không biết cũng không dám lỗ mãng… nếu vạn nhất là thật thì sao? Không thể lấy đầu mình ra cược chứ?

Một đám bổ khoái trao đổi ánh mắt, lập tức quỳ xuống… đương nhiên, không bao gồm bổ khoái bị Thẩm Lăng Vân gác kiếm lên cổ, bị dọa sắp tiểu ra quần…

“Tham kiến cửu vương gia, vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

“Cửu vương gia tha mạng… cầu ngài tha tội ngu muội, không nhận ra vương gia ngài…”

“Ta đi thỉnh lão gia của chúng ta… vương gia xin mời sang bên này trước…”

Mấy bổ khoái đều rất nhanh nhẹn, vừa thỉnh tội, vừa mời hắn vào trong… nếu hắn là thật, tự nhiên phải nhanh chóng cho vào không thể chậm trễ, nếu hắn là giả… hừ hừ, thì đóng cửa đánh chó, càng không cho hắn chạy! Còn về làm sao phân biệt thật giả… thật ra đã có người chạy đi nói cho lão gia của họ rồi, ‘khách quý’ trong kinh thành của lão gia lại tới, còn dẫn theo vài thủ hạ nói muốn giúp họ giải quyết Hoắc gia, còn chưa kịp động thủ, chỉ cần để ‘khách quý’ đó ra nhìn, bốn người này, không có lý nào không nhận ra ai!

Nói thế nào đây, khi liên quan tới cái đầu thì luôn hành động nhanh chóng… huyện nha này lớn như thế, bọn họ mới đi được hai bước, đã thấy huyện thái gia và vị Lưu tham tướng mà bọn Thẩm Lăng Vân thấy lúc leo lên mái nhà trước kia chạy tới.

Huyện thái gia cúi đầu, Lưu tham tướng ngốc lăng, quỳ bịch xuống đất, dập đầu như giã tỏi__

“Vi thần tham kiến cửu vương gia, cửu vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Hắn quỳ như thế, những người khác lập tức biết người này là thật, liền bị dọa run rẩy, liên tục quỳ xuống đầy viện, tiếng thiên tuế vang lên không dứt bên tai.

Phụng Thiên Lam nhìn đám tay sai đó một cái, thật ra Lưu tham tướng này cũng nằm trong dự liệu của Thẩm Lăng Vân, muốn đối phó họ, tri huyện chưa chắc có bản lĩnh, huyện nha rách nát này, cộng thêm mấy nha dịch bất tài, chẳng là gì. Nhưng cho dù không có tên Lưu tham tướng kia, trên người Phụng Thiên Lam và Thẩm Lăng Vân đều có tín vật, cũng không sợ cẩu quan dám không nhận!

Không nói câu ‘miễn lễ bình thân’, nên bọn họ phải quỳ luôn, Phụng Thiên Lam ngửa mặt nhìn, sau khi hừ một tiếng từ mũi, mới hơi nghiêng mắt nhìn tri huyện, kéo giọng__

“Ngươi… chính là tri huyện ở đây?”

“Hồi vương gia, đúng vậy.”

Cẩu quan đó đang hỗn loạn… ông trời a, hôm nay rốt cuộc cơn gió nào thổi, lại đưa vị vương gia được sủng như bảo bối trong cung này tới đây… vạn nhất tiểu tổ tông phát hiện huyện thành không bình thường thì sao? Trong huyện nha còn giấu một lượng binh khí lớn, vạn nhất bị phát hiện thì thật tồi tệ…

Không ngờ, Phụng Thiên Lam đột nhiên đại nộ, nhấc chân đạp lên mặt cẩu quan__

“Ngươi dạy thủ hạ như thế sao? Bổn vương chỗ nào thần bí hả? Hôm nay nếu ngươi không giải thích được cho rõ, bổn vương sẽ cho ngươi biết lợi hại của tội bất kính.”

Cước này không nhẹ, tuy Phụng Thiên Lam không có võ công gì, nhưng dù sao cũng là thanh niên, một cước đạp lên mặt, có thể không đau sao? Cẩu quan sắp đau răng rơi đầy đất rồi!

“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, vi thần dạy thuộc hạ không nghiêm, tội đáng vạn chết, mong cửu vương gia giơ cao đánh khẽ… người đâu, vừa rồi tên vương bát đản nào nổi gan báo? Dám ngỗ ngược vương gia? Lôi xuống dưới cho ta, đánh tám mươi côn.”

Cẩu quan này vào lúc mấu chốt thật không đủ nghĩa khí, vừa dập đầu như dã tỏi, vừa nhanh chóng tìm con dê thế tội, đáng thương cho tiểu bổ khoái vừa rồi… tám mươi côn… còn không bị đánh chết sao?

Rất nhanh, ngoài huyện nha đã truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, Thẩm Lăng Vân ngửi được mùi vị máu nồng đậm, biết bên ngoài đang đánh thật, nhưng chuyện vẽ đường cho hưu chạy này cũng là đáng kiếp… tên cẩu quan, lấy người của mình ra diễn khổ nhục kế, mắt cũng không chớp lấy một cái!

“Đứng dậy hết đi!”

Phụng Thiên Lam vô cùng hống hách, đầu cũng lười cúi xuống nhìn, Thẩm Lăng Vân và Ngạo Thiên Di chia ra đi ở trái phải, Triển Phi Dương đi sau, bảo vệ tiểu bảo bối, uy phong bát diện.

Lưu tham tướng kia lúc này mới có cơ hội rũ mặt tiến tới cạnh Thẩm Lăng Vân, nhỏ giọng nói__ “Hạ quan tham kiến thẩm bổ đầu.”

Tên này là tham tướng của hộ quốc đại tướng quân, Thẩm Lăng Vân là bổ đầu cấp bậc cao nhất, ai lớn ai nhỏ thật sự không tiện so, nhưng luận phẩm cấp thật ra cũng xấp xỉ nhau… chẳng qua, người của Phụng Túc sơn trang là thánh thượng trực phong, tự nhiên người ngoài thấy phải nhường lễ mấy phần… mà ‘tham kiến’ này cũng không phải làm không, nếu hắn đã hành lễ, Thẩm Lăng Vân không phải cũng trả lễ sao? Tóm lại là cúi đầu chắp tay với nhau, để biểu đạt khách khí, nhân lúc Thẩm Lăng Vân hai tay chắp lại, Lưu tham tướng dù sao cũng là người đã từng lăn lộn ngoài sa trường, tuy không thể so sánh với xạ thủ, nhưng động tác nhỏ muốn che giấu con mắt Phụng Thiên Lam thì rất dễ dàng__

Một thứ dày dày được nhét vào tay áo Thẩm Lăng Vân… Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhanh như chớp, là ngân phiếu, nhưng chỉ một tham tướng nhỏ nhoi lại có nhiều tiền như thế, xem ra tối nay lại có thể nhét đầy túi tiền Phi Dương rồi!

Ở đời không có bữa cơm miễn phí, tiền của Lưu tham tướng này tự nhiên là muốn để y nói giúp vói tiểu tổ tông vài câu, để tiểu tổ tông bỏ qua không giày vò họ nữa… Thẩm Lăng Vân thông minh như thế, sao có thể không hiểu? Nhưng, tiền y thu, còn về có giúp hay không thì… hừ, không giúp thì sao? Có bản lĩnh lấy tiền lại đi!

Đúng lúc chuyến này xuất môn phí dụng toàn là Phi Dương bỏ ra, khiến y có chút khó xử, tiền này, trở về mua tạ lễ thật lớn cho Phi Dương! Đối với loại người xấu này, khi chặt chém tuyệt đối không cần nhẹ tay!

Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di đương nhiên nhìn rõ động tác này, không khỏi co giật khóe môi… châu chấu sau thu, trước khi chết còn bắn không ít nhớt, nhưng thái độ của Thẩm Lăng Vân, vẫn khiến Ngạo Thiên Di có chút bất ngờ, vốn cho rằng tứ đại bổ đầu hành sự sẽ rất cẩn trọng, không ngờ Thẩm Lăng Vân lại có lúc gàn dở như thế, nhưng đối với loại người này, thật ra cũng không tồi…

Triển Phi Dương thì an tĩnh nhìn khóe môi người yêu cong lên… có trời biết, tiểu xấu xa của hắn lại nảy chủ ý gì, Lăng Vân trước giờ không phải người yêu tiền, vì chút ngân phiếu này… hiện tại lại cười híp mắt như thế, dáng vẻ nhất tiếu khuynh thành bị nhiều người nhìn thấy, khiến hắn cảm thấy thật thiệt thòi, nếu y dám dùng số tiền này trả lại phí dụng cho hắn, hắn sẽ làm cho y không xuống nổi giường, nam nhân về chuyện này đặc biệt nhỏ nhen, âm thầm siết chặt quyền.

Trong lúc ám lưu chuyển động, mọi người đã vào phủ nha… vẫn là căn phòng mà cẩu quan chiêu đãi Lưu tham tướng, nó là căn phòng tốt nhất ở đây.

Phụng Thiên Lam đương nhiên không chú ý tới chuyện vừa rồi, nhưng hắn biết Lăng Vân ca ca muốn hắn làm gì, vậy là đủ rồi, vừa ngồi xuống đã thanh cổ họng__ “Khụ, nếu đây là huyện nha, vậy sao ta không thấy huyện thành thế? Lát nữa dùng thiện xong, các ngươi dẫn ta ra phố dạo một chút đi…”

Cánh tay nõn nà, vung lên đầy khí phách, tràn đầy khí thế, không cho phép họ thương lượng!

Câu nói này dọa cẩu quan xém chút té khỏi ghế… tiểu tổ tông của ta, ta đi đâu kiếm ra con phố náo nhiệt cho ngươi?

Nhưng nhìn ánh mắt quyết không buông tha của Phụng Thiên Lam, chuyện này không dễ lấp liếm cho qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương