Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu
-
Chương 43: Chương 42: Nhìn Bộ Dạng Của Ta Giống Không Được Lắm sao?
Giờ Tỵ vừa đến, đoàn đón dâu của Tiêu Khương đã đến trước của Lạc gia, Tiêu Khương mặc bộ giá y đỏ rực còn có thêm dãy lụa đỏ, ý cười trên mặt không ngừng lại được, nàng gấp gáp chờ không nổi xoay người xuống ngựa, những người đến đón phu lang cùng nàng cũng sôi nổi tiến lên kêu cửa.
+
Cửa lớn Lạc gia rất nhanh đã được mở ra, tổng quản Lạc phủ cười tủm tỉm đứng ở cửa chắp tay hành lễ "Đại nhân, gia chủ nói, nếu ngày muốn bước qua cửa này thì phải đem thành ý ra."
"Không biết tổng quản muốn thành ý gì!"
"Là gì, là gì! Mau nói ra, Ngự Sử đại nhân của chúng ta tất nhiên sẽ đáp ứng!"
Mọi người sôi nổi ồn ào, Tiêu Khương nhìn tổng quản, chỉ cảm thấy tổng quản của mẫu thân nhà mình không có gì chuyện tốt cả.
"Gia chủ nói, An An là tiểu thiếu gia nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, tuy nói không phải con đẻ, nhưng cũng là nửa nhi tử, vẫn luôn được nàng nuông chiều, nếu đại nhân muốn cưới tiểu thiếu gia thì phải đáp ứng một điều kiện đó là phải có được "tam không chuẩn" thì mới có thể lấy được tiểu thiếu gia!"
"......"
Lục Yến Tu cùng Diệp Kỷ Đường đứng ở phía sau, nghe được tổng quản nói xong thì cười đến híp mắt, Lục Yến Tu dựa vào vai Diệp Kỷ Đường, ghé mắt nhìn nàng nói "Không nghĩ rằng Lạc gia chủ này lại lợi hại như vậy, tam không chuẩn là cái gì nha, thê chủ nàng có biết không?"
Diệp Kỷ Đường trong mắt cũng mang theo ý cười, tam không chuẩn này thật ra nàng có biết sơ qua, thời điểm vừa đến Lạc phủ nàng đã ngẫu nhiên nghe được Lạc gia chủ nói qua, nhìn biểu tình đang rất muốn biết của Lục Yến Tu nàng chỉ nắm lấy tay hắn sau đó tiến đến thấp giọng nói một câu bên tai hắn, tiểu nhân nhi sau khi nghe xong thì liền tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Thê chủ sao lại có thể cả ngày chỉ nghĩ những việc này!"
"Nếu Yến Tu không muốn, ta đây cũng không nói." Diệp Kỷ Đường nói xong thì giả vờ lơ đãng quay đi.
Lục Yến Tu tức giận nhìn Diệp Kỷ Đường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nói "Nàng hư!"
"Ta vẫn luôn như vậy, chẳng lẽ Yến Tu không biết sao?" Diệp Kỷ Đường duỗi tay ôm lấy vòng eo Lục Yến Tu, tay dùng thêm lực, Lục Yến Tu lập tức không đứng vững mà ngã vào lòng Diệp Kỷ Đường, bao nhiêu sự tức giận vừa rồi liền tan thành mấy khói.
Một màn đùa giỡn này của hai người bọn họ đều bị La Bành Bành đứng ở hành lang cách đó không xa nhìn thấy, hắn nhìn nam tử kia có thể cùng nàng tùy ý đùa giỡn, trong mắt tràn đầy hâm mộ, thân phận của người nọ rất thần bí, cho dù hắn có hỏi thăm tất cả người hầu của Lạc Phủ thì cũng không một ai biết nàng là ai
La Bành Bành cảm thấy không cam lòng, nàng ấy thật sự quá tuấn mỹ, trên người còn có một cổ khí thế bất phàm không ai sánh được, nhìn cách ăn mặc của nàng cũng biết nàng không phải là người bình thường, dù cho tất cả nữ tử của Hán Hà này gộp lại hay ngay cả Lạc gia cũng không thể đánh đồng được với nàng, nhưng không nghĩ rằng nàng vậy mà đã cưới phu lang.
Nhưng hắn so với phu lang của nàng cũng không kém a, phu lang của nàng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, sao có thể xứng đôi với nàng, mẫu thân hắn có tòng long chi công, lại còn là huyện lệnh Hán Hà, cho dù là đến Kinh Thành, những tên công tử hàng ngày chỉ ở hậu viện kia cũng kém xa hắn!
"Tiểu công tử cũng muốn biết nàng là ai sao?"
La Bành Bành đang mê mang suy nghĩ, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói khiến hắn khôi phục lại tinh thần, hắn xoay người lại nhìn người phía sau, có chút cảnh giác đặt tay lên dây roi hắn mang bên hông.
"Ngươi là người phương nào?"
"Quảng Tĩnh Vương, Diệp Dục."
Diệp Dục phe phẩy cây quạt đứng cách đó không xa, nhìn hành động cảnh giác của La Bành Bành, Diệp Dục không nhịn được cười "Không nghĩ rằng tiểu công tử nhà huyện lệnh lại biết võ công, thật khiến bổn vương mở rộng tầm mắt."
La Bành Bành không nghĩ rằng người trước mặt lại là Quãng Tĩnh Vương chiếm cứ Tây Trình nhiều năm kia, tức khắc lại sinh ra cảnh giác nhiều hơn "Không biết Vương gia tìm ta có việc gì?"
Diệp Dục đi đến bên cạnh La Bành Bành, sau đó thu lại cây quạt trong tay nói "Bổn vương thấy tiểu công tử vẫn luôn đứng ở nơi này, trong mắt tràn đầy không cam lòng, cho nên mới muốn đến đây nói chuyện với tiểu công thử."
"Nhưng không thể không nói, huyện lệnh tiểu công tử ánh mắt quả thật bất phàm, người ngươi nhìn trúng chính là đương kim thánh thượng, người bên cạnh nàng cũng chính là Quân Phi được sủng ái nhất hậu cung bây giờ Lục Yến Tu."
"Cái gì?"
La Bành Bành kinh ngạc quay lại nhìn hai người kia, không nghĩ rằng nàng vậy mà lại là Hoàng Thượng, cái này nói ra cũng không sai, dù hắn có cho bao nhiêu người đi dò hỏi thì cũng không có chút tin tức gì, Hoàng Thượng thân giá, Lạc phủ đương nhiên là không dám nói ra thân phận của nàng.
"Hắn chính là hoàng tử Bắc Thần đến đây hòa thân sao?"
"Đúng vậy, Hoàng Thượng đối hắn thập phần yêu quý, lần này tới Hán Hà huyện cũng là vì Quân Phi cùng Lạc An An có giao hảo, Hoàng Thượng vì vậy mới dẫn hắn xuất cung, bằng không với đương kim Thánh Thượng dù cho có giao hảo với Ngự Sử đại nhân tốt đến đâu thì sao có thể thân giá đến Hán Hà chứ."
Diệp Dục nói rõ từng câu từng chữ vào tai La Bành Bành, bây giờ ánh mắt hắn nhìn Lục Yến Tu càng ngày càng trở nên ghen ghét, hắn nói "Bắc Thần bất quá cũng chỉ là bại tướng dưới tay Tây Vân, hoàng tử Bắc Thần rốt cuộc cũng chỉ được như vậy, Hoàng Thượng có lẽ chỉ là nhất thời bị hắn mê hoặc, lâu dần rồi sẽ sinh ra chán ghét hắn thôi."
"Chỉ tiếc bên cạnh Hoàng Thượng đang thiếu một người khiến nàng nhìn rõ, nếu không phải vì Bắc Thần hoàng tử, chỉ sợ Tây Vân ta đã sớm thiết kỵ bước vào hoàng thất Bắc Thần." Diệp Dục thở dài, ưu sầu nói.
La Bành Bành cũng biết vị Quảng Tĩnh Vương này không phải người tốt gì, nhưng những lời nàng ta nói lại không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
"Hoàng Thượng bất quá chỉ là nhất thời mê muội, chờ nàng tỉnh táo lại, Tây Vân chắc chắn có thể thiết kỵ thâu tóm Bắc Thần."
Diệp Dục gật gật đầu "Cùng tiểu công tử trò chuyện quả nhiên rất vui, nhưng hiện tại bổn vương phải khởi hành trở về Tây Trình, cáo từ."
Sau khi tiễn Diệp Dục đi, người hầu phía sau La Bành Bành mới tiến lên, nhịn không được nói "Tiểu công tử, trước khi đến đây đại nhân đã căn dặn nhiều lần là không được giao du với bất cứ ai, Quảng Tĩnh Vương kia luôn luôn cùng triều đình như nước với lửa, những lời nàng ta nói ngài đừng nghe."
"Bản công tử làm việc đến khi nào lại tới phiên ngươi khoa tay múa chân?" La Bành Bành nhìn thoáng qua người hầu sau đó xoay người rời đi.
"tiểu công tử!"
Người hầu vội vàng đuổi theo, sau đó cùng biến mất ở hành lang dài.
"Hoàng Thượng, vừa nảy khi đón dâu Quảng Tĩnh Vương đã đứng nói chuyện cùng tiểu công tử phủ huyện lệnh, bên cạnh Quảng Tĩnh Vương có an bài người, thuộc hạ không tiện tiến lên nghe thử họ nói gì."
Một ám vệ đi đến thấp giọng nói với Diệp Kỷ Đường.
"Đem việc này nói cho La Duy biết."
"Vâng"
Ngày thứ hai sau khi đại hôn của Tiêu Khương cùng Lạc An An trôi qua, Diệp Kỷ Đường liền cùng Lục Yến Tu khởi hành trở về Kinh Thành, thời điểm đi ngang qua Thanh Sơn huyện, Hàn Xu cũng cùng bọn họ trở về theo.
Sau khi về đến cung, Lục Yến Tu gấp gáp không chờ nổi đem Tiểu Cầu ôm vào trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn vuốt ve lông nó, hắn đem Tiểu Cầu bế lên sau đó quay sang nhìn Diệp Kỷ Đường nói "Hoàng Thượng, nàng có thấy Tiểu Cầu đã béo lên một vòng hay không?"
Diệp Kỷ Đường đem Tiểu Cầu tiếp lấy, Tiểu Cầu hướng về phía nàng "meo" một tiếng, Diệp Kỷ Đường gật gật đầu đồng ý "Đúng là đã béo lên không ít, chàng nói xem mèo nhỏ này đều là thịt, vậy tại sao Yến Tu ngay cả một chút thịt cũng không có?"
Nàng đem Tiểu Cầu buông xuống, duỗi tay đem Lục Yến Tu ôm vào lòng, nàng còn nhéo nhéo vài cái lên eo hắn, ngay cả một chút thịt cũng không có, Diệp Kỷ Đường liền buồn bực.
"Sao không có được chứ!" Lục Yến Tu dẩu cái miệng nhỏ lẩm bẩm một tiếng.
Diệp Kỷ Đường thẳng tay đi xuống phía dưới nhéo một cái lên mông hắn, Lục Yến Tu lúc này kinh hách hệt như một con thỏ nhỏ, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Kỷ Đường vây ở trong lòng ngực, nàng tiến đến bên tai Lục Yến Tu, hơi thở nóng ướt phun ở cổ hắn, Diệp Kỷ Đường nói "Nơi này so với trước kia đã to hơn không ít, xem ra trên người Yến Tu chổ này là nhiều thịt nhất."
"Nàng! Nàng......"
Lục Yến Tu đã xấu hổ đến mức không nói được gì, mắt hắn ướt đầm đề, Diệp Kỷ Đường nhìn cái cổ trắng nõn của hắn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, Lục Yến Tu chỉ biết cắn môi cố gắng ngăn bản thân không phát ra âm thanh xấu hổ kia.
Diệp Kỷ Đường trêu chọc Lục Yến Tu có thể nói là ngựa quen đường cũ, nàng đem tiểu nhân nhi đã xụi lơ trong ngực bế lên giường, sau đó cũng cúi người đè lên người hắn, Diệp Kỷ Đường bắt lấy tay Lục Yến Tu giơ lên đỉnh đầu hắn.
Nàng một tay chống đỡ, nhẹ nhàng cúi xuống cắn lê.n c.ánh môi Lục Yến Tu, hai đầu lưỡi không ngừng dây dưa, Lục Yến Tu cảm giác được cánh môi của mình đã tê rần liền bất mãn vặn vẹo không ngừng.
Diệp Kỷ Đường đáy mắt chứa đầy dụ.c vọng, thở hổn hển nhìn tiểu nhân nhi dưới thân, ánh mắt Lục Yến Tu lập loè, hàng mi dài mảnh khảnh hệt như con bướm đang giương cánh bay, không ngừng chớp chớp, Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy dù cho có nhìn tiểu hồ ly này bao nhiêu lần thì cũng có thể khiến tim nàng đập thình thịch.
Lục Yến Tu thần sắc hoảng hốt, giống như một con cá đang đuối nước, hắn gắt gao dựa vào Diệp Kỷ Đường, mềm mại gọi một tiếng "Thê chủ......"
Một tiếng thê chủ này đã hoàn toàn làm Diệp Kỷ Đường không chống đở được, một tay vốn luôn bắt lấy tay hắn để lên đỉnh đầu, tay còn lại luồng xuống phía dưới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhích một cái, đai lưng hắn liền rơi ra, đối với việc này mà nói, Diệp Kỷ Đường có thể nói là vô cùng thuận tay, rất nhanh trên người Lục Yến Tu hiện giờ cũng chỉ còn lại một kiện áo lót mỏng manh bên trong.
Trong điện rất nhanh đã truyền ra thanh âm khiến người ta phải đỏ mặt, Thị Thư canh giữ ở cửa có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt, Hàn Xu bên cạnh trên mặt cũng lộ ra ý cười, đúng là như vậy, Hoàng Thượng chỉ cần cày cáy nhiều lần, tiểu chủ tử của các nàng sẽ rất nhanh xuất hiện!
Nhưng bất quả cũng phải chuẩn bị thêm đồ bổ cho Hoàng Thường, bồi bổ thật tối, như vậy mới càng nhanh có kết quả, sau khi quyết định xong Hàn Xu liền đi đến Ngự Thiện Phòng, chỉ để lại một mình Thị Thư canh giữ phía ngoài, hắn bây giờ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Diệp Kỷ Đường cho người đem nước vào, nàng ôm Lục Yến Tu đang bất tỉnh đi ra phía sau điện, nhưng chỉ một lúc sau lại truyền đến động tĩnh, Lục Yến Tu khụt khịt, nước từ thùng tràn không ngừng tràn ra, trên mặt đất ướt dầm dề.
Xong việc, Diệp Kỷ Đường đem tiểu nhân nhi ôm lên, mặc vào cho hắn một kiện y phục rộng thùng thình, ôm hắn đi đến bên cạnh giường, thời điểm đặt hắn xuống, Lục Yến Tu có chút rùng mình, nhỏ giọng a một tiếng, Diệp Kỷ Đường tiến lên hôn vài cái lên mặt hắn, Lục Yến Tu miễn cưỡng mở to mắt, ở trong lòng nàng cọ cọ, đem khuôn mặt nhỏ chôn trước ngực nàng sau đó cứ như vậy mà ngủ mất.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Lục Yến Tu mới tỉnh lại, miễn cưỡng có chút sức lực, giơ tay xốc màn giường lên liền nhìn thấy Diệp Kỷ Đường đang xử lý triều vụ.
Lần này cải trang vi hành, nàng chặt đứt con đường tiền tài của Việt Hoa Thanh, hiện giờ nàng ta không còn mỏ vàng ở Thanh sơn huyện, đã không còn được sự kiêu ngạo như trước kia.
"Yến Tu tỉnh rồi sao? Uống chút nước đi."
Diệp Kỷ Đường thoả mãn nhìn Lục Yến Tu đang lén lút thò cái đầu nhỏ ra nhìn mình, khóe miệng liền ngăn không được giương lên, nàng rót một ly nước, đi đến bên giường ngồi xuống.
Lục Yến Tu liền nâng cái miệng nhỏ uống nước do nàng đút "Đây là trà gì vậy, sao hương vị lại có chút kì quái?"
"Kì quái?"
Này trà vừa rồi là do Hàn Xu bưng lên, bởi vì nàng vội vàng xử lý sự tình nên vẫn chưa uống qua, sau khi nghe Lục Yến Tu nói như vậy, Diệp Kỷ Đường cũng uống một ngụm, tức khắc nhíu mày đi đến bên bàn mở bình trà nhỏ ra xem, sau khi nhìn thấy thứ bên trong nàng chỉ cảm thấy có chút đau đầu.
Tuy nàng không bằng Lạc An An biết rõ được tất cả các dược liệu, nhưng cũng nhận ra được bên trong là cái gì, cẩu kỷ táo đỏ thêm đương quy, chẳng lẽ nhìn bộ dạng nàng giống không được lắm sao!
"Hoàng Thượng, bên trong là cái gì vậy?"Lục Yến Tu thấy nàng không có động tĩnh, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Không có gì, ta cho người truyền thiện."
Trà này không thể uống nữa, Diệp Kỷ Đường phân phó đem đồ lên, Lục Yến Tu thay một bộ y phục khác sau đó ra dùng bữa, ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Kỷ Đường.
Mặt trên trừ bỏ những món hắn thích thì còn có bồ câu hầm chung với táo đỏ, đại hồng tử.
Diệp Kỷ Đường lạnh lùng nhìn Hàn Xu bên cạnh, nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, đôi đũa đáng thương thiếu chút nữa đã bị nàng bẻ gãy.
Hàn Xu vội vàng mở miệng "Cái này không phải là để Hoàng Thượng cùng Quân phi bồi bổ thân mình sao, là nô cho Ngự Thiện Phòng làm những món này."
Sắc mặt Lục Yến Tu càng thêm không đúng, hắn bồi bổ thân thể thì không vấn đề gì, nhưng Hoàng Thượng lại bổ, người cuối cùng chịu tội còn không phải là hắn sao!
"Đem xuống."
Hàn Xu vội vàng nói "Hoàng Thượng, bồ câu này Ngự Thiện Phòng phải hầm suốt cả một buổi chiều."
"Đem cái này xuống!" Diệp Kỷ Đường nghiến răng nói, Diệp Kỷ Đường nàng từ khi nào còn cần cái này, chẳng lẽ đầu óc Hàn Xu đã không còn được minh mẫn sao?
Cuối cùng những món đó cũng phải bị đem xuống, thời điểm Lục Yến Tu dùng bữa thì nhịn không được phát ra tiếng cười, khi ánh mắt Diệp Kỷ Đường dừng trên người hắn thì hắn vội vàng khắc chế, đến lúc dùng bữa xong, Diệp Kỷ Đường cho cung nhân trong điện đều lui xuống hết, nàng nhìn tiểu nhân nhi ngồi trên bàn vẫn đang không ngừng cười thì có chút tức giận tiến lên bắt lấy khuôn mặt nhỏ của hắn "Ta được hay không, Yến Tu chẳng lẽ không biết sao? Nhưng nếu vẫn không biết, không bằng để Yến Tu từ từ cảm nhận lại."
"Đừng, Hoàng Thượng, thần sai rồi, thần không cười, thật sự không cười!" Lục Yến Tu vội vàng xua tay, bây giờ eo hắn vẫn còn đau, nếu lại làm nữa, chỉ sợ ngày mai hắn cũng không thể xuống giường.
1
Diệp Kỷ Đường âm trầm nhìn hắn sau đó trực tiếp đem người khiêng lên vai, hướng về phía giường nói "Vừa mới dùng bữa xong, ta giúp Yến Tu tiêu tiêu thực!"
......
Hôm sau sau khi hạ triều, Diệp Kỷ Đường ở Giao Thái Điện xem tin tức La Thu đưa tới, nàng giương mắt nhìn Hàn Xu đang đứng bên cạnh, liền cảm thấy răng đau "Hàn Xu, trẫm thấy ngươi lẻ loi một mình, sợ là ban đêm có chút tịch mịch, bên cạnh Yến Tu có một tiểu thị, hình như gọi là Thị Thư, không bằng trẫm vì hai ngươi làm chủ, cho ngươi một thánh chỉ tứ hôn, thế nào?."
*Editor: bà nữ9 chương này hài muốn xĩu kkkkk
+
Cửa lớn Lạc gia rất nhanh đã được mở ra, tổng quản Lạc phủ cười tủm tỉm đứng ở cửa chắp tay hành lễ "Đại nhân, gia chủ nói, nếu ngày muốn bước qua cửa này thì phải đem thành ý ra."
"Không biết tổng quản muốn thành ý gì!"
"Là gì, là gì! Mau nói ra, Ngự Sử đại nhân của chúng ta tất nhiên sẽ đáp ứng!"
Mọi người sôi nổi ồn ào, Tiêu Khương nhìn tổng quản, chỉ cảm thấy tổng quản của mẫu thân nhà mình không có gì chuyện tốt cả.
"Gia chủ nói, An An là tiểu thiếu gia nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, tuy nói không phải con đẻ, nhưng cũng là nửa nhi tử, vẫn luôn được nàng nuông chiều, nếu đại nhân muốn cưới tiểu thiếu gia thì phải đáp ứng một điều kiện đó là phải có được "tam không chuẩn" thì mới có thể lấy được tiểu thiếu gia!"
"......"
Lục Yến Tu cùng Diệp Kỷ Đường đứng ở phía sau, nghe được tổng quản nói xong thì cười đến híp mắt, Lục Yến Tu dựa vào vai Diệp Kỷ Đường, ghé mắt nhìn nàng nói "Không nghĩ rằng Lạc gia chủ này lại lợi hại như vậy, tam không chuẩn là cái gì nha, thê chủ nàng có biết không?"
Diệp Kỷ Đường trong mắt cũng mang theo ý cười, tam không chuẩn này thật ra nàng có biết sơ qua, thời điểm vừa đến Lạc phủ nàng đã ngẫu nhiên nghe được Lạc gia chủ nói qua, nhìn biểu tình đang rất muốn biết của Lục Yến Tu nàng chỉ nắm lấy tay hắn sau đó tiến đến thấp giọng nói một câu bên tai hắn, tiểu nhân nhi sau khi nghe xong thì liền tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Thê chủ sao lại có thể cả ngày chỉ nghĩ những việc này!"
"Nếu Yến Tu không muốn, ta đây cũng không nói." Diệp Kỷ Đường nói xong thì giả vờ lơ đãng quay đi.
Lục Yến Tu tức giận nhìn Diệp Kỷ Đường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nói "Nàng hư!"
"Ta vẫn luôn như vậy, chẳng lẽ Yến Tu không biết sao?" Diệp Kỷ Đường duỗi tay ôm lấy vòng eo Lục Yến Tu, tay dùng thêm lực, Lục Yến Tu lập tức không đứng vững mà ngã vào lòng Diệp Kỷ Đường, bao nhiêu sự tức giận vừa rồi liền tan thành mấy khói.
Một màn đùa giỡn này của hai người bọn họ đều bị La Bành Bành đứng ở hành lang cách đó không xa nhìn thấy, hắn nhìn nam tử kia có thể cùng nàng tùy ý đùa giỡn, trong mắt tràn đầy hâm mộ, thân phận của người nọ rất thần bí, cho dù hắn có hỏi thăm tất cả người hầu của Lạc Phủ thì cũng không một ai biết nàng là ai
La Bành Bành cảm thấy không cam lòng, nàng ấy thật sự quá tuấn mỹ, trên người còn có một cổ khí thế bất phàm không ai sánh được, nhìn cách ăn mặc của nàng cũng biết nàng không phải là người bình thường, dù cho tất cả nữ tử của Hán Hà này gộp lại hay ngay cả Lạc gia cũng không thể đánh đồng được với nàng, nhưng không nghĩ rằng nàng vậy mà đã cưới phu lang.
Nhưng hắn so với phu lang của nàng cũng không kém a, phu lang của nàng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, sao có thể xứng đôi với nàng, mẫu thân hắn có tòng long chi công, lại còn là huyện lệnh Hán Hà, cho dù là đến Kinh Thành, những tên công tử hàng ngày chỉ ở hậu viện kia cũng kém xa hắn!
"Tiểu công tử cũng muốn biết nàng là ai sao?"
La Bành Bành đang mê mang suy nghĩ, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói khiến hắn khôi phục lại tinh thần, hắn xoay người lại nhìn người phía sau, có chút cảnh giác đặt tay lên dây roi hắn mang bên hông.
"Ngươi là người phương nào?"
"Quảng Tĩnh Vương, Diệp Dục."
Diệp Dục phe phẩy cây quạt đứng cách đó không xa, nhìn hành động cảnh giác của La Bành Bành, Diệp Dục không nhịn được cười "Không nghĩ rằng tiểu công tử nhà huyện lệnh lại biết võ công, thật khiến bổn vương mở rộng tầm mắt."
La Bành Bành không nghĩ rằng người trước mặt lại là Quãng Tĩnh Vương chiếm cứ Tây Trình nhiều năm kia, tức khắc lại sinh ra cảnh giác nhiều hơn "Không biết Vương gia tìm ta có việc gì?"
Diệp Dục đi đến bên cạnh La Bành Bành, sau đó thu lại cây quạt trong tay nói "Bổn vương thấy tiểu công tử vẫn luôn đứng ở nơi này, trong mắt tràn đầy không cam lòng, cho nên mới muốn đến đây nói chuyện với tiểu công thử."
"Nhưng không thể không nói, huyện lệnh tiểu công tử ánh mắt quả thật bất phàm, người ngươi nhìn trúng chính là đương kim thánh thượng, người bên cạnh nàng cũng chính là Quân Phi được sủng ái nhất hậu cung bây giờ Lục Yến Tu."
"Cái gì?"
La Bành Bành kinh ngạc quay lại nhìn hai người kia, không nghĩ rằng nàng vậy mà lại là Hoàng Thượng, cái này nói ra cũng không sai, dù hắn có cho bao nhiêu người đi dò hỏi thì cũng không có chút tin tức gì, Hoàng Thượng thân giá, Lạc phủ đương nhiên là không dám nói ra thân phận của nàng.
"Hắn chính là hoàng tử Bắc Thần đến đây hòa thân sao?"
"Đúng vậy, Hoàng Thượng đối hắn thập phần yêu quý, lần này tới Hán Hà huyện cũng là vì Quân Phi cùng Lạc An An có giao hảo, Hoàng Thượng vì vậy mới dẫn hắn xuất cung, bằng không với đương kim Thánh Thượng dù cho có giao hảo với Ngự Sử đại nhân tốt đến đâu thì sao có thể thân giá đến Hán Hà chứ."
Diệp Dục nói rõ từng câu từng chữ vào tai La Bành Bành, bây giờ ánh mắt hắn nhìn Lục Yến Tu càng ngày càng trở nên ghen ghét, hắn nói "Bắc Thần bất quá cũng chỉ là bại tướng dưới tay Tây Vân, hoàng tử Bắc Thần rốt cuộc cũng chỉ được như vậy, Hoàng Thượng có lẽ chỉ là nhất thời bị hắn mê hoặc, lâu dần rồi sẽ sinh ra chán ghét hắn thôi."
"Chỉ tiếc bên cạnh Hoàng Thượng đang thiếu một người khiến nàng nhìn rõ, nếu không phải vì Bắc Thần hoàng tử, chỉ sợ Tây Vân ta đã sớm thiết kỵ bước vào hoàng thất Bắc Thần." Diệp Dục thở dài, ưu sầu nói.
La Bành Bành cũng biết vị Quảng Tĩnh Vương này không phải người tốt gì, nhưng những lời nàng ta nói lại không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
"Hoàng Thượng bất quá chỉ là nhất thời mê muội, chờ nàng tỉnh táo lại, Tây Vân chắc chắn có thể thiết kỵ thâu tóm Bắc Thần."
Diệp Dục gật gật đầu "Cùng tiểu công tử trò chuyện quả nhiên rất vui, nhưng hiện tại bổn vương phải khởi hành trở về Tây Trình, cáo từ."
Sau khi tiễn Diệp Dục đi, người hầu phía sau La Bành Bành mới tiến lên, nhịn không được nói "Tiểu công tử, trước khi đến đây đại nhân đã căn dặn nhiều lần là không được giao du với bất cứ ai, Quảng Tĩnh Vương kia luôn luôn cùng triều đình như nước với lửa, những lời nàng ta nói ngài đừng nghe."
"Bản công tử làm việc đến khi nào lại tới phiên ngươi khoa tay múa chân?" La Bành Bành nhìn thoáng qua người hầu sau đó xoay người rời đi.
"tiểu công tử!"
Người hầu vội vàng đuổi theo, sau đó cùng biến mất ở hành lang dài.
"Hoàng Thượng, vừa nảy khi đón dâu Quảng Tĩnh Vương đã đứng nói chuyện cùng tiểu công tử phủ huyện lệnh, bên cạnh Quảng Tĩnh Vương có an bài người, thuộc hạ không tiện tiến lên nghe thử họ nói gì."
Một ám vệ đi đến thấp giọng nói với Diệp Kỷ Đường.
"Đem việc này nói cho La Duy biết."
"Vâng"
Ngày thứ hai sau khi đại hôn của Tiêu Khương cùng Lạc An An trôi qua, Diệp Kỷ Đường liền cùng Lục Yến Tu khởi hành trở về Kinh Thành, thời điểm đi ngang qua Thanh Sơn huyện, Hàn Xu cũng cùng bọn họ trở về theo.
Sau khi về đến cung, Lục Yến Tu gấp gáp không chờ nổi đem Tiểu Cầu ôm vào trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn vuốt ve lông nó, hắn đem Tiểu Cầu bế lên sau đó quay sang nhìn Diệp Kỷ Đường nói "Hoàng Thượng, nàng có thấy Tiểu Cầu đã béo lên một vòng hay không?"
Diệp Kỷ Đường đem Tiểu Cầu tiếp lấy, Tiểu Cầu hướng về phía nàng "meo" một tiếng, Diệp Kỷ Đường gật gật đầu đồng ý "Đúng là đã béo lên không ít, chàng nói xem mèo nhỏ này đều là thịt, vậy tại sao Yến Tu ngay cả một chút thịt cũng không có?"
Nàng đem Tiểu Cầu buông xuống, duỗi tay đem Lục Yến Tu ôm vào lòng, nàng còn nhéo nhéo vài cái lên eo hắn, ngay cả một chút thịt cũng không có, Diệp Kỷ Đường liền buồn bực.
"Sao không có được chứ!" Lục Yến Tu dẩu cái miệng nhỏ lẩm bẩm một tiếng.
Diệp Kỷ Đường thẳng tay đi xuống phía dưới nhéo một cái lên mông hắn, Lục Yến Tu lúc này kinh hách hệt như một con thỏ nhỏ, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Kỷ Đường vây ở trong lòng ngực, nàng tiến đến bên tai Lục Yến Tu, hơi thở nóng ướt phun ở cổ hắn, Diệp Kỷ Đường nói "Nơi này so với trước kia đã to hơn không ít, xem ra trên người Yến Tu chổ này là nhiều thịt nhất."
"Nàng! Nàng......"
Lục Yến Tu đã xấu hổ đến mức không nói được gì, mắt hắn ướt đầm đề, Diệp Kỷ Đường nhìn cái cổ trắng nõn của hắn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, Lục Yến Tu chỉ biết cắn môi cố gắng ngăn bản thân không phát ra âm thanh xấu hổ kia.
Diệp Kỷ Đường trêu chọc Lục Yến Tu có thể nói là ngựa quen đường cũ, nàng đem tiểu nhân nhi đã xụi lơ trong ngực bế lên giường, sau đó cũng cúi người đè lên người hắn, Diệp Kỷ Đường bắt lấy tay Lục Yến Tu giơ lên đỉnh đầu hắn.
Nàng một tay chống đỡ, nhẹ nhàng cúi xuống cắn lê.n c.ánh môi Lục Yến Tu, hai đầu lưỡi không ngừng dây dưa, Lục Yến Tu cảm giác được cánh môi của mình đã tê rần liền bất mãn vặn vẹo không ngừng.
Diệp Kỷ Đường đáy mắt chứa đầy dụ.c vọng, thở hổn hển nhìn tiểu nhân nhi dưới thân, ánh mắt Lục Yến Tu lập loè, hàng mi dài mảnh khảnh hệt như con bướm đang giương cánh bay, không ngừng chớp chớp, Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy dù cho có nhìn tiểu hồ ly này bao nhiêu lần thì cũng có thể khiến tim nàng đập thình thịch.
Lục Yến Tu thần sắc hoảng hốt, giống như một con cá đang đuối nước, hắn gắt gao dựa vào Diệp Kỷ Đường, mềm mại gọi một tiếng "Thê chủ......"
Một tiếng thê chủ này đã hoàn toàn làm Diệp Kỷ Đường không chống đở được, một tay vốn luôn bắt lấy tay hắn để lên đỉnh đầu, tay còn lại luồng xuống phía dưới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhích một cái, đai lưng hắn liền rơi ra, đối với việc này mà nói, Diệp Kỷ Đường có thể nói là vô cùng thuận tay, rất nhanh trên người Lục Yến Tu hiện giờ cũng chỉ còn lại một kiện áo lót mỏng manh bên trong.
Trong điện rất nhanh đã truyền ra thanh âm khiến người ta phải đỏ mặt, Thị Thư canh giữ ở cửa có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt, Hàn Xu bên cạnh trên mặt cũng lộ ra ý cười, đúng là như vậy, Hoàng Thượng chỉ cần cày cáy nhiều lần, tiểu chủ tử của các nàng sẽ rất nhanh xuất hiện!
Nhưng bất quả cũng phải chuẩn bị thêm đồ bổ cho Hoàng Thường, bồi bổ thật tối, như vậy mới càng nhanh có kết quả, sau khi quyết định xong Hàn Xu liền đi đến Ngự Thiện Phòng, chỉ để lại một mình Thị Thư canh giữ phía ngoài, hắn bây giờ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Diệp Kỷ Đường cho người đem nước vào, nàng ôm Lục Yến Tu đang bất tỉnh đi ra phía sau điện, nhưng chỉ một lúc sau lại truyền đến động tĩnh, Lục Yến Tu khụt khịt, nước từ thùng tràn không ngừng tràn ra, trên mặt đất ướt dầm dề.
Xong việc, Diệp Kỷ Đường đem tiểu nhân nhi ôm lên, mặc vào cho hắn một kiện y phục rộng thùng thình, ôm hắn đi đến bên cạnh giường, thời điểm đặt hắn xuống, Lục Yến Tu có chút rùng mình, nhỏ giọng a một tiếng, Diệp Kỷ Đường tiến lên hôn vài cái lên mặt hắn, Lục Yến Tu miễn cưỡng mở to mắt, ở trong lòng nàng cọ cọ, đem khuôn mặt nhỏ chôn trước ngực nàng sau đó cứ như vậy mà ngủ mất.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Lục Yến Tu mới tỉnh lại, miễn cưỡng có chút sức lực, giơ tay xốc màn giường lên liền nhìn thấy Diệp Kỷ Đường đang xử lý triều vụ.
Lần này cải trang vi hành, nàng chặt đứt con đường tiền tài của Việt Hoa Thanh, hiện giờ nàng ta không còn mỏ vàng ở Thanh sơn huyện, đã không còn được sự kiêu ngạo như trước kia.
"Yến Tu tỉnh rồi sao? Uống chút nước đi."
Diệp Kỷ Đường thoả mãn nhìn Lục Yến Tu đang lén lút thò cái đầu nhỏ ra nhìn mình, khóe miệng liền ngăn không được giương lên, nàng rót một ly nước, đi đến bên giường ngồi xuống.
Lục Yến Tu liền nâng cái miệng nhỏ uống nước do nàng đút "Đây là trà gì vậy, sao hương vị lại có chút kì quái?"
"Kì quái?"
Này trà vừa rồi là do Hàn Xu bưng lên, bởi vì nàng vội vàng xử lý sự tình nên vẫn chưa uống qua, sau khi nghe Lục Yến Tu nói như vậy, Diệp Kỷ Đường cũng uống một ngụm, tức khắc nhíu mày đi đến bên bàn mở bình trà nhỏ ra xem, sau khi nhìn thấy thứ bên trong nàng chỉ cảm thấy có chút đau đầu.
Tuy nàng không bằng Lạc An An biết rõ được tất cả các dược liệu, nhưng cũng nhận ra được bên trong là cái gì, cẩu kỷ táo đỏ thêm đương quy, chẳng lẽ nhìn bộ dạng nàng giống không được lắm sao!
"Hoàng Thượng, bên trong là cái gì vậy?"Lục Yến Tu thấy nàng không có động tĩnh, nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Không có gì, ta cho người truyền thiện."
Trà này không thể uống nữa, Diệp Kỷ Đường phân phó đem đồ lên, Lục Yến Tu thay một bộ y phục khác sau đó ra dùng bữa, ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Kỷ Đường.
Mặt trên trừ bỏ những món hắn thích thì còn có bồ câu hầm chung với táo đỏ, đại hồng tử.
Diệp Kỷ Đường lạnh lùng nhìn Hàn Xu bên cạnh, nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, đôi đũa đáng thương thiếu chút nữa đã bị nàng bẻ gãy.
Hàn Xu vội vàng mở miệng "Cái này không phải là để Hoàng Thượng cùng Quân phi bồi bổ thân mình sao, là nô cho Ngự Thiện Phòng làm những món này."
Sắc mặt Lục Yến Tu càng thêm không đúng, hắn bồi bổ thân thể thì không vấn đề gì, nhưng Hoàng Thượng lại bổ, người cuối cùng chịu tội còn không phải là hắn sao!
"Đem xuống."
Hàn Xu vội vàng nói "Hoàng Thượng, bồ câu này Ngự Thiện Phòng phải hầm suốt cả một buổi chiều."
"Đem cái này xuống!" Diệp Kỷ Đường nghiến răng nói, Diệp Kỷ Đường nàng từ khi nào còn cần cái này, chẳng lẽ đầu óc Hàn Xu đã không còn được minh mẫn sao?
Cuối cùng những món đó cũng phải bị đem xuống, thời điểm Lục Yến Tu dùng bữa thì nhịn không được phát ra tiếng cười, khi ánh mắt Diệp Kỷ Đường dừng trên người hắn thì hắn vội vàng khắc chế, đến lúc dùng bữa xong, Diệp Kỷ Đường cho cung nhân trong điện đều lui xuống hết, nàng nhìn tiểu nhân nhi ngồi trên bàn vẫn đang không ngừng cười thì có chút tức giận tiến lên bắt lấy khuôn mặt nhỏ của hắn "Ta được hay không, Yến Tu chẳng lẽ không biết sao? Nhưng nếu vẫn không biết, không bằng để Yến Tu từ từ cảm nhận lại."
"Đừng, Hoàng Thượng, thần sai rồi, thần không cười, thật sự không cười!" Lục Yến Tu vội vàng xua tay, bây giờ eo hắn vẫn còn đau, nếu lại làm nữa, chỉ sợ ngày mai hắn cũng không thể xuống giường.
1
Diệp Kỷ Đường âm trầm nhìn hắn sau đó trực tiếp đem người khiêng lên vai, hướng về phía giường nói "Vừa mới dùng bữa xong, ta giúp Yến Tu tiêu tiêu thực!"
......
Hôm sau sau khi hạ triều, Diệp Kỷ Đường ở Giao Thái Điện xem tin tức La Thu đưa tới, nàng giương mắt nhìn Hàn Xu đang đứng bên cạnh, liền cảm thấy răng đau "Hàn Xu, trẫm thấy ngươi lẻ loi một mình, sợ là ban đêm có chút tịch mịch, bên cạnh Yến Tu có một tiểu thị, hình như gọi là Thị Thư, không bằng trẫm vì hai ngươi làm chủ, cho ngươi một thánh chỉ tứ hôn, thế nào?."
*Editor: bà nữ9 chương này hài muốn xĩu kkkkk
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook